Sưu!
Thân hình Phi Dương chỉ nháy mắt đã ở xa tận viễn không, thân ảnh không ngừng đụng nát không gian xung quanh, tốc độ chạy trốn đã lên tới cực hạn.
Chỉ nháy mắt ngắn ngủi, thân hình Phi Dương tiến vào bên trong khe không gian biến mất không thấy.
Xuy!
Lục Thiếu Du đột nhiên mở mắt, giống như mãnh thú thức tỉnh, chân khí tiêu sát sắc bén tràn ra.
- Ngao!
Huyết Lục đột nhiên run lên, hai tay Lục Thiếu Du cầm chuôi đao, đao minh long ngâm vang vọng trời cao, huyết quang lóe sáng, sát khí tràn ngập, đồ án âm dương nhanh chóng xoay tròn.
- Duệ Kim hồn đao!
Một tiếng quát lớn, thân thể Lục Thiếu Du tán phát kim quang, Huyết Lục tương liên cùng thiên địa, kim mang hiện ra trong hư không vô tận, giống như có vật gì chạy chồm lao ra khỏi mặt đất, không ngừng run rẩy.
Lục Thiếu Du một đao bổ tới, đao mang mang theo tiêu sát khí xé tan trường không.
Xuy!
Kim huyết sắc đao mang mang theo tiếng xé gió chói tai xuyên thủng không gian, những nơi đao mang đi qua không gian dễ dàng hóa thành tro tàn.
Xuy!
Kim mang bao phủ không gian, hết thảy đọng lại, kim sắc đao mang như muốn đem thiên địa bổ ra, dùng tốc độ thật khủng bố đã bổ tới viễn không xa xa.
Thân hình Phi Dương hiển lộ, kim huyết sắc đao mang lập tức lao tới sau lưng hắn.
Két!
Thậm chí Phi Dương cũng không có cơ hội quay đầu nhìn lại, một đao chém xuống, biến thành hai nửa.
Oanh long long!
Đao mang rơi xuống đất, bổ ra một khe rãnh thật lớn tràn lan khắp cả núi non, mặt đất phá vỡ, ngọn núi bị chém hai nửa, nhìn qua như thâm uyên vô tận cắt ngang dãy núi, ước chừng ngàn dặm!
- Phanh phanh!
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, thân hình bị chém thành hai nửa của Phi Dương bạo vỡ ở xa xa, một đao kia tru diệt ngoài ngàn dặm.
- Trời ạ!
- Thật quá cường hãn đi, tru diệt Niết Bàn cảnh ngoài ngàn dặm, đây là thực lực gì!
Cô cô!
Bảy người Tiết Mặc Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, hít sâu một hơi, há hốc mồm.
- Toái Hồn Sư Tử Hống!
- Thiên Linh Hồn Nhãn!
- Trảm Hồn Cửu Liên quyết!
- Thiên Linh Diệt Hồn chỉ!
Cùng lúc đó ba linh hồn phân thân cùng bản thể nháy mắt theo đuôi Lưu Vân, bốn cỗ huyết sát linh hồn lực cuồn cuộn trói buộc vây khốn hắn.
Oanh long!
Linh hồn năng lượng phong bạo âm trầm thổi quét, không gian nứt vụn thành từng khúc, không ngừng mai một.
- Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi có linh hồn áo nghĩa, linh hồn công kích, đối với ta không có quá nhiều tác dụng!
Trong không gian hỗn loạn, khóe môi Lưu Vân hiện lên vết máu, trong mắt hắn hiện lên vẻ oán hận cùng sợ hãi, thân ảnh lập tức xé rách không gian bỏ chạy.
- Lưu lại cho ta!
Một thân thể cao lớn chợt xuất hiện, hổ trảo xuyên thủng không gian, không gian vỡ vụn, đem không gian xung quanh Lưu Vân đều bao phủ bên trong.
Thân hình Lưu Vân lại bị buộc hiển lộ, hổ chưởng khổng lồ đã bao phủ xuống.
Một chưởng áp bạo không gian, phong vân khuấy động, mang theo khí tức hủy diệt tràn ngập.
Khí thế mênh mông cuồn cuộn, Lưu Vân muốn thoát thân cũng phải trả giá thảm trọng, nếu không sẽ chết.
- Ta liều mạng với ngươi!
Ánh mắt Lưu Vân tràn ngập sợ hãi, hiện lên vẻ oán độc ngập trời, trong tích tắc một đạo lưu quang bắn ra khỏi ấn đường.
Lưu quang thu liễm, một đồ vật như cúc phi cúc, như liên phi liên hiện ra, linh hồn năng lượng cuồn cuộn thổi quét, vỡ áp không gian xung quanh nứt vụn, chính là một kiện áo nghĩa linh khí, nhưng chỉ dùng trong phòng ngự.
- Lục Thiếu Du, một ngày nào đó ta sẽ không bỏ qua ngươi!
Lưu Vân hét lớn, miệng phun máu tươi, kiện áo nghĩa linh khí trướng lớn, khí thế kinh khủng đột nhiên kéo lên, chân khí khủng bố khuếch tán.
- Tiểu tử cẩn thận, tự bạo áo nghĩa linh khí, uy lực không tầm thường!
Tam Kỳ lão nhân lập tức truyền âm cho Lục Thiếu Du.
- Phanh…
Kiện áo nghĩa linh khí đột nhiên vỡ tan.
Oanh long long!
Hư không trời sụp đất nứt, không gian xung quanh bị xé rách thành mảnh nhỏ, run rẩy không ngừng, lực lượng khủng bố như gió lốc thổi quét khắp cả vùng trời.
Khi hết thảy dần dần bình ổn trở lại, thân ảnh khổng lồ vẫn tồn tại như trước, lớp vảy lưu chuyển điện mang, không gian xung quanh vặn vẹo, uy thế mơ hồ khiến trong lòng mọi người đều run rẩy.
Chẳng qua thân hình Lưu Vân đã triệt để biến mất không còn bóng dáng.
Dùng một kiện áo nghĩa linh khí phòng ngự tự bạo để bỏ chạy, trả giá thật lớn, tự bạo áo nghĩa linh khí sẽ làm linh hồn bản thân tổn hại không nhỏ.
- Linh hồn thể phương nào xuất hiện trong Vạn Thế liệp tràng, không biết nơi này không cho phép người ngoài tiến vào hay sao!
Trong hư không, một thanh âm xuyên thấu hư không truyền ra, nhưng không ai nghe được, ngoại trừ Tam Kỳ lão nhân.
Thân hình hư ảo của Tam Kỳ lão nhân như ẩn như hiện trên mây mù, nhất thời ngẩng đầu nhìn vào tận sâu trong, thân ảnh nhỏ gầy bộc phát khí thế kinh thiên, tinh quang chói mắt, ngẩng đầu nói:
- Hai lão bất tử các ngươi rốt cục không nhịn được rồi sao, chẳng lẽ ngay cả ta cũng không nhận ra, cẩn thận ta dùng một mồi lửa đốt ổ của hai lão bất tử ngươi!
- Tam Kỳ, lão quỷ ngươi lại chưa chết, sao biến thành bộ dáng này!
- Tam Kỳ lão quỷ, đều nghĩ ngươi đã chết đâu, biến mất năm mươi vạn năm, sao ngươi thành như vậy?
Hai thanh âm kinh ngạc truyền tới, một thanh âm trầm thấp, một sảng khoái, rõ ràng đều là quen thuộc.
- Nói ra thì dài dòng, sau này tiếp tục nói với các ngươi, ta ở trong này cũng không có ra tay, không liên quan tới các ngươi đi, chẳng lẽ còn đuổi ta đi mới được?
Tam Kỳ lão nhân ngẩng đầu nhìn lên không trung nói.
- Lão quỷ ngươi muốn ở bao lâu thì ở, ta không muốn trêu vào ngươi, ta lười quản, nhưng thanh niên kia rốt cục có lai lịch gì vậy?
Thanh âm trầm thấp hỏi.
Ánh mắt Tam Kỳ lão nhân khẽ động, nói:
- Ta còn muốn biết lai lịch của hắn đây, ta nói cho các ngươi biết, có ta ở đây, đừng đánh chủ ý với hắn, bằng không ta không để yên!
Thanh âm sảng khoái truyền tới:
- Tam Kỳ lão quỷ, lời này cũng không thể nói như vậy a, dựa theo quy củ mới được, ngươi cũng không thể phá hủy quy củ, hơn nữa…
- Ta cũng mặc kệ quy củ gì, không nói lời vô nghĩa với các ngươi nữa.
Tam Kỳ lão nhân cũng không muốn nhiều lời, trong mắt hiện tia gian trá giảo hoạt, lập tức bay về hướng Thiên Trụ giới.
- Tam Kỳ lão quỷ, ngươi không thể chặn ngang một cước đâu, thật không hiền hậu, còn nữa, trong Vạn Thế liệp tràng còn có không ít đặc thù tồn tại, linh hồn lực của ngươi hình như không mạnh, chính ngươi cẩn thận một chút, chúng ta cũng không cần biết…
Thanh âm đang vang lên, Tam Kỳ lão nhân đã tiến vào bên trong Thiên Trụ giới.
Thanh âm hạ xuống, Tam Kỳ lão nhân đã đi vào trong Thiên Trụ giới, mà hết thảy chuyện này nhóm người Tử Viêm cũng không hay biết.
Thân thể Lục Thiếu Du lóe ra thanh sắc điện mang, lập tức hóa lại hình người, Huyết Lục cũng thu liễm lại, quang mang chớp động.
Trên thân đao mơ hồ còn có đồ án âm dương nhợt nhạt, khí tức thương cổ man hoang tràn ngập, vừa liếc mắt cũng đủ hết hồn.
- Đây là áo nghĩa linh khí sao?
Thân hình Phi Dương chỉ nháy mắt đã ở xa tận viễn không, thân ảnh không ngừng đụng nát không gian xung quanh, tốc độ chạy trốn đã lên tới cực hạn.
Chỉ nháy mắt ngắn ngủi, thân hình Phi Dương tiến vào bên trong khe không gian biến mất không thấy.
Xuy!
Lục Thiếu Du đột nhiên mở mắt, giống như mãnh thú thức tỉnh, chân khí tiêu sát sắc bén tràn ra.
- Ngao!
Huyết Lục đột nhiên run lên, hai tay Lục Thiếu Du cầm chuôi đao, đao minh long ngâm vang vọng trời cao, huyết quang lóe sáng, sát khí tràn ngập, đồ án âm dương nhanh chóng xoay tròn.
- Duệ Kim hồn đao!
Một tiếng quát lớn, thân thể Lục Thiếu Du tán phát kim quang, Huyết Lục tương liên cùng thiên địa, kim mang hiện ra trong hư không vô tận, giống như có vật gì chạy chồm lao ra khỏi mặt đất, không ngừng run rẩy.
Lục Thiếu Du một đao bổ tới, đao mang mang theo tiêu sát khí xé tan trường không.
Xuy!
Kim huyết sắc đao mang mang theo tiếng xé gió chói tai xuyên thủng không gian, những nơi đao mang đi qua không gian dễ dàng hóa thành tro tàn.
Xuy!
Kim mang bao phủ không gian, hết thảy đọng lại, kim sắc đao mang như muốn đem thiên địa bổ ra, dùng tốc độ thật khủng bố đã bổ tới viễn không xa xa.
Thân hình Phi Dương hiển lộ, kim huyết sắc đao mang lập tức lao tới sau lưng hắn.
Két!
Thậm chí Phi Dương cũng không có cơ hội quay đầu nhìn lại, một đao chém xuống, biến thành hai nửa.
Oanh long long!
Đao mang rơi xuống đất, bổ ra một khe rãnh thật lớn tràn lan khắp cả núi non, mặt đất phá vỡ, ngọn núi bị chém hai nửa, nhìn qua như thâm uyên vô tận cắt ngang dãy núi, ước chừng ngàn dặm!
- Phanh phanh!
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, thân hình bị chém thành hai nửa của Phi Dương bạo vỡ ở xa xa, một đao kia tru diệt ngoài ngàn dặm.
- Trời ạ!
- Thật quá cường hãn đi, tru diệt Niết Bàn cảnh ngoài ngàn dặm, đây là thực lực gì!
Cô cô!
Bảy người Tiết Mặc Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, hít sâu một hơi, há hốc mồm.
- Toái Hồn Sư Tử Hống!
- Thiên Linh Hồn Nhãn!
- Trảm Hồn Cửu Liên quyết!
- Thiên Linh Diệt Hồn chỉ!
Cùng lúc đó ba linh hồn phân thân cùng bản thể nháy mắt theo đuôi Lưu Vân, bốn cỗ huyết sát linh hồn lực cuồn cuộn trói buộc vây khốn hắn.
Oanh long!
Linh hồn năng lượng phong bạo âm trầm thổi quét, không gian nứt vụn thành từng khúc, không ngừng mai một.
- Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi có linh hồn áo nghĩa, linh hồn công kích, đối với ta không có quá nhiều tác dụng!
Trong không gian hỗn loạn, khóe môi Lưu Vân hiện lên vết máu, trong mắt hắn hiện lên vẻ oán hận cùng sợ hãi, thân ảnh lập tức xé rách không gian bỏ chạy.
- Lưu lại cho ta!
Một thân thể cao lớn chợt xuất hiện, hổ trảo xuyên thủng không gian, không gian vỡ vụn, đem không gian xung quanh Lưu Vân đều bao phủ bên trong.
Thân hình Lưu Vân lại bị buộc hiển lộ, hổ chưởng khổng lồ đã bao phủ xuống.
Một chưởng áp bạo không gian, phong vân khuấy động, mang theo khí tức hủy diệt tràn ngập.
Khí thế mênh mông cuồn cuộn, Lưu Vân muốn thoát thân cũng phải trả giá thảm trọng, nếu không sẽ chết.
- Ta liều mạng với ngươi!
Ánh mắt Lưu Vân tràn ngập sợ hãi, hiện lên vẻ oán độc ngập trời, trong tích tắc một đạo lưu quang bắn ra khỏi ấn đường.
Lưu quang thu liễm, một đồ vật như cúc phi cúc, như liên phi liên hiện ra, linh hồn năng lượng cuồn cuộn thổi quét, vỡ áp không gian xung quanh nứt vụn, chính là một kiện áo nghĩa linh khí, nhưng chỉ dùng trong phòng ngự.
- Lục Thiếu Du, một ngày nào đó ta sẽ không bỏ qua ngươi!
Lưu Vân hét lớn, miệng phun máu tươi, kiện áo nghĩa linh khí trướng lớn, khí thế kinh khủng đột nhiên kéo lên, chân khí khủng bố khuếch tán.
- Tiểu tử cẩn thận, tự bạo áo nghĩa linh khí, uy lực không tầm thường!
Tam Kỳ lão nhân lập tức truyền âm cho Lục Thiếu Du.
- Phanh…
Kiện áo nghĩa linh khí đột nhiên vỡ tan.
Oanh long long!
Hư không trời sụp đất nứt, không gian xung quanh bị xé rách thành mảnh nhỏ, run rẩy không ngừng, lực lượng khủng bố như gió lốc thổi quét khắp cả vùng trời.
Khi hết thảy dần dần bình ổn trở lại, thân ảnh khổng lồ vẫn tồn tại như trước, lớp vảy lưu chuyển điện mang, không gian xung quanh vặn vẹo, uy thế mơ hồ khiến trong lòng mọi người đều run rẩy.
Chẳng qua thân hình Lưu Vân đã triệt để biến mất không còn bóng dáng.
Dùng một kiện áo nghĩa linh khí phòng ngự tự bạo để bỏ chạy, trả giá thật lớn, tự bạo áo nghĩa linh khí sẽ làm linh hồn bản thân tổn hại không nhỏ.
- Linh hồn thể phương nào xuất hiện trong Vạn Thế liệp tràng, không biết nơi này không cho phép người ngoài tiến vào hay sao!
Trong hư không, một thanh âm xuyên thấu hư không truyền ra, nhưng không ai nghe được, ngoại trừ Tam Kỳ lão nhân.
Thân hình hư ảo của Tam Kỳ lão nhân như ẩn như hiện trên mây mù, nhất thời ngẩng đầu nhìn vào tận sâu trong, thân ảnh nhỏ gầy bộc phát khí thế kinh thiên, tinh quang chói mắt, ngẩng đầu nói:
- Hai lão bất tử các ngươi rốt cục không nhịn được rồi sao, chẳng lẽ ngay cả ta cũng không nhận ra, cẩn thận ta dùng một mồi lửa đốt ổ của hai lão bất tử ngươi!
- Tam Kỳ, lão quỷ ngươi lại chưa chết, sao biến thành bộ dáng này!
- Tam Kỳ lão quỷ, đều nghĩ ngươi đã chết đâu, biến mất năm mươi vạn năm, sao ngươi thành như vậy?
Hai thanh âm kinh ngạc truyền tới, một thanh âm trầm thấp, một sảng khoái, rõ ràng đều là quen thuộc.
- Nói ra thì dài dòng, sau này tiếp tục nói với các ngươi, ta ở trong này cũng không có ra tay, không liên quan tới các ngươi đi, chẳng lẽ còn đuổi ta đi mới được?
Tam Kỳ lão nhân ngẩng đầu nhìn lên không trung nói.
- Lão quỷ ngươi muốn ở bao lâu thì ở, ta không muốn trêu vào ngươi, ta lười quản, nhưng thanh niên kia rốt cục có lai lịch gì vậy?
Thanh âm trầm thấp hỏi.
Ánh mắt Tam Kỳ lão nhân khẽ động, nói:
- Ta còn muốn biết lai lịch của hắn đây, ta nói cho các ngươi biết, có ta ở đây, đừng đánh chủ ý với hắn, bằng không ta không để yên!
Thanh âm sảng khoái truyền tới:
- Tam Kỳ lão quỷ, lời này cũng không thể nói như vậy a, dựa theo quy củ mới được, ngươi cũng không thể phá hủy quy củ, hơn nữa…
- Ta cũng mặc kệ quy củ gì, không nói lời vô nghĩa với các ngươi nữa.
Tam Kỳ lão nhân cũng không muốn nhiều lời, trong mắt hiện tia gian trá giảo hoạt, lập tức bay về hướng Thiên Trụ giới.
- Tam Kỳ lão quỷ, ngươi không thể chặn ngang một cước đâu, thật không hiền hậu, còn nữa, trong Vạn Thế liệp tràng còn có không ít đặc thù tồn tại, linh hồn lực của ngươi hình như không mạnh, chính ngươi cẩn thận một chút, chúng ta cũng không cần biết…
Thanh âm đang vang lên, Tam Kỳ lão nhân đã tiến vào bên trong Thiên Trụ giới.
Thanh âm hạ xuống, Tam Kỳ lão nhân đã đi vào trong Thiên Trụ giới, mà hết thảy chuyện này nhóm người Tử Viêm cũng không hay biết.
Thân thể Lục Thiếu Du lóe ra thanh sắc điện mang, lập tức hóa lại hình người, Huyết Lục cũng thu liễm lại, quang mang chớp động.
Trên thân đao mơ hồ còn có đồ án âm dương nhợt nhạt, khí tức thương cổ man hoang tràn ngập, vừa liếc mắt cũng đủ hết hồn.
- Đây là áo nghĩa linh khí sao?