Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1146: Kiểm tra thu hoạch (21)

Lục Thiếu Du lại cầm chiếc nhẫn trữ vật của Tụ Linh Vương lên, tâm thần nhanh chóng được rót vào. Bất quá lần này ngay khi tiếp xúc với chiếc nhẫn trữ vật, trong nhẫn trữ vật lúc này có một cỗ lực lượng kháng cự đem tâm thần của Lục Thiếu Du đánh ngược ra.

- Có cấm chế.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, trên nhẫn trữ vật của tên Linh Vương nhất trọng này còn có một đạo cấm chế. Sau khi cẩn thận kiểm tra một thoáng Lục Thiếu Du nhanh chóng phát hiện ra, cấm chế này dường như cũng được bố trí vô cùng tùy ý, có lẽ muốn phá vỡ nó cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Thủ ấn được kết, trong tay Lục Thiếu Du nhanh chóng xuất hiện một đoàn linh hỏa nóng bỏng, sau đó linh hỏa lập tức bao trùm chiếc nhẫn trữ vật kia.

Lấy linh hồn điều khiển linh hỏa không phải là việc dễ, chỉ cần có chút sai lần thì chiếc nhẫn trữ vật này sẽ trực tiếp bị hủy diệt. Đối với chuyện này Lục Thiếu Du ỷ vào bản thân có linh hồn lực cường hãn, gan lớn cho nên chậm rãi bắt đầu thiêu đốt cấm chế.

Đạo cấm chế bên trong nhẫn trữ vật này tuy rằng do cường giả Linh Vương bố trí, thế nhưng cũng không được tốt lắm, cho nên sau một canh giờ, dưới sự thiêu đốt không ngừng của linh hỏa trong tay Lục Thiếu Du, cấm chế bên trong rốt cuộc cũng xuất hiện khe hở.

Phá.

Tâm thần Lục Thiếu Du một lần nữa tuôn ra, trực tiếp phóng về phía cấm chế. Lập tức đem cái cấm chế kinh xuyên thủng.

Ngay khi Lục Thiếu Du mở ra chiếc nhẫn trữ vật, trong thành Cự Giang, bên trong một mật thất ở Vạn Tượng môn, lúc này có một đoàn quang mang màu trắng lập tức nhợt nhạt đi một chút. Một hồn anh nhỏ như trẻ con hiện ra, hình dáng hư ảo. Đôi mắt trên hồn anh lúc này mở ra, trong mắt hiện lên sự dữ tợn, giận dữ hét lên:

- Dương Quá, ngươi hủy thân thể của ta. Bất kể như thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Tụ Linh Vương, ngươi sao vậy?

Trong mật thất, lúc này Bạch Vạn Tượng cũng có mặt ở đó. Lúc này hắn đang khoanh chân ngồi điều tức, nghe Tụ Linh Vương kia hét lên một tiếng hai mắt hắn lập tức mở ra rồi nhìn hồn anh của Tụ Linh Vương nói.

- Tên khốn kia mở nhẫn trữ vật của ta rồi.

Hồn anh Tụ Linh Vương dữ tợn nói.

- Lần này chúng ta tổn thất quá lớn. Trưởng lão trong môn người chết kẻ bị thương. Lại thêm ba người vẫn lạc trong Vạn Hạp quật kia, hiện tại thực lực Vạn Tượng môn suy giảm một mảng lớn. Ngươi cũng mất đi thân thể, tốt nhất nên mau chóng đoạt xá một Linh Suất đi. Chỉ sợ trong những ngày này sẽ có thế lực khác nhìn chằm chằm vào Vạn Tượng môn chúng ta.

Sắc mặt Bạch Vạn Tượng mang theo vẻ ngưng trọng nói.

- Đáng chết, đoạt xá Linh Suất ta tối đa cũng chỉ có thể đoạt xá Linh Suất thất trọng mà thôi. Cho dù khôi phục thì tối đa cũng chỉ là Linh Suất bát trọng. Thực lực giảm một mảng lớn. Đều là tên Dương Quá kia gây ra. Ta tuyệt đối không buông tha cho hắn.

Tụ Linh Vương gầm lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ oán độc. Hàn ý trên người khiến cho người khác không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

- Ngươi lấy cái gì mà không buông tha cho hắn? Người này thực lực quá mạnh mẽ. Bên người lại có Thị Huyết Linh Phong thất giai, còn có yêu thú thất giai trung kỳ và khôi lỗi thất giai sơ cấp. Sợ rằng ngươi muốn đối phó với hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bạch Vạn Tượng lạnh nhạt nói, trên mặt vô cùng phiền muộn, lúc này hắn cũng không thể làm gì khác hơn.

- Thu hoạch quả thực không ít a.

Sau khi mở ra chiếc nhẫn trữ vật này, tâm thần Lục Thiếu Du nhanh chóng tràn vào. Lúc này thu hoạch bên trong cũng không ít. Dược liệu, đan dược, vũ kỹ, tài liệu luyện khí, so với bên trong chiếc nhẫn trữ vật của Phong Dực Vương còn nhiều hơn không ít. Mà ngay cả linh kỹ Huyền cấp trung giai cũng có một bộ. Linh kỹ Huyền cấp sơ giai cũng có một bộ.

Về phần những thứ khác, Lục Thiếu Du cũng không phát hiện ra vật gì đặc biệt. Sau khi thỏa mãn thu hồi hai chiếc nhẫn trữ vật, Lục Thiếu Du nhanh chóng lâm vào trầm tư. Lúc này Bạch Linh cũng dừng điều tức. Đôi mắt mở ra, ánh mắt vẫn yêu mị mê người như vậy, thế nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng uy nghiêm khiến cho người khác không dám tới gần.

- Ngươi không sao chứ?

Nhìn qua Lục Thiếu Du, Bạch Linh mở miệng hỏi.

- Không sao, còn nàng?

Lục Thiếu Du nhìn Bạch Linh, thời gian năm năm dường như cũng sắp hết. Cẩn thận tính toán thì chỉ còn có thời gian nửa năm nữa mà thôi. Nghĩ tới chuyện này Lục Thiếu Du đột nhiên có cảm giác không bỏ được. Nếu như có một ngày Bạch Linh rời đi, quả thực hắn cảm thấy không quen một chút nào.

- Ta không sao, khi trước nếu như dùng bản thể thì Tuyệt Linh Vương kia ta muốn đối phó cũng không phải không làm được. Dùng hình dáng nhân loại thì khó có thể đối phó với hắn.

Bạch Linh nói.

- Những năm này quả thực phải cám ơn nàng.

Lục Thiếu Du không biết nên nói gì cho tốt. Lúc này đột nhiên hắn thấy mình phải nói cảm ơn một tiếng, cho dù Lục Thiếu Du cảm thấy đây là một câu nói nhảm.

- Câu này ngươi nói ra rất nhiều lần rồi.

Bạch Linh nhìn Lục Thiếu Du, trong ánh mắt yêu mị lại lạnh lùng kia dường như có chút tình cảm đặc biệt khác.

Nhìn ánh mắt Bạch Linh, bốn mắt nhìn nhau, trong nội tâm Lục Thiếu Du đột nhiên khẽ giật mình. Trong ánh mắt này khiến cho hắn mơ hồ khó có thể rời được, rồi lại cảm thấy bên trong dường như có một tình cảm như có như không.

Một lát sau, Bạch Linh thu hồi ánh mắt rồi nói:

- Ngươi có tính toán gì không? Có lẽ Tuyệt Linh Tông trong thành Cự Giang đang tìm chúng ta.

- Thật sao?

Khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên rồi nở nụ cười lạnh lẽo.

Vào đêm, cả sơn mạch được màn đêm bao phủ, ánh trăng le lói chiếu xuống mặt đất. Sâu trong sơn mạch lúc này khắp nơi đều có tiếng kêu thê lương của dã thú, dường như bọn nó bị yêu thú tập kích, hoặc là bị dã thú cường đại hơn đánh chết. Trong sơn mạch, mạnh được yếu thua là quy luật bất biến từ xưa tới nay.

Trong lúc này, dưới ánh trăng mơ hồ bị mây đen che phủ. Lúc này cả sơn mạch dường như vô cùng âm u.

Lúc này có hai đạo thân ảnh xuất hiện trong màn đêm rồi lập tức biến mất trong không trung.

Trong thành Cự Giang, tại một hậu viện lớn có một cái ao nhỏ. Ánh trăng chiếu xuống mặt nước giống như một vầng trăng được mặt nước bao bọc. Từng đám mây đen chậm rãi di chuyển bên trên mặt nước.

Bên trong hậu viện, lúc này ở bên cạnh cái ao đang có một cảnh xuân quang vô hạn. Một lão giả năm mươi tuổi sắc mặt có chút tái nhợt, trước người hắn có một nữ tử trẻ tuổi, trong đêm tối dưới ánh trăng nhàn nhạt này nhìn qua dung mạo của nữ tử này có lẽ cũng không tệ lắm. Dáng người lồi lõm.

Mà giờ phút này, lão giả chừng năm mươi tuổi kia đang nằm trên thân thể mềm mại của nữ tử này, vội vàng tìm kiếm bờ môi của nàng, dường như đang nhấm nháp đầu lưỡi của nữ tử. Đôi tay trên người nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người nữ tử kia. Hai tay nhanh chóng đặt trên bộ ngực sữa lớn, bộ ngực này dường như khiến cho hắn mê say, toàn thân cảm giác nóng rực.

back top