Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 66: Tranh đoạt

Từ khi Đại hoàng tử được hạ sinh đến nay, cứ ba ngày thì bệnh nhẹ năm ngày lại bệnh nặng, xem ra không thể sống lâu được, nhưng Lâm quý tần không hề nhụt chí muốn bỏ cuộc, vẫn cố gắng cực nhọc túc trực ngày đêm. Cho đến khi thời gian ở cử qua đi, Lâm quý tần gầy đi trông thấy.

 

Bởi vì thân thể Đại hoàng tử suy nhược, cho nên Hoàng Thượng vẫn chưa sai người đến núi Ngũ Thái báo tin cho thái hậu nương nương, chỉ sợ Thái Hậu vui mừng vì tin tức này không được bao lâu, Hoàng tử e là sẽ không qua khỏi. Theo phong tục của Đại Tề, hài tử chỉ được gặp khách khi đầy tháng, nhưng mặc dù là đầy tháng của Đại hoàng tử, tổ chức tuy là long trọng nhưng thật ra vẫn cực kỳ đơn giản, thật sự không tương xứng với danh xưng Đại hoàng tử của Đại Tề chút nào.

 

Nói là long trọng bởi vì có rất nhiều tập nghi thức tập tục được cử hành trọn vẹn, nhưng vì thân thể hoàng tử suy nhược nên tất cả đều diễn ra rất nhanh, mọi người còn chưa kịp nhận rõ hình hài của Đại hoàng tử, nhũ mẫu đã hấp tấp bế hoàng tử về cung. Nói đơn giản là bởi vì lễ đầy tháng chỉ thiết yến chiêu đãi hoàng thân quốc thích cùng các phi tần mà vẫn chưa bố cáo thiên hạ.

 

Nhưng dù sao cũng là vị Hoàng tử đầu tiên của hoàng thất, lễ vật từ các phi tần vẫn là liên tục không ngừng được mang đến Diễn Khánh cung, từ những món đồ chơi có giá trị đến cổ vật thì không nói làm gì, vì thân thể tiểu hoàng tử suy nhược nên cũng không thiếu các loại dược liệu quý hiếm được dâng lên làm lễ vật.

 

Bời vì Lâm quý tần đã vất vất vả sinh ra hoàng tử, lại ngày đêm tận tình chăm sóc, vào ngày đầy tháng của Đại hoàng tử Hoàng thượng đã hạ chỉ tấn phong Lâm quý tần làm Lâm chiêu nghi, mặc dù Đại hoàng tử không được xem trọng nhưng vào ngày đầy tháng vẫn được đặt tên ban thưởng, gọi là Tề Dục, nghĩa là ánh sáng mặt trời.

 

Về phần nguyên nhân tại sao Lâm chiêu nghi lại sinh non thì vẫn là một vụ án không có manh mối nên chưa thể giải quyết, ban đầu khi đại cung nữ nhảy xuống giếng tự sát quả là đã không cho điều tra lại, bây giờ xảy ra chuyện này cũng chỉ có thể đem toàn bộ người nhà cung nữ đó tru di cửu tộc, những người có liên quan đều bị sung quân đến Tây Bắc, Du tần và Cảnh mỹ nhân được chăm sóc bảo hộ cẩn thận hơn để ngăn ngừa lại xảy ra chuyện như Lâm chiêu nghi.

 

Lúc trước bận rộn việc…chăm sóc đại hoàng tử, cho nên Lâm chiêu nghi nhất thời không có thời gian suy nghĩ nguyên do tại sao mình bị sinh non, sau đầy tháng hiếm khi có lúc bệnh tình của Đại hoàng tử dần dần ổn định, Lâm chiêu nghi cũng có thể bỏ chút thời gian để suy nghĩ vấn đề này.

 

Bản thân nhớ lại thời điểm trước lúc sinh non, Lâm chiêu nghi vẫn rất chăm chỉ dùng thuốc dưỡng thai, không dám có chút lơ là, ngay cả thái y cũng nói thai nhi rất ổn định, cho dù là sinh non, thân thể của tiểu hoàng tử cũng không nên suy yếu đến như vậy mới đúng, càng không tính đến chuyện bản thân mỗi ngày đều tẩm bổ, tản bộ rèn luyện thân thể theo lời phân phó của Ẩn thái y, cơ thể mặc dù không phải là khỏe mạnh cường tráng nhưng cũng không đến nỗi sinh non một cách kỳ quái thế này.

 

Chuyện hậu sản rong huyết thật sự không bình thường chút nào, bà đỡ đều do Lâm chiêu nghi đích thân an bài, mọi việc đều được chuẩn bị rất chu toàn nhưng vẫn có thể xảy ra chuyện, nội gián chỉ có thể là người bên cạnh mình.

 

Trong lòng nghi ngờ, Lâm chiêu nghi bỏ ra rất nhiều ngân lượng tìm một thái y mỗi ngày đến bắt mạch cho đại hoàng tử, tháu y đem tình hình cụ thể bẩm báo lại, nguyên do cơ thể Đại hoàng tử bẩm sinh đã suy nhược nhất định có liên quan tới việc lúc còn trong bụng mẹ không được chăm sóc kỹ, mà Lâm chiêu nghi lại mỗi ngày đều dùng thuốc dưỡng thai, vậy thuốc dưỡng thai này thực sự có vấn đề,

 

Vô cớ sinh non, có thể do Lâm chiêu nghi uống qua nhiều thuốc không tốt cho bản thân cùng thai nhi, độc tố tích tụ trong cơ thể, qua thời gian lâu ngày độc tố nhất thời bôc phát dẫn đến sinh non.

 

Được thái y xác minh, Lâm chiêu nghi sai cung nữ tiễn thái y, rốt cuộc nhịn không được ôm lấy Đại hoang tử đang ngủ say mà tuôn lệ, cực kỳ kềm nén mới không nấc lên thành tiếng. Lúc Đại hoàng tử ra đời, mặc dù biết rõ sinh hạ hài tử này đã làm cơ thể tổn thương không ít, có thể sau này không sinh con được nữa, cũng không hề đau lòng, chỉ ôm lấy Đại hoàng tử một mực muốn lưu lại hài tử của mình.

 

Bây giờ mới nhận ra sở dĩ hài tử phải chịu khổ đều do bản thân sơ suất, không hề đề phòng mà rước kẻ địch vào nhà, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì đã đoán người đứng sau chuyện này một cách rõ ràng, lòng Lâm chiêu nghi có thể không bi phẫn sao.

 

Có lẽ hiểu được tâm trạng của mẫu thân hoặc bị ôm quá chặt, Đại hoàng tử Tề Dục khóc lơn, tuy nói là khóc lơn nhưng thanh âm so với trước kia cũng không lớn hơn được tiếng mèo con là bao.

 

Lâm chiêu nghi ngừng rơi lệ, ngắm nhìn tiểu hài tử trong lòng, hơn một tháng dốc lòng săn sóc, da của tiểu hài tử đã từ từ không còn vàng vọt xanh sao, khuốn mặt nhỏ nhắn không bằng một nắm tay, bộ dạng suy yếu giống như có thể rời bỏ mẫu thân bất cứ lúc nào, vội vàng nhẹ nhàng ôm lấy hải tử, trong lòng đã có quyết định.

 

Khó khăn lắm mới dỗ được hài tử ngủ, Lâm chiêu nghi đặt con mình vào nôi, cẩn thận đắp chăn cho Đại hoàng tử, rồi lại chăm chú nhìn khuôn mặt bé nhỏ của hải tử rất lâu mới đứng dậy đi tới bàn sách viết một bức thư. Cuối cùng nhẹ giọng phân phó tâm phúc là Đại cung nữ: “Mau đem tin tức truyền ra ngoài đi”.

 

Từ ngày thấy Đại hoang tử cho đến bây giờ, tuy Hoàng thượng không biểu hiện ra mặt nhưng tâm tình chắc chắn không tốt, bằng chứng là bây giờ đang cùng A Uyển chơi cờ trong đình nhưng xem ra không hề để tâm, thấy Hoàng thượng nhấc lên quân cờ đen một lúc lâu cũng không thấy đi bước tiếp theo, A Uyển không nhịn được lên tiếng: “Hoàng thượng? Trời sắp mưa rồi!”

 

Hoàng thượng phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài đình tràn ngập ánh nắng, ngàn dặm không thấy một gợn mây, làm sao có thể sắp đổ mưa? Thuận tay đem quân đen đặt xuống bàn cờ: “Lại hồ đồ rồi!”

 

A Uyển cũng chỉ lắc đầu không đáp, đem quân trắng đặt giữa bàn cờ. kiêu ngạo ngẩng đầu mỉm cười với Hoàng thượng: “Thân thiếp thắng!” Thật sự thì A Uyển ít nhiều cung biết do tâm Hoàng thượng không đặt ở đây , nếu không bản thân làm sao có thể dẽ dàng thắng ván cờ này?

 

“Được rồi, tiểu Uyển nàng muốn ta thưởng cái gì?” Nhìn một đoàn quân đen hỗn loạn trên bàn cờ, nhất định là không phải trình độ thường ngày của mình, Hoàng thượng nhận thua nhưng thật ra lại cảm thấy dễ chịu.

 

A Uyển cũng không trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: “Vậy, ta nói Hoàng thượng liền đáp ứng?” Còn nghi ngờ sao? Hoàng thượng cười nhẹ, gật đầu: “Ân, chỉ cần là nàng đúng, trấm có thể đáp ứng nàng”. Mỉm cười sủng nịch nhìn A Uyển, tựa hồ như thể cưng chiều nàng đến thế nào đi chăng nữa cũng không đủ?

 

Được lời này của Hoàng thượng, xuôi tai đến nỗi trong lòng A Uyển nhịn không được mở cờ trong bụng, Hoàng thượng nhất quán thật sự không dễ dàng hứa hẹn, nếu đã nói thành lời, nhất định sẽ làm được, bây giờ hứa với nàng như vậy, A Uyển tin tưởng không chút do dự. “Tần thiếp nghĩ, Hoàng thượng nên đến thăm Hoàng tử đi”

 

Lời này vừa nói, nụ cười trên miệng Hoàng thượng cứng lại, vẻ mặt không được tự nhiên mà đúng lên, nhất thời không biết nói gì. A Uyển nói ra lời này, cũng thực sự không phải bản thân là thánh mẫu, chỉ là không muốn Hoàng thượng phải nuối tiếc mà thôi, mặc dù Hoàng thượng không trả lời, A Uyển như trước tự mình nói.

 

“Tần thiếp nhìn ra được gần đây Hoàng thượng không hề vui vẻ, cho dù cười cũng không thật lòng, chắc là vì chuyện của Đại hoàng tử mà ưu phiền, mấy ngày trước thần thiếp có đến thăm, tuy Đại hoàng tử thân thể suy nhược, nhưng Lâm chiêu nghi chắm sóc vô cùng tốt, Hoàng thượng đặt tên mà vẫn chưa nhìn thấy Hoàng tử đã lơn thể nào đâu”.

 

Có lẽ đã làm mẹ nên tâm tình không như trước kia, bây giờ Lâm chiêu nghi giống như chỉ trong một đêm mất đi sự ngang ngược kiêu ngạo, trở thành một người mẹ, nếu A Uyển không đến Diễn Khánh cung, cũng không thể tin được một Lâm quý tần trước kia, bắt cứ khi nào đều mang bộ dáng hận không thể châm biếm khiêu khích người khác, sẽ có thể biến thành một Lâm chiêu nghi bộ dáng ôn nhu cẩn thận.

 

Hoàng thượng vẫn trầm tư không lên tiếng, lần này A Uyển thỉnh cầu cũng không phải vì Lâm chiêu nghi, A Uyển đoán được nguyên nhân vì sao đến này Hoàng thượng vẫn không đến thăm hài tử. Ngày ấy nhìn thấy Đạo hoảng tử thật sự rất gầy yếu, Hoàng thượng có lẽ cũng rất đau lòng tự trách, nếu bây giờ Hoàng thượng thật sự đặt tình cảm của mình vào, chắm sóc yêu thương, vạn nhất Đại hoàng tử bất ngờ chết non, Hoàng thượng chắc chắn so với hiện tại chẳng phải càng khó chịu hơn sao?

 

Lần trước thai nhi trong bụng phi tần vẫn chưa được sinh ra, chưa từng gặp mặt nên Hoàng thượng dù có thương cảm cũng chỉ có thể mau chóng quên đi, nhưng bây giờ rõ ràng là một tiểu sinh mệnh, tuy gầy yều nhưng dù sao cũng đã đến thế giới này, Hoàng thượng đã gặp qua hắn, cũng đã ôm vào lòng, hiện tại trốn tránh không gặp, tình cảm sẽ không sâu nặng, nếu đứa bé thật sự ra đi thì cũng không quá đau lòng.

 

Hoàng thượng không phải là không có tình cảm đối với Đại hoảng tử, ngược lại A Uyển cảm thấy thật ra hắn kỳ vọng rất lớn đối với đứa bé này, một chữ “Dục” trong tên nghĩa là ánh sáng, hy vọng đứa nhỏ này giống như ánh sáng thái dương chiếu ở nhân gian, điều này chẳng phải chính là từ ái chi tâm (tấm lòng yêu thương) sao? Chỉ là trong lòng vẫn có chút e ngại ngày ly biệt, cho nên mới không dám đến thắm đứa bé, thậm chí trong tiệc đầy tháng, Hoàng thượng cũng không nhìn Đại hoàng tử một lần.

 

“Hoàng thượng chính là chân long thiên tử, nếu đích thân đến thăm hoàng tử một lần, nói không chừng hoàng tử lại có thể từ từ bình phục? Tần thiếp nghĩ, Hoàng thượng đừng nên để bản thân phải tiêc nuối, mạn phép nói lời bất kính, cho dù Đại hoàng tử không sống được lâu, nhưng hiện tại Đại hoàng tử vẫn còn chính là sự cố gắng của Hoàng thượng, cũng tránh cho sau này người phải hối tiêc vì không trong trách nhiệm làm cha”.

 

Nhìn người trước mặt lúc nào cũng mang tính cách trẻ con, luôn thích gây chuyện náo loạn với mình bây giờ lại có thể hiểu rõ hắn, thấu được tâm tư của hắn, thật sự là không uổng công hắn sủng ái nàng.

 

A Uyển nhưng thật ra cũng không ngại mà đưa đẩy một phen: “Hoàn thượng có đi hay không? Lúc nãy chẳng phải nói cái gì cũng đáp ứng thần thiếp, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy không phải sao?”

 

Qua một lúc lâu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm trước mắt, hoàng thượng cuối cùng thỏa hiệp.

 

Đến tết Đoan Ngọ, trong cung tràn một vẻ yên bình, điều duy nhất không yên bình là chuyện Hoàng hậu xuất quan đi Lễ phật, mặc dù không tình nguyện nhưng Hiền phi và Đức phi vẫn trả lại cho Hoàng hậu cung quyền đã cầm chắc trong tay, người duy nhất cảm thấy thoải mái như trút được gánh nặng, có thể thở phào nhẹ nhỏm chỉ có Trầm phi.

 

Các phi tần lại khôi phục quy củ thỉnh an mỗi ngày, chỉ là gần đây Hoàng hậu bận rộn việc thâu tóm cung quyền, đối lập rõ ràng, hơn nữa sắp đến ngày lễ vạn thọ của Hoàng thượng, đáng ra Hoàng hậu phải là trạng thái hận không thể phân thành hai nửa mà lo liệu mọi chuyện mới đúng.

 

Ngày lễ vạn thọ đã đến, Du tần cùng Cảnh mỹ nhân lần lượt sinh ra Nhị công chúa cùng Nhị hoàng tử, tất cả đều khỏe mạnh an khang, sinh nhật Hoàng thượng cũng xem như rực rỡ.

 

A Uyển ngược lại không cho rằng lúc trước, theo lời Cảnh mỹ nhân nói trong bụng nàng ta là Hoàng tử thì liền có thể thuận lợi sinh ra Nhị hoàng tử, có lẽ Hoàng thượng đã nhúng tay an bài bảo hộ chuyện sinh con của các phi tần, cho nên Cảnh mỹ nhân còn sống được cho đến bây giờ là một chuyện đáng mừng, không hề xảy ra chuyện mẫu lưu tử (giữ mẹ hay giữa con).

 

Trong hậu cung, chỉ có ba chính phẩm phi tần mới có tư cách nuôi dưỡng hài tử, Du tần này cùng Cảnh mỹ nhân mặc dù sinh được Hoàng tử và Hoàng nữ cũng không thể bước lên vị trí chủ cung, chuyện này không dễ vậy đâu. Ai là người nuôi dưỡng Nhị hoàng tử cùng Nhị công chúa cũng khiến cho ba vị chính phi cùng các phi tần tranh đoạt không ngớt.

 

Cũng không phải là các nàng không thể sinh, nhưng hiện tại bất cứ điều gì có liên quan đến một hài tử khỏe mạnh chẳng phải sẽ được Hoàng thượng chú ý sao?

 

Không lâu sau đó Hoàng hậu mời các phi tần đến Khôn Ninh cung tề tụ để thương thảo vấn đề này, A Uyển yên lặng quan sát mọi người xung quanh tranh giành, trong lòng hừ nhẹ, làm sao mà lại có người đi tranh một công việc vừa phí sức vừa không được báo ân thế này cơ chứ?

back top