Nữ tử tuyệt mỹ này thì thào nói, thân ảnh lập tức lóe lên, sau đó biến mất tại chỗ.
Trong dị tượng thiên địa, cả Phi Linh môn gió nổi mây phun, tiếng sấm vang vọng, sự bi thương bao phủ cả Phi Linh môn, chúng đệ tử dưới khí tức này không khỏi cảm thấy bi thương.
Phanh.
Lục Thiếu Du dứt lời, hai đầu gối lập tức quỳ xuống trước mộ, hai mắt ngơ ngác nhìn bia mộ, không trung lúc này mới yên tĩnh trở lại, dị tượng thiên địa, gió nổi mây phun lúc này mới dần dần biến mất.
- Thiếu Du, đứng lên đi.
Thân ảnh Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh tiến lên bên người Lục Thiếu Du rồi nói.
- Oánh tỷ, ta không sao, ta muốn ở cùng Đông lão.
Lục Thiếu Du nói, hai mắt chăm chú nhìn vào tấm bia mộ.
- Thù của lão gia hỏa phải báo, thế nhưng hiện tại Lam Linh còn bị Vạn Thú Tông giam giữ trong Vạn Thú Tông, Phi Linh môn cũng có không ít chuyện cần xử lý. Trước tiên ngươi nên xử lý những chuyện này đi.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói với Lục Thiếu Du.
- Oánh tỷ, ta biết, ta ở cùng Đông lão một lát.
Lục Thiếu Du nghe thấy Lam Linh bị Vạn Thú Tông bắt, ánh mắt lóe lên bất định, cánh tay khẽ phất, đem tất cả bảo vật chung quanh thu hồi vào trong nhẫn trữ vật giao cho Nam thúc rồi nói:
- Nghĩa phụ, những vật bên trong nghĩa phụ thấy thích hợp với ai thì cứ phân chia cho người đó.
Dứt lời, ánh mắt Lục Thiếu Du tiếp tục nhìn vào tấm bia mộ, miệng nói với tất cả mọi người sau lưng:
- Tất cả lui ra đi. Ta muốn yên tĩnh một chút, hai ngày sau, tất cả người có tu vi?Suất cấp trở lên đi theo ta tới Vạn Thú Tông một chuyến.
- Lão đại, đệ trở về trước một chuyến.
Quang mang trên mi tâm của Tiểu Long lóe lên, ánh mắt khẽ biến ảo.
- Tiểu Long, có một ít chuyện Tứ đại Hoàng tộc cũng không thể nhúng tay vào bên trong. Đệ không nên làm bọn họ khó xử. Lần này tự chúng ta xử lý là được.
Lục Thiếu Du quay đầu nói với Tiểu Long, tâm tư của Tiểu Long Lục Thiếu Du đương nhiên hiểu rõ. Đối phó với Vạn Thú Tông và Thiên Kiếm môn, đồn rằng Hoàng tộc không thể nhúng tay vào chuyện bên ngoài.
- Vậy thì đệ ở lại, chúng ta ở cùng một chỗ.
Tiểu Long gật đầu.
- Tất cả lui ra, để cho ta ở cùng với Đông lão một lát.
Lục Thiếu Du khoát tay với đám người phía sau, thế nhưng cũng không quay đầu lại.
- Tất cả mọi người lui xuống trước.
Nam thúc phất tay rồi nói:
- Tất cả người có tu vi Tôn cấp cùng với cường giả Yêu đường cấp độ bát giai theo ta đi tới đại điện một chuyến.
Nam thúc dứt lời, đệ tử Phi Linh môn lập tức nhẹ giọng đáp một tiếng rồi rời đi, ai cũng không dám quấy rầy chưởng môn.
Sát Phá Quân, Hắc Vũ, Cực Lạc Tam Quỷ đứng một lát rồi cũng đi tới đại điện.
Cuối cùng chỉ còn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, Bạch Linh đứng trước bia mộ.
Một lát sau, trước mộ của Đông Vô Mệnh ở hậu sơn cũng chỉ còn một mình Lục Thiếu Du.
Lẳng lặng nhìn bia mộ, Lục Thiếu Du có cảm giác dường như đang nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, hắn khẽ nói:
- Đông lão, sao người có thể đi như vậy cơ chứ? Không có người sẽ không có Phi Linh môn, không có người cũng không có ta như hiện tại.
- Lúc trước ta lừa người gia nhập Phi Linh môn, ta đã từng đáp ứng với người, trong vòng mười năm, sẽ cho người nhìn thấy một Phi Linh môn không giống như trước, tiểu tử ta đã làm được. Tại sao người lại đi sớm như vậy? Người cam lòng bỏ Oánh tỷ sao? Cam lòng bỏ Tâm Đồng sao? Còn có Phi Linh môn, ta biết Phi Linh môn cũng là tâm huyết của người a, ngươi cứ như vậy mà giao cho ta sao?
Lục Thiếu Du thì thào nhìn bia mộ nói, vẻ mặt ảm đạm, những năm này trong lòng của hắn đã coi Đông Vô Mệnh là thân nhân, sau khi nhìn thấy Đông Vô Mệnh lần đầu tiên trong sơn mạch Vụ Đô, sau đó gia nhập Phi Linh môn cho tới bây giờ, Lục Thiếu Du luôn coi Đông Vô Mệnh giống như cha mình, tuy rằng trong lòng hắn đã sớm tha thứ cho Lục gia, cho Lục Trung.
Thế nhưng nếu nói trong nội tâm Lục Thiếu Du, người giống như phụ thân, nếu tính phương diện huyết thống tự nhiên là Lục Trung. Thế nhưng trong lòng, Lục Thiếu Du lại nghĩ tới Đông Vô Mệnh đầu tiên.
Hắn phất tay xuất ra một bầu rượu cùng với hai chiếc chén, rót đầy một chén đặt trước mộ, Lục Thiếu Du thì thào nói:
- Đông lão, đã lâu rồi chúng ta không uống với nhau rồi trò chuyện. Những năm này ta chạy ngược chạy xuôi, thời gian nói mấy câu với người cũng không có, người có trách ta hay không?
Tự rót rồi uống một mình, Lục Thiếu Du thì thào nói:
- Nếu tính từ lần chúng ta uống rượu nói chuyện cuối cùng chỉ sợ đã rất lâu rồi a. Có một ít chuyện hiện tại mới cảm thấy hối hận, ngay cả nhìn mặt người lần cuối ta cũng không nhìn được. Ta hối hận, thế nhưng hối hận thì làm được gì? Người đã đi rồi. Những năm này ta biết rõ người rất khổ sở, cũng tốt, hiện tại người có thể an tâm nghỉ ngơi dưới suối vàng, trên này đã có ta, người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
- Đúng rồi, có lẽ người đã biết Tâm Đồng đột phá thành Đế. Đệ tử mà người tự tay dạy dỗ ra, không dưới bất luận một Hoàng tộc nào. Người thật lợi hại, về sau trên đại lục này còn có ai dám xem thường Thôi Hồn Độc Tôn Đông Vô Mệnh nữa...
Trên đỉnh núi xa xa, Bạch Linh khoanh chân ngồi, lẳng lặng nhìn nam tử áo xanh kia.
- Bạch Linh muội muội, Lục Thiếu Du giận dữ quả thực đáng sợ a. Thiên Kiếm môn kia ta cũng biết một chút, dường như thực lực không kém a.
Con mắt màu đỏ của Bạch Linh khẽ nhúc nhích, hỏi Bạch Linh.
- Có phải ta phải gọi ngươi là Mẫu Đơn tỷ tỷ hay không? Dường như chúng ta cũng không hơn kém lớn như vậy nha.
Bạch Linh nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm, giống như cự tuyệt người khác các xa ngoài ngàn dặm.
Mẫu Đơn khẽ thở dài, nhìn Bạch Linh bất đắc dĩ nói:
- Ta nói này Bạch Linh muội muội, ta so với muội lớn hơn, đột phá Đế cấp cũng sớm hơn muội. Gọi muội một tiếng muội muội cũng không tính là chiếm tiện nghi của muội. Tại sao vẻ mặt lạnh như băng này chỉ một mình ta chịu là sao?
- Ngươi có thể cách xa ta ra một chút.
Bạch Linh khẽ nhướng mày rồi nói.
- Được rồi, ta đi dạo một lát, thế giới bên ngoài quả thực so với bên trong kia còn tốt hơn nhiều.
Mẫu Đơn dứt lời, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ không thấy.
Lá rụng, sắc trời dần dần bị màn đêm bao phủ, gió đêm mang theo hàn ý. Trong Phi Linh sơn mạch, lá khô héo úa rơi xuống, chỉ còn lại thân cây ngạo nghễ đứng thẳng, cành cây chập chờn trong gió đêm.
Trên vòm trời, ánh trăng ảm đạm, trên trời cao xuất hiện mấy ngôi sao lờ mờ, ánh trăng nhàn nhạt.
Bạch Linh khoanh chân ngồi đó, nhìn chăm chú vào những bông tuyết đang rơi lả tả trong màn đêm. Váy dài phiêu động, cánh tay ngọc vươn ra khỏi ống tay áo bắt lấy một bông tuyết trong màn đêm, bông tuyết lập tức hóa thành một vệt nước trong lòng bàn tay mềm mại của nàng.
Nắm chặt bàn tay lại, Bạch Linh nhìn chăm chú vào nam tử áo xanh đang quỳ gối trước bia mộ đằng xa, đôi mắt xinh đẹp vẫn tràn ngập vẻ lạnh lùng uy nghiêm như trước đó.
Trong dị tượng thiên địa, cả Phi Linh môn gió nổi mây phun, tiếng sấm vang vọng, sự bi thương bao phủ cả Phi Linh môn, chúng đệ tử dưới khí tức này không khỏi cảm thấy bi thương.
Phanh.
Lục Thiếu Du dứt lời, hai đầu gối lập tức quỳ xuống trước mộ, hai mắt ngơ ngác nhìn bia mộ, không trung lúc này mới yên tĩnh trở lại, dị tượng thiên địa, gió nổi mây phun lúc này mới dần dần biến mất.
- Thiếu Du, đứng lên đi.
Thân ảnh Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh tiến lên bên người Lục Thiếu Du rồi nói.
- Oánh tỷ, ta không sao, ta muốn ở cùng Đông lão.
Lục Thiếu Du nói, hai mắt chăm chú nhìn vào tấm bia mộ.
- Thù của lão gia hỏa phải báo, thế nhưng hiện tại Lam Linh còn bị Vạn Thú Tông giam giữ trong Vạn Thú Tông, Phi Linh môn cũng có không ít chuyện cần xử lý. Trước tiên ngươi nên xử lý những chuyện này đi.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói với Lục Thiếu Du.
- Oánh tỷ, ta biết, ta ở cùng Đông lão một lát.
Lục Thiếu Du nghe thấy Lam Linh bị Vạn Thú Tông bắt, ánh mắt lóe lên bất định, cánh tay khẽ phất, đem tất cả bảo vật chung quanh thu hồi vào trong nhẫn trữ vật giao cho Nam thúc rồi nói:
- Nghĩa phụ, những vật bên trong nghĩa phụ thấy thích hợp với ai thì cứ phân chia cho người đó.
Dứt lời, ánh mắt Lục Thiếu Du tiếp tục nhìn vào tấm bia mộ, miệng nói với tất cả mọi người sau lưng:
- Tất cả lui ra đi. Ta muốn yên tĩnh một chút, hai ngày sau, tất cả người có tu vi?Suất cấp trở lên đi theo ta tới Vạn Thú Tông một chuyến.
- Lão đại, đệ trở về trước một chuyến.
Quang mang trên mi tâm của Tiểu Long lóe lên, ánh mắt khẽ biến ảo.
- Tiểu Long, có một ít chuyện Tứ đại Hoàng tộc cũng không thể nhúng tay vào bên trong. Đệ không nên làm bọn họ khó xử. Lần này tự chúng ta xử lý là được.
Lục Thiếu Du quay đầu nói với Tiểu Long, tâm tư của Tiểu Long Lục Thiếu Du đương nhiên hiểu rõ. Đối phó với Vạn Thú Tông và Thiên Kiếm môn, đồn rằng Hoàng tộc không thể nhúng tay vào chuyện bên ngoài.
- Vậy thì đệ ở lại, chúng ta ở cùng một chỗ.
Tiểu Long gật đầu.
- Tất cả lui ra, để cho ta ở cùng với Đông lão một lát.
Lục Thiếu Du khoát tay với đám người phía sau, thế nhưng cũng không quay đầu lại.
- Tất cả mọi người lui xuống trước.
Nam thúc phất tay rồi nói:
- Tất cả người có tu vi Tôn cấp cùng với cường giả Yêu đường cấp độ bát giai theo ta đi tới đại điện một chuyến.
Nam thúc dứt lời, đệ tử Phi Linh môn lập tức nhẹ giọng đáp một tiếng rồi rời đi, ai cũng không dám quấy rầy chưởng môn.
Sát Phá Quân, Hắc Vũ, Cực Lạc Tam Quỷ đứng một lát rồi cũng đi tới đại điện.
Cuối cùng chỉ còn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, Bạch Linh đứng trước bia mộ.
Một lát sau, trước mộ của Đông Vô Mệnh ở hậu sơn cũng chỉ còn một mình Lục Thiếu Du.
Lẳng lặng nhìn bia mộ, Lục Thiếu Du có cảm giác dường như đang nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, hắn khẽ nói:
- Đông lão, sao người có thể đi như vậy cơ chứ? Không có người sẽ không có Phi Linh môn, không có người cũng không có ta như hiện tại.
- Lúc trước ta lừa người gia nhập Phi Linh môn, ta đã từng đáp ứng với người, trong vòng mười năm, sẽ cho người nhìn thấy một Phi Linh môn không giống như trước, tiểu tử ta đã làm được. Tại sao người lại đi sớm như vậy? Người cam lòng bỏ Oánh tỷ sao? Cam lòng bỏ Tâm Đồng sao? Còn có Phi Linh môn, ta biết Phi Linh môn cũng là tâm huyết của người a, ngươi cứ như vậy mà giao cho ta sao?
Lục Thiếu Du thì thào nhìn bia mộ nói, vẻ mặt ảm đạm, những năm này trong lòng của hắn đã coi Đông Vô Mệnh là thân nhân, sau khi nhìn thấy Đông Vô Mệnh lần đầu tiên trong sơn mạch Vụ Đô, sau đó gia nhập Phi Linh môn cho tới bây giờ, Lục Thiếu Du luôn coi Đông Vô Mệnh giống như cha mình, tuy rằng trong lòng hắn đã sớm tha thứ cho Lục gia, cho Lục Trung.
Thế nhưng nếu nói trong nội tâm Lục Thiếu Du, người giống như phụ thân, nếu tính phương diện huyết thống tự nhiên là Lục Trung. Thế nhưng trong lòng, Lục Thiếu Du lại nghĩ tới Đông Vô Mệnh đầu tiên.
Hắn phất tay xuất ra một bầu rượu cùng với hai chiếc chén, rót đầy một chén đặt trước mộ, Lục Thiếu Du thì thào nói:
- Đông lão, đã lâu rồi chúng ta không uống với nhau rồi trò chuyện. Những năm này ta chạy ngược chạy xuôi, thời gian nói mấy câu với người cũng không có, người có trách ta hay không?
Tự rót rồi uống một mình, Lục Thiếu Du thì thào nói:
- Nếu tính từ lần chúng ta uống rượu nói chuyện cuối cùng chỉ sợ đã rất lâu rồi a. Có một ít chuyện hiện tại mới cảm thấy hối hận, ngay cả nhìn mặt người lần cuối ta cũng không nhìn được. Ta hối hận, thế nhưng hối hận thì làm được gì? Người đã đi rồi. Những năm này ta biết rõ người rất khổ sở, cũng tốt, hiện tại người có thể an tâm nghỉ ngơi dưới suối vàng, trên này đã có ta, người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
- Đúng rồi, có lẽ người đã biết Tâm Đồng đột phá thành Đế. Đệ tử mà người tự tay dạy dỗ ra, không dưới bất luận một Hoàng tộc nào. Người thật lợi hại, về sau trên đại lục này còn có ai dám xem thường Thôi Hồn Độc Tôn Đông Vô Mệnh nữa...
Trên đỉnh núi xa xa, Bạch Linh khoanh chân ngồi, lẳng lặng nhìn nam tử áo xanh kia.
- Bạch Linh muội muội, Lục Thiếu Du giận dữ quả thực đáng sợ a. Thiên Kiếm môn kia ta cũng biết một chút, dường như thực lực không kém a.
Con mắt màu đỏ của Bạch Linh khẽ nhúc nhích, hỏi Bạch Linh.
- Có phải ta phải gọi ngươi là Mẫu Đơn tỷ tỷ hay không? Dường như chúng ta cũng không hơn kém lớn như vậy nha.
Bạch Linh nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm, giống như cự tuyệt người khác các xa ngoài ngàn dặm.
Mẫu Đơn khẽ thở dài, nhìn Bạch Linh bất đắc dĩ nói:
- Ta nói này Bạch Linh muội muội, ta so với muội lớn hơn, đột phá Đế cấp cũng sớm hơn muội. Gọi muội một tiếng muội muội cũng không tính là chiếm tiện nghi của muội. Tại sao vẻ mặt lạnh như băng này chỉ một mình ta chịu là sao?
- Ngươi có thể cách xa ta ra một chút.
Bạch Linh khẽ nhướng mày rồi nói.
- Được rồi, ta đi dạo một lát, thế giới bên ngoài quả thực so với bên trong kia còn tốt hơn nhiều.
Mẫu Đơn dứt lời, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ không thấy.
Lá rụng, sắc trời dần dần bị màn đêm bao phủ, gió đêm mang theo hàn ý. Trong Phi Linh sơn mạch, lá khô héo úa rơi xuống, chỉ còn lại thân cây ngạo nghễ đứng thẳng, cành cây chập chờn trong gió đêm.
Trên vòm trời, ánh trăng ảm đạm, trên trời cao xuất hiện mấy ngôi sao lờ mờ, ánh trăng nhàn nhạt.
Bạch Linh khoanh chân ngồi đó, nhìn chăm chú vào những bông tuyết đang rơi lả tả trong màn đêm. Váy dài phiêu động, cánh tay ngọc vươn ra khỏi ống tay áo bắt lấy một bông tuyết trong màn đêm, bông tuyết lập tức hóa thành một vệt nước trong lòng bàn tay mềm mại của nàng.
Nắm chặt bàn tay lại, Bạch Linh nhìn chăm chú vào nam tử áo xanh đang quỳ gối trước bia mộ đằng xa, đôi mắt xinh đẹp vẫn tràn ngập vẻ lạnh lùng uy nghiêm như trước đó.