- Thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên Phi Linh môn có việc vui như vậy.
Nhìn qua Lưu Uyển, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
Lục Tâm Đồng nhẹ giọng nói:
- Oánh tỷ, việc giữ sư phụ ta và tỷ cũng nên làm thôi chứ.
- Tiểu nha đầu nhà ngươi từ lúc nào đã biết nói những lời này vậy?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Tâm Đồng nói:
- Ta và sư phụ ngươi thì có chuyện gì cơ chứ?
- Oánh tỷ, nếu không có gì thì tỷ xấu hổ làm gì?
Lục Tâm Đồng cười hắc hắc nói:
- Oánh tỷ, tỷ cũng đừng tưởng rằng đám hậu bối như chúng ta không biết gì, chuyện của hai người chúng ta đều thấy, có lẽ hai người cũng nên tính chuyện đó thôi, để chúng ta lại lần nữa được náo nhiệt.
- Đi đi....
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Tâm Đồng, trên mặt ửng đỏ nói:
- Các ngươi còn nhỏ, không hiểu được những thứ này đâu.
- Sư phụ, con cảm thấy Đông lão cũng không tệ.
Diệp Phi mỉm cười nói.
- Chỉ bằng vào lão gia hỏa tính tình thối, trơ ra như hòn đá kia sao?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói xong, dường như cảm thấy mình nói hơi nhiều cho nên trừng mắt nhìn Diệp Phi nói:
- Còn đứng đó xem náo nhiệt cái gì? Nhanh đi sắp xếp đi.
Bị sư phụ trừng mắt, có thân phận sư phụ đứng đầu, Diệp Phi không dám nói gì nữa.
- Oánh tỷ, Đông lão không tệ, bằng không chúng ta đi nói với Đông lão nha.
Vân Hồng Lăng cười nói, hai năm qua ở trong Phi Linh môn, nàng cũng đã bắt đầu quen thuộc với đám người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Ta nói này Oánh tỷ, lão gia hỏa Đông Vô Mệnh có lẽ cũng có ý mà không dám nói, nếu không chúng ta đi trước hỏi ý tứ hắn vậy.
Khâu Mỹ Vi hôm nay cũng có mặt cùng với Lữ Tiểu Linh, đôi mắt xinh đẹp nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, vui vẻ nói.
- Oánh tỷ, đắc tội.
Lục Tâm Đồng nhìn mọi người, thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt đánh ra mấy đạo cấm chế lên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Tâm Đồng, ngươi muốn làm gì?
Vốn thực lực của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đã chênh lệch với Lục Tâm Đồng quá nhiều, dưới tình huống bất ngờ, đương nhiên lập tức bị cấm chế.
- Oánh tỷ, chuyện này không liên quan tới ta, tất cả đều là chủ ý của ca ca.
Lục Tâm Đồng mỉm cười, lập tức nói với những người chung quanh:
- Nhanh trợ giúp Oánh tỷ đổi hỷ phục.
- Các ngươi muốn làm gì? Nhanh thả ta ra....
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh không có cách nào giãy dụa, bị chúng nữ trực tiếp thay hỷ phục. Có Lục Tâm Đồng, Khâu Mỹ Vi, Vân Hồng Lăng dẫn đầu, đám người Diệp Phi, Bạch Toa Toa, Nhan Kỳ cũng không sợ, lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thấy giãy dụa cũng không được, chỉ có thể tùy ý để cho mọi người thay y phục cho mình.
Tới trưa, náo nhiệt trong Phi Linh môn rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm. Tiếng chúc mừng, hoan hô hội tụ lại cùng một chỗ. Một đệ tử xuyên qua đại điện Phi Linh môn. Cả Phi Linh môn lúc này tràn ngập trong không khí vui mừng, không ít đệ tử mặc hồng bào đi qua đi lại giống như thủy triều.
Trong đại điện lúc này có không ít người tới chúc mừng có mặt. Mà ở vị trí đầu não là tất cả nhất môn chi chủ các sơn môn lớn. Phía dưới là một ít thế lực lớn trong phạm vi Phi Linh môn được mời tới. Trà rượu trên bàn đầy đủ, phía dưới còn được tơ lụa màu đỏ cuốn quanh, cực kỳ đẹp dẽ.
Lục Tiểu Bạch ở trong đại điện, vẻ mặt vui mừng, không ngừng đáp lại lời chúc tụng của mọi người chung quanh. Nhân số trong đại điện xem ra đã đạt tới mức tối đa.
Không ít đệ tử Phi Linh môn không có tư cách tiến vào đại điện cũng túm năm tụm ba vây xem bên ngoài. Thời điểm vui mừng như vậy chấp sự cũng không trách phạt bọn họ.
- Tân nương tới.
Lúc này một thanh âm thanh thúy vang lên. Một đạo thân ảnh xinh đẹp đứng bên ngoài đại điện. Người này chính là Hoa Mãn Ngọc. Thanh âm của Hoa Mãn Ngọc vừa truyền ra, tiếng ồn ào trong đại điện lập tức chấm dứt, tức thì yên tĩnh. Từng ánh mắt nhìn về phía đại điện. Đám đệ tử xúm lại nhường đường, nhìn người đang tiến vào đại điện, không ít người cảm thấy nghi hoặc.
Lúc này xuất hiện trong mắt mọi người có hai người đang mặc hỷ phục, trên đầu cũng được một cái khăn hồng bao phủ. Hai tân nương tử, chung quanh có không ít nữ tử xinh đẹp nâng đỡ giống như vô số ngôi sao vây quanh vầng trăng. Thế nhưng lúc này không có ai chú ý tới, một người trong hai người mặc hỷ phục kia bị người khác mang đi.
Tân nương xuất hiện, Lục Tiểu Bạch mỉm cười, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ sự sắp xếp của công tử.
- Chư vị, cảm ơn chư vị tới dự hôn lễ của ta. Hôm nay ta thành gia lập thất, còn có hai người khác cũng thành gia lập thất, chính là hai vị cung phụng của bổn môn, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Hoa Tiên Tử Bạch Oánh, hiện tại mời Đông cung phụng xuất hiện.
Lục Tiểu Bạch không chút lúng túng lên tiếng.
Nghe vậy, trong đại điện cũng không có bao nhiêu người rung động, dù sao trong này cũng có không ít người biết sự sắp xếp của Lục Thiếu Du. Người có thể tiến vào trong này, trong lòng đều biết rõ hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh. Mà cường giả trong tất cả các sơn môn lớn đã sớm biết rõ tin này, cho nên cả đám đều mở miệng cười.
Trong lúc rối loạn nhỏ, trước đại điện lần nữa có người xuất hiện. Người tới chính là Lục Thiếu Du, Dương Quá, Tiểu Long, còn có La Lan thị ở phía sau, mặt khác còn có Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên.
Khuôn mặt Lục Thiếu Du vui vẻ, cùng với Dương Quá một trái một phải nắm tay Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mặt hỷ phục đi vào đại điện. Trước đó do Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không chút khách khí chửi bới cho nên Lục Thiếu Du lập tức đem thanh âm của hắn cấm chế lại.
Vì vậy cho nên trên đường đi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô. Mà khi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đi tới đại điện cũng nghe thấy lời nói của Lục Tiểu Bạch, lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu được mục đích của Lục Thiếu Du.
Tiến vào đại điện, vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào, trên khuôn mặt dày của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không biết đã chuyển thành màu gì, hận không thể tìm lỗ dưới mặt đất mà chui xuống, thế nhưng bản thân hắn cũng không có cách nào nhúch nhích.
- Đông Vô Mệnh, chúc mừng.
- Lão độc vật, chúc mừng.
Trong tất cả các sơn môn lớn cũng có không ít người quen Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, trong Phi Linh môn, đám người Thiên Thủ Quỷ Tôn, Thanh Linh Tôn giả, Hổ Viêm Thiên Vương cũng chúc mừng. Nhìn thấy bộ dáng của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, cả đám lập tức ngây người.
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn.
Lục Thiếu Du liên tục nói lời cảm tạ, giống như bản thân hắn là chú rể vậy, sau đó trực tiếp đặt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh trên đại điện, truyền âm nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh:
- Đông lão, ta cũng chỉ có thể làm được tới mức như vậy. Ta sẽ giải cấm chế cho người, kế tiếp phải nhìn xem người xử lý thế nào. Người đừng có mà chạy trốn, trước mặt thiên hạ quần hùng, nếu như người chạy trốn, đến lúc đó Oánh tỷ sẽ mất mặt, đồng thời Lộc Sơn lão nhân sẽ nhân cơ hội mà nhảy vào.
Nhìn qua Lưu Uyển, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
Lục Tâm Đồng nhẹ giọng nói:
- Oánh tỷ, việc giữ sư phụ ta và tỷ cũng nên làm thôi chứ.
- Tiểu nha đầu nhà ngươi từ lúc nào đã biết nói những lời này vậy?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Tâm Đồng nói:
- Ta và sư phụ ngươi thì có chuyện gì cơ chứ?
- Oánh tỷ, nếu không có gì thì tỷ xấu hổ làm gì?
Lục Tâm Đồng cười hắc hắc nói:
- Oánh tỷ, tỷ cũng đừng tưởng rằng đám hậu bối như chúng ta không biết gì, chuyện của hai người chúng ta đều thấy, có lẽ hai người cũng nên tính chuyện đó thôi, để chúng ta lại lần nữa được náo nhiệt.
- Đi đi....
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Tâm Đồng, trên mặt ửng đỏ nói:
- Các ngươi còn nhỏ, không hiểu được những thứ này đâu.
- Sư phụ, con cảm thấy Đông lão cũng không tệ.
Diệp Phi mỉm cười nói.
- Chỉ bằng vào lão gia hỏa tính tình thối, trơ ra như hòn đá kia sao?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói xong, dường như cảm thấy mình nói hơi nhiều cho nên trừng mắt nhìn Diệp Phi nói:
- Còn đứng đó xem náo nhiệt cái gì? Nhanh đi sắp xếp đi.
Bị sư phụ trừng mắt, có thân phận sư phụ đứng đầu, Diệp Phi không dám nói gì nữa.
- Oánh tỷ, Đông lão không tệ, bằng không chúng ta đi nói với Đông lão nha.
Vân Hồng Lăng cười nói, hai năm qua ở trong Phi Linh môn, nàng cũng đã bắt đầu quen thuộc với đám người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Ta nói này Oánh tỷ, lão gia hỏa Đông Vô Mệnh có lẽ cũng có ý mà không dám nói, nếu không chúng ta đi trước hỏi ý tứ hắn vậy.
Khâu Mỹ Vi hôm nay cũng có mặt cùng với Lữ Tiểu Linh, đôi mắt xinh đẹp nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, vui vẻ nói.
- Oánh tỷ, đắc tội.
Lục Tâm Đồng nhìn mọi người, thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt đánh ra mấy đạo cấm chế lên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Tâm Đồng, ngươi muốn làm gì?
Vốn thực lực của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đã chênh lệch với Lục Tâm Đồng quá nhiều, dưới tình huống bất ngờ, đương nhiên lập tức bị cấm chế.
- Oánh tỷ, chuyện này không liên quan tới ta, tất cả đều là chủ ý của ca ca.
Lục Tâm Đồng mỉm cười, lập tức nói với những người chung quanh:
- Nhanh trợ giúp Oánh tỷ đổi hỷ phục.
- Các ngươi muốn làm gì? Nhanh thả ta ra....
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh không có cách nào giãy dụa, bị chúng nữ trực tiếp thay hỷ phục. Có Lục Tâm Đồng, Khâu Mỹ Vi, Vân Hồng Lăng dẫn đầu, đám người Diệp Phi, Bạch Toa Toa, Nhan Kỳ cũng không sợ, lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thấy giãy dụa cũng không được, chỉ có thể tùy ý để cho mọi người thay y phục cho mình.
Tới trưa, náo nhiệt trong Phi Linh môn rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm. Tiếng chúc mừng, hoan hô hội tụ lại cùng một chỗ. Một đệ tử xuyên qua đại điện Phi Linh môn. Cả Phi Linh môn lúc này tràn ngập trong không khí vui mừng, không ít đệ tử mặc hồng bào đi qua đi lại giống như thủy triều.
Trong đại điện lúc này có không ít người tới chúc mừng có mặt. Mà ở vị trí đầu não là tất cả nhất môn chi chủ các sơn môn lớn. Phía dưới là một ít thế lực lớn trong phạm vi Phi Linh môn được mời tới. Trà rượu trên bàn đầy đủ, phía dưới còn được tơ lụa màu đỏ cuốn quanh, cực kỳ đẹp dẽ.
Lục Tiểu Bạch ở trong đại điện, vẻ mặt vui mừng, không ngừng đáp lại lời chúc tụng của mọi người chung quanh. Nhân số trong đại điện xem ra đã đạt tới mức tối đa.
Không ít đệ tử Phi Linh môn không có tư cách tiến vào đại điện cũng túm năm tụm ba vây xem bên ngoài. Thời điểm vui mừng như vậy chấp sự cũng không trách phạt bọn họ.
- Tân nương tới.
Lúc này một thanh âm thanh thúy vang lên. Một đạo thân ảnh xinh đẹp đứng bên ngoài đại điện. Người này chính là Hoa Mãn Ngọc. Thanh âm của Hoa Mãn Ngọc vừa truyền ra, tiếng ồn ào trong đại điện lập tức chấm dứt, tức thì yên tĩnh. Từng ánh mắt nhìn về phía đại điện. Đám đệ tử xúm lại nhường đường, nhìn người đang tiến vào đại điện, không ít người cảm thấy nghi hoặc.
Lúc này xuất hiện trong mắt mọi người có hai người đang mặc hỷ phục, trên đầu cũng được một cái khăn hồng bao phủ. Hai tân nương tử, chung quanh có không ít nữ tử xinh đẹp nâng đỡ giống như vô số ngôi sao vây quanh vầng trăng. Thế nhưng lúc này không có ai chú ý tới, một người trong hai người mặc hỷ phục kia bị người khác mang đi.
Tân nương xuất hiện, Lục Tiểu Bạch mỉm cười, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ sự sắp xếp của công tử.
- Chư vị, cảm ơn chư vị tới dự hôn lễ của ta. Hôm nay ta thành gia lập thất, còn có hai người khác cũng thành gia lập thất, chính là hai vị cung phụng của bổn môn, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Hoa Tiên Tử Bạch Oánh, hiện tại mời Đông cung phụng xuất hiện.
Lục Tiểu Bạch không chút lúng túng lên tiếng.
Nghe vậy, trong đại điện cũng không có bao nhiêu người rung động, dù sao trong này cũng có không ít người biết sự sắp xếp của Lục Thiếu Du. Người có thể tiến vào trong này, trong lòng đều biết rõ hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh. Mà cường giả trong tất cả các sơn môn lớn đã sớm biết rõ tin này, cho nên cả đám đều mở miệng cười.
Trong lúc rối loạn nhỏ, trước đại điện lần nữa có người xuất hiện. Người tới chính là Lục Thiếu Du, Dương Quá, Tiểu Long, còn có La Lan thị ở phía sau, mặt khác còn có Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên.
Khuôn mặt Lục Thiếu Du vui vẻ, cùng với Dương Quá một trái một phải nắm tay Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mặt hỷ phục đi vào đại điện. Trước đó do Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không chút khách khí chửi bới cho nên Lục Thiếu Du lập tức đem thanh âm của hắn cấm chế lại.
Vì vậy cho nên trên đường đi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô. Mà khi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đi tới đại điện cũng nghe thấy lời nói của Lục Tiểu Bạch, lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu được mục đích của Lục Thiếu Du.
Tiến vào đại điện, vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào, trên khuôn mặt dày của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không biết đã chuyển thành màu gì, hận không thể tìm lỗ dưới mặt đất mà chui xuống, thế nhưng bản thân hắn cũng không có cách nào nhúch nhích.
- Đông Vô Mệnh, chúc mừng.
- Lão độc vật, chúc mừng.
Trong tất cả các sơn môn lớn cũng có không ít người quen Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, trong Phi Linh môn, đám người Thiên Thủ Quỷ Tôn, Thanh Linh Tôn giả, Hổ Viêm Thiên Vương cũng chúc mừng. Nhìn thấy bộ dáng của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, cả đám lập tức ngây người.
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn.
Lục Thiếu Du liên tục nói lời cảm tạ, giống như bản thân hắn là chú rể vậy, sau đó trực tiếp đặt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh trên đại điện, truyền âm nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh:
- Đông lão, ta cũng chỉ có thể làm được tới mức như vậy. Ta sẽ giải cấm chế cho người, kế tiếp phải nhìn xem người xử lý thế nào. Người đừng có mà chạy trốn, trước mặt thiên hạ quần hùng, nếu như người chạy trốn, đến lúc đó Oánh tỷ sẽ mất mặt, đồng thời Lộc Sơn lão nhân sẽ nhân cơ hội mà nhảy vào.