Kỳ Thiên Lộ

Chương 75: điều ước đổ đấu

Một trung niên nhân tướng mạo anh tuấn đang gắt gao nắm tay La Nam, luôn miệng nói: " Nam Nam, là ta! Ta là Chung ca của nàng, ta tìm nàng đã tìm mười tám năm rồi...nàng, nàng..."

 

Sắc mặt Trình Kiến Trọng trầm xuống chạy tới, lớn tiếng nói: " Ngươi buông tay!"

 

Tần Tiểu Thiên lẻn đến bên cạnh, đột nhiên hiểu được, bóp bóp cái mũi xoay người tựa vào trên cửa xe bay, hăng hái đánh giá tình cảnh trước mắt.

 

Là một nam nhân, chuyện tình cảm thế này hắn không cách nào nhúng tay, tiểu hài tử cũng không thích hợp chen lời, chỉ đứng xem náo nhiệt thì tương đối thích hợp.

 

Tiểu Gia và Tiểu Yên đi tới, hô: " Mẹ!"

 

Trung niên nhân nhất thời mặt như tro tàn, bất tri bất giác buông tay ra, run rẩy chỉ vào La Nam, ấp úng nói: " Nàng...nàng...có con rồi?"

 

Tần Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện người này là người tu chân, lần này thì không ổn, hắn không tiếp tục nhìn xem, lén trốn vào trong xe bay, lấy điện thoại bấm số của Trình Kiến Côn, trong lòng thì la lên: " ***, lão tử bây giờ không bản lãnh đánh nhau, trước tiên gọi cứu binh!"

 

Vừa thông điện thoại liền nói ngay: " A Côn, mau tới, xe bay cấp tốc!"

 

Thanh âm của hắn ép tới cực thấp, trung niên nhân đang lúc tâm tình kích động, cũng không có nghe thấy. La Nam lạnh lùng nói: " Chung Cương, ta và ngươi không có quan hệ gì, mời ngươi tự trọng!"

 

Tần Tiểu Thiên trở lại phía trước, khoanh tay, đứng dựa vào cửa xe bay, trong tay cầm một phòng ngự phù chú.

 

Hắn vốn định dùng lôi phù, chuyển niệm vừa nghĩ, uy lực của lôi phù quá lớn, gia đình La Nam là người thường, một quả lôi phù oanh ra ngoài, Chung Cương dám chắc đỡ không được, La Nam nhất định cũng không cách nào chống đỡ, như vậy là ngọc đá cùng nát, cho nên mới đổi thành phòng ngự phù chú. Vạn nhất tình hình không đúng, thì bảo vệ gia đình La Nam trước.

 

Chung Cương ngơ ngác nhìn chằm chằm La Nam, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, tiếp theo nổi lên một mảnh đỏ ửng, đột nhiên hét lớn: " Không có khả năng! Ta không tin! Nam Nam...nàng nói cho ta biết...đây không phải sự thật!" Hắn điên cuồng kêu to, làm Tiểu Yên sợ đến bật khóc lớn.

 

La Nam ôm hai con, tức giận nói: " Chung Cương! Ngươi làm hai đứa nhỏ hoảng sợ!"

 

Trình Kiến Trọng tiến lên bảo vệ La Nam, nói: " Mời ngươi rời đi!"

 

" Tiểu Thiên chuyện gì cấp tốc!" Một bóng người nhanh chóng chạy tới.

 

Trình Kiến Côn vọt đến bên người Tần Tiểu Thiên, bởi vì Chung Cương cũng không có hành động gì quá khích, Trình Kiến Côn cũng không rõ xảy ra chuyện gì, Tần Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhỏ giọng: " Ta không có việc gì."

 

Trình Kiến Côn thầm nghĩ: " A? Chơi ta?"

 

Ngay sau đó chợt nghe Tần Tiểu Thiên nói: " Là đại ca đại tẩu ngươi có việc...hình như là tình biến a."

 

" A? Tình biến?"

 

Tần Tiểu Thiên nhịn không được nhỏ giọng mắng: " Ai nha, ngu ngốc! Kêu lớn tiếng vậy làm chi?" Hắn cũng không nghĩ, mình chỉ là một tiểu hài tử, lại làm giọng người lớn nói câu tình biến của người trưởng thành, Trình Kiến Côn đương nhiên cảm thấy kinh ngạc.

 

Trình Kiến Côn đi tới trước mặt Chung Cương, lạnh lùng nói: " Đại tẩu ta không muốn thấy ngươi, mời đi đi!"

 

Con mắt Chung Cương đỏ lên, hắn run lên hồi lâu, cắn răng nói: " Được! Được!" Hắn dùng ánh mắt oán độc đảo qua mọi người, đột nhiên cười to nói: " Ha ha, ha ha ha, được lắm! Tiểu Nam...Nam Nam, bọn họ...bọn họ nếu đều đã chết, ngươi sẽ theo ta..."

 

...ha ha, ha ha!"

 

" Hắn điên rồi!"

 

Tần Tiểu Thiên nhắc nhở một câu, nhưng thật ra mọi người đều biết không hay, Chung Cương hiển nhiên đã mất đi lý trí.

 

Chung Cương há mồm phun ra phi kiếm, quát to: " Đi tìm chết đi! Ta giết các ngươi!"

 

Trình Kiến Côn xuất phi kiếm ngăn cản, Tần Tiểu Thiên kêu lên: " Lui ra phía sau, mau lui lại!" Hắn đứng ngay trước người La Nam, dùng sức niết vỡ ngọc phù.

 

Một đoàn thanh quang mọc lên, trong nháy mắt khoách triển thành một màn hào quang màu xanh hình nửa vòng tròn, nói: " Tốt lắm...không nên cử động, đứng yên, trong vòng *** này!"

 

Tu vi của Chung Cương cao hơn Trình Kiến Côn, hai kiếm chạm nhau, Trình Kiến Côn có hại không nhỏ, thân thể cuống quýt lui về phía sau.

 

Tần Tiểu Thiên kêu lên: " Mau lui lại chỗ chúng ta!" Trình Kiến Côn đã lui tới bên màn hào quang, nghe vậy lui ra sau một bước, tiến vào trong vòng phòng ngự. Phi kiếm Chung Cương theo sát tới, một chút liền bổ vào trên màn hào quang, làm Tiểu Gia Tiểu Yên thét chói tai. Tần Tiểu Thiên nhất thời nổi giận, một người tu chân không ngờ cũng hướng người bình thường ra tay, hắn nhịn không được móc ra một quả Hỏa lôi phù, lặng lẽ nhét vào trong tay Trình Kiến Côn, nhỏ giọng nói: " Đốt hắn!"

 

Chung Cương dùng phi kiếm liên tục đánh sâu vào vòng phòng ngự, nhưng không cách nào rung chuyển, hắn nổi giận gào lên: " Đi ra! Đi ra!"

 

Trình Kiến Côn phát hiện ngọc phù trong tay, nhưng không nhận ra đây là hỏa tiên lôi, hơn nữa cùng không biết làm sao khải động, vội la lên: " Làm sao dụng?"

 

Tần Tiểu Thiên thiếu chút nữa té xỉu, nói: " Làm vỡ nát ném ra, phải nhanh!"

 

Một vòng hồng mang từ trong tay Trình Kiến Côn bốc lên, hắn dương tay xuất ra, tựa như xuất một khối sắt cháy đỏ.

 

Chung Cương là người tu chân sắp đạt tới Nguyên Anh kỳ, kiến thức cao hơn Trình Kiến Côn, mắt thấy một điểm hồng mang bay ra vòng phòng ngự, độ nóng chung quanh đột nhiên bay lên, trong lòng hắn biết không hay, chỉ động niệm đem phi kiếm hình thành một mảnh mây xanh rất nhanh ngăn trở trước người, thân thể lui nhanh về phía sau.

 

Giống như một khối đá lớn tạp nhập vào lò luyện sắt, trong tiếng ầm ầm, vô số lửa hoa vẩy ra.

 

Hỏa tiên lôi không phải là hỏa phù hay lôi phù bình thường của tu chân giới, hỏa lôi này chính là tiên phù, phi kiếm của Chung Cương giống như một khối băng ngưng kết, một chút rơi vào trong lửa lớn, không tới một giây đã liền tan thành mây khói. Hỏa tiên lôi nổ bạo.

 

May là Tần Tiểu Thiên triển khai vòng phòng ngự và hỏa tiên lôi là cùng một loại ngọc phù, cho nên mới có thể ngăn cản uy lực của hỏa tiên lôi, gia đình Trình Kiến Trọng bình yên vô sự, nhưng chồng và hai con của La Nam đều sợ hãi.

 

Hỏa tiên lôi không chỉ là lửa, mà là lôi hỏa, vô số quang điểm tứ tán vẩy ra, mỗi một quang điểm đều là một lôi, mỗi một lôi nổ tung, lại phiếm xuất ra một đóa lửa xinh đẹp, làm kẻ khác không thể tư nghị chính là mỗi một đóa hoa đều cũng không giống nhau, thậm chí ngay cả màu sắc cũng là ngũ quang thập sắc, quang hoa chói mắt và tiếng chấn oanh trời trong phút chốc bộc phát đến mức tận cùng.

 

Gia đình La Nam không cách nào đứng thẳng được nữa, đều bị chấn ngồi trên mặt đất, chỉ có Trình Kiến Côn và Tần Tiểu Thiên vẫn đứng thẳng như cũ. Trình Kiến Côn há to miệng, không ngừng hít thở, chắt lưỡi nói: " Hay thật...lợi hại như vậy?"

 

Trước vòng phòng ngự, phương viên trăm thước hết thảy hoàn toàn hóa thành tro tàn, ngay cả trọng hình xe bay, cũng bị sóng khí nổ mạnh đẩy trôi ra xa hơn mười thước.

 

Một quả hỏa tiên lôi từ lúc khởi động cho đến khi hao hết, chỉ có hơn mười giây thời gian, vòng phòng ngự vẫn chống đỡ thêm vài phút sau khi hỏa tiên lôi hao hết rồi mới vỡ vụn ra, một cỗ không khí nóng hực đập vào mặt mà đến.

 

Bởi vì hỏa tiên lôi chỉ dùng hình thức phù chú để khởi động, hình thái công kích rất ngờ nghệch, nó chỉ bộc phát trong khu vực cố định, chỉ cần tránh khỏi trung tâm nổ bạo, thì nguy hiểm không lớn. Chung Cương lúc phi kiếm vừa bị hủy thì đã bị thương, hơn nữa bị uy lực của hỏa tiên lôi tạc trúng, thương thế càng tăng thêm, may mắn hắn phản ứng nhanh, nếu không ngay cả mạng sống cũng không giữ được.

 

Tần Tiểu Thiên cổ vũ nói: " Đánh a! Phi kiếm của hắn hủy rớt, lúc này không đánh, thì đợi khi nào? Nhanh đi!"

 

Gia đình La Nam dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn, Tần Tiểu Thiên ngại ngùng, cười hì hì nói: " Ta chỉ là muốn xem náo nhiệt, hắc hắc."

 

La Nam dang tay nói: " Tiểu Thiên mau lại đây, ai, đứa nhỏ này chắc là bị sợ đến hồ đồ rồi."

 

Tần Tiểu Thiên không muốn để cho La Nam ôm hắn, hắn nói: " Mau nhìn! Mau nhìn! Đánh nhau rồi!"

 

Trình Kiến Côn ý khí phong phát, đuổi theo Chung Cương mà đánh, thương cảm Chung Cương không có phi kiếm, lại không có thủ đoạn và pháp bảo gì khác, người bị thương nặng, không thể làm gì khác hơn là liều mạng chạy trốn.

 

Tiểu Gia cũng dừng khóc, huy nắm tay nhỏ, lớn tiếng cổ vũ cho thúc thúc: " Đánh! Giết chết hắn! Dám khi dễ mẹ ta, đánh! Đánh cho chết!"

 

La Nam nhẹ vỗ hắn một cái, nói: " Tiểu Gia, không thể nói như vậy!" Nàng chuyển hướng Trình Kiến Côn, kêu lên: " A Côn, thả hắn đi đi."

 

Trình Kiến Trọng đưa tay nắm tay La Nam, thoáng dùng sức bóp nhẹ một chút, tỏ vẻ mình ủng hộ, hắn thích sự khoan dung độ lượng của vợ.

 

Trình Kiến Côn nghe vậy thu tay lại quát: " Họ Chung kia! Sau này không được quấy rối đại tẩu ta, nếu không ta đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi là ai! Cút xa một chút!"

 

Hỏa tiên lôi bộc phát kinh động Viêm Tinh liên hợp hội người tu chân, tại thế tục giới Viêm Tinh, có rất nhiều người tu chân ẩn tính, bọn họ cũng có cuộc sống như người thường, một khi tới Nguyên Anh kỳ, thì có người của liên hợp hội đến tìm, chỉ dẫn họ tiến vào một ít tu chân đại phái nổi tiếng. Tiên phù giống như hỏa tiên lôi nổ mạnh, khiến cho linh khí ba động thì tự nhiên sẽ có người tìm tới.

 

Vài đạo kiếm quang hiện lên, liên hợp hội không ngờ lại phái tới bốn cao thủ. Tràng cảnh tranh đấu nơi đây đều được ghi lại, nơi này có rất nhiều thiết bị công nghệ cao.

 

Chung Cương không có chạy trốn, dù trốn cũng không thoát, hắn bị một người tu chân giam cầm rồi mang đi, mặt khác ba người tu chân đi lại, đầu tiên xin lỗi biện bạch với gia đình Trình Kiến Trọng, chủ động bồi thường, tất cả khoản hạng bồi thường đều do Chung Cương chi trả. Về phần Trình Kiến Côn, bọn họ không có trừng phạt, chỉ là cảnh cáo hắn, sau này không cho sử dụng phù chú đại uy lực nơi có con người.

 

Tần Tiểu Thiên mới lạ nhìn xem, hắn phát hiện người tu chân liên hợp hội rất uy phong, so với cảnh viên và quân đội trên địa cầu còn muốn lợi hại, nhưng bọn họ đối với con người rất tốt, tựa hồ bất luận là con người có lý hay vô lý, chỉ cần cùng người tu chân phát sinh tranh chấp, xử lý thì nhất định sẽ thiên về con người, cách làm này cũng rất ít thấy.

 

Ba người tu chân xử lý xong, lễ phép cáo biệt mọi người, rất nhanh ngự kiếm đi.

 

Trình Hiếu Gia và Trình Tiểu Yên, hưng phấn cuốn lấy Trình Kiến Côn, la hét muốn tu chân. Bất luận là tranh đấu vừa rồi, hay là do mấy người tu chân uy phong lẫm lẫm, đều cấp cho hai đứa trẻ lưu lại ấn tượng thật sâu.

 

Viêm Tinh là địa phương cổ vũ tu chân, chỉ cần có tiềm chất về phương diện này, hơn nữa nguyện ý tu chân, thì bình thường đều được như nguyện.

 

La Nam tiến lên ôm lấy Tần Tiểu Thiên, hỏi: " Tiểu Thiên, ngươi cũng là người tu chân?" Nàng xem thấy không đúng, còn xem Tiểu Thiên trở thành một tiểu hài tử.

 

Tần Tiểu Thiên giả vờ nói: " Cái gì người tu chân? Ta không phải a."

 

Trình Hiếu Gia la lớn: " Tiểu Thiên là người tu chân! Con nghe thấy hắn mắng thúc thúc..."

 

Tần Tiểu Thiên vội vàng cắt đứt lời hắn nói: " Có người đến! Bọn họ là người của diễn võ trường sao?"

 

Sự chú ý của La Nam chuyển dời đi, Tần Tiểu Thiên len lén nhìn Trình Hiếu Gia nháy mắt.

 

Mấy công tác viên của diễn võ trường đi tới, trong đó có một người hỏi: " Xin hỏi Trình Kiến Côn tiên sinh có ở đây không?"

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Ta đi đến xe bay khởi động kỵ sĩ." Lúc này không đi thì đợi đến khi nào, vừa nói vừa tránh thoát ngực của La Nam, hướng xe bay chạy đi.

 

La Nam cười cười: " Đứa nhỏ này, thật sự là nóng lòng."

 

Chỉ chốc lát sau, Trình Kiến Côn và công tác viên của diễn võ trường giao thiệp xong, quay lại nói: " Tiến vào trường số ba, trong chốc lát người Điền gia sẽ đến, ta đi ứng phó, các ngươi không nên nói nhiều lời."

 

Trình Kiến Trọng nói: " Hay, A Côn cố gắng lên!"

 

La Nam cau mày nói: " A Côn, không cần cố kỵ Điền gia, dụng tâm tỷ thí là được, đúng rồi, lần này có công chứng phải không?"

 

Trình Kiến Côn nói: " Có, đã mời công chứng của liên hợp hội, ai cũng không dám làm bậy."

 

Tần Tiểu Thiên khởi động kỵ sĩ, kỵ sĩ của hắn còn chưa cải tạo qua, cũng không có trải qua huấn luyện, mang theo kỵ sĩ chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng, cảm giác chơi rất vui, nếu đến diễn võ trường, tại sao lại không có kỵ sĩ.

 

Cả nhà cười nói đi về hướng diễn võ trường.

 

Tỷ thí phi thường chính quy, có công chứng sư công chứng, hơn nữa là công chứng sư của liên hợp hội, tỷ thí như vậy thường thường là dùng trong đánh cuộc. Viêm Tinh là một địa phương rất kỳ quái, không cấm đánh cuộc, không cấm quyết đấu, nhưng phải công bình.

 

Hai con người có thể tiến hành quyết đấu, nhưng nhất định phải do song phương đồng ý, có công chứng mới được, nếu có một phương không đồng ý, lại không thể mạnh mẽ quyết đấu, bởi vậy Trình Kiến Côn mới tỷ thí cùng Điền gia, chỉ cần có công chứng là có thể tiến hành.

 

Diễn võ trường số ba có diện tích rất lớn, tương đối ngang hàng với bốn sân đá banh, mặt đất được tu bổ cực kỳ bằng phẳng trồng đầy cỏ, bên trong võ trường đã có một đám khách vây xem, đó là người của Điền thị gia tộc.

 

Trình Kiến Côn cũng mang tới không ít bằng hữu, đó là một đám bằng hữu rượu chè ăn chơi, ước chừng hơn mười người, đều là con cái nhà có tiền, lái các loại các dạng xe bay tới, nhìn thấy Trình Kiến Côn thì thân thiết bắt tay, trong đó còn có năm, sáu cô gái, hì hì ha ha đùa giỡn.

 

Tần Tiểu Thiên ngồi trong kỵ sĩ lãnh mắt bàng quan, cỗ máy này chạy nhanh đến quá khích, âm thanh giống như trống trận, đặc biệt là lúc chạy nhanh, làm cho kẻ khác nhiệt huyết sôi trào.

 

Tiểu Gia cũng ngồi trong kỵ sĩ, hắn thao khống ngựa máy, vòng quanh đám người Trình Kiến Côn hấp tấp chạy một vòng, một công tác viên chạy tới nói: " Xin ước thúc tiểu bằng hữu, nơi này không thích hợp phi ngựa, muốn chạy phải đi vào diễn võ trường."

 

Tiểu Gia quay đầu ngựa phóng đi theo hướng diễn võ trường, kêu lên: " Tiểu Thiên, đi theo ta!"

 

Tần Tiểu Thiên khi còn bé rất ít có cơ hội chơi đùa như vậy, giờ khắc này, hắn mới cảm giác được tự mình như là một đứa bé, lớn tiếng nói: " Chờ ta một chút! Giá!"

 

Hai con ngựa giống như nhảy vào diễn võ trường, Tần Tiểu Thiên đột nhiên kéo mạnh cương ngựa, ngựa máy đối với việc khống chế phi thường mẫn cảm, chỉ thoáng kéo cương, tốc độ của nó cũng chậm xuống, lại kéo thêm chút, ngựa máy dừng lại, Tần Tiểu Thiên kêu lên: " Tiểu Gia quay lại!"

 

Chỉ thấy một con ngựa máy màu đỏ, một kỵ sĩ toàn thân mặc khải giáp màu đỏ từ bên hông diễn võ trường tiến vào, so sánh với các món đồ chơi kỵ sĩ thì có vẻ lớn hơn một số, vừa nhìn cũng biết là kỵ sĩ được đính chế. Vó ngựa đạp lên cỏ lại phát ra tiếng sấm trầm muộn buồn bực, chấn đến bãi cỏ cũng rung động, đây là kỵ sĩ Điền gia dùng tỷ thí.

 

Tần Tiểu Thiên phát hiện, kỵ sĩ kia không có gì đặc biệt, khải giáp trên người mặc dù đặc chế, nhưng không có phòng ngự trận, duy nhất đặc biệt chính là động tác của kỵ sĩ không cứng ngắc chút nào, lưu sướng như là có người đang thao khống.

 

Kỵ sĩ đồ chơi nếu như không có trải qua huấn luyện, động tác sẽ rất cứng ngắc, cho dù trải qua huấn luyện, trong lúc chuyển đổi động tác cũng có thể nhìn thấy dấu vết cương cứng, dù sao không phải người, chỉ như vậy cũng nói rõ kỵ sĩ này huấn luyện phi thường tốt.

 

Tiểu Gia sợ hãi than nói: " Oa, quá suất!" Hắn hâm mộ đánh giá, nói: " Ta cũng muốn có một kỵ sĩ như vậy!"

 

Lực chú ý của Tần Tiểu Thiên không phải trên kỵ sĩ, hắn đang nhìn một tên mập mạp, người nọ một thân thịt béo, đi lại thì thịt mỡ cả người đều rung động, mập vô cùng, cái đầu trọc, đôi mắt sâu vùi trong thịt, vài sợi râu thưa thớt, có tới ba tầng cằm. Phía sau hắn đi theo mấy đại hán to con, vừa nhìn thì biết là bảo tiêu hộ vệ.

 

Tên mập đi tới hướng Trình Kiến Côn. Tần Tiểu Thiên khu động ngựa máy đuổi theo, hắn vừa nghiêng đầu nhìn xem, vừa suy nghĩ trong lòng: " Người này chính là Điền bác bì? Không đúng, Điền bác bì hẳn là lão già kia, đại khái...tên này là Điền Phong? A a, người này nên gọi là Điền mập, quá mập rồi, không có hai trăm năm mươi công cân, cũng phải có hai trăm công cân."

 

Người nọ đúng là Điền Phong, cũng là một tên thích rượu chè ăn chơi. Hắn có chút khó khăn khi quay đầu, muốn nhìn một chút xem ai đang đi theo mình, vừa nhìn thấy Tần Tiểu Thiên ngồi trên lưng ngựa máy, trong lòng hơi kinh hãi, đứa nhỏ này khác hẳn người khác, rất có linh khí, cũng không phải là một đứa bé con nhà bình thường.

 

Trình Kiến Côn đón lên, hỏi: " Phong mập, sao? Bá phụ đại nhân ngươi không có tới?"

 

Điền Phong cười lạnh nói: " Điểm việc nhỏ ấy, đại bá căn bản không có để ở trong lòng."

 

Trình Kiến Côn nói: " Nga, nguyên lai là không có để trong lòng, có ý nghĩa đó Phong mập, đại bá ngươi nếu bị thua, hắc hắc, Điền gia ngươi không ổn rồi."

 

Điền Phong ha ha cười to, nói: " Ai thua ai thắng còn nói không chính xác đâu, ha ha, Trình lão đệ có vẻ vui vẻ quá sớm rồi?"

 

Trình Kiến Côn nói: " Vui? A a, có vui thì cũng không có dụng, thực lực mới là hết thảy."

 

Mắt nhỏ của Điền Phong gắt gao nhìn chằm chằm đối thủ, gật đầu nói: " Vậy bắt đầu đi..công chứng trước! Sau đó tỷ thí!"

 

Hai nhân viên công chứng đưa cho Trình Kiến Côn một bản điện tử cỡ bàn tay để ký tên, nói: " Mời xem nội dung trước, nếu đồng ý thì án dấu tay, lập tức sinh hiệu."

 

Trình Kiến Côn tiếp nhận lấy, chợt nghe Điền Phong nói: " Đưa đây, ta án dấu tay trước." Rồi đưa tay đi lấy bản ký tên.

 

Trình Kiến Côn hơi chút rút về, nói: " Làm gì? Muốn đoạt cái gì?"

 

Hắn mở ra, còn chưa nhìn kỹ, Điền Phong không vui nói: " Là ngươi đoạt! Cho ta ấn ký!"

 

Hai người tranh tới đoạt lui, làm nhân viên công chứng tức giận hô to dừng tay.

 

Tần Tiểu Thiên mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại nhìn không ra không đúng chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng quan sát.

 

Trình Kiến Côn nhanh chóng đè tay xuống, mắng: " Phong mập! Ngươi là người điên! Được rồi, cho ngươi!" Hắn ném bản ký tên ra.

 

Điền Phong xác nhận dấu tay của Trình Kiến Côn trước, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị, tiếp theo không chút do dự đè tay xuống, lạnh lùng nói: " Được rồi, ha ha!" Hắn đưa bản ký tên điện tử cho nhân viên công chứng.

 

Tần Tiểu Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, nói: " A Côn, ngươi không có nhìn kỹ điều kiện."

 

Trình Kiến Côn ngẩn ngơ, nói: " Điều kiện đã sớm xác định rồi, không cần...Ách, đưa đây, cho ta nhìn xem!"

 

Một nhân viên công chứng nói: " Trình Kiến Côn, đã ấn dấu tay, thì không cách nào sửa đổi nữa." Hắn thu hồi bản điện tử, nói: " Đã sinh hiệu."

 

Trình Kiến Côn nhìn chằm chằm Điền Phong, nói: " Ngươi chơi ta?"

 

Điền Phong vẻ mặt vô tội, nói: " Nói cho rõ! Ta làm sao chơi ngươi? Đánh cuộc không nổi thì đừng đánh!"

 

Hai ngươi liền cãi vã, Tần Tiểu Thiên không nhịn được lắc đầu, cưỡi ngựa đi tới một bên, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nằm trên cỏ, nhìn bầu trời xanh xanh, chỉ chốc lát sau, đã chìm vào trong giấc mộng. Nhưng hết thảy phát sinh ở diễn võ trường đều hiện ra trong giấc mộng của hắn, tựa nhu không hề ngủ.

 

Cuộc cãi vả rất nhanh bị nhân viên công chứng ngăn lại, song phương giận dữ giằng co.

 

Một nhân viên công chứng nói: " Tỷ thí bắt đầu, dựa theo ba cuộc thi thắng hai..."

 

Trình Kiến Côn hét lớn: " Cái gì? Không phải một ván định thắng bại hay sao?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

 

Một nhân viên công chứng khác quát: " Câm miệng! Còn lung tung mồm miệng, sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu của ngươi, phán ngươi thua!"

 

Trình Kiến Côn lui về phía sau một bước, còn chưa tỷ thí mà bị thua, hắn vô luận thế nào cũng không cam tâm, không thể làm gì khác hơn là câm miệng không nói. Điền Phong đắc ý lạc lạc cười, tựa như một tên trộm vừa thành công ăn cắp được con gà.

 

" Điều thứ năm, kỵ sĩ có thể cải trang, nhưng không được sử dụng tu chân trận pháp và quý lỗi thuật, phải dùng thủ đoạn khoa học hiện đại tiến hành cải trang, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách tỷ thí kỵ sĩ..."

 

Trình Kiến Côn đại não coi như hủy mất, hắn ỷ lại lớn nhất chính là dựa vào tu chân thủ đoạn cải trang kỵ sĩ, mà mấy điều kiện này đã chặt đứt căn cơ chiến thắng của hắn.

 

" Sau khi đã ký hiệp ước, song phương không được đổi ý, nếu không coi như thua..."

 

Nghe đến đó, Trình Kiến Côn biết được mình nhất định phải thua, đối thủ không để cho mình một chút cơ hội, kỵ sĩ mình căn bản là không có cơ hội lên đài, muốn lên phải giải trừ trận pháp trên người kỵ sĩ.

 

Ba cuộc hai thắng, ít nhất phải cần hai kỵ sĩ, mà phải là toàn thắng, bây giờ đi đâu mà tìm kỵ sĩ thứ hai?

 

Ánh mắt của hắn rơi vào kỵ sĩ của Tiểu Gia, trong lòng ngầm than thở, kỵ sĩ của Tiểu Gia mặc dù là món đồ chơi cao cấp, nhưng khác biệt thật lớn với cải trang kỵ sĩ, làm sao có thể đánh thắng?

 

Điền Phong hưng phấn hoa tay múa chân, hắn là tên mập ú, vũ động nhìn giống như một tòa núi thịt đang run rẩy, bộ dáng thập phần tức cười, Tần Tiểu Thiên đang ngủ mà cũng nở nụ cười.

 

Trình Kiến Côn thì cười không nổi, nguyên lai là cục diện thắng chắc, bởi vì mình sai lầm, ngược lại lâm vào âm mưu, hắn hận hận nói: " Tên ghê tởm!"

 

Bây giờ cho dù muốn rời khỏi cũng không thể, huống chi hắn cũng không định rời khỏi, lựa chọn duy nhất là tử kháng.

 

Hai ngón tay của Điền Phong cắm trong miệng, huýt vang, hai kỵ sĩ cao lớn cưỡi ngựa chạy vội ra. Hắn đã sớm chuẩn bị rất tốt.

 

Trình Kiến Côn đi tới trước mặt Tiểu Gia, ngồi xổm xuống, nói: " Tiểu Gia, kỵ sĩ của con có thể chiến đấu mà phải không?"

 

Tiểu Gia lộ ra ánh mắt mê hoặc, hỏi: " Thúc thúc, thế nào?"

 

Trình Kiến Côn sắc mặt ửng đỏ, nói: " Thúc thúc chỉ dẫn theo một kỵ sĩ, bây giờ cần ba kỵ sĩ...kỵ sĩ của con có thể chiến đấu mà phải không?"

 

" A?" Tiểu Gia kinh ngạc kêu một tiếng, lập tức đứng lên, hưng phấn nói: " Có thể! Có thể! Kỵ sĩ của ta rất lợi hại!" Tiểu tử kia rất thông minh, lại nói: " Còn thiếu một kỵ sĩ...đúng rồi, ở chỗ Tiểu Thiên còn một kỵ sĩ, nhưng hắn còn chưa huấn luyện qua, có thể sử dụng hay không?"

 

Trong lòng Trình Kiến Côn ngầm than thở, nói: " Không huấn luyện qua cũng được, con đi gọi hắn."

 

Tiểu Gia hưng phấn chạy tới chỗ Tần Tiểu Thiên, Tần Tiểu Thiên cũng thở dài, mở mắt. Tiểu Gia đến bên cạnh, hắn đã đứng lên, nói: " Không cần nói, kỵ sĩ có thể dụng."

 

Tiểu Gia kinh ngạc nói: " Ngươi làm sao biết?"

 

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Sao còn không biết? Cần phải có ba kỵ sĩ."

 

Trong lòng hắn rất rõ ràng, dựa theo hợp ước đánh cuộc, Trình Kiến Côn nhất định phải thua, bởi vì giải trừ trận pháp trên người kỵ sĩ, thực lực kỵ sĩ sẽ yếu kém vô cùng, mười thành chỉ còn lại có ba thành, thậm chí ba thành có thể cũng không có, như thế nào có thể thắng?

 

Điền Phong hét lớn: " Trình Kiến Côn! Bắt đầu đi! Ha ha! Ha ha ha!"

back top