Vừa vào thu, cục diện nam bắc vẫn đang giằng co nhưng đã đỡ căng thẳng hơn. Chủ tịch chính phủ trung ương miền nam đồng thơi là bộ trưởng bộ hành chính Mâu Lâm Sâm tuyên bố từ chức, chủ tịch mới nhậm chức của chính phủ trung ương là Sở Văn Phủ đã tạm thời ngừng tấn công Dĩnh quân nhắm giảm bớt những kêu than của người dân về chiến tranh trong nước.
Sau đó hắn còn liên tiếp đánh điện tới sáu lần gửi thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần, ngỏ ý Dĩnh quân nên thuận theo trung ương, tuân theo hiến pháp trung ương, thúc đẩy việc thống nhất nam bắc đồng thời ngăn chặn giặc ngoại xâm. Đây là sự nghiệp lâu dài, to lớn, và như vậy hắn đã đẩy hoàn toàn mũi nhọn căm hận của nhân dân sang Dĩnh quân phía bắc. Đúng vào lúc quan trọng này, phía Nhật Bản phái người đại diện là Tá tiên sinh đến Bắc Tân, nói rằng có chuyện cần bàn bạc với Tiêu Bắc Thần.
Tiêu Bắc Thần bèn cáo ốm không gặp, một mặt phái Hứa Tử Tuấn và Mạc Vỹ Nghị ra mặt ngày ngày đưa vị đại diện này đi chơi bời phố xá, tiếp đãi tận tình; một mặt hắn ở đại doanh bắc liên tiếp mấy ngày cùng Dư Bạch tiên sinh và mấy tướng lĩnh thân tín nghiên cứu biện pháp đối phó. Hôm nay đã bàn xong, thư ký trưởng chuẩn bị điện tín trả lời chính phủ trung ương. Vẻ mặt Tiêu Bắc Thần đầy thoải mái, quay đầu nói với thư ký trưởng: "Cậu cũng không cần trả lời lão cáo già đấy quá văn vẻ làm gì, không cần phải khách sáo, cứ viết đúng 30 chữ, "Khó mà quy thuận, liên hợp còn có thể bàn. Chống giặc ngoại xâm là nhiệm vụ người lính, còn muốn Dĩnh quân đổi cờ thì tuyệt đối không thể! ""
Thư ký trưởng vâng lời rồi đi ra ngoài đánh điện. Dư Bạch tiên sinh đứng bên vừa ngậm tẩu thuốc vừa nói chầm chậm: "Vậy còn tên đại diện bọn Nhật kia phải xử lý thế nào?"
Hắn đang nhìn bản đồ quân sự đang đặt trên bàn, nghe thấy câu hỏi thì ngẩng đầu cười: "Cứ để Hứa Tử Tuấn, Mạc Vỹ Nghị tiếp đãi xem hắn ta chịu được mấy ngày. Mấy ngày nay Dư lão tiên sinh theo tôi chắc cũng mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."
Dư lão tiên sinh cười ha ha rồi nói: "Nhà tôi có sư tử hà đông, không về không được." Ông rít một hơi thuốc rồi lại cười với Tiêu Bắc Thần: "Mấy hôm nay nghe nói chuyện vui của thiếu soái sắp tới rồi, không biết lúc đó lão già đây có thể tới uống một chén rượu hỷ của cậu không?"
Hắn cười đáp: "Bác Dư nói gì vậy, tôi còn hy vọng bác làm người làm chứng hôn lễ đây."
Dư lão tiên sinh gật đầu, vừa vuốt râu vừa cười, thị vệ đứng gần đó đi đến, tay cầm một bộ áo mưa và bảo ngoài trời mưa nặng hạt, xe đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. Dư lão tiên sinh bèn cáo từ rồi đi theo anh ta ra ngoài. Chỉ còn một mình Tiêu Bắc Thần ở trong phòng làm việc, hắn cầm chiếc bút lông vẽ vẽ lên bản đồ quân sự, bất chợt cười khẽ, một lát sau hắn đặt bút xuống, ngẩng đầu gọi to về phía ngoài: "Quách Thiệu Luân!"
Quách Thiệu Luân đi vào, Tiêu Bắc Thần nói: "Về Hoa Thinh châu." Quách Thiệu Luân cầm một chiếc áo mưa màu xanh lá sen quàng lên vai Tiêu Bắc Thần, hắn buộc dây trước cổ rồi đi luôn ra ngoài.
Mưa cứ rả rích trọn một ngày, đến chiều tối vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh.
Tiêu Bắc Thần về tới Hoa Thinh châu thì đã có lính đứng đợi sẵn và nhận lấy áo mưa. Hắn liền đi lên lầu, không ngờ thấy đại a hoàn Vân Nghệ dẫn vài người mặt mày nhăn nhó đi tới, do dự lúc lâu mới nói: "Tam thiếu gia, Lâm cô nương không ở trên lầu."
Hắn giật mình: "Cái gì?"
Vân Nghệ chỉ tay ra khu vườn đằng sau, trông có vẻ đã bó tay: "Cô Lâm đang ở vườn hoa đằng sau, chẳng ai trong chúng em có thể tới gần, cô ấy cứ dầm mưa như vậy, có vẻ như cố tình muốn làm hại chính cơ thể mình, đã ngồi đó cả buổi chiều rồi ạ."
***
Mưa rơi trên cây hoa quế, rơi trên lá cây vang tiếng lộp độp. Cánh hoa quế trắng muốt rụng trên nền đất bùn bẩn nên đã không rõ màu sắc từ lâu. Hoa rụng rồi hoa sẽ nở, hoa nở tất sẽ có ngày rụng. Dù tỉnh hay mơ đều đã muộn. Mưa gió thổi đầy cánh hoa rơi, trông như làn mưa khói mỏng manh.
Lâm Hàng Cảnh ngồi lẳng lặng trên ghế, mưa thấm vào quần áo ướt sũng, cô nhìn cây hoa quế, trên một chạc cây có cái tổ chim ác là nho nhỏ. Con chim ác là to đứng bên tổ kêu ríu rít, giang rộng cánh bảo vệ chú chim nhỏ bên trong tổ, tình thân đó, sự bảo vệ con đó khiến lòng cô đau đớn, hai hàng nước mắt trào ra.
Cứ ngồi như vậy không biết đã bao lâu, thấy trận mưa càng ngày càng nặng hạt, mưa rơi rào rào vào lá cây nhưng trên người cô lại chẳng thấy có hạt mưa nào. Cô giật mình, chầm chậm ngẩng đầu lên rồi ngẩn người. Trên đỉnh đầu có một chiếc ô, che hết phong ba bão táp cho cô, cô nhìn theo tán ô rồi quay đầu lại, ánh mắt rời rạc khẽ kinh ngạc.
Tiêu Bắc Thần che ô trên đầu cô, còn chính hắn thì đứng bên ngoài, trận mưa càng ngày càng nặng đó tạt hết vào người hắn, cũng không biết hắn dầm mưa như thế đã được bao lâu, cả người ướt như chuột lột. Nước mưa chảy thành dòng từ chiếc mũ quân đội của hắn xuống đất. Khuôn mặt quang minh chính đại kia hiện tại vô cùng trầm tĩnh.
Cô lặng yên nhìn hắn một lúc lâu, sau đó từ từ quay đầu đi, lại nhìn cây hoa quế nọ. Ngón tay cô dần co lại, cô ra quyết định cuối cùng. Tiếng cô lẫn trong tiếng mưa gió rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy, trong giọng nói có sự tuyệt vọng, có sự bất lực, còn có cả sự cam chịu: "Tiêu Bắc Thần, coi như kiếp trước tôi nợ anh."
***
Mười giờ buổi sáng là lúc phủ đại soái bận rộn. Tứ tiểu thư Tiêu Thư Nghi đi đôi guốc gỗ đi loẹt quẹt từ trên lầu xuống, nghe thấy giọng dì bảy đang sai người làm: "Tiêu An, cậu dẫn vài người mang cái cặp lồng gỗ kia tới Hoa Thinh châu đi, còn nữa, mấy cuốn sách này đều là sách thường ngày Hàng Cảnh thích đọc, đều mang hết qua đó cho nó. Nhớ nói với thằng ba là đầu bếp tôi phái tới này làm đồ ăn phương nam rất ngon, nhất định Hàng Cảnh sẽ thích ăn."
Tiêu Thư Nghi vội vàng đi xuống, thấy chị hai Thư Ngọc cũng đang ở đây, cô bèn nói với dì bày: "Mọi người định tới Hoa Thinh châu ạ? Vậy con cũng đi."
Dì bảy xoay người thấy là cô thì cười nói: "Con còn dám tới đó? Lần trước con khơi ra chuyện kia còn chưa đủ hả? Không sợ thằng ba tìm con tính sổ?"
Tiêu Thư Nghi hất cằm: "Tính sổ thì tính sổ, ai sợ ai!"
Dì bảy đáp: "Con ấy à, toàn ỷ mình cùng thằng ba là do phu nhân sinh ra, cùng chui ra từ một bụng. Sau khi phu nhân qua đời thì anh ba của con thương con nhất, con mới dám ương bướng trước nó như thế. Con xem, chị cả con, chị hai, lại thêm em năm em sáu, có ai dám chọc vào thằng ba như thế. Giờ con nghĩ lại vẫn chưa muộn, coi như cảm ơn nó thương con bao nhiêu năm nay đi, đừng làm rối thêm nữa. Làm gì có cô gái nào sắp gả đi mà còn hùng hổ như thế này cơ chứ."
Tiêu Thư Nghi bị dì bảy nói mà đỏ cả mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo: "Chuyện đó anh ấy không đúng, con không cho qua được." Dì bảy bật cười, cùng không tiếp tục tranh luận với cô nữa. Chị hai đứng bên phe phẩy chiếc quạt đang cầm trong tay, cười nói: "Con nghe Vân Nghệ bảo rằng nửa tháng nay cậu ba và Hàng Cảnh đã không xảy ra chuyện gì nữa. Em Lâm cũng đã bắt đầu tươi cười, hai người coi như vợ chồng son. Xem ra Hàng Cảnh đã quyết định làm người nhà họ Tiêu chúng ta rồi."
"Đứa bé Hàng Cảnh này trông thì mềm yếu nhưng rất cứng rắn," dì bảy cười nói với Tiêu Thư Ngọc, "Bản thân nó có suy nghĩ riêng của mình, dì thấy đợi tới lúc thằng ba tiến dần từng bước, rồi lúc đó chúng ta lại bàn tới câu trên."
Tiêu Thư Nghi ngẩn ra: " Tiến dần từng bước gì cơ?"
Dì bảy quay mặt nhìn, phất cái khăn tay qua mặt cô một cái rồi nói: "Cái cô nương này chuyện gì cũng hỏi được ấy, dì đây chẳng hiểu nó nghĩ là gì, con muốn biết thì đi mà hỏi chú rể nhà họ Hà ấy."
Lúc này Tiêu Thư Nghi mới hiểu là nghĩa không trong sáng gì, ngoan ngoãn im miệng, quay người chạy đi.
***
Trong biệt thự ở Hoa Thinh châu, Tiêu Bắc Thần vưa mới đi ra từ thư phòng thì thấy Vân Nghệ dẫn vài người hầu bận bịu bê sách, đi lên lầu rồi đi xuống mấy lần, hắn bèn hỏi: "Đang làm gì đấy?"
Vân Nghệ liền cười nói: "Là vài rương sách dì bảy đưa đến ạ. Nghe bảo là sách ngày thường cô Lâm thích đọc nhất, hiện giờ cô ấy cùng vài người đang sắp xếp giá sách trên lầu, sợ là cái giá sách kia không đặt hết được số sách này."
Tiêu Bắc Thần liếc nhìn lên lầu một cái, cười: "Vậy sửa lại cái phòng khách nhỏ trên lầu thành thư phòng đi. Mọi người cứ tiếp tục, tôi đi lên xem."
Hắn lên lầu, thấy cửa phòng ngủ chính đang mở một nửa, Lâm Hàng Cảnh mặc bộ váy hồng viền trắng có thắt lưng, tay áo trắng rộng, tóc dài buộc lên cao, mặt mày trông như trẻ con, cực kỳ thông minh trong sáng. Lúc này cô đang xếp sách lên giá, nha đầu Tú Nhi ôm sách đưa cho cô, cô nhìn một cái rồi cười: "Đây là truyện cổ tích Nga đã được dịch sang tiếng Trung, là cuốn sách từ khi chị còn rất nhỏ, bố chị mua cho đọc. Em biết chữ không?" Tú Nhi lắc lắc đầu, cô bèn xoa đầu cô bé: "Vậy đợi lúc chị rảnh chị đọc cho em nghe."
Tú Nhi gật đầu, quay người thấy Tiêu Bắc Thần đang đứng ở bên cửa thì vội vàng chào: "Tam thiếu gia." Hắn liền đẩy cửa đi vào. Cô không nói gì nữa, chỉ tiếp tục xếp sách lên giá. Tú Nhi liếc trái liếc phải, đặt sách đang cầm lên bàn rồi lặng lặng đi ra. Tiêu Bắc Thần đi đến bên bàn, thấy cô sắp xếp từng cuốn sách một. Hắn tiện tay lật cuốn Tú Nhi vừa đặt lên bàn, canh đúng lúc cô quay đầu qua thì cười nói: "Anh cũng không biết chữ, lúc nào em rảnh thì đọc cho anh nghe nhé."
Cô ngừng tay, ngước mặt lên nhìn hắn, thấy trong đôi mắt thâm thúy của hắn tràn ngập niềm vui, cô cúi đầu nói: "Em không đọc. Anh đang cố ý trêu em đấy à."
Hắn bật cười, nói: "Ai da, em nói linh tinh gì vậy, anh đâu có trêu em."
Lâm Hàng Cảnh cũng không nhìn vào đôi mắt kia nữa, quay đầu tiếp tục xếp sách, cô nói: "Ai mà không biết anh biết tiếng Trung, biết cả tiếng Nga, giờ lại nói với em là anh không biết chữ, chẳng phải là trêu em hay sao?"
Hắn cười: "Vậy anh dạy em tiếng Nga: Красиваядевушка*"
* Tra Google thì nghĩa là "Em rất đẹp" :">
Lâm Hàng Cảnh không quan tâm câu cuối cùng hắn nói gì, chỉ đáp nhỏ: "Em không học."
Hắn cười hỏi: "Vì sao?"
Cô nói: "Hồi nhỏ mẹ từng mời thầy dạy tiếng Anh về, sau đó ba nói: tiếng Trung còn học chưa xong, học tiếng Anh làm gì, rồi học dở trung dở tây, lỡ như chẳng nói được câu nào thì làm sao?"
Giọng kể của cô vô cùng bình thường nhưng lại khiến Tiêu Bắc Thần cảm thấy rất buồn cười, hắn cười to ha ha. Duỗi tay giúp cô sắp xếp sách, cô thấy hắn chỉ đặt bừa lên thì vội nói: "Đừng làm rối lên, em xếp có thứ tự." Hắn lại cười: "Thứ tự thế nào? Em nói cho anh nghe đi." Cô biết hắn cố ý chọc cho cô nói, cô cũng không trả lời hắn nữa, chỉ là mặt dần đỏ, môi hơi nhếch lên, trông như đang nhịn cười.
Hết chương 20.
Sau đó hắn còn liên tiếp đánh điện tới sáu lần gửi thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần, ngỏ ý Dĩnh quân nên thuận theo trung ương, tuân theo hiến pháp trung ương, thúc đẩy việc thống nhất nam bắc đồng thời ngăn chặn giặc ngoại xâm. Đây là sự nghiệp lâu dài, to lớn, và như vậy hắn đã đẩy hoàn toàn mũi nhọn căm hận của nhân dân sang Dĩnh quân phía bắc. Đúng vào lúc quan trọng này, phía Nhật Bản phái người đại diện là Tá tiên sinh đến Bắc Tân, nói rằng có chuyện cần bàn bạc với Tiêu Bắc Thần.
Tiêu Bắc Thần bèn cáo ốm không gặp, một mặt phái Hứa Tử Tuấn và Mạc Vỹ Nghị ra mặt ngày ngày đưa vị đại diện này đi chơi bời phố xá, tiếp đãi tận tình; một mặt hắn ở đại doanh bắc liên tiếp mấy ngày cùng Dư Bạch tiên sinh và mấy tướng lĩnh thân tín nghiên cứu biện pháp đối phó. Hôm nay đã bàn xong, thư ký trưởng chuẩn bị điện tín trả lời chính phủ trung ương. Vẻ mặt Tiêu Bắc Thần đầy thoải mái, quay đầu nói với thư ký trưởng: "Cậu cũng không cần trả lời lão cáo già đấy quá văn vẻ làm gì, không cần phải khách sáo, cứ viết đúng 30 chữ, "Khó mà quy thuận, liên hợp còn có thể bàn. Chống giặc ngoại xâm là nhiệm vụ người lính, còn muốn Dĩnh quân đổi cờ thì tuyệt đối không thể! ""
Thư ký trưởng vâng lời rồi đi ra ngoài đánh điện. Dư Bạch tiên sinh đứng bên vừa ngậm tẩu thuốc vừa nói chầm chậm: "Vậy còn tên đại diện bọn Nhật kia phải xử lý thế nào?"
Hắn đang nhìn bản đồ quân sự đang đặt trên bàn, nghe thấy câu hỏi thì ngẩng đầu cười: "Cứ để Hứa Tử Tuấn, Mạc Vỹ Nghị tiếp đãi xem hắn ta chịu được mấy ngày. Mấy ngày nay Dư lão tiên sinh theo tôi chắc cũng mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."
Dư lão tiên sinh cười ha ha rồi nói: "Nhà tôi có sư tử hà đông, không về không được." Ông rít một hơi thuốc rồi lại cười với Tiêu Bắc Thần: "Mấy hôm nay nghe nói chuyện vui của thiếu soái sắp tới rồi, không biết lúc đó lão già đây có thể tới uống một chén rượu hỷ của cậu không?"
Hắn cười đáp: "Bác Dư nói gì vậy, tôi còn hy vọng bác làm người làm chứng hôn lễ đây."
Dư lão tiên sinh gật đầu, vừa vuốt râu vừa cười, thị vệ đứng gần đó đi đến, tay cầm một bộ áo mưa và bảo ngoài trời mưa nặng hạt, xe đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. Dư lão tiên sinh bèn cáo từ rồi đi theo anh ta ra ngoài. Chỉ còn một mình Tiêu Bắc Thần ở trong phòng làm việc, hắn cầm chiếc bút lông vẽ vẽ lên bản đồ quân sự, bất chợt cười khẽ, một lát sau hắn đặt bút xuống, ngẩng đầu gọi to về phía ngoài: "Quách Thiệu Luân!"
Quách Thiệu Luân đi vào, Tiêu Bắc Thần nói: "Về Hoa Thinh châu." Quách Thiệu Luân cầm một chiếc áo mưa màu xanh lá sen quàng lên vai Tiêu Bắc Thần, hắn buộc dây trước cổ rồi đi luôn ra ngoài.
Mưa cứ rả rích trọn một ngày, đến chiều tối vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh.
Tiêu Bắc Thần về tới Hoa Thinh châu thì đã có lính đứng đợi sẵn và nhận lấy áo mưa. Hắn liền đi lên lầu, không ngờ thấy đại a hoàn Vân Nghệ dẫn vài người mặt mày nhăn nhó đi tới, do dự lúc lâu mới nói: "Tam thiếu gia, Lâm cô nương không ở trên lầu."
Hắn giật mình: "Cái gì?"
Vân Nghệ chỉ tay ra khu vườn đằng sau, trông có vẻ đã bó tay: "Cô Lâm đang ở vườn hoa đằng sau, chẳng ai trong chúng em có thể tới gần, cô ấy cứ dầm mưa như vậy, có vẻ như cố tình muốn làm hại chính cơ thể mình, đã ngồi đó cả buổi chiều rồi ạ."
***
Mưa rơi trên cây hoa quế, rơi trên lá cây vang tiếng lộp độp. Cánh hoa quế trắng muốt rụng trên nền đất bùn bẩn nên đã không rõ màu sắc từ lâu. Hoa rụng rồi hoa sẽ nở, hoa nở tất sẽ có ngày rụng. Dù tỉnh hay mơ đều đã muộn. Mưa gió thổi đầy cánh hoa rơi, trông như làn mưa khói mỏng manh.
Lâm Hàng Cảnh ngồi lẳng lặng trên ghế, mưa thấm vào quần áo ướt sũng, cô nhìn cây hoa quế, trên một chạc cây có cái tổ chim ác là nho nhỏ. Con chim ác là to đứng bên tổ kêu ríu rít, giang rộng cánh bảo vệ chú chim nhỏ bên trong tổ, tình thân đó, sự bảo vệ con đó khiến lòng cô đau đớn, hai hàng nước mắt trào ra.
Cứ ngồi như vậy không biết đã bao lâu, thấy trận mưa càng ngày càng nặng hạt, mưa rơi rào rào vào lá cây nhưng trên người cô lại chẳng thấy có hạt mưa nào. Cô giật mình, chầm chậm ngẩng đầu lên rồi ngẩn người. Trên đỉnh đầu có một chiếc ô, che hết phong ba bão táp cho cô, cô nhìn theo tán ô rồi quay đầu lại, ánh mắt rời rạc khẽ kinh ngạc.
Tiêu Bắc Thần che ô trên đầu cô, còn chính hắn thì đứng bên ngoài, trận mưa càng ngày càng nặng đó tạt hết vào người hắn, cũng không biết hắn dầm mưa như thế đã được bao lâu, cả người ướt như chuột lột. Nước mưa chảy thành dòng từ chiếc mũ quân đội của hắn xuống đất. Khuôn mặt quang minh chính đại kia hiện tại vô cùng trầm tĩnh.
Cô lặng yên nhìn hắn một lúc lâu, sau đó từ từ quay đầu đi, lại nhìn cây hoa quế nọ. Ngón tay cô dần co lại, cô ra quyết định cuối cùng. Tiếng cô lẫn trong tiếng mưa gió rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy, trong giọng nói có sự tuyệt vọng, có sự bất lực, còn có cả sự cam chịu: "Tiêu Bắc Thần, coi như kiếp trước tôi nợ anh."
***
Mười giờ buổi sáng là lúc phủ đại soái bận rộn. Tứ tiểu thư Tiêu Thư Nghi đi đôi guốc gỗ đi loẹt quẹt từ trên lầu xuống, nghe thấy giọng dì bảy đang sai người làm: "Tiêu An, cậu dẫn vài người mang cái cặp lồng gỗ kia tới Hoa Thinh châu đi, còn nữa, mấy cuốn sách này đều là sách thường ngày Hàng Cảnh thích đọc, đều mang hết qua đó cho nó. Nhớ nói với thằng ba là đầu bếp tôi phái tới này làm đồ ăn phương nam rất ngon, nhất định Hàng Cảnh sẽ thích ăn."
Tiêu Thư Nghi vội vàng đi xuống, thấy chị hai Thư Ngọc cũng đang ở đây, cô bèn nói với dì bày: "Mọi người định tới Hoa Thinh châu ạ? Vậy con cũng đi."
Dì bảy xoay người thấy là cô thì cười nói: "Con còn dám tới đó? Lần trước con khơi ra chuyện kia còn chưa đủ hả? Không sợ thằng ba tìm con tính sổ?"
Tiêu Thư Nghi hất cằm: "Tính sổ thì tính sổ, ai sợ ai!"
Dì bảy đáp: "Con ấy à, toàn ỷ mình cùng thằng ba là do phu nhân sinh ra, cùng chui ra từ một bụng. Sau khi phu nhân qua đời thì anh ba của con thương con nhất, con mới dám ương bướng trước nó như thế. Con xem, chị cả con, chị hai, lại thêm em năm em sáu, có ai dám chọc vào thằng ba như thế. Giờ con nghĩ lại vẫn chưa muộn, coi như cảm ơn nó thương con bao nhiêu năm nay đi, đừng làm rối thêm nữa. Làm gì có cô gái nào sắp gả đi mà còn hùng hổ như thế này cơ chứ."
Tiêu Thư Nghi bị dì bảy nói mà đỏ cả mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo: "Chuyện đó anh ấy không đúng, con không cho qua được." Dì bảy bật cười, cùng không tiếp tục tranh luận với cô nữa. Chị hai đứng bên phe phẩy chiếc quạt đang cầm trong tay, cười nói: "Con nghe Vân Nghệ bảo rằng nửa tháng nay cậu ba và Hàng Cảnh đã không xảy ra chuyện gì nữa. Em Lâm cũng đã bắt đầu tươi cười, hai người coi như vợ chồng son. Xem ra Hàng Cảnh đã quyết định làm người nhà họ Tiêu chúng ta rồi."
"Đứa bé Hàng Cảnh này trông thì mềm yếu nhưng rất cứng rắn," dì bảy cười nói với Tiêu Thư Ngọc, "Bản thân nó có suy nghĩ riêng của mình, dì thấy đợi tới lúc thằng ba tiến dần từng bước, rồi lúc đó chúng ta lại bàn tới câu trên."
Tiêu Thư Nghi ngẩn ra: " Tiến dần từng bước gì cơ?"
Dì bảy quay mặt nhìn, phất cái khăn tay qua mặt cô một cái rồi nói: "Cái cô nương này chuyện gì cũng hỏi được ấy, dì đây chẳng hiểu nó nghĩ là gì, con muốn biết thì đi mà hỏi chú rể nhà họ Hà ấy."
Lúc này Tiêu Thư Nghi mới hiểu là nghĩa không trong sáng gì, ngoan ngoãn im miệng, quay người chạy đi.
***
Trong biệt thự ở Hoa Thinh châu, Tiêu Bắc Thần vưa mới đi ra từ thư phòng thì thấy Vân Nghệ dẫn vài người hầu bận bịu bê sách, đi lên lầu rồi đi xuống mấy lần, hắn bèn hỏi: "Đang làm gì đấy?"
Vân Nghệ liền cười nói: "Là vài rương sách dì bảy đưa đến ạ. Nghe bảo là sách ngày thường cô Lâm thích đọc nhất, hiện giờ cô ấy cùng vài người đang sắp xếp giá sách trên lầu, sợ là cái giá sách kia không đặt hết được số sách này."
Tiêu Bắc Thần liếc nhìn lên lầu một cái, cười: "Vậy sửa lại cái phòng khách nhỏ trên lầu thành thư phòng đi. Mọi người cứ tiếp tục, tôi đi lên xem."
Hắn lên lầu, thấy cửa phòng ngủ chính đang mở một nửa, Lâm Hàng Cảnh mặc bộ váy hồng viền trắng có thắt lưng, tay áo trắng rộng, tóc dài buộc lên cao, mặt mày trông như trẻ con, cực kỳ thông minh trong sáng. Lúc này cô đang xếp sách lên giá, nha đầu Tú Nhi ôm sách đưa cho cô, cô nhìn một cái rồi cười: "Đây là truyện cổ tích Nga đã được dịch sang tiếng Trung, là cuốn sách từ khi chị còn rất nhỏ, bố chị mua cho đọc. Em biết chữ không?" Tú Nhi lắc lắc đầu, cô bèn xoa đầu cô bé: "Vậy đợi lúc chị rảnh chị đọc cho em nghe."
Tú Nhi gật đầu, quay người thấy Tiêu Bắc Thần đang đứng ở bên cửa thì vội vàng chào: "Tam thiếu gia." Hắn liền đẩy cửa đi vào. Cô không nói gì nữa, chỉ tiếp tục xếp sách lên giá. Tú Nhi liếc trái liếc phải, đặt sách đang cầm lên bàn rồi lặng lặng đi ra. Tiêu Bắc Thần đi đến bên bàn, thấy cô sắp xếp từng cuốn sách một. Hắn tiện tay lật cuốn Tú Nhi vừa đặt lên bàn, canh đúng lúc cô quay đầu qua thì cười nói: "Anh cũng không biết chữ, lúc nào em rảnh thì đọc cho anh nghe nhé."
Cô ngừng tay, ngước mặt lên nhìn hắn, thấy trong đôi mắt thâm thúy của hắn tràn ngập niềm vui, cô cúi đầu nói: "Em không đọc. Anh đang cố ý trêu em đấy à."
Hắn bật cười, nói: "Ai da, em nói linh tinh gì vậy, anh đâu có trêu em."
Lâm Hàng Cảnh cũng không nhìn vào đôi mắt kia nữa, quay đầu tiếp tục xếp sách, cô nói: "Ai mà không biết anh biết tiếng Trung, biết cả tiếng Nga, giờ lại nói với em là anh không biết chữ, chẳng phải là trêu em hay sao?"
Hắn cười: "Vậy anh dạy em tiếng Nga: Красиваядевушка*"
* Tra Google thì nghĩa là "Em rất đẹp" :">
Lâm Hàng Cảnh không quan tâm câu cuối cùng hắn nói gì, chỉ đáp nhỏ: "Em không học."
Hắn cười hỏi: "Vì sao?"
Cô nói: "Hồi nhỏ mẹ từng mời thầy dạy tiếng Anh về, sau đó ba nói: tiếng Trung còn học chưa xong, học tiếng Anh làm gì, rồi học dở trung dở tây, lỡ như chẳng nói được câu nào thì làm sao?"
Giọng kể của cô vô cùng bình thường nhưng lại khiến Tiêu Bắc Thần cảm thấy rất buồn cười, hắn cười to ha ha. Duỗi tay giúp cô sắp xếp sách, cô thấy hắn chỉ đặt bừa lên thì vội nói: "Đừng làm rối lên, em xếp có thứ tự." Hắn lại cười: "Thứ tự thế nào? Em nói cho anh nghe đi." Cô biết hắn cố ý chọc cho cô nói, cô cũng không trả lời hắn nữa, chỉ là mặt dần đỏ, môi hơi nhếch lên, trông như đang nhịn cười.
Hết chương 20.