Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 185: Cơ Nguyệt vs Địa Ma


Vừa ra khỏi tháp, hai người bọn họ gặp Tiểu Vũ đã không phải là người nữa mà đã biến thành đại ma đầu, khuôn mặt dữ tợn, vô cùng kinh người.

- Phân thân của chàng đã bị ma hóa rồi!

Cơ Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có giật mình, mà hơi âm trầm nói.

- Ta cũng không rõ nguyên nhân tại sao hắn lại bị như vậy nữa!

Nhưng Trần Vũ vừa mới nói xong thì để ý tới cái Huyết Trì sau lưng phân thân của mình, câu hỏi của hắn không cần nói cũng đã biết câu trả lời rồi.

Vân Kinh Hồng chạy ra xa, khi đến chỗ an toàn nàng liền quay đầu lại xem sự biến hóa của Tiểu Vũ, nhưng không ngờ khi nhìn lại đã phát hiện có hai người vô thanh vô thức xuất hiện nơi này.

- Hai người này là ai?

Vân Kinh Hồng không khỏi kinh ngạc mà lẩm bẩm, nhưng hiện giờ nàng không cần quản nhiều như vậy.

Phía Huyết Trì!

Địa Ma khi nhìn thấy hai người đột ngột xuất hiện trước mặt mình, tay trái hắn dơ lên, ma khí màu đỏ xoay tròn trên tay hắn hiến thành một thanh kiếm dài hơn một mét, thanh kiếm này không thẳng như những thanh kiếm khác mà nó uống lượn kỳ lạ, phía lưỡi kiếm có một cái răng cưa nằm gần mũi kiếm, nhìn rất tà dị.

- Bão Kiếm!



Địa Ma dơ cao thanh ma kiếm lên, âm lãnh lên tiếng, một kiếm chém xuống, một cơn lốc màu đen xuất hiện, gió trong thông đạo cũng trở nên cuốn mãnh, trong cơn lốc có nhiều sọ đầu cười khặc khặc, cơn lốc ngày càng lớn ra làm đất đá rơi xuống liên tục.

Trong cơn lốc màu đen như có vô số cương phong sắc bén nếu người thường vô tình chạm vào sẽ hóa thành vũn máu ngay.

Thấy cơn lốc xoáy màu đen đang bay lại hướng mình, Trần Vũ liền chạy núp ở phía sau người vợ mình, hiện tại hắn đứng ra đở chỉ có nước đi đầu thai, mà vợ hắn mạnh như vậy chẳng lẽ không chặn lại được sao?

Cơn lốc tới gần, Cơ Nguyệt chỉ đơn giản nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, một kết giới liền hiện ra trước mắt, cơn lốc kia khi chạm vào kết giới của nàng thì liền nhanh chóng tan biến, không có một chút chấn động nào đến kết giới cả.

Tiếp đến nàng khẽ phất cánh tay lên, không gian xung quanh liền trở nên âm lãnh, nhiệt độ hạ xuống, xung quanh nàng xuất hiện hơn ba thanh băng kiếm màu lam.

- Đi!

Cơ Nguyệt khẽ quát, ngón tay chỉ về phía Địa Ma, ba thanh băng kiếm như tia chớp đâm thẳng tới người của hắn.

- Ha ha ha...Tường gió!

Địa Ma thấy băng kiếm đang bay tới mình liền nhất ma kiếm lên, chém sang một bên, nhất thời một cái tường gió cao hơn hai mét rộng năm mét bằng lửa dựng lên, băng kiếm vừa chạm đến liền tiêu biến thành hơi nước.

- Hả!

Trần Vũ thấy chuyện này thì không khỏi dụi mắt vài cái, hắn rõ ràng không có nhìn nhằm chứ!

- Ha ha ha, dám ngăn cản ta, tất cả phải chết!

Địa Ma dơ thanh ma kiếm lên chém về phía Cơ Nguyệt, nhất thời có nhiều cơn lốc tiến đến nhưng cũng không phá được kết giới của nàng, Trần Vũ đứng trong kết giới thấy vậy mới âm thầm vuốt mồ hôi trên trán.

Quả thật là bộ dáng hiện tại của phân thân mình có phần hơi quỷ dị, làm hắn nhìn cũng phát ngán chứ làm gì đến chuyện đánh đấm ở đây!

Cơ Nguyệt thấy thể mỉm cười nhẹ, vì sợ làm tổn thương phân thân của hắn nên lúc nãy nàng sử dụng căn bản là chưa được một thành lực lượng nữa.

Thấy phân thân của hắn có quá nhiều ma khí, nàng lấy trong người ra một chuỗi ngọc màu trắng sữa, sau đó nhanh tay bắt quyết niệm chú ngữ.

Chuỗi ngọc nhanh chóng phát sáng, những hạt chuỗi tự bung ra, nghiềm hướng Địa Ma mà bay lại, khi hạt chuỗi tiến đến cỗ của Địa Ma liền bắt đầu kết hợp lại, phát sáng lên liên tục, bằng mắt thường có thể thấy ma khí trên người hắn dần dần bị chế trụ lại.

- Hừ muốn khống chế ta, ngươi còn chưa đủ!


Địa Ma giơ ngón trỏ lắc lắc vài cái, giọng khinh thường nói, sau đó hắn nắm lấy sợi chuỗi màu trắng bức ra.

Đinh đinh đinh!

Tiến chuỗi ngọc phát ra đinh đinh khi mỗi lần Địa Ma bứt nó ra khỏi cổ, mà mỗi lần như vậy ma khí bị chuỗi ngọc hấp thu nhiều hơn.

- Vậy sao!

Dứt lời, Cơ Nguyệt khẽ giơ tay, một khối lập phương trong suốt xuất hiện trên đỉnh đầu Địa Ma, nó vừa xuất hiện liền bao trùm hết cả người Địa Ma.

Địa Ma biết có nguy hiểm, hắn liền lướt sang một bên né tránh, khối lập phương kia liền chụp xuống khoảng không, một quyền vun ra, hỏa quyền đánh vào khối lập phương nhưng không hề có tác dụng gì với nó.

Trên mặt Cơ Nguyệt mỉm cười nhẹ, chậm rãi đi về phía Địa Ma, tay vừa vung lên, trên trời liền xuất hiện vô số khối lập phương, chúng không ngừng chụp xuống phía đầu Địa Ma.

Địa Ma không ngừng lướt trái phải tránh né, nhưng những khối lập phương kia thật sự quá nhiều, cuối cùng hắn cũng bị dồn vào trong góc chết, rốt cuộc bị một khối lập phương gắt gao bao phủ lại.

Địa Ma giơ cao ma kiếm lên, hét lớn:

- Bão Kiếm! Phá cho ta!

Nhưng cơn lốc vừa mới hình thành thì liền bị đánh tan, Bão Kiếm ra bao nhiêu liền bị đánh ta hết bấy nhiêu.

Thấy thế Địa Ma vừa vun quyền vừa dùng ma kiếm chém liên tục vào khối lập phương. Thông thường, cho dù là vật cứng rắn đến đâu, nếu bị một lực mạnh mẽ tác động vào thì cũng sẽ chấn động hoặc là lắc lư.

Nhưng khối lập phương trong suốt mà Cơ Nguyệt tiện tay tạo ra này, lại có vẻ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ sức mạnh, mặc cho Địa Ma đánh hay chém mãnh liệt đến cỡ nào, cũng không chút nhúc nhích!



Cơ Nguyệt chậm rãi đi tới, Trần Vũ cũng nhanh chóng đi theo, bước tới trước mặt Địa Ma, nàng nhẹ nhàng nói:

- Vô dụng thôi! Công kích của ngươi, không có khả năng phá vỡ kết giới của ta!

- Ha ha ha, ngươi dám giết ta sao? ha ha ha...

Tiếng cười ma quỷ của Địa Ma vang lên, làm Cơ Nguyệt hơi nheo mày lại, quả thật nàng không giết được phân thân của Trần Vũ nếu không hắn sẽ bị tổn thương rất nặng.

- Ngươi cho là vậy sao?

Cơ Nguyệt giơ bàn tay như ngọc trắng, mấy ngón tay búp măng vẫy nhẹ một cái, chiều cao và rộng của khối tứ phương liền giảm xuống, Địa Ma đứng bên trong cũng không đứng yên mà chống đỡ lại.

Nhưng chống thế nào thì kết giới cũng chèn ép, đè hắn xuống dưới, làm cho hắn không còn không giản để chém bừa nữa.

Đến khi Địa Ma đã quỳ một chân xuống thì hắn lấy ma kiếm dựng đứng lên chống lại sức nén kinh khủng của cái kết giới này.

Rắc rắc rắc...!

Ma kiếm như một cành cây khô bị bẽ gãy, tan thành nhiều mảnh nhỏ, thấy ma kiếm bị gãy hắn dùng tay đở lại cho đến khi Địa Ma quỳ hẳn hai chân xuống dưới, thì kết giới mới ngừng lại.




back top