Sự trầm mặc của Tiêu Bắc Thần khiến Lâm Hàng Cảnh cực kỳ sợ hãi, tay cô bắt đầu run run, trên mặt không còn chút hồng. Mục Tử Chính thấy cô như vậy thì nói nhỏ: "Không sao đâu, có tớ đây." Vừa nói xong câu này thì cảm thấy có tiếng xé gió lao về phía hắn, hóa ra là do chiếc roi của Tiêu Bắc Thần đang quất về phía này. Lâm Hàng Cảnh đã lường được từ trước nên cô lập tức kéo Mục Tử Chính ra sau mình, còn mình thì đứng ra chịu!
Chiếc roi ngựa đó bèn đứng im giữa không trung!
Lâm Hàng Cảnh đứng yên, đôi mắt lấp lánh, tấm lưng gầy gầy thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên cô dũng cảm như vậy, hóa ra khi yêu một người thì sẽ có sự dũng cảm mạnh mẽ đến thế, cho dù cô mất mạng cũng không thể để Tiêu Bắc Thần động tới Mục Tử Chính.
Cô không ngờ rằng hành động này của mình đã đánh trúng vào tử huyệt của Tiêu Bắc Thần, làm hắn tức giận thật rồi, làm ngọn lửa giận dữ "bùng" lên trong người hắn. Hắn điên lên, ném luôn chiếc roi ngựa rồi lôi Lâm Hàng Cảnh sang một bên. Tay còn lại rút khẩu súng dắt ở đai lưng, mở chốt an toàn phát ra tiếng răng rắc, ngắm chuẩn Mục Tử Chính rồi chuẩn bị bắn. Mục Tử Chính hoàn toàn đờ người, thấy họng súng đen ngòm chĩa thằng vào mình, mắt hắn thẫm lại, vào khoảnh khắc đó máu toàn thân như ngừng lại, đông đặc như băng.
Cuối cùng Tiêu Bắc Thần vẫn không nổ súng, vì cánh tay còn lại của hắn bị Lâm Hàng Cảnh tóm chặt. Hắn quay đầu lại nhìn, cô chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt có sự quyết tâm, như đã có quyết định cuối cùng. Cô nhìn hắn chằm chằm, nói từng chữ rõ ràng: "Anh giết cậu ấy thì giết tôi trước đi!"
Cô nói một câu như thế!
Trái tim hắn trở nên lạnh băng chỉ trong thoáng chốc, nguội lạnh, lạnh như tuyết, xám như tro tàn.
Hoàng hôn phủ bốn bề, đến mặt trời chiều cũng đã cháy hết, vườn tối hẳn, gió thổi vào cây táo phát ra tiếng xào xạc, tiếng động đó lúc này làm người ta cảm thấy khó chịu, hoảng loạn.
Đột nhiên cô cảm thấy cổ họng như thắt lại, mới đó đã không thở nổi. Tiêu Bắc Thần dùng tay bóp chặt cổ cô, áp chặt cô lên bức tường của khu vườn. Sức lực của hắn mạnh đến kinh ngạc, gần như có thể bóp nát cô trong nháy mắt. Cô cảm thấy đất trời xoay chuyển, những gì nghe thấy đều là giọng nói phẫn nộ của hắn!
"Lâm Hàng Cảnh! Em tưởng tôi không dám?!! Em tưởng tôi không dám thật ư?"
Mục Tử Chính hoảng hốt tái mặt, vội xông tới. Tiêu Bắc Thần quay đầu bắn về phía gót chân hắn. Sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân dẫn binh lính xông lên, giữ chặt Mục Tử Chính. Hắn bị ép chặt xuống đất nhưng vẫn cố ngóc đầu dậy gào to. Một binh lính cầm súng đập vào đầu hắn một cái, hắn hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Bàn tay Tiêu Bắc Thần vẫn bóp chặt cổ cô. Sắc hồng dần dần biến mất khỏi khuôn mặt xinh đẹp, nhưng dù có chịu sự khổ sở đến thế, cô vẫn trừng mắt nhìn hắn, trừng đôi mắt đầy hận thù với hắn, như đâm thẳng vào tim hắn. Đôi mắt của hắn như bốc lửa, đôi mắt sắc bén như diều hầu lạnh lùng nhìn cô.
"Bao nhiêu năm nay, tôi coi em như ngọc như ngà, tôi trân trọng sự thanh khiết của em, tôi chiều chuộng em, tôi làm theo ý em, tôi thờ em như thần tiên, tôi nhẫn nại đợi em, vậy mà em lại đối với tôi như thế! Lâm Hàng Cảnh! Em to gan lắm! Em to gan lắm!!!"
Sự tuyệt vọng thấu tim tràn ra cả cơ thể hắn, tất cả tình yêu của hắn, tất cả sự quý trọng của hắn, sự chờ đợi của hắn, hóa ra đều là hư vô. Dù hắn có cả thế giới này thì còn có ý nghĩa gì? Hắn đã bị cô nhốt trong lòng bàn tay, có muốn trốn cũng không thoát ra được. Hắn tức giận như bị điên, ngày càng dồn sức vào tay. Cơ thể Lâm Hàng Cảnh yếu dần, ánh mắt bắt đầu u ám. Lúc Quách Thiệu Luân hoàn hồn thì đã thấy tình hình này, cuống cuồng la to lên: "THIẾU SOÁI!"
Tiếng gọi đó lập tức khiến Tiêu Bắc Thần lấy lại tinh thần. Khuôn mặt Lâm Hàng Cảnh bị hắn giữ chặt đã xám ngắt, hắn hoảng sợ, vội vàng buông tay. Cơ thể cô mềm oặt trượt xuống theo bờ tường. Tiêu Bắc Thần nhanh chóng duỗi tay ra ôm cô vào lòng, mặt cô đầy nước mắt lành lạnh, cơ thể run rẩy kịch liệt. Cô há miệng hít vào từng hơi, lồng ngực phập phồng. Hắn chỉ ôm chặt lấy cô, nhìn mái tóc đen dài đó xõa xuống bờ vai hắn, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay không có lấy một sắc hồng của máu, hoàn toàn là một màu trắng như tuyết. Khoảnh khắc đó, cô ở trong lòng hắn, cô là của hắn! Không ai có thể cướp được!
Tiêu Bắc Thần ôm chặt cô trong lòng, quay người nhìn Mục Tử Chính vừa mới tỉnh lại sau khi ngất đi, hắn lạnh lùng nói: "Nghe kỹ cho tôi, nếu sau này cậu còn dám tìm đến cô ấy thì dù ở bất kỳ đâu tôi cũng sẽ bắn chết cậu ngay tại đó! Tôi nói được làm được!"
Mặt Mục Tử Chính đầy máu, hắn nằm sóng xoài trên mặt đất không động đậy.
Tiêu Bắc Thần quay người đi khỏi khu vườn nhỏ, Quách Thiệu Luân cùng các binh lính cũng rời đi. Mục Tử Chính nghe tiếng khởi động xe bên ngoài, biết họ đã đi khỏi. Hắn gắng gượng dậy nhưng đầu váng, hoa mắt, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ngóc đầu lên. Máu nhỏ vào mắt hắn, trời đêm cũng biến thành màu sắc của máu.
***
Tiêu Bắc Thần ôm cô về biệt thự ở Hoa Thinh châu. Lâm Hàng Cảnh vẫn đang ngất, cô cảm giác mơ hồ được có người ôm cô đi mãi, cố mở mắt ra được một ít, nhìn qua khe hở nho nhỏ thấy căn phòng này mình không biết. Bình hoa trên bàn có cắm một nhành hoa, là hoa sen trắng, vậy mà lại hiện lên rõ ràng trong tầm nhìn của cô tới vậy.
Cô biết mình được đặt xuống, bên dưới là thứ gì đó rất mềm, hóa ra là một tầng chăn lụa. Có mùi hương thơm, cô mơ màng mở mắt, nghiêng đầu sang một bên, tua rua mượt mà ở bên hông chiếc gối quét qua má cô, sự tiếp xúc đó làm cô tỉnh táo hơn một chút. Vừa nhìn đã thấy khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Bắc Thần đang đứng bên giường.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt ngay lập tức, cô gắng sức ngồi dậy trên giường nhưng bị hẫng một cái rồi lại ngã vào lớp chăn đệm mềm mại. Chưa kịp tiếp tục cố gắng ngồi dậy thì Tiêu Bắc Thần đã không chờ được, hắn cúi người xuống ôm lấy eo cô, hôn lên bờ môi cô một cách mãnh liệt. Môi cô như cánh hoa ngát hương thơm, hắn chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ chiếm đoạt lấy như bị điên vậy. Hương thơm này thuộc về hắn, bất kì ai cũng không có cơ hội vấy bẩn nó.
Lâm Hàng Cảnh giật mình sợ hãi, môi bị hôn, không khí xung quanh như bị hắn cướp hết đi, cô không thể nào thở được, theo bản năng giơ tay lên tóm lấy mặt hắn. Hắn hơi nghiêng đầu tránh những ngón tay cô, nhưng vẫn cho cô cơ hội tránh né. Cô hoang mang trốn về một góc giường, run lập cập như một con vật nho nhỏ, giọng nói đầy sợ hãi: "Tôi sẽ hận anh!"
Hắn cười lạnh một cái, thêm vài phần nghiêm nghị trên mặt: "Ban đầu tôi thương em, yêu em, tôn trọng em, em lại cứ giả vờ. Đã vậy thì tôi để em hận luôn! Vậy thì có sao?"
Cô cực kỳ hoảng loạn, thấy cửa phòng ở sau lưng hắn nên cố gắng chút sức lực của mình chạy về phía đó, nhưng bị hắn ôm chặt lấy. Cô kêu to sợ hãi, giãy dụa kịch liệt, cuối cùng vẫn bị hắn ôm về giường. Chiếc chăn êm ái lạnh lẽo sượt qua mặt cô, cô biết mình không chạy được, nhưng vẫn ôm một hy vọng cuối cùng. Cô đặt tay đẩy ngực hắn, khóc lóc cầu xin, sợ là đến chính cô cũng không biết mình đang nói gì: "Em xin anh xin anh... xin anh... anh ba... sau này em không dám nữa... chắc chắn sẽ không dám nữa..."
Hắn cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt sợ hãi của cô trắng nhợt, tóc tai rối tung, nước mắt không ngừng rơi xuống. Ánh mắt hắn u ám như bóng đêm, giọng nói trầm đục như trong cơn ác mộng mà cô không thể thoát ra: "Tôi đã từng cho em cơ hội, nhưng em lại không màng. Giờ tôi nói cho em hay, em không thể trách tôi!"
Cô bị hắn siết chặt, tay chân như bị trói, không thể nào cử động được. Quần áo bị cởi hết dần dần, cô chỉ có thể gào gọi dì bảy, nhưng dì bảy có gào cũng không đến được. Nụ hôn của hắn nóng bỏng ở cổ cô, mặt cô, bên tai cô... Trái tim cô đau đớn như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, cố gắng giãy một tay ra, túm lấy cổ hắn nhưng hắn tránh được, ngược lại hắn lần nữa giữ chặt cả hai tay cô. Cổ tay đau đớn như bị gãy, tất cả sự chống cự đều là vô ích, chuyện hắn đã quyết thì sẽ không thay đổi, cũng không quan tâm cô tuyệt vọng, sợ hãi đến bao nhiêu, hắn chỉ muốn thứ hắn cần!
[Lược 100 chữ] Cô cắn chặt môi, cắn đến mức chảy máu, cũng không hét ra tiếng nữa, chỉ còn mỗi nước mắt. Hắn không vừa lòng, giơ một tay nhanh chóng nắm lấy cằm cô, ép cô mở miệng, rồi lại hôn cô mãnh liệt. Dường như đến cả máu của cô hắn cũng hôn sạch vậy, giống như sự chiếm hữu điên cuồng.
Khung cảnh trước mắt tối sầm, cô không còn hy vọng gì nữa, cũng không còn sức, chỉ nghiêng đầu sang một bên, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống một góc gối như chuỗi trân châu.
Chỉ nhớ đêm đó như một cơn ác mộng, cơn ác mộng mà hắn đích thân mang đến cho cô, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc. Ngoài đau đớn thì chẳng có gì, đến cuối cùng cô cũng không còn sức mà khóc nữa, trái tim chỉ đong đầy hận thù, khổ sở, cả người nóng như bị thiêu đốt, như cô đã bị thiêu thành tro bụi. Cô tuyệt vọng, cô từ bỏ, coi như chính mình đã chết.
Dù sao thì cuối cùng cũng phải chết!
***
Bình minh vừa tới, ở chân trời xuất hiện một dải màu xanh lành lạnh. Tua rua bên gối đã thấm đẫm nước mắt của cô. Có cơn gió nhè nhẹ len vào từ cửa sổ khép hờ, thổi vào nhành hoa sen trắng muốt trong chiếc bình hoa trên bàn, nó khẽ đung đưa. Hoa rụng từng cánh một, rải lác đác trên mặt đất.
Hết chương 15.
Chiếc roi ngựa đó bèn đứng im giữa không trung!
Lâm Hàng Cảnh đứng yên, đôi mắt lấp lánh, tấm lưng gầy gầy thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên cô dũng cảm như vậy, hóa ra khi yêu một người thì sẽ có sự dũng cảm mạnh mẽ đến thế, cho dù cô mất mạng cũng không thể để Tiêu Bắc Thần động tới Mục Tử Chính.
Cô không ngờ rằng hành động này của mình đã đánh trúng vào tử huyệt của Tiêu Bắc Thần, làm hắn tức giận thật rồi, làm ngọn lửa giận dữ "bùng" lên trong người hắn. Hắn điên lên, ném luôn chiếc roi ngựa rồi lôi Lâm Hàng Cảnh sang một bên. Tay còn lại rút khẩu súng dắt ở đai lưng, mở chốt an toàn phát ra tiếng răng rắc, ngắm chuẩn Mục Tử Chính rồi chuẩn bị bắn. Mục Tử Chính hoàn toàn đờ người, thấy họng súng đen ngòm chĩa thằng vào mình, mắt hắn thẫm lại, vào khoảnh khắc đó máu toàn thân như ngừng lại, đông đặc như băng.
Cuối cùng Tiêu Bắc Thần vẫn không nổ súng, vì cánh tay còn lại của hắn bị Lâm Hàng Cảnh tóm chặt. Hắn quay đầu lại nhìn, cô chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt có sự quyết tâm, như đã có quyết định cuối cùng. Cô nhìn hắn chằm chằm, nói từng chữ rõ ràng: "Anh giết cậu ấy thì giết tôi trước đi!"
Cô nói một câu như thế!
Trái tim hắn trở nên lạnh băng chỉ trong thoáng chốc, nguội lạnh, lạnh như tuyết, xám như tro tàn.
Hoàng hôn phủ bốn bề, đến mặt trời chiều cũng đã cháy hết, vườn tối hẳn, gió thổi vào cây táo phát ra tiếng xào xạc, tiếng động đó lúc này làm người ta cảm thấy khó chịu, hoảng loạn.
Đột nhiên cô cảm thấy cổ họng như thắt lại, mới đó đã không thở nổi. Tiêu Bắc Thần dùng tay bóp chặt cổ cô, áp chặt cô lên bức tường của khu vườn. Sức lực của hắn mạnh đến kinh ngạc, gần như có thể bóp nát cô trong nháy mắt. Cô cảm thấy đất trời xoay chuyển, những gì nghe thấy đều là giọng nói phẫn nộ của hắn!
"Lâm Hàng Cảnh! Em tưởng tôi không dám?!! Em tưởng tôi không dám thật ư?"
Mục Tử Chính hoảng hốt tái mặt, vội xông tới. Tiêu Bắc Thần quay đầu bắn về phía gót chân hắn. Sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân dẫn binh lính xông lên, giữ chặt Mục Tử Chính. Hắn bị ép chặt xuống đất nhưng vẫn cố ngóc đầu dậy gào to. Một binh lính cầm súng đập vào đầu hắn một cái, hắn hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Bàn tay Tiêu Bắc Thần vẫn bóp chặt cổ cô. Sắc hồng dần dần biến mất khỏi khuôn mặt xinh đẹp, nhưng dù có chịu sự khổ sở đến thế, cô vẫn trừng mắt nhìn hắn, trừng đôi mắt đầy hận thù với hắn, như đâm thẳng vào tim hắn. Đôi mắt của hắn như bốc lửa, đôi mắt sắc bén như diều hầu lạnh lùng nhìn cô.
"Bao nhiêu năm nay, tôi coi em như ngọc như ngà, tôi trân trọng sự thanh khiết của em, tôi chiều chuộng em, tôi làm theo ý em, tôi thờ em như thần tiên, tôi nhẫn nại đợi em, vậy mà em lại đối với tôi như thế! Lâm Hàng Cảnh! Em to gan lắm! Em to gan lắm!!!"
Sự tuyệt vọng thấu tim tràn ra cả cơ thể hắn, tất cả tình yêu của hắn, tất cả sự quý trọng của hắn, sự chờ đợi của hắn, hóa ra đều là hư vô. Dù hắn có cả thế giới này thì còn có ý nghĩa gì? Hắn đã bị cô nhốt trong lòng bàn tay, có muốn trốn cũng không thoát ra được. Hắn tức giận như bị điên, ngày càng dồn sức vào tay. Cơ thể Lâm Hàng Cảnh yếu dần, ánh mắt bắt đầu u ám. Lúc Quách Thiệu Luân hoàn hồn thì đã thấy tình hình này, cuống cuồng la to lên: "THIẾU SOÁI!"
Tiếng gọi đó lập tức khiến Tiêu Bắc Thần lấy lại tinh thần. Khuôn mặt Lâm Hàng Cảnh bị hắn giữ chặt đã xám ngắt, hắn hoảng sợ, vội vàng buông tay. Cơ thể cô mềm oặt trượt xuống theo bờ tường. Tiêu Bắc Thần nhanh chóng duỗi tay ra ôm cô vào lòng, mặt cô đầy nước mắt lành lạnh, cơ thể run rẩy kịch liệt. Cô há miệng hít vào từng hơi, lồng ngực phập phồng. Hắn chỉ ôm chặt lấy cô, nhìn mái tóc đen dài đó xõa xuống bờ vai hắn, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay không có lấy một sắc hồng của máu, hoàn toàn là một màu trắng như tuyết. Khoảnh khắc đó, cô ở trong lòng hắn, cô là của hắn! Không ai có thể cướp được!
Tiêu Bắc Thần ôm chặt cô trong lòng, quay người nhìn Mục Tử Chính vừa mới tỉnh lại sau khi ngất đi, hắn lạnh lùng nói: "Nghe kỹ cho tôi, nếu sau này cậu còn dám tìm đến cô ấy thì dù ở bất kỳ đâu tôi cũng sẽ bắn chết cậu ngay tại đó! Tôi nói được làm được!"
Mặt Mục Tử Chính đầy máu, hắn nằm sóng xoài trên mặt đất không động đậy.
Tiêu Bắc Thần quay người đi khỏi khu vườn nhỏ, Quách Thiệu Luân cùng các binh lính cũng rời đi. Mục Tử Chính nghe tiếng khởi động xe bên ngoài, biết họ đã đi khỏi. Hắn gắng gượng dậy nhưng đầu váng, hoa mắt, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ngóc đầu lên. Máu nhỏ vào mắt hắn, trời đêm cũng biến thành màu sắc của máu.
***
Tiêu Bắc Thần ôm cô về biệt thự ở Hoa Thinh châu. Lâm Hàng Cảnh vẫn đang ngất, cô cảm giác mơ hồ được có người ôm cô đi mãi, cố mở mắt ra được một ít, nhìn qua khe hở nho nhỏ thấy căn phòng này mình không biết. Bình hoa trên bàn có cắm một nhành hoa, là hoa sen trắng, vậy mà lại hiện lên rõ ràng trong tầm nhìn của cô tới vậy.
Cô biết mình được đặt xuống, bên dưới là thứ gì đó rất mềm, hóa ra là một tầng chăn lụa. Có mùi hương thơm, cô mơ màng mở mắt, nghiêng đầu sang một bên, tua rua mượt mà ở bên hông chiếc gối quét qua má cô, sự tiếp xúc đó làm cô tỉnh táo hơn một chút. Vừa nhìn đã thấy khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Bắc Thần đang đứng bên giường.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt ngay lập tức, cô gắng sức ngồi dậy trên giường nhưng bị hẫng một cái rồi lại ngã vào lớp chăn đệm mềm mại. Chưa kịp tiếp tục cố gắng ngồi dậy thì Tiêu Bắc Thần đã không chờ được, hắn cúi người xuống ôm lấy eo cô, hôn lên bờ môi cô một cách mãnh liệt. Môi cô như cánh hoa ngát hương thơm, hắn chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ chiếm đoạt lấy như bị điên vậy. Hương thơm này thuộc về hắn, bất kì ai cũng không có cơ hội vấy bẩn nó.
Lâm Hàng Cảnh giật mình sợ hãi, môi bị hôn, không khí xung quanh như bị hắn cướp hết đi, cô không thể nào thở được, theo bản năng giơ tay lên tóm lấy mặt hắn. Hắn hơi nghiêng đầu tránh những ngón tay cô, nhưng vẫn cho cô cơ hội tránh né. Cô hoang mang trốn về một góc giường, run lập cập như một con vật nho nhỏ, giọng nói đầy sợ hãi: "Tôi sẽ hận anh!"
Hắn cười lạnh một cái, thêm vài phần nghiêm nghị trên mặt: "Ban đầu tôi thương em, yêu em, tôn trọng em, em lại cứ giả vờ. Đã vậy thì tôi để em hận luôn! Vậy thì có sao?"
Cô cực kỳ hoảng loạn, thấy cửa phòng ở sau lưng hắn nên cố gắng chút sức lực của mình chạy về phía đó, nhưng bị hắn ôm chặt lấy. Cô kêu to sợ hãi, giãy dụa kịch liệt, cuối cùng vẫn bị hắn ôm về giường. Chiếc chăn êm ái lạnh lẽo sượt qua mặt cô, cô biết mình không chạy được, nhưng vẫn ôm một hy vọng cuối cùng. Cô đặt tay đẩy ngực hắn, khóc lóc cầu xin, sợ là đến chính cô cũng không biết mình đang nói gì: "Em xin anh xin anh... xin anh... anh ba... sau này em không dám nữa... chắc chắn sẽ không dám nữa..."
Hắn cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt sợ hãi của cô trắng nhợt, tóc tai rối tung, nước mắt không ngừng rơi xuống. Ánh mắt hắn u ám như bóng đêm, giọng nói trầm đục như trong cơn ác mộng mà cô không thể thoát ra: "Tôi đã từng cho em cơ hội, nhưng em lại không màng. Giờ tôi nói cho em hay, em không thể trách tôi!"
Cô bị hắn siết chặt, tay chân như bị trói, không thể nào cử động được. Quần áo bị cởi hết dần dần, cô chỉ có thể gào gọi dì bảy, nhưng dì bảy có gào cũng không đến được. Nụ hôn của hắn nóng bỏng ở cổ cô, mặt cô, bên tai cô... Trái tim cô đau đớn như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, cố gắng giãy một tay ra, túm lấy cổ hắn nhưng hắn tránh được, ngược lại hắn lần nữa giữ chặt cả hai tay cô. Cổ tay đau đớn như bị gãy, tất cả sự chống cự đều là vô ích, chuyện hắn đã quyết thì sẽ không thay đổi, cũng không quan tâm cô tuyệt vọng, sợ hãi đến bao nhiêu, hắn chỉ muốn thứ hắn cần!
[Lược 100 chữ] Cô cắn chặt môi, cắn đến mức chảy máu, cũng không hét ra tiếng nữa, chỉ còn mỗi nước mắt. Hắn không vừa lòng, giơ một tay nhanh chóng nắm lấy cằm cô, ép cô mở miệng, rồi lại hôn cô mãnh liệt. Dường như đến cả máu của cô hắn cũng hôn sạch vậy, giống như sự chiếm hữu điên cuồng.
Khung cảnh trước mắt tối sầm, cô không còn hy vọng gì nữa, cũng không còn sức, chỉ nghiêng đầu sang một bên, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống một góc gối như chuỗi trân châu.
Chỉ nhớ đêm đó như một cơn ác mộng, cơn ác mộng mà hắn đích thân mang đến cho cô, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc. Ngoài đau đớn thì chẳng có gì, đến cuối cùng cô cũng không còn sức mà khóc nữa, trái tim chỉ đong đầy hận thù, khổ sở, cả người nóng như bị thiêu đốt, như cô đã bị thiêu thành tro bụi. Cô tuyệt vọng, cô từ bỏ, coi như chính mình đã chết.
Dù sao thì cuối cùng cũng phải chết!
***
Bình minh vừa tới, ở chân trời xuất hiện một dải màu xanh lành lạnh. Tua rua bên gối đã thấm đẫm nước mắt của cô. Có cơn gió nhè nhẹ len vào từ cửa sổ khép hờ, thổi vào nhành hoa sen trắng muốt trong chiếc bình hoa trên bàn, nó khẽ đung đưa. Hoa rụng từng cánh một, rải lác đác trên mặt đất.
Hết chương 15.