Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 25: Chân tướng

“… Lê Hiên,” Cô Thần bất đắc dĩ nói, “Tiểu Ngọc là vợ cậu.”

 

Một đống chất lỏng tiếp tục chảy ào ào xuống dưới, Lê Hiên nghẹn ngào nói, “Chuyện này không cần cậu phải nhắc…”

 

“…” Cô Thần càng thêm bất đắc dĩ, “Cho nên, cậu có cần phải thể hiện mình chẳng có chút tiền đồ nào như vậy không?”

 

“Cậu biết cái gì?” Lê Hiên mắt lóe sáng, máu mũi chảy ròng ròng, cường điệu nói, “Cậu xem Tiểu Ngọc đang cười kìa, em ấy đang cười, đang cười a.”

 

“Được rồi, cậu ấy đang cười…” Cô Thần đáp qua loa, cố gắng chịu đựng, chịu đựng, nhưng rốt cuộc vẫn không nén nổi, phải bước qua, nắm lấy một góc áo blouse trắng của tên động vật thuộc họ nhà chó nào đó, đưa đến trước mặt anh ta, “Này, lau mặt đi, tôi biết là Tiểu Ngọc trông rất đẹp, nhưng cậu cũng không cần phải khóc a…”

 

“Tôi sao có thể không khóc được… Tôi đã nói với cậu rồi, lúc này người phải khóc nhất chính là tôi a…” Lê Hiên nghẹn ngào cầm lấy góc áo của mình, xoa xoa mặt vài cái, lau đi hai hàng nước mắt, “Từ khi khỏi bệnh đến giờ, em ấy chưa từng cười với tôi như thế a a a!”

 

“…”

 

Bên kia, Tiểu Ngọc đang hiến kế cho Long Tuấn Hạo, không buồn quan tâm chuyện những người ở đây đều có thể nghe thấy lời mình nói, “Lê Hiên yêu tiền nhất, tôi từng nghe anh ta nói, cậu biết chế thuốc nổ, vậy cậu có thể ở đây,” vừa nói vừa chỉ vào các công trình kiến trúc trong viện an dưỡng, “Trong này có chỗ nào đáng tiền cậu liền phá sập, đến khi anh ta bị bức điên sẽ không thể không thả cậu về nhà.”

 

Long Tuấn Hạo chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, cắn cắn ngón tay, “Việc này có thể làm sao?”

 

Tiểu Ngọc gật đầu, khôi phục bộ dáng lãnh đạm, “Đúng vậy.”

 

Long Tuấn Hạo lập tức nắm chặt lấy tay cậu, cảm động đến rưng rưng nước mắt, “Nếu ta có thể thuận lợi xuất viện, nhất định sẽ đến nhà ngươi bái phỏng, đến lúc đó ngươi có thể lái phi cơ chở ta bay vài vòng không, ta còn chưa đi máy bay lần nào a.”

 

“Không thành vấn đề, cậu nhất định phải phá nhanh lên, phá càng nhiều càng tốt.”

 

“Yên tâm, ta đã biết.”

 

Trái tim mỏng manh yếu đuối của Lê Hiên lập tức nát thành bột phấn, máu mũi cùng nước miếng nhanh chóng biến mất, chỉ còn nước mắt không ngừng trào ra, anh yếu ớt nói, “Em yêu…”

 

Cô Thần quay đầu lại, “Cậu ấy thực sự là vợ của cậu sao?”

 

“Đương nhiên rồi,” Lê Hiên che ngực, yên lặng rơi lệ trong gió, “Cậu không thấy em ấy hiểu tôi đến thế sao, a, không đúng,” Anh lập tức lên án vợ mình, “Thân ái, anh yêu em nhất, sau đó mới đến tiền…”

 

“Chuyện này với cậu ta mà nói chẳng phải là giống nhau sao.” Tiểu Ngọc lạnh nhạt nói, “Dù sao cậu ta cũng không thể nổ chết tôi được, cho nên thứ phải đặt lên đầu tiên vẫn là đống kiến trúc này.”

 

“Thực ra cũng không thể nói như vậy…” Long Tuấn Hạo chậm rãi mở miệng, “Ngươi nói, nếu ta đem ngươi trói lại, áp chế hắn, hắn sẽ thả ta ra sao?”

 

“…” Tiểu Ngọc nhìn cậu nửa ngày, sau đó nói, “Đúng vậy, cậu rất biết suy một ra ba.”

 

“A, quá khen, quá khen..” Long Tuấn Hạo cười ha hả, “Cho nên ngươi có thể phối hợp với ta một chút không?”

 

Tiểu Ngọc còn chưa mở miệng, Lê Hiên đã xông qua, kéo vợ mình vào lòng. Anh nhìn đôi mắt đang sáng lấp lánh của vị Vương gia trước mặt, lại nhìn tên cầm thú nào đó đang chảy nước miếng ròng ròng cách đó không xa, bỗng nhiên có loại xúc động muốn đem vợ mình giấu đi, chỉ để mỗi mình mình thấy. Lê Hiên ve vẩy cái đuôi, tận tình khuyên bảo, “Em à, bên ngoài rất nguy hiểm, hay là chúng ta trở lại phòng ngủ đi? Được không? Về phòng ngủ nhé?”

 

Tiểu Ngọc nhìn loài động vật họ nhà chó đang ôm chặt mình, lại nhìn vị bệnh nhân nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình, yên lặng cân nhắc một chút, sau đó gật đầu, “Vậy cũng được.”

 

Lê Hiên lập tức kích động, máu ồ ạt dồn lên não, thiếu chút nữa không giữ được, trực tiếp đè người xuống đất. Anh cố gắng gom góp chút lý trí còn sót lại, nắm chặt lấy tay của vị Vương gia nào đó, rồi quay đầu kéo vợ mình chạy đi, cái đuôi không ngừng lay động.

 

Long Tuấn Hạo không hiểu gì nhìn chằm chằm vào tay mình, lại nhìn con vịt đã nấu chín còn bay đi phía xa xa, lẩm bẩm, “Không sao, ta vẫn có thể phá nổ cái viện an dưỡng này, chẳng sao cả.”

 

Loài sinh vật đang vẫy đuôi phía trước lập tức cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục chạy đi cùng với tiếng thút tha thút thít từ xa vọng lại.

 

Một tên cầm thú đã ra đi, trong tiểu viện xem như chỉ còn lại hai nhân vật chính, Cô Thần nhìn Long Tuấn Hạo, Long Tuấn Hạo chỉ hừ một tiếng, sau đó quay đầu bước đi, “Từ hôm nay ngươi chuyển ra ngoài ở, không cần phải hầu hạ bản vương nữa.”

 

Cô Thần cũng không tỏ vẻ gì, kiên nhẫn đi đến phía sau cậu hỏi, “Tại sao?”

 

Long Tuấn Hạo nghiêng người liếc nhìn anh một cái, “Ngươi không phải muốn ở chung với bản vương sao?”

 

“Không chỉ là ở chung,” Cô Thần nhìn cậu cười, “Anh muốn suốt quãng đời còn lại của mình đều có sự hiện diện của em.”

 

Long Tuấn Hạo bị đôi mắt đen thâm thúy của anh nhìn chăm chú bỗng có chút xấu hổ, tim đập liên hồi, một chốc sau mới hoàn hồn lại, cũng nở nụ cười, mặt mày sáng lạn, “Cũng được a,” Cậu nói, “Đợi đến khi ta ra ngoài nhất định sẽ sang ở chung với ngươi, nhưng trước đó, chúng ta ở riêng đi.”

 

Cô Thần tiếp tục kiên nhẫn hỏi, “Đây lại là vì sao a?”

 

“Bởi vì bản vương khó chịu.” Long Tuấn Hạo vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh, chầm chậm nở nụ cười, “Ta đây là muốn tốt cho ngươi, bởi vì ngươi không tin ta, thường đem ta làm bệnh nhân tâm thần cũng không muốn giúp ta xuất viện, những chuyện này khiến bản vương rất bực bội, ta thật sự là sợ một đêm nào đó nhịn không được liền tỉnh dậy bóp chết ngươi a, thân ái…”

 

“…” Cô Thần nói, “Khi nào thì anh không tin em?”

 

“Một ví dụ đơn giản nhất,” Long Tuấn Hạo phi thường có kiên nhẫn giải thích, làm cho anh triệt để hết hi vọng, “Ngay lúc nãy, ta nói ta là xuyên qua đến đây, ngươi không tin.”

 

Cô Thần rút rút khóe miệng, “Em bảo anh làm sao tin?”

 

“Sao ngươi có thể không tin được?” Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến phòng ngủ, Long Tuấn Hạo phẫn hận ngồi xuống giường, “Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao ta lại tự xưng là Vương gia, vì sao lại không biết cách sử dụng mấy thứ công nghệ cao này, vì sao không có kí ức về những chuyện trước đây, vì sao vừa thấy ngươi đã bảo ngươi là Tướng quân?! Ngươi quả thực chính là xem bản vương như bệnh nhân tâm thần hoặc là kẻ tâm thần phân liệt?!”

 

Cô Thần nhíu mày nhìn cậu nửa ngày, rồi mới ngồi xuống bên cạnh cậu, “Thật sao?”

 

“Nói nhảm,” Long Tuấn Hạo trừng anh một cái, “Bản vương có toàn bộ trí nhớ từ bé đến lớn, dù là chi tiết nhỏ nhất cũng nhớ rõ, chẳng nhẽ nằm mơ lại có thể chân thật đến thế sao? Trời biết khi bản vương biết được chỗ này là một nơi như thế nào liền muốn treo cổ tự vẫn biết bao lần! Bản vương đường đường một cái Vương gia không lo làm lại xuyên đến chỗ này, bị người xem như bệnh nhân tâm thần mà đối xử…” Càng nói càng cảm thấy tức giận, càng nói càng cảm thấy chua xót, cuối cùng cắn môi nghẹn ngào nói không nên lời, cặp mắt xinh đẹp cũng phủ đầy hơi nước, trông vô cùng đáng thương.

 

Cô Thần vừa xấu hổ vừa cảm thấy Hạo Hạo nhà anh manh chết người, nhưng anh vẫn có thể nhịn được không ôm lấy cậu, xoa xoa nắn nắn một trận, trầm ngâm một chút, “Em nói tỉ mỉ một chút xem.”

 

Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, nhẹ nhàng kể ra mọi chuyện, Cô Thần vô cùng nghiêm túc lắng nghe, chân mày khẽ cau lại.

 

Vị Vương gia nào đó phải mất một lúc lâu mới kể xong, cuối cùng hỏi, “Thế nào, logic sao? Điều này nói rõ bản vương không hề nằm mơ! Đây là sự thật! Bản vương chính là xuyên đến đây, còn xui xẻo xuyên vào người một bệnh nhân tâm thần!”

 

Cô Thần vội vàng thuận mao, an ủi, “Em nên cảm thấy thỏa mãn a, em thế này cho dù có xuyên vào một người bình thường thì cuối cùng vẫn sẽ bị đưa vào viện, em có thể ở viện an dưỡng này đã xem như may mắn lắm rồi.”

 

“Ai nói, lấy tài trí của bản vương nếu như xuyên vào một người bình thường, chắc chắn… A!” Long Tuấn Hạo khẽ giật mình, “Ngươi đây là tin tưởng ta rồi sao?”

 

Cô Thần vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Anh tin.”

 

Tên đại cầm thú Hà Thiên Phàm cũng từng chăm chú nhìn cậu nói hắn tin lời cậu… Long Tuấn Hạo lập tức đứng dậy tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được đại bản tử vô địch của mình, chậm rãi trở về, nắm chặt bản tử trong tay, mỉm cười nhìn Cô Thần cổ vũ, “Ân, dựa theo kinh nghiệm trước đây của bản vương, ngươi tuyệt đối còn chưa nói xong, không cần khẩn trương, cứ nói tiếp đi.”

 

Cô Thần yên lặng rơi xuống một đống hắc tuyến, “Anh thật sự tin em.”

 

“Ân.” Long Tuấn Hạo kiên nhẫn dẫn dắt, “Tiếp tục.”

 

“Hết rồi.”

 

Long Tuấn Hạo khẽ giật mình, “…Hết rồi?”

 

Cô Thần gật đầu.

 

“Không thể có chuyện đó được.” Long Tuấn Hạo ôm bản tử đi tới đi lui trước mặt Cô Thần, sau đó đứng lại nhìn chăm chú, “Không có khả năng, ngươi sao lại không nói tiếp thế này?”

 

Cô Thần gật đầu, “Anh không còn gì để nói.”

 

“Càng không có khả năng.” Long Tuấn Hạo lại ôm bản tử, đi tới đi lui, sau đó dừng lại nhìn anh, “Không thể nào, ngươi sao có thể tin tưởng dễ dàng như vậy?”

 

Cô Thần rút rút khóe miệng, “Thế rốt cuộc em có muốn anh tin hay không?”

 

“Ta tất nhiên là muốn ngươi tin a,” Long Tuấn Hạo tiếp tục ôm bản tử đi đi lại lại, rồi vẫn ngừng lại trước mặt anh, “Nhưng ta không muốn mọi chuyện dễ dàng như vậy, nói xem, ngươi vì sao lại tin tưởng nhanh như vậy?”

 

Long Tuấn Hạo nói xong, chuẩn bị ôm bản tử tiếp tục đi, thì đã bị Cô Thần nhanh tay lẹ mắt đè lại, đem bản tử trên tay cậu ném ra xa, “Đừng đi nữa, anh chóng mặt.”

 

Long Tuấn Hạo nhìn bàn tay trống trơn của mình, lập tức giật mình, “…Cho nên bây giờ ngươi mới bắt đầu nói tiếp?”

 

Cô Thần ôm cậu vào lòng, “Em để anh từ từ nói.”

 

Long Tuấn Hạo càng thêm giật mình, “Chẳng nhẽ dài lắm sao O_o?”

 

Cô Thần nhắm mắt, thở ra một cái, khi mở mắt ra liền ghì mạnh lấy đầu cậu, hôn lên môi, nụ hôn này rất hung mãnh, không để cho cậu có bất cứ cơ hội phản kháng nào. Long Tuấn Hạo chỉ kịp hừ một tiếng trong cổ họng tỏ ý phản đối thì hàm răng đã bị người này cường ngạnh tách ra, sau đó một thứ ấm áp luồn vào, không chút khách khí, cũng gần như chà đạp quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, cuối cùng quấn chặt lấy lưỡi cậu, càng hôn càng sâu.

 

Long Tuấn Hạo rên rỉ một tiếng, vươn tay đẩy ra, lại bị người nào đó xoay người lại, đè xuống giường, càng thêm không có chỗ nào tránh né. Cô Thần dùng một tay giữ chặt tay cậu, tay còn lại nâng lấy cằm cậu, tiếp tục hôn. Nụ hôn nóng bỏng và cuồng liệt khiến cậu không thể nào cự tuyệt, cho đến khi lồng ngực của cả hai đã hao gần hết không khí, anh mới thỏa mãn cắn môi cậu một cái rồi buông ra.

 

Long Tuấn Hạo vội vàng hít thở, hai má ửng hồng, con ngươi xinh đẹp nhuốm lên một tầng hơi nước, hơi híp lại nhìn anh, như một con mèo lười biếng, lại có chút yêu mị khiến Cô Thần không khỏi ngừng hô hấp, chỉ nghe thấy người này giữa tiếng thở dốc cất lời “Ngươi làm gì…”

 

“Phân tán lực chú ý của em một chút,” Cô Thần nhìn cậu cười, sau đó vỗ vỗ mặt cậu nói, “Giờ thì ngoan ngoãn nghe anh nói hết.”

 

Long Tuấn Hạo nhìn bộ dáng của người đối diện, thức thời gật đầu, “Ngươi nói…”

 

Cô Thần thỏa mãn nắm nắm mặt cậu, lúc này mới mở miệng, “Anh thật sự tin tưởng em.”

 

Long Tuấn Hạo không chút suy nghĩ đáp, “Ta không tin, lý do?”

 

“Em muốn hỏi lý do, cũng không phải là không có…” Cô Thần có chút chần chờ, nhìn cậu nửa ngày mới chịu nói, “Được rồi, em cũng biết, trước đó anh đã từng giết em… nhưng mà em không biết, lúc đó anh đã đắc thủ rồi.”

 

Long Tuấn Hạo giật mình, mất một lúc lâu mới có thể mở miệng, “…Ngươi nói gì?”

 

“Nói chính xác là lúc đó sau khi xác nhận em đã tắt thở anh mới rời đi… Cho nên lúc nghe được em còn sống anh mới vội vã trở về.”

 

Long Tuấn Hạo há hốc mồm, “…Ngươi giết hắn?”

 

Cô Thần gật đầu, nhìn vẻ mặt của cậu, “Em không sao chứ?”

 

Long Tuấn Hạo tiếp tục sững sờ, thật lâu mới có thể hoàn hồn, “Cho nên ta xuyên đến đây là bởi ngươi giết chết chủ nhân trước đây của thân thể này?”

 

Cô Thần trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới khẽ gật đầu, “Anh cảm thấy rất có khả năng…”

 

Long Tuấn Hạo trực tiếp ngây người, không hề nhúc nhích, ánh mắt vô thần, Cô Thần nhịn không được nói, “Hạo Hạo, em nên suy nghĩ lạc quan hơn, dù sao em cũng đã đến đây, sự thật cũng không thể thay đổi, hơn nữa vẫn có anh ở bên cạnh em mà…”

 

“Đúng, đúng, còn có ngươi ở bên cạnh ta…” Long Tuấn Hạo sửng sốt gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, lập tức tạc mao, “Đúng ngươi muội a! Nói cho cùng bản vương gặp phải tình cảnh này đều là tại ngươi làm hại!!!”

 

Cô Thần vội vàng chế trụ cậu, ra sức an ủi, “Em thử suy nghĩ trên góc độ khác xem, nếu như anh không giết người kia, bây giờ em có thể đang là cô hồn dã quỷ rồi…”

 

Long Tuấn Hạo tiếp tục giãy giụa, tiếc là nửa ngày vẫn không thành công, chỉ có thể hít sâu vài cái, chậm rãi tỉnh táo lại, nghĩ thầm rằng đây cũng không phải là đả kích lớn nhất mà hắn gặp phải, không có việc gì, không có việc gì.

 

Cô Thần vô cùng hài lòng với khả năng tiếp nhận sự thật của cậu, kéo cậu đứng dậy, nở nụ cười, “Tốt rồi, từ nay về sau anh sẽ không đem em làm bệnh nhân tâm thần nữa, Vương gia đại nhân.”

 

Long Tuấn Hạo tuy bất mãn nhưng đây dù sao cũng là người đầu tiên chính thức tin tưởng hắn, lại là người mà hắn có thể ôm lấy kể khổ, hắn liền chậm rãi thu liễm những cảm xúc không tốt của mình, ánh mắt chợt liếc thoáng qua bản tử trên mặt đất, lập tức lại sững người, yên lặng bước xuống, nhặt lên, nhìn nhìn bản tử, lại nhìn Cô Thần, liền im lặng.

 

Cô Thần bị cậu nhìn chăm chú đến hoảng sợ, vội vàng nhích sang bên cạnh, “…Em lại muốn làm gì?”

 

Long Tuấn Hạo cắn cắn môi, tiếp tục nhìn chằm chằm anh.

 

“…” Cô Thần nói, “Được rồi, nếu em còn chưa hết giận liền đánh đi, anh không đánh trả, chỉ cần giữ lại một hơi là được.”

 

“Không,” Long Tuấn Hạo lắc đầu, vô cùng chân thành nói, “Thực ra ta rất muốn trực tiếp đánh chết ngươi…”

 

“…”

 

“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không có cách nào a, là ngươi bảo ta suy nghĩ trên góc độ khác a,” Long Tuấn Hạo chớp chớp đôi mắt sáng rực, “Ngươi nói nếu ta giết chết ngươi… Tướng quân có phải hay không cũng sẽ xuyên đến đây?”

 

“…” Cô Thần vuốt mặt mình một cái, sắc mặt ngưng trọng nhìn cậu, “Thì ra em vẫn chưa quên hắn.”

 

Long Tuấn Hạo khẽ giật mình, vô thức lùi về phía sau một bước, phát hiện bản thân tức khắc chẳng còn cốt khí, lại chột dạ rồi.

 

Cô Thần tiếp tục nhìn chằm chằm cậu, “Thì ra bấy lâu nay em cùng anh ở chung một chỗ chẳng qua là vì đem anh trở thành thế thân của hắn…”

 

Long Tuấn Hạo không chút nghĩ ngợi, phản bác, “Không, ta không có…”

 

Cô Thần mắt điếc tai ngơ, bỗng nhiên thở dài, buông tay, “Được rồi, em giết đi, xem như anh đền mạng, em có thể xuyên qua là bởi vì lúc đó cả em và cậu ta đều cùng gặp nguy hiểm nên anh nghĩ hai người đại khái là hoán đổi linh hồn… Thứ này quả đúng là thần kỳ, bất quá anh không biết lúc này tướng quân của em có gặp nguy hiểm hay không, nhưng em đã nói hắn chuẩn bị ra chiến trường, có lẽ em có thể thử xem, nếu như thành công xem như anh thành toàn cho cả hai, dù sao ở tình trạng này, em có giết người không bị xử là phạm pháp. Đến đây đi!”

 

Long Tuấn Hạo há hốc mồm, luống cuống chân tay, chỉ cảm thấy rõ ràng có thể nhìn thấy Tướng quân rồi nhưng trong lòng lại bắt đầu đau đớn, “Cô Thần, ta…”

 

“Được rồi, em không cần phải nói, anh đều hiểu mà.” Cô Thần nhìn cậu, khẽ cười, “Có thể quen biết em, anh thật sự rất vui vẻ, động thủ đi, có thể chết trong tay em, anh chẳng có gì tiếc nuối.” Dứt lời liền nhắm mắt, bày ra bộ dáng mặc người chém giết.

 

Long Tuấn Hạo lập tức ném bản tử trong tay, bổ nhào qua, “Ta không giết ngươi, ta làm sao có thể giết ngươi đâu, vừa rồi là ta đang nói đùa, nói đùa a!”

 

Cô Thần bị cậu ôm một cái đầy sung sướng, cảm nhận xúc cảm mềm mại truyền đến khiến cho tâm tình anh trở nên vô cùng tốt đẹp. Cô Thần vô ý thức liếc nhìn bản tử trên mặt đất, nhắm mắt, tiếp tục trưng ra bộ dạng thống khổ nói, “Dù có phá mười ngôi miếu cũng không thể hủy một mối lương duyên, anh không thể chậm trễ hai người.”

 

“Không phải,” Long Tuấn Hạo ôm chặt lấy Cô Thần, cố chấp ngẩng đầu nhìn anh, “Tướng quân không thích ta, mà ngươi lại tốt với ta, người ta thích bây giờ chính là ngươi, ngươi chính là bác sĩ Cô, ta không có đem ngươi làm thế thân của hắn, ngươi phải tin tưởng ta.”

 

Cô Thần lúc này mới trợn to mắt, tuy cảm thấy vui như mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, “Thật sao?”

 

Long Tuấn Hạo gấp gáp gật đầu, “Thật, thật.”

 

Cô Thần lại không xác định hỏi, “Chỉ thích anh?”

 

Long Tuấn Hạo lại gật đầu lần nữa.

 

Cô Thần nhìn cậu nửa ngày, bỗng nhiên ôm lấy cổ cậu, đem cậu vùi sâu vào ngực mình, thoáng nhìn bản tử trên mặt đất, cười tủm tỉm, “Vậy thì tốt rồi, anh tin em.” Anh âm thầm thở ra một hơi, xem như giữ được cái mạng nhỏ của mình.

 

Thanh âm rầu rĩ của Long Tuấn Hạo theo ngực anh truyền tới, “Ngươi tin ta rồi hả?”

 

“Ừ, anh tin em.”

 

Long Tuấn Hạo rốt cuộc yên tâm, cọ cọ đầu vào ngực anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, “Bây giờ ngươi đã biết ta không hề bị bệnh rồi, vậy khi nào ta mới có thể xuất viện?”

 

“Tạm thời không được,” Cô Thần thấy sắc mặt cậu thay đổi, vội vàng giải thích, “Em ở trong này an toàn hơn ở bên ngoài, đợi anh giải quyết xong chuyện của Lôi Nham sẽ lập tức mang em ra viện.”

 

“Thế… phải đợi đến lúc nào…” Long Tuấn Hạo lẩm bẩm, bỗng nhiên “A” một tiếng, “Ta nhớ Vu Ngạo nói Lôi Nham có khả năng tự mình đến đây. Phải làm sao bây giờ a?”

 

Cô Thần khẽ giật mình, “Em xác định sao?”

 

“Không biết, hắn nói…”

 

Cô Thần lại nhìn lướt qua vật nào đó trên mặt đất, kéo tay cậu chạy ra ngoài, tâm tình vô cùng tốt nói, “Chúng ta nhanh đi hỏi cậu ta xem~”

 

“Hả? À, được rồi,” Long Tuấn Hạo nghiêng đầu nhìn anh, “Vì sao ta lại cảm thấy có gì đó là lạ…”

 

“Lạ ở chỗ nào,” Cô Thần ôn nhu nói, “Ngoan, anh chỉ là muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện rồi cùng em song túc song phi… Em cũng muốn sớm ngày xuất viện, không phải sao?”

 

“Ân…”

 

“Cho nên chúng ta nhanh đi nào…”

 

“Nha…”

 

“Thực nghe lời…”

 

“…”

back top