- Oán niệm, hận ý, chấp niệm ngưng tụ mà thành?
Lục Thiếu Du khẽ động, nói vậy thiên sinh linh vật có chút tương tự đại hồn anh, thật phải cảm thán tạo hóa bất phàm.
- Được rồi, những gì cần biết các ngươi cũng đã biết, hi vọng tối nay khi đối phó thiên sinh linh vật, các ngươi cũng có thể đem hết toàn lực.
Thanh niên mặc cẩm bào nói.
Lục Thiếu Du nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không có ý định dùng toàn lực, gặp phải thiên sinh linh vật kinh khủng kia còn có thể che giấu để chịu chết hay sao?
- Ngươi…
Thanh niên mặc cẩm bào nghẹn lời, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cũng không biết nên nói gì, oán hận nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn khó thấy.
- Còn một lát trời mới tối, chúng ta ngồi nghỉ ngơi chút đi.
Lục Thiếu Du mang theo người của mình tìm một nơi đặt chân, khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh mắt Vân Lục Dĩnh thoáng dừng trên người Lục Thiếu Du, lập tức nhìn thanh niên mặc cẩm bào, ánh mắt khẽ động, cười nói:
- Sanh sư huynh, người khác nói chuyện ngươi cũng đừng để ý.
Nhìn ánh mắt dễ thương như gần như xa của nàng, thanh niên mặc cẩm bào run lên, nói:
- Vân sư muội, ta không để ý bọn hắn đâu, bọn hắn còn chưa có tư cách để ta đặt trong lòng.
Vân Lục Dĩnh cười, cũng không nhiều lời, thần thái làm người tâm động không thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần dần vào đêm.
Hô hô…
Mọi người lần lượt thức tỉnh, từng luồng khí tức bàng bạc phóng lên cao, lập tức đều đứng dậy, phần lớn ánh mắt nhìn chăm chú lối vào thâm cốc.
Nhóm người thứ ba cũng thức tỉnh, ánh mắt nhìn qua thâm cốc.
Nhóm người này tựa hồ cũng bị uy hiếp, không dám tới gần, theo nhân số mà xem hẳn là những người bị trọng thương đến từ những thế giới khác.
Cho nên họ đều không dám khinh thường, vô cùng cẩn thận, tiểu đội ít người như họ vừa nhìn đã biết bị trọng thương, rất dễ bị người liệp sát, thậm chí không cần tìm lý do.
Thanh niên mặc cẩm bào nhìn họ, nói:
- Các ngươi đi cùng đi, đối phó thiên sinh linh vật càng nhiều người càng tốt, tới lúc đó nói không chừng các ngươi cũng được không ít ưu đãi, còn có thể có cơ hội tìm được thiên sinh linh vật cũng không nhất định.
Vừa nghe lời này khóe môi Lục Thiếu Du nhếch lên, người này rõ ràng muốn tìm thêm vật hi sinh, nhưng lời nói lại hấp dẫn người động tâm, thật sự không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được.
Lời của hắn được không ít người đồng ý, thậm chí có người còn gật đầu đa tạ, lộ xem ra mặt cảm kích đi nhanh qua.
Điều này làm thanh niên mặc cẩm bào lộ ý cười, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt mơ hồ hiện lên vẻ âm tàn.
- Thời gian đã tới, mọi người chuẩn bị, nhìn xem cuối cùng là ai có được thiên sinh linh vật!
Chung Ly Long Bàn nói.
Sưu sưu!
Từng đạo thân ảnh nhảy vào trong thâm cốc, tiếng xé gió gào thét, chân khí bàng bạc khởi động, khí thế thật sự bất phàm.
Một lát sau mọi người đi vào một khe sâu thâm đen.
Khe sâu không thấy đáy, ánh trăng chiếu xuống lại không nhìn thấy được hoàn cảnh rõ ràng.
Tà khí nồng đậm tản ra, khiến người cảm giác khó chịu, trong thiên địa không có chút sinh khí, làm cho người ta có cảm giác không khí trầm lặng.
- Tà khí quỷ dị xen lẫn kịch độc, còn có khí tức có thể ảnh hưởng linh hồn!
Thanh âm Lục Thiếu Du rơi vào trong tai nhóm người Kim Viên.
- Tà khí đã giảm hơn mấy ngày trước vô số lần, chúng ta suy đoán đúng, tối nay là cơ hội tốt động thủ!
Thanh niên mặc cẩm bào lộ ý cười.
- Các ngươi cẩn thận một chút, tà khí không đơn giản, đừng khinh thường!
Chung Ly Long Bàn quay đầu nói, người đi theo lập tức khởi động khải giáp lao tới.
- Người Chiến Thiên liên minh thật vô sỉ, chúng ta mau đi theo!
Nhìn thấy Chung Ly Long Bàn dẫn đầu đi trước, thanh niên mặc cẩm bào thoáng do dự:
- Vân sư muội, chúng ta cũng qua đi, đừng để người nhanh chân tới trước!
- Sanh sư huynh, đi thôi!
Vân Lục Dĩnh gật đầu, thanh âm rơi xuống, thân hình đã lướt qua trời cao, thanh niên mặc cẩm bào thoáng ngẩn người, lập tức theo sau.
Sưu sưu!
Từng thân ảnh tiếp nối nhau rời đi.
- Thực lực không tệ, che giấu đủ sâu!
Lục Thiếu Du nói xong cũng đi theo.
Ô ô…
Bên trong khe sâu truyền ra thanh âm quỷ khóc thần hào, chân khí âm hàn, còn có chân khí kịch độc, làm người ta không dám khinh thường.
Dưới đất xương trắng dày đặc, có nhân loại, có thú loại, màu sắc khác nhau, hẳn là không phải lưu cùng một thời gian, có năm tháng xa xưa lâu dài.
Tà khí âm hàn ngày càng nồng đậm, chỗ nào cũng có, ảnh hưởng linh hồn, trong mơ hồ thanh âm quỷ khóc thần hào càng lớn, làm người ta không nhịn được dựng đứng tóc gáy.
Ô…
Qua giây lát, trong thâm cốc nổi lên dao động, không gian xung quanh lan tràn, chỉ nháy mắt ngắn ngủi đột nhiên có thật nhiều thân ảnh phá không bay ra.
Thân ảnh xuất hiện, không gian run rẩy không ngớt, từng thân ảnh mang theo khí thế sát phạt, có tay trần, có linh khí, nương theo sau khí tức khủng bố lan tràn, triển khai công kích sắc bén thẳng về hướng mọi người.
Ô ô…
Thanh âm quỷ khóc thần hào, chói tai làm màng nhĩ mọi người đau đớn, lực công kích cùng lưu quang chói mắt bay ra, phá hủy thật lớn hư không vỡ áp xuống.
- Cẩn thận, những người này chẳng khác gì khôi lỗi, không có linh hồn, đã bị người khống chế, chỉ biết giết chóc!
Không biết là ai lớn tiếng hô lên, cả khe sâu đất rung núi chuyển, lay động không dứt.
Oanh long long!
Đối mặt những thân ảnh quỷ dị kia, các cường giả cùng động, từng luồng nguyên lực mênh mông tràn ngập, không ít không gian bị phá hủy thành hư vô.
Ô…
Ba thân ảnh quỷ dị đồng thời xuất hiện trước mặt tám người Lục Thiếu Du, khí tức hung ác sát phạt áp xuống.
- Phá!
Tử Viêm giẫm mạnh một cước, thân ảnh lao thẳng tới, tử sắc hỏa diễm quanh quẩn, một đạo quyền ấn lướt ra hung hăng va chạm vào thân ảnh đang lao tới.
Tử sắc hỏa diễm tựa hồ còn có tác dụng khu trù tà khí, khí tức nóng cháy dễ dàng oanh kích tà khí thành mảnh nhỏ, một đạo quang quyển tối đen hiển lộ, lập tức biến mất không thấy.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn chăm chú vào thân ảnh đang lao tới, lúc này mới thấy được rõ ràng thân ảnh kia bao phủ tà khí màu đen sôi trào, tràn ngập hương vị gay mũi khó ngửi, hai mắt đỏ đậm, chân khí đã tới Đại Đạo cảnh sơ giai thậm chí là trung giai.
Răng rắc!
Cánh tay hắn run lên, một đạo trảo ấn vặn vẹo nhất thời đem thân ảnh kia bóp nát.
Xuy!
Cùng lúc đó Tiết Mặc Kỳ vung tay áo, một đạo trảo ấn bay ra, xuyên thẳng qua ấn đường một thân ảnh khác.
Oanh oanh!
Long Bàn cùng Hổ Cứ đều đánh ra một chưởng, đem hai thân ảnh chụp vỡ.
Thanh niên mặc cẩm bào đột nhiên nắm chặt bàn tay, hai thân ảnh khác cũng bị bóp nát, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.
- A…
Phía trước truyền ra tiếng kêu thảm thiết, vài thanh niên thực lực không đủ đã có ba người vẫn lạc, một linh hồn phân thân thoát ra, còn có nhiều người bị thương.
Hơn mười thân ảnh công kích, nhưng hơn trăm người ra tay, không bao lâu đã bị phá hủy, làm khe sâu tràn ngập cỗ khí tức tà dị hung ác.
Lục Thiếu Du khẽ động, nói vậy thiên sinh linh vật có chút tương tự đại hồn anh, thật phải cảm thán tạo hóa bất phàm.
- Được rồi, những gì cần biết các ngươi cũng đã biết, hi vọng tối nay khi đối phó thiên sinh linh vật, các ngươi cũng có thể đem hết toàn lực.
Thanh niên mặc cẩm bào nói.
Lục Thiếu Du nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không có ý định dùng toàn lực, gặp phải thiên sinh linh vật kinh khủng kia còn có thể che giấu để chịu chết hay sao?
- Ngươi…
Thanh niên mặc cẩm bào nghẹn lời, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cũng không biết nên nói gì, oán hận nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn khó thấy.
- Còn một lát trời mới tối, chúng ta ngồi nghỉ ngơi chút đi.
Lục Thiếu Du mang theo người của mình tìm một nơi đặt chân, khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh mắt Vân Lục Dĩnh thoáng dừng trên người Lục Thiếu Du, lập tức nhìn thanh niên mặc cẩm bào, ánh mắt khẽ động, cười nói:
- Sanh sư huynh, người khác nói chuyện ngươi cũng đừng để ý.
Nhìn ánh mắt dễ thương như gần như xa của nàng, thanh niên mặc cẩm bào run lên, nói:
- Vân sư muội, ta không để ý bọn hắn đâu, bọn hắn còn chưa có tư cách để ta đặt trong lòng.
Vân Lục Dĩnh cười, cũng không nhiều lời, thần thái làm người tâm động không thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần dần vào đêm.
Hô hô…
Mọi người lần lượt thức tỉnh, từng luồng khí tức bàng bạc phóng lên cao, lập tức đều đứng dậy, phần lớn ánh mắt nhìn chăm chú lối vào thâm cốc.
Nhóm người thứ ba cũng thức tỉnh, ánh mắt nhìn qua thâm cốc.
Nhóm người này tựa hồ cũng bị uy hiếp, không dám tới gần, theo nhân số mà xem hẳn là những người bị trọng thương đến từ những thế giới khác.
Cho nên họ đều không dám khinh thường, vô cùng cẩn thận, tiểu đội ít người như họ vừa nhìn đã biết bị trọng thương, rất dễ bị người liệp sát, thậm chí không cần tìm lý do.
Thanh niên mặc cẩm bào nhìn họ, nói:
- Các ngươi đi cùng đi, đối phó thiên sinh linh vật càng nhiều người càng tốt, tới lúc đó nói không chừng các ngươi cũng được không ít ưu đãi, còn có thể có cơ hội tìm được thiên sinh linh vật cũng không nhất định.
Vừa nghe lời này khóe môi Lục Thiếu Du nhếch lên, người này rõ ràng muốn tìm thêm vật hi sinh, nhưng lời nói lại hấp dẫn người động tâm, thật sự không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được.
Lời của hắn được không ít người đồng ý, thậm chí có người còn gật đầu đa tạ, lộ xem ra mặt cảm kích đi nhanh qua.
Điều này làm thanh niên mặc cẩm bào lộ ý cười, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt mơ hồ hiện lên vẻ âm tàn.
- Thời gian đã tới, mọi người chuẩn bị, nhìn xem cuối cùng là ai có được thiên sinh linh vật!
Chung Ly Long Bàn nói.
Sưu sưu!
Từng đạo thân ảnh nhảy vào trong thâm cốc, tiếng xé gió gào thét, chân khí bàng bạc khởi động, khí thế thật sự bất phàm.
Một lát sau mọi người đi vào một khe sâu thâm đen.
Khe sâu không thấy đáy, ánh trăng chiếu xuống lại không nhìn thấy được hoàn cảnh rõ ràng.
Tà khí nồng đậm tản ra, khiến người cảm giác khó chịu, trong thiên địa không có chút sinh khí, làm cho người ta có cảm giác không khí trầm lặng.
- Tà khí quỷ dị xen lẫn kịch độc, còn có khí tức có thể ảnh hưởng linh hồn!
Thanh âm Lục Thiếu Du rơi vào trong tai nhóm người Kim Viên.
- Tà khí đã giảm hơn mấy ngày trước vô số lần, chúng ta suy đoán đúng, tối nay là cơ hội tốt động thủ!
Thanh niên mặc cẩm bào lộ ý cười.
- Các ngươi cẩn thận một chút, tà khí không đơn giản, đừng khinh thường!
Chung Ly Long Bàn quay đầu nói, người đi theo lập tức khởi động khải giáp lao tới.
- Người Chiến Thiên liên minh thật vô sỉ, chúng ta mau đi theo!
Nhìn thấy Chung Ly Long Bàn dẫn đầu đi trước, thanh niên mặc cẩm bào thoáng do dự:
- Vân sư muội, chúng ta cũng qua đi, đừng để người nhanh chân tới trước!
- Sanh sư huynh, đi thôi!
Vân Lục Dĩnh gật đầu, thanh âm rơi xuống, thân hình đã lướt qua trời cao, thanh niên mặc cẩm bào thoáng ngẩn người, lập tức theo sau.
Sưu sưu!
Từng thân ảnh tiếp nối nhau rời đi.
- Thực lực không tệ, che giấu đủ sâu!
Lục Thiếu Du nói xong cũng đi theo.
Ô ô…
Bên trong khe sâu truyền ra thanh âm quỷ khóc thần hào, chân khí âm hàn, còn có chân khí kịch độc, làm người ta không dám khinh thường.
Dưới đất xương trắng dày đặc, có nhân loại, có thú loại, màu sắc khác nhau, hẳn là không phải lưu cùng một thời gian, có năm tháng xa xưa lâu dài.
Tà khí âm hàn ngày càng nồng đậm, chỗ nào cũng có, ảnh hưởng linh hồn, trong mơ hồ thanh âm quỷ khóc thần hào càng lớn, làm người ta không nhịn được dựng đứng tóc gáy.
Ô…
Qua giây lát, trong thâm cốc nổi lên dao động, không gian xung quanh lan tràn, chỉ nháy mắt ngắn ngủi đột nhiên có thật nhiều thân ảnh phá không bay ra.
Thân ảnh xuất hiện, không gian run rẩy không ngớt, từng thân ảnh mang theo khí thế sát phạt, có tay trần, có linh khí, nương theo sau khí tức khủng bố lan tràn, triển khai công kích sắc bén thẳng về hướng mọi người.
Ô ô…
Thanh âm quỷ khóc thần hào, chói tai làm màng nhĩ mọi người đau đớn, lực công kích cùng lưu quang chói mắt bay ra, phá hủy thật lớn hư không vỡ áp xuống.
- Cẩn thận, những người này chẳng khác gì khôi lỗi, không có linh hồn, đã bị người khống chế, chỉ biết giết chóc!
Không biết là ai lớn tiếng hô lên, cả khe sâu đất rung núi chuyển, lay động không dứt.
Oanh long long!
Đối mặt những thân ảnh quỷ dị kia, các cường giả cùng động, từng luồng nguyên lực mênh mông tràn ngập, không ít không gian bị phá hủy thành hư vô.
Ô…
Ba thân ảnh quỷ dị đồng thời xuất hiện trước mặt tám người Lục Thiếu Du, khí tức hung ác sát phạt áp xuống.
- Phá!
Tử Viêm giẫm mạnh một cước, thân ảnh lao thẳng tới, tử sắc hỏa diễm quanh quẩn, một đạo quyền ấn lướt ra hung hăng va chạm vào thân ảnh đang lao tới.
Tử sắc hỏa diễm tựa hồ còn có tác dụng khu trù tà khí, khí tức nóng cháy dễ dàng oanh kích tà khí thành mảnh nhỏ, một đạo quang quyển tối đen hiển lộ, lập tức biến mất không thấy.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn chăm chú vào thân ảnh đang lao tới, lúc này mới thấy được rõ ràng thân ảnh kia bao phủ tà khí màu đen sôi trào, tràn ngập hương vị gay mũi khó ngửi, hai mắt đỏ đậm, chân khí đã tới Đại Đạo cảnh sơ giai thậm chí là trung giai.
Răng rắc!
Cánh tay hắn run lên, một đạo trảo ấn vặn vẹo nhất thời đem thân ảnh kia bóp nát.
Xuy!
Cùng lúc đó Tiết Mặc Kỳ vung tay áo, một đạo trảo ấn bay ra, xuyên thẳng qua ấn đường một thân ảnh khác.
Oanh oanh!
Long Bàn cùng Hổ Cứ đều đánh ra một chưởng, đem hai thân ảnh chụp vỡ.
Thanh niên mặc cẩm bào đột nhiên nắm chặt bàn tay, hai thân ảnh khác cũng bị bóp nát, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.
- A…
Phía trước truyền ra tiếng kêu thảm thiết, vài thanh niên thực lực không đủ đã có ba người vẫn lạc, một linh hồn phân thân thoát ra, còn có nhiều người bị thương.
Hơn mười thân ảnh công kích, nhưng hơn trăm người ra tay, không bao lâu đã bị phá hủy, làm khe sâu tràn ngập cỗ khí tức tà dị hung ác.