Những năm này không có cách nào trở thành vũ giả, thế nhưng năng lượng tinh khí được tích lũy trong cơ thể hắn cũng không ít. Tuy rằng bình thường không có cách nào luyện hóa số năng lượng tinh khí này, nhưng nó cũng dung nhập vào trong tứ chi bách hải của cơ thể cùng với cơ bắp. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thể chất của Niếp Phong không kém vũ giả là bao. Thân thể đã sớm được năng lượng tinh khí rèn giũa khiến cho thân thể hắn rắn chắc.
Mà lúc này Niếp Phong đang luyện hóa số năng lượng tinh khí trong cơ thể, số lượng này cũng không nhỏ. Lục Thiếu Du dò xét, số lượng này sợ rằng cũng đủ để Niếp Phong đột phá tới Vũ Sĩ lục, thất trọng, xem ra cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn. Lúc đó cũng không kém những người cùng thế hệ bao nhiêu.
Trải qua mười canh giờ sau, thân thể Niếp Phong đột nhiên run rẩy, quang mang nhàn nhạt quanh thân bắt đầu trở nên đậm đặc rồi bao phủ cơ thể hắn.
Hiện tại Niếp Phong cảm giác được đan điền nho nhỏ trong cơ thể hắn giống như một quả bong bong đang được thổi lên, bành trướng. Có một cỗ nhiệt lưu không ngừng nhảy lên.
- Ngưng thần đột phá.
Mí mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, đương nhiên lúc này hắn biết rõ Niếp Phong đang đột phá, lúc này Niếp Phong vẫn chỉ là Vũ Khí cửu trọng, một khi đột phá sẽ chính thức được coi là vũ giả.
Niếp Phong nghe vậy lập tức ngưng thần tĩnh khí tiếp tục vận chuyển Chấn Thiên Kim Cương Quyết. Cỗ nhiệt lưu trong đan điền không ngừng tăng lên, năng lượng không biết trong cơ thể hắn hóa thành nhiệt lưu vận chuyển trong kinh mạch, rèn giũa xương cốt, cơ bắp khiến cho Niếp Phong có cảm giác thoải mái không nói nên lời. Cứ như vậy, Niếp Phong đã có cảm giác trong cơ thể mình bắt đầu có biến hóa.
Phanh.
Trong sát na, thân hình Niếp Phong lập tức run rẩy, bên trong đan điền nho nhỏ vang lên một thanh âm trầm thấp, trong ánh mắt dần dần có tinh mang ngưng tụ. Mà cũng vào lúc này một cỗ khí tức bắt đầu từ trong cơ thê hắn tràn ra. Cỗ khí tức này trước mặt Lục Thiếu Du đương nhiên không đáng nhắc tới, thế nhưng cũng khiến cho Lục Thiếu Du vui vẻ, Niếp Phong rốt cuộc cũng chính thức trở thành vũ giả.
Sáng sớm, phía chân trời bắt đầu sáng rõ, sương mù bốc lên, không khí giống như bị gột rửa, vô cùng mát mẻ, sương mù đậm đặc bao phủ rừng cây phía xa khiến cho phía xa lúc này toàn bộ đều là một mảnh trắng xóa.
Dần dần, ánh nắng ban mai xuất hiện, sương trắng tản ra. Sương mù chậm rãi tiêu tán, khi tia sáng đầu tiên từ trên mặt trời chiếu xuống sơn mạch Vụ Đô thì tại một đình viện trên sườn núi, một thiếu niên có thân ảnh gầy gò dừng việc tu luyện. Miệng chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí dài, khí tức trên người lúc này cũng không tồi.
- Hồng Chí, tu luyện không tệ, tiến bộ cũng không ít a.
Một thanh âm truyền tới.
Thiếu niên mở con mắt ra, tinh quang nhàn nhạt chợt lóe lên rồi biến mát, mắt thấy đạo thân ảnh đang đứng trước mặt mình, hắn tức thì nhảy dựng lên nói:
- Lục đại ca, sao huynh lại tới đây?
- Ta tới thăm các ngươi một chút. Khá lắm, để Lục đại ca xem thử thực lực của đệ tới đâu rồi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, chớp mắt đã qua ba năm. Thiếu niên nhỏ tuổi kiên nghị khi trước hiện tại đã cao lớn hơn, trưởng thành hơn. Thanh âm vừa dứt, tay phải Lục Thiếu Du lặng lẽ kết một đạo thu ấn, một chưởng lập tức đánh về phía Đoan Mộc Hồng Chí.
- Lục đại ca, vậy thì đệ đành múa rìa qua mắt thợ vậy.
Trong mắt Đoan Mộc Hồng Chí lộ ra tinh mang, hắn biết rõ Lục đại ca muốn khảo nghiệm thực lực của mình. Sau khi hít sâu một cái, ngay lúc chưởng ấn còn cách hắn năm mét thì thân hình lập tức có động tác, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, chân khí thuộc tính phong tuôn ra. Thân hình giống như một chiếc lá rụng trước gió bay lên, trong thời gian ngắn trực tiếp tránh được một chưởng của Lục Thiếu Du.
Trong sát na này thủ ấn trong tay Đoan Mộc Hồng Chí cũng được kết, quang mang quanh thân rực rỡ, cánh tay vung lên, trong giây lát vung tay thì một đạo phong nhận tức thì bắn ra. Phong nhận cắt ngang không gian bắn về phía Lục Thiếu Du.
- Khá lắm, tốc độ không chậm.
Lục Thiếu Du mỉm cười, Đoan Mộc Hồng Chí vừa mới thi triển thân pháp, thân ảnh khẽ động, lập tức tránh được năm đạo phong nhận của Đoan Mộc Hồng Chí.
- Lục đại ca, đệ không khách khí nữa.
Lúc này thân ảnh Đoan Mộc Hồng Chí một lần nữa lóe lên, trong tay ngưng tụ một màn thủy vụ, chân khí thuộc tính thủy hội tụ tạo thành một đạo chưởng ấn mang theo kình khí hung hãn đánh về Lục Thiếu Du. Kình khí ngập trời khiến cho không khí nơi chưởng ấn đi qua rung động.
- Đến tốt.
Lục Thiếu Du mỉm cười, một đạo chương ấn cũng lập tức xuất hiện, nhẹ nhàng nghênh đón, hai chưởng ấn tức thì va chạm vào một chỗ.
Khi kình khí va chạm, Đoan Mộc Hồng Chí có cảm giác chưởng ấn của mình giống như đánh vào một khối bọt biển, căn bản không tạo ra một chút tác dụng nào. Mà thân thể của hắn lúc này cũng khó mà nhúc nhích được.
- Được rồi, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không lười biếng.
Lục Thiếu Du thu thủ ấn lại, áp lực quanh thân Đoan Mộc Hồng Chí lập tức biến mất, ánh mắt hắn nhìn qua Lục Thiếu Du, hắn cũng biết so với vị Lục đại ca trước mắt này hắn còn kém xa nhiều lắm.
Mà vừa rồi Lục Thiếu Du cũng chi thử tốc độ cùng với công kích của Đoan Mộc Hồng Chí mà thôi. Hiện tại Đoan Mộc Hồng Chí đã là Vũ Phách tứ trọng, tuổi tác mới chỉ là mười sáu. Ban đầu ở Đoan Mộc gia, thời điểm hắn khôi phục chỉ vừa đột phá Vũ Sư, có thực lực như hiện tại tuyệt đối không kém chút nào.
Vừa rồi thử qua một lần, Đoan Mộc Hồng Chí chỉ là Vũ Phách tứ trọng thế nhưng công kích lại không giống như Vũ Phách tứ trọng. Đây là chỗ tốt của vũ giả tam hệ.
- Lục đại ca, so vói huynh, đệ còn kém xa.
Đoan Mộc Hồng Chí nói, liếc mắt nhìn thân ảnh áo xanh trước mặt, đây chính là Linh Vũ Chiến Tôn mà toàn bộ Đông Hải đều biết tới, thực lực dời non lấp biển, và đây cũng chính là mục tiêu của hắn. Trong nội tâm không ngừng thầm nói, một ngày nào đó phải đuổi kịp Lục đại ca.
- Ngươi còn trẻ, cố gắng tu luyện là được rồi, đừng vì cái trước mắt.
Lục Thiếu Du vỗ gáy Đoan Mộc Hồng Chí tuổi tác cùng tâm tính như vậy cũng không thể thiếu dẫn đạo. Dùng tâm tính cùng thiên phú của Đoan Mộc Hồng Chí mà nói, sau khi khôi phục chính là Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Lúc trước trải qua trắc trở cũng coi như nhân họa đắc phúc. Bay giờ còn được sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn bồi dưỡng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì không cần bao lâu nữa, trong nhân vật phong vân của thế hệ trẻ tuổi, Đoan Mộc Hồng Chí sẽ có một chỗ đứng trong đó.
- Đệ sẽ cố gắng, cường giả vĩnh viễn không có điểm dừng, vì Đoan Mộc gia, vì tỷ tỷ, đệ sẽ cố gắng tu luyện.
Đoan Mộc Hồng Chí kiên nghị nói, con đường cường giả đã ẩn sâu trong lòng hắn.
- Còn có mấy tháng nữa Phi Linh môn cùng Thiên Vân đảo, Nhật Sát các, Tinh Ngục các, Kiền Hiên đảo, Thánh Linh giáo và Thiên Ưng lâu sẽ phái ra các đệ tử trẻ tuổi lịch lãm, thi đấu, ngươi có hứng thú tham gia một phen hay không?
Mà lúc này Niếp Phong đang luyện hóa số năng lượng tinh khí trong cơ thể, số lượng này cũng không nhỏ. Lục Thiếu Du dò xét, số lượng này sợ rằng cũng đủ để Niếp Phong đột phá tới Vũ Sĩ lục, thất trọng, xem ra cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn. Lúc đó cũng không kém những người cùng thế hệ bao nhiêu.
Trải qua mười canh giờ sau, thân thể Niếp Phong đột nhiên run rẩy, quang mang nhàn nhạt quanh thân bắt đầu trở nên đậm đặc rồi bao phủ cơ thể hắn.
Hiện tại Niếp Phong cảm giác được đan điền nho nhỏ trong cơ thể hắn giống như một quả bong bong đang được thổi lên, bành trướng. Có một cỗ nhiệt lưu không ngừng nhảy lên.
- Ngưng thần đột phá.
Mí mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, đương nhiên lúc này hắn biết rõ Niếp Phong đang đột phá, lúc này Niếp Phong vẫn chỉ là Vũ Khí cửu trọng, một khi đột phá sẽ chính thức được coi là vũ giả.
Niếp Phong nghe vậy lập tức ngưng thần tĩnh khí tiếp tục vận chuyển Chấn Thiên Kim Cương Quyết. Cỗ nhiệt lưu trong đan điền không ngừng tăng lên, năng lượng không biết trong cơ thể hắn hóa thành nhiệt lưu vận chuyển trong kinh mạch, rèn giũa xương cốt, cơ bắp khiến cho Niếp Phong có cảm giác thoải mái không nói nên lời. Cứ như vậy, Niếp Phong đã có cảm giác trong cơ thể mình bắt đầu có biến hóa.
Phanh.
Trong sát na, thân hình Niếp Phong lập tức run rẩy, bên trong đan điền nho nhỏ vang lên một thanh âm trầm thấp, trong ánh mắt dần dần có tinh mang ngưng tụ. Mà cũng vào lúc này một cỗ khí tức bắt đầu từ trong cơ thê hắn tràn ra. Cỗ khí tức này trước mặt Lục Thiếu Du đương nhiên không đáng nhắc tới, thế nhưng cũng khiến cho Lục Thiếu Du vui vẻ, Niếp Phong rốt cuộc cũng chính thức trở thành vũ giả.
Sáng sớm, phía chân trời bắt đầu sáng rõ, sương mù bốc lên, không khí giống như bị gột rửa, vô cùng mát mẻ, sương mù đậm đặc bao phủ rừng cây phía xa khiến cho phía xa lúc này toàn bộ đều là một mảnh trắng xóa.
Dần dần, ánh nắng ban mai xuất hiện, sương trắng tản ra. Sương mù chậm rãi tiêu tán, khi tia sáng đầu tiên từ trên mặt trời chiếu xuống sơn mạch Vụ Đô thì tại một đình viện trên sườn núi, một thiếu niên có thân ảnh gầy gò dừng việc tu luyện. Miệng chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí dài, khí tức trên người lúc này cũng không tồi.
- Hồng Chí, tu luyện không tệ, tiến bộ cũng không ít a.
Một thanh âm truyền tới.
Thiếu niên mở con mắt ra, tinh quang nhàn nhạt chợt lóe lên rồi biến mát, mắt thấy đạo thân ảnh đang đứng trước mặt mình, hắn tức thì nhảy dựng lên nói:
- Lục đại ca, sao huynh lại tới đây?
- Ta tới thăm các ngươi một chút. Khá lắm, để Lục đại ca xem thử thực lực của đệ tới đâu rồi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, chớp mắt đã qua ba năm. Thiếu niên nhỏ tuổi kiên nghị khi trước hiện tại đã cao lớn hơn, trưởng thành hơn. Thanh âm vừa dứt, tay phải Lục Thiếu Du lặng lẽ kết một đạo thu ấn, một chưởng lập tức đánh về phía Đoan Mộc Hồng Chí.
- Lục đại ca, vậy thì đệ đành múa rìa qua mắt thợ vậy.
Trong mắt Đoan Mộc Hồng Chí lộ ra tinh mang, hắn biết rõ Lục đại ca muốn khảo nghiệm thực lực của mình. Sau khi hít sâu một cái, ngay lúc chưởng ấn còn cách hắn năm mét thì thân hình lập tức có động tác, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, chân khí thuộc tính phong tuôn ra. Thân hình giống như một chiếc lá rụng trước gió bay lên, trong thời gian ngắn trực tiếp tránh được một chưởng của Lục Thiếu Du.
Trong sát na này thủ ấn trong tay Đoan Mộc Hồng Chí cũng được kết, quang mang quanh thân rực rỡ, cánh tay vung lên, trong giây lát vung tay thì một đạo phong nhận tức thì bắn ra. Phong nhận cắt ngang không gian bắn về phía Lục Thiếu Du.
- Khá lắm, tốc độ không chậm.
Lục Thiếu Du mỉm cười, Đoan Mộc Hồng Chí vừa mới thi triển thân pháp, thân ảnh khẽ động, lập tức tránh được năm đạo phong nhận của Đoan Mộc Hồng Chí.
- Lục đại ca, đệ không khách khí nữa.
Lúc này thân ảnh Đoan Mộc Hồng Chí một lần nữa lóe lên, trong tay ngưng tụ một màn thủy vụ, chân khí thuộc tính thủy hội tụ tạo thành một đạo chưởng ấn mang theo kình khí hung hãn đánh về Lục Thiếu Du. Kình khí ngập trời khiến cho không khí nơi chưởng ấn đi qua rung động.
- Đến tốt.
Lục Thiếu Du mỉm cười, một đạo chương ấn cũng lập tức xuất hiện, nhẹ nhàng nghênh đón, hai chưởng ấn tức thì va chạm vào một chỗ.
Khi kình khí va chạm, Đoan Mộc Hồng Chí có cảm giác chưởng ấn của mình giống như đánh vào một khối bọt biển, căn bản không tạo ra một chút tác dụng nào. Mà thân thể của hắn lúc này cũng khó mà nhúc nhích được.
- Được rồi, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không lười biếng.
Lục Thiếu Du thu thủ ấn lại, áp lực quanh thân Đoan Mộc Hồng Chí lập tức biến mất, ánh mắt hắn nhìn qua Lục Thiếu Du, hắn cũng biết so với vị Lục đại ca trước mắt này hắn còn kém xa nhiều lắm.
Mà vừa rồi Lục Thiếu Du cũng chi thử tốc độ cùng với công kích của Đoan Mộc Hồng Chí mà thôi. Hiện tại Đoan Mộc Hồng Chí đã là Vũ Phách tứ trọng, tuổi tác mới chỉ là mười sáu. Ban đầu ở Đoan Mộc gia, thời điểm hắn khôi phục chỉ vừa đột phá Vũ Sư, có thực lực như hiện tại tuyệt đối không kém chút nào.
Vừa rồi thử qua một lần, Đoan Mộc Hồng Chí chỉ là Vũ Phách tứ trọng thế nhưng công kích lại không giống như Vũ Phách tứ trọng. Đây là chỗ tốt của vũ giả tam hệ.
- Lục đại ca, so vói huynh, đệ còn kém xa.
Đoan Mộc Hồng Chí nói, liếc mắt nhìn thân ảnh áo xanh trước mặt, đây chính là Linh Vũ Chiến Tôn mà toàn bộ Đông Hải đều biết tới, thực lực dời non lấp biển, và đây cũng chính là mục tiêu của hắn. Trong nội tâm không ngừng thầm nói, một ngày nào đó phải đuổi kịp Lục đại ca.
- Ngươi còn trẻ, cố gắng tu luyện là được rồi, đừng vì cái trước mắt.
Lục Thiếu Du vỗ gáy Đoan Mộc Hồng Chí tuổi tác cùng tâm tính như vậy cũng không thể thiếu dẫn đạo. Dùng tâm tính cùng thiên phú của Đoan Mộc Hồng Chí mà nói, sau khi khôi phục chính là Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Lúc trước trải qua trắc trở cũng coi như nhân họa đắc phúc. Bay giờ còn được sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn bồi dưỡng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì không cần bao lâu nữa, trong nhân vật phong vân của thế hệ trẻ tuổi, Đoan Mộc Hồng Chí sẽ có một chỗ đứng trong đó.
- Đệ sẽ cố gắng, cường giả vĩnh viễn không có điểm dừng, vì Đoan Mộc gia, vì tỷ tỷ, đệ sẽ cố gắng tu luyện.
Đoan Mộc Hồng Chí kiên nghị nói, con đường cường giả đã ẩn sâu trong lòng hắn.
- Còn có mấy tháng nữa Phi Linh môn cùng Thiên Vân đảo, Nhật Sát các, Tinh Ngục các, Kiền Hiên đảo, Thánh Linh giáo và Thiên Ưng lâu sẽ phái ra các đệ tử trẻ tuổi lịch lãm, thi đấu, ngươi có hứng thú tham gia một phen hay không?