Nửa đêm canh ba, Tuyệt Tình Cốc vốn nằm ở nơi hẻo lánh nay lại càng yên tĩnh tột độ, mọi người đều chìm trong giấc ngủ say, b chỉ có những người có nhiệm vụ canh gác đêm nay vẫn đang cố chống lại cơn buồn ngủ, gật gà gật gù canh giữ.
Thấy Tiểu Long Nữ gật đầu, Phùng Hành nhanh chóng sử dụng khinh công phi lên phía trước, theo sát nàng ta.
Võ công của nàng không bằng Tiểu Long Nữ, cho nên cảnh giới cũng không bằng, vì vậy việc cảnh giới và hạ gục thuộc hạ của Tuyệt Tình Cốc do Tiểu Long Nữ đảm nhận, Phùng Hành chỉ cần không bị phát hiện, đã là một sự giúp đỡ rất lớn.
Vòng vòng vèo vèo, khi vừa nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Long Nữ lập tức ra hiệu cho Phùng Hành dừng lại, núp ở một nơi, tốt nhất chớ bứt dây động rừng, chờ cho lũ người đó đi qua thì cả hai lại đi, nhưng nếu không thể, thì Tiểu Long Nữ chỉ còn cách ám toán bọn họ.
Việc ám toán hễ có thể không làm thì tuyệt đối không làm, nên biết là cho dù là điểm huyệt hay là giết, lỡ bị người tuần tra phát hiện “hiện trường gây án”, thì bọn họ không thể âm thầm rời đi như kế hoạch ban đầu được.
Cứ lập đi lập lại nhiều lần như vậy, thậm chí có nhiều lúc tránh người của Tuyệt Tình Cốc, mà cả hai không thể không vòng đến đường xa hơn, ép buộc cả một buổi, cho đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng họ cũng sắp bước ra khỏi Tuyệt Tình Cốc.
Càng đi xa, Phùng Hành càng hoan hỷ, không ai có thể biết, thoát khỏi Tuyệt Tình Cốc đó là việc khiến nàng vui và hạnh phúc tới cỡ nào. Phải biết rằng, trong Thần Điêu, Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích trong Tuyệt Tình Cốc này là kẻ mà nàng còn sợ hơn cả đại boss Kim Luân.
Kim Luân người ta ít nhất còn là người tốt, chỉ là quan điểm khác nhau thôi, còn Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích, hừ, cái đám vừa xấu vừa vô liêm sỉ đó, thật đúng là … không biết diễn tả như thế nào.
Nàng còn nhớ, có một nhân vật trong Thần Điêu từng chỉ vào mặt Cừu Thiên Xích mà nói: phu quân bà thì muốn lấy Long cô nương, bà lại muốn Dương huynh đệ lấy con gái mình, cả nhà bà, thật đúng là hèn hạ mà.
Nói thật, nàng rất là đồng tình với câu nói này, nhưng mà thời gian đã lâu, nàng cũng không nhớ được, vị anh hùng đã nói câu này là ai, nếu không, nhất định sẽ tìm đến, đàm đạo một phen. (Nếu ta không nhầm thì hình như người nói câu này là Lục Vô Song phải không ta?)
Vì Tiểu Long Nữ chiếu cố đến thực lực của Phùng Hành, nên cũng không đi nhanh lắm, mặc dù vậy, Phùng Hành vẫn mất rất nhiều công sức mà đuổi theo, cho đến khi đã ra khỏi địa phận của Tuyệt Tình Cốc, mới coi như an toàn. Đến lúc này, Phùng Hành mở miệng gọi Tiểu Long Nữ:
-“Long cô nương… Long.. cô cô… Chúng ta nghỉ.. nghỉ chút được không….ta thật sự.. đi hết nổi rồi!”
Giờ Tiểu Long Nữ đang rất hưng phấn, cứ nghĩ đến chuyện rời khỏi Tuyệt Tình Cốc, sẽ đi tìm Dương Quá ngay, vì vậy mà đã bất giác đi nhanh hơn.
Khi nàng ta nghe thậy tiếng gọi thều thào của Phùng Hành, mới trấn tĩnh lại, nghe lời mà dìu Phùng Hành qua một bên nghỉ ngơi, nhưng cũng không quên nói:
-“A Hành, ngươi thật vô dụng !” – Khi nói, ánh mắt nàng ta vẫn trong suốt như vậy, vẫn tĩnh lặng như vậy, như thể điều nàng ta nói là sự thật ấy.
Mắt Phùng Hành trợn trắng, quả thật điều nàng ta nói là sự thật, thế nhưng có thể nói uyển chuyển một chút được không, nàng cũng đau lòng chớ bộ.
Tiểu Long Nữ không để ý ánh mắt ai oán của nàng, tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ có thể nghỉ một chút, đến khi trời sáng, Công Tôn Chỉ nhất định sẽ phát hiện chúng ta mất tích, sẽ phái người ra bắt chúng ta. Tuy võ công của ta cao, nhưng cũng không thể chống lại Tuyệt Tình Cốc người đông thế mạnh, hơn nữa, võ công của Công Tôn Chỉ, còn cao hơn cả ta.”
Điều Tiểu Long Nữ nói, Phùng Hành cũng đã sớm nghĩ tới, chỉ là cơ thể của nàng quả thật không thể chịu đựng nhiều như vậy, cái xác tê liệt hơn mấy chục năm, muốn khôi phục như trước không phải nói được là được.
Trước đây, Hoàng Dược Sư vẫn luôn điều dưỡng cơ thể cho nàng, nhưng từ khi rời xa hắn, cơ thể của nàng liền dậm chân tại chỗ.
Chỉ là, nếu không thoát khỏi Công Tôn Chỉ, vậy thì hậu quả khó lường. Vì vậy, Phùng Hành chỉ tính ngồi nghỉ một lát, rồi lập tức đi ngay.
Chỉ là, khi cả hai chuẩn bị tiếp tục lên đường, thì Tiểu Long Nữ lại đột nhiên đè tay nàng lại, kéo vào nấp ở bụi cây gần đó, nói nhỏ: “Có người đến, hơn nữa, rất lợi hại.”
Phùng Hành nghe vậy, liền căng thẳng, có người, chẳng lẽ… Công Tôn Chỉ, không nhanh chư vậy chứ, trời còn chưa sáng hẳn mà.
Thế nhưng, lời đối thoại của kẻ kia, à là những kẻ kia mới đúng, khiến cho Tiểu Long Nữ tỏ ra rất vui mừng.
-“Đứng lại, ngươi phải nói cho ta biết, ngươi lấy cái chuông ở đâu?” – Một giọng nam nhân trung khí mười phần nói.
Đáp lại hắn là tiếng nói mang theo đầy sự tinh nghịch của một cụ già: “Không nói, không nói, không nói, có giỏi thì ngươi đuổi theo đi!”
Phùng Hành còn chưa biết được người tới là ai, Tiểu Long Nữ đả nhảy ra khỏi chỗ nấp, hướng đến hai ngời kia, tha thiết hô: “Quá Nhi!”
Thanh niên anh tuấn đang chăm chú đuổi theo người già kia, khi nghe tiếng của Tiểu Long Nữ, cũng sững lại, quay sang phía nàng, nhìn thấy là dung nhan mà mình hằng nhớ đêm mong kia, liền kích động chạy lại, ôm lấy nàng ta hô to: “Cô cô!”
Dương Quá bế bổng Tiểu Long Nữ lên, ôm chặt vào lòng, vừa ôm vừa nói: “Cô cô, người đã đi đâu, Quá Nhi rất nhớ người, nếu người giận Quá Nhi, người cứ đánh Quá Nhi, mắng Quá Nhi, nhưng cầu xin người đừng rời khỏi Quá Nhi, Quá Nhi không thể không có người.”
Phùng Hành nhìn đến đây, liền nhớ ra, đây không phải là lúc Dương Quá đuổi theo Chu Bá Thông sau đó vô tình đến Tuyệt Tình Cốc hay sao. Nhưng lúc này bọn họ đã thoát ra, cho nên thay vì gặp nhau ở Tuyệt Tình Cốc, bọn họ lại gặp nhau giữa đường.
Chu Bá Thông phía trước thấy Dương Quá không đuổi theo nữa, liền không vui quệt mồm, chạy ngược lại, chạy xung quanh hai người đang thi nhau thổ lộ tình cảm, nháo:
-“Sao lại không chơi nữa, mau đuổi theo ta đi chứ, sao lại dừng lại, không vui chút nào.”
Vì Chu Bá Thông phá bĩnh, Dương Quá lẫn Tiểu Long Nữ không thể không buông tay trong lưu luyến. Tiểu Long Nữ kéo tay Dương Quá, muốn dẫn lại chỗ Phùng Hành, nhằm giới thiệu nàng với hắn, dù sao, đây là người bạn cùng lứa đầu tiên của nàng từ khi ra khỏi Cổ Mộ (cùng lứa?)
Chỉ là, chưa kịp nói năng gì với Dương Quá, Chu Bá Thông bên cạnh họ sau khi nhìn thấy Phùng Hành đã nhảy cẫng lên, lập tức trốn sau lưng Dương Quá, còn run rẩy la: “Maaaaaaa! Ma ơi, ma ơi, đừng tìm ta, ta sợ ma lắm, ta sợ lắm!”
Dương Quá không hiểu sao đối với hành động của Chu Bá Thông, liền lôi ông ra khỏi người mình, không khỏi nói: “Chu huynh, huynh nói gì vậy, ở đây làm gì có ma.”
Chu Bá Thông bị lôi ra đứng trước mặt Phùng Hành thì tái mặt, không khỏi lại trốn sau lưng Dương Quá, một tay chỉ vào Phùng Hành, nói:
-“ Đó, ma đó, Hoàng phu nhân, Hoàng phu nhân, ta với bà không có ân oán gì hết, chuyện năm xưa bà lừa ta Cửu âm chân kinh, ta sẽ không trách bà, bà đừng ám ta nha, bà đi tìm Hoàng Lão Tà đi, ha!”
Thấy Tiểu Long Nữ gật đầu, Phùng Hành nhanh chóng sử dụng khinh công phi lên phía trước, theo sát nàng ta.
Võ công của nàng không bằng Tiểu Long Nữ, cho nên cảnh giới cũng không bằng, vì vậy việc cảnh giới và hạ gục thuộc hạ của Tuyệt Tình Cốc do Tiểu Long Nữ đảm nhận, Phùng Hành chỉ cần không bị phát hiện, đã là một sự giúp đỡ rất lớn.
Vòng vòng vèo vèo, khi vừa nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Long Nữ lập tức ra hiệu cho Phùng Hành dừng lại, núp ở một nơi, tốt nhất chớ bứt dây động rừng, chờ cho lũ người đó đi qua thì cả hai lại đi, nhưng nếu không thể, thì Tiểu Long Nữ chỉ còn cách ám toán bọn họ.
Việc ám toán hễ có thể không làm thì tuyệt đối không làm, nên biết là cho dù là điểm huyệt hay là giết, lỡ bị người tuần tra phát hiện “hiện trường gây án”, thì bọn họ không thể âm thầm rời đi như kế hoạch ban đầu được.
Cứ lập đi lập lại nhiều lần như vậy, thậm chí có nhiều lúc tránh người của Tuyệt Tình Cốc, mà cả hai không thể không vòng đến đường xa hơn, ép buộc cả một buổi, cho đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng họ cũng sắp bước ra khỏi Tuyệt Tình Cốc.
Càng đi xa, Phùng Hành càng hoan hỷ, không ai có thể biết, thoát khỏi Tuyệt Tình Cốc đó là việc khiến nàng vui và hạnh phúc tới cỡ nào. Phải biết rằng, trong Thần Điêu, Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích trong Tuyệt Tình Cốc này là kẻ mà nàng còn sợ hơn cả đại boss Kim Luân.
Kim Luân người ta ít nhất còn là người tốt, chỉ là quan điểm khác nhau thôi, còn Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích, hừ, cái đám vừa xấu vừa vô liêm sỉ đó, thật đúng là … không biết diễn tả như thế nào.
Nàng còn nhớ, có một nhân vật trong Thần Điêu từng chỉ vào mặt Cừu Thiên Xích mà nói: phu quân bà thì muốn lấy Long cô nương, bà lại muốn Dương huynh đệ lấy con gái mình, cả nhà bà, thật đúng là hèn hạ mà.
Nói thật, nàng rất là đồng tình với câu nói này, nhưng mà thời gian đã lâu, nàng cũng không nhớ được, vị anh hùng đã nói câu này là ai, nếu không, nhất định sẽ tìm đến, đàm đạo một phen. (Nếu ta không nhầm thì hình như người nói câu này là Lục Vô Song phải không ta?)
Vì Tiểu Long Nữ chiếu cố đến thực lực của Phùng Hành, nên cũng không đi nhanh lắm, mặc dù vậy, Phùng Hành vẫn mất rất nhiều công sức mà đuổi theo, cho đến khi đã ra khỏi địa phận của Tuyệt Tình Cốc, mới coi như an toàn. Đến lúc này, Phùng Hành mở miệng gọi Tiểu Long Nữ:
-“Long cô nương… Long.. cô cô… Chúng ta nghỉ.. nghỉ chút được không….ta thật sự.. đi hết nổi rồi!”
Giờ Tiểu Long Nữ đang rất hưng phấn, cứ nghĩ đến chuyện rời khỏi Tuyệt Tình Cốc, sẽ đi tìm Dương Quá ngay, vì vậy mà đã bất giác đi nhanh hơn.
Khi nàng ta nghe thậy tiếng gọi thều thào của Phùng Hành, mới trấn tĩnh lại, nghe lời mà dìu Phùng Hành qua một bên nghỉ ngơi, nhưng cũng không quên nói:
-“A Hành, ngươi thật vô dụng !” – Khi nói, ánh mắt nàng ta vẫn trong suốt như vậy, vẫn tĩnh lặng như vậy, như thể điều nàng ta nói là sự thật ấy.
Mắt Phùng Hành trợn trắng, quả thật điều nàng ta nói là sự thật, thế nhưng có thể nói uyển chuyển một chút được không, nàng cũng đau lòng chớ bộ.
Tiểu Long Nữ không để ý ánh mắt ai oán của nàng, tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ có thể nghỉ một chút, đến khi trời sáng, Công Tôn Chỉ nhất định sẽ phát hiện chúng ta mất tích, sẽ phái người ra bắt chúng ta. Tuy võ công của ta cao, nhưng cũng không thể chống lại Tuyệt Tình Cốc người đông thế mạnh, hơn nữa, võ công của Công Tôn Chỉ, còn cao hơn cả ta.”
Điều Tiểu Long Nữ nói, Phùng Hành cũng đã sớm nghĩ tới, chỉ là cơ thể của nàng quả thật không thể chịu đựng nhiều như vậy, cái xác tê liệt hơn mấy chục năm, muốn khôi phục như trước không phải nói được là được.
Trước đây, Hoàng Dược Sư vẫn luôn điều dưỡng cơ thể cho nàng, nhưng từ khi rời xa hắn, cơ thể của nàng liền dậm chân tại chỗ.
Chỉ là, nếu không thoát khỏi Công Tôn Chỉ, vậy thì hậu quả khó lường. Vì vậy, Phùng Hành chỉ tính ngồi nghỉ một lát, rồi lập tức đi ngay.
Chỉ là, khi cả hai chuẩn bị tiếp tục lên đường, thì Tiểu Long Nữ lại đột nhiên đè tay nàng lại, kéo vào nấp ở bụi cây gần đó, nói nhỏ: “Có người đến, hơn nữa, rất lợi hại.”
Phùng Hành nghe vậy, liền căng thẳng, có người, chẳng lẽ… Công Tôn Chỉ, không nhanh chư vậy chứ, trời còn chưa sáng hẳn mà.
Thế nhưng, lời đối thoại của kẻ kia, à là những kẻ kia mới đúng, khiến cho Tiểu Long Nữ tỏ ra rất vui mừng.
-“Đứng lại, ngươi phải nói cho ta biết, ngươi lấy cái chuông ở đâu?” – Một giọng nam nhân trung khí mười phần nói.
Đáp lại hắn là tiếng nói mang theo đầy sự tinh nghịch của một cụ già: “Không nói, không nói, không nói, có giỏi thì ngươi đuổi theo đi!”
Phùng Hành còn chưa biết được người tới là ai, Tiểu Long Nữ đả nhảy ra khỏi chỗ nấp, hướng đến hai ngời kia, tha thiết hô: “Quá Nhi!”
Thanh niên anh tuấn đang chăm chú đuổi theo người già kia, khi nghe tiếng của Tiểu Long Nữ, cũng sững lại, quay sang phía nàng, nhìn thấy là dung nhan mà mình hằng nhớ đêm mong kia, liền kích động chạy lại, ôm lấy nàng ta hô to: “Cô cô!”
Dương Quá bế bổng Tiểu Long Nữ lên, ôm chặt vào lòng, vừa ôm vừa nói: “Cô cô, người đã đi đâu, Quá Nhi rất nhớ người, nếu người giận Quá Nhi, người cứ đánh Quá Nhi, mắng Quá Nhi, nhưng cầu xin người đừng rời khỏi Quá Nhi, Quá Nhi không thể không có người.”
Phùng Hành nhìn đến đây, liền nhớ ra, đây không phải là lúc Dương Quá đuổi theo Chu Bá Thông sau đó vô tình đến Tuyệt Tình Cốc hay sao. Nhưng lúc này bọn họ đã thoát ra, cho nên thay vì gặp nhau ở Tuyệt Tình Cốc, bọn họ lại gặp nhau giữa đường.
Chu Bá Thông phía trước thấy Dương Quá không đuổi theo nữa, liền không vui quệt mồm, chạy ngược lại, chạy xung quanh hai người đang thi nhau thổ lộ tình cảm, nháo:
-“Sao lại không chơi nữa, mau đuổi theo ta đi chứ, sao lại dừng lại, không vui chút nào.”
Vì Chu Bá Thông phá bĩnh, Dương Quá lẫn Tiểu Long Nữ không thể không buông tay trong lưu luyến. Tiểu Long Nữ kéo tay Dương Quá, muốn dẫn lại chỗ Phùng Hành, nhằm giới thiệu nàng với hắn, dù sao, đây là người bạn cùng lứa đầu tiên của nàng từ khi ra khỏi Cổ Mộ (cùng lứa?)
Chỉ là, chưa kịp nói năng gì với Dương Quá, Chu Bá Thông bên cạnh họ sau khi nhìn thấy Phùng Hành đã nhảy cẫng lên, lập tức trốn sau lưng Dương Quá, còn run rẩy la: “Maaaaaaa! Ma ơi, ma ơi, đừng tìm ta, ta sợ ma lắm, ta sợ lắm!”
Dương Quá không hiểu sao đối với hành động của Chu Bá Thông, liền lôi ông ra khỏi người mình, không khỏi nói: “Chu huynh, huynh nói gì vậy, ở đây làm gì có ma.”
Chu Bá Thông bị lôi ra đứng trước mặt Phùng Hành thì tái mặt, không khỏi lại trốn sau lưng Dương Quá, một tay chỉ vào Phùng Hành, nói:
-“ Đó, ma đó, Hoàng phu nhân, Hoàng phu nhân, ta với bà không có ân oán gì hết, chuyện năm xưa bà lừa ta Cửu âm chân kinh, ta sẽ không trách bà, bà đừng ám ta nha, bà đi tìm Hoàng Lão Tà đi, ha!”