Láng Giềng Hắc Ám

Chương 45

Tôi bị Trang Hôn Hiểu uy hiếp.

 

Uy hiếp trơ trẽn.

 

Tuy trước đây anh thường uy hiếp tôi.

 

Nhưng lần này tính chất hoàn toàn khác.

 

Bởi vì tất cả bắt nguồn từ một người con gái!

 

Anh, vì, cô ta, uy, hiếp, tôi.

 

Nhưng nhịn được.

 

Điều đó nhịn được thì còn cái gì không chịu được, tôi quyết định điều tra ra người con gái đó rốt cuộc là ai.

 

Đầu tiên gọi điện thoại hỏi Liễu Bán Hạ, nói bóng gió xa xôi, đi thẳng vào vấn đề, các chiêu đều dùng cả, anh ta chỉ nói một câu: "Đây là bùa tôi dùng để ép buộc Hôn Hiểu, sao có thể để cô biết." Rồi tống cổ tôi.

 

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, tôi quyết định đi tìm Chu Mặc Sắc, vì anh ta là người thuần lương nhất trong 3 anh em nhà họ.

 

Đổi câu nói khác, cũng là tên ngốc nhất.

 

Tới tòa báo, vừa may gặp thư ký đào ngũ khỏi vị trí, tôi liền công khai mở cửa bước vào văn phòng anh ta.

 

Quả nhiên không ngoài dự liệu, anh ta đang ôm một cô người mẫu mắt nhắm chiêm chiếp trên ghế, cực kỳ tập trung, căn bản không phát hiện ra có người vào.

 

Đợi 3 phút, tôi không nhẫn nại được nữa, liền đóng cửa.

 

"Rầm" một tiếng, cặp uyên ương yêu đương vụng trộm giật mình rời nhau, Chu Mặc Sắc lau lau miệng, vẻ mặt bình thường: "Được rồi, bụi đã thổi đi, không sao, không cần cảm ơn anh, đây đều là vì công viêc."

 

"Có ai nói cho anh biết, lý do này thật kém." Tôi khinh thường nhìn anh ta.

 

"Thảo Nhĩ?" Anh ra lúc này mới phát hiện ra là tôi, thở dài, bước tới đẩy tôi ra ngoài: "Ngoan, anh đang làm việc, em ra ngoài đi dạo trước đi, đợi chút rồi đến."

 

 

"Đợi chút," Tôi nhìn cô người mẫu đó, mặt trái xoan, mắt to, xem ra vẫn còn vẻ ngây thơ, liền nói khẽ: "Anh vẫn chưa xem chứng minh thư của cô ấy à?"

 

"Anh lại chẳng thần kinh." Anh "xí" một tiếng, cười phản đối.

 

"Lương Tử." Tôi mát mẻ nhắc nhở anh ta.

 

Chu Mặc Sắc vẫn cười nhưng nụ cười dần dần không nén được giận.

 

Lúc này, cô người mẫu đó duyên dáng bước tới, ôm cổ anh ta, dịu dàng nói: "Còn muốn làm việc nữa không?"

 

"Đương nhiên muốn, nhưng," Chu Mặc Sắc do dự, thăm dò hỏi: "Anh có thể xem chứng minh thư của em trước không?"

 

Quả nhiên, cô người mẫu đó dùng ánh mắt "người này có bệnh" nhìn Chu Mặc Sắc, sau đó mím môi, đi ra.

 

Tôi vội vàng ấn khóe miệng, tránh chúng ngoác lên tới tận huyệt thái dương.

 

"Thảo Nhĩ," Chu Mặc Sắc bất lực nhìn tôi: "Em tới đây làm gì?"

 

"Hỏi một vấn đề." Tôi trở lại chủ đề chính: "Tạp chí kỳ tháng 4 của 12 năm trước, bọn anh chắc vẫn còn giữ chứ."

 

"Tháng 4, 12 năm trước......" Chu Mặc Sắc đột nhiên dừng lại, cười hi hi nhìn tôi: "Anh hiểu rồi."

 

Anh mở ngăn tủ sách cuối cùng, cầm ra một quyển tạp chí cũ, đưa tôi, chỉ chỉ trang bìa, nháy nháy mắt: "Đây, chính là cô ấy."

 

Tôi nhắm mắt, hít vài hơi thật sâu, hai ngón tay đặt lên thái dương, không ngừng xoay tròn, nói trong mơ: "Chúc Thảo Nhĩ, nếu cô ấy đẹp hơn mày, vậy tính tình chắc chắn không bằng, nếu tình tính cô ấy hơn mày vậy chỉ số thông mình nhất định không cao bằng, nếu cô ấy thông minh hơn mày, vậy.... vậy da mặt nhất định không dày bằng."

 

Uhm, sao tôi còn cần cái này?

 

Bỏ đi, cuối cùng cũng tìm ra một ưu thế.

 

Tôi trấn tĩnh lại, từ từ mở mắt, chờ nhìn rõ trang bìa trước mặt, không nhịn được "a" lên một tiếng.

back top