Ngay lúc thân ảnh Lục Thiếu Du tạm dừng, bên trong sơn cốc truyền ra một thanh âm, nói:
- Các ngươi muốn vào, vậy ý nghĩa có một tiểu đội phải ra ngoài, cho nên dựa theo quy củ, muốn vào phải xem thực lực, có đủ thực lực mới có thể đổi cho người khác ra ngoài cho các ngươi tiến vào, hiện tại các ngươi có thể phái ra một người giao thủ với người của tiểu đội trong này phái ra, thắng có thể vào, bại thì ngoan ngoãn lưu bên ngoài đi!
Thanh âm sâu kín rơi xuống, nói chuyện hẳn là một thanh niên, mang theo một ít kiêu ngạo, đương nhiên theo chân khí phán đoán hắn cũng có tiền vốn để kiêu ngạo.
Bên trong sơn cốc, một thanh niên áo xám khoanh tay đứng thẳng, thanh niên đứng phía sau nói:
- Đội trưởng, hình như có tiểu đội muốn tiến vào sơn cốc!
Thanh niên áo xám giống như đang chờ đợi điều gì, nói:
- Lần này lại là người của thế giới nào tiến vào đây?
- Còn không biết, cũng không biết có thể vào được hay không đâu.
Thanh niên phía sau mỉm cười nói.
Thanh niên áo xám nghe vậy cũng không quá để ý, chỉ tùy ý hỏi một câu:
- Cuối cùng tiến vào là tiểu đội của thế giới nào?
Vẻ mặt thanh niên phía sau khẽ động, nói:
- Cuối cùng tiến vào là tiểu đội của Thú Mãnh thế giới, tổng cộng chín người.
Thanh niên áo xám nghe vậy nhíu mày nói:
- Nếu ta không nhớ lầm, Thú Mãnh thế giới chính là thế giới lấy thú tộc làm chủ yếu trong Thượng Thanh đại thiên thế giới, lần trước bài danh mười lăm, chúng ta cũng đã gặp qua dọc đường, đầu lĩnh tên Hắc Mãnh, bản thể Hắc Diễm Cương Giao, thực lực Niết Bàn sơ giai, dựa vào bản thể tuyệt đối khó đối phó.
- Cho nên tiểu đội muốn đi vào chỉ sợ gặp phiền toái lớn, tính tình Hắc Mãnh không tốt lắm, lần trước gặp phải chúng ta nếu không phải hắn kiêng kỵ đội trưởng, chỉ sợ đã động thủ với chúng ta.
Thanh niên phía sau nói.
- Ta muốn ở đây xem, các ngươi muốn xem náo nhiệt thì đi đi!
Thanh niên áo xám nói.
Trong đông đảo ánh mắt nhìn soi mói, chín thân ảnh trống rỗng đi ra, chín cỗ chân khí mênh mông nhất thời buông xuống, mang theo mùi huyết tinh sắc bén.
Đi đầu là một hắc y thanh niên, hắc bào đen như mực, thậm chí làn da cực kỳ đen, đồng tử lóe hắc mang, ánh mắt thâm thúy, mơ hồ còn có chân khí nóng cháy.
- Ba Niết Bàn sơ giai, ít nhất có năm thú tộc.
Lục Thiếu Du nhíu mày, trong lòng có chút rung động, đội hình bên trong sơn cốc mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, tiểu đội có ba Niết Bàn cảnh cũng là lần đầu tiên gặp được.
- Những người này bất phàm, không giống như người trong thế giới bình thường.
Tiết Mặc Kỳ nói:
- Để cho ta đi thế nào, ta đi giao thủ với bọn hắn xem sao.
- Ta làm đội trưởng, để cho ta đi, đây không giống Niết Bàn cảnh bình thường, cũng cho ta thử xem thân thủ.
Lục Thiếu Du cười khẽ, mặc dù đội ngũ phía trước rất mạnh, nhưng hắn cũng không để trong lòng.
- Hừ, là thế giới phương nào tới đây, nếu nghĩ có chút thực lực là có thể diễu võ giương oai thiên hạ vô địch, muốn đi vào trong hãy nhìn xem các ngươi có thực lực này hay không, hiện tại nhận thua còn kịp, nếu không chúng ta nhất định tấu hắn tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra!
Hắc bào thanh niên bước ra, ánh mắt lướt qua mọi người.
- Hiện tại ngươi đầu hàng cũng còn kịp, bằng không nếu động thủ ta nhất định làm răng ngươi rơi đầy đất!
Lục Thiếu Du cười lớn, bá đạo nói.
- Tiểu tử, ngươi sẽ vì câu nói này mà trả giá thật nhiều!
Sau lưng hắc bào thanh niên có một người tu vi Niết Bàn cảnh nghe vậy cười lạnh nói.
Một người khác cũng tu vi Niết Bàn cảnh cười lạnh, nói:
- Đội trưởng, tận tâm giáo huấn tiểu tử liều lĩnh kia, giết gà dọa khỉ cũng tốt!
- Đương nhiên, tiểu tử này nhất định sẽ hối hận đã cùng ta động thủ!
Hắc bào thanh niên nói, chân khí nóng cháy lan tràn, ý bảo mọi người lui ra phía sau, bước lên một bước, mặt đất nhất thời run lên, nứt nẻ, quát:
- Nhớ cho kỹ, Thú Mãnh trung thiên thế giới Hắc Mãnh, ai dám đi lên!
- Vô Sắc trung thiên thế giới Lục Thiếu Du, cho ngươi động thủ trước đấy, thế nào!
Lục Thiếu Du tiến lên một bước, thân ảnh xuyên qua không gian, khoanh tay đứng thẳng, hờ hững nhìn Hắc Mãnh.
- Nguyên lai là kẻ vô danh Vô Sắc trung thiên thế giới, còn muốn nhường ta một chiêu sao, nếm ta một quyền!
Hắc Mãnh hét lớn, giẫm mạnh dưới đất, mặt đất nhoáng lên, thân hình rắn chắc lao về hướng Lục Thiếu Du, năm ngón tay siết chặt, một đạo quyền ấn bay ra.
- Xuy!
Quyền ấn đi qua, không gian nứt vỡ, hung hăng đánh tới.
Lục Thiếu Du nhíu mày, tay phải hạ xuống, một quyền đánh ra, va chạm quyền ấn kia.
Phanh!
Thanh âm nổ tung trầm thấp, năng lượng hào quang bắn ra, hắc bào thanh niên thối lui hơn mười thước, mặt đất hóa thành tro tàn, thân hình có chút chật vật, nắm tay run lên, mà thân thể Lục Thiếu Du chỉ thoáng lảo đảo.
- Mạnh như vậy!
Hắc Mãnh bị một quyền đẩy lui, nắm tay run lên, bản thân là thú tộc lực phòng ngự lẫn công kích của hắn vô cùng cường hãn, tu vi đồng cấp ít có đối thủ, nhưng Lục Thiếu Du rõ ràng là bất phàm.
- Lại đến!
Thân hình vừa ổn định, Hắc Mãnh biết vừa rồi mình có chút coi thường, còn chưa xuất toàn lực, lúc này cũng không dám tiếp tục sơ hở, chân khí nóng cháy kinh người đột nhiên thổi quét.
Chân khí nóng chảy khiến linh hồn run rẩy, mơ hồ mạnh hơn cả tử sắc hỏa viêm trên người Tử Viêm, hắc bào thanh niên giẫm xuống đất, thân hình lao thẳng về hướng Lục Thiếu Du.
Xuy!
Trên đầu ngón tay Hắc Mãnh lập tức bắn ra năm đạo hắc sắc hỏa viêm, năm ngón tay siết chặt lại, hắc sắc hỏa viêm bao trùm đánh thẳng vào lồng ngực Lục Thiếu Du.
- Tới tốt lắm!
Lục Thiếu Du cười một tiếng, bàn tay đẩy ngang ra.
Nhìn qua thật thong thả, kỳ thật nhanh tới cực hạn, chớp mắt gấp khúc biến thành trảo ấn.
Xuy!
Khí tức quỷ dị lan tràn, thời không dao động, thân ảnh Lục Thiếu Du tiến tới, một đạo trảo ấn nhẹ nhàng rơi lên nắm tay Hắc Mãnh.
Răng rắc!
Trảo ấn hạ xuống, đem hắc sắc hỏa viêm bao phủ bên trong, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Hắc Mãnh, hàn băng khí bao trùm lan tràn, dập tắt ngọn lửa trên tay hắn.
Nắm tay Hắc Mãnh lập tức bị đóng băng, tầng băng nhanh chóng lan tràn, hàn băng khí ập tới, xuyên thấu qua nắm tay tràn vào trong cơ thể hắn.
- Hàn băng khí thật quỷ dị, sao lại mạnh như vậy!
Hắc Mãnh kinh ngạc, nguyên lực trào ra muốn giãy thoát khỏi trảo ấn bao vây, ánh mắt biến hóa liên tục.
- Linh Võ quyết!
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, linh hồn lực tuôn tràn, trảo ấn lưu lại tàn ảnh, hung hăng đập thẳng lên nắm tay Hắc Mãnh, linh hồn công kích nhất thời xâm nhập vào cơ thể hắn.
Hắc Mãnh đột nhiên ngây dại.
Xuy!
Lục Thiếu Du cười lạnh, thân ảnh nhanh như chớp hiện ra trước người Hắc Mãnh, một quyền đánh thẳng vào lồng ngực hắn.
Phanh!
Quyền ấn đánh ra, cự lực trút xuống, thân hình Hắc Mãnh bay ngược ra ngoài, khóe môi phun máu, nhưng ánh mắt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hỏa viêm hắc sắc lan tràn, nháy mắt hóa thành thân ảnh khổng lồ trôi nổi giữa không trung.
- Ngao!
Vật khổng lồ này chính là một đầu hắc sắc giao long, dài ngàn thước, toàn thân bao trùm lớp vảy đen, hắc sắc hỏa viêm tràn ra.
- Các ngươi muốn vào, vậy ý nghĩa có một tiểu đội phải ra ngoài, cho nên dựa theo quy củ, muốn vào phải xem thực lực, có đủ thực lực mới có thể đổi cho người khác ra ngoài cho các ngươi tiến vào, hiện tại các ngươi có thể phái ra một người giao thủ với người của tiểu đội trong này phái ra, thắng có thể vào, bại thì ngoan ngoãn lưu bên ngoài đi!
Thanh âm sâu kín rơi xuống, nói chuyện hẳn là một thanh niên, mang theo một ít kiêu ngạo, đương nhiên theo chân khí phán đoán hắn cũng có tiền vốn để kiêu ngạo.
Bên trong sơn cốc, một thanh niên áo xám khoanh tay đứng thẳng, thanh niên đứng phía sau nói:
- Đội trưởng, hình như có tiểu đội muốn tiến vào sơn cốc!
Thanh niên áo xám giống như đang chờ đợi điều gì, nói:
- Lần này lại là người của thế giới nào tiến vào đây?
- Còn không biết, cũng không biết có thể vào được hay không đâu.
Thanh niên phía sau mỉm cười nói.
Thanh niên áo xám nghe vậy cũng không quá để ý, chỉ tùy ý hỏi một câu:
- Cuối cùng tiến vào là tiểu đội của thế giới nào?
Vẻ mặt thanh niên phía sau khẽ động, nói:
- Cuối cùng tiến vào là tiểu đội của Thú Mãnh thế giới, tổng cộng chín người.
Thanh niên áo xám nghe vậy nhíu mày nói:
- Nếu ta không nhớ lầm, Thú Mãnh thế giới chính là thế giới lấy thú tộc làm chủ yếu trong Thượng Thanh đại thiên thế giới, lần trước bài danh mười lăm, chúng ta cũng đã gặp qua dọc đường, đầu lĩnh tên Hắc Mãnh, bản thể Hắc Diễm Cương Giao, thực lực Niết Bàn sơ giai, dựa vào bản thể tuyệt đối khó đối phó.
- Cho nên tiểu đội muốn đi vào chỉ sợ gặp phiền toái lớn, tính tình Hắc Mãnh không tốt lắm, lần trước gặp phải chúng ta nếu không phải hắn kiêng kỵ đội trưởng, chỉ sợ đã động thủ với chúng ta.
Thanh niên phía sau nói.
- Ta muốn ở đây xem, các ngươi muốn xem náo nhiệt thì đi đi!
Thanh niên áo xám nói.
Trong đông đảo ánh mắt nhìn soi mói, chín thân ảnh trống rỗng đi ra, chín cỗ chân khí mênh mông nhất thời buông xuống, mang theo mùi huyết tinh sắc bén.
Đi đầu là một hắc y thanh niên, hắc bào đen như mực, thậm chí làn da cực kỳ đen, đồng tử lóe hắc mang, ánh mắt thâm thúy, mơ hồ còn có chân khí nóng cháy.
- Ba Niết Bàn sơ giai, ít nhất có năm thú tộc.
Lục Thiếu Du nhíu mày, trong lòng có chút rung động, đội hình bên trong sơn cốc mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, tiểu đội có ba Niết Bàn cảnh cũng là lần đầu tiên gặp được.
- Những người này bất phàm, không giống như người trong thế giới bình thường.
Tiết Mặc Kỳ nói:
- Để cho ta đi thế nào, ta đi giao thủ với bọn hắn xem sao.
- Ta làm đội trưởng, để cho ta đi, đây không giống Niết Bàn cảnh bình thường, cũng cho ta thử xem thân thủ.
Lục Thiếu Du cười khẽ, mặc dù đội ngũ phía trước rất mạnh, nhưng hắn cũng không để trong lòng.
- Hừ, là thế giới phương nào tới đây, nếu nghĩ có chút thực lực là có thể diễu võ giương oai thiên hạ vô địch, muốn đi vào trong hãy nhìn xem các ngươi có thực lực này hay không, hiện tại nhận thua còn kịp, nếu không chúng ta nhất định tấu hắn tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra!
Hắc bào thanh niên bước ra, ánh mắt lướt qua mọi người.
- Hiện tại ngươi đầu hàng cũng còn kịp, bằng không nếu động thủ ta nhất định làm răng ngươi rơi đầy đất!
Lục Thiếu Du cười lớn, bá đạo nói.
- Tiểu tử, ngươi sẽ vì câu nói này mà trả giá thật nhiều!
Sau lưng hắc bào thanh niên có một người tu vi Niết Bàn cảnh nghe vậy cười lạnh nói.
Một người khác cũng tu vi Niết Bàn cảnh cười lạnh, nói:
- Đội trưởng, tận tâm giáo huấn tiểu tử liều lĩnh kia, giết gà dọa khỉ cũng tốt!
- Đương nhiên, tiểu tử này nhất định sẽ hối hận đã cùng ta động thủ!
Hắc bào thanh niên nói, chân khí nóng cháy lan tràn, ý bảo mọi người lui ra phía sau, bước lên một bước, mặt đất nhất thời run lên, nứt nẻ, quát:
- Nhớ cho kỹ, Thú Mãnh trung thiên thế giới Hắc Mãnh, ai dám đi lên!
- Vô Sắc trung thiên thế giới Lục Thiếu Du, cho ngươi động thủ trước đấy, thế nào!
Lục Thiếu Du tiến lên một bước, thân ảnh xuyên qua không gian, khoanh tay đứng thẳng, hờ hững nhìn Hắc Mãnh.
- Nguyên lai là kẻ vô danh Vô Sắc trung thiên thế giới, còn muốn nhường ta một chiêu sao, nếm ta một quyền!
Hắc Mãnh hét lớn, giẫm mạnh dưới đất, mặt đất nhoáng lên, thân hình rắn chắc lao về hướng Lục Thiếu Du, năm ngón tay siết chặt, một đạo quyền ấn bay ra.
- Xuy!
Quyền ấn đi qua, không gian nứt vỡ, hung hăng đánh tới.
Lục Thiếu Du nhíu mày, tay phải hạ xuống, một quyền đánh ra, va chạm quyền ấn kia.
Phanh!
Thanh âm nổ tung trầm thấp, năng lượng hào quang bắn ra, hắc bào thanh niên thối lui hơn mười thước, mặt đất hóa thành tro tàn, thân hình có chút chật vật, nắm tay run lên, mà thân thể Lục Thiếu Du chỉ thoáng lảo đảo.
- Mạnh như vậy!
Hắc Mãnh bị một quyền đẩy lui, nắm tay run lên, bản thân là thú tộc lực phòng ngự lẫn công kích của hắn vô cùng cường hãn, tu vi đồng cấp ít có đối thủ, nhưng Lục Thiếu Du rõ ràng là bất phàm.
- Lại đến!
Thân hình vừa ổn định, Hắc Mãnh biết vừa rồi mình có chút coi thường, còn chưa xuất toàn lực, lúc này cũng không dám tiếp tục sơ hở, chân khí nóng cháy kinh người đột nhiên thổi quét.
Chân khí nóng chảy khiến linh hồn run rẩy, mơ hồ mạnh hơn cả tử sắc hỏa viêm trên người Tử Viêm, hắc bào thanh niên giẫm xuống đất, thân hình lao thẳng về hướng Lục Thiếu Du.
Xuy!
Trên đầu ngón tay Hắc Mãnh lập tức bắn ra năm đạo hắc sắc hỏa viêm, năm ngón tay siết chặt lại, hắc sắc hỏa viêm bao trùm đánh thẳng vào lồng ngực Lục Thiếu Du.
- Tới tốt lắm!
Lục Thiếu Du cười một tiếng, bàn tay đẩy ngang ra.
Nhìn qua thật thong thả, kỳ thật nhanh tới cực hạn, chớp mắt gấp khúc biến thành trảo ấn.
Xuy!
Khí tức quỷ dị lan tràn, thời không dao động, thân ảnh Lục Thiếu Du tiến tới, một đạo trảo ấn nhẹ nhàng rơi lên nắm tay Hắc Mãnh.
Răng rắc!
Trảo ấn hạ xuống, đem hắc sắc hỏa viêm bao phủ bên trong, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Hắc Mãnh, hàn băng khí bao trùm lan tràn, dập tắt ngọn lửa trên tay hắn.
Nắm tay Hắc Mãnh lập tức bị đóng băng, tầng băng nhanh chóng lan tràn, hàn băng khí ập tới, xuyên thấu qua nắm tay tràn vào trong cơ thể hắn.
- Hàn băng khí thật quỷ dị, sao lại mạnh như vậy!
Hắc Mãnh kinh ngạc, nguyên lực trào ra muốn giãy thoát khỏi trảo ấn bao vây, ánh mắt biến hóa liên tục.
- Linh Võ quyết!
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, linh hồn lực tuôn tràn, trảo ấn lưu lại tàn ảnh, hung hăng đập thẳng lên nắm tay Hắc Mãnh, linh hồn công kích nhất thời xâm nhập vào cơ thể hắn.
Hắc Mãnh đột nhiên ngây dại.
Xuy!
Lục Thiếu Du cười lạnh, thân ảnh nhanh như chớp hiện ra trước người Hắc Mãnh, một quyền đánh thẳng vào lồng ngực hắn.
Phanh!
Quyền ấn đánh ra, cự lực trút xuống, thân hình Hắc Mãnh bay ngược ra ngoài, khóe môi phun máu, nhưng ánh mắt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hỏa viêm hắc sắc lan tràn, nháy mắt hóa thành thân ảnh khổng lồ trôi nổi giữa không trung.
- Ngao!
Vật khổng lồ này chính là một đầu hắc sắc giao long, dài ngàn thước, toàn thân bao trùm lớp vảy đen, hắc sắc hỏa viêm tràn ra.