Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 244: Ta đến rồi đây


- Hừ, đây là các ngươi tự tìm, đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu!

Trương Nộ Lãng sát khí nghiêm nghị, trong con mắt màu đen có một loại lãnh khốc nói không ra lời, đối với người làm chuyện lớn không nên nhân từ.

Đám người ba đại gia tộc bị buộc chặc ở trên cột gỗ thành một hàng dài, đám thị vệ đứng trước người bọn hắn rút ra một cây trường tiên màu đen, trên những trường tiên này tất cả đều mang theo gai nhọn hoắc.

Mấy tên thị vệ đứng ở trước những người kia, chợt đem trường tiên rút đi ra ngoài, "chát" một tiếng quật ở bộ ngực bọn họ, trong nháy mắt da tróc thịt bong, máu tươi bay ngang.

Những tộc nhân kia hừ một tiếng, gương mặt non nớt đau đến cơ hồ bóp méo, cơ hồ muốn đem hàm răng cắn nát, nhưng ngạnh kháng đem đau đớn nuốt xuống bụng, bọn họ hoàn toàn không cách nào cô đọng chân khí, cùng thường nhân không khác, đổi lại người bình thường đã sớm hôn mê bất tỉnh, nhưng bằng vào những năm rèn luyện nên cố nén ý chí quyết không rên.

Ngay sau đó, lại là một roi đánh xuống!

Ba ba ba, trường tiên liên tục đánh xuống, y phục trên những người bị buộc trên cộc trong chốc lát liền bị máu tươi nhuộm dần.

Đám người Trần Thiên Hàn, Đổng Thanh Phong gào thét lần lượt đứng lên, nhưng lần lượt bị đám thị vệ đá ngả lăn, bọn họ trong rống giận mang theo tiếng khóc.

- Trương Nộ Lãng, Trần Thiên Hàn ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

Trần Thiên Hàn rống giận, giống như một đầu dã thú cuồng bạo.

Ba tên đến từ Hắc La Tông Trong thì vẫn bình thản như không có chuyện gì, dường như những chuyện này bọn họ đã nhìn rất quen mắt rồi.

Đúng như Trương Nộ Lãng đoán, những tộc nhân của những gia tộc kia còn chưa hẳn rời đi khỏi Nam Lĩnh Thành, mà ẩn nấp lại quan sát tình hình, bọn họ nghe mấy tên Trương gia thông báo như vậy thì xém nữa đã không kìm nén được mà đi ra.

Nếu bọn họ đi ra thì công sức của những người kia đã đổ sông đổ bể hết rồi!



* * *

Bên trong Trần gia!

- Tộc trưởng, tất cả tộc nhân của tam đại gia tộc đã được bắt lại hết, nhưng những người đã trốn kia thì tìm không thấy, hầu như họ đã bốc hơi khỏi đây vậy!

- Hừ, tích cực thông báo một chút cho ta, ta không tin bọn chúng đã đi hết, bắt được người nào hay người đó!

Trương Nộ Lãng lạnh lùng ra lệnh.

* * *

Trong lúc mọi ngời đang bị tra tấn thì Tiểu Vũ đã nhìn thấy cánh cổng của Nam Lĩnh Thành rồi!

Tiểu Vũ hướng về phía Trần gia bay như điên, đầu óc của hắn giống như là muốn nổ tung, Trần gia tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!

- Mọi người nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Tiểu Vũ như phát cuồng, tâm loạn như ma, khẩn trương, sợ hãi, đủ loại tâm trạng dâng lên trong người hắn, hắn sợ khi mình trở lại thì toàn bộ Trần gia đã biến thành những cổ thi thể, nghĩ đến tình huống này lòng hắn như bị lửa đốt.

Không, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy!

Tuyệt đối không thể!



Phía sau hắn có Phi Vân Điểu đang đuổi theo sát được, còn những người kia do cưỡi ngựa nên tốc độ chậm hơn rất nhiều, chỉ có Tiểu Bạch có phong thuộc tính nên dùng hết tốc lực chạy như điên, từ trên cao nhìn xuống nó không khác nào một viên đạn bắn với tốc độ cao.

Ó Ó Ó!!!

Lúc này trên trời vang xuống nhiều tiếng chim hót, mọi người ngước đầu nhìn lên thì thấy xa xa phía trước có hai người đang lăng không phi hành, chính giữa có một người như đang đứng trên một thanh kiếm mà bay.

Phía sau là hơn mười con Phi Vân Điểu, thân hình to lớn, mỗi một con ít nhất cũng to hơn một căn nhà bình thường.

- Grào!!!!

Phía xa xa có tiếng yêu thú rống lớn, nhìn lại phía dưới đất lập tức nhìn thấy một con yêu thú như bò điên đang đâm đầu chạy về phía này, nó không ngừng rống lớn xông vào trong thành, làm mọi người sợ đến chạy tán loạn!

- Nhanh chặn nó lại!

Đám người Trương gia canh cổng thấy vậy liền hốt hoảng, tay cầm binh khí chạy lại tấn công, Tiểu Bạch liền há lớn cái miệng cắn nát binh khí, sau đó một trảo đánh xuống xét nát người trung niên Trương gia.

- Nhanh, nhanh cho người đi chặn chúng lại, nhanh đi thông báo nói có yêu thú tấn công thành!

Đám tộc nhân Trương gia hốt hoảng la lớn, mấy tên khác nghe được liền nhanh chóng chạy thục mạng đi thông báo, một số còn lại, mấy tên Bạo Khí Cảnh bị giết một cách dễ dàng.

- Rống!!!


Tiểu Bạch ngẩn cao đầu nhìn lên không trung rống lớn một tiếng, sau đó như bò điên đâm đầu chạy thẳng vào Trần gia.

- Thiên Lang là yêu thú tứ cấp, làm sao lại xuất hiện tại nơi này, hơn nữa những con Phi Vân Điểu trên kia hầu như đang chở người thì phải?

Người dân cùng một số gia tộc nhỏ thấy cảnh tượng này thì không biết nên nói như thế nào, đây là chuyện lạ chưa từng xảy ra tại Nam Lĩnh Thành này hơn ngàn năm qua rồi nha!

Nhưng tộc nhân của tam đại gia tộc thấy tình hình này thì lại vui mừng, chỉ cần yêu thú đó làm loạn bọn hắn sẽ ra ngoài cứu người thân của mình.

Tên tộc nhân Trương gia thở gấp chạy vào thông báo.

- Báo tộc trưởng, phía ngoài thành có một con Thiên Lang đang xông vào đây!

- Chuyện gì xảy ra?

Trương Nộ Lãng giật mình sửng sốt một chút, Thiên Lang là yêu thú, mà sơn mạch cách nơi này khá xa, làm sao lại tới đây làm loạn, hắn đột nhiên có một tia dự cảm không ổn, chẳng lẽ là viện binh của tam đại gia tộc mời tới?

- Tất cả nghe lệnh, vây quanh người của tam đại gia tộc cho ta! Bất luận kẻ nào dám can đảm có dị động, giết!

Trương Nộ Lãng lớn tiếng quát lên, trong lòng mơ hồ có một chút dự cảm bất an, còn đám người Hắc La Tông thì nhìn phía xa xa trên trời cao, thấy có người lăng không phi hành thì không khỏi lo lắng.

- Khụ khụ, Đổng huynh, chẳng lẽ ngươi đã mời được cường giả lại hỗ trợ sao?

Trần Thiên Hàn ho khan một tiếng quay sang hỏi Đổng Thanh Phong, hiện tại ở nơi này chỉ có thành chủ là có quan hệ rộng nhất mà thôi.

- Không phải là cường giả của các ngươi mời tới sao?

Trái ngược lại sự chờ đợi, Đổng Thanh Phong nhìn sang Vương Mạc và Trần Thiên Hàn.



Chẳng lẽ đó chỉ là cường giả đi ngang qua!

Ánh mắt mọi người lần nữa lâm vào ảm đạm, người nào sẽ đến cứu tam đại gia tộc đây?

Về phần Trần Vũ thì Trần Thiên Hàn hi vọng đứa cháu bé bỏng của mình đừng quay lại, hãy cứ an toàn sống ngoài kia là lão đã an tâm mà ra đi rồi!

Đối mặt với nhiều cường giả như vậy thì cho dù Trần Vũ trở lại cũng không làm nên chuyện gì, còn không bằng ngốc ở bên ngoài, giữ lại cho Trần gia một tia hi vọng cuối cùng.

- Rốngggggg!

Tiểu Bạch nhanh chóng chạy lại trước Trần gia, nó ngước đầu nhìn vào trong rống lớn một tiếng, sau đó xông vào bên trong.

- Hừ, súc sinh không biết sống chết!

Trương Nộ Lãng hừ lạnh bay lại đánh một chưởng vào người Tiểu Bạch, nó liền bị đánh văng ra ngoài cửa, Tiểu Bạch sửng lông mao lên, con mắt thứ ba bắt đầu mở ra.

Kim quang bắn ra xung quanh, lập tức làm mọi người trở nên bất động, nó liền nhanh chóng lao tới cắn lên người Trương Nộ Lãng, máu tươi văng ra, nhưng Trương Nộ Lãng nhanh chóng thoát khỏi ảo cảnh đánh một chưởng lên đầu nó.

Nó thân là yêu thú cấp bốn nên vẫn chưa thể đánh lại cường giả Hóa Khí Cảnh, nó ngước đầu nhìn lên trời cao rống lớn một tiếng nữa, sóng âm đánh ra khắp nơi lang đến tận chín tầng mây.

- Ta đến rồi đây!

* * *

Trả lời đọc giả: do có nhiều câu hỏi trùng nhau nên ta sẽ trả lời câu hỏi đại diện của bạn "太易 " -> "Thái Dịch" -> "Tác giả có thể đẩy nhanh tiến độ hơn không? tác giả có dự định viết tiếp phần 2 không?"

Trả lời: Ta sẽ đẩy nhanh tiến độ, tầm tháng 2 năm 2014 là xong truyện này, phần 2 ta sẽ viết nhưng phải đến tầm tháng năm ta mới bắt đầu ra chương!

back top