Au: Hoa Sơn Trà
Be: rinnina
Vết thương của Quách Tĩnh hơi nặng, cần phải ở trong phòng vận công điều tiết, riêng Phùng Mặc Phong, do nội thương hơi nghiêm trọng một chút nên không thể không nhờ Chu Tử Liễu và Lỗ Hữu Cước hợp lực lại chữa thương.
Ngồi nghe Dương Quá kể lại mọi chuyện, Phùng Hành âm thầm đổ mồ hôi. Quả nhiên là giống như ngyên tác, Dương Quá muốn mượn tay người Mông Cổ giết chết kẻ thù giết cha của mình là Quách Tĩnh.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Quách Tĩnh tuy bị thương đầy người, vẫn không do dự mà chạy đến ‘cứu hắn’, thì Dương Quá cảm động, tuy nhiên, cũng đã muộn rồi.
Bọn họ đã bị quân Mông Cổ bao quanh, cho dù võ công của hai người đều cao, nhưng đứng trước thiên quân vạn mã, vẫn không thể thoát được. Ngay lúc này, Phùng Mặc Phong từ đâu lao ra, tử chiến với quân Mông Cổ để tìm đường thoát cho Dương Quá và Quách Tĩnh lúc này đã ngất xỉu.
Ngay lúc tưởng chừng như mọi chuyện đã không thể thay đổi, Tiểu Long Nữ cũng tới kịp, có sự giúp đỡ của Tiểu Long Nữ, tuy nói không đến mức thắng được bọn chúng, nhưng thoát đi cũng không phải là chuyện khó, cũng nhờ vậy mà mọi người mới còn mạng về đây.
Phùng Hành nghe xong, lập tức quay về phòng chăm sóc cho Phùng Mặc Phong, Quách Tĩnh có Hoàng Dung, Dương Quá lại có Tiểu Long Nữ, không cần nàng phải quan tâm.
Nhìn gương mặt đầy phong sương của Phùng Mặc Phong, tuy nàng không phải là người đã từng trải qua những cảnh trong quá khứ đó với Phùng Mặc Phong, nhưng nàng cũng không thể khống chế nước mắt lại muốn chảy ra, những hình ảnh đó lại càng hiện ra nhiều hơn:
-“Sư mẫu, con hái hoa đào mà người thích nhất nè !”
-“Sư mẫu, nếu như sau này người có sư đệ thì người thích đặt tên gì cho hắn?”
-“Tên à ? Sư phụ con muốn đặt là Hoàng Ngạo, nhưng ta lại muốn nó tên là Hoàng Hy hơn.”
-“Tại sao vậy?”
-“Hy của hy vọng, chẳng phải là rất hay sao? Hoặc là Tường Nhi, cũng được.”
-“Tường Nhi? Hy Nhi? Ngạo Nhi? Dung Nhi? Nhiều quá, vậy biết chọn cái nào đây?”
-“Vậy thì dành cho những đứa tiếp theo.” – Người nam nhân nào đó bất ngờ bước vào phòng nói.
Nàng không thể nào tưởng tượng được, đứa trẻ trong trí nhớ nay lại trở thành người nam nhân mặt nhuốm đầy dấu vết của năm tháng.
Đệ tử của Hoàng Dược Sư đều là cô nhi, nhưng Phùng Mặc Phong lại còn thảm hơn, hắn bị bỏ ngay khi vừa mới sinh, cũng không biết họ của mình là gì. Vì vậy, Phùng Hành lấy họ của nàng cho hắn, bởi thế, đứa trẻ này thân thiết với nàng hơn cả.
Đợi đến nửa đêm, bên ngoài lại có động tĩnh, Phùng Hành biết, đây là lúc Hoắc Đô đến đưa thư thay cho Kim Luân, cũng biết với bản sự của nàng thì cũng không nên ra góp vui, vì vậy ngoan ngoãn ở trong phòng.
Đến sáng, cuối cùng Phùng Mặc Phong cũng tỉnh dậy, đúng lúc Phùng Hành đang bưng cháo cho hắn. Vừa nhìn thấy Phùng Hành, đôi mắt Phùng Mặc Phong dán vào nàng, Phùng Hành để cháo qua một bên, sau đó cũng yên lặng nhìn hắn.
Đợi một hồi, chỉ thấy Phùng Mặc Phong dùng giọng nói khàn khàn của mình nói: “Là sư mẫu đúng hay không ?”
Phùng Hành không dám nhìn hắn, giả điên nói: “Sư mẫu ? Tiền bối đang nói cái gì, ta không hiểu?”
Phùng Mặc Phong nghe nàng nói vậy thì kích động muốn xuống giường, như muốn tiến về phía nàng, Phùng Hành thấy vậy, liền đi lên vài bước đỡ lấy hắn, Phùng Mặc Phong liền thuận thế cầm chặt tay nàng, đôi mắt đầy sự tha thiết nói:
-“Sư mẫu, con biết chắc đó là người mà, người nuôi con đến lớn, sao con có thể không nhận ra người được, cho dù người có hóa thành tro, con cũng nhận ra người.”
Người ta cũng đã nói như thế, nàng lại không thể chối nữa, liền nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nói: “Bây giờ con còn yếu lắm, ăn miếng cháo trước đã, có gì chúng ta nói sau.”
Phùng Mặc Phong ngoan ngoãn ngồi xuống giường, cầm lấy bát cháo mà ăn, tuy hắn không hiểu sao sư mẫu đã chết nay lại xuất hiện bên người hắn, thế nhưng, đối với hắn, sư mẫu là mẫu thân của hắn… tuy bây giờ thì nhìn hắn giống trưởng bối của nàng hơn, thế nhưng, cho dù sư mẫu có là cô hồn dã quỷ, hắn cũng không sợ.
Cả hai người ngồi trong phòng, Phùng Hành kể sơ mọi chuyện cho Phùng mặc Phong nghe, cũng nói cho hắn biết việc nàng đang bị lạc với Hoàng Dược Sư, khi nghe nàng nhắc đến Hoàng Dược Sư, Phùng Mặc Phong hơi cứng người lại một chút, nhưng sau đó lại tỏ vẻ không có gì.
Hai người ngồi trong phòng mà không hề hay biết, chiến hỏa bên ngoài đã bắt đầu, một nguy cơ mới lại muốn xảy ra.
Khi Phùng Hành đang ngồi nói chuyện với Phùng mặc Phong, bỗng, một tiếng nói đầy nội lực vang lên, phá vỡ sự bình tĩnh của mọi người.
-“ Quách đại hiệp, Hoàng bang chủ, lão phu đến thăm các người đây!”
-“Kim Luân đến rồi!” – Phùng Hành hô lên một tiếng, sau đó quay sang Phùng Mặc Phong, nói: “Ta đi ra ngoài xem một chút, sẽ trở lại ngay.’
Khi thấy Phùng Mặc Phong gật đầu một cái, liền chạy ra khỏi phòng. Vừa đi đến bên ngoài, nàng nhìn thấy Dương Quá và Tiểu Long Nữ đang đối phó với người của Kim Luân.
Be: rinnina
Vết thương của Quách Tĩnh hơi nặng, cần phải ở trong phòng vận công điều tiết, riêng Phùng Mặc Phong, do nội thương hơi nghiêm trọng một chút nên không thể không nhờ Chu Tử Liễu và Lỗ Hữu Cước hợp lực lại chữa thương.
Ngồi nghe Dương Quá kể lại mọi chuyện, Phùng Hành âm thầm đổ mồ hôi. Quả nhiên là giống như ngyên tác, Dương Quá muốn mượn tay người Mông Cổ giết chết kẻ thù giết cha của mình là Quách Tĩnh.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Quách Tĩnh tuy bị thương đầy người, vẫn không do dự mà chạy đến ‘cứu hắn’, thì Dương Quá cảm động, tuy nhiên, cũng đã muộn rồi.
Bọn họ đã bị quân Mông Cổ bao quanh, cho dù võ công của hai người đều cao, nhưng đứng trước thiên quân vạn mã, vẫn không thể thoát được. Ngay lúc này, Phùng Mặc Phong từ đâu lao ra, tử chiến với quân Mông Cổ để tìm đường thoát cho Dương Quá và Quách Tĩnh lúc này đã ngất xỉu.
Ngay lúc tưởng chừng như mọi chuyện đã không thể thay đổi, Tiểu Long Nữ cũng tới kịp, có sự giúp đỡ của Tiểu Long Nữ, tuy nói không đến mức thắng được bọn chúng, nhưng thoát đi cũng không phải là chuyện khó, cũng nhờ vậy mà mọi người mới còn mạng về đây.
Phùng Hành nghe xong, lập tức quay về phòng chăm sóc cho Phùng Mặc Phong, Quách Tĩnh có Hoàng Dung, Dương Quá lại có Tiểu Long Nữ, không cần nàng phải quan tâm.
Nhìn gương mặt đầy phong sương của Phùng Mặc Phong, tuy nàng không phải là người đã từng trải qua những cảnh trong quá khứ đó với Phùng Mặc Phong, nhưng nàng cũng không thể khống chế nước mắt lại muốn chảy ra, những hình ảnh đó lại càng hiện ra nhiều hơn:
-“Sư mẫu, con hái hoa đào mà người thích nhất nè !”
-“Sư mẫu, nếu như sau này người có sư đệ thì người thích đặt tên gì cho hắn?”
-“Tên à ? Sư phụ con muốn đặt là Hoàng Ngạo, nhưng ta lại muốn nó tên là Hoàng Hy hơn.”
-“Tại sao vậy?”
-“Hy của hy vọng, chẳng phải là rất hay sao? Hoặc là Tường Nhi, cũng được.”
-“Tường Nhi? Hy Nhi? Ngạo Nhi? Dung Nhi? Nhiều quá, vậy biết chọn cái nào đây?”
-“Vậy thì dành cho những đứa tiếp theo.” – Người nam nhân nào đó bất ngờ bước vào phòng nói.
Nàng không thể nào tưởng tượng được, đứa trẻ trong trí nhớ nay lại trở thành người nam nhân mặt nhuốm đầy dấu vết của năm tháng.
Đệ tử của Hoàng Dược Sư đều là cô nhi, nhưng Phùng Mặc Phong lại còn thảm hơn, hắn bị bỏ ngay khi vừa mới sinh, cũng không biết họ của mình là gì. Vì vậy, Phùng Hành lấy họ của nàng cho hắn, bởi thế, đứa trẻ này thân thiết với nàng hơn cả.
Đợi đến nửa đêm, bên ngoài lại có động tĩnh, Phùng Hành biết, đây là lúc Hoắc Đô đến đưa thư thay cho Kim Luân, cũng biết với bản sự của nàng thì cũng không nên ra góp vui, vì vậy ngoan ngoãn ở trong phòng.
Đến sáng, cuối cùng Phùng Mặc Phong cũng tỉnh dậy, đúng lúc Phùng Hành đang bưng cháo cho hắn. Vừa nhìn thấy Phùng Hành, đôi mắt Phùng Mặc Phong dán vào nàng, Phùng Hành để cháo qua một bên, sau đó cũng yên lặng nhìn hắn.
Đợi một hồi, chỉ thấy Phùng Mặc Phong dùng giọng nói khàn khàn của mình nói: “Là sư mẫu đúng hay không ?”
Phùng Hành không dám nhìn hắn, giả điên nói: “Sư mẫu ? Tiền bối đang nói cái gì, ta không hiểu?”
Phùng Mặc Phong nghe nàng nói vậy thì kích động muốn xuống giường, như muốn tiến về phía nàng, Phùng Hành thấy vậy, liền đi lên vài bước đỡ lấy hắn, Phùng Mặc Phong liền thuận thế cầm chặt tay nàng, đôi mắt đầy sự tha thiết nói:
-“Sư mẫu, con biết chắc đó là người mà, người nuôi con đến lớn, sao con có thể không nhận ra người được, cho dù người có hóa thành tro, con cũng nhận ra người.”
Người ta cũng đã nói như thế, nàng lại không thể chối nữa, liền nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nói: “Bây giờ con còn yếu lắm, ăn miếng cháo trước đã, có gì chúng ta nói sau.”
Phùng Mặc Phong ngoan ngoãn ngồi xuống giường, cầm lấy bát cháo mà ăn, tuy hắn không hiểu sao sư mẫu đã chết nay lại xuất hiện bên người hắn, thế nhưng, đối với hắn, sư mẫu là mẫu thân của hắn… tuy bây giờ thì nhìn hắn giống trưởng bối của nàng hơn, thế nhưng, cho dù sư mẫu có là cô hồn dã quỷ, hắn cũng không sợ.
Cả hai người ngồi trong phòng, Phùng Hành kể sơ mọi chuyện cho Phùng mặc Phong nghe, cũng nói cho hắn biết việc nàng đang bị lạc với Hoàng Dược Sư, khi nghe nàng nhắc đến Hoàng Dược Sư, Phùng Mặc Phong hơi cứng người lại một chút, nhưng sau đó lại tỏ vẻ không có gì.
Hai người ngồi trong phòng mà không hề hay biết, chiến hỏa bên ngoài đã bắt đầu, một nguy cơ mới lại muốn xảy ra.
Khi Phùng Hành đang ngồi nói chuyện với Phùng mặc Phong, bỗng, một tiếng nói đầy nội lực vang lên, phá vỡ sự bình tĩnh của mọi người.
-“ Quách đại hiệp, Hoàng bang chủ, lão phu đến thăm các người đây!”
-“Kim Luân đến rồi!” – Phùng Hành hô lên một tiếng, sau đó quay sang Phùng Mặc Phong, nói: “Ta đi ra ngoài xem một chút, sẽ trở lại ngay.’
Khi thấy Phùng Mặc Phong gật đầu một cái, liền chạy ra khỏi phòng. Vừa đi đến bên ngoài, nàng nhìn thấy Dương Quá và Tiểu Long Nữ đang đối phó với người của Kim Luân.