Vì lễ cưới của Tiêu Bắc Thần và Lâm Hàng Cảnh sắp đến nên Tiêu đại soái ở Mỹ xa xôi cũng chỉ đợi kiểm tra phổi một lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì sẽ đưa cậu năm Bắc Vọng, cậu sáu Bắc Ý về nước. Dì bảy cực kỳ vui mừng, sửa sang lại cả phủ một lượt. Tết âm lịch năm nay sẽ ăn ở Hoa Thinh châu. Mới đến chiều, Thư Tinh, Thư Ngọc, cả hai người con rể và đám nhỏ đã đến. Dì bảy rất thích đông vui, bà và mấy tiểu thư Tiêu gia đang nói chuyện thì thấy Tiêu Thư Nghi cùng chàng rể họ Kha đến. Tiêu Thư Nghi khoác một chiếc áo khoác đỏ tươi cổ lông. Vừa bước vào cởi áo ra thì đã cười hì hì nói với dì bảy: "Dì bảy, hôm nay chúng ta đón giao thừa ở Hoa Thinh châu, làm phiền anh ba một trận đi. Ấy, sao không nhìn thấy Hàng Cảnh đâu?"
Bà bèn cười đáp: "Anh ba con lái xe đến trường tiểu học Đức Hinh đón người rồi. Lát nữa sẽ tới thôi." Mới nói xong thì nghe tiếng bước chân vọng đến, là Tiêu Bắc Thần đã đón Lâm Hàng Cảnh về. Hai người họ vừa bước chân vào phòng khách ấm áp thì đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thư Tinh nhìn Lâm Hàng Cảnh rồi cười nói: "Em Lâm vẫn ở trường tiểu học à? Đã ký giấy kết hôn, nhẫn cũng đeo rồi, đã mang họ Tiêu của chúng ta, chính thức trở thành tam thiếu phu nhân, chỉ thiếu mỗi một nghi thức thôi mà, sao vẫn không chịu chuyển về Hoa Thinh châu vậy?"
Dì bảy nhón lấy một miếng mứt lên ăn, bà nói: "Cô cả đừng có ép em nó, Hàng Cảnh ngại đấy. Qua Tết sang xuân là đến lễ cưới. Cậu ba còn đợi được thì chúng ta có vội cũng có tác dụng gì đâu. Nhưng mà đến sau lễ cưới, Hàng Cảnh vẫn không chịu chuyển về đây thì dì dẫn mấy con đến trường Đức Hinh làm loạn. Cho Thư Nghi cầm đầu. Để xem tam thiếu phu nhân nhà chúng ta có chịu được không!"
Dì bảy khiến tất cả mọi người đều bật cười. Khuôn mặt Lâm Hàng Cảnh hơi đỏ, cô không nói năng gì. Tiêu Bắc Thần đứng bên cũng không lên tiếng, hắn chỉ quay mặt sang nhìn cô cười, sau đó khẽ nói: "Em ở đây với dì nhé, anh đến phòng phía bắc đã." Ở căn phòng phía bắc có mấy người con rể của nhà họ Tiêu đang ngồi. Lâm Hàng Cảnh gật đầu, hắn nhìn cô một cái rồi mới quay người đi.
Đến tối, dì bảy cùng mọi người ăn bữa cơm tất niên rất vui vẻ. Tiêu Bắc Thần và mấy người con rể cũng uống vài chén rượu và ăn xong bữa tất niên. Tiêu Thư Nghi nói đêm nay muốn đón giao thừa ở đây. Ngay sau đó thấy sỹ quan Quách Thiệu Luân đi vào báo đã chuẩn bị pháo hoa xong xuôi. Tiêu Bắc Thần bèn đi ra ngoài xem.
Tuyết vẫn rơi rất nhiều trong đêm giao thừa. Xa gần là những tiếng pháo nổ liên hồi. Tiêu Bắc Thần nhìn Quách Thiệu Luân cùng vài người lính đã sắp xếp tất cả đâu vào đấy rồi, hắn liền sai đi phát lì xì. Quách Thiệu Luân bỗng nhiên cười, nói với hắn: "Tổng tư lệnh, tam thiếu phu nhân tìm anh kìa."
Tiêu Bắc Thần quay đầu lại, thấy cô đang đứng khoanh tay ở hành lang. Khi thấy hắn quay mặt sang thì cô có vẻ lúng túng. Quách Thiệu Luân đã dẫn theo mấy người lính lén tránh đi. Tiêu Bắc Thần nhìn cô cười mỉm, không hề đi qua mà chỉ đợi cô gọi. Cô do dự một lát mới mở miệng: "Này, anh... qua đây một lát."
Hắn nhịn cười, sau đó đi đến. Cô nói: "Dì bảy bảo em nói với anh chuẩn bị xe, xem bắn pháo hoa xong mọi người sẽ về phủ đại soái, em cũng phải về trường tiểu học."
Hắn ừ một tiếng, lại nhìn cô, khẽ cười và hỏi: "Này' là ai thế?"
Mặt cô lập tức đỏ bừng, hắn tiếp tục cười trêu: "Em định cả đời gọi anh là "này"? Giấy kết hôn cũng ký rồi, dù gì em cũng phải thay cách gọi anh đi chứ, tam thiếu phu nhân ạ."
Cô bị mấy câu trêu chọc của hắn làm khó xử, nhìn vẻ mặt nhịn cười của hắn, một lúc sau cô mới gọi nhỏ một tiếng: "Anh ba."
"Anh ba?" Hắn ngẩn người, thấy mặt cô đỏ bừng thì không khỏi cười to: "Anh ba thì anh ba, em muốn gọi thế nào cũng được, dù gì cũng như nhau cả."
Tiếng cười của hắn làm lòng cô rối bời, cô quay người định đi vào, hắn lại nắm lấy tay cô, cũng không nói gì khác mà chỉ nắm thật chặt. Cô xoay mặt nhìn, liền thấy sự vui mừng trong ánh mắt hắn. Lòng cô rung động, cô chầm chậm cúi mặt xuống, trông đầy dịu dàng.
Trên hành lang có treo một dàn đèn lồng. Đèn không được thắp bằng nến, mà dùng bóng điện, chúng chiếu sáng cả màn tuyết. Ở dưới đèn có tua rua màu đỏ, nó đang đung đưa theo gió. Hắn thấy chiếc áo choàng có cổ màu hồng phấn cô đang mặc được thêu hoa mai rất tinh xảo, viền vàng kim, trên đầu vai có hoa văn tứ hợp như ý, điểm xuyết những hạt ngọc bóng bẩy. Mặt trong chiếc mũ là lông thiên nga trắng, càng làm nổi bật da mặt mịn màng của cô. Hắn bèn cười hỏi: "Ở đâu ra chiếc áo đẹp thế này?"
Lâm Hàng Cảnh đáp: "Dì bảy vừa bảo em mặc vào."
"Quả nhiên dì thương em nhất! Đến Tiêu Thư Nghi dì cũng không cho, mà chỉ cho em." Hắn ngừng một lát, vẻ mặt đang cười nhẹ nhàng của cô làm hắn vô cùng vui vẻ, hắn lại bật cười, ghé đầu bên tai cô nói thầm: "Dì bảy có nhiều đồ tốt lắm, lát nữa chúng ta cùng đòi."
Cô vừa nghe liền cảm thấy buồn cười: "Muốn đòi thì anh tự đi đi, em không cùng làm cướp với anh đâu."
***
Tuyết dần dần ngừng rơi. Vào đêm giao thừa này, khắp trời đều là tiếng pháo nổ. Đến giờ phút giao thừa, chính là giây đầu tiên của mùng một năm mới, nhà họ Tiêu người người thay nhau chúc tết. Quách Thiệu Luân dẫn theo vài binh lính đi đốt pháo. Dì bảy cùng mọi người liền ra ngoài xem, tụ tập đông vui ở hành lang. Pháo hoa bay lên bầu trời, nở bung, bừng sáng cả Hoa Thinh châu. Có đủ loại pháo hoa, bay thẳng, xòe tán... màu sắc rực rỡ tô điểm chân trời. Tiếng pháo rất to, Lâm Hàng Cảnh cảm thấy trái tim mình cũng bị chấn động theo. Cô vừa ngẩng đầu lên ngắm, vừa duỗi tay ra từ áo choàng để che tai lại. Đang nhìn những màu sắc chói lòa đó thì cô bỗng nhiên cảm thấy hơi ấm trên tay. Cô quay đầu lại, Tiêu Bắc Thần đứng đằng sau, đã giơ tay áp lên đôi tay cô, giúp cô bịt tai. Lòng bàn tay hắn phủ lên những ngón tay hơi lạnh của cô, mang đến từng đợt ấm áp.
Lâm Hàng Cảnh cũng không nói gì, chỉ quay đầu đi, quay lưng về phía hắn. Hắn khẽ cười, một tay ôm lấy cô kéo vào lòng hắn, để cô dựa vào trước ngực, tay còn lại vẫn đặt bên tai cô. Trong không khí ồn ào đó, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập rất rõ ràng, càng ngày càng nhanh...
Hắn nhìn pháo hoa bắn nối tiếp nhau, một bầu trời rực rỡ, sau đó hắn hơi cúi đầu xuống, liền thấy chiếc nhẫn cưới mà Lâm Hàng Cảnh đeo trên tay. Hắn cười nhẹ và nói: "Chiếc nhẫn này ở trên này em là đẹp nhất." Cô không lên tiếng, hắn biết cô ngượng, hắn tiếp tục cười nói: "Quên không bảo em, Trầm đại ca gửi quà Tết từ Mỹ cho chúng ta, có cả quà của Trầm Khác con trai anh ấy gửi nữa, nghe nói là đích thân làm cho em."
Cô vừa nghe thấy tên Trầm Khác là đã nhớ ngay đến đứa bé thông minh ngoan ngoãn đó, lòng dịu đi hắn, cô vui vẻ hỏi: "Quà gì thế?"
Hắn đáp: "Vừa nhận được ban ngày, anh cũng chưa mở, đang để trên lầu ấy. Em tự đi xem nhé." Hắn vẫy vẫy tay gọi a hoàn Vân Nghệ ở bên: "Đưa tam thiếu phu nhân đi xem quà ban ngày tôi nhận được."
Cô nhìn thấy dì bảy và mọi người vẫn đang nói cười vui vẻ, thế là cô nói nho nhỏ: "Vậy em đi xem, lát nữa sẽ quay về liền."
Hắn gật gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng vẫn luôn ở trên môi.
Lâm Hàng Cảnh đi cùng Vân Nghệ lên trên lầu, đến trước phòng ngủ chính, Vân Nghệ mở cửa ra. Đèn chiếu sáng ngời. Cô dẫm chân lên tấm thảm lông mềm mại, nhìn thấy một bức thư lớn đặt trên bàn dưới giá sách. Trông nó khá dày. Vân Nghệ cười nói: "Đó là quà của Trầm thiếu gia, còn cố ý viết bên ngoài là chỉ tam thiếu phu nhân mới được mở ra."
Cô thấy vui vẻ ngay tức thì, cô đi đến trước bàn. Vân Nghệ lặng lẽ ra ngoài. Lâm Hàng Cảnh mở phong thư, rút ra một bức tranh thủy mặc khá đẹp. Tranh vẽ mấy chú nòng nọc và mấy loại rong. Ở viền tranh có nét chữ của Trầm Khác, viết rất thẳng hàng: "Tặng mẹ Hàng Cảnh". Cô bèn nở nụ cười, đang định cất tranh đi thì nghe thấy tiếng cửa đằng sau.
Lâm Hàng Cảnh quay người lại, thấy Tiêu Bắc Thần đi vào. Cô nói: "Hóa ra là một bức tranh thủy mặc, lại còn là mẫu em dạy tiểu Khác vẽ."
Hắn gật gật đầu: "Ừ."
Cô vẫn đang rất vui, tiếp tục cười nói: "Lúc mới dạy nó còn luôn miệng than khổ, nào có nghĩ giờ nó sẽ vẽ đẹp như thế này. Anh có muốn xem không?"
Hắn đi đến bên cạnh cô, nhìn khóe môi đang mỉm cười đó, hắn đáp: "Để mai anh xem."
Cô bèn quay người, cầm phong thư lên. Bỏ bức tranh vào đó xong rồi dán thư lại, cô bỗng cảm giác thấy chung quanh cực kỳ yên lặng. Hắn đứng ngay sau cô. Loại áp lực vô hình đã lặng lẽ bao trùm lên cô từ lúc nào. Đến khi cô phát hiện ra thì cả người hoang mang, cô ngẩng phắt đầu, quay lại.
Hắn đang im lặng nhìn cô, trong đôi mắt đó như đang đốt lên hai đốm lửa. Ngón tay cô run rẩy, định lùi lại sau nhưng phía sau lại là cái bàn. Cô không dám nhìn vào mắt hắn, hoảng hốt quay đầu đi. Cô cũng không biết mình phải nhìn gì nữa, đầu óc trống rỗng, tim đập rất nhạnh. Cô rất sợ, giọng nói cũng run run: "Em... em phải về cùng dì bảy."
Hắn cười nhẹ: "Dì vừa cùng hội Thư Nghi về rồi."
Cô càng hoang mang, không biết nên làm gì mới được. Hắn nhìn chiếc áo choàng màu hồng cô đang mặc, nhìn đến khuôn mặt hơi đỏ bừng dưới nền mũ lông trắng, hàng mi dài khe khẽ rung. Cô khó xử trước cái nhìn của hắn, tai đỏ tim đập loạn, cô hoang mang nói: "Vậy em cũng phải về thôi." Vừa định đi thì hắn đã nắm lấy tay cô, gọi khẽ một tiếng: "Hàng Cảnh..."
Cô giật mình, còn hắn đã giơ tay kéo chiếc mũ lông xuống. Lòng bàn tay cô đều là mồ hôi. Trong lúc này cô chợt nhớ đến chuyện bé Nam Quy, cô định đợi Tiêu bá bá về rồi sẽ nói, nhưng lúc này cô cản tay hắn và bảo: "Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Hắn chỉ coi đó là "kế hoãn binh" của cô, cười cười: "Mai nói cũng được."
Cô hơi ngẩn ra. Chiếc mũ đã tuột xuống, ngả đằng sau áo. Nụ hôn của hắn đã không thể kiền chế hay chờ đợi nữa, in hẳn lên môi cô. Nó đầy khao khát, như nắng hạn gặp mưa rào. Nó nóng bỏng và không ngừng đòi hỏi. Cô bị ôm rất chặt, khó mà hít thở, cổ tay như bị hắn bóp gãy, cô không nhịn được mà kêu "a" một tiếng. Hắn bèn thừa cơ xông thẳng vào, mặc sức nhấm nháp sự ngọt ngào bên trong...
Cô chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, hoảng loạn đẩy hắn ra, nhưng đây giống như là số mệnh, xa nhau lâu như thế, đến bây giờ cô vẫn là của hắn. Cơ thể cô dần dần được hắn ôm vào lòng. Chiếc khuy cài áo choàng cũng bị cởi ra, ngón tay hắn chạm vào da thịt trắng mịn ở cổ cô... Cổ họng Lâm Hàng Cảnh bỗng nghẹn lại, cơ ác mộng kinh hoàng chôn sâu trong trái tim đó nháy mắt xuất hiện, lấp đầu đầu óc cô!
Cô gần như lấy chút sức lực cuối cùng đi đẩy hắn, nhưng không đẩy được, mà còn bị hắn đè lên sô pha. Xung quanh đều là hơi thở của hắn, sự cuồng loạn của hắn. Nỗi sợ như trong ác mộng đó càng ngày càng nhiều lên. Cô cảm thấy không khí đều đã đông đặc, hít thở trở nên vô cùng khó khăn. Nước mắt của sự sợ hãi không ngừng rơi xuống, cô nghẹn ngào: "Không..."
Đôi mắt hắn như có một ngọn lửa, hơi thở dần nặng nề, hắn cúi đầu hôn cổ cô. Cô gắng hết sức đẩy ngực hắn, cả người bao phủ bởi sự run rẩy, giọng nói vỡ vụn khiến người ta thương cảm: "Anh ba..."
Tiếng khóc khe khẽ vang lên cuối cùng cũng làm động tác của hắn ngừng lại. Cả khuôn mặt cô tái nhợt. Hô hấp của hắn dần bình ổn lại, hắn nhìn cô thật lâu, sau đó sự dịu dàng cùng bất đắc dĩ liền đong đầy trong mắt. Hắn không làm gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm cô, nói nho nhỏ: "Em đừng sợ, anh không làm khó em."
Hết chương 37.
Bà bèn cười đáp: "Anh ba con lái xe đến trường tiểu học Đức Hinh đón người rồi. Lát nữa sẽ tới thôi." Mới nói xong thì nghe tiếng bước chân vọng đến, là Tiêu Bắc Thần đã đón Lâm Hàng Cảnh về. Hai người họ vừa bước chân vào phòng khách ấm áp thì đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thư Tinh nhìn Lâm Hàng Cảnh rồi cười nói: "Em Lâm vẫn ở trường tiểu học à? Đã ký giấy kết hôn, nhẫn cũng đeo rồi, đã mang họ Tiêu của chúng ta, chính thức trở thành tam thiếu phu nhân, chỉ thiếu mỗi một nghi thức thôi mà, sao vẫn không chịu chuyển về Hoa Thinh châu vậy?"
Dì bảy nhón lấy một miếng mứt lên ăn, bà nói: "Cô cả đừng có ép em nó, Hàng Cảnh ngại đấy. Qua Tết sang xuân là đến lễ cưới. Cậu ba còn đợi được thì chúng ta có vội cũng có tác dụng gì đâu. Nhưng mà đến sau lễ cưới, Hàng Cảnh vẫn không chịu chuyển về đây thì dì dẫn mấy con đến trường Đức Hinh làm loạn. Cho Thư Nghi cầm đầu. Để xem tam thiếu phu nhân nhà chúng ta có chịu được không!"
Dì bảy khiến tất cả mọi người đều bật cười. Khuôn mặt Lâm Hàng Cảnh hơi đỏ, cô không nói năng gì. Tiêu Bắc Thần đứng bên cũng không lên tiếng, hắn chỉ quay mặt sang nhìn cô cười, sau đó khẽ nói: "Em ở đây với dì nhé, anh đến phòng phía bắc đã." Ở căn phòng phía bắc có mấy người con rể của nhà họ Tiêu đang ngồi. Lâm Hàng Cảnh gật đầu, hắn nhìn cô một cái rồi mới quay người đi.
Đến tối, dì bảy cùng mọi người ăn bữa cơm tất niên rất vui vẻ. Tiêu Bắc Thần và mấy người con rể cũng uống vài chén rượu và ăn xong bữa tất niên. Tiêu Thư Nghi nói đêm nay muốn đón giao thừa ở đây. Ngay sau đó thấy sỹ quan Quách Thiệu Luân đi vào báo đã chuẩn bị pháo hoa xong xuôi. Tiêu Bắc Thần bèn đi ra ngoài xem.
Tuyết vẫn rơi rất nhiều trong đêm giao thừa. Xa gần là những tiếng pháo nổ liên hồi. Tiêu Bắc Thần nhìn Quách Thiệu Luân cùng vài người lính đã sắp xếp tất cả đâu vào đấy rồi, hắn liền sai đi phát lì xì. Quách Thiệu Luân bỗng nhiên cười, nói với hắn: "Tổng tư lệnh, tam thiếu phu nhân tìm anh kìa."
Tiêu Bắc Thần quay đầu lại, thấy cô đang đứng khoanh tay ở hành lang. Khi thấy hắn quay mặt sang thì cô có vẻ lúng túng. Quách Thiệu Luân đã dẫn theo mấy người lính lén tránh đi. Tiêu Bắc Thần nhìn cô cười mỉm, không hề đi qua mà chỉ đợi cô gọi. Cô do dự một lát mới mở miệng: "Này, anh... qua đây một lát."
Hắn nhịn cười, sau đó đi đến. Cô nói: "Dì bảy bảo em nói với anh chuẩn bị xe, xem bắn pháo hoa xong mọi người sẽ về phủ đại soái, em cũng phải về trường tiểu học."
Hắn ừ một tiếng, lại nhìn cô, khẽ cười và hỏi: "Này' là ai thế?"
Mặt cô lập tức đỏ bừng, hắn tiếp tục cười trêu: "Em định cả đời gọi anh là "này"? Giấy kết hôn cũng ký rồi, dù gì em cũng phải thay cách gọi anh đi chứ, tam thiếu phu nhân ạ."
Cô bị mấy câu trêu chọc của hắn làm khó xử, nhìn vẻ mặt nhịn cười của hắn, một lúc sau cô mới gọi nhỏ một tiếng: "Anh ba."
"Anh ba?" Hắn ngẩn người, thấy mặt cô đỏ bừng thì không khỏi cười to: "Anh ba thì anh ba, em muốn gọi thế nào cũng được, dù gì cũng như nhau cả."
Tiếng cười của hắn làm lòng cô rối bời, cô quay người định đi vào, hắn lại nắm lấy tay cô, cũng không nói gì khác mà chỉ nắm thật chặt. Cô xoay mặt nhìn, liền thấy sự vui mừng trong ánh mắt hắn. Lòng cô rung động, cô chầm chậm cúi mặt xuống, trông đầy dịu dàng.
Trên hành lang có treo một dàn đèn lồng. Đèn không được thắp bằng nến, mà dùng bóng điện, chúng chiếu sáng cả màn tuyết. Ở dưới đèn có tua rua màu đỏ, nó đang đung đưa theo gió. Hắn thấy chiếc áo choàng có cổ màu hồng phấn cô đang mặc được thêu hoa mai rất tinh xảo, viền vàng kim, trên đầu vai có hoa văn tứ hợp như ý, điểm xuyết những hạt ngọc bóng bẩy. Mặt trong chiếc mũ là lông thiên nga trắng, càng làm nổi bật da mặt mịn màng của cô. Hắn bèn cười hỏi: "Ở đâu ra chiếc áo đẹp thế này?"
Lâm Hàng Cảnh đáp: "Dì bảy vừa bảo em mặc vào."
"Quả nhiên dì thương em nhất! Đến Tiêu Thư Nghi dì cũng không cho, mà chỉ cho em." Hắn ngừng một lát, vẻ mặt đang cười nhẹ nhàng của cô làm hắn vô cùng vui vẻ, hắn lại bật cười, ghé đầu bên tai cô nói thầm: "Dì bảy có nhiều đồ tốt lắm, lát nữa chúng ta cùng đòi."
Cô vừa nghe liền cảm thấy buồn cười: "Muốn đòi thì anh tự đi đi, em không cùng làm cướp với anh đâu."
***
Tuyết dần dần ngừng rơi. Vào đêm giao thừa này, khắp trời đều là tiếng pháo nổ. Đến giờ phút giao thừa, chính là giây đầu tiên của mùng một năm mới, nhà họ Tiêu người người thay nhau chúc tết. Quách Thiệu Luân dẫn theo vài binh lính đi đốt pháo. Dì bảy cùng mọi người liền ra ngoài xem, tụ tập đông vui ở hành lang. Pháo hoa bay lên bầu trời, nở bung, bừng sáng cả Hoa Thinh châu. Có đủ loại pháo hoa, bay thẳng, xòe tán... màu sắc rực rỡ tô điểm chân trời. Tiếng pháo rất to, Lâm Hàng Cảnh cảm thấy trái tim mình cũng bị chấn động theo. Cô vừa ngẩng đầu lên ngắm, vừa duỗi tay ra từ áo choàng để che tai lại. Đang nhìn những màu sắc chói lòa đó thì cô bỗng nhiên cảm thấy hơi ấm trên tay. Cô quay đầu lại, Tiêu Bắc Thần đứng đằng sau, đã giơ tay áp lên đôi tay cô, giúp cô bịt tai. Lòng bàn tay hắn phủ lên những ngón tay hơi lạnh của cô, mang đến từng đợt ấm áp.
Lâm Hàng Cảnh cũng không nói gì, chỉ quay đầu đi, quay lưng về phía hắn. Hắn khẽ cười, một tay ôm lấy cô kéo vào lòng hắn, để cô dựa vào trước ngực, tay còn lại vẫn đặt bên tai cô. Trong không khí ồn ào đó, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập rất rõ ràng, càng ngày càng nhanh...
Hắn nhìn pháo hoa bắn nối tiếp nhau, một bầu trời rực rỡ, sau đó hắn hơi cúi đầu xuống, liền thấy chiếc nhẫn cưới mà Lâm Hàng Cảnh đeo trên tay. Hắn cười nhẹ và nói: "Chiếc nhẫn này ở trên này em là đẹp nhất." Cô không lên tiếng, hắn biết cô ngượng, hắn tiếp tục cười nói: "Quên không bảo em, Trầm đại ca gửi quà Tết từ Mỹ cho chúng ta, có cả quà của Trầm Khác con trai anh ấy gửi nữa, nghe nói là đích thân làm cho em."
Cô vừa nghe thấy tên Trầm Khác là đã nhớ ngay đến đứa bé thông minh ngoan ngoãn đó, lòng dịu đi hắn, cô vui vẻ hỏi: "Quà gì thế?"
Hắn đáp: "Vừa nhận được ban ngày, anh cũng chưa mở, đang để trên lầu ấy. Em tự đi xem nhé." Hắn vẫy vẫy tay gọi a hoàn Vân Nghệ ở bên: "Đưa tam thiếu phu nhân đi xem quà ban ngày tôi nhận được."
Cô nhìn thấy dì bảy và mọi người vẫn đang nói cười vui vẻ, thế là cô nói nho nhỏ: "Vậy em đi xem, lát nữa sẽ quay về liền."
Hắn gật gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng vẫn luôn ở trên môi.
Lâm Hàng Cảnh đi cùng Vân Nghệ lên trên lầu, đến trước phòng ngủ chính, Vân Nghệ mở cửa ra. Đèn chiếu sáng ngời. Cô dẫm chân lên tấm thảm lông mềm mại, nhìn thấy một bức thư lớn đặt trên bàn dưới giá sách. Trông nó khá dày. Vân Nghệ cười nói: "Đó là quà của Trầm thiếu gia, còn cố ý viết bên ngoài là chỉ tam thiếu phu nhân mới được mở ra."
Cô thấy vui vẻ ngay tức thì, cô đi đến trước bàn. Vân Nghệ lặng lẽ ra ngoài. Lâm Hàng Cảnh mở phong thư, rút ra một bức tranh thủy mặc khá đẹp. Tranh vẽ mấy chú nòng nọc và mấy loại rong. Ở viền tranh có nét chữ của Trầm Khác, viết rất thẳng hàng: "Tặng mẹ Hàng Cảnh". Cô bèn nở nụ cười, đang định cất tranh đi thì nghe thấy tiếng cửa đằng sau.
Lâm Hàng Cảnh quay người lại, thấy Tiêu Bắc Thần đi vào. Cô nói: "Hóa ra là một bức tranh thủy mặc, lại còn là mẫu em dạy tiểu Khác vẽ."
Hắn gật gật đầu: "Ừ."
Cô vẫn đang rất vui, tiếp tục cười nói: "Lúc mới dạy nó còn luôn miệng than khổ, nào có nghĩ giờ nó sẽ vẽ đẹp như thế này. Anh có muốn xem không?"
Hắn đi đến bên cạnh cô, nhìn khóe môi đang mỉm cười đó, hắn đáp: "Để mai anh xem."
Cô bèn quay người, cầm phong thư lên. Bỏ bức tranh vào đó xong rồi dán thư lại, cô bỗng cảm giác thấy chung quanh cực kỳ yên lặng. Hắn đứng ngay sau cô. Loại áp lực vô hình đã lặng lẽ bao trùm lên cô từ lúc nào. Đến khi cô phát hiện ra thì cả người hoang mang, cô ngẩng phắt đầu, quay lại.
Hắn đang im lặng nhìn cô, trong đôi mắt đó như đang đốt lên hai đốm lửa. Ngón tay cô run rẩy, định lùi lại sau nhưng phía sau lại là cái bàn. Cô không dám nhìn vào mắt hắn, hoảng hốt quay đầu đi. Cô cũng không biết mình phải nhìn gì nữa, đầu óc trống rỗng, tim đập rất nhạnh. Cô rất sợ, giọng nói cũng run run: "Em... em phải về cùng dì bảy."
Hắn cười nhẹ: "Dì vừa cùng hội Thư Nghi về rồi."
Cô càng hoang mang, không biết nên làm gì mới được. Hắn nhìn chiếc áo choàng màu hồng cô đang mặc, nhìn đến khuôn mặt hơi đỏ bừng dưới nền mũ lông trắng, hàng mi dài khe khẽ rung. Cô khó xử trước cái nhìn của hắn, tai đỏ tim đập loạn, cô hoang mang nói: "Vậy em cũng phải về thôi." Vừa định đi thì hắn đã nắm lấy tay cô, gọi khẽ một tiếng: "Hàng Cảnh..."
Cô giật mình, còn hắn đã giơ tay kéo chiếc mũ lông xuống. Lòng bàn tay cô đều là mồ hôi. Trong lúc này cô chợt nhớ đến chuyện bé Nam Quy, cô định đợi Tiêu bá bá về rồi sẽ nói, nhưng lúc này cô cản tay hắn và bảo: "Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Hắn chỉ coi đó là "kế hoãn binh" của cô, cười cười: "Mai nói cũng được."
Cô hơi ngẩn ra. Chiếc mũ đã tuột xuống, ngả đằng sau áo. Nụ hôn của hắn đã không thể kiền chế hay chờ đợi nữa, in hẳn lên môi cô. Nó đầy khao khát, như nắng hạn gặp mưa rào. Nó nóng bỏng và không ngừng đòi hỏi. Cô bị ôm rất chặt, khó mà hít thở, cổ tay như bị hắn bóp gãy, cô không nhịn được mà kêu "a" một tiếng. Hắn bèn thừa cơ xông thẳng vào, mặc sức nhấm nháp sự ngọt ngào bên trong...
Cô chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, hoảng loạn đẩy hắn ra, nhưng đây giống như là số mệnh, xa nhau lâu như thế, đến bây giờ cô vẫn là của hắn. Cơ thể cô dần dần được hắn ôm vào lòng. Chiếc khuy cài áo choàng cũng bị cởi ra, ngón tay hắn chạm vào da thịt trắng mịn ở cổ cô... Cổ họng Lâm Hàng Cảnh bỗng nghẹn lại, cơ ác mộng kinh hoàng chôn sâu trong trái tim đó nháy mắt xuất hiện, lấp đầu đầu óc cô!
Cô gần như lấy chút sức lực cuối cùng đi đẩy hắn, nhưng không đẩy được, mà còn bị hắn đè lên sô pha. Xung quanh đều là hơi thở của hắn, sự cuồng loạn của hắn. Nỗi sợ như trong ác mộng đó càng ngày càng nhiều lên. Cô cảm thấy không khí đều đã đông đặc, hít thở trở nên vô cùng khó khăn. Nước mắt của sự sợ hãi không ngừng rơi xuống, cô nghẹn ngào: "Không..."
Đôi mắt hắn như có một ngọn lửa, hơi thở dần nặng nề, hắn cúi đầu hôn cổ cô. Cô gắng hết sức đẩy ngực hắn, cả người bao phủ bởi sự run rẩy, giọng nói vỡ vụn khiến người ta thương cảm: "Anh ba..."
Tiếng khóc khe khẽ vang lên cuối cùng cũng làm động tác của hắn ngừng lại. Cả khuôn mặt cô tái nhợt. Hô hấp của hắn dần bình ổn lại, hắn nhìn cô thật lâu, sau đó sự dịu dàng cùng bất đắc dĩ liền đong đầy trong mắt. Hắn không làm gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm cô, nói nho nhỏ: "Em đừng sợ, anh không làm khó em."
Hết chương 37.