Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 93: Lên Núi

Trời tảng sáng, trên núi sương mù bắt đầu tan, thôn xóm bên đường vọng ra từng đợt tiếng gà gáy sáng, những nông dân cần cù đã dậy sớm đong gạo nấu cơm, tiếng chó sủa văng vẳng, khói bếp nhàn nhạt bay lên.
Kiều Gia siết chặt dây cương, đi mấy bước về phía trước, "Trước mặt có một thôn trang, nghỉ chân một lúc rồi đi."
Phó Vân anh ừ một tiếng, đi cả đêm, ngựa mệt người mỏi, đúng là nên dừng lại nghỉ ngơi một lúc thật.
Họ thả chậm tốc độ trên con đường lớn rồi rẽ vào một lối nhỏ bên bờ ruộng.
Cạnh thôn có một hồ nước nhỏ, mấy người phụ nữ đang ngồi xổm bên hồ, kê đồ lên mấy tảng đá xanh giặt giũ, gậy gỗ trong tay đập xuống quần áo bồm bộp.
Kiều Gia thoáng nhìn những người phụ nữ đang giặt đồ bỗng nhiên dừng lại, "Khoan đã, có vài người khác ở trong thôn."
hắn bảo mấy tiểu nhị ở lại bảo vệ Phó Vân anh, một mình đi vào thôn trang.
Lát sau, hắn đi ra, trên mặt vẫn bình tĩnh, "Dương đại thiếu gia đang ở đây."
Phó Vân anh hơi ngạc nhiên.
Chu Hòa Sưởng lúc này còn đang ngủ say, Cát Tường vào nhà gọi hắn dậy, nói với hắn Phó thiếu gia tới. hắn lập tức bật dậy, không kịp rửa mặt chải đầu gì cả, đầu tóc rối bù, chân trần lê giày ngủ chạy ra ngoài, giẫm lên con đường nhỏ lầy lội, chạy một mạch về phía hồ nước nhỏ trước thôn. Phó Vân anh đang đứng cạnh hồ cho ngựa ăn. hắn đứng trước mặt nàng, túm lấy tay nàng quan sát thật kỹ.
"Vân ca nhi, đệ không sao chứ?"
Phó Vân anh gạt bàn tay đang sờ loạn của hắn ra, tiếp tục cho ngựa ăn bã đậu, con ngựa này do Phó tứ lão gia mua cho nàng, chạy cả đêm, con ngựa đã kiệt sức, "Tại sao huynh lại ở đây?"
Nghe nàng đề cập đến chuyện này, sắc mặt Chu Hòa Sưởng lập tức thay đổi, vai thõng xuống, buồn bã nói: "Ta muốn tới giúp đệ nhưng chỉ có thể đi đến đây."
hắn là Thế tử của Vương phủ, nếu chưa được cho phép thì không được đi xa quá một trăm dặm tính từ phủ Võ Xương. Lần trước hắn tới huyện Hoàng Châu dự hội hoa đăng là trốn ra ngoài, lần này không chuẩn bị tốt như lần trước, vừa ra khỏi thành không bao lâu đã bị cản lại. hắn đành phải ngủ lại trong thôn này, định chờ trời sáng sẽ phái người trở về thành xin Sở Vương giúp đỡ.
Nghe Chu Hòa Sưởng kể chuyện đêm trước, Phó Vân anh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tóc tai bù xù, trên người chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng, mùa xuân trời vẫn còn se lạnh, lại còn đang ở trên núi, gần sáng là lúc trời lạnh nhất, hắn mặc chưa đủ ấm đã chạy ra ngoài, lạnh tới mức bắt đầu run lên.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn huynh, chuyện bên kia giải quyết xong cả rồi."
Chu Hòa Sưởng nắm tay nàng lần nữa, nhẹ nhàng cầm tay nàng trong tay, "Ta nghe nói rồi, chuyện của tứ thúc đệ... Vân ca nhi, nén bi thương, đệ đừng đau buồn quá."
Rồi hắn vỗ bồm bộp vào bộ ngực đang ưỡn ra của mình, "Đệ còn có ta mà! Ai bắt nạt đệ, ta sẽ xả giận cho đệ, cha ta là Vương gia, ai cũng phải nghe lời cha ta hết!"
Phó Vân anh hơi mỉm cười, thất thần.
Chu Hòa Sưởng nhíu mày, sợ nàng không vui, không dám tiếp tục chủ đề đó, thăm dò, "Bây giờ đệ định đi đâu?"
"Về thành." Phó Vân anh nhận lấy chiếc bàn chải gỗ Kiều Gia vừa đưa, đích thân chải lông cho ngựa, "Ta muốn đi Đồng Sơn."
Đồng Sơn chính là nơi Phó tứ lão gia gặp nạn.
Chu Hòa Sưởng từng nghe hộ vệ trong phủ đề cập tới chuyện xảy ra, nghe vậy thì hơi do dự nhưng không dám cản nàng bèn nói: "Ta sai hộ vệ đi theo đệ, bên đó toàn trộm với cướp, đệ phải cẩn thận chút."
Đồng Sơn không phải địa bàn của Sở Vương, nếu không hắn đã sai người Vương phủ qua đó tìm kiếm thi thể của Phó tứ lão lão gia từ lâu rồi.
Phó Vân anh ừm một tiếng, "Cảm ơn."
Chu Hòa Sưởng nhìn nàng, hơi luống cuống. Tuy từ trước tới nay nàng luôn lãnh đạm, chưa bao giờ cười to thoải mái nhưng cũng rất ít khi để lộ thái độ sầu muộn, nay thấy nàng ủ dột như thế, hắn cũng cảm thấy đau lòng, khẽ nói: "không cần phải nói cảm ơn với ta, ta chỉ hận không thể giúp đệ..."
đang nói dở bỗng có tiếng ầm ĩ truyền tới từ đầu thôn, lại có người tới đây.
Thị lực của Kiều gia hơn người, hắn đứng trên phiến đá xanh, dõi mắt nhìn ra xa, nhướn mày, "Công tử, là người trong thư viện."
"A?"
Chu Hòa Sưởng ngơ ngác.
Chỉ lát sau, một nhóm thiếu niên mệt mỏi vì đi một quãng đường xa xuất hiện trước mắt họ.
Viên Tam đi đầu, sau đó là Chung Thiên Lộc, đám con cháu Triệu gia, Đỗ Gia Trinh, đường trưởng đường Đinh...
Các bạn cùng trường thường ngày vẫn thân thiết với Phó Vân anh đều tới, ai cũng quần áo xộc xệch, mặt mày mệt mỏi, có người cầm trong tay một thanh gỗ làm gậy, có người khoác một tay nải lớn, có người buộc một tấm vải thô vào đùi, chỉ cần nhìn thôi cũng biết những người này đã đi đường núi cả đêm. Thư đồng, tôi tớ của bọn họ đi theo phía sau, ai cũng phờ phạc, rã rời.
Điều khiến Phó Vân anh kinh ngạc nhất là Tô Đồng cũng có mặt. hắn vốn phải khởi hành đi lên phía bắc rồi mới phải.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nàng, mặt Tô Đồng cứng đờ, dường như hơi ngại ngùng, hắn nhẹ nhàng quay mặt đi nơi khác, vờ như không để tâm.
"Lão đại, ngươi nói đi, muốn đánh ai, ta sẽ đi làm thịt con rùa đen đó ngay lập tức!"
Viên Tam vén tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, hằn học nói.
Những học sinh khác cũng bừng bừng khí thế, siết chặt nắm tay, "Dám bắt nạt Vân ca nhi nhà chúng ta, muốn chết chắc!"
"Chúng ta lên cả lượt, đập cho hắn một trận sống dở chết dở đã rồi tính sau!"
...
Mọi người vây quanh Phó Vân anh, bày tỏ sự căm phẫn của bản thân.
Nàng ngạc nhiên.
Viên Tam đi bộ cả đêm, vừa mệt vừa khát, quăng tay nải trên lưng xuống, lao về phía hồ múc nước uống cho đỡ khát. Uống no nước, hắn quay lại trước mặt nàng, "Lão đại, cả đống người chúng ta kéo qua làm chỗ dựa cho ngươi đây, ta không tin không chống chọi được mấy kẻ xấu xa kia!"
Triệu Kỳ vẫn thường tự xưng là văn nhã, rửa mặt cho sạch sẽ, sửa sang lại vạt áo xộc xệch, chỉnh lại khăn mũ trên đầu cho nghiêm chính, mở một chiếc quạt xếp ra phe phẩy rồi mới thong thả nói: "Tuy nhà chúng ta không phải người huyện Hoàng Châu nhưng tốt xấu gì cũng có quen biết với vài người có uy tín, có danh tiếng, Vân ca nhi, đệ đừng lo, ta đã sai gã sai vặt về Triệu gia lấy danh thiếp, đợi hắn mang danh thiếp đến đây, để xem còn ai dám động tới một sợi tóc của đệ!"
Đường trưởng đường Đinh bực tức, "Mặc kệ, chúng ta mỗi người hai nắm tay còn sợ không đánh lại được bọn họ hay sao? Đánh một trận đã rồi có gì tính sau, có tác dụng hơn lời lẽ nhiều!"
Mọi người mỗi người một câu, ầm ĩ không thôi.
Chỉ có Tô Đồng cúi đầu, không nói một lời.
Phó Vân anh nhìn những gương mặt trẻ trung trước mắt mình, nhìn họ khua khoắng nắm tay trong không khí, nghe họ nói những lời hừng hực khí phách, trầm mặc hồi lâu.
một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Có lẽ rất nhiều năm về sau nàng vẫn sẽ nhớ rõ từng có một nhóm thiếu niên hăng hái, khí phách ngất trời như thế. Những người bạn cùng trường này đã đi đường núi suốt đêm, mặt mũi đầy bụi đất, lôi thôi lếch thếch chỉ vì muốn trở thành chỗ dựa cho nàng.
Có lẽ trông hơi buồn cười nhưng cũng có chút gì đó khiến người ta cảm động.
Nàng chưa từng cho đi nhiều tình cảm đến vậy, có một số việc chỉ là thủ đoạn mà thôi nhưng lại thu lại được tình bạn chân thành của bọn họ.
...
Những người phụ nữ trong thôn trang đã chuẩn bị bữa sáng nóng hổi, mời mọi người vào trong nghỉ ngơi.
Mọi người ai cũng đã đói đến mức bụng réo lên ùng ục, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức lại càng đói hơn.
Cát Tường dẫn mọi người vào trong.
Bọn họ chần chừ một lúc, chưa chịu đi, cả đám nhìn về phía Phó Vân anh.
Phó Vân anh nói: "Việc trong nhà giải quyết gần như ổn thỏa rồi, tiếp theo còn có việc muốn nhờ các ngươi, nửa canh giờ nữa xuất phát, các ngươi vào ăn một chút trước đi."
Lúc này mọi người mới chịu đi.
một đám thiếu niên choai choai ngồi với nhau trò chuyện rôm rả, đầu tiên là kể chuyện đi đường tối qua, sau đó khẽ mắng Dương Bình Trung là đồ tiểu nhân, dám đi trước, không đưa bọn họ theo cùng, thật đúng là đồ xảo quyệt!
Phó Vân là của tất cả mọi người, đâu phải là của mình Dương Bình Trung! Bình thường ở thư viện đã giữ rịt lấy người ta thì thôi, đến lúc này còn tận dụng mọi cơ hội, cái gì cũng muốn chạy trước, tức chết đi được!
Bọn họ cũng muốn giúp Phó Vân mà!
Mấy người tối hôm qua vẫn còn cổ vũ lẫn nhau, nâng đỡ nhau trèo đèo lội suối mà trong nháy mắt đã cãi cọ ầm ĩ xem ai mới là trợ thủ đắc lực nhất của Phó Vân, cãi hăng đến đỏ mặt tía tai.
Tô Đồng lắc đầu, không chấp nhặt với đám trẻ con đó nữa, ăn xong một bát cháo khoai lang đỏ thơm phức ngọt ngào, hắn đi ra khỏi nhà tranh.
Thấy Phó Vân anh xuất hiện trên đường về, hắn đã biết nàng chắc chắn đã xử lý xong việc ở huyện Hoàng Châu.
hắn có chút dở khóc dở cười, nếu biết trước sẽ thế này, thì hắn không nên hoãn chuyến đi lại.
Dẫu biết là nàng sẽ không gặp nguy hiểm nhưng vẫn thay đổi kế hoạch, nhất định phải đi một chuyến như vậy... Thế này chẳng giống phong cách của hắn chút nào.
Con người ai cũng sẽ có lúc mềm yếu, hắn chỉ là người trần mắt thịt, cũng sẽ mắc sai lầm.
Nhưng hắn không ngờ người khiến hắn mắc sai lầm lại là một người họ Phó.
...
Mấy tiểu nhị cũng đã đi ăn, Phó Vân anh đứng bên hồ nước nói chuyện với Kiều gia, mấy tôi tớ Dương gia đứng bên cạnh chờ đợi, chuẩn bị nghe lệnh nàng.
Tô Đồng đứng chờ bên cạnh một lúc, tới lúc tôi tớ Dương gia đi rồi hắn mới bước lên.
Kiều Gia lui về phía sau vài bước, tạo không gian cho bọn họ nói chuyện.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng chọc thủng tầng sương mù dày đặc, chiếu vào con đường núi dài gập ghềnh, phủ lên sơn cốc một lớp ánh sáng vàng.
Giữa trời và đất là một vùng ánh sáng sáng lạn lấp lánh.
Tô Đồng ngẩng đầu đón nắng sớm chiếu vào mặt, khẽ nói: "Có hối hận vì đã nhường suất đi cho ta không?"
Sức mạnh của con người nhỏ nhoi như vậy đấy, chỉ có đỗ đạt thành danh, nắm giữ quyền thế mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ những người mình yêu thương.
Quyền lực là chỗ dựa vững chắc nhất trên đời này, có được nó mới có thể đạp hết thảy những thứ khác xuống chân mình.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã hiểu được điều này nên hắn không ngừng nỗ lực học tập, không dám chểnh mảng chút nào. Khi trẻ con nhà người khác ra ngoài đùa nghịch cười nói vui vẻ, hắn ngồi trong căn phòng oi bức đọc sách viết chữ. Mùa đông, tay chân lạnh ngắt, trong phòng lạnh như hầm băng, khí lạnh thấm vào tận xương, tay cầm bút tê cóng, nứt toác, vừa đau vừa ngứa nhưng hắn vẫn viết từng chữ từng chữ.
Quanh năm suốt tháng, ngày nào cũng như ngày nào.
Phó Vân anh sớm muộn gì cũng sẽ biết được, nàng không thể mãi mãi tự do tự tại như thế, chỉ có thể đặt chân vào trung tâm quyền lực mới có thể làm được tất cả những gì mình muốn làm.
Nếu đã không thể thích nghi với quy tắc thì phải làm chủ quy tắc, tự mình tạo quy tắc cho chính mình, trở thành người chơi cờ chứ không phải quân cờ.
Phó Vân anh day nhẹ ấn đường, "Sao thế, huynh muốn trả lại suất đi cho muội à?"
Tô Đồng cười, lắc đầu, "Làm sao thế được, ta không rộng lượng đến vậy. đã cho ta thì đó là của ta. Muội muốn lấy lại cũng muộn rồi."
Phó Vân anh quay sang nhìn hắn, "Tô Đồng, tại sao huynh lại trở lại?"
Tô Đồng không cười nữa, sắc mặt hơi trầm xuống.
hắn trầm mặc không nói.
Phó Vân anh không ép hắn trả lời.
"Muội vẫn luôn thắc mắc, có rất nhiều cách để huynh thoát khỏi Phó gia, tại sao lại phải lợi dụng Phó Viện? Tại sao nhất định phải khiến đích thân Phó tam lão gia đuổi huynh đi? Tại sao huynh luôn có địch ý với Phó gia..."
Nàng giơ tay ra hiệu cho Kiều gia, "Giờ muội biết rồi."
Kiều Gia hiểu ý, đi ra khỏi đó.
Mặt trời mới mọc như một hòn lửa đỏ rực, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, nhưng sắc mặt Tô Đồng càng lúc càng lạnh lẽo, "Muội biết gì rồi?"
Phó Vân anh hơi cúi đầu, nói: "Muội biết gì không quan trọng... Muội chỉ muốn nói với huynh, từ trước đến nay muội đề phòng huynh... cũng không phải bởi vì chính bản thân huynh."
Tô Đồng quá giống Thôi Nam Hiên... Họ đều ôn hòa nhưng lãnh đạm như nhau, ẩn nhẫn và cứng cỏi như nhau, nên nàng chưa từng tin tưởng Tô Đồng.
Nhưng mà sau khi thoát ra khỏi chốn khuê phòng, lấy thân phận nam tử để giao tiếp với người khác, càng ngày càng tiếp xúc với nhiều việc trên đời, nàng càng ngày càng hiểu được sự khát vọng và chấp nhất đối với quyền lực của Thôi Nam Hiên và Tô Đồng.
Ai mà không muốn công thành danh toại, làm được những điều chấn động cả đất trời, tạo ra những thành tựu vĩ đại khiến người đời phải ngưỡng mộ?
Theo đuổi danh lợi dường như đã trở thành bản năng của bọn họ.
Nàng nỗ lực, cần cù nhưng dường như vẫn là không đủ, so với bọn họ, thứ nàng còn thiếu có lẽ là thứ dã tâm bừng bừng bất chấp tất cả kia.
không có dã tâm thì lấy đâu ra động lực?
Chỉ có đạt được địa vị cao mới có thể nắm được quyền chủ động, nếu không thì có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì vĩnh viễn chỉ có thể ở vào thế bị động mà thôi.
một khi đã bước ra khỏi bức rèm nên nội viện, sao không đi xa thêm một chút?
Nàng lật bàn tay lên, cúi đầu nhìn lòng bàn tay xước xát.
Đây là một đôi bàn tay mảnh mai, nhỏ nhắn, ngón tay dài, lòng bàn tay mềm mại nhưng chủ nhân đôi bàn tay này không được phép mềm yếu.
Kiều Gia đã trở lại, cầm theo hai phong thư và mồi lửa.
Tô Đồng vẫn đang ngây người vì câu nói vừa rồi của Phó Vân anh, khe khẽ nói: "không phải bởi vì ta... Vậy thì là vì ai?"
"một người không liên quan."
Phó Vân anh nhẹ nhàng lơ đãng trả lời, nhận mồi lửa mà Kiều Gia châm giúp, đặt dưới phong thư, thiêu rụi bằng chứng mà Tô Đồng tự tay viết và một phong thư mà nàng đã lừa được từ chỗ Phó Viện.
Đó là những thứ nàng dùng để uy hiếp Tô Đồng.
Nàng nhìn ngọn lửa từ từ liếm vào trang giấy, chậm rãi nói: "Hôm nay muội đốt chúng trước mặt huynh, sau này huynh không cần lo muộn sẽ dùng những thứ này để uy hiếp huynh nữa."
Ánh lửa bùng lên rồi sau đó tàn dần, dưới ánh mặt trời rực rỡ mùa xuân, hai phong thư dần dần hóa thành tro.
Tô Đồng khép mắt lại, đôi môi run rẩy, dường như bị chấn động.
Lửa đã tắt ngấm, hắn mở mắt nhìn Phó Vân anh.
Nàng đứng giữa một luồng ánh sáng, khuôn mặt tựa như đã hòa vào vầng sáng chói lòa, chắp tay với hắn, "Tô Đồng, chúng ta gặp lại ở kinh thành."
nói xong, nàng quay người bỏ đi.
một lúc lâu sau, Tô Đồng vẫn ngây ra ở đó.
một luồng gió mát thổi tới, tro tàn cuốn theo làm gió. Những mảnh giấy cháy đen xì tấp vào mặt hắn khiến hắn bừng tỉnh.
hắn dõi mắt theo bóng dáng xa dần của nàng, lẩm bẩm một câu.
Ta chờ muội.
...
Cả đoàn người trở về phủ Võ Xương.
Phó Vân anh chỉ dẫn Kiều Gia và mấy hộ vệ Vương phủ đi Đồng Sơn, những người khác vẫn về thư viện.
Mấy người Triệu Kỳ ban đầu kêu gào đòi đi theo nhưng dù sao cũng là những người biết cân nhắc, sợ làm vướng chân vướng tay nàng nên không nài ép thêm.
"Tầm giữa trưa Khải ca nhi và mọi người trong nhà chắc là sẽ tới nơi, đón được người xong thì đưa hết về tòa nhà ở phố Cống Viện, lão thái thái và hai vị tiểu thư đều ngã bệnh, ông cứ mời thầy thầy thuốc đến trước đã. Mấy người Cao chưởng quầy sẽ đến sau, phái người canh ở bến tàu, đủ người mới được về, không được để ai bị bỏ lại."
Phó Vân anh nói rõ ràng với quản gia.
Mắt quản gia đỏ hoe, đồng ý với nàng rồi khẽ hỏi: "Thiếu gia, nhỡ đâu người trong tộc đuổi tới thì làm sao bây giờ?"
"Chỗ này không phải địa bàn của bọn họ, ai tới cũng bắt lại bằng hết. Cửa hàng bên kia phái người đi tiếp quản, từ trước tới nay toàn bộ khế thư và con dấu đều do tứ thúc quản lý, người trong tộc căn bản không chạm vào được, bọn họ chẳng hiểu gì đâu, chỉ là nhân lúc tứ thúc mất đi, trong nhà chỉ còn lại phụ nữ và trẻ con, không quản lý hết được nên tới cướp đoạt mà thôi. Giờ ta làm to chuyện lên, họ không có bằng chứng, cũng không có lý lẽ, thực ra cũng tự hiểu được chuyện này, chỉ dám ra vẻ ta đây ở huyện thành thôi."
Dòng tộc không biết rốt cuộc Phó tứ lão gia đang làm những gì, cũng không biết Phó tứ lão gia đứng tên bao nhiêu tài sản, chỉ cho rằng chiếm được tòa nhà, lại khống chế được mấy người Lư thị là đã cướp đoạt được gia sản của Phó tứ lão gia. Thực ra cũng chẳng phải do bọn họ ngu xuẩn mà chuyện dòng tộc xâu xé tài sản của người trong tộc cũng là chuyện thường gặp, người khác có muốn can thiệp cũng không được nên cũng làm gì có ai suy nghĩ sâu xa, người chết rồi, bọn họ muốn làm gì cũng được.
Nàng dặn dò cẩn thận như vậy. Lúc sau, Cát Tường đưa hộ vệ Vương phủ tới, dứt khoát nói: "Phó thiếu gia đừng lo, gia nhà chúng ta gửi mấy người tới cho thiếu gia dùng, có bọn họ đứng ở cửa, để xem ai còn dám diễu võ dương oai trước cửa nữa không!"
Phó Vân anh cảm ơn hắn, bảo quản gia đón Hàn thị về nhà, xoay người lên ngựa, ra khỏi thành đi thẳng về hướng Đồng Sơn.
Vừa ra khỏi cổng thành, mới đi được nửa dặm đường, nàng bỗng kéo chặt dây cương, roi ngựa chỉ thẳng về phía bụi cỏ ven đường, "Ra đây."
Tiếng sột soạt vang lên, Viên Tam nhảy từ trong bụi cỏ ra, gãi đầu cười cợt, "Lão đại, sao ngươi biết ta ở đây?"
Muốn đi Đồng Sơn thì phải đi từ cổng thành phía bắc, Viên Tam nhìn thì có vẻ hồn nhiên, chẳng nghĩ ngợi gì nhưng thực ra lại rất tinh ranh, vừa trở lại phủ Võ Xương đã tách đoàn, đi thẳng về cổng thành phía bắc, rình ở chỗ này chờ Phó Vân anh.
Phó Vân anh giục ngựa đi về phía trước mấy bước, từ trên cao, nàng nhìn xuống, khẽ hỏi: "Viên Tam, nếu việc ta muốn làm thực sự rất nguy hiểm, ngươi đi theo ta thì rất có thể sẽ bị liên lụy, thậm chí có một ngày có thể bị rơi đầu, ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?"
Viên Tam không cần nghĩ ngợi gì, ưỡn ngực, "đi theo chứ!"
Khóe miệng Phó Vân anh khẽ cong lên, "Ta không quan tâm lời ngươi nói là thật hay giả, đã đồng ý với ta rồi thì phải làm cho bằng được, về sau nếu ngươi dám có tâm tư khác..."
Nàng chưa nói dứt lời, Viên Tam đã cắt lời, tiếp lời nàng, "Ta biết quy củ giang hồ, nếu ta là kẻ phản phúc, lão đại xử trí ta thế nào cũng được.”
nói xong, hắn gãi đầu gãi tai, thử thăm dò, "Lão đại, ta chạy bộ tới đây, không có ngựa... Ta với ngươi cưỡi một con nhé?"
Phó Vân anh lườm hắn một cái.
hắn ngước mắt nhìn nàng, lúng túng, mặt đầy vẻ chờ mong.
Bỗng một bàn tay to bay tới, xách cổ áo Viên Tam, nhấc cả người hắn lên lưng ngựa của mình.
Viên Tam tức giận trừng mắt nhìn người kia, Kiều Gia mặt lạnh như tiền.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Ở phủ Võ Xương, bọn họ đã thay ngựa nên đi một mạch không cần nghỉ, một ngày sau, mọi người đã tới chân núi Đồng Sơn.
Hộ vệ đi trước thăm dò tin tức, trở về liền nói: "Nơi này hoang vắng nhưng lại là con đường mà những thương nhân muốn tới phủ Khai Phong nhất định phải đi qua, thường xuyên có bọn cướp hoành hành. Sau khi xảy ra chuyện mấy ngày trước, quan phủ từng phái người tới đây thu thập thi thể, nhưng mà cũng chỉ là qua loa cho có lệ mà thôi.
Phó Vân anh tới huyện nha của địa phương tìm bộ khoái [1] hỏi thăm.
[1] Người làm việc ở nha môn, chuyên tuần tra, truy lùng tội phạm.
Lúc đầu, bộ khoái hỏi cái gì cũng nói không biết nhưng nhìn thấy lệnh bài của hộ vệ xong thì lập tức thay đổi thái độ, nói: "Đám cướp kia hoành hành trên núi đã mười mấy năm, bọn chúng xuất quỷ nhập thần, thường trốn trên núi, tới bây giờ quan phủ cũng không biết hang ổ của chúng ở chỗ nào, muốn bắt cũng có bắt được đâu! Hơn nữa nữa cái loại giặc cướp chiếm núi đã lâu, trở thành vua trên núi như thế này luôn cấu kết với những thôn xóm dưới chân núi, những người trong thôn đó không chỉ không tố giác bọn cướp mà nhìn thấy quan binh còn cảnh báo cho bọn cướp, nơi nào cũng có tai mắt của bọn chúng, chúng ta vừa mới ra khỏi huyện thành, bọn chúng đã trốn tiệt rồi còn đâu."
Những gì bộ khoái nói đều là tình hình thực tế. Bọn cướp này hiểu được đạo lý thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, chưa bao giờ làm khó dân chúng dưới chân núi, mỗi lần cướp được tiền tài còn lấy một phần ra để chia cho dân chúng. Có người dân thực sự ngu muội, cảm thấy bọn cướp này là hảo hản cướp của người giàu chia cho người nghèo nên chủ động bao che cho bọn chúng, thậm chí còn gả con gái nhà mình cho bọn cướp làm vợ. Lại có người đơn giản là hám tiền hám của, dựa vào việc mật báo cho bọn chúng để kiếm tiền.
Đoàn người của Phó tứ lão gia vốn chuẩn bị đầy đủ, bao nhiêu năm đi từ bắc chí nam, bình thường đều có thể vượt qua hiểm nguy, vậy mà lần này gặp phải bọn cướp lại bị giết gần hết, chỉ còn mấy tiểu nhị chạy thoát, như vậy trong đoàn chắc chắn phải có nội ứng.
Nội ứng thường là người trong thôn được thuê dẫn đường, bọn họ trà trộn vào đoàn buôn, thấy hàng hóa được vận chuyển là thứ có giá trị bèn lén dẫn bọn cướp tới, nội ứng ngoại hợp, đoàn buôn vị kẹp ở giữa nên mới không thể chống cự được.
Phó Vân anh chịu đựng cảm giác cuộn lên ở dạ dày, đi theo bộ khoái để nhận diện những thi thể được bọn họ nhặt về, xem qua một lần, nàng nhận ra mấy tiểu nhị nhưng trong số đó không có Phó tứ lão gia.
Bộ khoái nghe nàng nói người nàng muốn tìm là Phó tứ lão gia liền tặc lưỡi: "Thực sự không dám giấu giếm, những người sống sót đều nói Phó đại quan nhân mất rồi..." hắn ngập ngừng một chút, "Bị chém bằng rìu... Lúc chúng ta tới đã không còn lại gì..."
Giữa vùng núi hoang vu thế này, thi thể đầy đất, kết quả ra sao không cần nghĩ cũng biết.
trên núi có sói.
Những thi thể bị tàn phá, không toàn vẹn, quan phủ sẽ không tiếp tục điều tra.
Trước mắt Phó Vân anh tối sầm, nàng cố bình tĩnh lại, đi ra ngoài, "Lên núi."
"Khoan đã!" Bộ khoái ngăn nàng lại, "Vị tiểu thiếu gia này, giờ không thể lên núi được."
Viên Tam trợn mắt, "Tại sao lại không lên được?"
Bộ khoái trả lời: "Sáng nay có người bên trên tới..." hắn dựng thẳng ngón tay, chỉ lên phía trên, nói tiếp, "Người tới là quan lớn trong kinh thành đó! Người nào cũng uy phong! Bọn họ nói gì mà muốn phá án nên đã phong tỏa ngọn núi kia rồi, tốt nhất các vị đừng qua bên đó, quấy rầy quan lớn điều tra vụ án, nhỡ có gì lại mang tội vào thân!"
Phó Vân anh không trả lời.
Quan lớn cái gì chứ, điều tra vụ án có điều tra đến bọn cướp không?
Đội trưởng đội hộ vệ Vương phủ tiến lên một bước, nói, "Phó thiếu gia, có tiểu nhân đây rồi."
hắn mang theo lệnh bài của Sở Vương, ngoại trừ quan lớn của triều đình, những người bình thường dù sao cũng phải nể hắn mấy phần.
Chuyện này càng kéo dài càng không biết có tìm được hay không...
Phó Vân anh nói: "Cứ đi trước rồi nói sau."
Kiều Gia và Viên Tam vội vàng chạy theo nàng, hộ vệ Vương phủ cũng theo sát.
trên núi, tùng trúc mọc thành rừng, gió thổi qua, lá trúc xào xạc, thông reo rì rào, giữa một vùng xanh biếc lại điểm xuyết mấy loại cây khác, hoa lê, hoa mận trắng như tuyết, hoa đào hồng diễm lệ, trời trong nắng ấm, hoa thơm chim hót.
Vậy mà trong không khí lại có mùi máu nhàn nhạt và mùi tanh tưởi của xác chết đang thối rữa.
đã sắp tới nơi, Kiều Gia phi ngựa lên trước, chắn trước mặt Phó Vân anh, "Công tử, công tử đừng qua đó thì hơn."
Phó Vân anh nói: "Tứ thúc ta ở trong đó."
Kiều Gia đành lùi bước.
Từ xa nhìn lại đã thấy những chiếc xe bị phá nát và những thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất, mọi người siết dây cương, xuống ngựa.
Vừa định đi lên phía trước, bỗng có vài người đột nhiên từ trong góc tối nhảy ra ngăn bọn họ lại, những người mới đến này vấn tóc trong khăn vạn tự, mặc áo giáp nhẹ, bên hông đeo Tú Xuân Đao, "Cẩm Y Vệ ở đây, ai dám làm càn?"
Phó Vân anh nhíu mày, nàng vốn tưởng là người tới từ Hình Bộ hoặc Đại Lý tự ở kinh thành, sao lại là Cẩm Y Vệ cơ chứ?
Nàng từng nhìn thấy Cẩm Y Vệ, khi đó họ cũng mặc quần áo tương tự thế này nhưng đa số thường cầm đao dài trong tay hoặc đeo kiếm, không ai đeo Tú Xuân Đao.
Hộ vệ Vương phủ định tiến lên, Phó Vân anh ngăn bọn họ lại, "Khoan đã."
Sở Vương có vào hàng tai to mặt lớn thì cũng không dám dây vào Cẩm Y Vệ. Thân phận của ông ta vốn nhạy cảm, nếu chưa tới mức thực sự cần thiết thì không nên nhắc đến ông ta vội.
Nàng lấy công văn khi nãy xin được từ chỗ bộ khoái ở huyện nha ra, bảo hộ vệ giao cho Cẩm Y Vệ, trình bày nguyên nhân rồi xin phép được vào trong. Dù sao tìm được thi thể xong bọn họ cũng sẽ đi luôn.
Hộ vệ thưa vâng, cầm công văn tiến lên mấy bước, nói với một Cẩm Y Vệ trong số đó: "Đại quan nhân nhà chúng ta chết trên tay bọn cướp, không thể an táng, thiếu gia nhà chúng ta tới đây tìm kiếm thi thể, muốn đưa về quê nhà lo việc tang ma cho đại quan nhân, phiền đại nhân châm trước cho."
Vốn tưởng rằng sẽ phải năn nỉ một hồi, không ngờ Cẩm Y Vệ kia chỉ nhìn qua mấy người Phó Vân anh rồi tránh đường cho họ vào.
Phó Vân anh không có thời gian nghĩ nhiều, dẫn hộ vệ đi vào trong sơn cốc, lật từng thi thể lên để xác định thân phận.
Mấy binh lính Cẩm Y Vệ đứng cách đó khá xa, không để ý tới họ.
Khắp nơi đều là xác chết với những vết thương chồng chất, thời tiết nóng lên, ruồi bọ bâu đầy trên những thi thể đang thối rữa.
Phó Vân anh không nỡ nhìn kĩ tình trạng thê thảm của những người khác, tập trung tìm những người quen biết giữa đống thi thể vương vãi khắp nơi.
Bỗng cách đó không xa có tiếng gọi đầy do dự và thương xót vọng lại, "Phó thiếu gia... Ở bên này..."
Cả người nàng cứng đờ, sững người trong giây lát, vành mắt nhất thời vừa cay vừa nóng nhưng vẫn không rơi lệ, nửa đầu lên ép nước mắt quay trở lại, nàng đứng dậy, đi về phía hộ vệ Vương phủ vừa gọi nàng.
Mấy hộ vệ sợ nàng đau lòng nên đã sửa sang lại thi thể.
Tất cả mọi người đều đổ xô về phía đó, đứng xung quanh.
Áo lụa thêu mây, giày gấm thêu chỉ vàng, tất cả đều sử dụng nguyên liệu Tô Hàng, đúng là những đồ mà Phó tứ lão gia thường ngày vẫn hay mặc.
Phó Vân anh quỳ rạp xuống trước thi thể, vẫn không khóc, đôi tay run rẩy sửa sang lại quần áo xộc xệch, cầm bàn tay chồng chất vết thương lên.
"Tứ thúc, sau này con sẽ trở thành trụ cột trong nhà."
...
Họ xếp thi thể vào quan tài đã được chuẩn bị từ trước, đi ra khỏi sơn cốc.
Cẩm Y Vệ phía sau nhìn theo bọn họ đi khỏi đó.
Lúc Phó Vân anh leo lên lưng ngựa, tay vẫn hơi run run.
Nàng khẽ khép mắt, kẹp nhẹ vào bụng ngựa, ngựa bước chầm chậm.
Gió xuân thổi vào mặt nàng, trong gió không biết có lẫn nhụy hoa của loại hoa gì, bay vào mắt nàng khiến đôi mắt nàng đau đớn, cay xè.
Nàng dừng ngựa, thả dây cương.
Bỗng gió ào ào thổi tới càng lúc càng mạnh, một đợt gió toàn cát với bụi ập tới.
Mấy tờ giấy ố vàng bị gió thổi tốc lên không trung, quệt vào nhau soàn soạt.
Nàng nhìn những trang giấy đang bay về phía mình, thất thần.
Mấy người Kiều Gia không dám thúc giục nàng, lát sau, nàng đột nhiên lên tiếng: "Viên Tam, đem những trang giấy đó lại đây cho ta xem."
Từ khi tìm được thi thể của Phó tứ lão gia, Viên Tam luôn nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ nàng quá đau lòng mà ngã từ trên ngựa xuống, lúc này nghe nàng ra lệnh liền lập tức xuống ngựa, đưa tay nắm bừa mấy tờ giấy đang bay tán loạn khắp nơi, mang tới trước mặt Phó Vân anh.
Nàng nhận mấy tờ giấy, lật từng trang một ra xem.
một lát sau, nàng nhắm mắt lại.
Khi mở ra, trong mắt loang loáng ánh lệ, nhưng trên môi lại hiện lên nụ cười, lúm đồng tiền lõm sâu.
Nàng lập tức xuống ngựa, vứt roi ngựa sang một bên, hộc tốc chạy về phía thi thể vừa được lấy về khi nãy, lật ra bộ phận duy nhất có thể sử dụng để phân biệt là bàn tay lên xem.
Phó tứ lão gia thích xoa đầu nàng, lòng bàn tay vừa to vừa dày, đường chỉ tay liền mạch, đó là tướng của người có phúc.
Lau sạch bàn tay, đường chỉ tay lộ ra lại đứt đoạn.
Thi thể không toàn vẹn trước mắt này không phải Phó tứ lão gia.
Tứ thúc còn sống!
Mấy hộ về đưa mắt nhìn nhau, thầm nghi ngờ có phải nàng bị kích thích đến mức điên rồi không, đồng loạt xuống ngựa, chạy về phía nàng.
Nàng ngẩng đầu, "Đây không phải tứ thúc ta."
Dứt lời, nước mắt cuối cùng cũng trào ra.
...
Những người xung quanh bàng hoàng sửng sốt.
Nàng nhanh chóng gạt nước mắt, đứng dậy, "Lấy tất cả giấy về đây."
Viên Tam là người đầu tiên có phản ứng, vui mừng khôn tả, cười ha hả, cao giọng đồng ý, "Được!"
Kiều Gia và các hộ vệ Vương phủ cũng giật mình tỉnh ra, vội tới giúp đỡ.
Mọi người tập hợp những trang giấy mình nhặt được tới trước mặt Phó Vân anh, nàng giở từng tờ ra xem, loại ra những tờ không dùng đến.
Viên Tam đứng bên cạnh hỏi: "Lão đại, đây không phải... đây không phải là "Sổ tay chế nghệ" do ngươi biên soạn sao?"
Nàng gật đầu.
Trước khi đi, Phó tứ lão gia đã bảo ông đem theo một chiếc rương lớn đựng toàn "Sổ tay chế nghệ", định gặp ai cũng tặng một quyển. Nàng khi ấy dở khóc dở cười.
không ngờ rằng những cuốn sách đó lại có thể cứu mạng ông.
Kiều Gia nheo mắt lại, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói, "Công tử, trên những tờ giấy có ký hiệu mà tứ lão gia để lại phải không?"
Phó Vân anh trả lời: "Ta vẽ bản đồ cho tứ thúc, tứ thúc không biết nhiều chữ lắm, ta đành phải dạy tứ thúc dùng những ký hiệu đặc biệt để đánh dấu các phương hướng khác nhau, những ký hiệu trên này là do ta dạy tứ thúc, chỉ có ta và tứ thúc hiểu."
Nàng nhanh chóng xem hết một lượt những trang giấy thu nhặt được, "Tứ thúc không chết, chỉ bị bọn cướp bắt lên núi thôi."
Mọi người thở phào, chỉ trong giây lát nỗi lòng nặng trĩu khi nãy đã biến mất, cả đám vui mừng ra mặt, bật cười ha hả.
Hộ vệ Vương phủ nói: "Thiếu gia, nếu như tứ lão gia vẫn còn trên núi, thiếu gia không cần phải lo lắng gì đâu, mấy người chúng ta đảm bảo có thể cứu được tứ lão gia."
Viên Tam gật đầu, nghĩ ra một ý, nói: "Ta biết bọn cướp thường thích trốn ở chỗ nào, ta đi với các ngươi."
Phó Vân anh gật đầu, nói: "Ta cũng đi, tin tức trên giấy quá ít ỏi, không biết tứ thúc còn rải bao nhiêu giấy nữa, cứ thu nhặt toàn bộ trước đã."
Mọi người đồng ý.
Bỗng hộ vệ Vương phủ a một tiếng, nhíu mày nói: "Cái đám Cẩm Y Vệ đó rách việc lắm, chúng ta không thể qua mặt bọn họ để lên núi được..."
Phó Vân anh nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Đầu tiên hỏi thử xem vị thiên hộ đại nhân nào đang ở trên núi đã."
Cẩm Y Vệ nàng chỉ biết Hoắc Minh Cẩm nhưng Hoắc Minh Cẩm không thể nào đột nhiên đi từ kinh sư đến Đồng Sơn, người tới đây chắc chắn là thủ hạ của Hoắc Minh Cẩm, có lẽ là thiên hộ, cũng có thể là bách hộ [2], không biết nàng có thể dựa vào cái duyên gặp mặt vài lần với Hoắc Minh Cẩm để nhờ người nọ giúp đỡ hay không.
[2] Thiên hộ là quan binh quản lý 1000 quân, bách hộ là quan binh quản lý 100 quân.
Thấy bọn họ trở lại, mấy binh lính Cẩm Y Vệ cau mày, lạnh lùng quát lên, chặn bọn họ lại: "Sao lại quay lại đây?"
Hộ vệ Vương phủ bước lên giải thích tình huống, Cẩm Y Vệ hình như hơi bực bội, phất tay nói: "Đừng có dây dưa, về đi."
Hộ vệ cũng bắt đầu tức giận, lấy lệnh bài ra, "Xin cho qua."
Cẩm Y Vệ kia lại là người nóng tính, thái độ ban đầu còn lịch sự, từ tốn, sau khi nhìn thấy lệnh bài, mặt bỗng sa sầm, "Làm càn!"
hắn gầm lên giận dữ, những binh lính Cẩm Y Vệ xung quanh cũng tiến về phía họ, không nói không rằng, rút Tú Xuân Đao ra.
Ánh đao sáng loáng.
Phó Vân anh sửng sốt, bước lên mấy bước, ngăn cản những hộ vệ cũng đang định rút đao.
Sao chưa nói năng gì đã lao vào đánh nhau thế này?
Phó tứ lão gia vẫn còn đang chờ nàng đi cứu kia kìa, đám Cẩm Y Vệ này đúng là rách việc thật.
Nàng chắp tay với Cẩm Y Vệ, "Xin cả gan hỏi một câu, các đại nhân lên núi là để truy bắt đám giặc cướp trên núi chăng?"
Cẩm Y Vệ nhướn mày nhìn nàng, cái nhìn lạnh lẽo, không trả lời.
Nàng không muốn trì hoãn nhiều hơn, hỏi thẳng: "Vậy xin hỏi Hoắc Minh Cẩm đại nhân có trên núi hay không?"
Nghe nàng nói thẳng tên Chỉ huy sứ, mặt người đối diện hơi đổi sắc, chần chừ một lúc rồi hỏi: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Binh lính Cẩm Y Vệ này là người thông minh, vừa không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.
Phó Vân anh nhìn xuống, đang phân vân không biết có nên nói cái chuyện biếu rượu ra hay không, phía sau bỗng có tiếng vó ngựa giẫm lên cành khô lá úa.
Tiếng vó ngựa dồn dập, hùng hồn như thể sấm rền, có rất nhiều người đang tới.
Mọi người nghe tiếng đều quay lại nhìn, chỉ thấy hai mươi mấy người thân khoác khôi giáp Cẩm Y Vệ đang phóng ngựa lao thẳng về phía này.
Ở giữa là một người đàn ông cao lớn tuấn lãng, đầu đội mũ sa, người mặc áo bào đỏ thẫm, lưng đeo thắt lưng lụa, ăn mặc như thể những văn sĩ nhàn nhã nhưng bên hông lại có một túi đựng cung tên và một túi đựng mũi tên màu đen [3], tay đặt lên loan đao, đang phi ngựa như bay, chỉ chốc lát sau đã tới trước triền núi.
[3] Cho ai thắc mắc tại sao cung tên vào mũi tên lại đeo ở hông (giống mình), túi đựng cung tên và túi đựng mũi tên trông như thế này, gắn vào đai đeo quanh hông.
Người nọ xoay người xuống ngựa, sải bước tới trước mặt Phó Vân anh, túi cung bên hông đập vào miếng ngọc bội hình con cá kêu leng keng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía nàng, "Tìm ta sao?"
Phó Vân anh ngây người, cách xa như vậy... làm sao huynh ấy lại biết được nàng tìm huynh ấy?
Chẳng lẽ người này là Thuận Phong Nhĩ [4]?
[4] một trong hai vị hộ pháp theo quan niệm của Đạo giáo và xuất hiện trong thần thoại Trung Quốc, có khả năng nghe được âm thanh do gió đưa tới.

back top