Làm phu nhân Đông Tà không phải dễ

Chương 13-14

Chương 13
Đó là tiếng nói của một thiếu niên, trong giọng nói không giấu được nỗi sự thất lạc và lo lắng. Phùng Hành tò mò nhìn theo phương hướng phát ra tiếng nói.
Người được hỏi gồm ba người, đều mặc đồ Mông Cổ, một người đàn ông trung niên, một người thì rất mập, người cuối cùng thì cao gầy, nhưng đôi mắt lại hơi xếch lên, lộ vẻ gian tà. Lại thêm một thiếu niên trông rất tuấn tú, nhưng mái tóc hơi rối, người ngồi trên ngựa, hiện đang lo lắng đợi mấy người kia trả lời.
Khi nhìn thấy đám người này, Phùng Hành chợt nghĩ, sao thấy quen quen vậy ta.
Mấy người kia lắc đầu nói : “Không thấy!”
Nam nhân trung niên trong đó còn ra vẻ khó hiểu nói : “Cô cô củangươi, không phải nên ở cùng với ngưoi sao?”
Thiếu niên nghe vậy, không trả lời, mà giục ngựa chạy đi luôn.
-“Sao vậy?” – Phùng Hành quay lại, nhìn thấy ánh mắt hiếu kì hỏi nàng, thì nhanh chóng lắc lắc đầu:
-“ Không có gì!”
Hai người lại tiếp tục đi. Chỉ là, vừa đi được hai ba bước, tiếng của đám người kia lại vang lên, lần này là người nam nhân trung niên trong đoàn đang nói chuyện.
-“Cô cô của hắn không ở bên cạnh, chúng ta nên nhân lúc này trừ khử hắn. À mà không, sao ta lại quên mất nhỉ, Hoàng bang chủ, lúc này không có hai người bọn họ giúp đỡ, chúng ta sẽ không cần phải sợ, ta nên đi giải quyết Hoàng bang chủ trước.”
Nói rồi, dẫn đầu lên ngựa, hai người còn lại cũng đồng thanh hô “dạ”, sau đó đoàn người nhanh chóng rời đi, lướt qua Hoàng Dược Sư và Phùng Hành.
Hoàng bang chủ, cô cô, ba người ăn mặc giống người Mông Cổ, nếu lúc này nàng còn không biết bọn họ là ai, thì thật là uổng cho cái đầu óc…không mấy thông minh của nàng.
Bọn họ chẳng phải là Dương Quá và ba người Kim Luân Pháp Vương cùng hai đồ đệ sao. Nghe bọn họ nói chuyện, dường như lúc này Kim Luân Pháp Vương muốn dẫn người đi hại Hoàng Dung thì phải, không được, Hoàng Dung không có Dương Quá và Tiểu Long Nữ ở bên cạnh, sẽ bất lợi vô cùng.
Phùng Hành nhanh chóng quay qua Hoàng Dược Sư, bấy lâu nay, nàng đã có thói quen, hễ có chuyện gì là tìm hắn giúp đỡ.
Chỉ là, nhìn gương mặt âm trầm của Hoàng Dược Sư, có lẽ nàng không cần nói nữa, vì những lời ban nãy, hắn cũng nghe thấy.
Hoàng Dược Sư nghe thấy đám người kia bàn luận nênhại nữ nhi của hắnthế nào, trong lòng nổi lên sát khí, tức giận bọn người đó, nhưng cũng giận Quách Tĩnh, Dung Nhi đang có thai, vậy mà lại để nó đi lung tung một mình.
Hắn không suy nghĩ nhiều, bây giờ sự việc đang nguy cấp, liền nói với thê tử: “Nàng quay lại quán trọ chờ ta, một lát nữa, ta sẽ trở lại.” – Đám người lúc nãy, võ công không phải tầm thường, hơn nữa lại đông người, tuy hắn không sợ bọn họ, nhưng nếu để nàng đi theo, không thể tránh khỏi có lúc sơ sót, hắn không muốn nàng bị thương, dù chỉ là một chút.
Phùng Hành cũng biết tự hiểu lấy, hiện giờnàng chỉ biết mỗi khinh công, chạy trốn khỏi đám ô hợp thì còn được, đối phó với đám Kim Luân Pháp Vương, vậy thì chỉ có liên lụy mà thôi, vì vậy liền gật đầu:
- “ Ngươi cứ yên tâm đi đi, nhanh chóng cứu Dung Nhi về.”
-
Hoàng Dược Sư gật đầu, nhìn nàng một cái, sau đó mới chịu dùng khinh công đuổi theo.
Hoàng Dược Sư đi rồi, Phùng Hành chậm rãi bước từng bước trở về chỗ cũ, nếu đã có Hoàng Dược Sư, vậy thì không cần lo cho bọn người Hoàng Dung nữa.
Đi đường, quẹo trái, quẹo phải, nhìn nhìn mấy người bán hàng rong, lâu lâu lại tạt vô mua một chút. Cho đến khi cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên lạ lẫm, Phùng Hành biết, nàng, lạc đường.

Đứng giữa dòng người qua lại, gương mặt nàng trở nên rối rắm, giờ phải làm sao, nếu nàng không nhanh chóng quay trở lại, đến khi Hoàng Dược Sư quay về không thấy nàng, hắn nhất định sẽ rất tức giận.
Đang hoang mang, thì nàng bị một người đụng mạnh từ sau lưng. Phùng Hành lảo đảo một chút mới đứng vững. Cái người đụng phải nàng, không nói không rằng mà chạy luôn.
Nhìn thấy hành động vội vã của hắn, Phùng Hành liền nghĩ, sao cái cảnh này nàng cũng thấy quen quen. Nghĩ nghĩ, liền lấy tay sờ sờ túi tiền bên hông. Quả nhiên, không thấy. Biết ngay mà, đụng người ta xong không xin lỗi mà còn vội vàng chạy thì chẳng phải là trên tivi hay diễn, mấy tên móc túi sao.
Bị trộm tiền, Phùng Hành lập tức thi triển khinh công gà mờ của mình đuổi theo, trên đường còn hô lớn : “Ăn trộm, bắt ăn trộm.”
Tên trộm nghe tiếng kêu của nàng, nhanh chóng chạy xa hơn Phùng Hành liều mạng đuổi theo, tuy nói có khinh công, chạy chắc chắn nhanh hơn hắn, thế nhưng nàng lại chưa quen sử dụng ở nơi đông người như thế này, cộng thêm cái tên kia hay quẹo đi quẹo lại, khiến nàng mỗi lần đổi hướng đều rất khó khăn.
-"Tránh ra, tránh ra!" - Lại đẩy ra một đám người.
Mà tên kia cũng thông minh, hắn vừa chạy vừa cầm con dao ra quơ quơ phía trước, khiến cho đám người không ai dám cản đường hắn.
Vì thế, đến khi Phùng Hành nhìn thấy xung quanh là cây cối, cũng chưa đuổi kịp hắn.
Chạy một hồi, có lẽ biết hắn không thể cắt đuôi nàng, nên cũng ngoan ngoãn dừng lại. Phùng Hành dừng trước mặt hắn, thở dốc nói: “Tên kia, đừng hòng chạy, mau trả tiền lại đây.”
Tên trộm ánh mắt hung ác nhìn nàng, khiêu khích nói: “Còn lâu, đi chết đi.” – Vừa nói xong, liền cầm con dao trong tay, đâm thẳng về hướng nàng.
Phùng Hành kinh hãi, nhanh chóng tránh sang một bên, không ngờ tên này lại liều mạng vậy. Thấy nàng tránh, tên trộm kia liền đâm nhát thứ hai.
Phùng Hành tránh trái tránh phải, một hồi thì đuối sức, nàng học cũng chỉ là khinh công, đâu có biết oánh lộn gì, sức khỏe lại kém, tránh một hồi, nàng đã có chút không chống đỡ nổi.
Tên trộm thấy nàng đã bắt đầu đuối sức, các đòn tấn công càng lúc càng nhanh hơn, một lát sau, cũng thành công vạch một đường lên vai của nàng.
Lần đầu tiên trong hai đời bị người ta dùng dao chém, Phùng Hành có hơi kinh hoảng. Dù sao, trước kia nàng cũng sống trong thế giới hòa bình, chỉ cần nhìn thấy mấy tên lưu manh là nàng đã sợ lắm rồi, huống chi bây giờ còn bị chém chảy nhiều máu như vậy.
Lúc này, nàng đã bắt đầu hối hận, biết thế lúc nãy không đuổi theo hắn, dù sao Hoàng Dược Sư cũng giàu mà, để khi hắn quay về xin hắn vài đồng cũng được. Bây giờ lại thành ra như vầy.
Ngay lúc này, Phùng Hành liền nhìn thấy có bóng người ở bên dưới gốc cây cách đó không xa, không suy nghĩ gì nữa, Phùng Hành liền liều mạng chạy về phía đó, kêu cứu :
-“Cứu với, có kẻ muốn giết người, làm ơn giúp với!”
Người kia quay lại nhìn nàng, trông thoáng chốc, Phùng Hành hơi ngơ ngẩn một chút, không ngờ trên đời lại có nữ nhân đẹp như vậy.
Nữ nhân đó nhanh chóng đứng lên, từ trong tay áo tuôn ra hai dải lụa dài, như có ý thức, dải lụa liền đánh về phía tên trộm, nữ nhân thay đổi tư thế, áo trắng phiêu diêu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không một tia cảm xúc, tựa như tiên nữ trên trời không nhiễm bụi trần.
Chẳng mấy chốc, tên kia bị đánh cho bất tỉnh. Nữ nhân cuối cùng cũng thu dải lụa lại. Phùng Hành đứng đó, nhìn nhìn tên trộm đang nằm dưới đất, lại nhìn nhìn nữ nhân đang đứng bên cạnh, nghĩ nghĩ, chạy tới bên tên trộm, bắt đầu lục lọi tìm túi tiền của mình
_Hết_

Chương 14
Lấy được tiền, còn nhân tiện moi thêm vài cái hà bao khác, không khách khí lấy ngân lượng từ trong đó ra bỏ vào của mình, dù sao hắn cũng là trộm của người khác, nàng chỉ là xài giùm …người khác thôi.
Làm xong xuôi, nàng quay lại nhìn nữ nhân lúc nãy đã cứu mình. Nàng ta lại quay lại chỗ cũ, ngồi xuống, ngẩn người.
Phùng Hành dè dặt lại gần, thanh thanh giọng nói: “Cám ơn cô nương về việc lúc nãy.”
Nữ nhân đó vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngồi đó, ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng. Phùng Hành thấy vậy, cũng không đê ý thái độ của nàng ta, cao thủ mà, thường không được bình thường, nàng có kinh nghiệm rồi.
Nghĩ nghĩ, cũng không làm phiền người ta nữa, xoay người, tính toán rời đi.
Tiểu Long Nữ ngơ ngẩn ngắm nhìn trời xanh, trong lòng nhớ lại những kí ức tốt đẹp khi còn ở Cổ Mộ với Quá Nhi. Những ngày tháng đó thật sự rất tuyệt, nếu như cả hai mãi mãi cũng không cần ra khỏi Cổ Mộ thì hay biết mấy.
Nếu như chỉ ở trong Cổ Mộ, bọn họ cũng không cần phải để ý đến ánh mắt thế nhân, cứ sống tùy ý tiêu sái theo ý thích, không cần quan tâm cái gì đạo lí luân thường, cũng không ai phản đối việc nàng muốn làm nương tử của Quá Nhi.
Chìm đắm trong những kí ức, nhưng Tiểu Long Nữ vẫn cảnh giới xung quanh. Tiếng bước chân soàn soạt do dẫm lên lá cây, là tiếng bước chân của nữ nhân lúc nãy.
Phùng Hành dè dặt đi đến trước nữ nhân đã cứu mình lúc nãy, đối diện với ánh mắt trong suốt như hồ nước xuân thu, nhưng lại thấp thoáng sự nhớ nhung, đau khổ,…trong trường hợp này, tốt nhất là không nên làm phiền người ta, thế nhưng, nàng cũng không còn cách nào nữa.
-“Vị cô nương này…ta..lạc đường.” – Thấy nữ nhân vẫn cứ nhìn nàng, nhưng lại không nói gì, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như cho dù trời có sập xuống, nàng ta vẫn sẽ như vậy.
Phùng Hành nhìn nhìn, sau đó lại dò hỏi: “Có…có thể dẫn ta ra khỏi chỗ này không? Hay là chỉ đường thôi cũng được.”
Người ta vẫn không để ý nàng, thấy vậy, Phùng Hành suy sụp cúi đầu. Ngay lúc nàng nghĩ đến sẽ đi chỗ khác chờ Hoàng Dược Sư đi tìm mình, thì một tiếng nói thanh lãnh, trong trẻo, không mang theo tí cảm xúc nào vang lên.
-“Ta cũng không biết đường.”
Phùng Hành giật mình, quay lại nhìn. Thì ra là không biết đường sao. Vậy thì phải làm thế nào, nàng không biết đường, nếu như đi bậy đi bạ, lỡ càng lạc thì sao. Nghĩ nghĩ một hồi, Phùng Hành quyết định không đi tìm đường, mà ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ Hoàng Dược Sư đến cứu.
Dù sao, Hoàng Dung người ta cũng có hai con bạch điêu, khi cần, cũng có thể làm như chó cảnh sát mà dùng. Chắc lát nữa, nó cũng “đánh hơi” thấy nàng thôi.
Chọn một gốc cây gần đó, ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây, sau đó lấy túi tiền ra, đếm đếm cho đỡ buồn. Nàng cũng không dám ngồi gần người ta, dù sao cả hai cũng không quen biết. Cũng vì vậy, nàng đã không để ý, cảm xúc của người kia dần dần biến hóa.
Đôi con ngươi không có tiêu cự, cả người như thiếu sức sống, dường như, trên đời không còn gì khiến nàng ta bận tâm nữa.
Đếm đi đếm lại, đếm hết tiền lại xem xem trên người mình có gì quý giá không, đem ra ước lượng một chút, ước lượng xong rất vui vẻ cho hay, nàng cũng là một tiểu phú bà, cả người toàn hàng hiệu.
Tuy không biết đánh giá chất lượng sản phẩm thời nay như thế nào, thế nhưng cảm giác thoải mái khi chạm vào vải này, độ tinh xảo đến từng chi tiết của trâm cài tóc này, đôi hài xinh xinh nhưng mang thoải mái không kém giày thể thao này, đôi hoa tai ngọc lưu ly trong suốt ánh màu xanh phản chiếu dưới ánh mặt trời,…chậc chậc. Cỡ này không phải Chenal cũng là Gucci.
Ngắm chán rồi, lúc này Phùng Hành mới đưa mắt lại chỗ nữ nhân kia.

Úc, trống không. Đi mất rồi. Nàng nhìn nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy bóng dáng của nàng ta, trong lòng đầy cảm khái. Quả nhiên là cao thủ có khác, đi mà không gây tiếng động, khiến cho người ta không thể phát giác.
Nhìn một hồi, đang định quay lại chỗ ngồi, thì một hình ảnh đập vào mắt của nàng. Trên mặt nước của dòng sông cạnh đó, một bóng dáng trắng tinh trôi nổi giữa dòng. Cả người như thoát cả sức lực, túy ý mặt nước vô tình đẩy đi.
Phùng Hành liền hoảng, nhanh chóng chạy lại gần mép sông để nhìn kĩ hơn. Quả nhiên là nàng ta, nhưng vì sao đang yên đang lành lại chơi trò tự tử rồi.
Phùng Hành đoán nàng ta tự tử cũng không phải không có lí do, đối mắt tan rả, lờ đờ như cái xác không hồn. Hơn nữa, nàng ta lợi hại như vậy, không lí gì không thể thoát khỏi dòng sông, đằng này, lại mặc cho dòng nước đưa đẩy, dần dần chìm xuống, thậm chí có va vào đá cũng không có phản ứng. Tình hình này, có muốn nghĩ khác cũng không được.
Dù gì người ta cũng đã từng cứu mạng mình, Phùng Hành liềndùng kĩ thuật đi trên nước không mấy thành thục của mình, đi đến bên cạnh nàng ta. Vừa đi vừa hô lớn:
-“Nè, cô nương, có gì từ từ giải quyết, đừng nghĩ quẩn, phải biết quý trọng sinh mạng mình…”
Phùng Hành vừa vận nội lực chống đỡ đôi chân vừa cố sức khuyên nhủ nàng ta, nàng ta là cao thủ, nếu như nàng ta có thể suy nghĩ thông suốt, thì cũng không cần nàng phải cứu, như vậy, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Thế nhưng nói một hồi, người ta cũng không thèm để ý đến nàng. Một lát sau, Phùng Hành không thèm nói nữa, mà cố hết sức đi đến bên người nàng ta.
Mỗi bước đi đối với nàng là vô cùng khó khăn. Dù sao con sông này cũng không yên ắng như hồ nước ở Đào Hoa đảo, nó chẳng những có dòng chảy xiết, mà xung quanh còn có vô vàn đá ngầm nhô lên.
Khi Phùng Hành tân tân khổ khổ, sắp đi đến bên người nữ nhân kia, thì sự cố đã xảy ra. Một tảng đá ngầm ẩn dưới dòng nước xiết, ngay lúc nàng không để ý, đã vô tình vấp phải nó. Phùng Hành bất ngờ té xuống sông.
Dòng nước nhanh chóng bao lấy nàng, chui vào miệng, khoang mũi nàng, lại mạnh mẽ không để cho nàng có cơ hội đứng lên.
Sặc nước, lại thiếu dưỡng khí, Phùng Hành nhanh chóng lâm vào mơ hồ. Trước khi chìm vào hôn mê, Phùng Hành nghĩ.
Từ nay về sau, quyết không làm cái gì mà báo ân nữa, làm một kẻ vô ơn bội nghĩa sẽ sống lâu hơn.
Hoàng Dược Sư.
Xin lỗi.
Ngươi lại phải trải qua cảm giác mất đi thê tử…một lần nữa rồi.
Thật xin lỗi….
_Hết_

back top