Khí tức lan tràn, không gian tràn ngập hương thơm ngát, chân khí làm người vui vẻ thoải mái, nhịn không được còn hít sâu vài hơi, càng ngửi càng lưu luyến, phảng phất như thuốc phiện mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
- Lần này phiền toái lớn, sao lại xông vào nơi đây!
Thanh âm Tam Kỳ lão nhân chợt truyền ra.
- Kỳ lão, ngươi phát hiện cái gì?
- Niết Bàn, Vô Thượng Niết Bàn, lần này phiền phức lớn!
Tam Kỳ lão nhân nói xong, thân ảnh rời khỏi Thiên Trụ giới, run run xuất hiện bên cạnh Lục Thiếu Du, nhìn bạch lục quang đoàn phía trước, rung động nói:
- Khó trách hai lão tiểu tử kia nhắc nhở ta nơi này có chút tồn tại đặc thù, với trạng thái linh hồn của ta hiện tại cũng gặp phiền toái!
Lục Thiếu Du nghe vậy nhất thời ngưng trọng hỏi:
- Kỳ lão, Vô Thượng Niết Bàn là gì?
- Vô Thượng Niết Bàn, người thường căn bản không thể làm được, tuyệt đối không ai dám thử, cho dù là phương hoa tuyệt đại, thiên tư hơn người cũng không dám thử, dám làm loại chuyện này, đều là người bất phàm, đồng thời người như vậy nếu không phải cao ngạo thiên hạ thì là điên cuồng cực điểm!
Tam Kỳ lão nhân đứng thẳng hư không, ngoại trừ Lục Thiếu Du cũng không ai phát hiện khí tức của hắn, ánh mắt rung động nói:
- Lúc trước ta Vô Thượng Niết Bàn cũng phải cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng thành công, người này không ngờ đang Vô Thượng Niết Bàn!
Xuy xuy!
Tam Kỳ lão nhân dứt lời, bạch lục quang đoàn run lên, đồng thời hào quang từ từ thu liễm.
Dần dần một thân ảnh lả lướt xuất hiện, bạch lục quang mang đều bị thu liễm vào trong cơ thể thân ảnh kia.
Xuy xuy xuy…
Thân ảnh xinh đẹp vừa xuất hiện, không gian đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức đáng sợ, chỉ còn lại bạch lục quang mang bị hấp thu phát ra thanh âm.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, xung quanh thân ảnh kia nổi lên tầng tầng dao động, giống như không ngừng biến ảo, làm người ta không cách nào nhìn rõ.
Thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, lẳng lặng trôi nổi hư không, không có nửa điểm khí tức tỏa ra, nhưng ở trong mắt Lục Thiếu Du lại vô cùng quỷ dị, làm linh hồn hắn có cảm giác lạnh lẽo, như mơ hồ cảm nhận được hoang vu tuyệt vọng.
Thân ảnh chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một đôi mắt trong sáng vô cùng, chói lọi như sao, linh vận tràn đầy.
Oanh!
Đột nhiên cả phiến hư không đều run lên.
Đó là một nữ tử hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mái tóc trắng bạc như tuyết, lại như bạch ngọc, trong suốt trong sáng, từng sợi tóc buông dài lấp lánh.
Trên người nàng mặc bộ váy dài bạch lục sắc, đơn giản như vậy lại hồn nhiên thiên thành, thanh nhã thanh tú.
- Nữ tử thật xinh đẹp, trên đời này còn có nữ tử tuyệt mỹ như vậy sao?
Tiết Mặc Kỳ cùng Ôn Tiểu Nhã sợ hãi than, tự cảm thấy không bằng.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn thẳng nữ tử, vẻ mặt lại dần dần ngưng trọng.
Hắn cảm giác được cỗ khí tức hoang vu tuyệt vọng ngày càng đậm, bị chân khí ảnh hưởng, bản thân hắn như có cỗ xúc động muốn tự sát.
Tuyệt mỹ nữ tử trôi nổi trên không trung, ánh mắt đảo qua, nói:
- Dám xông vào nơi đây, hôm nay các ngươi đều phải chết!
- Ta nguyện ý chết!
Không ít thân ảnh chợt nhảy ra, ánh mắt ngây dại, hướng nữ tử quỳ xuống, chưởng ấn ngưng tụ ầm ầm vỗ lên thiên linh cái của mình.
- Phanh phanh phanh!
Chỉ nháy mắt hơn mười thanh niên tự sát, thân hình bị đánh thành mảnh nhỏ.
- Ta nguyện ý vì ngươi mà chết!
Lại có không ít thân ảnh nhảy ra, hai người Tôn Tiểu Nhã, Bạch Lang cũng đã ngây dại, tiến về phía trước.
Mà Hoàng Sa, Quỷ Oa, Tử Viêm cùng Tiết Mặc Kỳ đều nhận lấy ảnh hưởng, ánh mắt trở nên mờ mịt.
- Cẩn thận, bọn hắn đều bị mê hoặc tâm trí linh hồn!
Ánh mắt Tam Kỳ lão nhân ngưng lại.
- Hống!
Ánh mắt Lục Thiếu Du chợt biến, lập tức nguyên lực cuồn cuộn dâng lên, một tiếng hổ gầm vang vọng cả hư không, thanh âm rít gào xen lẫn khí tức man hoang thương cổ, những nơi sóng âm đi qua, hư không chấn động.
- Sao lại thế này!
Tôn Tiểu Nhã cùng Bạch Lang nhất thời phục hồi lại tinh thần, hai người nhìn thấy bản thân mình đã tiến về phía trước, sắc mặt đại biến, chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không còn nhớ rõ.
- Nguy hiểm thật, chúng ta bị ảnh hưởng linh hồn!
Mọi người đều phục hồi lại tinh thần, trên trán toát mồ hôi lạnh, giống như vừa trải qua một trận đại chiến, toàn thân hư thoát.
- Mau lui lại, mau!
Mọi người bị một tiếng hổ gầm làm thức tỉnh, sắc mặt tái nhợt vội vàng thối lui.
Nữ tử đột nhiên đưa mắt nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, đôi mắt trong suốt, tràn đầy linh vận nhưng lại làm linh hồn của Lục Thiếu Du hoàn toàn lạnh lẽo.
- Nữ nhân thật mạnh!
Ánh mắt nữ tử nhìn dừng lại trên người Lục Thiếu Du một thoáng, lại nhìn qua thanh niên mặc cẩm bào, khẽ cười nói:
- Vừa rồi là ngươi ra tay với ta đi, còn chưa chết đi sao?
Lời nói của nữ tử thanh thúy mà tao nhã, âm luật động lòng người rơi vào trong tai.
- Không, không…
Sắc mặt cẩm bào nam tử đại biến, tựa hồ đang giãy dụa, nguyên bản trong lòng sản sinh tà ý lúc này lại biến thành kinh hãi đại biến, lộ vẻ sợ hãi thật sâu, từ trong thân thể tràn ngập khí tức hoang vu tuyệt vọng.
- Khanh khách, thật sự là quá lãng phí, đây là của ta!
Đúng lúc này, một thanh âm như gần như xa rơi xuống, một thân ảnh xinh đẹp phá không bay tới trước người thanh niên mặc cẩm bào.
Thân ảnh xinh đẹp vừa xuất hiện, không gian chợt run rẩy, khí tức lan tràn, thanh niên mặc cẩm bào nhất thời khôi phục không ít.
Đột nhiên nhìn thấy thân ảnh kia, sắc mặt thanh niên mặc cẩm bào mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vân sư muội, muội tới vừa lúc!
Người vừa tới chính là Vân Lục Dĩnh, nhưng lúc này cỗ khí chất nhu nhược mà tao nhã đã dần dần biến mất không còn nhìn thấy.
Vân Lục Dĩnh quay đầu nhìn thanh niên mặc cẩm bào, khẽ cười, ánh mắt khiêu khích nói:
- Sanh sư huynh, có phải ngươi luôn muốn có được ta, ta biết ý nghĩ trong lòng ngươi, ngươi muốn cởi bỏ quần áo của ta, sau đó hung hăng chà đạp, tận tình giữ lấy thân thể ta đúng không?
- Vân sư muội, ta…
Ánh mắt thanh niên mặc cẩm bào sửng sốt, nhất thời liên tục lóe ra, không hiểu vì sao Vân Lục Dĩnh hiểu được ý nghĩ trong lòng hắn.
- Không cần thẹn thùng, khanh khách!
Vân Lục Dĩnh cười khúc khích, chậm rãi đi tới trước người thanh niên mặc cẩm bào, tay ngọc vuốt ve lên mặt hắn, thanh âm đột nhiên biến thành giọng nam giới:
- Vân sư muội của ngươi đích xác không tệ, da thịt bóng loáng, thanh âm mất hồn, ta cũng rất thích, thích vô cùng, nếu không phải vì phải dẫn dụ các ngươi tới đây, ta thật sự luyến tiếc giết nàng!
Thanh âm rơi xuống, lưu quang chợt lóe, đột nhiên bàn tay gấp khúc hóa thành một đạo trảo ấn hung hăng chộp lên thiên linh cái thanh niên mặc cẩm bào.
- Oanh long!
Không gian run lên, chân khí mênh mông cuồn cuộn thổi quét, chân khí âm tà hung hãn, hư không run rẩy không ngớt.
- Ngươi không phải Vân sư muội, ngươi rốt cục là ai?
Thanh niên mặc cẩm bào bị chộp vào thiên linh cái, không có chút lực giãy dụa, ánh mắt hoảng hốt sợ hãi.
- Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là tu vi Niết Bàn cảnh sơ giai của ngươi, linh hồn ngươi có chỗ tốt với ta không ít, có thể cho ngươi sống tới bây giờ, đều là vì các ngươi còn có tác dụng!
- Lần này phiền toái lớn, sao lại xông vào nơi đây!
Thanh âm Tam Kỳ lão nhân chợt truyền ra.
- Kỳ lão, ngươi phát hiện cái gì?
- Niết Bàn, Vô Thượng Niết Bàn, lần này phiền phức lớn!
Tam Kỳ lão nhân nói xong, thân ảnh rời khỏi Thiên Trụ giới, run run xuất hiện bên cạnh Lục Thiếu Du, nhìn bạch lục quang đoàn phía trước, rung động nói:
- Khó trách hai lão tiểu tử kia nhắc nhở ta nơi này có chút tồn tại đặc thù, với trạng thái linh hồn của ta hiện tại cũng gặp phiền toái!
Lục Thiếu Du nghe vậy nhất thời ngưng trọng hỏi:
- Kỳ lão, Vô Thượng Niết Bàn là gì?
- Vô Thượng Niết Bàn, người thường căn bản không thể làm được, tuyệt đối không ai dám thử, cho dù là phương hoa tuyệt đại, thiên tư hơn người cũng không dám thử, dám làm loại chuyện này, đều là người bất phàm, đồng thời người như vậy nếu không phải cao ngạo thiên hạ thì là điên cuồng cực điểm!
Tam Kỳ lão nhân đứng thẳng hư không, ngoại trừ Lục Thiếu Du cũng không ai phát hiện khí tức của hắn, ánh mắt rung động nói:
- Lúc trước ta Vô Thượng Niết Bàn cũng phải cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng thành công, người này không ngờ đang Vô Thượng Niết Bàn!
Xuy xuy!
Tam Kỳ lão nhân dứt lời, bạch lục quang đoàn run lên, đồng thời hào quang từ từ thu liễm.
Dần dần một thân ảnh lả lướt xuất hiện, bạch lục quang mang đều bị thu liễm vào trong cơ thể thân ảnh kia.
Xuy xuy xuy…
Thân ảnh xinh đẹp vừa xuất hiện, không gian đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức đáng sợ, chỉ còn lại bạch lục quang mang bị hấp thu phát ra thanh âm.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, xung quanh thân ảnh kia nổi lên tầng tầng dao động, giống như không ngừng biến ảo, làm người ta không cách nào nhìn rõ.
Thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, lẳng lặng trôi nổi hư không, không có nửa điểm khí tức tỏa ra, nhưng ở trong mắt Lục Thiếu Du lại vô cùng quỷ dị, làm linh hồn hắn có cảm giác lạnh lẽo, như mơ hồ cảm nhận được hoang vu tuyệt vọng.
Thân ảnh chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một đôi mắt trong sáng vô cùng, chói lọi như sao, linh vận tràn đầy.
Oanh!
Đột nhiên cả phiến hư không đều run lên.
Đó là một nữ tử hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mái tóc trắng bạc như tuyết, lại như bạch ngọc, trong suốt trong sáng, từng sợi tóc buông dài lấp lánh.
Trên người nàng mặc bộ váy dài bạch lục sắc, đơn giản như vậy lại hồn nhiên thiên thành, thanh nhã thanh tú.
- Nữ tử thật xinh đẹp, trên đời này còn có nữ tử tuyệt mỹ như vậy sao?
Tiết Mặc Kỳ cùng Ôn Tiểu Nhã sợ hãi than, tự cảm thấy không bằng.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn thẳng nữ tử, vẻ mặt lại dần dần ngưng trọng.
Hắn cảm giác được cỗ khí tức hoang vu tuyệt vọng ngày càng đậm, bị chân khí ảnh hưởng, bản thân hắn như có cỗ xúc động muốn tự sát.
Tuyệt mỹ nữ tử trôi nổi trên không trung, ánh mắt đảo qua, nói:
- Dám xông vào nơi đây, hôm nay các ngươi đều phải chết!
- Ta nguyện ý chết!
Không ít thân ảnh chợt nhảy ra, ánh mắt ngây dại, hướng nữ tử quỳ xuống, chưởng ấn ngưng tụ ầm ầm vỗ lên thiên linh cái của mình.
- Phanh phanh phanh!
Chỉ nháy mắt hơn mười thanh niên tự sát, thân hình bị đánh thành mảnh nhỏ.
- Ta nguyện ý vì ngươi mà chết!
Lại có không ít thân ảnh nhảy ra, hai người Tôn Tiểu Nhã, Bạch Lang cũng đã ngây dại, tiến về phía trước.
Mà Hoàng Sa, Quỷ Oa, Tử Viêm cùng Tiết Mặc Kỳ đều nhận lấy ảnh hưởng, ánh mắt trở nên mờ mịt.
- Cẩn thận, bọn hắn đều bị mê hoặc tâm trí linh hồn!
Ánh mắt Tam Kỳ lão nhân ngưng lại.
- Hống!
Ánh mắt Lục Thiếu Du chợt biến, lập tức nguyên lực cuồn cuộn dâng lên, một tiếng hổ gầm vang vọng cả hư không, thanh âm rít gào xen lẫn khí tức man hoang thương cổ, những nơi sóng âm đi qua, hư không chấn động.
- Sao lại thế này!
Tôn Tiểu Nhã cùng Bạch Lang nhất thời phục hồi lại tinh thần, hai người nhìn thấy bản thân mình đã tiến về phía trước, sắc mặt đại biến, chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không còn nhớ rõ.
- Nguy hiểm thật, chúng ta bị ảnh hưởng linh hồn!
Mọi người đều phục hồi lại tinh thần, trên trán toát mồ hôi lạnh, giống như vừa trải qua một trận đại chiến, toàn thân hư thoát.
- Mau lui lại, mau!
Mọi người bị một tiếng hổ gầm làm thức tỉnh, sắc mặt tái nhợt vội vàng thối lui.
Nữ tử đột nhiên đưa mắt nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, đôi mắt trong suốt, tràn đầy linh vận nhưng lại làm linh hồn của Lục Thiếu Du hoàn toàn lạnh lẽo.
- Nữ nhân thật mạnh!
Ánh mắt nữ tử nhìn dừng lại trên người Lục Thiếu Du một thoáng, lại nhìn qua thanh niên mặc cẩm bào, khẽ cười nói:
- Vừa rồi là ngươi ra tay với ta đi, còn chưa chết đi sao?
Lời nói của nữ tử thanh thúy mà tao nhã, âm luật động lòng người rơi vào trong tai.
- Không, không…
Sắc mặt cẩm bào nam tử đại biến, tựa hồ đang giãy dụa, nguyên bản trong lòng sản sinh tà ý lúc này lại biến thành kinh hãi đại biến, lộ vẻ sợ hãi thật sâu, từ trong thân thể tràn ngập khí tức hoang vu tuyệt vọng.
- Khanh khách, thật sự là quá lãng phí, đây là của ta!
Đúng lúc này, một thanh âm như gần như xa rơi xuống, một thân ảnh xinh đẹp phá không bay tới trước người thanh niên mặc cẩm bào.
Thân ảnh xinh đẹp vừa xuất hiện, không gian chợt run rẩy, khí tức lan tràn, thanh niên mặc cẩm bào nhất thời khôi phục không ít.
Đột nhiên nhìn thấy thân ảnh kia, sắc mặt thanh niên mặc cẩm bào mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vân sư muội, muội tới vừa lúc!
Người vừa tới chính là Vân Lục Dĩnh, nhưng lúc này cỗ khí chất nhu nhược mà tao nhã đã dần dần biến mất không còn nhìn thấy.
Vân Lục Dĩnh quay đầu nhìn thanh niên mặc cẩm bào, khẽ cười, ánh mắt khiêu khích nói:
- Sanh sư huynh, có phải ngươi luôn muốn có được ta, ta biết ý nghĩ trong lòng ngươi, ngươi muốn cởi bỏ quần áo của ta, sau đó hung hăng chà đạp, tận tình giữ lấy thân thể ta đúng không?
- Vân sư muội, ta…
Ánh mắt thanh niên mặc cẩm bào sửng sốt, nhất thời liên tục lóe ra, không hiểu vì sao Vân Lục Dĩnh hiểu được ý nghĩ trong lòng hắn.
- Không cần thẹn thùng, khanh khách!
Vân Lục Dĩnh cười khúc khích, chậm rãi đi tới trước người thanh niên mặc cẩm bào, tay ngọc vuốt ve lên mặt hắn, thanh âm đột nhiên biến thành giọng nam giới:
- Vân sư muội của ngươi đích xác không tệ, da thịt bóng loáng, thanh âm mất hồn, ta cũng rất thích, thích vô cùng, nếu không phải vì phải dẫn dụ các ngươi tới đây, ta thật sự luyến tiếc giết nàng!
Thanh âm rơi xuống, lưu quang chợt lóe, đột nhiên bàn tay gấp khúc hóa thành một đạo trảo ấn hung hăng chộp lên thiên linh cái thanh niên mặc cẩm bào.
- Oanh long!
Không gian run lên, chân khí mênh mông cuồn cuộn thổi quét, chân khí âm tà hung hãn, hư không run rẩy không ngớt.
- Ngươi không phải Vân sư muội, ngươi rốt cục là ai?
Thanh niên mặc cẩm bào bị chộp vào thiên linh cái, không có chút lực giãy dụa, ánh mắt hoảng hốt sợ hãi.
- Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là tu vi Niết Bàn cảnh sơ giai của ngươi, linh hồn ngươi có chỗ tốt với ta không ít, có thể cho ngươi sống tới bây giờ, đều là vì các ngươi còn có tác dụng!