Điện mang vẩy ra, thân thể cự hổ lắc lư phá nát nhưng không có máu tươi phun ra.
- Tàn ảnh!
Ánh mắt Địa Long chợt ngưng tụ.
- Tạp xà, tốc độ ngươi quá chậm!
Một tiếng quát vang lên sau người hắn, một đạo chưởng ấn xen lẫn điện mang vỗ lên lưng hắn.
Oanh!
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, hổ chưởng hung hăng đánh xuống.
Xích!
Nhận lấy một chưởng oanh kích, nhưng Địa Long chỉ phun chút máu tươi.
Mặc dù thực lực của hắn bị thiên địa áp chế, nhưng lực phòng ngự thật sự cường hãn.
- Chết tiệt, ngươi dám đánh ta bị thương, ta không để yên cho ngươi!
Địa Long rít gào công kích tới.
Xuy!
Thân thể cao lớn xuyên qua hư không, mở ra miệng rộng dữ tợn, hấp lực mang theo cỗ hương vị gay mũi khó ngửi ập ra, muốn đem Lục Thiếu Du cắn nuốt trong miệng mình.
- Muốn nuốt ta, nằm mơ!
Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng, thân hình khổng lồ đứng thẳng lên, hổ chưởng nắm lại, hoàng mang quanh quẩn, một đạo hư ảnh hoàng kim cự long tràn ra.
- Ngao!
Hư ảnh cự long rít gào, như vẫn thạch hung hăng lao vào trong miệng Địa Long.
Oanh!
Hư ảnh đập tới, cự long không thể không lập tức ngậm chặt miệng, trong miệng truyền ra thanh âm trầm đục, tựa hồ có vật gì nổ tung.
Phốc!
Một giây sau Địa Long phun ra máu tươi, xen lẫn vài cái răng, bộ dáng cực kỳ thê thảm không chịu nổi.
- Nhân loại khốn kiếp, hôm nay bổn long cùng ngươi không chết không ngừng!
Răng nanh bị đánh gãy, Địa Long bạo nộ như sấm, cuồng bạo tới cực hạn.
- Tới đi, nhìn ngươi thịt dày, hay quả đấm của ta cứng rắn!
Lục Thiếu Du như hổ rình mồi, thân hình xuyên qua không gian, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Oanh!
Thân thể Lục Thiếu Du đã đi ra phía sau Địa Long, hổ trảo xé rách không gian rơi xuống, xé qua long lân thật dày, trực tiếp xé rách da thịt của hắn.
- Đồ chơi này luyện khí không sai, giá trị xa xỉ a!
Lớp vảy đầm đìa máu tươi, bị Lục Thiếu Du thu vào trong tay.
- A!
Lớp vảy bị xé rách, vết máu loang lổ, trên lưng truyền tới đau nhức làm Địa Long ngẩng đầu kêu lên thảm thiết, cự vĩ đảo qua muốn quất bay Lục Thiếu Du khỏi lưng mình.
Chỉ tiếc cự vĩ vừa quét tới, Lục Thiếu Du lại biến mất.
Xuy!
Thân ảnh Lục Thiếu Du lại xuất hiện, hổ trảo rơi xuống, lại mấy khối long lân bị xé rách, máu tươi phụt ra làm Địa Long kêu gào thảm thiết không ngừng.
- Nhân loại đáng chết, có bản lĩnh đừng chạy, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, bị ta bắt được nhất định phải xé xác ngươi!
Địa Long rít gào như sấm, dù ra hết thủ đoạn cũng không làm gì được Lục Thiếu Du, ngược lại bị chà đạp thê thảm, như muốn qua đời.
- Như ngươi mong muốn, đường đường chính chính đánh một hồi, ngươi cho rằng tạp xà như ngươi là đối thủ của ta hay sao!
Lục Thiếu Du lăng không đứng thẳng, hai mắt nhìn chăm chú, khóe môi cười lạnh.
- Hừ!
Thân hình đầm đìa máu tươi hung hăng quét về hướng Lục Thiếu Du.
- Đại gia ngươi, nghĩ tới thân thể tạp xà của ngươi, lực phòng ngự thiên hạ vô địch hay sao!
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, thân hình tiến tới, hung hăng đánh thẳng về hướng Địa Long.
Oanh long long!
Hai thân thể cao lớn hung hăng va chạm lẫn nhau, Lục Thiếu Du vung thẳng tay đánh lên chỗ độc giác của Địa Long.
Không gian nứt vụn từng khúc, cự lực đập xuống, Lục Thiếu Du khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa đã phun máu tươi.
- Hừ, tới lượt ta!
Lục Thiếu Du nắm chặt chiếc sừng của Địa Long không buông, một tay hung hăng nện lên đầu hắn, cự lực trút xuống, Địa Long da tróc thịt bong, huyết vụ phun trào.
- A…
Địa Long kêu thảm một tiếng, lắc mạnh đầu, tựa hồ muốn hất bay Lục Thiếu Du.
- Nhìn xem da ngươi dày hay quyền đầu của ta cứng!
Lục Thiếu Du nắm chặt chiếc sừng không buông, nắm tay như mưa trút xuống, một quyền lại một quyền, liên tiếp hơn mười quyền rơi lên đầu Địa Long chẳng khác gì sấm đánh.
Oanh oanh!
Mỗi quyền hạ xuống đều vang lên tiếng nổ trầm thấp, máu tươi phun đầy, dưới đòn nghiêm trọng cho dù lực phòng ngự của Địa Long cường thịnh bao nhiêu cũng kêu lên thảm thiết không ngừng, vô cùng thê thảm.
Thân thể cao lớn của Địa Long cấp tốc vặn vẹo giãy dụa, phá hủy cả phiến hư không.
- Ta liều mạng với ngươi!
Địa Long rít gào, từ trong mi tâm bay ra một đạo lưu quang.
Xuy!
Đạo lưu quang bay ra, Lục Thiếu Du đành buông tay, thân ảnh nháy mắt biến mất.
- Ngao!
Một tiếng long ngâm kéo dài qua hư không, là một đầu Độc Giác Địa Long giống như đúc, nhưng thân ảnh hơi nhỏ hơn, chính là linh hồn phân thân của hắn.
Khi Lục Thiếu Du lại xuất hiện, nhìn thấy linh hồn phân thân kia, chân mày thoáng nhướng lên.
- Đồ khốn, ta phải xé xác ngươi!
Địa Long hét lớn một tiếng, thân thể bị trọng thương lại bị chà đạp, đây là lần đầu tiên hắn gặp được trong Thị Hoang thế giới, bình thường đều chỉ có hắn chà đạp người khác, chưa từng thê thảm chật vật qua như vậy.
Ngay lập tức bản thể cùng linh hồn phân thân của Địa Long đều lao về hướng Lục Thiếu Du.
- Dùng cả linh hồn phân thân rồi sao?
Lục Thiếu Du cười lạnh nói.
Tâm thần vừa động, cả không gian gió giục mây vần, tử sắc lôi vân cuồn cuộn trào ra, cả không gian đều vặn vẹo.
Oanh long long!
Chỉ nháy mắt ngắn ngủi cả không gian giống như dung hợp cùng tử sắc lôi vân, từng đạo lôi đình dựng lên vang vọng, một cỗ khí thế hủy diệt vỡ áp xuống.
Động tĩnh làm Địa Long ngừng lại kinh ngạc, đặc biệt linh hồn phân thân chợt rùng mình sợ hãi.
Xuy lạp!
Tử sắc lôi vân bao phủ, lôi điện như thác nước treo trên hư không, trực tiếp bao phủ linh hồn phân thân của Địa Long, hình thành không gian lôi đình lao ngục.
- Linh hồn phân thân thì ngoan ngoãn ở yên cho ta đi!
Lục Thiếu Du cười lạnh nói:
- Địa Long, ngươi đã không thể làm gì ta, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là quy thuận hay muốn chết?
- Nhân loại, đừng nằm mộng, ngươi căn bản không thể làm gì ta, ta dựa vào cái gì quy thuận nhân loại nhỏ bé như ngươi, quả thực là buồn cười!
Địa Long giận dữ hét, thanh âm tràn ngập cuồng bạo sát ý.
Vừa dứt lời, thân thể Địa Long tràn ra nguyên lực, uy lực càng gia tăng, chiếc sừng trên đầu tựa hồ đang ngưng tụ năng lượng cuồng bạo, hào quang bộc phát, bí văn lóe ra không ngừng, chân khí khởi động, trực tiếp gây ra lốc xoáy.
Oanh long!
Địa Long dữ tợn vung mạnh đầu, một đạo hoàng sắc quang trụ từ trong chiếc sừng khoảnh khắc lướt qua thiên không, giống như sấm đánh đi tới trước người Lục Thiếu Du.
- Đây chính là địa bàn của ta!
Lục Thiếu Du nhướng mày, một cỗ chân khí quỷ dị lan tràn, trước người hiện ra một động sâu không gian tối đen, mà thân ảnh hắn cũng biến mất tại chỗ.
Quang thúc xuyên thủng không gian, cuối cùng bị động sâu cắn nuốt biến mất, đồng thời thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trên đỉnh đầu Địa Long, hai chân kẹp lại ngồi thẳng lên lưng hắn.
- Nhìn ngươi còn chưa đủ đau, vậy cứ tiếp tục nếm thử mùi vị nắm tay đi!
Lục Thiếu Du quát lạnh một tiếng, hai chân siết chặt thân thể Địa Long, hai tay liên tục giáng xuống, mỗi quyền như đạn pháo hung hăng nện lên đầu Địa Long, mỗi quyền đều mang theo lực lượng khủng bố, Địa Long kêu lên thảm thiết không ngừng, toàn thân thể da tróc thịt bong, máu tươi phun trào.
- Tàn ảnh!
Ánh mắt Địa Long chợt ngưng tụ.
- Tạp xà, tốc độ ngươi quá chậm!
Một tiếng quát vang lên sau người hắn, một đạo chưởng ấn xen lẫn điện mang vỗ lên lưng hắn.
Oanh!
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, hổ chưởng hung hăng đánh xuống.
Xích!
Nhận lấy một chưởng oanh kích, nhưng Địa Long chỉ phun chút máu tươi.
Mặc dù thực lực của hắn bị thiên địa áp chế, nhưng lực phòng ngự thật sự cường hãn.
- Chết tiệt, ngươi dám đánh ta bị thương, ta không để yên cho ngươi!
Địa Long rít gào công kích tới.
Xuy!
Thân thể cao lớn xuyên qua hư không, mở ra miệng rộng dữ tợn, hấp lực mang theo cỗ hương vị gay mũi khó ngửi ập ra, muốn đem Lục Thiếu Du cắn nuốt trong miệng mình.
- Muốn nuốt ta, nằm mơ!
Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng, thân hình khổng lồ đứng thẳng lên, hổ chưởng nắm lại, hoàng mang quanh quẩn, một đạo hư ảnh hoàng kim cự long tràn ra.
- Ngao!
Hư ảnh cự long rít gào, như vẫn thạch hung hăng lao vào trong miệng Địa Long.
Oanh!
Hư ảnh đập tới, cự long không thể không lập tức ngậm chặt miệng, trong miệng truyền ra thanh âm trầm đục, tựa hồ có vật gì nổ tung.
Phốc!
Một giây sau Địa Long phun ra máu tươi, xen lẫn vài cái răng, bộ dáng cực kỳ thê thảm không chịu nổi.
- Nhân loại khốn kiếp, hôm nay bổn long cùng ngươi không chết không ngừng!
Răng nanh bị đánh gãy, Địa Long bạo nộ như sấm, cuồng bạo tới cực hạn.
- Tới đi, nhìn ngươi thịt dày, hay quả đấm của ta cứng rắn!
Lục Thiếu Du như hổ rình mồi, thân hình xuyên qua không gian, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Oanh!
Thân thể Lục Thiếu Du đã đi ra phía sau Địa Long, hổ trảo xé rách không gian rơi xuống, xé qua long lân thật dày, trực tiếp xé rách da thịt của hắn.
- Đồ chơi này luyện khí không sai, giá trị xa xỉ a!
Lớp vảy đầm đìa máu tươi, bị Lục Thiếu Du thu vào trong tay.
- A!
Lớp vảy bị xé rách, vết máu loang lổ, trên lưng truyền tới đau nhức làm Địa Long ngẩng đầu kêu lên thảm thiết, cự vĩ đảo qua muốn quất bay Lục Thiếu Du khỏi lưng mình.
Chỉ tiếc cự vĩ vừa quét tới, Lục Thiếu Du lại biến mất.
Xuy!
Thân ảnh Lục Thiếu Du lại xuất hiện, hổ trảo rơi xuống, lại mấy khối long lân bị xé rách, máu tươi phụt ra làm Địa Long kêu gào thảm thiết không ngừng.
- Nhân loại đáng chết, có bản lĩnh đừng chạy, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, bị ta bắt được nhất định phải xé xác ngươi!
Địa Long rít gào như sấm, dù ra hết thủ đoạn cũng không làm gì được Lục Thiếu Du, ngược lại bị chà đạp thê thảm, như muốn qua đời.
- Như ngươi mong muốn, đường đường chính chính đánh một hồi, ngươi cho rằng tạp xà như ngươi là đối thủ của ta hay sao!
Lục Thiếu Du lăng không đứng thẳng, hai mắt nhìn chăm chú, khóe môi cười lạnh.
- Hừ!
Thân hình đầm đìa máu tươi hung hăng quét về hướng Lục Thiếu Du.
- Đại gia ngươi, nghĩ tới thân thể tạp xà của ngươi, lực phòng ngự thiên hạ vô địch hay sao!
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, thân hình tiến tới, hung hăng đánh thẳng về hướng Địa Long.
Oanh long long!
Hai thân thể cao lớn hung hăng va chạm lẫn nhau, Lục Thiếu Du vung thẳng tay đánh lên chỗ độc giác của Địa Long.
Không gian nứt vụn từng khúc, cự lực đập xuống, Lục Thiếu Du khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa đã phun máu tươi.
- Hừ, tới lượt ta!
Lục Thiếu Du nắm chặt chiếc sừng của Địa Long không buông, một tay hung hăng nện lên đầu hắn, cự lực trút xuống, Địa Long da tróc thịt bong, huyết vụ phun trào.
- A…
Địa Long kêu thảm một tiếng, lắc mạnh đầu, tựa hồ muốn hất bay Lục Thiếu Du.
- Nhìn xem da ngươi dày hay quyền đầu của ta cứng!
Lục Thiếu Du nắm chặt chiếc sừng không buông, nắm tay như mưa trút xuống, một quyền lại một quyền, liên tiếp hơn mười quyền rơi lên đầu Địa Long chẳng khác gì sấm đánh.
Oanh oanh!
Mỗi quyền hạ xuống đều vang lên tiếng nổ trầm thấp, máu tươi phun đầy, dưới đòn nghiêm trọng cho dù lực phòng ngự của Địa Long cường thịnh bao nhiêu cũng kêu lên thảm thiết không ngừng, vô cùng thê thảm.
Thân thể cao lớn của Địa Long cấp tốc vặn vẹo giãy dụa, phá hủy cả phiến hư không.
- Ta liều mạng với ngươi!
Địa Long rít gào, từ trong mi tâm bay ra một đạo lưu quang.
Xuy!
Đạo lưu quang bay ra, Lục Thiếu Du đành buông tay, thân ảnh nháy mắt biến mất.
- Ngao!
Một tiếng long ngâm kéo dài qua hư không, là một đầu Độc Giác Địa Long giống như đúc, nhưng thân ảnh hơi nhỏ hơn, chính là linh hồn phân thân của hắn.
Khi Lục Thiếu Du lại xuất hiện, nhìn thấy linh hồn phân thân kia, chân mày thoáng nhướng lên.
- Đồ khốn, ta phải xé xác ngươi!
Địa Long hét lớn một tiếng, thân thể bị trọng thương lại bị chà đạp, đây là lần đầu tiên hắn gặp được trong Thị Hoang thế giới, bình thường đều chỉ có hắn chà đạp người khác, chưa từng thê thảm chật vật qua như vậy.
Ngay lập tức bản thể cùng linh hồn phân thân của Địa Long đều lao về hướng Lục Thiếu Du.
- Dùng cả linh hồn phân thân rồi sao?
Lục Thiếu Du cười lạnh nói.
Tâm thần vừa động, cả không gian gió giục mây vần, tử sắc lôi vân cuồn cuộn trào ra, cả không gian đều vặn vẹo.
Oanh long long!
Chỉ nháy mắt ngắn ngủi cả không gian giống như dung hợp cùng tử sắc lôi vân, từng đạo lôi đình dựng lên vang vọng, một cỗ khí thế hủy diệt vỡ áp xuống.
Động tĩnh làm Địa Long ngừng lại kinh ngạc, đặc biệt linh hồn phân thân chợt rùng mình sợ hãi.
Xuy lạp!
Tử sắc lôi vân bao phủ, lôi điện như thác nước treo trên hư không, trực tiếp bao phủ linh hồn phân thân của Địa Long, hình thành không gian lôi đình lao ngục.
- Linh hồn phân thân thì ngoan ngoãn ở yên cho ta đi!
Lục Thiếu Du cười lạnh nói:
- Địa Long, ngươi đã không thể làm gì ta, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là quy thuận hay muốn chết?
- Nhân loại, đừng nằm mộng, ngươi căn bản không thể làm gì ta, ta dựa vào cái gì quy thuận nhân loại nhỏ bé như ngươi, quả thực là buồn cười!
Địa Long giận dữ hét, thanh âm tràn ngập cuồng bạo sát ý.
Vừa dứt lời, thân thể Địa Long tràn ra nguyên lực, uy lực càng gia tăng, chiếc sừng trên đầu tựa hồ đang ngưng tụ năng lượng cuồng bạo, hào quang bộc phát, bí văn lóe ra không ngừng, chân khí khởi động, trực tiếp gây ra lốc xoáy.
Oanh long!
Địa Long dữ tợn vung mạnh đầu, một đạo hoàng sắc quang trụ từ trong chiếc sừng khoảnh khắc lướt qua thiên không, giống như sấm đánh đi tới trước người Lục Thiếu Du.
- Đây chính là địa bàn của ta!
Lục Thiếu Du nhướng mày, một cỗ chân khí quỷ dị lan tràn, trước người hiện ra một động sâu không gian tối đen, mà thân ảnh hắn cũng biến mất tại chỗ.
Quang thúc xuyên thủng không gian, cuối cùng bị động sâu cắn nuốt biến mất, đồng thời thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trên đỉnh đầu Địa Long, hai chân kẹp lại ngồi thẳng lên lưng hắn.
- Nhìn ngươi còn chưa đủ đau, vậy cứ tiếp tục nếm thử mùi vị nắm tay đi!
Lục Thiếu Du quát lạnh một tiếng, hai chân siết chặt thân thể Địa Long, hai tay liên tục giáng xuống, mỗi quyền như đạn pháo hung hăng nện lên đầu Địa Long, mỗi quyền đều mang theo lực lượng khủng bố, Địa Long kêu lên thảm thiết không ngừng, toàn thân thể da tróc thịt bong, máu tươi phun trào.