Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 75: Dạo đêm

Nghe thấy lời Hoàng thượng dỗ mình, chút tâm tình bị đè nén vừa rồi của A Uyển được quét sạch, nhịn không được bật cười khúc khích, từ trong lòng Hoàng thượng thò đầu ra: “Hoàng thượng chỉ biết lấy ăn dỗ ta, hơn nữa, lam mực chẳng phải nuôi ở biệt viện sao, Hoàng thượng muốn lấy cái gì cho thần thiếp ăn?”

 

Hoàng thượng trái lại vỗ nhẹ lưng A Uyển khẽ cười, dung mạo vân đạm phong kinh: “Nàng muốn ăn gì trẫm đều có thể chuẩn bị, chỉ cần nàng muốn, để tâm làm gì? Nàng chỉ cần để ý có muốn hay không là được.”

 

A Uyển nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng, đáy mắt ướt át khẽ dâng, nhưng nét mặt vẫn cười.

 

“Vật ngu ngốc, mau thu lại nước mắt, rất xấu xí.” Trong giọng nói hàm chứa ý ghét bỏ nồng đậm, nhất là không nhìn nổi dáng vẻ vật nhỏ ngay trước mặt mình muốn khóc nhưng không khóc, Tề Diễn Chi nói với A Uyển những lời này rất không được tự nhiên.

 

Nhưng nước mắt A Uyển không chỉ không hề ngừng, ngược lại ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn, khiến cho Tề Diễn Chi một trận dỗ dành, mới bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Thần thiếp, thần thiếp là nhớ tới lúc ở nhà ca ca cũng thế này, người ta sinh bệnh không chịu uống thuốc, ca ca cũng lấy đồ ăn ngon dỗ thần thiếp, dối xử với thần thiếp cực tốt cực kỳ tốt.”

 

Hoàng thượng bất đắc dĩ lắc đầu: “Nàng già mồm cãi láo gì đó, nói nhiều như vậy, chính là mong trẫm đừng bởi vì phụ thân nàng mà giận chó đánh mèo lên anh cả nàng đúng không?”

 

Ở chung cùng vật nhỏ này thời gian không ngắn, tuy là A Uyển thường không theo lẽ thường bộc lộ ra, nhưng Hoàng thượng vẫn phân biệt rõ tâm tình thực sự của A Uyển, một câu nói này giống như bắn trúng tim đen, A Uyển oan ức bẹt bẹt miệng: “Lại bị Hoàng thượng xem thấu, Hoàng thượng thật đáng ghét, trong lòng biết là được rồi, còn nói ra vạch trần thần thiếp.”

 

“Trẫm chịu bó tay nàng tội khi quân còn là nhân từ, nàng còn trách trẫm?” Xoa bàn tay nhỏ bé non mềm của A Uyển, Hoàng thượng vừa nói vừa cảm thán A Uyển nhiều thịt lên bóp thoải mái hơn nhiều.

 

Ở trong lòng Hoàng thượng tìm một tư thế thoải mái, A Uyển mới chậm rãi nói: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, Hoàng thượng trước cứ nhớ kỹ đi, đến lúc đủ thì trị tội một thể.” Nói rồi còn bổ sung thêm: “Chỉ là ca ca đối xử với thần thiếp rất tốt, điểm này nô tì không có khi quân.”

 

Bàn tay to của Hoàng thượng từ trên tay A Uyển dời đến vành tai trắng trắng nộn nộn cũng nhiều thịt như thế, xoa nắn qua lại như là vê viên thuốc. A Uyển cũng không giãy dụa, tùy Hoàng thượng vuốt ve vành tai mình, sau đó liền nghe thấy một câu như sau: “Trẫm đối xử với nàng chẳng lẽ không tốt?”

 

“Cái này khác nhau mà, Hoàng thượng thế mà lại ghen với ca ca?”

 

Hoàng thượng nghe vậy nhếch mi, động tác xoa nắn vành tai A Uyển trong tay cũng dừng lại, nhưng vật nhỏ trong lòng dường như cũng không cần câu trả lời của mình, tự nàng tiếp tục nói: “Thật ra nói tiếp tính chất cũng không đối lập nhau lắm, bây giờ thần thiếp sống bên người Hoàng thượng, đương nhiên là Hoàng thượng đối xử với thần thiếp tốt rồi.”

 

“Nàng chỉ được cái ngụy biện.” Hoàng thượng hừ cười một tiếng, câu chuyện cũng đột nhiên vòng vo quanh co: “Nàng không muốn biết trẫm sẽ xử lí phụ thân nàng thế nào sao?”

 

Tay A Uyển bắt đầu níu lấy ống tay áo trên có thêu hoa văn của Hoàng thượng, một lúc lâu sau mới ôn nhu nói: “Thật ra…Thần thiếp nói không muốn biết vậy chắc chắn đó là nói dối, quốc có quốc pháp nói là một đạo lý như thế, nhưng dù sao đó cũng là phụ thân của thần thiếp, nếu nói hoàn toàn không thèm để ý thì quá mức vô tình, chỉ là thần thiếp sợ nếu hỏi Hoàng thượng sẽ thấy mất hứng, bắt nô thần thiếp đi đóng cửa lễ phật.”

 

Hoàng thượng tất nhiên biết trong lời của A Uyển là cố kỵ việc của Hoàng hậu lần trước, cho nến không dám mở lời. Nhưng vị trí của vật nhỏ ở trong lòng hắn khác biệt, việc Ôn Kỳ Chính cùng con trai của Thừa Ân Hầu phạm tội tính chất cũng không giống nhau, những việc này nói với A Uyển cũng không tốt.

 

Nhưng A Uyển lại không tự chủ được mà đem lời trong lòng mình nói ra : “Thần thiếp đối với chuyện trong triều đình không hiểu lắm, nhưng theo chút kiến thức nông cạn của thần thiếp, phụ thân chỉ là chính ngũ phẩm lang trung, ở trong kinh đo sợ là chẳng có thứ bậc gì, nói phụ thân nguyên nhân bởi vì thần thiếp mà thu hối lộ, chuyện này thần thiếp nghĩ không giả, nhưng liên quan đến mua quan bán tước, chuyện lớn như vậy phụ thân của nô tì tất nhiên không có năng lực làm ra được.”

 

“Trong ngày thường nhìn nàng hành sự rất có đầu óc, chuyện này vẫn biết rõ như vậy.” Một câu như vậy khiến A Uyển nở nụ cười, sau đó mới nghiêm mặt nói với A Uyển: “Việc này trẫm tự có tính toán, nàng không cần lo lắng, dẫn nàng tới Bích Thủy trang là để nghỉ hè giải sầu, đừng để tâm tình bị việc này quấy rầy, biết chưa?”

 

A Uyển ra sức gật đầu, thật chất Hoàng thượng nói những lời này là để cho nàng biết, đối với chuyện của phụ thân, cơ trí như Hoàng thượng, sao không nhìn ra cách thức, tất nhiên sẽ không để cho phụ thân bị người khác hãm hại. Nhưng dù sao phụ thân cũng thu hối lộ, tội chết được miễn nhưng tội sống khó tha, làm quan tất nhiên không được, nói không chừng còn bị chịu khổ da thịt một trận.

 

Kỳ thật đối với chuyện của cha, mình cũng cực kỳ bất mãn. Một đống vũ cơ mỹ thiếp đem tới trong phủ, ai nuôi? Còn không phải là dựa vào cửa hàng đồ cưới của nương, nếu dựa vào bổng lộc của phụ thân mà sống qua ngày, mình đoán chừng còn phải ăn không khí mà lớn lên.

 

Phụ thân không có bản lĩnh nuôi sống những nữ nhân kia còn vọng tưởng trái ôm phải ấp thật sự là…

 

Tuy nói con cái không được nói sai lầm của phụ thân, nhưng A Uyển đối với điệu bộ của phụ thân trong lòng thấy không thoải mái, nếu không phải lo lắng a nương biết được chuyện của phụ thân sẽ lo lắng nghĩ ngợi, thể nào cũng ốm một trận, A Uyển quyết định mặc kệ chuyện này.

 

Đã được câu trả lời khẳng định của Hoàng thượng thuyết phục, A Uyển liền không xoắn xuýt đến chuyện này nữa, đâm đâm lồng ngực Hoàng thượng: “Hoàng thượng vừa rời gọi ta tới làm cái gì?” Hoàng thượng đặc biệt rảnh rỗi gọi mình sẽ không phải không có nguyên nhân, chỉ là vừa rồi mình tiến đến liền bổ nhào vào trong lòng Hoàng thượng, chưa kịp hỏi.

 

“Tất nhiên là mang nàng đi giải sầu, nhưng mà vẫn chưa tới lúc, cần phải lúc lên đèn.”

 

Nhưng A Uyển trái lại không có ý tiếp tục truy vấn, nhạc nhiên nếu nói ra sẽ không có ý nghĩa: “Hoàng thượng đối xử với thần thiếp thật sự quá tốt.”

 

Hoàng thượng nghe vậy cũng nhếch mi: “Bây giờ nàng ngây ngô bên cạnh trẫm, trẫm có thể đối xử với nàng không tốt?”

 

Lúc này A Uyển mới vui vẻ ra mặt, cảm giác được người khác nuông chiều thật quá sướng, nếu tiếp tục như vậy như vậy mình sẽ chìm đắm vào trong cưng chiều của Hoàng thượng mất.

 

Giờ lên đèn, sắc trời đã dần tối, ráng hồng phía Tây vẫn chưa hoàn toàn bị tấm màn đêm che phủ, Hoàng thượng cùng A Uyển ngay cả bữa tối cũng không dùng liền ra khỏi cửa, mà còn là ngồi Trục Phong đi. (Lina: có ai còn nhớ Trục Phong không, là chú ngựa của anh Tề đấy)

 

Chạng vạng tối mùa hè thì mát lên rất nhiều, A Uyển được Hoàng thượng ôm vào trong lòng, cũng không nhìn phong cảnh quanh mình, chỉ nghe theo tiếng lộc cộc của vó ngựa, gió lướt qua bên tai càng lúc càng lớn, xóc nảy một trận như thế, đến lúc A Uyển có cảm giác thịt ở mông mình có chút đau, Hoàng thượng rốt cục mới kéo dây cương để Trục Phong ngừng lại.

 

Nhưng khi từ trong lòng Hoàng thượng thò đầu ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Lúc này nàng đang ở trên một thảo nguyên bao la không thấy điểm dừng, lác đác trên thảo nguyên còn thấy chút ánh sáng le lói từ phòng thu chi. Cảnh sắc ngoài dự đoán khiến cho A Uyển kinh ngạc há hốc mồm, nàng thất thố ở trước mặt Hoàng thượng cũng không phải lần đầu tiên, lập tức bị Hoàng thượng gõ đầu một cái.

 

“Nhìn đến choáng váng?” Đối với phản ứng của A Uyển Hoàng thượng hết sức hài lòng, mình an bài như vậy chẳng phải vì để làm cho vật nhỏ kinh ngạc sao?

 

Nhưng A Uyển hoàn hồn xong liền đổi sang vẻ mặt nghi ngờ: “Chúng ta đang ở chỗ nào đây?” Trong “Địa lý chí” cũng đã nói qua, vùng biên quan Đại Tề quả thực là có thể nhìn thấy vùng thảo nguyên vô tận, nhưng bọn họ mới chỉ cưỡi ngựa được một hồi, sao có thể đã đến biên quan được chứ?

 

Ánh mắt Hoàng thượng cũng phóng đến trên vùng thảo nguyên này, đáy mắt có chút tâm tình không nói rõ: “Đây là bãi săn của Bích Thủy Trang.”

 

“…” Lý Phúc Mãn chẳng phải nói đây là bãi săn loại nhỏ sao? Cảm giác không nhìn thấy điểm tận cùng của thảo nguyên, có chỗ nào liên quan đến chữ “nhỏ” chứ? Trong lòng A Uyển lặng lẽ quyết định, sẽ không phát cho Lý Phúc Mãn tiền bổng lộc mấy tháng này.

 

Hoàng thượng nói xong câu này, dây cương vung lên, cưỡi Trục Phong đi tới phía phòng thu chi. Bọn họ vừa đến liền có cung nhân phục vụ đem Trục Phong đi, trước phòng thu chi đốt một đống lửa, đang có cung nhân phục vụ nướng dê, trái lại làm cho A Uyển nhớ tới thời gian kiếp trước mình du ngoạn thảo nguyên rất giống nhau, nên đối với cảnh tượng trước mắt cảm giác rất quen thuộc.

 

Hoàng thượng đi tới nắm tay A Uyển: “Còn ngẩn người ở đó làm gì, đi.” nói xong liền kéo A Uyển vào trong phòng sổ sách, mà bố trí bên trong quả nhiên cũng không khác gì nhà bạt, chỉ là bày biện trên bàn chỉnh tề đẹp đẽ hơn chút. Cùng A Uyển ngồi xuống bên cạnh bàn, Hoàng thượng mới nói: “Hôm nay mang nàng nếm thử đồ ăn hương vị khác lạ.”

 

A Uyển gật đầu, cũng cực kỳ khó hiểu hỏi: “Sao ở trong thôn trang nghỉ hè lại xây một bãi săn như vậy? Mới vừa rồi thần thiếp còn tưởng đã đên biên cương rồi chứ.”

 

“A? Nàng biết biên cương có phong cảnh thế nào sao?” Đối với A Uyển sống ở khuê phòng có thể liên hệ nơi đây với biên cương, Hoàng thượng cảm thấy rất kỳ lạ.

 

Chắc là cùng ta đại…mỗ cổ xấp xỉ, tốt xấu gì ta cũng từng đi du ngoạn không phải sao? Nhưng A Uyển ngoài miệng đáp: “Thần thiếp không biết, chỉ là ở đọc qua ở trong sách đọc qua mà thôi, trong lúc nhất thời nhìn chỗ này thấy giống miêu tả trong sách.”

 

Hoàng thượng nghe vậy gật đầu: “Bãi săn này mô phỏng kiểu của biên cương, phòng thu chi này cũng mô phỏng theo nơi ở của bách tính du mục biên cương.”

 

“Nhưng mà tại sao muốn ở trong Bích Thủy trang làm cảnh trí của biên cương vậy?”

 

Vừa hỏi xong, nét mặt Hoàng thượng lập tức trở nên nghiêm túc: “Nàng cũng biết biên cảnh của Đại Tề luôn không yên ổn đúng không?” Thấy A Uyển gật đầu, Hoàng thượng mới tiếp tục: “Đây cũng phải chuyện một năm nửa năm, từ khi Hoàng Khảo tại vị thì bãi săn đã có, các tổ tiên xây bãi săn để khuyên bảo con cháu, hưởng thụ yên vui thì chớ quên nỗi khổ của bách tính biên cảnh.

 

A Uyển gật đầu, ý bảo mình biết rồi. Giáp với biên cảnh Đại Tề là Hách Đáp quốc, dân chúng tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, sở trường cưỡi ngựa bắn cung, lấy du mục mà sống, hàng năm thức ăn không đủ thì như cường đạo đến biên cảnh cướp đoạt lương thực của bách tính, thậm chí tàn sát dân chúng biên cảnh hoặc đem dân chúng thôn trang biên cảnh cướp đi làm nô lệ, đây là chuyện thường xuyên xảy ra.

 

Đại Tề cũng không phải chưa từng đàm phán cùng Hách Đáp. Lãnh chủ Hách Đáp trong miệng đồng ý rất hay, nhưng vẫn lén không thay đổi như cũ. Đại Tề cũng từng khai chiến qua, nhưng tiểu quốc Hách Đáp này không cố định thành nước, tiến đánh chiến tranh thì chạy nhanh hơn bất kì ai, biên cảnh hơi sơ sẩy một chút thì họ ngóc đầu lại, bách tính biên cảnh có thể nói là cực kỳ khổ, mấy năm gần đây mới tốt lên.

 

Nhất thời không khí trong lều có chút nặng nề, không biết làm sao để phá vỡ thì cung nhân đem món ăn có chứa hương vị biên cảnh lên, Hoàng thượng gắp một chút đưa tới đặt vào trong đĩa của A Uyển: “Trẫm vốn mang nàng đến đây để biết một chút về phong cảnh biên cương để giải sầu một chút, nhắc tới điều này trái lại làm ảnh hương đến tâm tình.”

 

A Uyển vội vã lắc đầu bác bỏ, nắm tay Hoàng thượng: “Là thần thiếp không tốt, cứ hiếu kỳ muốn hỏi, chỉ là, thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng sẽ có ngày có thể mang theo thần thiếp cùng đi đến biên cảnh nhìn thảo nguyên chân chính.”

 

Hoàng thượng cong khóe miệng, cũng không đáp lại lời này: “Ăn đi.”

 

Dùng xong bữa tối, A Uyển đề xuất muốn đi tản bộ tiêu thực, nhưng trên thức tế lại treo trên người Hoàng thượng: “Hoàng thượng, tại bãi săn này thực sự có cảm giác ở trên thảo nguyên.”

 

Nói rồi, thả tay Hoàng thượng ra, chạy nhanh về phía trước, lúc này màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, khắp bầu trời sao lấp lánh, trước mắt ngắm thảo nguyên bất tận cũng không khác gì cảnh kiếp trước mình thấy, A Uyển trong nháy mắt có loại cảm giác “Thiên tự khung lư, lung cái tứ dã”*, tình cảnh thiên địa này chỉ có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới có thể cảm nhận được.

 

*Nghĩa là: Trời như mái vòm úp xuống khắp nơi. Đây là một câu trong bài “Sắc Lặc ca” tả cảnh sinh hoạt của dân du mục, do Hộc luật kim sáng tác nhằm ổn định lòng dân trong trận Ngọc Bích.

 

Sau lưng là Hoàng thượng nhìn người trước mắt dưới bóng đêm không rõ bóng lưng, gió bãi săn thổi tới làm tung bay làn váy của nàng, bỗng nhiên người đó quay sang, hướng tới mình duỗi tay, tuy không nhìn rõ nét mặt của nàng nhưng có thể cảm nhận được nàng nhất định đang cười.

 

“Sau này trẫm nhất định sẽ dẫn nàng đi nhìn thảo nguyên chân chính.” (>O

 

Mà A Uyển cũng cười, tuy rốt cuộc cũng hiểu được tại sao kiếp trước bản thân một thân một mình du lịch thì luôn cảm thấy thiếu sót gì đó không nói được, thì ra muốn đi nơi tốt đẹp, chính là cần đi cùng đúng người nha.

back top