Vừa vào xuân, quân liên minh Nam Bắc đã phản công toàn diện quân Nhật. Một mặt, chỉ huy quân Hộ quốc dẫn quân về phía nam, hợp lại với quân đội của chính phủ trung ương, chống trả lại quân Nhật, mà khi đó Nhật đã chiếm 1/3 miền nam. Mặt khác, ba tuyến canh phòng của Dĩnh quân rải từ đảo Tân Bình đến cửa khẩu Hộc Gia, chiến đấu kịch liệt, giam chân được phần lớn bộ phận quân Nhật. Tình hình tiền tuyến phương Bắc vẫn là dữ dội nhất.
Tuy nhiên, chưa được một tháng mà sư đoàn trưởng sư đoàn 19 của Dĩnh quân mắc sai lầm trong phòng ngự, ra trận lại sợ hãi, cuối cùng khiến quân Nhật đột phá phòng tuyến thứ hai, và khiến phòng tuyến thứ nhất và thứ ba lâm vào thế nguy hiểm. Tổng tư lệnh Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần vội vã chạy ra tiền tuyến, xử bắn sư đoàn trưởng và hai đội trưởng của sư đoàn 19, thiết lập lại phòng tuyến thứ hai, dũng cảm đối mặt với địch. Chưa đến hai tháng, lại có tin đoàn trưởng đoàn 6 pháo binh và đội trưởng đội Độc lập bị Tiêu Bắc Thần bắn chết do không đánh nổi địch!
Chính vào lúc tình thế nghiêm trọng này, lòng người trong nội thành Bắc Tân càng trở nên hoang mang hơn, giá cả thức ăn, thuốc thang tăng vùn vụt. Báo chí gần như chỉ đăng tin chiến tranh. Có lãnh sự quán còn trực tiếp phản đối cách dùng quân quá mức tàn bạo của Tiêu Bắc Thần, độc đoán tới mức như muốn cùng chết với quân Nhật, một cách đánh trận điên rồ như muốn liều mạng. Mỗi trận chiến đều vô cùng ác liệt, cả Dĩnh quân và bên Nhật đều thiệt mạng vô số.
Mới đó đã đến cuối tháng ba, hiện đang là buổi trưa, chuông ở trường tiểu học Đức Hinh kêu lên báo tan học, các cô bé cậu bé bèn chạy ra khỏi lớp học như chim sổ lồng, về nhà của riêng mình. Lâm Hàng Cảnh vừa đi ra cổng trường thì thấy một chiếc xe ô tô trước mặt. [VôDanh@Kites] Tiêu Thư Nghi mặc một bộ sườn xám quý phái màu xanh da trời, đứng đó đợi. Ngẩng mặt lên thấy Lâm Hàng Cảnh thì cô ấy bèn vẫy vẫy tay, cười nói: "Hàng Cảnh, chị đợi được một lúc rồi đấy."
Cô hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Sao chị lại ở đây? Không đi Mỹ cùng chị cả, chị hai à?"
Thư Nghi cười cười: "Mấy hôm nay đã chuẩn bị đi rồi, chị cố ý muốn đến thăm em. Giờ hãy còn sớm, buổi chiều không có lớp chứ? Chị mời em đi uống cà phê."
Quán cà phê Thánh Đại trên đường Bình An là một quán mang chút phong cách Âu Mỹ, bàn nhỏ làm bằng sợi đay, bình hoa đặt trên mặt bàn có cắm nhiều hoa hồng. Trong chiếc tủ kính sáng trong là những chiếc bánh ngọt đủ màu. Cô vẫn còn nhớ khi cô và Thư Nghi còn đi học ở trường trung học nữ Thánh Di, hai người thường hay đến đây ăn bánh ngọt hạt dẻ, một loại bánh đơn giản mà có phần dân gian, vậy mà ở đây cũng có. Hồi đó, đối với hai người thì đây là chuyện khá thần kỳ.
Quán cà phê buổi chiều không có mấy khách, không gian rất rộng, càng khiến sự yên tĩnh nổi bật hơn. Thư Nghi không ngừng dùng chiếc thìa nhỏ khuấy cà phê trong chiếc cốc sứ màu trắng nho nhỏ, cứ khuấy vậy một lúc lâu xong mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàng Cảnh, cười nhẹ: "Hàng Cảnh, có nhớ ngày trước dì bảy cùng mấy đứa chúng mình cùng cười nói dưới giàn hoa tử đằng trong phủ đại soái không? Giờ nhớ lại, như đã cách một kiếp người, cứ như chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm lắm rồi."
Cô "ừ" một tiếng, nói nhỏ: "Khi đó thật vui." Cô vừa nói vừa dùng chiếc dĩa nhỏ xiên vào bánh hạt dẻ trên đĩa, xiên chầm chậm, nhưng lại không ăn. Thư Nghi nhìn cô, bỗng nhiên cười: "Hàng Cảnh, chị kể em nghe về mẹ chị và anh ba nhé?"
Lâm Hàng Cảnh ngẩn người, trong ánh mắt hiện chút khó hiểu. Tiêu Thư Nghi từ từ kể: "Thật ra lúc mẹ chị mất, chị mới sáu bảy tuổi. Rất nhiều chuyện về mẹ là do chị được nghe từ dì bảy. Khi đó, cha chinh chiến ở bên ngoài, mẹ ở quê ở Đài châu lo liệu việc nhà, phụng dưỡng ông bà nội, sinh anh ba và chị. Sau này cha chị phát tài, trở thành tổng đốc hai mươi tư tỉnh phía bắc, nhưng do bị dì ba xúi giục mà cha nghi ngờ mẹ ngoại tình, thế là cãi nhau một trận to với mẹ. Mẹ bỗng dưng bị mắng vì một nguyên nhân đâu đâu nên tức giận mà nói với ông: 'Chưa đến suối vàng thì không gặp lại', mẹ là người nói được làm được, dù tới khi hấp hối, dù cha quỳ bên giường bệnh hối lỗi đến mức nào, mẹ chỉ nhắm mắt không thèm nhìn ông một lần."
Lông mi cô khẽ run, Tiêu Thư Nghi nhìn cô rồi tiếp tục kể: "Thật ra sau khi cãi nhau với mẹ, chẳng đến mấy hôm cha liền biết mình đã nghi oan cho mẹ, ông giận đến mức đuổi hết tất cả vợ bé, chỉ giữ lại mình dì bảy, tuy vậy vẫn không có được sự tha thứ của bà. Mẹ để anh ba lại cho cha chăm sóc, mang chị về nhà ở Đài châu. Lúc mẹ bị bệnh nặng, anh ba mới mười tuổi nhưng anh đã đi một mình từ phủ đại soái đến Đài châu, quỳ trước giường mẹ. Mẹ tức đến mức đập giường quát to: "Mẹ bảo con theo ông ấy để con trở nên giỏi giang, nếu còn chạy tới đây thì coi như không phải con mẹ nữa! Dù mẹ ốm chết rồi thì con cũng không được về đây!" Anh ba bị mẹ đuổi, đi suốt đêm về phủ. Sau này chị nghe nói anh ấy đã khóc cả đêm trên tàu, mà sau khi anh đi chưa đến ba ngày thì mẹ mất."
Tiêu Thư Nghi lẳng lặng nói hết câu cuối, ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt mang nhiều tâm sự lặng lẽ chiếu vào cô, một lúc lâu sau mới mở miệng tiếp: "Hàng Cảnh, em xem, tính của em thật là giống với mẹ chị và anh ba, nhưng em và anh ba, đừng để giống như mẹ và cha chị, được không?"
Cuối cùng Lâm Hàng Cảnh mới hiểu rõ những lời Tiêu Thư Nghi vừa nói, cô nói khẽ: "Chị Thư Nghi..."
Tiêu Thư Nghi đặt cốc cà phê xuống, không cho cô cơ hội lên tiếng, mà tiếp tục nói: "Em và anh ba vốn dĩ nên là một đôi, chỉ tiếc là... Có lẽ ngay từ đầu đã bỏ lỡ cơ hội, rồi tới sau này, có làm thế nào cũng không thay đổi lại được. Nếu cứ xoay vòng vòng như vậy, không biết đến cuối cùng sẽ như thế nào? Cứ như thế này thì có gì tốt?"
"Hàng Cảnh, chị biết em quật cường, nỗi hận trong lòng chưa từng xuôi đi, nhưng..." Tiêu Thư Nghi nói khẽ: "Nhưng chị nghĩ rằng, nếu đời này chị có một người đàn ông như anh ba yêu chị đến mức không màng sống chết như vậy, thì nhất định là do kiếp trước chị đã tích rất nhiều đức, nên mới có phúc đến thế."
Lâm Hàng Cảnh tiếp tục ngẩn người, khuôn mặt dần nhợt nhạt, nhưng cô chỉ ngồi đó mà không nói. Tiêu Thư Nghi hơi cúi đầu, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, thở dài một hơi sâu lắng, sau đó mới ngẩng mặt lên nói tiếp: "Bây giờ chị mới biết rằng có những chuyện đã qua thì không thể nào quay trở lại được, giống như khi dì bảy vẫn còn sống vậy, giống như sự vui vẻ trong phủ đại soái, cả nhà ở bên nhau nói cười ồn ã. Ai ai cũng vui cười, nhưng hiện giờ, những điều đó không bao giờ trở lại nữa. Hàng Cảnh, chị sợ cái lạnh lẽo hiện giờ lắm, đến khi chị đi rồi thì nhà họ Tiêu chỉ còn lại một mình anh ba. Lẽ nào em không quan tâm, không thèm để ý tới anh ấy? Em xem anh ấy..." Cuối cùng Tiêu Thư Nghi vẫn nghẹn lời, nước mắt rơi xuống, một lúc lâu sau mới tiếp tục câu nói: "Hàng Cảnh, anh ba chị dù có lỗi với em đến mức nào đi nữa thì em cũng không thể nhẫn tâm như vậy được! Em không thể như thế!"
Cà phê trên bàn đã nguội từ khi nào.
Lòng cô rối bời, quặn lại tới mức đau, cái đau như nghẹn lại ở cổ họng, dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở bỗng trở nên dồn dập, đứt quãng hơn từ khi nào.
Có dăm ba cánh hoa hồng rơi xuống ga trải bàn ca rô trắng từ bó hồng lớn cắm trong bình hoa, màu đỏ và trắng đối lập nhau, cực kỳ nổi bật. Trên bức tường cạnh bàn có chiếc đèn tráng men, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, ánh lên những hoa văn trên cốc đĩa. Ở con đường ngoài cửa sổ kính, người qua lại vội vàng. Ráng chiều ở phía chân trời hồng rực, xán lạn, hàng ngàn tia sáng tỏa ra khắp nơi, cả thế giới như được rọi sáng, chỉ ngoại trừ lòng người.
***
Tháng tư ở thành Bắc Tân là tháng hoa liễu tung bay cả thành. Bên ngoài trường tiểu học Đức Hinh có mấy cây liễu, hoa liễu trắng muốt bị gió sáng sớm thổi qua tường, rơi đầy trên mặt đất, có quét cũng chẳng hết được. Chúng rơi cả trên giấy trên bàn, giấy cũng màu trắng, trắng đến mức khiến người ta hoa mắt. "Tách" một tiếng, một giọt mực rơi trên nền giấy trắng, chiếc bút lông đã lơ lửng trên không hồi lâu mà vẫn chưa được đặt xuống.
Mấy đứa nhỏ mặc bộ đồng phục màu xanh da trời của cô nhi viên đứng cạnh bàn, đứa nào đứa nấy đều mở to mắt ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàng Cảnh đang đứng cạnh ngẩn người, chúng đồng thanh gọi: "Cô giáo Lâm, cô giáo Lâm..."
Lâm Hàng Cảnh được mấy đứa trẻ gọi hoàn hồn, cúi đầu nhìn thì thấy giấy bị bẩn mới biết mình vừa thất thần, nhưng cô cũng không có tinh thần mà viết nữa. Cô nói với đám trẻ: "Lát nữa phải lên lớp rồi, các em đi ăn sáng đi đã nhé?"[VôDanh@Kites]
Mấy đứa trẻ đều gật đầu rất ngoan, lúc này cô mới đặt bút xuống, bỗng nghe tiếng gọi của ông cụ bên ngoài cửa: "Cô giáo Lâm, tôi đã mua báo cho cô giáo về rồi đây."
Lâm Hàng Cảnh nghe thấy câu nói đó thì trái tim liền nảy lên, cô hoảng loạn chạy ra cửa đi lấy báo. Mới cầm đến tay thì đã thấy ngay tiêu đề in to ngay trên đó: "Vụ án Tân Bình: Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 27 Dĩnh quân bất ngờ làm phản!" Trong đầu óc cô như có tiếng nổ "ầm" một cái, mắt hoa lên, dường như không hiểu nổi những chữ trên báo, khó khăn lắm mới khiến bản thân bình tĩnh lại thì cô lại đọc được nội dung dưới đó là: Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 27 bộ binh do vi phạm kỷ luật quân đội, lại sợ bị xử phạt nghiêm theo luật, nên đã dẫn theo lính thân cận đi tập kích Tiêu Bắc Thần, ở ban chỉ huy lâm thời bấy giờ. Hai bên thiệt hại rất nhiều người, thị vệ trưởng của Tiêu Bắc Thần là Quách Chấn Bình chết ngay tại trận, còn tổng tư lệnh Dĩnh quân - Tiêu Bắc Thần hiện sống chết không rõ!
Khoảnh khắc đó như lấy đi sinh mạng của cô, bốn chữ "sống chết không rõ" xuyên thẳng vào đầu óc, mặt cô tái đi, những ngón tay run run không thể khống chế được.
Ông cụ đứng bên cửa thấy cô như vậy thì cũng sợ đến mức hỏi liên hồi: "Cô giáo Lâm, cô sao vậy?"
Lâm Hàng Cảnh đánh rơi tờ báo, cũng chẳng đáp được lời nào, cô xoay người chạy ra khỏi khu nhà. Trên đường, đâu đâu cũng có những cậu bé bán báo, gào to tiêu đề Vụ án Tân Bình để mời mọc khách mua. Lâm Hàng Cảnh mua một lúc mấy chục tờ khác nhau, gần như đều có nội dung tương tự. Mặt cô trắng như tờ giấy, cả người hoang mang lo sợ. Cuối cùng, cô cũng tìm được một tờ, bên trên viết rằng tổng tư lệnh Dĩnh quân - Tiêu Bắc Thần đi thăm những binh sĩ bị thương, nhìn đến ngày tháng: chính là ngày hôm nay.
Cô cảm giác toàn thân nhẹ nhõm hẳn, sau đó người như nhẹ bẫng đi, gần như không đứng vững được. Cô ngồi một mình trên chiếc ghế dựa ven đường, chỉ có thể cầm chặt tờ báo đó, bên tai vang vọng một tiếng: Anh ấy vẫn còn sống!
Gió lạnh sáng sớm thổi tới từng trận nối tiếp, trên đường đầy những tờ báo được đọc xong rồi vứt đi, chúng nương theo cơn gió mà phát ra tiếng giấy lật sàn sạt. Hoa liễu trắng toát tự nhiên bay loạn khắp nơi, cô ngồi lẻ loi một mình, cô không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống như mưa.
Hình như ngày còn nhỏ có một lần cô hư, không chịu viết bút lông, mẹ bảo không cần cô nữa. Cô đã rất sợ, sợ tới mức một mình ngồi trong thư phòng luyện viết bút lông, vừa viết vừa rấm rứt khóc. Sau đó, mẹ đẩy cửa vào để tìm cô, cô mới biết rằng mẹ vẫn chưa đi đâu cả, cô không hề mất đi thứ gì. Vì vậy tất cả đều là do cô sợ quá mà tự dọa chính mình. Mà khi thấy mẹ vào, một cô nhóc bé như cô vừa khóc vừa thấy tức, giống như phải chịu một bụng đầy uất ức, vì sao bắt cô phải nơm nớp lo sợ như thế? Vì sao khiến cô phải sợ hãi đến thế...
Chính là cảm giác đó...
Quanh cô đầy người đi qua đi lại, xe cộ càng tấp nập hơn. Bên ngoài thành thỉnh thoảng còn vọng tới tiếng pháo nổ. Những người qua đường ai ai cũng không giấu nổi sự lo lắng, kinh hoảng trên mặt. Ấy vậy mà đối với cô, thế giới như trống trải, những bông hoa liễu bay rất loạn, những âm thanh truyền tới tai rất xa lạ, chỉ có duy nhất cái người trên báo kia, cái người ngang ngược cướp đi cả nửa đời cô, vào giờ phút này lại trở thành người duy nhất mà cô gắn bó.
Những đau khổ, gút mắc giữa hai người như số mệnh của họ, cô chỉ cảm thấy trong tim mình toàn là oán hận, nhưng không hề biết rằng thời gian thấm thoắt thoi đưa, qua bao nhiêu thăng trầm, anh đã in dấu cuộc đời cô từ khi nào. Cứ lặng lẽ đi vào, nhưng lại ăn sâu bén rễ đến tận cùng!
Hết chương 43.
Tuy nhiên, chưa được một tháng mà sư đoàn trưởng sư đoàn 19 của Dĩnh quân mắc sai lầm trong phòng ngự, ra trận lại sợ hãi, cuối cùng khiến quân Nhật đột phá phòng tuyến thứ hai, và khiến phòng tuyến thứ nhất và thứ ba lâm vào thế nguy hiểm. Tổng tư lệnh Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần vội vã chạy ra tiền tuyến, xử bắn sư đoàn trưởng và hai đội trưởng của sư đoàn 19, thiết lập lại phòng tuyến thứ hai, dũng cảm đối mặt với địch. Chưa đến hai tháng, lại có tin đoàn trưởng đoàn 6 pháo binh và đội trưởng đội Độc lập bị Tiêu Bắc Thần bắn chết do không đánh nổi địch!
Chính vào lúc tình thế nghiêm trọng này, lòng người trong nội thành Bắc Tân càng trở nên hoang mang hơn, giá cả thức ăn, thuốc thang tăng vùn vụt. Báo chí gần như chỉ đăng tin chiến tranh. Có lãnh sự quán còn trực tiếp phản đối cách dùng quân quá mức tàn bạo của Tiêu Bắc Thần, độc đoán tới mức như muốn cùng chết với quân Nhật, một cách đánh trận điên rồ như muốn liều mạng. Mỗi trận chiến đều vô cùng ác liệt, cả Dĩnh quân và bên Nhật đều thiệt mạng vô số.
Mới đó đã đến cuối tháng ba, hiện đang là buổi trưa, chuông ở trường tiểu học Đức Hinh kêu lên báo tan học, các cô bé cậu bé bèn chạy ra khỏi lớp học như chim sổ lồng, về nhà của riêng mình. Lâm Hàng Cảnh vừa đi ra cổng trường thì thấy một chiếc xe ô tô trước mặt. [VôDanh@Kites] Tiêu Thư Nghi mặc một bộ sườn xám quý phái màu xanh da trời, đứng đó đợi. Ngẩng mặt lên thấy Lâm Hàng Cảnh thì cô ấy bèn vẫy vẫy tay, cười nói: "Hàng Cảnh, chị đợi được một lúc rồi đấy."
Cô hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Sao chị lại ở đây? Không đi Mỹ cùng chị cả, chị hai à?"
Thư Nghi cười cười: "Mấy hôm nay đã chuẩn bị đi rồi, chị cố ý muốn đến thăm em. Giờ hãy còn sớm, buổi chiều không có lớp chứ? Chị mời em đi uống cà phê."
Quán cà phê Thánh Đại trên đường Bình An là một quán mang chút phong cách Âu Mỹ, bàn nhỏ làm bằng sợi đay, bình hoa đặt trên mặt bàn có cắm nhiều hoa hồng. Trong chiếc tủ kính sáng trong là những chiếc bánh ngọt đủ màu. Cô vẫn còn nhớ khi cô và Thư Nghi còn đi học ở trường trung học nữ Thánh Di, hai người thường hay đến đây ăn bánh ngọt hạt dẻ, một loại bánh đơn giản mà có phần dân gian, vậy mà ở đây cũng có. Hồi đó, đối với hai người thì đây là chuyện khá thần kỳ.
Quán cà phê buổi chiều không có mấy khách, không gian rất rộng, càng khiến sự yên tĩnh nổi bật hơn. Thư Nghi không ngừng dùng chiếc thìa nhỏ khuấy cà phê trong chiếc cốc sứ màu trắng nho nhỏ, cứ khuấy vậy một lúc lâu xong mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàng Cảnh, cười nhẹ: "Hàng Cảnh, có nhớ ngày trước dì bảy cùng mấy đứa chúng mình cùng cười nói dưới giàn hoa tử đằng trong phủ đại soái không? Giờ nhớ lại, như đã cách một kiếp người, cứ như chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm lắm rồi."
Cô "ừ" một tiếng, nói nhỏ: "Khi đó thật vui." Cô vừa nói vừa dùng chiếc dĩa nhỏ xiên vào bánh hạt dẻ trên đĩa, xiên chầm chậm, nhưng lại không ăn. Thư Nghi nhìn cô, bỗng nhiên cười: "Hàng Cảnh, chị kể em nghe về mẹ chị và anh ba nhé?"
Lâm Hàng Cảnh ngẩn người, trong ánh mắt hiện chút khó hiểu. Tiêu Thư Nghi từ từ kể: "Thật ra lúc mẹ chị mất, chị mới sáu bảy tuổi. Rất nhiều chuyện về mẹ là do chị được nghe từ dì bảy. Khi đó, cha chinh chiến ở bên ngoài, mẹ ở quê ở Đài châu lo liệu việc nhà, phụng dưỡng ông bà nội, sinh anh ba và chị. Sau này cha chị phát tài, trở thành tổng đốc hai mươi tư tỉnh phía bắc, nhưng do bị dì ba xúi giục mà cha nghi ngờ mẹ ngoại tình, thế là cãi nhau một trận to với mẹ. Mẹ bỗng dưng bị mắng vì một nguyên nhân đâu đâu nên tức giận mà nói với ông: 'Chưa đến suối vàng thì không gặp lại', mẹ là người nói được làm được, dù tới khi hấp hối, dù cha quỳ bên giường bệnh hối lỗi đến mức nào, mẹ chỉ nhắm mắt không thèm nhìn ông một lần."
Lông mi cô khẽ run, Tiêu Thư Nghi nhìn cô rồi tiếp tục kể: "Thật ra sau khi cãi nhau với mẹ, chẳng đến mấy hôm cha liền biết mình đã nghi oan cho mẹ, ông giận đến mức đuổi hết tất cả vợ bé, chỉ giữ lại mình dì bảy, tuy vậy vẫn không có được sự tha thứ của bà. Mẹ để anh ba lại cho cha chăm sóc, mang chị về nhà ở Đài châu. Lúc mẹ bị bệnh nặng, anh ba mới mười tuổi nhưng anh đã đi một mình từ phủ đại soái đến Đài châu, quỳ trước giường mẹ. Mẹ tức đến mức đập giường quát to: "Mẹ bảo con theo ông ấy để con trở nên giỏi giang, nếu còn chạy tới đây thì coi như không phải con mẹ nữa! Dù mẹ ốm chết rồi thì con cũng không được về đây!" Anh ba bị mẹ đuổi, đi suốt đêm về phủ. Sau này chị nghe nói anh ấy đã khóc cả đêm trên tàu, mà sau khi anh đi chưa đến ba ngày thì mẹ mất."
Tiêu Thư Nghi lẳng lặng nói hết câu cuối, ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt mang nhiều tâm sự lặng lẽ chiếu vào cô, một lúc lâu sau mới mở miệng tiếp: "Hàng Cảnh, em xem, tính của em thật là giống với mẹ chị và anh ba, nhưng em và anh ba, đừng để giống như mẹ và cha chị, được không?"
Cuối cùng Lâm Hàng Cảnh mới hiểu rõ những lời Tiêu Thư Nghi vừa nói, cô nói khẽ: "Chị Thư Nghi..."
Tiêu Thư Nghi đặt cốc cà phê xuống, không cho cô cơ hội lên tiếng, mà tiếp tục nói: "Em và anh ba vốn dĩ nên là một đôi, chỉ tiếc là... Có lẽ ngay từ đầu đã bỏ lỡ cơ hội, rồi tới sau này, có làm thế nào cũng không thay đổi lại được. Nếu cứ xoay vòng vòng như vậy, không biết đến cuối cùng sẽ như thế nào? Cứ như thế này thì có gì tốt?"
"Hàng Cảnh, chị biết em quật cường, nỗi hận trong lòng chưa từng xuôi đi, nhưng..." Tiêu Thư Nghi nói khẽ: "Nhưng chị nghĩ rằng, nếu đời này chị có một người đàn ông như anh ba yêu chị đến mức không màng sống chết như vậy, thì nhất định là do kiếp trước chị đã tích rất nhiều đức, nên mới có phúc đến thế."
Lâm Hàng Cảnh tiếp tục ngẩn người, khuôn mặt dần nhợt nhạt, nhưng cô chỉ ngồi đó mà không nói. Tiêu Thư Nghi hơi cúi đầu, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, thở dài một hơi sâu lắng, sau đó mới ngẩng mặt lên nói tiếp: "Bây giờ chị mới biết rằng có những chuyện đã qua thì không thể nào quay trở lại được, giống như khi dì bảy vẫn còn sống vậy, giống như sự vui vẻ trong phủ đại soái, cả nhà ở bên nhau nói cười ồn ã. Ai ai cũng vui cười, nhưng hiện giờ, những điều đó không bao giờ trở lại nữa. Hàng Cảnh, chị sợ cái lạnh lẽo hiện giờ lắm, đến khi chị đi rồi thì nhà họ Tiêu chỉ còn lại một mình anh ba. Lẽ nào em không quan tâm, không thèm để ý tới anh ấy? Em xem anh ấy..." Cuối cùng Tiêu Thư Nghi vẫn nghẹn lời, nước mắt rơi xuống, một lúc lâu sau mới tiếp tục câu nói: "Hàng Cảnh, anh ba chị dù có lỗi với em đến mức nào đi nữa thì em cũng không thể nhẫn tâm như vậy được! Em không thể như thế!"
Cà phê trên bàn đã nguội từ khi nào.
Lòng cô rối bời, quặn lại tới mức đau, cái đau như nghẹn lại ở cổ họng, dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở bỗng trở nên dồn dập, đứt quãng hơn từ khi nào.
Có dăm ba cánh hoa hồng rơi xuống ga trải bàn ca rô trắng từ bó hồng lớn cắm trong bình hoa, màu đỏ và trắng đối lập nhau, cực kỳ nổi bật. Trên bức tường cạnh bàn có chiếc đèn tráng men, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, ánh lên những hoa văn trên cốc đĩa. Ở con đường ngoài cửa sổ kính, người qua lại vội vàng. Ráng chiều ở phía chân trời hồng rực, xán lạn, hàng ngàn tia sáng tỏa ra khắp nơi, cả thế giới như được rọi sáng, chỉ ngoại trừ lòng người.
***
Tháng tư ở thành Bắc Tân là tháng hoa liễu tung bay cả thành. Bên ngoài trường tiểu học Đức Hinh có mấy cây liễu, hoa liễu trắng muốt bị gió sáng sớm thổi qua tường, rơi đầy trên mặt đất, có quét cũng chẳng hết được. Chúng rơi cả trên giấy trên bàn, giấy cũng màu trắng, trắng đến mức khiến người ta hoa mắt. "Tách" một tiếng, một giọt mực rơi trên nền giấy trắng, chiếc bút lông đã lơ lửng trên không hồi lâu mà vẫn chưa được đặt xuống.
Mấy đứa nhỏ mặc bộ đồng phục màu xanh da trời của cô nhi viên đứng cạnh bàn, đứa nào đứa nấy đều mở to mắt ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàng Cảnh đang đứng cạnh ngẩn người, chúng đồng thanh gọi: "Cô giáo Lâm, cô giáo Lâm..."
Lâm Hàng Cảnh được mấy đứa trẻ gọi hoàn hồn, cúi đầu nhìn thì thấy giấy bị bẩn mới biết mình vừa thất thần, nhưng cô cũng không có tinh thần mà viết nữa. Cô nói với đám trẻ: "Lát nữa phải lên lớp rồi, các em đi ăn sáng đi đã nhé?"[VôDanh@Kites]
Mấy đứa trẻ đều gật đầu rất ngoan, lúc này cô mới đặt bút xuống, bỗng nghe tiếng gọi của ông cụ bên ngoài cửa: "Cô giáo Lâm, tôi đã mua báo cho cô giáo về rồi đây."
Lâm Hàng Cảnh nghe thấy câu nói đó thì trái tim liền nảy lên, cô hoảng loạn chạy ra cửa đi lấy báo. Mới cầm đến tay thì đã thấy ngay tiêu đề in to ngay trên đó: "Vụ án Tân Bình: Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 27 Dĩnh quân bất ngờ làm phản!" Trong đầu óc cô như có tiếng nổ "ầm" một cái, mắt hoa lên, dường như không hiểu nổi những chữ trên báo, khó khăn lắm mới khiến bản thân bình tĩnh lại thì cô lại đọc được nội dung dưới đó là: Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 27 bộ binh do vi phạm kỷ luật quân đội, lại sợ bị xử phạt nghiêm theo luật, nên đã dẫn theo lính thân cận đi tập kích Tiêu Bắc Thần, ở ban chỉ huy lâm thời bấy giờ. Hai bên thiệt hại rất nhiều người, thị vệ trưởng của Tiêu Bắc Thần là Quách Chấn Bình chết ngay tại trận, còn tổng tư lệnh Dĩnh quân - Tiêu Bắc Thần hiện sống chết không rõ!
Khoảnh khắc đó như lấy đi sinh mạng của cô, bốn chữ "sống chết không rõ" xuyên thẳng vào đầu óc, mặt cô tái đi, những ngón tay run run không thể khống chế được.
Ông cụ đứng bên cửa thấy cô như vậy thì cũng sợ đến mức hỏi liên hồi: "Cô giáo Lâm, cô sao vậy?"
Lâm Hàng Cảnh đánh rơi tờ báo, cũng chẳng đáp được lời nào, cô xoay người chạy ra khỏi khu nhà. Trên đường, đâu đâu cũng có những cậu bé bán báo, gào to tiêu đề Vụ án Tân Bình để mời mọc khách mua. Lâm Hàng Cảnh mua một lúc mấy chục tờ khác nhau, gần như đều có nội dung tương tự. Mặt cô trắng như tờ giấy, cả người hoang mang lo sợ. Cuối cùng, cô cũng tìm được một tờ, bên trên viết rằng tổng tư lệnh Dĩnh quân - Tiêu Bắc Thần đi thăm những binh sĩ bị thương, nhìn đến ngày tháng: chính là ngày hôm nay.
Cô cảm giác toàn thân nhẹ nhõm hẳn, sau đó người như nhẹ bẫng đi, gần như không đứng vững được. Cô ngồi một mình trên chiếc ghế dựa ven đường, chỉ có thể cầm chặt tờ báo đó, bên tai vang vọng một tiếng: Anh ấy vẫn còn sống!
Gió lạnh sáng sớm thổi tới từng trận nối tiếp, trên đường đầy những tờ báo được đọc xong rồi vứt đi, chúng nương theo cơn gió mà phát ra tiếng giấy lật sàn sạt. Hoa liễu trắng toát tự nhiên bay loạn khắp nơi, cô ngồi lẻ loi một mình, cô không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống như mưa.
Hình như ngày còn nhỏ có một lần cô hư, không chịu viết bút lông, mẹ bảo không cần cô nữa. Cô đã rất sợ, sợ tới mức một mình ngồi trong thư phòng luyện viết bút lông, vừa viết vừa rấm rứt khóc. Sau đó, mẹ đẩy cửa vào để tìm cô, cô mới biết rằng mẹ vẫn chưa đi đâu cả, cô không hề mất đi thứ gì. Vì vậy tất cả đều là do cô sợ quá mà tự dọa chính mình. Mà khi thấy mẹ vào, một cô nhóc bé như cô vừa khóc vừa thấy tức, giống như phải chịu một bụng đầy uất ức, vì sao bắt cô phải nơm nớp lo sợ như thế? Vì sao khiến cô phải sợ hãi đến thế...
Chính là cảm giác đó...
Quanh cô đầy người đi qua đi lại, xe cộ càng tấp nập hơn. Bên ngoài thành thỉnh thoảng còn vọng tới tiếng pháo nổ. Những người qua đường ai ai cũng không giấu nổi sự lo lắng, kinh hoảng trên mặt. Ấy vậy mà đối với cô, thế giới như trống trải, những bông hoa liễu bay rất loạn, những âm thanh truyền tới tai rất xa lạ, chỉ có duy nhất cái người trên báo kia, cái người ngang ngược cướp đi cả nửa đời cô, vào giờ phút này lại trở thành người duy nhất mà cô gắn bó.
Những đau khổ, gút mắc giữa hai người như số mệnh của họ, cô chỉ cảm thấy trong tim mình toàn là oán hận, nhưng không hề biết rằng thời gian thấm thoắt thoi đưa, qua bao nhiêu thăng trầm, anh đã in dấu cuộc đời cô từ khi nào. Cứ lặng lẽ đi vào, nhưng lại ăn sâu bén rễ đến tận cùng!
Hết chương 43.