Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 119: Bị Thương

Có người bên ngoài gõ cửa, hình như đang có việc gấp, gõ mấy cái liền.
Hoắc Minh Cẩm vẫn không nhúc nhích, nhìn chăm chú Phó Vân anh không chớp mắt, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng.
Phó Vân anh có cảm giác không dám nhìn chàng, nhìn xuống chậu than đang cháy bừng bừng dưới chân.
Trước khi cố ý dùng chuyện nhận con nuôi để thử Hoắc Minh Cẩm, nàng từng có rất nhiều loại suy đoán khác nhau, nhưng dù là loại nào cũng không thể nghĩ tới... Căn bản không thể thế được!
Vậy mà huynh ấy lại có loại suy nghĩ này... Bắt đầu từ khi nào?
Lần đầu tiên gặp là ở bến tàu, trời không trăng không sao, sau khi huynh ấy cứu được nàng cũng chẳng thèm nhìn nàng lần nào, nàng không thấy rõ được huynh ấy, huynh ấy cũng chẳng nhìn rõ nàng. Hơn nữa huynh ấy cho rằng người được huynh ấy cứu là Ngũ tỷ nhi.
Lần thứ hai, trong quán trà ở phủ Võ Xương, khi ấy huynh ấy chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, sau đó là trên đường núi dẫn lên Trường Xuân Quan, nàng đưa cho huynh ấy một bộ đồ che mưa.
Nàng nhíu mày, nhớ tới khi đó huynh ấy đã nói một câu: Mới vừa uống rượu xong, đừng để trúng gió thì tốt hơn.
Lúc ấy nàng hơi say, không cảm thấy có gì khác lạ bởi trong ấn tượng của nàng huynh ấy vẫn luôn như vậy, là công tử phủ Quốc Công, cử chỉ lễ độ, từ nhỏ đã được dạy đủ kiểu quy củ, biết lễ nghĩa.
Nhưng sau này nàng lại phát hiện ra Hoắc Minh Cẩm chưa bao giờ ôn hòa với những người khác như thế.
Nàng từng cho rằng bản thân mình tự tác đa tình, nhưng giờ không thể không suy xét kỹ càng một lần nữa những thứ mà huynh ấy đã làm cho nàng... Người cao cao tại thượng, cô độc như huynh ấy, sao có thể tự nhiên quan tâm tới một thiếu niên xuất thân bình tường mà chẳng có lý do gì được?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì khi đó nàng quan tâm đến huynh ấy, đưa cho huynh ấy một bộ áo tơi che mưa?
Chậu than nóng rực khiến mặt Phó Vân anh cũng nóng bừng lên, suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn, không biết phải suy xét thế nào.
Hoắc Minh Cẩm không tiếp tục gây áp lực cho nàng nữa, đứng dậy, giơ tay định vuốt lên tóc nàng, ngón tay vừa chạm vào lại dừng lại.
Nàng căng thẳng, không dám ngẩng đầu lên. Qua khóe mắt nàng nhìn thấy bàn tay kia dừng lại bên mái tóc nàng chốc lát rồi chậm rãi đưa về.
"Đêm đã khuya, ngủ sớm một chút đi."
Hoắc Minh Cẩm xoay người ra ngoài, bóng dáng cao lớn, bước chân vững vàng thong thả.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Phó Vân anh nghe thấy người bên ngoài lập tức đi tới, khe khẽ bẩm báo với Hoắc Minh Cẩm: "Nhị gia, bên Đông Cung..."
âm thanh quá nhỏ, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rào rào, nàng không nghe thấy nữa.
Cả đêm này Phó Vân anh trằn trọc khó ngủ.
Dưới tầng thi thoảng lại có tiếng động vọng lên, người của Hoắc Minh Cẩm cả đêm không ngủ, không biết đang bận việc gì.
Trước kia không biết huynh ấy có suy nghĩ như vậy, nàng đã quyết định dĩ bất biến ứng vạn biến, nhưng giờ đã biết rồi, nàng không thể tiếp tục giả bộ hồ đồ như trước.
Huynh ấy thực sự là kẻ đoạn tụ... Hay là huynh ấy đã biết nàng là nữ rồi?
Dù là bên nào thì cũng khó giải quyết cả.
Nếu là giả thiết đầu tiên, nàng còn có thể nghĩ cách khiến huynh ấy dần bỏ qua suy nghĩ này, tựa như cách nàng đối phó với Chu Thiên Lộc vậy. Nếu là giả thiết thứ hai, liên quan tới bí mật của nàng, vậy thì khó xử lý hơn nhiều.
Tại sao cứ phải là huynh ấy cơ chứ?
Trong lòng, nàng thực sự luôn coi huynh ấy như một người anh trai đáng tin cậy, vậy nên trước mặt huynh ấy, nàng chưa từng kiêng dè...
Trằn trọc tới tận nửa đêm, nàng vẫn chưa chợp mắt, nằm trên gối lăn qua lộn lại.
Đáng lẽ ra nàng phải sợ hãi mới phải, cân nhắc một hồi về nguyên nhân hậu quả, giờ cách tốt nhất chính là chạy trốn thật nhanh, nhưng mà trong lòng nàng lại chẳng hề có chút sợ hãi hay lo lắng nào cả.
Nếu thực sự tới lúc vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ nói ra chuyện kiếp trước. Nể tình từng quen biết ở kiếp trước, liệu Hoắc Minh Cẩm có buông tha cho nàng không? Hay là để huynh ấy bị cái loại chuyện kì bí này dọa cho sợ cũng được, huynh ấy luôn không thích nói chuyện quỷ thần, hơn nữa nàng còn từng gả cho người khác rồi.
Còn có Nguyễn Quân Trạch... Nghe nói hắn đã đi Thiên Tân Vệ học võ với cao nhân nào đó, có lẽ đến khi đó có thể có tác dụng.
Mãi tới tận rạng sáng, nàng mới thiếp đi được, ngủ hai canh giờ.
Sáng sớm, Kiều Gia bưng đồ ăn sáng nóng hổi tới cho nàng, nói: "Hoắc chỉ huy sứ chờ ngài, muốn về kinh sư với ngài."
Nàng bưng bát lên ăn, mặt không đổi sắc, ừ một tiếng.
Dù có thế nào đi chăng nữa, ăn cho no rồi nói sau.
Cùng lắm thì nói thật.
Xe ngựa dưới tầng đã được chuẩn bị. Thạch Chính và mấy người tạp dịch lên chiếc xe cuối cùng trong sự nơm nớp lo sợ, đi cùng với Cẩm Y Vệ tuy an toàn nhưng mấy vị quan gia kia vị nào vị nấy cau mày quắc mắt, khó nói chuyện, thà tách ra còn hơn.
Phó Vân anh được đưa tới một chiếc xe ngựa ở giữa đoàn.
Đề kỵ đeo đao vén màn xe lên, mời nàng lên xe, "Nhị gia chờ đã lâu."
Xung quanh đều là những đề kỵ mặc giáp nhẹ, eo đeo Tú Xuân Đao, nhìn nàng chằm chằm, Phó Vân anh tin rằng nếu nàng không bước lên, bọn họ lập tức sẽ giơ bàn tay to lớn kia ra, xách cổ áo nàng nhét vào trong xe.
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia không được xung đột với Cẩm Y Vệ, bảo hắn cưỡi ngựa đi theo, hít sâu một hơi, lên xe ngựa, cúi đầu xuống, nhìn thấy một đôi ủng gấm thêu mây.
Hoắc Minh Cẩm không nói gì, trong xe rất im ắng.
Nàng cúi đầu, ngồi thu lu trong một góc xe.
Xe lăn bánh, bánh xe lộc cộc cán qua mặt đất không bằng phẳng, thi thoảng rơi vào trong hõm đất nhỏ, những giọt nước bùn bắn lên, tiếng nước tạt lên mặt đất ào ào vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Hoắc Minh Cẩm vẫn không hé răng.
Phó Vân anh cảm thấy hơi kì quặc, hơi ngước mắt lên, len lén nhìn Hoắc Minh Cẩm.
Vừa nhìn lên, nàng không khỏi ngẩn người.
Hoắc Minh Cẩm không dùng khăn lưới, không đội mũ, khoanh tay trước ngực, dựa vừa vách xe, đôi mắt nhắm nghiền, ngủ mất rồi. Xung quanh vành mắt có một quầng thâm nhàn nhạt, đầy vẻ mệt mỏi. Xe ngựa xóc lên xóc xuống, huynh ấy cũng đung đưa theo, rõ ràng là đã cực kỳ mệt mỏi, không hề tỉnh lại. Khuôn mặt góc cạnh sắc nét tựa đao khắc, cằm có một lớp râu mỏng mờ mờ.
Cẩm Y Vệ làm việc rất nhanh chóng, hẳn đã sửa soạn xong từ lâu, chuẩn bị lên đường... Huynh ấy ngồi trong xe đợi nàng ngủ dậy, rửa mặt chải đầu, ăn uống xong xuôi mới xuất phát, chờ tới mức thiếp đi?
Huynh ấy luôn bận rộn, xuất quỷ nhập thần, là thần long thấy đầu không thấy đuôi [1], thường xuyên ra khỏi kinh làm việc, tối hôm qua có khi huynh ấy không chợp mắt chút nào.
[1] Ý nói thần bí, người khác không nắm bắt được hành tung.
Nhưng huynh ấy vẫn kiên nhẫn ngồi đây chờ nàng ngủ dậy.
Hai hàng lông mày của Phó Vân anh hơn nhướn lên, nàng chợt nhìn thấy mấy sợi tóc bạc trên tóc Hoắc Minh Cẩm.
Huynh ấy gian nan nửa đời người, giờ ba mươi tuổi, tuy nắm quyền lực trong tay nhưng vẫn chưa cưới vợ, cô đơn lẻ bóng.
Nàng nhớ tới kiếp trước, khi còn nhỏ, xuân về hoa nở, lúc tơ liễu rủ xuống vừa nhẹ vừa mềm, Hoắc Minh Cẩm đứng sau bàn đu dây, mỉm cười đẩy bàn đu dây cho nàng.
Các anh trai thích hù dọa nàng, lúc đẩy bàn đu dây thường cố ý dùng sức, bàn đu dây bay lên thật cao, chỉ thiếu nước lật nhào. Nàng nắm chặt dây thừng, sợ tới mức hét ầm lên, các anh lại cười nàng nhát gan. Sau này nàng không bao giờ chịu chơi bàn đu dây với các anh nữa. Hoắc Minh Cẩm lại rất chu đáo, biết nàng sợ, nhẹ nhàng đẩy bàn đu dây, độ mạnh vừa phải, vừa không khiến nàng sợ hãi lại vừa đủ để nàng được đu đi đu lại rất vui vẻ.
Sau đó nàng nghĩ Hoắc Minh Cẩm cũng mệt rồi, có qua có lại, nàng cũng muốn huynh ấy ngồi lên bàn đu dây để nàng đẩy, cắn răng đẩy mấy lần mà vẫn không đẩy nổi, cuối cùng đành nói: "Minh Cẩm ca ca, huynh mệt không? Muội mời huynh ăn món ngon nhé."
Hoắc Minh Cẩm bật cười, để nàng kéo tay huynh ấy đứng dậy.
Đương nhiên là nàng làm sao kéo được, huynh ấy tự đứng lên.
Ngày ấy họ đã ăn thật nhiều món điểm tâm ngon lành, phô mai mới làm ăn với những quả anh đào chín mọng đầu tiên của mùa xuân, vừa thơm vừa ngọt vừa béo, hương thơm vẫn lẩn khuất trong miệng.
Đại khái là đoạn ký ức kia quá đẹp, những năm tháng bình yên tươi đẹp đó, người thân đều còn sống, nàng vẫn vô tư lự, không cần phải lo lắng chuyện lấy chồng, những chuyện tỷ như giúp chồng dạy con khi ấy còn cách nàng rất xa. Nhiều năm đã qua đi, giờ ở bên Hoắc Minh Cẩm, nàng vẫn có cảm giác an tâm như cũ, cảm thấy huynh ấy nhất định sẽ không làm hại mình.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Nhưng nàng cũng không thể lúc nào cũng đề phòng như một cánh cung bị kéo căng, cũng có lúc mệt mỏi.
Phó Vân anh thất thần trong chốc lát, lấy hồ sơ vụ án của Trương thị ra, cúi đầu đọc. Sau khi trở lại kinh thành, nàng vẫn còn việc phải làm.
Chẳng mấy chốc nửa canh giờ đã qua đi, nàng kiểm tra lại mấy lần toàn bộ lời khai, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn thẳng về phía mình.
Hoắc Minh Cẩm đã tỉnh, duỗi chân ra, dựa người ra sau, đường đường chính chính nhìn thẳng về phía nàng.
Phó Vân anh khép hồ sơ lại, đối diện với ánh mắt của Hoắc Minh Cẩm.
"Hoắc đại nhân, có phải ngài thích Long Dương không?"
Nàng vẫn luôn trực tiếp như thế, Hoắc Minh Cẩm hơi nghẹn lời, sự bình tĩnh vững vàng trên mặt suýt nữa không giữ được.
Nàng vẫn thẳng thắn như vậy, không sợ chàng thẹn quá hóa giận, ép buộc nàng ngay ở đây. Xung quanh đều là người của chàng, nếu chàng cứ khăng khăng muốn làm, nàng không có cách nào chống cự.
Chàng ho khan mấy tiếng, day day ấn đường, gượng cười.
Chàng nên đoán được từ lâu rồi mới phải, với vào tính cách của nàng, một khi đã nghi ngờ điều gì thì nhất định phải hỏi cho rõ.
Nàng sẽ không nhận lời, chàng không nên để lộ suy nghĩ sớm như thế... Nhưng mà có rất nhiều chuyện không phải chàng muốn khống chế là có thể khống chế được. Tuy vậy chàng phải nhẫn nại bởi chàng biết nàng đã từng trải qua những gì.
Hai người chẳng ai nói lời nào.
Nhìn chằm chằm nhau một lúc, Hoắc Minh Cẩm khẽ cong khóe môi, mỉm cười.
Sớm muộn gì cũng phải nói với nàng.
"Ta không thích Long Dương..."
Chàng khẽ trả lời, nhìn về phía nàng, bỗng nhiên chàng nhíu mày, duỗi tay ra giữ chặt lấy thứ nàng đang giấu trong tay áo, động tác nhanh như chớp.
Phó Vân anh trở tay không kịp, mặt mày hơi biến sắc.
Hoắc Minh Cẩm nắm chặt lấy cổ tay nàng, lật nắm tay đang siết chặt của nàng lên, mở từng ngón tay thon dài của nàng ra, giật đi cây kiếm nhỏ giấu trong tay áo mà nàng vẫn nắm chặt trong tay.
Chuôi kiếm nằm trong lòng bàn tay, mũi kiếm được giấu trong tay áo, lòng bàn tay mềm mại và cổ tay in hằn dấu vết.
"Tại sao lại giữ cái này bên người? Ngươi sợ ta cưỡng ép ngươi sao?"
Chàng sửng sốt, mặt đột nhiên tối sầm, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Bị bắt tại trận, Phó Vân anh hoảng loạn trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn xuống, nói: "không phải nhằm vào ngài, ở Lương Hương ta từng đắc tội với người ta, về sau vẫn luôn giữ thanh kiếm nhỏ này trong tay áo, đề phòng nhỡ đâu... Chỉ là cách tự bảo vệ mình mà thôi."
Thấy Hoắc Minh Cẩm vẫn trầm ngâm không nói không rằng, giọng điệu của nàng cũng mềm mại hơn, khe khẽ nói tiếp: "Ngài là ân nhân cứu mạng của tứ thúc ta, ta không nghĩ xấu về ngài như thế."
Chiếc kiếm nhỏ này nàng vẫn luôn giữ bên người từ cái ngày vào Đông Cung nhậm chức thị độc đến giờ, hoàn toàn không phải dùng để đề phòng Hoắc Minh Cẩm.
Bàn tay đang nắm tay nàng từ từ siết lại, Hoắc Minh Cẩm khép mắt, khí thế đáng sợ khi nãy lập tức biến mất, chàng buông tay ra, "Ngươi đừng sợ... Có ta đây rồi."
Mấy lời này được chàng nói ra dịu dàng vô cùng, dịu dàng tới độ sắp hóa thành nước tới nơi nhưng từ chữ từng chữ lại mang theo sức nặng.
Phó Vân anh nhìn Hoắc Minh Cẩm, không biết nên nói điều gì.
Chàng cúi đầu, đặt chiếc kiếm nhỏ vào tay nàng, sửa sang ống tay áo mới bị chàng làm lộn xộn khi nãy, động tác rất cẩn thận như thể đang nâng niu một vật báu vô cùng quý giá, "Nàng là con gái, lúc nào cũng phải cẩn thận là chuyện đương nhiên."
Phó Vân anh sửng sốt, tim như ngừng đập.
Huynh ấy biết nàng là con gái!
Nếu đã biết vậy... tại sao còn giúp nàng ra làm quan?
Với thân phận của huynh ấy, nếu có ý gì với nàng, không cần tốn công tốn sức đã có thể có được nàng, tại sao phải lo lắng nhiều đến thế?
Trong khoảnh khắc, nàng hoảng loạn, bàng hoàng.
Hoắc Minh Cẩm tới gần nàng, ngón tay thô ráp nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói trầm trầm: "Giờ hẳn nàng biết rồi, ta ái mộ nàng đã lâu."
Tuy đã đoán được từ trước nhưng nghe Hoắc Minh Cẩm chính miệng thừa nhận, Phó Vân anh vẫn ngẩn người một lát, cảm xúc trong lòng rối loạn, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Trong xe lại rơi vào yên lặng.
Gần nhau trong gang tấc, hơi thở quấn lấy nhau, một tấc vuông xung quanh nàng tràn ngập hơi thở xa lạ trên người Hoắc Minh Cẩm, nàng có thể nhìn thấy thật rõ hình ảnh của mình trong đôi mắt người đối diện.
Đôi mắt ấy sâu thẳm, vô cùng kìm nén.
Nàng hơi rùng mình.
Hoắc Minh Cẩm lập tức buông nàng ra.
một lát sau, nàng lẩm bẩm hỏi, "Ngài biết được từ khi nào?"
"Chuyện đó không quan trọng." Chàng nhẹ nhàng lên tiếng, đưa tay mở vạt áo mình ra, cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy bộ ngực khỏe mạnh rám nắng.
Người Phó Vân anh cứng đờ.
Cảm nhận được sự cảnh giác của nàng, Hoắc Minh Cẩm lắc đầu gượng cười, lấy một thanh chủ thủy từ trong lồng ngực ra, đưa cho nàng, "Thanh chủy thủ này chém sắt như chém bùn, chém đứt được cả đao kiếm, tốt hơn thanh kiếm trong tay áo của nàng nhiều, cầm đi."
Nàng giật mình, không đưa tay ra nhận.
Hoắc Minh Cẩm đặt thanh chủy thủ bên cạnh nàng, lơ đãng hỏi: "Nàng đã đắc tội với ai rồi? Sợ hãi đến mức này?"
Huynh ấy đang cố ý lảng sang chuyện khác.
Phó Vân anh hiểu dụng ý của Hoắc Minh Cẩm, huynh ấy đã nhìn ra nàng định từ chối, không cho nàng cơ hội nói ra.
Cố ý hỏi huynh ấy có thích Long Dương hay không, buộc huynh ấy phải nói ra suy nghĩ trong lòng, tuy có thể sẽ khiến huynh ấy tức giận nhưng còn hơn mù mờ như lạc vào sương mù, nàng không muốn tiếp tục đoán tới đoán lui nữa.
Sau lần thử tối hôm qua, hôm nay nàng đã hỏi trực tiếp.
Đợi tới khi thực sự hiểu được huynh ấy rốt cuộc muốn gì, nàng mới có thể chuyển từ thế bị động sang chủ động, không đến nỗi bị huynh ấy dắt mũi như trước.
Nhưng giờ đã hiểu được suy nghĩ của huynh ấy, nàng lại không biết phải làm sao.
Hai kiếp làm người, nàng chưa từng phải xử lý tình huống như thế này bao giờ. Lấy chồng là lệnh của cha mẹ, lời người mai lối, kiếp trước, trước khi lấy Thôi Nam Hiên, nàng thậm chí còn chưa gặp hắn lần nào, chưa nói chuyện với hắn câu nào...
"Hoắc đại nhân..." Nàng cố gắng lắm mới nhẫn tâm được, lên tiếng một cách khó khăn, "Ngài là ân nhân cứu mạng của Phó gia, ta thực sự biết ơn ngài, nhưng mà..."
Hoắc Minh Cẩm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, vành mắt đã thoáng đỏ hoe.
Người đàn ông này lên chiến trường không quan tâm tới chuyện sống chết, khiến du mục ngoài biên ải chỉ nghe tên thôi đã sợ vỡ mật mà chỉ nghe nàng nói mấy câu, mắt đã đỏ hoe.
Có lẽ huynh ấy thật lòng...
Cổ họng Phó Vân anh nghẹn lại, nàng cắn môi. Chính bởi vì nàng tôn trọng Hoắc Minh Cẩm, tin tưởng vào nhân phẩm của huynh ấy nên mới phải nói rõ ràng với huynh ấy. Nàng nói tiếp: "Ta..."
Ngoài xe ngựa bỗng truyền tới một tiếng gào chói tai, từ hai bên đường núi bỗng có mười mấy con ngựa to khỏe xông ra, người trên ngựa giương cung cài tên, mũi tên hướng thẳng về chiếc xe ngựa ở giữa.
Mấy chục mũi tên nhọn xé rách bầu không phí đồng loạt lao về phía xe ngựa.
Đột nhiên có biến cố xảy ra, cả đoàn xe trở nên huyên náo. Các binh lính Cẩm Y Vệ lập tức rút Tú Xuân Đao ra, sát thủ mai phục từ bốn phương tám hướng xông lên đánh nhau với họ.
Ánh đao sáng lóe, những Cẩm Y Vệ bên cạnh Hoắc Minh Cẩm ai cũng là cao thủ hàng đầu, nay phải đối mặt với những kẻ đột nhiên lao từ trong rừng ra, dù bên địch đông gấp mười lần bên ta cũng không hề hoảng loạn, vững vàng đối mặt, Tú Xuân Đao trong tay dứt khoát vung về phía điểm yếu của đối phương.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, toàn bộ tâm trí của Phó Vân anh đang đặt vào chuyện làm sao để từ chối Hoắc Minh Cẩm một cách uyển chuyển nhẹ nhàng nhất, không kịp đề phòng, lắc lư rồi ngã quỵ về phía trước.
một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đỡ lấy nàng, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Ở đây đi, đừng ra ngoài."
Nàng tựa vào lồng ngực ấm áp của Hoắc Minh Cẩm, chỉ cần ngẩng đầu lên đã nhìn thấy xương quai hàm mạnh mẽ.
Nghe thấy tiếng hò hét vang trời bên ngoài, khí thế trên người chàng lập tức thay đổi, mặt mày lạnh lẽo, che chắn cho nàng ở phía sau, vén màn xe lên, ra lệnh cho mấy người xung quanh, "Bảo vệ cho tốt."
Đề kỵ xung quanh rút đao thưa vâng.
Hoắc Minh Cẩm cầm loan đao trong xe lên, xoay người lên ngựa, xông thẳm vào đám người đang chém giết. Chàng vung đao, kẻ cầm đầu của đám sát thủ hét lên thảm thiết, ngã từ trên ngựa xuống.
Giục ngựa lướt qua thi thể của gã cầm đầu, máu nhỏ xuống từ thanh đao của chàng, chàng nhìn xung quanh một lượt, mặt lạnh lùng, sát khí khiến người khác phải rợn người.
Đám sát thủ xung quanh sợ hãi khí thế của chàng, tự nhiên trở nên hèn nhát.
Chiến đấu trong phạm vi hẹp, ai sợ hãi trước thì người đó thua.
Cẩm Y Vệ nhanh chóng chiếm được ưu thế.
Phó Vân anh ở lại trong xe ngựa, không hề tùy tiện ló đầu ra xem xét tình hình bên ngoài.
Sợ mũi tên đi lạc nào đó sẽ đâm vào khoang xe khiến nàng bị thương, mấy đề kỵ canh giữ ngoài xe ngựa, không rời một tấc, Nhị gia đã dặn phải bảo vệ Phó tướng công, nhất định không thể có một chút sơ suất nào!
Nàng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng binh khi đập vào nhau, tiếng đao kiếm, tiếng cung nỏ giương lên, tiếng mũi tên cắt qua không khí.
Chém giết thật tàn khốc.
Sau đó có vẻ như một bên đã chiếm được ưu thế, có tiếng la hét, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng khóc lóc, tiếng xin tha, tiếng ngựa hí vang, mỗi tiếng ngã xuống đất lại nói lên rằng một sinh mệnh đã mất đi.
một khắc sau, tiếng chém giết dần lắng xuống, chỉ còn gió núi thổi ô ô, xung quanh an tĩnh tới mức đáng sợ.
Đề kỵ bên ngoài lên tiếng: "Phó công tử, ngài đừng sợ, không sao cả rồi."
Phó Vân anh thở phào nhẹ nhõm, vén mành cửa sổ.
trên đường núi, thi thể chất khắp nơi, đa phần là những kẻ đánh lén mặc áo ngắn vải thô, binh khí lăn lóc khắp mặt đất, những giọt máu đỏ sẫm lăn theo mũi đao ngấm xuống mặt đất, mấy con ngựa bị thương ở chân, không đứng dậy nổi nữa, ngã xuống đất rên rỉ.
Cẩm Y Vệ điểm lại số người, bắt đầu dọn đường đi, đưa thi thể sang một bên.
một con ngựa chậm rãi đi về phía xe ngựa, Hoắc Minh Cẩm một tay kéo thả nhẹ dây cương, một tay giữ đao, áo gấm trên người vẫn chỉnh tề, không hề lộn xộn.
Trước mặt là một khoảng hỗn độn, chàng nhìn Phó Vân anh từ xa, bỗng lại dời tầm mắt.
"Nhị gia, cẩn thận!"
một tiếng hét to vang lên, người xung quanh vội vàng lao về phía Hoắc Minh Cẩm.
Nhưng đã muộn rồi, một mũi tên bắn lén lặng lẽ ghim chặt vào vai chàng.
Mấy đề kỵ giận dữ vô cùng, cầm đao chạy thẳng về hướng mũi tên vừa được bắn ra, chỉ chốc lát, có tiếng gào thảm thiết vang lên, kẻ bắn lén bị chém tới tấp.
Những người còn lại lao lên, vội vội vàng vàng đỡ Hoắc Minh Cẩm xuống ngựa, đưa chàng về xe ngựa.
một người tùy tùng biết chút y thuật cũng đến, bảo Phó Vân anh đè Hoắc Minh Cẩm xuống, hắn muốn rút mũi tên bắn lén kia ra.
Tay Phó Vân anh run lên bần bật, Hoắc Minh Cẩm đã ngất đi, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Huynh ấy luôn mạnh mẽ, vững vàng, giống như một ngọn núi cao sừng sững, nhìn từ xa cũng không có cảm giác gì, tới lúc huynh ấy ngã xuống, nàng mới nhận ra sự trầm mặc này đáng sợ tới mức nào.
Nàng giữ đầu vai Hoắc Minh Cẩm, máu từ vết thương phun ra, dù đã ngất đi, Hoắc Minh Cẩm vẫn run lên mấy lần.
Tùy tùng rút mũi tên ra, nhìn mũi tên, giận dữ: "Có độc! Nhanh chóng trở về kinh thành!"
hắn rút một thanh chủy thủ ra, quyết đoán khoét một vòng xung quanh miệng vết thương, cắt đi một phần da thịt.
Tiếng mũi đao khoét vào vết thương khiến người ta rợn người.
Phó Vân anh không nỡ nhìn tiếp, nhìn ra chỗ khác, chỉ có thể đè chặt Hoắc Minh Cẩm, thân thể dưới lòng bàn tay nàng vẫn luôn run rẩy.
Xe ngựa lao như bay trên đường núi.
Tùy tùng đổ một ít thuốc trị thương mang theo trên người vào vết thương, băng bó cẩn thận.
Chẳng biết bao lâu sau, xe ngựa mới dừng lại trước một tòa nhà.
Có đề kỵ đã ra roi thúc ngựa tới đây báo tin từ trước, cửa lớn mở rộng, có ván gỗ đặt trên ngạch cửa, xe ngựa lao thẳng vào phía trong viện, mấy thầy thuốc nhìn như văn sĩ đang bê hòm thuốc đứng chờ trước cửa.
Tùy tùng nâng cáng gỗ ra, đưa Hoắc Minh Cẩm vào trong buồng.
Mấy thầy thuốc ùa hết vào trong, đóng cửa lại.
Phó Vân anh đứng dưới hành lang, siệt sức, phải tựa vào cây cột trên hành lang mới giữ nổi cho bản thân mình không ngã xuống.
Mấy tùy tùng bên cạnh lo lắng sốt ruột, Lý Xương chạy tới, vành mắt đỏ hoe răn dạy đám đề kỵ đang chờ đợi thầy thuốc đi ra: "Sao Nhị gia lại bị thương được cơ chứ? Các ngươi đều là phế vật hết rồi hay sao?"
Đám đề kỵ ủ rũ, để mặc cho hắn mắng.
Phó Vân anh dựa vào cột trụ hành lang, cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Mười ngón tay dính máu, trên tay áo cũng toàn vết máu, tất cả đều là máu của Hoắc Minh Cẩm.
Lần đó ngầm điều tra ở Liêu Đông, huynh ấy bị người của Lý Bách Lương truy sát. Muốn bảo vệ những người dân tay không tấc sắt nên huynh ấy mới có thể bị vây trong sơn cốc, huyết chiến mấy đêm liền, bị thương trở về.
Ngoài lần đó ra, huynh ấy rất ít khi bị thương.
Huynh ấy vốn có thể tránh được mũi tên bắn lén kia... Lý do không tránh được là do huynh ấy mới nhìn về phía nàng, xác nhận là nàng đã được an toàn rồi lại nhớ tới những lời từ chối trước đó của nàng, huynh ấy bị phân tâm.
Nàng đã nhìn thấy lúc huynh ấy quay đầu nhìn đi chỗ khác, trên mặt dường như hơi hoang mang.
Phó Vân anh thật hối hận. Nếu biết trước hôm nay sẽ gặp phải mai phục, nàng không nên chọn lúc này để làm huynh ấy phân tâm.
Chuyện tình cảm và học hành chẳng giống nhau chút nào, chuyện tình cảm quá phức tạp, khiến người ta lo được lo mất, học hành không khó khăn, vòng vèo như thế, chỉ cần học thật nghiêm túc, thật cần cù, thế nào cũng học được một lượng kiến thức nhất định.
Hoắc Minh Cẩm hơn nàng mười mấy tuổi... Như vậy cũng không có nghĩa là huynh ấy là bất khả chiến bại, huynh ấy cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau đớn.
Nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Kiều Gia tới nơi, thấy tay nàng đầy máu, lập tức nhờ người bê một chậu nước ấm tới.
Nàng đờ đẫn rửa tay.
Đám tùy tùng bưng từng chậu nước ấm đi vào buồng trong rồi lại bưng từng chậu máu loãng ra ngoài.
Mặt Phó Vân anh trắng bệnh.
Sau một hồi chém giết trên đường núi, Thạch Chính và mấy người tạp dịch sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, vừa tới nơi, không dám ở lại, đòi lập tức phải đi tiếp về phía kinh thành. Họ tìm tới nàng, thúc giục nàng mau chóng rời khỏi đây.
"Chỗ này là địa bàn của Cẩm Y Vệ, không nên ở lại lâu, không biết lần này họ đắc tội với ai, nhỡ đâu đám người kia lại tới nữa, chúng ta chẳng biết làm gì, không phải sẽ chết chung với bọn họ hay sao?"
Mấy người tạp dịch không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.
Phó Vân anh tìm tới Lý Xương, nói: "Trợ thủ của ta muốn về kinh thành trước, giờ mà bọn họ đi thì có vấn đề gì không?"
Mặt Lý Xương tối sầm, xua tay, "không sao cả, chúng ta biết người xuống tay là ai, cũng không cần giấu giếm chuyện Nhị gia bị thương, Phó công tử có thể rời khỏi đây cùng họ cũng được."
Câu cuối cùng mang theo ý giận dỗi, Nhị gia đã bị thương thế rồi mà vị Phó công tử này chẳng thèm hỏi thăm một câu, chỉ lo cho sự an nguy của bản thân, phí công Nhị gia đối xử tốt với "y" như thế!
Phó Vân anh không nói gì thêm, ra khỏi viện, bảo mấy người Thạch Chính đi trước, "Ta ở lại, các ngươi cầm công văn về trước đi."
Thạch Chính chần chừ một lúc, định khuyên nàng mấy câu, nhưng thấy mặt nàng bình tĩnh, kiên quyết, biết dẫu khuyên cũng chẳng có tác dụng gì liền rời khỏi đó với những người khác.
Nàng nhìn theo bóng họ đi khỏi đó rồi quay lại trong viện.
Thấy nàng đi rồi mà lại quay lại, Lý Xương kinh ngạc, gật đầu, ừ, cũng coi như còn chút lương tâm.

back top