Chương 9: Đại nhân cho mời
Editor: Linh.
Quả nhiên giống như Quế Thanh Thanh đoán, ngày hôm sau qua bữa sáng, Quế Lương cùng Vũ thị đến, hai người còn chưa vào nhà, đã bắt đầu bới móc, lời của Vũ thị càng thêm canh chua: "Lý gia dựa vào cái phòng rách này, cũng muốn cưới Thanh Thanh của chúng ta sao, không biết phần mộ tổ tiên nhà bọn họ khi nào thì bốc lên khói xanh!"
Thật may là hai người Lý Phúc Mãn đi làm ruộng không có ở nhà, Quế Thanh Thanh vội vàng để cho hai người vào nhà, lại nhờ người báo tin cho Lý Tùng, lúc này mới biết mà còn hỏi: "Cha, bây giờ chính là ngày mùa, các người thế nào còn có thời gian mà đến đây?"
Quế Lương không nói lời nào, Vũ thị tức giận nói: "Ngươi chưa hỏi ý kiến của ai, đã âm thầm tái giá, có đem cha mẹ để vào trong mắt hay không?"
Quế Thanh Thanh cười nhạt nói: "Mấy ngày trước không phải ta đã cho các người biết hay sao? Lúc ấy các người cũng không nói gì? Hơn nữa, Nhị nương đã nói với ta, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, có chuyện gì chung quy cũng không thể hướng nhà mẹ chạy....." [ở đây ý là có chuyện gì thì tự giải quyết đừng về nhà mẹ]
Một câu nói khiến Vũ thị nghẹn nửa ngày nói không ra lời, nàng thấy Quế Lương ngồi một bên không lên tiếng, thì đưa tay ra ngang hông ông véo một cái,, Quế Lương nhe răng, vội vàng nói: "Thanh Thanh a, Lý gia cũng có chút nghèo, ngươi ở nhà bọn họ chịu khổ cũng không được ăn đầy đủ phải không? Phụ thân muốn nói, thừa dịp còn chưa có làm tiệc rượu, nhanh chóng đem mối hôn sự này lui đi?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Lui hôn ta không biết đi nơi nào ăn cơm....."
Vũ thị nói tiếp: "Xem ngươi nói cái gì này, đương nhiên là về nhà mẹ đẻ! Cha ngươi có thể để ngươi đói bụng hay sao?"
Quế Thanh Thanh liếc Vũ thị một cái "Trước kia Nhị nương cũng không nói như vậy, bà nói gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, Lý Đồng chết đó là mạng hắn không tốt, bà còn nói, ta là sao chổi tốt nhất là vĩnh viễn đừng có về nhà mẹ đẻ, cũng mang xui xẻo về."
Vũ thị nghe lời này thì xấu hổ, Quế Lương trợn mắt nhìn nàng một cái "Thanh Thanh, ngươi đừng nghe bà ta nói bừa, cha cũng là thật tâm vì ngươi mà suy nghĩ, ta nghe nói Đại Lang bị hủy dung phải không? Nếu chỉ là hủy dung cũng được, một đại nam nhân xấu hay đẹp cũng không có quan hệ, mấu chốt là nhà này quá nghèo, ngay cả cái nhà tử tế cũng không có, chẳng phải là cả đời ngươi phải chịu khổ? Ý của cha, không bằng tìm một gia đình tốt hơn một chút."
Quế Thanh Thanh trong lòng rét run, trên mặt nở nụ cười yếu ớt: "Vậy phụ thân cảm thấy nữ nhi như vậy, có thể tìm được một gia đình như thế nào?"
Quế Lương vẻ mặt xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói, cho dù làm rạng rỡ cửa nhà, cũng chỉ là làm thiếp.....
Vũ thị ở một bên gấp không chịu nổi nói: "Thanh Thanh, là có chuyện như vậy, Đông gia của cửa hàng tơ lụa Thụy Sinh Tường ở huyện thành coi trọng ngươi, đi đến nhà cầu hôn, người ta có tiền có thế, đại phu nhân lại không thể sinh con, chỉ cần ngươi sinh nhi tử....." Bà ta vừa nói xong câu đó, thì nhìn thấy Lý Tùng đứng ở cửa, thẳng tắp nhìn bà ta chằm chằm, giống như muốn ăn thịt người, nhất thời đem nàng dọa hết hồn, trong miệng nửa câu cũng không nói ra được. Quế Thanh Thanh cũng cảm giác được lãnh khí phát ra từ trên người Lý Tùng, xem ra hắn thật sự nổi giận.
Lý Tùng lạnh lùng nói: "Nếu như các ngươi đến thăm Thanh Thanh, ta không có ý kiến, cũng hoan nghênh; nhưng mà nếu đến nói vớ nói vẩn, có tin hiện tại ta đem các người ném ra ngoài hay không? Ta nói cho các người biết, Thanh Thanh đã là người của ta! Hộ tịch cũng đã sửa đổi, các người sớm chết tâm đi! Đừng đánh chủ ý lên người nàng."
Nguyên bản Vũ thị có chút sợ, nhưng mà nghe Lý Tùng nói lời này, lập tức thẹn quá hóa giận: "Có con rể nào nói chuyện cùng nhạc phụ nhạc mẫu như vậy hay không? Là ai dạy ngươi? Thật là không có gia giáo!"
Lý Tùng không khỏi chế nhạo, từng câu từng chữ nói: "Nếu các người không coi ta là con rể, tại sao ta lại phải coi các người là nhạc phụ nhạc mẫu?"
"Chờ một chút." Quế Lương vội vàng hỏi: "Các ngươi đã sửa lại hộ tịch?"
Lý Tùng nói: "Đúng vậy!" Hắn nhìn sắc mặt của hai người này đã cảm thấy chán ghét, không khỏi gào to một tiếng: "Còn chưa cút ra ngoài!" Một câu cuối cùng này có chút khí thế, ngay cả Quế Thanh Thanh cũng giật nảy mình.
Quế Lương cùng Vũ thị thấy Lý Tùng thật sự nổi giận, chỉ sợ con rể tướng mạo hung ác này thật sự động tay động chân, nhìn hắn vừa to vừa cao, mình cũng không phải là đối thủ, hai người hốt hoảng chạy ra cửa, Vũ thị còn có chút không cam lòng, đứng ở cửa lớn hô: "Thanh Thanh, cha mẹ là vì cuộc sống của ngươi, chính ngươi suy nghĩ thật kĩ, Tống gia kia chính là nhà có danh vọng ở huyện Thanh Phổ của chúng ta, đây chính là cơ hội tốt tám trăm đời cũng không gặp được....."
Lý Tùng thấy Vũ thị còn chưa có chết tâm, giận đến mức hắn cầm lên một cây gậy lớn bên cạnh cửa, liều mạng ném tới, cây gậy hướng phía hai người bay đến, dọa vợ chồng Quế Lương sợ tới mức nhấc chân bỏ chạy, Lý Tùng thấy bộ dạng chật vật chạy của hai người kia, không nhịn được cười ha ha, vừa quay đầu lại thì thấy đôi mắt Quế Thanh Thanh rưng rưng, lòng hắn không khỏi mềm nhũn, vội vàng nói: "Thanh Thanh, ta đem cây gậy ném có cân nhắc, không làm bọn họ bị thương....."
Hắn thấy Quế Thanh Thanh không nói lời nào, thì áy náy nói: "Thật xin lỗi Thanh Thanh, ta chưa suy nghĩ cho nàng, ta không nên không cho bọn họ mặt mũi....."
Quế Thanh Thanh vừa lau nước mắt vừa nói: "Mặt mũi không phải là người khác cho, là mình tự kiếm."
"Đừng khóc, lần sau bọn họ trở lại, chỉ cần không phải là tìm nhà chồng khác cho nàng, ta nhất định không đuổi bọn họ đi, chiêu đãi rượu thịt thật tốt, như vậy được chưa?"
Quế Thanh Thanh nín khóc mỉm cười "Không bằng ta và chàng cùng nhau làm ruộng đi."
"Không cần, có vài mẫu đất như vậy, Nhị đệ muội, Tam đệ muội các nàng cũng không đi, làm sao nàng phải đi? Huynh đệ chúng ta mấy người cùng nhau làm rất nhanh, chỉ cần một ngày là gieo xong, sẽ không làm chậm trễ nàng đi xưởng dệt nhuộm." Lý Tùng mặc dù không yên lòng khi Quế Thanh Thanh ở nhà một mình, nhưng mà cũng không lỡ để nàng ra đồng làm việc nặng, nào ngờ hắn vừa muốn đi, thì thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa nhà hắn, từ trên xe bước xuống rõ ràng là Viên Bàn Tử.
Viên Bàn Tử nhìn thấy Quế Thanh Thanh vậy mà lại ở nhà tranh cũ rách, có chút ngẩn ra, Lý Tùng cười nói: "Viên huynh có việc gì mà lại đích thân tới đây?"
Lý gia mặc dù cũ rách, nhưng Viên Bàn Tử không dám coi thường, vội vàng bảo người hầu mang lễ vật để vào trong nhà.
Viên Bàn Tử là một người có chí, hắn tận mắt thấy Lý Tùng cùng Tần Yến Sơn xưng huynh gọi đệ, mà Mã Huyện lệnh, rõ ràng là đối với Tần Yến Sơn rất khách khí. Viên Bàn Tử làm buôn bán nhiều năm như vậy, ánh mắt vẫn phải có, Tần Yến Sơn kia rõ ràng thân phận không tầm thường, hắn cũng không dám đắc tội Lý Tùng, Viên Bàn Tử vội chắp tay một cái cười nói: "Đây là xưởng dệt nhuộm đã chuẩn bị xong, muốn nhờ đệ muội đến chỉ điểm một chút....."
Lý Tùng không nhịn được cau mày, trong nhà vẫn đang làm ruộng đây! Hắn biết chuyện ở xưởng dệt nhuộm cũng rất quan trọng, để chậm trễ cũng không phải.....
Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Đại Lang, ta đi một mình cũng không sao, chàng bận thì cứ đi làm đi."
"Không được." Lý Tùng sợ nhất là Quế Thanh Thanh lại gặp phải Tống Tử Kiều, huyện thành nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, huống chi Tống Tử Kiều đối với Quế Thanh Thanh có tâm tư, hắn làm sao có thể yên tâm?
Ngược lại Viên Bàn Tử nói: "Lý huynh đệ nếu có việc bận, không bằng để người làm của ta làm thay đi."
Lý Tùng tất nhiên là không có ý kiến, hắn mang người làm kia đến ruộng nhà mình giúp đỡ làm ruộng, mình thì đổi một bộ quần áo khác đi cùng Quế Thanh Thanh đến xưởng dệt nhuộm.
Trên đường, Viên Bàn Tử cố ý nói đến chuyện kinh doanh của xưởng dệt nhuộm, Quế Thanh Thanh cũng không nói nhiều, nhưng mà mỗi câu đều nói đến điểm mấu chốt, khiến cho Viên Bàn Tử lấy làm kỳ lạ, nói đến nói đi còn nói đến chuyện cửa hàng tơ lụa, Viên Bàn Tử nhớ tới một chuyện, liền nói: "Đệ muội, hôm nay chúng ta đều là Đông gia của xưởng dệt nhuộm, ngươi có chuyện gì cũng không thể gạt ta, rốt cuộc là người nào ở sau lưng ta giở trò? Có thể nói cho ta biết rồi chứ?"
"Viên đại ca là một người thông minh, người nào làm thì trong lòng ngươi cũng có sổ đi?"
Viên Bàn Tử híp đôi mắt vốn đã không lớn, nói: "Ta đoán, chính là Tống gia?"
"Không sai, chính là Tống gia." Quế Thanh Thanh gật đầu một cái, địch của địch nhân chính là bằng hữu, tất nhiên nàng phải để cho Viên Bàn Tử biết.
Lý Tùng nhìn Quế Thanh Thanh nói "Có phải nàng nghe trộm được bọn hắn nói chuyện, bị hắn phát hiện, hắn mới đánh chủ ý lên người nàng, có phải hay không?"
Quế Thanh Thanh sửng sốt một chút, chuyện này nàng thật đúng là không giải thích rõ được, nhưng mà nếu nàng không nói chuyện, liền tương đương với chấp nhận, Quế Thanh Thanh đành phải ậm ờ nói: "Thật sự không phải ta cố ý nghe lén....."
Lý Tùng cầm tay của nàng, cười nói: "Tính toán sau lưng người khác cũng không phải chuyện gì tốt! Hơn nữa không phải nàng cố ý thì có cái gì nghiêm trọng? Nàng là thê tử của ta, ta cũng sẽ không để cho người khác khi dễ nàng! Không cần phải sợ hắn."
Lời này có chút không phân rõ phải trái, rõ ràng là giúp người thân không để ý người ngoài, nhưng mà Quế Thanh Thanh thật cao hứng; Viên Bàn Tử ở bên cạnh giơ ngón cái lên: "Vừa thấy huynh đệ chính là người trượng nghĩa, đúng rồi, ta xem tư thế bước đi của ngươi, chắc võ nghệ cũng không tầm thường....."
Lý Tùng cười nói: "Chỉ là mấy cái chiêu thức tự vệ thôi."
Viên Bàn Tử thấy Lý Tùng không chịu nói nhiều, liền nói sang chuyện khác, hắn là người am hiểu xã giao, không khí được hắn điều chỉnh rất sôi nổi, rất nhanh xe ngựa đã đến xưởng dệt nhuộm Viên thị.
Nơi này Quế Thanh Thanh đã đến không biết bao nhiêu lần, lúc này có chút hoảng hốt, thời điểm Tống gia kinh doanh, trong sân một loạt sắp xếp tất cả đều là chảo nhuộm, hơn trăm người ở trong sân bận rộn, lúc này lại chỉ có mười mấy chảo nhuộm, khoảng mười công nhân đang chờ Đông gia phân phó.....
Đợi đến lúc Quế Thanh Thanh từ trong xưởng nhuộm đi ra, đã là giờ Thân, Lý Tùng cười nói: "Mệt không, chờ ra khỏi thành, không có người nào, ta sẽ cõng nàng trở về."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Không cần, ta nào có yếu ớt như vậy? Hôm nay chỉ là nhìn bọn họ làm việc, cũng phải tự ta làm. Đúng rồi, ta còn muốn đi tú phường một chuyến." Nàng mấy ngày nay ở nhà cũng không nhàn rỗi, đem hà bao thêu tốt lắm, hôm nay vừa đúng nhân cơ hội bán đi.
Lý Tùng cười nói: "Chính ngươi đều đã là Đông gia của xưởng nhuộm, còn bán cái này làm gì? Cẩn thận bị người biết sẽ cười nàng."
Quế Thanh Thanh cười cười "Muốn trông cậy vào tiền chia hoa hồng của xưởng nhuộm, không biết phải chờ đến khi nào." Nàng biết Viên Bàn Tử là một người có dã tâm, kiếp trước hắn là mất tiên cơ mới thua Tống Tử Kiều, lần này có cơ hội, Viên Bàn Tử sẽ không ngừng mở rộng quy mô của xưởng nhuộm, cho nên hoa hồng cái gì, một lát sẽ không có, nàng còn cần phải cố gắng thêu hà bao kiếm chút tiền lẻ.
Hai người đi ra xưởng nhuộm chưa được bao xa, thì thấy một nha dịch tới đây hỏi: "Xin hỏi vị này có phải Lý Tùng hay không?"
Lý Tùng gật đầu một cái "Không sai, chính là ta."
Nha dịch kia liền ôm quyền nói: "Mã đại nhân mời ngài đi nha môn một chuyến."
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết trong hồ lô của vị Mã đại nhân này bán thuốc gì.
Editor: Linh.
Quả nhiên giống như Quế Thanh Thanh đoán, ngày hôm sau qua bữa sáng, Quế Lương cùng Vũ thị đến, hai người còn chưa vào nhà, đã bắt đầu bới móc, lời của Vũ thị càng thêm canh chua: "Lý gia dựa vào cái phòng rách này, cũng muốn cưới Thanh Thanh của chúng ta sao, không biết phần mộ tổ tiên nhà bọn họ khi nào thì bốc lên khói xanh!"
Thật may là hai người Lý Phúc Mãn đi làm ruộng không có ở nhà, Quế Thanh Thanh vội vàng để cho hai người vào nhà, lại nhờ người báo tin cho Lý Tùng, lúc này mới biết mà còn hỏi: "Cha, bây giờ chính là ngày mùa, các người thế nào còn có thời gian mà đến đây?"
Quế Lương không nói lời nào, Vũ thị tức giận nói: "Ngươi chưa hỏi ý kiến của ai, đã âm thầm tái giá, có đem cha mẹ để vào trong mắt hay không?"
Quế Thanh Thanh cười nhạt nói: "Mấy ngày trước không phải ta đã cho các người biết hay sao? Lúc ấy các người cũng không nói gì? Hơn nữa, Nhị nương đã nói với ta, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, có chuyện gì chung quy cũng không thể hướng nhà mẹ chạy....." [ở đây ý là có chuyện gì thì tự giải quyết đừng về nhà mẹ]
Một câu nói khiến Vũ thị nghẹn nửa ngày nói không ra lời, nàng thấy Quế Lương ngồi một bên không lên tiếng, thì đưa tay ra ngang hông ông véo một cái,, Quế Lương nhe răng, vội vàng nói: "Thanh Thanh a, Lý gia cũng có chút nghèo, ngươi ở nhà bọn họ chịu khổ cũng không được ăn đầy đủ phải không? Phụ thân muốn nói, thừa dịp còn chưa có làm tiệc rượu, nhanh chóng đem mối hôn sự này lui đi?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Lui hôn ta không biết đi nơi nào ăn cơm....."
Vũ thị nói tiếp: "Xem ngươi nói cái gì này, đương nhiên là về nhà mẹ đẻ! Cha ngươi có thể để ngươi đói bụng hay sao?"
Quế Thanh Thanh liếc Vũ thị một cái "Trước kia Nhị nương cũng không nói như vậy, bà nói gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, Lý Đồng chết đó là mạng hắn không tốt, bà còn nói, ta là sao chổi tốt nhất là vĩnh viễn đừng có về nhà mẹ đẻ, cũng mang xui xẻo về."
Vũ thị nghe lời này thì xấu hổ, Quế Lương trợn mắt nhìn nàng một cái "Thanh Thanh, ngươi đừng nghe bà ta nói bừa, cha cũng là thật tâm vì ngươi mà suy nghĩ, ta nghe nói Đại Lang bị hủy dung phải không? Nếu chỉ là hủy dung cũng được, một đại nam nhân xấu hay đẹp cũng không có quan hệ, mấu chốt là nhà này quá nghèo, ngay cả cái nhà tử tế cũng không có, chẳng phải là cả đời ngươi phải chịu khổ? Ý của cha, không bằng tìm một gia đình tốt hơn một chút."
Quế Thanh Thanh trong lòng rét run, trên mặt nở nụ cười yếu ớt: "Vậy phụ thân cảm thấy nữ nhi như vậy, có thể tìm được một gia đình như thế nào?"
Quế Lương vẻ mặt xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói, cho dù làm rạng rỡ cửa nhà, cũng chỉ là làm thiếp.....
Vũ thị ở một bên gấp không chịu nổi nói: "Thanh Thanh, là có chuyện như vậy, Đông gia của cửa hàng tơ lụa Thụy Sinh Tường ở huyện thành coi trọng ngươi, đi đến nhà cầu hôn, người ta có tiền có thế, đại phu nhân lại không thể sinh con, chỉ cần ngươi sinh nhi tử....." Bà ta vừa nói xong câu đó, thì nhìn thấy Lý Tùng đứng ở cửa, thẳng tắp nhìn bà ta chằm chằm, giống như muốn ăn thịt người, nhất thời đem nàng dọa hết hồn, trong miệng nửa câu cũng không nói ra được. Quế Thanh Thanh cũng cảm giác được lãnh khí phát ra từ trên người Lý Tùng, xem ra hắn thật sự nổi giận.
Lý Tùng lạnh lùng nói: "Nếu như các ngươi đến thăm Thanh Thanh, ta không có ý kiến, cũng hoan nghênh; nhưng mà nếu đến nói vớ nói vẩn, có tin hiện tại ta đem các người ném ra ngoài hay không? Ta nói cho các người biết, Thanh Thanh đã là người của ta! Hộ tịch cũng đã sửa đổi, các người sớm chết tâm đi! Đừng đánh chủ ý lên người nàng."
Nguyên bản Vũ thị có chút sợ, nhưng mà nghe Lý Tùng nói lời này, lập tức thẹn quá hóa giận: "Có con rể nào nói chuyện cùng nhạc phụ nhạc mẫu như vậy hay không? Là ai dạy ngươi? Thật là không có gia giáo!"
Lý Tùng không khỏi chế nhạo, từng câu từng chữ nói: "Nếu các người không coi ta là con rể, tại sao ta lại phải coi các người là nhạc phụ nhạc mẫu?"
"Chờ một chút." Quế Lương vội vàng hỏi: "Các ngươi đã sửa lại hộ tịch?"
Lý Tùng nói: "Đúng vậy!" Hắn nhìn sắc mặt của hai người này đã cảm thấy chán ghét, không khỏi gào to một tiếng: "Còn chưa cút ra ngoài!" Một câu cuối cùng này có chút khí thế, ngay cả Quế Thanh Thanh cũng giật nảy mình.
Quế Lương cùng Vũ thị thấy Lý Tùng thật sự nổi giận, chỉ sợ con rể tướng mạo hung ác này thật sự động tay động chân, nhìn hắn vừa to vừa cao, mình cũng không phải là đối thủ, hai người hốt hoảng chạy ra cửa, Vũ thị còn có chút không cam lòng, đứng ở cửa lớn hô: "Thanh Thanh, cha mẹ là vì cuộc sống của ngươi, chính ngươi suy nghĩ thật kĩ, Tống gia kia chính là nhà có danh vọng ở huyện Thanh Phổ của chúng ta, đây chính là cơ hội tốt tám trăm đời cũng không gặp được....."
Lý Tùng thấy Vũ thị còn chưa có chết tâm, giận đến mức hắn cầm lên một cây gậy lớn bên cạnh cửa, liều mạng ném tới, cây gậy hướng phía hai người bay đến, dọa vợ chồng Quế Lương sợ tới mức nhấc chân bỏ chạy, Lý Tùng thấy bộ dạng chật vật chạy của hai người kia, không nhịn được cười ha ha, vừa quay đầu lại thì thấy đôi mắt Quế Thanh Thanh rưng rưng, lòng hắn không khỏi mềm nhũn, vội vàng nói: "Thanh Thanh, ta đem cây gậy ném có cân nhắc, không làm bọn họ bị thương....."
Hắn thấy Quế Thanh Thanh không nói lời nào, thì áy náy nói: "Thật xin lỗi Thanh Thanh, ta chưa suy nghĩ cho nàng, ta không nên không cho bọn họ mặt mũi....."
Quế Thanh Thanh vừa lau nước mắt vừa nói: "Mặt mũi không phải là người khác cho, là mình tự kiếm."
"Đừng khóc, lần sau bọn họ trở lại, chỉ cần không phải là tìm nhà chồng khác cho nàng, ta nhất định không đuổi bọn họ đi, chiêu đãi rượu thịt thật tốt, như vậy được chưa?"
Quế Thanh Thanh nín khóc mỉm cười "Không bằng ta và chàng cùng nhau làm ruộng đi."
"Không cần, có vài mẫu đất như vậy, Nhị đệ muội, Tam đệ muội các nàng cũng không đi, làm sao nàng phải đi? Huynh đệ chúng ta mấy người cùng nhau làm rất nhanh, chỉ cần một ngày là gieo xong, sẽ không làm chậm trễ nàng đi xưởng dệt nhuộm." Lý Tùng mặc dù không yên lòng khi Quế Thanh Thanh ở nhà một mình, nhưng mà cũng không lỡ để nàng ra đồng làm việc nặng, nào ngờ hắn vừa muốn đi, thì thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa nhà hắn, từ trên xe bước xuống rõ ràng là Viên Bàn Tử.
Viên Bàn Tử nhìn thấy Quế Thanh Thanh vậy mà lại ở nhà tranh cũ rách, có chút ngẩn ra, Lý Tùng cười nói: "Viên huynh có việc gì mà lại đích thân tới đây?"
Lý gia mặc dù cũ rách, nhưng Viên Bàn Tử không dám coi thường, vội vàng bảo người hầu mang lễ vật để vào trong nhà.
Viên Bàn Tử là một người có chí, hắn tận mắt thấy Lý Tùng cùng Tần Yến Sơn xưng huynh gọi đệ, mà Mã Huyện lệnh, rõ ràng là đối với Tần Yến Sơn rất khách khí. Viên Bàn Tử làm buôn bán nhiều năm như vậy, ánh mắt vẫn phải có, Tần Yến Sơn kia rõ ràng thân phận không tầm thường, hắn cũng không dám đắc tội Lý Tùng, Viên Bàn Tử vội chắp tay một cái cười nói: "Đây là xưởng dệt nhuộm đã chuẩn bị xong, muốn nhờ đệ muội đến chỉ điểm một chút....."
Lý Tùng không nhịn được cau mày, trong nhà vẫn đang làm ruộng đây! Hắn biết chuyện ở xưởng dệt nhuộm cũng rất quan trọng, để chậm trễ cũng không phải.....
Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Đại Lang, ta đi một mình cũng không sao, chàng bận thì cứ đi làm đi."
"Không được." Lý Tùng sợ nhất là Quế Thanh Thanh lại gặp phải Tống Tử Kiều, huyện thành nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, huống chi Tống Tử Kiều đối với Quế Thanh Thanh có tâm tư, hắn làm sao có thể yên tâm?
Ngược lại Viên Bàn Tử nói: "Lý huynh đệ nếu có việc bận, không bằng để người làm của ta làm thay đi."
Lý Tùng tất nhiên là không có ý kiến, hắn mang người làm kia đến ruộng nhà mình giúp đỡ làm ruộng, mình thì đổi một bộ quần áo khác đi cùng Quế Thanh Thanh đến xưởng dệt nhuộm.
Trên đường, Viên Bàn Tử cố ý nói đến chuyện kinh doanh của xưởng dệt nhuộm, Quế Thanh Thanh cũng không nói nhiều, nhưng mà mỗi câu đều nói đến điểm mấu chốt, khiến cho Viên Bàn Tử lấy làm kỳ lạ, nói đến nói đi còn nói đến chuyện cửa hàng tơ lụa, Viên Bàn Tử nhớ tới một chuyện, liền nói: "Đệ muội, hôm nay chúng ta đều là Đông gia của xưởng dệt nhuộm, ngươi có chuyện gì cũng không thể gạt ta, rốt cuộc là người nào ở sau lưng ta giở trò? Có thể nói cho ta biết rồi chứ?"
"Viên đại ca là một người thông minh, người nào làm thì trong lòng ngươi cũng có sổ đi?"
Viên Bàn Tử híp đôi mắt vốn đã không lớn, nói: "Ta đoán, chính là Tống gia?"
"Không sai, chính là Tống gia." Quế Thanh Thanh gật đầu một cái, địch của địch nhân chính là bằng hữu, tất nhiên nàng phải để cho Viên Bàn Tử biết.
Lý Tùng nhìn Quế Thanh Thanh nói "Có phải nàng nghe trộm được bọn hắn nói chuyện, bị hắn phát hiện, hắn mới đánh chủ ý lên người nàng, có phải hay không?"
Quế Thanh Thanh sửng sốt một chút, chuyện này nàng thật đúng là không giải thích rõ được, nhưng mà nếu nàng không nói chuyện, liền tương đương với chấp nhận, Quế Thanh Thanh đành phải ậm ờ nói: "Thật sự không phải ta cố ý nghe lén....."
Lý Tùng cầm tay của nàng, cười nói: "Tính toán sau lưng người khác cũng không phải chuyện gì tốt! Hơn nữa không phải nàng cố ý thì có cái gì nghiêm trọng? Nàng là thê tử của ta, ta cũng sẽ không để cho người khác khi dễ nàng! Không cần phải sợ hắn."
Lời này có chút không phân rõ phải trái, rõ ràng là giúp người thân không để ý người ngoài, nhưng mà Quế Thanh Thanh thật cao hứng; Viên Bàn Tử ở bên cạnh giơ ngón cái lên: "Vừa thấy huynh đệ chính là người trượng nghĩa, đúng rồi, ta xem tư thế bước đi của ngươi, chắc võ nghệ cũng không tầm thường....."
Lý Tùng cười nói: "Chỉ là mấy cái chiêu thức tự vệ thôi."
Viên Bàn Tử thấy Lý Tùng không chịu nói nhiều, liền nói sang chuyện khác, hắn là người am hiểu xã giao, không khí được hắn điều chỉnh rất sôi nổi, rất nhanh xe ngựa đã đến xưởng dệt nhuộm Viên thị.
Nơi này Quế Thanh Thanh đã đến không biết bao nhiêu lần, lúc này có chút hoảng hốt, thời điểm Tống gia kinh doanh, trong sân một loạt sắp xếp tất cả đều là chảo nhuộm, hơn trăm người ở trong sân bận rộn, lúc này lại chỉ có mười mấy chảo nhuộm, khoảng mười công nhân đang chờ Đông gia phân phó.....
Đợi đến lúc Quế Thanh Thanh từ trong xưởng nhuộm đi ra, đã là giờ Thân, Lý Tùng cười nói: "Mệt không, chờ ra khỏi thành, không có người nào, ta sẽ cõng nàng trở về."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Không cần, ta nào có yếu ớt như vậy? Hôm nay chỉ là nhìn bọn họ làm việc, cũng phải tự ta làm. Đúng rồi, ta còn muốn đi tú phường một chuyến." Nàng mấy ngày nay ở nhà cũng không nhàn rỗi, đem hà bao thêu tốt lắm, hôm nay vừa đúng nhân cơ hội bán đi.
Lý Tùng cười nói: "Chính ngươi đều đã là Đông gia của xưởng nhuộm, còn bán cái này làm gì? Cẩn thận bị người biết sẽ cười nàng."
Quế Thanh Thanh cười cười "Muốn trông cậy vào tiền chia hoa hồng của xưởng nhuộm, không biết phải chờ đến khi nào." Nàng biết Viên Bàn Tử là một người có dã tâm, kiếp trước hắn là mất tiên cơ mới thua Tống Tử Kiều, lần này có cơ hội, Viên Bàn Tử sẽ không ngừng mở rộng quy mô của xưởng nhuộm, cho nên hoa hồng cái gì, một lát sẽ không có, nàng còn cần phải cố gắng thêu hà bao kiếm chút tiền lẻ.
Hai người đi ra xưởng nhuộm chưa được bao xa, thì thấy một nha dịch tới đây hỏi: "Xin hỏi vị này có phải Lý Tùng hay không?"
Lý Tùng gật đầu một cái "Không sai, chính là ta."
Nha dịch kia liền ôm quyền nói: "Mã đại nhân mời ngài đi nha môn một chuyến."
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết trong hồ lô của vị Mã đại nhân này bán thuốc gì.