Tới giờ về, Phó Vân anh đi với Phó Vân Chương ra cửa cung.
Chậm rãi rẽ ra ngoài phố, đường trên phố gập ghềnh khó đi, bánh xe thi thoảng lại cán qua ổ gà, xe ngựa xóc nhẹ, Phó Vân anh tựa người vào thành xe, day day ấn đường.
Phó Vân Chương khép cuốn sách mới lật được mấy trang lại, nhìn sang phía nàng, "Muội mệt lắm phải không?"
Sắc mặt nàng không tốt, đôi mắt bình thường vẫn trong veo có thần giờ đã trở nên mờ mịt.
Phó Vân anh lắc đầu, mệt mỏi không nói nên lời.
Phó Vân Chương cau mày, đặt sách xuống, đưa tay áp lên trán nàng, hơi sốt.
Mỗi lần vào hè chẳng hiểu sao nàng hay sốt hơn hẳn. Có lẽ nên viết cho Trương đạo trưởng một bức thư.
Bên ngoài, phu xe bỗng hô lên một tiếng dài, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Bên cửa sổ vang lên tiếng nói khe khẽ của Kiều Gia: "Công tử, Cẩm Y Vệ chặn xe của chúng ta."
Phó Vân Chương đỡ Phó Vân anh ngồi cho vững rồi vén màn xe lên.
Đường phố vắng tanh, không thấy người đi đường, đối diện xe của họ là mười mấy con ngựa, tất cả những người trên ngựa đều mặc giáp nhẹ, đội mũ chữ vạn, bên hông đeo bài ngà của Cẩm Y Vệ.
Mười mấy người như vậy đứng xung quanh một chiếc xe ngựa sơn đen.
Bánh xe lộc cộc tiến gần tới chỗ xe của họ, màn xe được vén lên, một người nhảy từ trên xe ngựa xuống, đi thẳng về phía bọn họ, áo phi ngư đỏ thẫm, đeo thắt lưng to bản, khí thế vừa mạnh mẽ vừa sắc bén.
Cách xa như vậy mà Phó Vân anh vẫn có thể thấy rõ sắc mặt sa sầm của người nọ.
Nàng nghĩ một chút liền hiểu ra, Nguyễn Quân Trạch là người của Hoắc Minh Cẩm, chuyện xảy ra ở Thiên Bộ Lang hẳn đã đến tai huynh ấy rồi.
Người khác thì không biết nhưng Hoắc Minh Cẩm lại biết Thôi Nam Hiên là người chồng kiếp trước của nàng.
Đến chuyện nàng nữ giả nam trang trà trộn vào quan trường huynh ấy còn không thèm để bụng, hẳn sẽ không so đo chuyện này đâu... nhưng rồi nàng lại nghĩ đứng trước chuyện tình cảm, không phải ai cũng có thể rộng lượng đến độ đó.
"Nhị ca, huynh về trước đi, muội về sau."
Nàng định xuống xe.
Phó Vân Chương ấn nàng ngồi xuống, chân mày nhíu chặt hơn. Cả người Hoắc Minh Cẩm toát ra sự u ám, nặng nề như vậy, y làm sao dám để nàng xuống xe một mình để gặp người đàn ông có thể tay không đánh chết một con hổ kia cơ chứ?
Huống hồ nàng lại còn đang mệt.
"không sao đâu, Hoắc đại nhân chỉ đang có việc muốn nói với muội thôi."
Phó Vân anh cười, nhẹ nhàng nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Vân Chương trở nên cứng rắn hẳn lên, vẫn không chịu buông tay.
Hai người giằng co một lúc, Hoắc Minh Cẩm đã tới gần sát xe ngựa, nhìn thẳng Phó Vân anh không chớp mắt, ánh mắt sáng quắc tựa lưỡi đao.
Phó Vân Chương chắn trước mặt nàng, "Hoắc đại nhân bày trận như thế này là định cướp đường sao?"
Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn chằm chằm Phó Vân anh, không nói một lời.
Tiếng vó ngựa vang lên, những Cẩm Y Vệ xung quanh cũng tiến sát lại gần, con phố nhỏ yên tĩnh này không rộng lắm, chỉ một lát sau, xe ngựa của Phó gia đã bị vây chặt.
Lòng bàn tay phu xe đã ướt sũng mồ hôi, ông ta co người, run lên bần bật.
Hoắc Minh Cẩm vươn tay về phía Phó Vân anh, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Phó Vân Chương, "Lại đây."
Dù sao giọng điệu vẫn coi như ôn hòa.
Phó Vân anh nhìn sang Phó Vân Chương, thấy mặt y lạnh như băng, nghĩ một chút rồi nói: "Chỗ này cách phố Cao Pha không xa lắm, chi bằng Hoắc đại nhân qua phủ một chuyến."
Hoắc Minh Cẩm không đáp, hai nắm nay siết chặt, dường như đang cố hết sức kiềm chế điều gì.
Tay phải Phó Vân Chương đè cánh tay Phó Vân anh xuống, không cho nàng xuống xe.
không khí căng thẳng.
Nếu như không phải là người tuyệt đối trung thành với Phó gia, phu xe hẳn đã chạy trốn từ lâu.
Tuy nhiên, Phó Vân anh không muốn nhìn thấy hai người họ tranh cãi giữa đường, khe khẽ lên tiếng: "Ta hơi đau đầu, muốn về nhà sớm."
Sắc mặt hai người đàn ông vốn đang trong thế giằng co lập tức thay đổi.
Hoắc Minh Cẩm vẫy tay, những binh sĩ Cẩm Y Vệ đang chặn giữa đường lập tức kéo dây cương, lui về phía sau mấy bước, nhường đường cho họ.
"Ta sẽ tới ngay." Chân mày chàng hơi nhíu lại, nhẹ nhàng trả lời.
Phó Vân anh gật đầu.
Màn xe được buông xuống, chắn giữa tầm mắt của hai người.
Phu xe lẳng lặng lau mồ hôi, quăng nhẹ roi, xe ngựa lại tiếp tục lộc cộc lăn bánh về phía trước.
Thấy mặt Phó Vân Chương vẫn sầm sì, Phó Vân anh giải thích: "Nhị ca, hôm nay có chuyện xảy ra ở Thiên Bộ Lang nên Hoắc đại nhân mới vội vã đòi gặp muội như thế, ngài ấy không có ác ý."
Nàng kể chuyện Nguyễn Quân Trạch dùng mũi tên bằng sáp để dọa quan viên.
Phó Vân Chương nhíu mày, "Khi nãy sao muội không nói gì?"
"Về nhà nói sau cũng vậy mà, muội có bị thương đâu."
nói như thế, Hoắc Minh Cẩm chỉ đang lo lắng cho nàng chứ không phải định ép buộc nàng làm gì phải không?
sự lo lắng bất an trong lòng Phó Vân Chương dần tan đi, nhưng tưởng tượng đến khí thế khiến người ta phải lạnh người, sởn tóc gáy khi nãy của Hoắc Minh Cẩm, y vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Dù có biết Hoắc Minh Cẩm sẽ không làm tổn thương nàng đi chăng nữa, nói cho cùng y vẫn không yên tâm.
Y nhớ tới những lời mà Diêu Văn Đạt liên tục lải nhải khi đó, ánh mắt y dần tối lại.
Trở về phố Cao Pha, Phó Vân Chương lập tức bảo quản gia đi mời thầy thuốc.
Phó Vân anh cản quản gia lại, nói: "không sao mà, muội ngủ một lát là ổn rồi."
Phó Vân Chương bảo nàng ngồi xuống, bắt mạch cho nàng. Y đau ốm lâu ngày tự nhiên cũng trở thành thầy thuốc, có một chút hiểu biết về y thuật.
Lát sau, y sửa lại tay áo cho nàng, "Muội có muốn ăn gì không?"
Mạch đập vững vàng, không có gì đáng ngại. Thầy thuốc có tới cũng chỉ dặn dò nàng không nên làm việc quá sức, nghỉ ngơi nhiều, sau đó nhịn đói hai ngày [1], đúng là cũng chẳng cần mời.
[1] "Nhịn ăn chữa bệnh" là một trong những phương pháp chữa bệnh trong Đông y.
Sân rộng bên ngoài chính phòng trồng tường vi. đang độ cuối xuân đầu hạ, đúng vào lúc tường vi nở rộ, khắp giàn bừng lên sắc hoa diễm lệ.
Hoa còn đang tươi mà xuân thì đã già.
Phó Vân anh cười nói: "Mầm dương xỉ, giờ không ăn thì sau chẳng có mà ăn."
Phó Vân Chương bật cười, bảo người chuẩn bị trà.
một lúc sau mới có tiếng gõ cổng. Quản gia ra ngoài đón khách, lát sau liền vội vàng quay lại nói: "Hoắc Chỉ huy sứ tới ạ, còn đưa cả một vị thái y đi cùng nữa."
Phó Vân Chương nhướn mày. Khi nãy Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn theo sau bọn họ, lại mãi tận giờ mới tới, hóa ra là đi đường vòng mời thái y.
Cẩn thận đến vậy, cũng coi như hiếm có.
Thái y mời thì cũng mời rồi, Phó Vân anh đành phải về phòng ngủ, buông mành xuống để ông ta bắt mạch cho mình, hai người cách nhau một bức mành.
Đằng sau lớp mành, nàng không thấy rõ phía ngoài, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, rồi loáng thoáng nghe thấy tiếng Hoắc Minh Cẩm đang khe khẽ trao đổi với thái y một lúc.
Đợi căn phòng lần nữa rơi vào sự yên tĩnh, Phó Vân Chương vén mành lên, mắc vào chiếc móc câu hình bán nguyệt cạnh giường, đưa cho nàng một chén trà.
"Thái y nói muội suy nghĩ quá nhiều."
Nàng ngồi dậy, uống một ngụm trà, "Bận hết đợt này là xong rồi."
Nếu so với những người bận rộn thực sự, nàng vẫn còn nhàn hạ chán. Hơn nữa nàng thích cảm giác bận rộn bởi nàng hiểu mỗi giọt mồ hôi của mình rơi xuống không hề lãng phí.
Có tiếng ken két khe khẽ vàng lên, tấm bình phong bị đẩy ra, một đôi giày gấm bước vào gian ngoài, Hoắc Minh Cẩm đang đứng ở bên ngoài mành, dáng người cao lớn hắt một chiếc bóng xuống sàn nhà.
Phó Vân anh đặt chén trà xuống, "Nhị ca, muội nói chuyện riêng với Hoắc đại nhân một chút."
Phó Vân Chương ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Hoắc Minh Cẩm, hai người nhìn nhau một thoáng nhưng lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Trong phòng, Phó Vân anh dỏng tai lên nghe những không nghe thấy tiếng họ nói chuyện với nhau.
Nàng cúi đầu đi giày, chuẩn bị ra ngoài, Hoắc Minh Cẩm đã vào trong, nhẹ nhàng giữ nàng lại, "Cứ ngồi như vậy đi."
không đợi nàng lên tiếng, cánh tay chàng đã dùng sức, lập tức bế ngang người nàng, đưa nàng về giường.
Trong chốc lát, Phó Vân anh chẳng còn gì để nói, đẩy Hoắc Minh Cẩm ra, chàng lại càng ôm chặt, gần như đè nàng xuống lớp chăn gấm. Cách mấy lớp quần áo mỏng, cơ thể rắn chắc áp trên người nàng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, tiếng hít thở cùa chàng nặng nề.
Nhạy cảm nhận ra sự khác thường của chàng, nàng bất động.
Đôi tay của chàng chống hai bên sườn nàng, không hoàn toàn đè người lên người nàng, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn nàng chằm chằm, sâu tới mức không thấy đáy.
Nàng cố gắng hết sức để điều chỉnh hơi thở của mình, "Huynh làm sao vậy?"
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng hồi lâu, cúi đầu, tháo khăn lưới trên đầu nàng xuống, đôi môi nóng bỏng miết lên khuôn mặt nàng, vùi mặt vào mái tóc đen dày xõa tung của nàng, tay chàng len qua mái tóc nàng, đỡ cổ nàng, ôm chặt lấy nàng, "Xin lỗi, đừng giận ta."
Chàng cũng không cố ý khiến Phó Vân Chương bực mình. Tuy Phó Vân Chương không phải anh ruột nàng, chỉ là anh họ xa mà thôi, nhưng lại là người thân quan trọng nhất của nàng. Tuy vậy chàng căn bản không thể khống chể nổi bản thân, chàng cần phải ôm nàng, cảm nhận được nàng vẫn sống, sống một cách khỏe mạnh, như vậy chàng mời có thể an lòng.
Lúc này chàng đã đè xuống hoàn toàn, thân thể cao lớn tráng kiện, chỗ nào cũng nóng rực, đường vân cơ bắp xuyên thấu qua lớp áo dán trên người nàng, Phó Vân anh cảm thấy nóng tới mức không thở nổi.
Huynh ấy nặng thật đấy.
Nàng nhẹ nhàng cựa quậy mấy cái, Hoắc Minh Cẩm nắm lấy tay nàng, đỡ nàng ngồi dậy, một tay nắm chặt cổ tay nàng, một tay khác vẫn ôm chặt nàng như cũ, đôi môi lưu luyến bên vành tai nàng, "Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát thôi."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp.
nói một lát thì là một lát, Phó Vân anh thầm đếm từ một đến mười rồi nói: "Được rồi."
Giọng điệu lãnh đạm như thể đang nói việc công phải xử lý theo phép công nhưng lại có một chút ngây thơ trẻ con. Dù lúc này Hoắc Minh Cẩm đang xoay vần với đủ mọi suy nghĩ trong tâm trí cũng không khỏi bật cười.
Tất cả những đau đớn khốc liệt đều đã biến mất, thay vào đó chính là niềm vui thư thái.
Chàng từ từ buông nàng ra.
Phó Vân anh có cảm giác cuối cùng cũng có thể thở phào, vừa định lên tiếng, những ngón tay của Hoắc Minh Cẩm đã nâng cằm nàng lên, đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi nhanh chóng chạm vào môi nàng.
Nàng trợn trừng mắt.
"Nàng biết sẽ có ngày này mà. Ta ái mộ nàng, đương nhiên sẽ khát cầu nàng, cần nàng."
Hoắc Minh Cẩm ngậm đôi môi nàng, thì thầm. Trước khi nàng kịp phản ứng, chàng lại rút lui. Đôi mắt vẫn lưu luyến trên đôi môi đỏ hồng căng bóng của nàng, nhớ tới cảm giác mềm mại tinh tế lúc đè lên người nàng khi nãy, bụng dưới lại thiêu đốt, đáng tiếc giờ chỉ có thể lướt qua rồi ngừng như vậy thôi.
Vô tình đảo mắt qua vị trí đang phồng lên một cách rõ ràng trên người chàng, Phó Vân anh hơi kinh hãi, cúi đầu, hơi rùng mình.
Lần đầu tiên nàng ý thức được dục vọng bị kìm nén tích tụ trong cơ thể người đàn ông này.
Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, cái gì nàng cũng có thể từ từ thực hiện theo kế hoạch... Chỉ có tình cảm là không thể, cái cảm giác không thể không chế này khiến nàng có cảm giác lạ lẫm, mê mang mờ mịt, chẳng biết phải làm sao.
Nhưng mà mê mang cũng chỉ là trong nháy mắt, nếu như hôm đó đã đội tuyết đi ngoại thành để gặp huynh ấy thì thực ra trong lòng vốn đã có quyết định rồi.
Như vậy thì không nên lùi bước.
Nàng đã từng cự tuyệt huynh ấy mấy lần, cho huynh ấy hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng của huynh ấy, tính cả hai kiếp, huynh ấy đã chờ đợi mười mấy năm...
Hơn nữa huynh ấy còn đã cứu mạng nàng và tứ thúc.
Nàng hẳn nên tốt với huynh ấy một chút.
Hoắc Minh Cẩm tưởng rằng nàng vẫn đang tức giận, không dám được voi đòi tiên, cầm tay nàng lên, tách từng ngón tay của nàng ra, khẽ khàng vuốt ve mấy vết móng tay nhàn nhạt trong lòng bàn tay nàng, "Sao lại thành ra thế này?"
Phó Vân anh ngẩn người, nhìn lòng bàn tay mình, trên đó có mấy vết bấm đỏ nhạt.
Nàng nhíu mày suy nghĩ, hẳn là lúc ở Thiên Bộ Lang, nàng quá sợ hãi nên đã tự bấm vào tay mình.
Lòng bàn tay bỗng nhiên có cảm giác ấm áp ẩm ướt.
Nàng cứng đờ cả người, run rẩy.
Hoắc Minh Cẩm đang nắm chặt tay nàng, hôn mấy vết bấm đỏ trong lòng bàn tay kia, nụ hôn rất nhẹ nhàng, dịu dàng mà triền miên, nhưng lại một cảm giác hồi hộp lại tràn ra khắp cơ thể nàng, cứ như thể người này đang muốn hôn nàng một lượt từ đầu đến chân.
Cảm thấy sự run rẩy của nàng, Hoắc Minh Cẩm lại ôm chặt nàng lần nữa, cầm tay nàng, đặt lên lồng ngực mình để nàng cảm nhận được trái tim đang đập dồn dập của mình.
"Tay nàng vẫn lạnh ngắt... Nàng sợ cung tên, phải vậy không?"
Ngay từ lúc ở Đồng Sơn, chàng đã phát hiện ra đối với tiếng mũi tên xé gió bay tới, nàng nhạy cảm hơn hẳn người bình thường. Ngoài ra còn có trên đường trở về kinh sư từ trạm dịch ở Lương Hương, nàng ngồi trong xe ngựa nhưng cũng có thể cảm nhận được tiếng mũi tên bắn lén được nhả ra khỏi cung. Tới tận giờ chàng vẫn còn nhớ rõ như in khoảnh khắc nàng nỗ lực kiềm chế sự kinh hoàng của bản thân.
Dựa theo manh mối ở Cam Châu mà chàng điều tra được... kiếp trước nàng đã chết như thế, thậm chí thi cốt cũng không giữ được.
Nàng cứu Nguyễn Quân Trạch, thằng nhãi thối tha lại suýt nữa khiến nàng bị thương bằng thứ mà nàng sợ nhất.
Cái bạt tai kia của chàng vẫn còn nhẹ chán, nếu chuyển thành nắm đấm, Nguyễn Quân Trạch sẽ bị chàng đánh gãy tay.
Hoắc Minh Cẩm nâng cằm Phó Vân anh lên, "Đừng sợ, có ta ở đây rồi. Sau này không ai có thể làm nàng bị thương nữa."
Phó Vân anh bàng hoàng một lúc, nàng cứ tưởng rằng bản thân nàng đã che giấu khá tốt.
Nàng đương nhiên là phải sợ cung tên rồi... bởi vì kiếp trước, Ngụy thị đã bị loạn tên bắn chết. Dù nàng đã nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng kiếp này nàng sẽ không chết dưới mũi tên nữa, nhưng mỗi khi nghe thấy âm thanh của mũi tên sắc nhọn cắt ngang không khí, nàng vẫn không khỏi rùng mình, tay chân lạnh ngắt. Giang Thành thư viện có khóa cưỡi ngựa bắn cung, nàng lấy cớ có nhiều việc ở Tàng Kinh Các để từ chối, chỉ tham gia thi đấu chủy hoàn, xúc cúc nhưng nhất quyết không tới trường bắn. Nghe được tiếng mũi tên lao trong không khí, buổi đêm, trong giấc mơ, nàng sẽ lại cảm nhận được sự tuyệt vọng trước khi chết ở kiếp trước.
Nàng khẽ ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm cũng nhìn nàng.
Khi nãy huynh ấy nổi giận đùng đùng, vẻ mặt dữ tợn, chẳng lẽ không phải là do để ý chuyện Thôi Nam Hiên đã cứu nàng sao?
Vội vàng chạy tới như vậy chỉ là vì sợ nàng sợ hãi thôi sao?
Hóa ra đến nỗi sợ này của nàng huynh ấy cũng biết...
Nhưng huynh ấy là Hoắc Minh Cẩm cơ mà, trước kia là anh hùng trẻ tuổi, hiện giờ là Hoắc Nhị gia, là Hoắc tướng quân dũng mãnh quyết đoán trên chiến trường, vậy mà lại lo được lo mất đến nước này.
Ngày kia Thẩm gia ra tay rồi, huynh ấy chuẩn bị ngần ấy năm, dốc hết tâm huyết, hao hết tâm tư, vào thời điểm mấu chốt như thế này, không nên để bị phân tâm bởi một việc nhỏ như vậy mới phải.
Thực sự thích nàng tới vậy sao?
Vậy mà nàng căn bản lại không chú ý tới tình cảm sâu đậm của huynh ấy.
Cảm xúc trong lòng Phó Vân anh ngổn ngang trăm mối, chua ngọt đắng cay trộn hết cả vào nhau, mỗi loại có một ít, nhớ tới đôi mắt loang loáng nước mắt của Hoắc Minh Cẩm ngày hôm ấy, nàng cúi đầu, "Ta không giận."
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."
Đường đột mạo phạm nàng như thế, may mà nàng không tức giận.
Chàng lấy lại bình tĩnh, buông nàng ra. Khăn lưới trên đầu nàng đã bị chàng cởi xuống, mái tóc dài bung xõa trên vai, mềm mại như tơ lụa.
Giờ mới ý thức được khi nãy chàng đã làm gì với nàng, Phó Vân anh cảm thấy thật xấu hổ, đưa tay lên định vấn lại tóc.
Hoắc Minh Cẩm nhớ tới điều gì, giữ tay nàng lại, lấy một miếng gấm màu xanh lục từ trong lồng ngực ra, bàn tay rộng vén làn tóc đen như mực của nàng lại, vấn lên, dùng miếng gấm buộc lại, "Ngọc bội dễ mất... Miếng gấm này nàng có thể dùng hằng ngày."
Vào thời đại này, dù là nam hay nữ, chỉ cần không phải trẻ con, ai cũng vấn tóc cả, đàn ông dùng khăn lưới, khăn gấm, vải lụa vấn tóc, phụ nữ thì có nhiều loại hơn, lụa buộc tóc có thể gắn trân châu, như vậy buộc lên búi tóc vừa đẹp lại vừa có tác dụng giữ tóc.
Tặng một vật riêng tư mang ý nghĩa thân mật như vậy, lại còn tự tay vấn tóc cho nàng, khi nãy còn đè nàng xuống giường, thực sự quá mờ ám rồi.
Dù đã quen với việc mặc nam trang để tiếp xúc với người khác nhưng mỗi lần ở riêng với Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân anh vẫn thường xuyên nổi hết cả da gà.
Nhưng lại chẳng thể nói gì chàng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, Hoắc Minh Cẩm cũng từng tặng quà cho nàng, hoa nhung, tượng đất, diều, trò chơi xếp hình, những loại điểm tâm tinh xảo cầu kỳ ngoài cửa hàng...
Hoắc Minh Cẩm còn từng tặng dải lụa buộc tóc cho nàng, là loại có gắn trân châu, vải lụa màu đỏ tươi, trân châu trơn bóng. Khi đó nàng còn nhỏ, tặng những thứ như vậy thực ra cũng không cần kiêng dè gì nhưng mà trân châu là thứ xa xỉ, tuy nàng rất thích nhưng vẫn từ chối, mẹ nàng đã dạy không được tùy tiện nhận những thứ quà đắt tiền như vậy.
Nhiều năm như thế, sở thích tặng quà của huynh ấy vẫn không thay đổi.
Nàng đờ đẫn thất thần hồi lâu.
Hoắc Minh Cẩm thấy nàng không kháng cự mãnh liệt, sắc mặt dần buông lỏng, "Đợi xong việc của Thẩm gia... Ta sẽ ném Nguyễn Quân Trạch về Vệ Sở."
Nàng lấy lại tinh thần, lắc đầu, "Việc nhỏ thôi, hắn cũng không định làm ta bị thương."
Huynh ấy nhất định đã dạy cho Nguyễn Quân Trạch một bài học rồi.
Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn nàng không chớp mắt.
Nhắc tới Nguyễn Quân Trạch, sắc mặt nàng vẫn như bình thường, không thay đổi một chút nào.
Lần trước nàng tình nguyện mạo hiểm để cứu Nguyễn Quân Trạch nhưng dường như lại không quan tâm tới Nguyễn Quân Trạch, chưa bao giờ bắt chuyện với hắn. Lần này suýt nữa bị hắn làm bị thương mà nàng cũng không hề có ý định nhận người quen.
Có lẽ nàng thực sự không muốn nhắc lại chuyện trước kia nữa.
"Nguyễn thiên hộ làm Thôi thị lang bị thương... Chỉ sợ là không ổn..." Phó Vân anh trầm mặc trong chốc lát rồi nói.
Hoắc Minh Cẩm ngẩn người, "Nó làm ai bị thương cơ?"
Phó Vân anh cũng sửng sốt, ngước mắt lên nhìn chàng, "Người bị Nguyễn thiên hộ bắn bị thương chính là Thôi thị lang... Huynh không biết à?"
Hoắc Minh Cẩm sa sầm mặt mày.
Đúng là chàng không biết thật, từ khoảnh khắc nghe thấy Nguyễn Quân Trạch nói hắn lấy tên bắn về phía nàng, chàng chẳng còn nghe được cái gì nữa, chàng làm gì có tâm trạng mà suy nghĩ những chuyện khác.
"Cơ mà vẫn may Thôi Nam Hiên che chắn cho hắn..."
Nguyễn Quân Trạch hình như đã nói câu này.
Chàng siết chặt nắm tay.
Phó Vân anh hơi kinh ngạc: Vậy mà Hoắc Minh Cẩm lại không biết người cứu nàng là Thôi Nam Hiên.
Xem ra là nàng hiểu lầm huynh ấy, nàng còn tưởng rằng huynh ấy tức giận như thế phần lớn là bởi nguyên do này.
"Lúc ấy ta không động đậy nổi, là Thôi thị lang che chắn giúp ta, cổ tay hơi bị xước da một chút." Nàng cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Mặt Hoắc Minh Cẩm tối đen, đồng tử hơi co lại.
"không sao, ta sẽ giải quyết việc này." Chàng dường như vừa nghĩ tới điều gì, sắc mặt dần trở nên bình thản như cũ, chuyển sang đề tài khác, "Tối nay ta ở lại."
Phó Vân anh nheo mắt, vô thức dịch sang bên cạnh trốn tránh.
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, bật cười, "Ta không làm gì đâu."
Chàng ngừng lại một lúc rồi nói nhỏ, "Chỉ muốn ăn với nàng bữa cơm mà thôi."
Phó Vân anh đứng dậy, đi ra ngoài mấy bước, lòng bàn chân lạnh cóng, cúi đầu xuống nhìn mới nhớ ra khi nãy nàng còn chưa đi xong giày đã bị Hoắc Minh Cẩm bế lên giường, lúc này đạp chân không trên sàn nhà, làm sao có thể không lạnh được cơ chứ?
Nàng đành phải quay lại.
Hoắc Minh Cẩm ngồi trên giường, nhìn thấy rõ sự lúng túng cuống quýt của nàng, chàng tủm tỉm cười, nhặt đôi giày của nàng lên, đi tới trước mặt nàng, quỳ một chân cuống, bảo nàng nhấc chân, "Nào."
Ánh mắt nàng dừng lại trên mấy sợi tóc bạc trên mái đầu chàng, cơn tức giận nho nhỏ vừa bốc lên khi nãy chẳng mấy chốc chẳng còn thấy tăm hơi, Phó Vân anh không nói gì, đi giày vào. Thấy chàng đứng lên, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Liệu có làm ảnh hưởng tới chính sự không?"
Hoắc Minh Cẩm lắc đầu, "Ta tự có sắp xếp."
Với chàng mà nói, chính sự hay việc riêng cũng chẳng có gì khác biệt. Nửa cuộc đời trước chàng đã sống quá mệt mỏi rồi, trách nhiệm nặng nề lúc nào cũng đè lên vai, không thể thả lỏng dù chỉ một khắc.
Giờ chàng đã nghĩ thông, chàng biết bản thân mình đang làm gì.
Phó Vân anh bảo bà tử dưới bếp tối nay làm thêm mấy món ăn phương bắc.
Cả nhà họ đều tới từ phía nam, đầu bếp cũng là người phương nam, bình thường nấu ăn vẫn luôn dựa theo khẩu vị của người phía nam, Hoắc Minh Cẩm chắc chắn ăn không quen.
Tới giờ cơm, Viên Tam và Phó Vân Khải nói nói cười cười đi vào phòng, nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm thì vô cùng kinh ngạc mồm miệng há hốc.
Bữa cơm này trôi qua một cách ngại ngùng kì quái.
Sau khi ăn xong, Phó Vân Khải kéo Phó Vân anh sang một bên, "Chuyện này... anh tỷ nhi, lần trước lúc ở Lương Hương ta đã định hỏi muội... Chuyện giữa muội và Hoắc chỉ huy sứ là như thế nào đấy?"
Tuy nói là ân nhân cứu mạng nhưng ánh mắt Hoắc Minh Cẩm dành cho anh tỷ nhi hoàn toàn không giống với kiểu người đi trước nhìn người đi sau.
Phó Vân anh đưa mắt nhìn về phía cây dây leo rậm rạp bám ven tường, trời sắp tối, có ráng màu ẩn hiện giữa những đám mây, chuồn chuồn bay thấp, muỗi bay vo ve.
Nàng khẽ trả lời: "Huynh chỉ cần biết Hoắc đại nhân là người một nhà là được rồi."
Phó Vân Khải lại há hốc miệng lần nữa, mặt mày kinh hãi.
"Làm sao thế được!" hắn mãnh liệt phản đối, "hắn thích Long Dương! hắn thích đàn ông!"
Phó Vân anh lườm hắn một cái.
Phó Vân Khải rùng mình, lập tức trở nên ngoan ngoãn, nhỏ giọng thì thầm: "Huynh chỉ lo muội gặp chuyện thôi."
Đột nhiên lại như nhận ra điều gì, hắn đập đánh bốp vào đầu mình một cái, "Ngài ấy biết muội là nữ rồi hả?"
Phó Vân anh gật đầu.
"Huynh còn tưởng Hoắc chỉ huy sứ thực sự là kẻ đoạn tụ. Sao ngài ấy lại phát hiện ra thế? Thôi vậy, nhưng ngài ấy có không phải đoạn tụ thì cũng không được, tứ thúc sẽ sợ chết khiếp..."
Phó Vân Khải dong dài lải nhải hồi lâu, thấy Phó Vân anh không thèm trả lời, chuyển sang chuyện khác, "Quên kể cho muội... Lúc về phủ Võ Xương, huynh đã gặp Phó Dung."
"Sao ả lại ở phủ Võ Xương?"
Phó Vân Chương phái người canh giữ ở huyện Hoàng Châu chính là bởi lo ả sẽ gây chuyện.
Phó Vân Khải trả lời: "Hình như là ả lừa bạn cùng trường của nhị ca tiện đường đưa ả tới phủ Võ Xương, hôm đó huynh tình cờ gặp phải ả, ả quấn chặt lấy huynh, đòi gặp nhị ca, đương nhiên huynh không đồng ý. Ả la lối khóc lóc lăn lộn, huynh không nói lại ả đành phải trốn đi. Sau này ả lại tới tận nhà, nhờ huynh giúp ả nhắn lại một câu cho nhị ca."
Chẳng lẽ chuyện khiến Phó Vân Chương khó xử mấy hôm nay lại có liên quan tới Phó Dung?
Phó Vân anh nhíu mày, "Nhắn gì cơ?"
Phó Vân Khải cố gắng nhớ lại, "Nàng nhờ huynh nói với nhị ca rằng nàng biết một bí mật lớn, nếu như nhị ca không chịu gặp nàng ta thì sẽ hối hận cả đời."
nói tới đó, hắn nhăn mũi, "Loại lời nói tàn nhẫn như thế, huynh vốn không định nói với nhị ca, tránh cho huynh ấy khỏi tức giận, sau huynh lại nghĩ vẫn nên nói với nhị ca thì hơn, nhỡ đâu Phó Dung lại gây ra chuyện gì thì không hay."
"Vậy nhị ca nói sao?"
Phó Vân anh quay đầu nhìn vào trong phòng, Phó Vân Chương đang đánh cờ với Hoắc Minh Cẩm. Lúc ăn tối, hai người vô cùng khách sáo, hoàn toàn không giương cung bạt kiếm như lúc chiều nhưng mỗi câu nói lại dường như có ẩn ý. Nàng không hiểu nổi thứ ẩn ý này, bèn để mặc kệ bọn họ muốn thăm dò nhau thế nào cũng được.
"Sau khi nghe xong, nhị ca cũng chẳng có phản ứng gì cả. Huynh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải nói với muội một tiếng." Phó Vân Khải hạ giọng, "Huynh cảm thấy lần này Phó Dung không nói dối."
Phó Vân anh gật đầu, "Muội hiểu rồi."
Nàng có thể viết thư nhờ bạn cùng trường giúp đỡ, đưa Phó Dung về huyện Hoàng Châu.
Phó Vân Khải vừa dứt lời rồi đi khỏi đó được một chốc, Viên Tam lại tới.
hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, ngại ngùng, gãi đầu gãi tai, "Lão đại... Lời đồn về ngươi và Hoắc chỉ huy sứ... là thật à?"
Phó Vân anh nhướn mày, "Ngươi định nói cái gì?"
Viên Tam muốn nói lại thôi, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn xuống đất, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn nàng lần nữa, lặp lại như thế mấy lần, bực dọc xoay người chạy mất.
Phản ứng này của hắn còn khá hơn nhiều so với tưởng tượng của Phó Vân anh.
Nàng quay lại phòng, ván cờ giữa Hoắc Minh Cẩm và Phó Vân Chương vẫn chưa phân thắng bại, hai người tựa như không mấy quan tâm tới kết quả, mặt mày thể hiện sự tập trung, trầm mặc không nói.
"Sắp tới giờ giới nghiêm, Hoắc đại nhân, đừng để muộn giờ."
Phó Vân anh lên tiếng nhắc nhở.
Hoắc Minh Cẩm phụ trách việc truy bắt tội phạm trong kinh, ngay cả vào giờ giới nghiêm cũng có thể tự do đi lại, nhưng chàng không nói gì cả, đứng dậy cáo từ.
Phó Vân anh tiễn chàng ra ngoài, vừa tiễn được mấy bước, Hoắc Minh Cẩm đã quay lại nhìn nàng, "không cần tiễn nữa, ta để lại mấy người canh gác, ban nãy nàng đau đầu, nên ngủ sớm một chút."
Dứt lời, chàng sải bước rời đi. Đám thuộc hạ của chàng vội vàng đi theo sau.
Phó Vân anh dõi theo bóng chàng dần đi xa.
Quay người lại, nàng lập tức đối diện với Phó Vân Chương đang nhìn về phía nàng. Trời đã tối đen, đôi mắt y sáng lấp lánh trong đêm.
"Nhị ca." Nàng gọi một tiếng.
Phó Vân Chương không nói gì, đi mấy bước về phía nàng, kéo tay nàng.
Mặt nàng tràn đầy nghi vấn.
Phó Vân Chương kéo nàng chầm chậm đi vào phía trong, trên hành lang đã treo đèn lồng, ánh đèn mờ mờ chiếu vào dây hoa nơi góc tường, không nhìn thấy rõ hoa trông ra sao nhưng lại có thể ngửi thấy hương hoa man mác.
"Trước kia ta từng hỏi muội có phải muội thích Hoắc chỉ huy sứ hay không, muội trả lời hắn chỉ là ân nhân cứu mạng của muội. Giờ thì sao, muội thấy Hoắc chỉ huy sứ thế nào? Vẫn không thích hắn sao?"
Gió đêm thổi qua, giọng nói của Phó Vân Chương nhẹ nhàng, không có thêm giọng điệu đặc biệt gì, chỉ là một câu hỏi đơn giản mà thôi.
Phó Vân anh cúi đầu nghĩ ngợi, giơ tay sờ lên mái tóc, "Nhị ca, chuyện như thế này muội không thể nào nghĩ ra trong một chốc một lát... Muội vẫn hơi rối rắm."
Nàng trầm mặc một lát rồi nói tiếp: "Nhưng mà muội biết, hiện giờ, đối với ngài ấy, muội chắc chắn không chỉ có biết ơn."
Nếu chỉ có biết ơn, nàng sẽ chỉ từ chối một cách dứt khoát hơn nữa, giống như lần ấy ở trạm dịch Lương Hương.
Nàng không trả lại ngọc bội, nàng đón giao thừa với huynh ấy, ở chỗ huynh ấy suốt một đêm... Tuy trong ánh mắt người ngoài, nàng vẫn là đàn ông nhưng trong lòng, nàng biết bản thân nàng phá bỏ quy tắc vì huynh ấy rất nhiều lần.
Huống hồ buổi chiều nàng còn để huynh ấy ôm lâu như vậy. Nếu nàng vẫn là một cô gái trong chốn khuê phòng thì nhất định phải gả cho huynh ấy.
Chỉ là nàng đã quen với việc làm gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng, vẫn chưa sẵn sàng mở rộng cửa lòng một lần nữa.
Chuyện đó sẽ khiến nàng bị phân tâm.
Ngày nào nàng cũng nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu có sẵn để làm việc và nghỉ ngơi, không thích những thứ nằm ngoài kế hoạch.
Bóng đêm lạnh lẽo, nàng khẽ mím môi, cân nhắc hồi lâu, mặt mũi thể hiện sự nghiêm túc, ánh trăng mạ một lớp ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo trên khuôn mặt nàng.
Phó Vân Chương thở dài một tiếng, mỉm cười nhè nhẹ, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình, y chỉ là anh nàng, con đường sau này, Hoắc Minh Cẩm sẽ sóng vai với nàng, "Như thế cũng tốt, nếu như muội thích thì đừng ngại cho hắn một cơ hội."
Editor: Cái chương này nó tên vậy thật đó. Edit thẳng ra là "buồn nôn", nhưng mà thôi mình để thế này. Đùa chứ bây giờ các chị em đã biết tại sao mình để cái cách gọi "chàng" này cho anh Hoắc chưa? Vì anh Hoắc rất sến, về sau còn mấy phân đoạn sến nữa cơ. Hahaaaaaa
Chậm rãi rẽ ra ngoài phố, đường trên phố gập ghềnh khó đi, bánh xe thi thoảng lại cán qua ổ gà, xe ngựa xóc nhẹ, Phó Vân anh tựa người vào thành xe, day day ấn đường.
Phó Vân Chương khép cuốn sách mới lật được mấy trang lại, nhìn sang phía nàng, "Muội mệt lắm phải không?"
Sắc mặt nàng không tốt, đôi mắt bình thường vẫn trong veo có thần giờ đã trở nên mờ mịt.
Phó Vân anh lắc đầu, mệt mỏi không nói nên lời.
Phó Vân Chương cau mày, đặt sách xuống, đưa tay áp lên trán nàng, hơi sốt.
Mỗi lần vào hè chẳng hiểu sao nàng hay sốt hơn hẳn. Có lẽ nên viết cho Trương đạo trưởng một bức thư.
Bên ngoài, phu xe bỗng hô lên một tiếng dài, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Bên cửa sổ vang lên tiếng nói khe khẽ của Kiều Gia: "Công tử, Cẩm Y Vệ chặn xe của chúng ta."
Phó Vân Chương đỡ Phó Vân anh ngồi cho vững rồi vén màn xe lên.
Đường phố vắng tanh, không thấy người đi đường, đối diện xe của họ là mười mấy con ngựa, tất cả những người trên ngựa đều mặc giáp nhẹ, đội mũ chữ vạn, bên hông đeo bài ngà của Cẩm Y Vệ.
Mười mấy người như vậy đứng xung quanh một chiếc xe ngựa sơn đen.
Bánh xe lộc cộc tiến gần tới chỗ xe của họ, màn xe được vén lên, một người nhảy từ trên xe ngựa xuống, đi thẳng về phía bọn họ, áo phi ngư đỏ thẫm, đeo thắt lưng to bản, khí thế vừa mạnh mẽ vừa sắc bén.
Cách xa như vậy mà Phó Vân anh vẫn có thể thấy rõ sắc mặt sa sầm của người nọ.
Nàng nghĩ một chút liền hiểu ra, Nguyễn Quân Trạch là người của Hoắc Minh Cẩm, chuyện xảy ra ở Thiên Bộ Lang hẳn đã đến tai huynh ấy rồi.
Người khác thì không biết nhưng Hoắc Minh Cẩm lại biết Thôi Nam Hiên là người chồng kiếp trước của nàng.
Đến chuyện nàng nữ giả nam trang trà trộn vào quan trường huynh ấy còn không thèm để bụng, hẳn sẽ không so đo chuyện này đâu... nhưng rồi nàng lại nghĩ đứng trước chuyện tình cảm, không phải ai cũng có thể rộng lượng đến độ đó.
"Nhị ca, huynh về trước đi, muội về sau."
Nàng định xuống xe.
Phó Vân Chương ấn nàng ngồi xuống, chân mày nhíu chặt hơn. Cả người Hoắc Minh Cẩm toát ra sự u ám, nặng nề như vậy, y làm sao dám để nàng xuống xe một mình để gặp người đàn ông có thể tay không đánh chết một con hổ kia cơ chứ?
Huống hồ nàng lại còn đang mệt.
"không sao đâu, Hoắc đại nhân chỉ đang có việc muốn nói với muội thôi."
Phó Vân anh cười, nhẹ nhàng nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Vân Chương trở nên cứng rắn hẳn lên, vẫn không chịu buông tay.
Hai người giằng co một lúc, Hoắc Minh Cẩm đã tới gần sát xe ngựa, nhìn thẳng Phó Vân anh không chớp mắt, ánh mắt sáng quắc tựa lưỡi đao.
Phó Vân Chương chắn trước mặt nàng, "Hoắc đại nhân bày trận như thế này là định cướp đường sao?"
Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn chằm chằm Phó Vân anh, không nói một lời.
Tiếng vó ngựa vang lên, những Cẩm Y Vệ xung quanh cũng tiến sát lại gần, con phố nhỏ yên tĩnh này không rộng lắm, chỉ một lát sau, xe ngựa của Phó gia đã bị vây chặt.
Lòng bàn tay phu xe đã ướt sũng mồ hôi, ông ta co người, run lên bần bật.
Hoắc Minh Cẩm vươn tay về phía Phó Vân anh, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Phó Vân Chương, "Lại đây."
Dù sao giọng điệu vẫn coi như ôn hòa.
Phó Vân anh nhìn sang Phó Vân Chương, thấy mặt y lạnh như băng, nghĩ một chút rồi nói: "Chỗ này cách phố Cao Pha không xa lắm, chi bằng Hoắc đại nhân qua phủ một chuyến."
Hoắc Minh Cẩm không đáp, hai nắm nay siết chặt, dường như đang cố hết sức kiềm chế điều gì.
Tay phải Phó Vân Chương đè cánh tay Phó Vân anh xuống, không cho nàng xuống xe.
không khí căng thẳng.
Nếu như không phải là người tuyệt đối trung thành với Phó gia, phu xe hẳn đã chạy trốn từ lâu.
Tuy nhiên, Phó Vân anh không muốn nhìn thấy hai người họ tranh cãi giữa đường, khe khẽ lên tiếng: "Ta hơi đau đầu, muốn về nhà sớm."
Sắc mặt hai người đàn ông vốn đang trong thế giằng co lập tức thay đổi.
Hoắc Minh Cẩm vẫy tay, những binh sĩ Cẩm Y Vệ đang chặn giữa đường lập tức kéo dây cương, lui về phía sau mấy bước, nhường đường cho họ.
"Ta sẽ tới ngay." Chân mày chàng hơi nhíu lại, nhẹ nhàng trả lời.
Phó Vân anh gật đầu.
Màn xe được buông xuống, chắn giữa tầm mắt của hai người.
Phu xe lẳng lặng lau mồ hôi, quăng nhẹ roi, xe ngựa lại tiếp tục lộc cộc lăn bánh về phía trước.
Thấy mặt Phó Vân Chương vẫn sầm sì, Phó Vân anh giải thích: "Nhị ca, hôm nay có chuyện xảy ra ở Thiên Bộ Lang nên Hoắc đại nhân mới vội vã đòi gặp muội như thế, ngài ấy không có ác ý."
Nàng kể chuyện Nguyễn Quân Trạch dùng mũi tên bằng sáp để dọa quan viên.
Phó Vân Chương nhíu mày, "Khi nãy sao muội không nói gì?"
"Về nhà nói sau cũng vậy mà, muội có bị thương đâu."
nói như thế, Hoắc Minh Cẩm chỉ đang lo lắng cho nàng chứ không phải định ép buộc nàng làm gì phải không?
sự lo lắng bất an trong lòng Phó Vân Chương dần tan đi, nhưng tưởng tượng đến khí thế khiến người ta phải lạnh người, sởn tóc gáy khi nãy của Hoắc Minh Cẩm, y vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Dù có biết Hoắc Minh Cẩm sẽ không làm tổn thương nàng đi chăng nữa, nói cho cùng y vẫn không yên tâm.
Y nhớ tới những lời mà Diêu Văn Đạt liên tục lải nhải khi đó, ánh mắt y dần tối lại.
Trở về phố Cao Pha, Phó Vân Chương lập tức bảo quản gia đi mời thầy thuốc.
Phó Vân anh cản quản gia lại, nói: "không sao mà, muội ngủ một lát là ổn rồi."
Phó Vân Chương bảo nàng ngồi xuống, bắt mạch cho nàng. Y đau ốm lâu ngày tự nhiên cũng trở thành thầy thuốc, có một chút hiểu biết về y thuật.
Lát sau, y sửa lại tay áo cho nàng, "Muội có muốn ăn gì không?"
Mạch đập vững vàng, không có gì đáng ngại. Thầy thuốc có tới cũng chỉ dặn dò nàng không nên làm việc quá sức, nghỉ ngơi nhiều, sau đó nhịn đói hai ngày [1], đúng là cũng chẳng cần mời.
[1] "Nhịn ăn chữa bệnh" là một trong những phương pháp chữa bệnh trong Đông y.
Sân rộng bên ngoài chính phòng trồng tường vi. đang độ cuối xuân đầu hạ, đúng vào lúc tường vi nở rộ, khắp giàn bừng lên sắc hoa diễm lệ.
Hoa còn đang tươi mà xuân thì đã già.
Phó Vân anh cười nói: "Mầm dương xỉ, giờ không ăn thì sau chẳng có mà ăn."
Phó Vân Chương bật cười, bảo người chuẩn bị trà.
một lúc sau mới có tiếng gõ cổng. Quản gia ra ngoài đón khách, lát sau liền vội vàng quay lại nói: "Hoắc Chỉ huy sứ tới ạ, còn đưa cả một vị thái y đi cùng nữa."
Phó Vân Chương nhướn mày. Khi nãy Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn theo sau bọn họ, lại mãi tận giờ mới tới, hóa ra là đi đường vòng mời thái y.
Cẩn thận đến vậy, cũng coi như hiếm có.
Thái y mời thì cũng mời rồi, Phó Vân anh đành phải về phòng ngủ, buông mành xuống để ông ta bắt mạch cho mình, hai người cách nhau một bức mành.
Đằng sau lớp mành, nàng không thấy rõ phía ngoài, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, rồi loáng thoáng nghe thấy tiếng Hoắc Minh Cẩm đang khe khẽ trao đổi với thái y một lúc.
Đợi căn phòng lần nữa rơi vào sự yên tĩnh, Phó Vân Chương vén mành lên, mắc vào chiếc móc câu hình bán nguyệt cạnh giường, đưa cho nàng một chén trà.
"Thái y nói muội suy nghĩ quá nhiều."
Nàng ngồi dậy, uống một ngụm trà, "Bận hết đợt này là xong rồi."
Nếu so với những người bận rộn thực sự, nàng vẫn còn nhàn hạ chán. Hơn nữa nàng thích cảm giác bận rộn bởi nàng hiểu mỗi giọt mồ hôi của mình rơi xuống không hề lãng phí.
Có tiếng ken két khe khẽ vàng lên, tấm bình phong bị đẩy ra, một đôi giày gấm bước vào gian ngoài, Hoắc Minh Cẩm đang đứng ở bên ngoài mành, dáng người cao lớn hắt một chiếc bóng xuống sàn nhà.
Phó Vân anh đặt chén trà xuống, "Nhị ca, muội nói chuyện riêng với Hoắc đại nhân một chút."
Phó Vân Chương ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Hoắc Minh Cẩm, hai người nhìn nhau một thoáng nhưng lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Trong phòng, Phó Vân anh dỏng tai lên nghe những không nghe thấy tiếng họ nói chuyện với nhau.
Nàng cúi đầu đi giày, chuẩn bị ra ngoài, Hoắc Minh Cẩm đã vào trong, nhẹ nhàng giữ nàng lại, "Cứ ngồi như vậy đi."
không đợi nàng lên tiếng, cánh tay chàng đã dùng sức, lập tức bế ngang người nàng, đưa nàng về giường.
Trong chốc lát, Phó Vân anh chẳng còn gì để nói, đẩy Hoắc Minh Cẩm ra, chàng lại càng ôm chặt, gần như đè nàng xuống lớp chăn gấm. Cách mấy lớp quần áo mỏng, cơ thể rắn chắc áp trên người nàng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, tiếng hít thở cùa chàng nặng nề.
Nhạy cảm nhận ra sự khác thường của chàng, nàng bất động.
Đôi tay của chàng chống hai bên sườn nàng, không hoàn toàn đè người lên người nàng, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn nàng chằm chằm, sâu tới mức không thấy đáy.
Nàng cố gắng hết sức để điều chỉnh hơi thở của mình, "Huynh làm sao vậy?"
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng hồi lâu, cúi đầu, tháo khăn lưới trên đầu nàng xuống, đôi môi nóng bỏng miết lên khuôn mặt nàng, vùi mặt vào mái tóc đen dày xõa tung của nàng, tay chàng len qua mái tóc nàng, đỡ cổ nàng, ôm chặt lấy nàng, "Xin lỗi, đừng giận ta."
Chàng cũng không cố ý khiến Phó Vân Chương bực mình. Tuy Phó Vân Chương không phải anh ruột nàng, chỉ là anh họ xa mà thôi, nhưng lại là người thân quan trọng nhất của nàng. Tuy vậy chàng căn bản không thể khống chể nổi bản thân, chàng cần phải ôm nàng, cảm nhận được nàng vẫn sống, sống một cách khỏe mạnh, như vậy chàng mời có thể an lòng.
Lúc này chàng đã đè xuống hoàn toàn, thân thể cao lớn tráng kiện, chỗ nào cũng nóng rực, đường vân cơ bắp xuyên thấu qua lớp áo dán trên người nàng, Phó Vân anh cảm thấy nóng tới mức không thở nổi.
Huynh ấy nặng thật đấy.
Nàng nhẹ nhàng cựa quậy mấy cái, Hoắc Minh Cẩm nắm lấy tay nàng, đỡ nàng ngồi dậy, một tay nắm chặt cổ tay nàng, một tay khác vẫn ôm chặt nàng như cũ, đôi môi lưu luyến bên vành tai nàng, "Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát thôi."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp.
nói một lát thì là một lát, Phó Vân anh thầm đếm từ một đến mười rồi nói: "Được rồi."
Giọng điệu lãnh đạm như thể đang nói việc công phải xử lý theo phép công nhưng lại có một chút ngây thơ trẻ con. Dù lúc này Hoắc Minh Cẩm đang xoay vần với đủ mọi suy nghĩ trong tâm trí cũng không khỏi bật cười.
Tất cả những đau đớn khốc liệt đều đã biến mất, thay vào đó chính là niềm vui thư thái.
Chàng từ từ buông nàng ra.
Phó Vân anh có cảm giác cuối cùng cũng có thể thở phào, vừa định lên tiếng, những ngón tay của Hoắc Minh Cẩm đã nâng cằm nàng lên, đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi nhanh chóng chạm vào môi nàng.
Nàng trợn trừng mắt.
"Nàng biết sẽ có ngày này mà. Ta ái mộ nàng, đương nhiên sẽ khát cầu nàng, cần nàng."
Hoắc Minh Cẩm ngậm đôi môi nàng, thì thầm. Trước khi nàng kịp phản ứng, chàng lại rút lui. Đôi mắt vẫn lưu luyến trên đôi môi đỏ hồng căng bóng của nàng, nhớ tới cảm giác mềm mại tinh tế lúc đè lên người nàng khi nãy, bụng dưới lại thiêu đốt, đáng tiếc giờ chỉ có thể lướt qua rồi ngừng như vậy thôi.
Vô tình đảo mắt qua vị trí đang phồng lên một cách rõ ràng trên người chàng, Phó Vân anh hơi kinh hãi, cúi đầu, hơi rùng mình.
Lần đầu tiên nàng ý thức được dục vọng bị kìm nén tích tụ trong cơ thể người đàn ông này.
Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, cái gì nàng cũng có thể từ từ thực hiện theo kế hoạch... Chỉ có tình cảm là không thể, cái cảm giác không thể không chế này khiến nàng có cảm giác lạ lẫm, mê mang mờ mịt, chẳng biết phải làm sao.
Nhưng mà mê mang cũng chỉ là trong nháy mắt, nếu như hôm đó đã đội tuyết đi ngoại thành để gặp huynh ấy thì thực ra trong lòng vốn đã có quyết định rồi.
Như vậy thì không nên lùi bước.
Nàng đã từng cự tuyệt huynh ấy mấy lần, cho huynh ấy hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng của huynh ấy, tính cả hai kiếp, huynh ấy đã chờ đợi mười mấy năm...
Hơn nữa huynh ấy còn đã cứu mạng nàng và tứ thúc.
Nàng hẳn nên tốt với huynh ấy một chút.
Hoắc Minh Cẩm tưởng rằng nàng vẫn đang tức giận, không dám được voi đòi tiên, cầm tay nàng lên, tách từng ngón tay của nàng ra, khẽ khàng vuốt ve mấy vết móng tay nhàn nhạt trong lòng bàn tay nàng, "Sao lại thành ra thế này?"
Phó Vân anh ngẩn người, nhìn lòng bàn tay mình, trên đó có mấy vết bấm đỏ nhạt.
Nàng nhíu mày suy nghĩ, hẳn là lúc ở Thiên Bộ Lang, nàng quá sợ hãi nên đã tự bấm vào tay mình.
Lòng bàn tay bỗng nhiên có cảm giác ấm áp ẩm ướt.
Nàng cứng đờ cả người, run rẩy.
Hoắc Minh Cẩm đang nắm chặt tay nàng, hôn mấy vết bấm đỏ trong lòng bàn tay kia, nụ hôn rất nhẹ nhàng, dịu dàng mà triền miên, nhưng lại một cảm giác hồi hộp lại tràn ra khắp cơ thể nàng, cứ như thể người này đang muốn hôn nàng một lượt từ đầu đến chân.
Cảm thấy sự run rẩy của nàng, Hoắc Minh Cẩm lại ôm chặt nàng lần nữa, cầm tay nàng, đặt lên lồng ngực mình để nàng cảm nhận được trái tim đang đập dồn dập của mình.
"Tay nàng vẫn lạnh ngắt... Nàng sợ cung tên, phải vậy không?"
Ngay từ lúc ở Đồng Sơn, chàng đã phát hiện ra đối với tiếng mũi tên xé gió bay tới, nàng nhạy cảm hơn hẳn người bình thường. Ngoài ra còn có trên đường trở về kinh sư từ trạm dịch ở Lương Hương, nàng ngồi trong xe ngựa nhưng cũng có thể cảm nhận được tiếng mũi tên bắn lén được nhả ra khỏi cung. Tới tận giờ chàng vẫn còn nhớ rõ như in khoảnh khắc nàng nỗ lực kiềm chế sự kinh hoàng của bản thân.
Dựa theo manh mối ở Cam Châu mà chàng điều tra được... kiếp trước nàng đã chết như thế, thậm chí thi cốt cũng không giữ được.
Nàng cứu Nguyễn Quân Trạch, thằng nhãi thối tha lại suýt nữa khiến nàng bị thương bằng thứ mà nàng sợ nhất.
Cái bạt tai kia của chàng vẫn còn nhẹ chán, nếu chuyển thành nắm đấm, Nguyễn Quân Trạch sẽ bị chàng đánh gãy tay.
Hoắc Minh Cẩm nâng cằm Phó Vân anh lên, "Đừng sợ, có ta ở đây rồi. Sau này không ai có thể làm nàng bị thương nữa."
Phó Vân anh bàng hoàng một lúc, nàng cứ tưởng rằng bản thân nàng đã che giấu khá tốt.
Nàng đương nhiên là phải sợ cung tên rồi... bởi vì kiếp trước, Ngụy thị đã bị loạn tên bắn chết. Dù nàng đã nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng kiếp này nàng sẽ không chết dưới mũi tên nữa, nhưng mỗi khi nghe thấy âm thanh của mũi tên sắc nhọn cắt ngang không khí, nàng vẫn không khỏi rùng mình, tay chân lạnh ngắt. Giang Thành thư viện có khóa cưỡi ngựa bắn cung, nàng lấy cớ có nhiều việc ở Tàng Kinh Các để từ chối, chỉ tham gia thi đấu chủy hoàn, xúc cúc nhưng nhất quyết không tới trường bắn. Nghe được tiếng mũi tên lao trong không khí, buổi đêm, trong giấc mơ, nàng sẽ lại cảm nhận được sự tuyệt vọng trước khi chết ở kiếp trước.
Nàng khẽ ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm cũng nhìn nàng.
Khi nãy huynh ấy nổi giận đùng đùng, vẻ mặt dữ tợn, chẳng lẽ không phải là do để ý chuyện Thôi Nam Hiên đã cứu nàng sao?
Vội vàng chạy tới như vậy chỉ là vì sợ nàng sợ hãi thôi sao?
Hóa ra đến nỗi sợ này của nàng huynh ấy cũng biết...
Nhưng huynh ấy là Hoắc Minh Cẩm cơ mà, trước kia là anh hùng trẻ tuổi, hiện giờ là Hoắc Nhị gia, là Hoắc tướng quân dũng mãnh quyết đoán trên chiến trường, vậy mà lại lo được lo mất đến nước này.
Ngày kia Thẩm gia ra tay rồi, huynh ấy chuẩn bị ngần ấy năm, dốc hết tâm huyết, hao hết tâm tư, vào thời điểm mấu chốt như thế này, không nên để bị phân tâm bởi một việc nhỏ như vậy mới phải.
Thực sự thích nàng tới vậy sao?
Vậy mà nàng căn bản lại không chú ý tới tình cảm sâu đậm của huynh ấy.
Cảm xúc trong lòng Phó Vân anh ngổn ngang trăm mối, chua ngọt đắng cay trộn hết cả vào nhau, mỗi loại có một ít, nhớ tới đôi mắt loang loáng nước mắt của Hoắc Minh Cẩm ngày hôm ấy, nàng cúi đầu, "Ta không giận."
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."
Đường đột mạo phạm nàng như thế, may mà nàng không tức giận.
Chàng lấy lại bình tĩnh, buông nàng ra. Khăn lưới trên đầu nàng đã bị chàng cởi xuống, mái tóc dài bung xõa trên vai, mềm mại như tơ lụa.
Giờ mới ý thức được khi nãy chàng đã làm gì với nàng, Phó Vân anh cảm thấy thật xấu hổ, đưa tay lên định vấn lại tóc.
Hoắc Minh Cẩm nhớ tới điều gì, giữ tay nàng lại, lấy một miếng gấm màu xanh lục từ trong lồng ngực ra, bàn tay rộng vén làn tóc đen như mực của nàng lại, vấn lên, dùng miếng gấm buộc lại, "Ngọc bội dễ mất... Miếng gấm này nàng có thể dùng hằng ngày."
Vào thời đại này, dù là nam hay nữ, chỉ cần không phải trẻ con, ai cũng vấn tóc cả, đàn ông dùng khăn lưới, khăn gấm, vải lụa vấn tóc, phụ nữ thì có nhiều loại hơn, lụa buộc tóc có thể gắn trân châu, như vậy buộc lên búi tóc vừa đẹp lại vừa có tác dụng giữ tóc.
Tặng một vật riêng tư mang ý nghĩa thân mật như vậy, lại còn tự tay vấn tóc cho nàng, khi nãy còn đè nàng xuống giường, thực sự quá mờ ám rồi.
Dù đã quen với việc mặc nam trang để tiếp xúc với người khác nhưng mỗi lần ở riêng với Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân anh vẫn thường xuyên nổi hết cả da gà.
Nhưng lại chẳng thể nói gì chàng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, Hoắc Minh Cẩm cũng từng tặng quà cho nàng, hoa nhung, tượng đất, diều, trò chơi xếp hình, những loại điểm tâm tinh xảo cầu kỳ ngoài cửa hàng...
Hoắc Minh Cẩm còn từng tặng dải lụa buộc tóc cho nàng, là loại có gắn trân châu, vải lụa màu đỏ tươi, trân châu trơn bóng. Khi đó nàng còn nhỏ, tặng những thứ như vậy thực ra cũng không cần kiêng dè gì nhưng mà trân châu là thứ xa xỉ, tuy nàng rất thích nhưng vẫn từ chối, mẹ nàng đã dạy không được tùy tiện nhận những thứ quà đắt tiền như vậy.
Nhiều năm như thế, sở thích tặng quà của huynh ấy vẫn không thay đổi.
Nàng đờ đẫn thất thần hồi lâu.
Hoắc Minh Cẩm thấy nàng không kháng cự mãnh liệt, sắc mặt dần buông lỏng, "Đợi xong việc của Thẩm gia... Ta sẽ ném Nguyễn Quân Trạch về Vệ Sở."
Nàng lấy lại tinh thần, lắc đầu, "Việc nhỏ thôi, hắn cũng không định làm ta bị thương."
Huynh ấy nhất định đã dạy cho Nguyễn Quân Trạch một bài học rồi.
Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn nàng không chớp mắt.
Nhắc tới Nguyễn Quân Trạch, sắc mặt nàng vẫn như bình thường, không thay đổi một chút nào.
Lần trước nàng tình nguyện mạo hiểm để cứu Nguyễn Quân Trạch nhưng dường như lại không quan tâm tới Nguyễn Quân Trạch, chưa bao giờ bắt chuyện với hắn. Lần này suýt nữa bị hắn làm bị thương mà nàng cũng không hề có ý định nhận người quen.
Có lẽ nàng thực sự không muốn nhắc lại chuyện trước kia nữa.
"Nguyễn thiên hộ làm Thôi thị lang bị thương... Chỉ sợ là không ổn..." Phó Vân anh trầm mặc trong chốc lát rồi nói.
Hoắc Minh Cẩm ngẩn người, "Nó làm ai bị thương cơ?"
Phó Vân anh cũng sửng sốt, ngước mắt lên nhìn chàng, "Người bị Nguyễn thiên hộ bắn bị thương chính là Thôi thị lang... Huynh không biết à?"
Hoắc Minh Cẩm sa sầm mặt mày.
Đúng là chàng không biết thật, từ khoảnh khắc nghe thấy Nguyễn Quân Trạch nói hắn lấy tên bắn về phía nàng, chàng chẳng còn nghe được cái gì nữa, chàng làm gì có tâm trạng mà suy nghĩ những chuyện khác.
"Cơ mà vẫn may Thôi Nam Hiên che chắn cho hắn..."
Nguyễn Quân Trạch hình như đã nói câu này.
Chàng siết chặt nắm tay.
Phó Vân anh hơi kinh ngạc: Vậy mà Hoắc Minh Cẩm lại không biết người cứu nàng là Thôi Nam Hiên.
Xem ra là nàng hiểu lầm huynh ấy, nàng còn tưởng rằng huynh ấy tức giận như thế phần lớn là bởi nguyên do này.
"Lúc ấy ta không động đậy nổi, là Thôi thị lang che chắn giúp ta, cổ tay hơi bị xước da một chút." Nàng cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Mặt Hoắc Minh Cẩm tối đen, đồng tử hơi co lại.
"không sao, ta sẽ giải quyết việc này." Chàng dường như vừa nghĩ tới điều gì, sắc mặt dần trở nên bình thản như cũ, chuyển sang đề tài khác, "Tối nay ta ở lại."
Phó Vân anh nheo mắt, vô thức dịch sang bên cạnh trốn tránh.
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, bật cười, "Ta không làm gì đâu."
Chàng ngừng lại một lúc rồi nói nhỏ, "Chỉ muốn ăn với nàng bữa cơm mà thôi."
Phó Vân anh đứng dậy, đi ra ngoài mấy bước, lòng bàn chân lạnh cóng, cúi đầu xuống nhìn mới nhớ ra khi nãy nàng còn chưa đi xong giày đã bị Hoắc Minh Cẩm bế lên giường, lúc này đạp chân không trên sàn nhà, làm sao có thể không lạnh được cơ chứ?
Nàng đành phải quay lại.
Hoắc Minh Cẩm ngồi trên giường, nhìn thấy rõ sự lúng túng cuống quýt của nàng, chàng tủm tỉm cười, nhặt đôi giày của nàng lên, đi tới trước mặt nàng, quỳ một chân cuống, bảo nàng nhấc chân, "Nào."
Ánh mắt nàng dừng lại trên mấy sợi tóc bạc trên mái đầu chàng, cơn tức giận nho nhỏ vừa bốc lên khi nãy chẳng mấy chốc chẳng còn thấy tăm hơi, Phó Vân anh không nói gì, đi giày vào. Thấy chàng đứng lên, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Liệu có làm ảnh hưởng tới chính sự không?"
Hoắc Minh Cẩm lắc đầu, "Ta tự có sắp xếp."
Với chàng mà nói, chính sự hay việc riêng cũng chẳng có gì khác biệt. Nửa cuộc đời trước chàng đã sống quá mệt mỏi rồi, trách nhiệm nặng nề lúc nào cũng đè lên vai, không thể thả lỏng dù chỉ một khắc.
Giờ chàng đã nghĩ thông, chàng biết bản thân mình đang làm gì.
Phó Vân anh bảo bà tử dưới bếp tối nay làm thêm mấy món ăn phương bắc.
Cả nhà họ đều tới từ phía nam, đầu bếp cũng là người phương nam, bình thường nấu ăn vẫn luôn dựa theo khẩu vị của người phía nam, Hoắc Minh Cẩm chắc chắn ăn không quen.
Tới giờ cơm, Viên Tam và Phó Vân Khải nói nói cười cười đi vào phòng, nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm thì vô cùng kinh ngạc mồm miệng há hốc.
Bữa cơm này trôi qua một cách ngại ngùng kì quái.
Sau khi ăn xong, Phó Vân Khải kéo Phó Vân anh sang một bên, "Chuyện này... anh tỷ nhi, lần trước lúc ở Lương Hương ta đã định hỏi muội... Chuyện giữa muội và Hoắc chỉ huy sứ là như thế nào đấy?"
Tuy nói là ân nhân cứu mạng nhưng ánh mắt Hoắc Minh Cẩm dành cho anh tỷ nhi hoàn toàn không giống với kiểu người đi trước nhìn người đi sau.
Phó Vân anh đưa mắt nhìn về phía cây dây leo rậm rạp bám ven tường, trời sắp tối, có ráng màu ẩn hiện giữa những đám mây, chuồn chuồn bay thấp, muỗi bay vo ve.
Nàng khẽ trả lời: "Huynh chỉ cần biết Hoắc đại nhân là người một nhà là được rồi."
Phó Vân Khải lại há hốc miệng lần nữa, mặt mày kinh hãi.
"Làm sao thế được!" hắn mãnh liệt phản đối, "hắn thích Long Dương! hắn thích đàn ông!"
Phó Vân anh lườm hắn một cái.
Phó Vân Khải rùng mình, lập tức trở nên ngoan ngoãn, nhỏ giọng thì thầm: "Huynh chỉ lo muội gặp chuyện thôi."
Đột nhiên lại như nhận ra điều gì, hắn đập đánh bốp vào đầu mình một cái, "Ngài ấy biết muội là nữ rồi hả?"
Phó Vân anh gật đầu.
"Huynh còn tưởng Hoắc chỉ huy sứ thực sự là kẻ đoạn tụ. Sao ngài ấy lại phát hiện ra thế? Thôi vậy, nhưng ngài ấy có không phải đoạn tụ thì cũng không được, tứ thúc sẽ sợ chết khiếp..."
Phó Vân Khải dong dài lải nhải hồi lâu, thấy Phó Vân anh không thèm trả lời, chuyển sang chuyện khác, "Quên kể cho muội... Lúc về phủ Võ Xương, huynh đã gặp Phó Dung."
"Sao ả lại ở phủ Võ Xương?"
Phó Vân Chương phái người canh giữ ở huyện Hoàng Châu chính là bởi lo ả sẽ gây chuyện.
Phó Vân Khải trả lời: "Hình như là ả lừa bạn cùng trường của nhị ca tiện đường đưa ả tới phủ Võ Xương, hôm đó huynh tình cờ gặp phải ả, ả quấn chặt lấy huynh, đòi gặp nhị ca, đương nhiên huynh không đồng ý. Ả la lối khóc lóc lăn lộn, huynh không nói lại ả đành phải trốn đi. Sau này ả lại tới tận nhà, nhờ huynh giúp ả nhắn lại một câu cho nhị ca."
Chẳng lẽ chuyện khiến Phó Vân Chương khó xử mấy hôm nay lại có liên quan tới Phó Dung?
Phó Vân anh nhíu mày, "Nhắn gì cơ?"
Phó Vân Khải cố gắng nhớ lại, "Nàng nhờ huynh nói với nhị ca rằng nàng biết một bí mật lớn, nếu như nhị ca không chịu gặp nàng ta thì sẽ hối hận cả đời."
nói tới đó, hắn nhăn mũi, "Loại lời nói tàn nhẫn như thế, huynh vốn không định nói với nhị ca, tránh cho huynh ấy khỏi tức giận, sau huynh lại nghĩ vẫn nên nói với nhị ca thì hơn, nhỡ đâu Phó Dung lại gây ra chuyện gì thì không hay."
"Vậy nhị ca nói sao?"
Phó Vân anh quay đầu nhìn vào trong phòng, Phó Vân Chương đang đánh cờ với Hoắc Minh Cẩm. Lúc ăn tối, hai người vô cùng khách sáo, hoàn toàn không giương cung bạt kiếm như lúc chiều nhưng mỗi câu nói lại dường như có ẩn ý. Nàng không hiểu nổi thứ ẩn ý này, bèn để mặc kệ bọn họ muốn thăm dò nhau thế nào cũng được.
"Sau khi nghe xong, nhị ca cũng chẳng có phản ứng gì cả. Huynh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải nói với muội một tiếng." Phó Vân Khải hạ giọng, "Huynh cảm thấy lần này Phó Dung không nói dối."
Phó Vân anh gật đầu, "Muội hiểu rồi."
Nàng có thể viết thư nhờ bạn cùng trường giúp đỡ, đưa Phó Dung về huyện Hoàng Châu.
Phó Vân Khải vừa dứt lời rồi đi khỏi đó được một chốc, Viên Tam lại tới.
hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, ngại ngùng, gãi đầu gãi tai, "Lão đại... Lời đồn về ngươi và Hoắc chỉ huy sứ... là thật à?"
Phó Vân anh nhướn mày, "Ngươi định nói cái gì?"
Viên Tam muốn nói lại thôi, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn xuống đất, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn nàng lần nữa, lặp lại như thế mấy lần, bực dọc xoay người chạy mất.
Phản ứng này của hắn còn khá hơn nhiều so với tưởng tượng của Phó Vân anh.
Nàng quay lại phòng, ván cờ giữa Hoắc Minh Cẩm và Phó Vân Chương vẫn chưa phân thắng bại, hai người tựa như không mấy quan tâm tới kết quả, mặt mày thể hiện sự tập trung, trầm mặc không nói.
"Sắp tới giờ giới nghiêm, Hoắc đại nhân, đừng để muộn giờ."
Phó Vân anh lên tiếng nhắc nhở.
Hoắc Minh Cẩm phụ trách việc truy bắt tội phạm trong kinh, ngay cả vào giờ giới nghiêm cũng có thể tự do đi lại, nhưng chàng không nói gì cả, đứng dậy cáo từ.
Phó Vân anh tiễn chàng ra ngoài, vừa tiễn được mấy bước, Hoắc Minh Cẩm đã quay lại nhìn nàng, "không cần tiễn nữa, ta để lại mấy người canh gác, ban nãy nàng đau đầu, nên ngủ sớm một chút."
Dứt lời, chàng sải bước rời đi. Đám thuộc hạ của chàng vội vàng đi theo sau.
Phó Vân anh dõi theo bóng chàng dần đi xa.
Quay người lại, nàng lập tức đối diện với Phó Vân Chương đang nhìn về phía nàng. Trời đã tối đen, đôi mắt y sáng lấp lánh trong đêm.
"Nhị ca." Nàng gọi một tiếng.
Phó Vân Chương không nói gì, đi mấy bước về phía nàng, kéo tay nàng.
Mặt nàng tràn đầy nghi vấn.
Phó Vân Chương kéo nàng chầm chậm đi vào phía trong, trên hành lang đã treo đèn lồng, ánh đèn mờ mờ chiếu vào dây hoa nơi góc tường, không nhìn thấy rõ hoa trông ra sao nhưng lại có thể ngửi thấy hương hoa man mác.
"Trước kia ta từng hỏi muội có phải muội thích Hoắc chỉ huy sứ hay không, muội trả lời hắn chỉ là ân nhân cứu mạng của muội. Giờ thì sao, muội thấy Hoắc chỉ huy sứ thế nào? Vẫn không thích hắn sao?"
Gió đêm thổi qua, giọng nói của Phó Vân Chương nhẹ nhàng, không có thêm giọng điệu đặc biệt gì, chỉ là một câu hỏi đơn giản mà thôi.
Phó Vân anh cúi đầu nghĩ ngợi, giơ tay sờ lên mái tóc, "Nhị ca, chuyện như thế này muội không thể nào nghĩ ra trong một chốc một lát... Muội vẫn hơi rối rắm."
Nàng trầm mặc một lát rồi nói tiếp: "Nhưng mà muội biết, hiện giờ, đối với ngài ấy, muội chắc chắn không chỉ có biết ơn."
Nếu chỉ có biết ơn, nàng sẽ chỉ từ chối một cách dứt khoát hơn nữa, giống như lần ấy ở trạm dịch Lương Hương.
Nàng không trả lại ngọc bội, nàng đón giao thừa với huynh ấy, ở chỗ huynh ấy suốt một đêm... Tuy trong ánh mắt người ngoài, nàng vẫn là đàn ông nhưng trong lòng, nàng biết bản thân nàng phá bỏ quy tắc vì huynh ấy rất nhiều lần.
Huống hồ buổi chiều nàng còn để huynh ấy ôm lâu như vậy. Nếu nàng vẫn là một cô gái trong chốn khuê phòng thì nhất định phải gả cho huynh ấy.
Chỉ là nàng đã quen với việc làm gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng, vẫn chưa sẵn sàng mở rộng cửa lòng một lần nữa.
Chuyện đó sẽ khiến nàng bị phân tâm.
Ngày nào nàng cũng nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu có sẵn để làm việc và nghỉ ngơi, không thích những thứ nằm ngoài kế hoạch.
Bóng đêm lạnh lẽo, nàng khẽ mím môi, cân nhắc hồi lâu, mặt mũi thể hiện sự nghiêm túc, ánh trăng mạ một lớp ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo trên khuôn mặt nàng.
Phó Vân Chương thở dài một tiếng, mỉm cười nhè nhẹ, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình, y chỉ là anh nàng, con đường sau này, Hoắc Minh Cẩm sẽ sóng vai với nàng, "Như thế cũng tốt, nếu như muội thích thì đừng ngại cho hắn một cơ hội."
Editor: Cái chương này nó tên vậy thật đó. Edit thẳng ra là "buồn nôn", nhưng mà thôi mình để thế này. Đùa chứ bây giờ các chị em đã biết tại sao mình để cái cách gọi "chàng" này cho anh Hoắc chưa? Vì anh Hoắc rất sến, về sau còn mấy phân đoạn sến nữa cơ. Hahaaaaaa