Từ thới Thành Cát Tư Hãn, Mông Cổ đã luôn muốn bành trướng lãnh thổ của mình và một trong những mảnh đất màu mỡ mà chúng muốn chiếm nhất, chính là Đại Tống.
Quân đội Mông Cổ hiếu chiến và dũng mãnh dị thường, hơn nữa người đông thế mạnh, so với Đại Tống chỉ có bọn quan viên bù nhìn, nay đã sớm sợ mất mật thì thật là một trời một vực.
Nếu như không có sự giúp đỡ của các nhân sĩ giang hồ dưới sự lãnh đạo của Quách Tĩnh Quách đạin hiệp, thì thành Tương Dương – cửa khẩu quan trọng của Đại Tống không biết đã bị chiếm bao nhiêu lần.
Biết được sự quan trọng của Quách Tĩnh, Kim Luân quốc sư của Mông Cổ đã mưu kế bắt cóc con gái út của Quách Tĩnh là Quách Tương, nhằm uy hiếp Quách Tĩnh đầu hàng.
Hoàng Dung nhìn con gái nhỏ của mình đang bị cột trên đài phía xa xa,trong lòng vừa lo lắn vừa hoảng loạn. Con gái của nàng, Tương Nhi của nàng, đứa bé từ khi mới sinh ra đã phải chịu nhiều cực khổ, thế nhưng giờ đây lại phải chịu tội như vậy.
Nhìn những kẻ xung quanh luôn miệng khuyên bọn họ phải lấy đại cuộc làm trọng, Hoàng Dung chỉ thấy đầy châm chọc, nếu như người bị cột trên kia là người nhà của bọn họ, bọn họ liệu có thể làm ra chuyện vì đại nghĩa diệt thân sao.
Vì cái gì mà bắt con gái nàng phải hy sinh, vì cái gì? Chỉ bởi vì cái chí đến nợ nước, thù nhà của phu quân mình, chỉ vì cái chí đại hiệp của hắn.
Nhìn Quách Tĩnh đầy đau khổ nhìn con gái của họ, sau đó lại chỉ có thể vì đại nghĩa, bỏ mặc nó, Hoàng Dung như hỏng mất, nàng hận, thật sự hận, lại nhìn đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình luôn hô to:
-“Cha, nương, con không sợ, không sợ, mọi gười đừng lo cho con!”
Hoàng Dung bất chấp tất cả, vùng ra khỏi vòng tay của Quách Tĩnh, hướng về phía Quách Tương chạy đến, làm sao con có thể không sợ, con người đối mặt với cái chết, cho dù là ai cũng không thể không sợ, huống chi Tương Nhi của nàng cũng chỉ mới 16 tuổi.
-“Tương Nhi, mẹ nhất định sẽ đến cứu con!”
“Dung Nhi!” – Quách Tĩnh ở phía sau hô lớn, sau đó chạy nhanh giữ Hoàng Dung lại, không để cho nàng mạo hiểm. Hắn hiểu tâm trạng của nàng, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể hy sinh Tương Nhi.
“Bỏ ra, ngươi bỏ ran gay, ta phải đi cứu Tương Nhi!” – Hoàng Dung vừa đấm đá, vừa mắng chửi.
“Rất nguy hiểm!”
“Ngươi không cứu thì ta cứu, bỏ ra ngay!”
Quách Tĩnh sửng sốt nhìn ánh mắt đỏ gay tràn đầy phẫn nộ của thê tử, chưa bao giờ hắn nhìn thấy ánh mắt ấy của nàng. Đôi mắt tràn đầy sự tức giận, căm thù, nào có yêu thương như nước ngày xưa.
Hoàng Dung thừa lúc Quách Tĩnh sững sờ, liền vùng ra, để lại Quách Tĩnh chỉ biết sững sờ nhìn theo bóng lưng nàng.
Quách Phù thấy mẫu thân xông tới, cũng bất chấp tất cả, cầm kiếm đi theo, trong miệng mắng to:
“Kim Luân, mau thả muội muội ta ra ngay!”
Đối mặt với quân địch trùng trùng, cho dù võ công có cao đến đâu cũng khó có thể địch lại, Hoàng Dung và Quách Phù lần lượt mau chóng bị vây quanh, đối mặt với hàng trăm thanh kiếm chỉa tới, cả hai liền rơi vào thế hạ phong, trên người đã bắt đầu xuất hiện vài vết thương.
Quách Tương nhìn thấy nương và đại tỷ – người thường xuyên mắng chửi mình nay lại không màng tính mạng lao tới, nước mắt bất giác ứa ra, thật ra nàng rất sợ, thế nhưng nàng lại không muốn mọi người vì nàng mà xảy ra chuyện, nàng hướng gương mặt đầy nước mắt lên hô to:
“Con không sao, mọi người đừng lo cho con, nương, đại tỷ!”
Ở dưới này, Hoàng Dung và Quách Phù dần dần không thể chống đỡ nổi, Hoàng Dung bị quân lính chém một vết thật nặng ngay vai, đến nỗi kiếm trên tay cũng rơi xuống , còn Quách Phù thì bị đạp xuống đất, hộc máu.
Gia Luật Tề nhiều lần muốn xông tới chỗ thê tử của mình, thế nhưng cứ bị quân lính người người thay thế nhau tiến lên khiến cho không đỡ nổi, đến khi nhìn thấy Quách Phù hộc máu, thì liền hô:
“Phù Nhi!”
Ngay lúc này, một binh lính Mông Cổ thừa cơ liền chém một nhát ngay lưng, khiến hắn đau đớn không thôi, không thể không khụy người xuống, thế nhưng ánh mắt lại cứ gắt gao nhìn chằm chằm Quách Phù đang nằm đó không xa.
Quách Tương nhìn thấy tất cả, không không chế được liền khóc tê tâm liệt phế, tất cả là lỗi của nàng, nếu nàng không bị bắt đi thì sẽ không có chuyện này, nàng hướng về phía những binh sĩ Đại Tống và những nhân sĩ võ lâm đang lùi về thành, cầu xin:
“Ai đó cứu bọn họ đi, ai đó cứu bọn họ đi, cầu xin các người!”
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữa lúc quân Mông Cổ tưởng như đã nắm chắc phần thắng trong tay, giữa lúc Kim Luân quốc sư không khống chế được mà ngửa đầu lên cười to, bỗng một tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên bên tai.
Kim Luân hai tai động động, nhanh chóng né người sang một bên, một hòn đá to khoảng một viên cờ đang cắm sâu vào cây cột đúng ngay chỗ ông vừa đứng.
Chưa đợi cho Kim Luân hoàn hồn lại, một tiếng xé gió khác lại vang lên, lần này không phải là hướng về phía Kim Luân mà là hướng về Quách Phù, chỉ nghe tiếng phốc một cái, dây thừng đang trói Quách Phù liền bị hòn đá khác làm đứt.
Ở bên dưới, Quách Tĩnh sau khi hoàn hồn lại liền lao tới bên người Hoàng Dung, tuy hắn trọng đại nghĩa, nhưng cũng không muốn thê nhi của mình đều phải chết.
Bên chỗ Quách Phù nhanh chóng hạ xuống một bóng dáng màu trắng, chỉ thấy người này cầm cây quạt bằng sắt trên tay, khẽ đảo một vòng, toàn bộ quân lính liền chết tan tác.
Mặt khác, hai bóng dáng một màu xanh, một màu lục nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, đánh bay mấy kẻ đang muốn đánh lén Gia Luật Tề, khiến bản thân hắn cũng khá sửng sốt.
Thoát khỏi dây trói, Quách Tương liền tìm cách đi khỏi đài cao, thế nhưng lại bị Kim Luân chặn lại. Bất ngờ, một người mặc áo màu lam thình lình hiện lên sau lưng Kim Luân, thuận thế cho hắn một chưởng.
Kim Luân nhanh chóng đưa tay đỡ lấy, thế nhưng nội lực của người này mạnh vô cùng, khiến hắn không khỏi lui lại vài bước.
Quách Tương sau khi nhìn thấy gương mặt của người vừa đến, liền hinh hỷ kêu to: “Tiểu nhị cữu (cậu 2)!”
Hoàng Ngạo tư thái ung dung đỡ lấy chưởng phong từ Kim Luân, gương mặt tuy vẫn còn non nớt nhưng cũng đã hiện nên vẻ tuấn mĩ vô song, đôi mắt lạnh lùng liếc Quách Tương một cái, sau đó liền rút ngọc tiêu bên hông ra, đánh tới.
Quách Tương nhìn xuống dưới, nàng liền nhận ra bóng dáng màu trắng bên cạnh đại tỷ, đang lấy thế như chẻ tre giết chết quân địch, liền nhận ra người này chính là tiểu tam cửu Hoàng Hy của mình, còn bên phía tỷ phu thì nàng không thể nhận ra.
Hai người này chính là con trai của Tần Kiếm và Công Tôn Lục Ngạc, Tần Sở và Tần Diệp.
Quân đội Mông Cổ hiếu chiến và dũng mãnh dị thường, hơn nữa người đông thế mạnh, so với Đại Tống chỉ có bọn quan viên bù nhìn, nay đã sớm sợ mất mật thì thật là một trời một vực.
Nếu như không có sự giúp đỡ của các nhân sĩ giang hồ dưới sự lãnh đạo của Quách Tĩnh Quách đạin hiệp, thì thành Tương Dương – cửa khẩu quan trọng của Đại Tống không biết đã bị chiếm bao nhiêu lần.
Biết được sự quan trọng của Quách Tĩnh, Kim Luân quốc sư của Mông Cổ đã mưu kế bắt cóc con gái út của Quách Tĩnh là Quách Tương, nhằm uy hiếp Quách Tĩnh đầu hàng.
Hoàng Dung nhìn con gái nhỏ của mình đang bị cột trên đài phía xa xa,trong lòng vừa lo lắn vừa hoảng loạn. Con gái của nàng, Tương Nhi của nàng, đứa bé từ khi mới sinh ra đã phải chịu nhiều cực khổ, thế nhưng giờ đây lại phải chịu tội như vậy.
Nhìn những kẻ xung quanh luôn miệng khuyên bọn họ phải lấy đại cuộc làm trọng, Hoàng Dung chỉ thấy đầy châm chọc, nếu như người bị cột trên kia là người nhà của bọn họ, bọn họ liệu có thể làm ra chuyện vì đại nghĩa diệt thân sao.
Vì cái gì mà bắt con gái nàng phải hy sinh, vì cái gì? Chỉ bởi vì cái chí đến nợ nước, thù nhà của phu quân mình, chỉ vì cái chí đại hiệp của hắn.
Nhìn Quách Tĩnh đầy đau khổ nhìn con gái của họ, sau đó lại chỉ có thể vì đại nghĩa, bỏ mặc nó, Hoàng Dung như hỏng mất, nàng hận, thật sự hận, lại nhìn đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình luôn hô to:
-“Cha, nương, con không sợ, không sợ, mọi gười đừng lo cho con!”
Hoàng Dung bất chấp tất cả, vùng ra khỏi vòng tay của Quách Tĩnh, hướng về phía Quách Tương chạy đến, làm sao con có thể không sợ, con người đối mặt với cái chết, cho dù là ai cũng không thể không sợ, huống chi Tương Nhi của nàng cũng chỉ mới 16 tuổi.
-“Tương Nhi, mẹ nhất định sẽ đến cứu con!”
“Dung Nhi!” – Quách Tĩnh ở phía sau hô lớn, sau đó chạy nhanh giữ Hoàng Dung lại, không để cho nàng mạo hiểm. Hắn hiểu tâm trạng của nàng, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể hy sinh Tương Nhi.
“Bỏ ra, ngươi bỏ ran gay, ta phải đi cứu Tương Nhi!” – Hoàng Dung vừa đấm đá, vừa mắng chửi.
“Rất nguy hiểm!”
“Ngươi không cứu thì ta cứu, bỏ ra ngay!”
Quách Tĩnh sửng sốt nhìn ánh mắt đỏ gay tràn đầy phẫn nộ của thê tử, chưa bao giờ hắn nhìn thấy ánh mắt ấy của nàng. Đôi mắt tràn đầy sự tức giận, căm thù, nào có yêu thương như nước ngày xưa.
Hoàng Dung thừa lúc Quách Tĩnh sững sờ, liền vùng ra, để lại Quách Tĩnh chỉ biết sững sờ nhìn theo bóng lưng nàng.
Quách Phù thấy mẫu thân xông tới, cũng bất chấp tất cả, cầm kiếm đi theo, trong miệng mắng to:
“Kim Luân, mau thả muội muội ta ra ngay!”
Đối mặt với quân địch trùng trùng, cho dù võ công có cao đến đâu cũng khó có thể địch lại, Hoàng Dung và Quách Phù lần lượt mau chóng bị vây quanh, đối mặt với hàng trăm thanh kiếm chỉa tới, cả hai liền rơi vào thế hạ phong, trên người đã bắt đầu xuất hiện vài vết thương.
Quách Tương nhìn thấy nương và đại tỷ – người thường xuyên mắng chửi mình nay lại không màng tính mạng lao tới, nước mắt bất giác ứa ra, thật ra nàng rất sợ, thế nhưng nàng lại không muốn mọi người vì nàng mà xảy ra chuyện, nàng hướng gương mặt đầy nước mắt lên hô to:
“Con không sao, mọi người đừng lo cho con, nương, đại tỷ!”
Ở dưới này, Hoàng Dung và Quách Phù dần dần không thể chống đỡ nổi, Hoàng Dung bị quân lính chém một vết thật nặng ngay vai, đến nỗi kiếm trên tay cũng rơi xuống , còn Quách Phù thì bị đạp xuống đất, hộc máu.
Gia Luật Tề nhiều lần muốn xông tới chỗ thê tử của mình, thế nhưng cứ bị quân lính người người thay thế nhau tiến lên khiến cho không đỡ nổi, đến khi nhìn thấy Quách Phù hộc máu, thì liền hô:
“Phù Nhi!”
Ngay lúc này, một binh lính Mông Cổ thừa cơ liền chém một nhát ngay lưng, khiến hắn đau đớn không thôi, không thể không khụy người xuống, thế nhưng ánh mắt lại cứ gắt gao nhìn chằm chằm Quách Phù đang nằm đó không xa.
Quách Tương nhìn thấy tất cả, không không chế được liền khóc tê tâm liệt phế, tất cả là lỗi của nàng, nếu nàng không bị bắt đi thì sẽ không có chuyện này, nàng hướng về phía những binh sĩ Đại Tống và những nhân sĩ võ lâm đang lùi về thành, cầu xin:
“Ai đó cứu bọn họ đi, ai đó cứu bọn họ đi, cầu xin các người!”
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữa lúc quân Mông Cổ tưởng như đã nắm chắc phần thắng trong tay, giữa lúc Kim Luân quốc sư không khống chế được mà ngửa đầu lên cười to, bỗng một tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên bên tai.
Kim Luân hai tai động động, nhanh chóng né người sang một bên, một hòn đá to khoảng một viên cờ đang cắm sâu vào cây cột đúng ngay chỗ ông vừa đứng.
Chưa đợi cho Kim Luân hoàn hồn lại, một tiếng xé gió khác lại vang lên, lần này không phải là hướng về phía Kim Luân mà là hướng về Quách Phù, chỉ nghe tiếng phốc một cái, dây thừng đang trói Quách Phù liền bị hòn đá khác làm đứt.
Ở bên dưới, Quách Tĩnh sau khi hoàn hồn lại liền lao tới bên người Hoàng Dung, tuy hắn trọng đại nghĩa, nhưng cũng không muốn thê nhi của mình đều phải chết.
Bên chỗ Quách Phù nhanh chóng hạ xuống một bóng dáng màu trắng, chỉ thấy người này cầm cây quạt bằng sắt trên tay, khẽ đảo một vòng, toàn bộ quân lính liền chết tan tác.
Mặt khác, hai bóng dáng một màu xanh, một màu lục nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, đánh bay mấy kẻ đang muốn đánh lén Gia Luật Tề, khiến bản thân hắn cũng khá sửng sốt.
Thoát khỏi dây trói, Quách Tương liền tìm cách đi khỏi đài cao, thế nhưng lại bị Kim Luân chặn lại. Bất ngờ, một người mặc áo màu lam thình lình hiện lên sau lưng Kim Luân, thuận thế cho hắn một chưởng.
Kim Luân nhanh chóng đưa tay đỡ lấy, thế nhưng nội lực của người này mạnh vô cùng, khiến hắn không khỏi lui lại vài bước.
Quách Tương sau khi nhìn thấy gương mặt của người vừa đến, liền hinh hỷ kêu to: “Tiểu nhị cữu (cậu 2)!”
Hoàng Ngạo tư thái ung dung đỡ lấy chưởng phong từ Kim Luân, gương mặt tuy vẫn còn non nớt nhưng cũng đã hiện nên vẻ tuấn mĩ vô song, đôi mắt lạnh lùng liếc Quách Tương một cái, sau đó liền rút ngọc tiêu bên hông ra, đánh tới.
Quách Tương nhìn xuống dưới, nàng liền nhận ra bóng dáng màu trắng bên cạnh đại tỷ, đang lấy thế như chẻ tre giết chết quân địch, liền nhận ra người này chính là tiểu tam cửu Hoàng Hy của mình, còn bên phía tỷ phu thì nàng không thể nhận ra.
Hai người này chính là con trai của Tần Kiếm và Công Tôn Lục Ngạc, Tần Sở và Tần Diệp.