- Như vậy sao...
Nghe vậy, Phi Long Thân Vương nhíu mày, thì ra đã có người đi vào, tình huống nơi đây hắn chưa rõ, tự nhiên còn không biết.
Sưu sưu...
Không gian sinh ra chấn động không nhỏ, hai đạo thân ảnh một nam một nữ bay tới.
Lục Thiếu Du cùng Đông Phương Tử Quỳ hai người một đường tìm tòi đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy hơn trăm người tụ tập, lập tức ngạc nhiên đi qua.
- Lục Linh, Lôi Tiểu Thiên.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn qua đám người, phát hiện Lục Linh và Lôi Tiểu Thiên.
Trong đó còn có một ít thân ảnh quen thuộc, có mỹ phu nhân trung niên thân hình đẫy đà, khí tức hơi âm hàn, chính là Dạ Mị Thân Vương phát ngôn bừa bãi trong thông đạo Thánh Cảnh.
- Có Dạ Mị Thân Vương, Phi Long Thân Vương, mấy tử kim huyền lôi sử, xem ra bọn họ cảm giác được gì đó nên tụ tập ở đây.
Đông Phương Tử Quỳ nói với Lục Thiếu Du.
- Lục soái.
Trên ngọn núi, Lục Linh cùng Lôi Tiểu Thiên hai người gặp Lục Thiếu Du, lập tức vui vẻ.
Xuy xuy!
Ánh mắt Lục Thiếu Du đang nhìn Lôi Tiểu Thiên cùng Lục Linh, hắn và Đông Phương Tử Quỳ đã từ từ đáp xuống.
- Thiếu Du huynh đệ.
Lôi Tiểu Thiên nhìn Lục Thiếu Du, dường như kỳ quái vì sao Lục Thiếu Du đi chung với Đông Phương Tử Quỳ.
Bóng dáng xinh đẹp của Đông Phương Tử Quỳ đáp xuống cùng với Lục Thiếu Du, không ít thanh niên nhìn thấy cảnh này đều ghen ghét nhìn Lục Thiếu Du, với khí chất và tư sắc của Đông Phương Tử Quỳ, đặt ở nơi nào cũng là hồng nhan họa thủy.
Lục Thiếu Du cũng phát hiện nhiều người hận mình, nhưng hắn không quan tâm tới chuyện như vậy.
Nhìn qua ngọn núi phía trước, Lục Thiếu Du có thể cảm giác được Tử Lôi Huyền Đỉnh trong đan điền chấn động tăng lên, Tử Lôi Huyền Đỉnh trong người dường như bị dẫn dắt, hắn lập tức hỏi Lôi Tiểu Thiên cùng Lục Linh:
- Nơi này có phát hiện gì sao?
Vừa dứt lời ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn qua mấy người đang đứng ở đây, cầm đầu là Dạ Mị.
- Bên trong có hiểm địa, nghe nói có vài người thần hồn câu diệt, có lẽ có quan hệ với thánh vật.
Lôi Tiểu Thiên nói với Lục Thiếu Du.
- Ân.
Lục Thiếu Du gật gật đầu, hiện tại hắn nhìn thẳng vào Dạ Mị bên kia.
- Lục Thiếu Du, thiên đường có của ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, ta không thể không bội phục lá gan của ngươi.
Dạ Mị Thân Vương bước tới, hàn khí chấn động, lời lẽ âm trầm.
- Dạ Mị Thân Vương muốn đối phó Lục Thiếu Du.
Người chung quanh cảm giác được Dạ Mị đang sinh ra sát ý, lập tức lui ra xa.
- Ai chết còn chưa biết.
Lục Thiếu Du âm trầm, bản thân Dạ Mị đã cực kỳ khó dây vào, so với Thanh Lôi Thân Vương không hề nghi ngờ còn cường hãn hơn, mà bản thân không thiếu người, trong đó có hai tử kim huyền lôi sử đi theo, đều là nhị nguyên Hóa Hồng, thực lực cũng không kém.
Nhưng đội hình này không làm cho Lục Thiếu Du e ngại, Lục Thiếu Du rất rõ ràng, ít nhất những người này muốn đối phó chính mình cũng không dễ dàng.
Lục Thiếu Du dứt lời, hắn nhíu mày, nhìn qua Lục Linh, Lôi Tiểu Thiên và Đông Phương Tử Quỳ ba người, nói:
- Việc này không quan hệ với các ngươi, chớ xen vào.
- Lục soái, chúng ta...
Lục Linh định nói gì đó, bị Lục Thiếu Du chen ngang, nói:
- Ta không phải người mà bọn họ có thể đối phó, có ít người ngại mạng dài ta tự nhiên hoan nghênh, các ngươi nhúng tay sẽ ảnh hưởng tới ta, lui ra đi.
- Vâng.
Lục Linh nghe vậy, nhìn Lôi Tiểu Thiên, ánh mắt lăng lệ nhưng vẫn hậm hực lui ra sau.
Đông Phương Tử Quỳ nhìn qua người Lục Thiếu Du, ánh mắt chấn động, bóng dáng uyển chuyển cũng lui lại.
Vào lúc này Phi Long Thân Vương, Kim Lôi sử Diêm Cương đều âm thầm quan sát tràng diện, ánh mắt ám động, thần sắc phức tạp.
Xuy xuy!
Dạ Mị cầm đầu mười mấy đạo thân ảnh bao vây Lục Thiếu Du vào trong, dùng Dạ Mị Thân Vương, Lôi Hồn sử, Lôi Dạ sử ba người làm chủ.
Những người còn lại biết thực lực mình không đủ, đều đứng xa một chút, rất nhiều người kiêng kị Lục Thiếu Du lúc trước một chiêu đánh chết Lôi Lang Sử.
- Lục Thiếu Du, ngươi hôm nay có chắp cánh khó thoát.
Dạ Mị Thân Vương lạnh lẽo nhìn Lục Thiếu Du, cười nói:
- Ngươi sẽ trả giá vì hành vi của mình thật nhiều.
- Chỉ bằng các ngươi?
Lục Thiếu Du lườm mười người sau lưng Dạ Mị, đều là có khí tức Minh Linh chấn động, chung quanh còn có không ít người chủng tộc Minh Linh, nhưng mà không tham gia vào. Xem ra đúng như điện chủ Tuyên Cổ Điện Hậu Khánh Lâm nói, chủng tộc Minh Linh khổng lồ, có chút không qua lại với nhau, thế lực rắc rối phức tạp, chính mình không phải quá rõ ràng.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn chưa đủ?
Dạ Mị âm trầm nhìn Lục Thiếu Du, nhìn qua Lục Thiếu Du nói:
- Dạ U chết có quan hệ với ngươi, ngươi cũng biết hắn là ai, hắn chính là phu quân của ta, vì thế ngươi sẽ trả giá thật nhiều.
Nói xong lời cuối cùng, sát ý trong mắt Dạ Mị bắn ra không chút che dấu.
- Dạ U...
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, hắn nhớ tới trong thông đạo đi từ Thương Khung chiến trường tới thế giới Thượng Thanh thiên giới mật địa, trong đám người vây công mình do Dạ U của Dạ Xoa nhất tộc tu vị tam nguyên Hóa Hồng cầm đầu.
Lập tức, Lục Thiếu Du cười lạnh, sát khí bộc phát nhìn Dạ Mị Thân Vương, nói:
- Dạ U thần hồn câu diệt rồi, ngươi đã đưa tới cửa, vậy cũng đừng rời khỏi Thánh Cảnh nữa.
Nhìn Lục Thiếu Du, Dạ Mị Thân Vương lạnh giá, nói:
- Lục Thiếu Du, lúc này không có kẻ nào cứu ngươi đâu.
Đột nhiên Dạ Mị Thân Vương đánh một đạo thiểm điện tử kim về phía Lục Thiếu Du, đám người chung quanh không dám ngăn cản.
Người ở đây hiểu rõ thực lực của Dạ Mị Thân Vương mạnh nhất nơi này, ai dám ngăn cản, sợ rằng sẽ chết, cho nên bọn họ rút lui ra sau.
Thiểm điện lao thẳng về phía Lục Thiếu Du, khí tức âm hàn làm Lục Thiếu Du cảm thấy áp lực thật lớn.
- Thời không thác loạn.
Lục Thiếu Du nhanh chóng tránh đi.
- Thời gian áo nghĩa, không gian áo nghĩa.
Ánh mắt Dạ Mị Thân Vương kinh ngạc, dường như không nghĩ tới tốc độ của Lục Thiếu Du nhanh như vậy, trong mắt hắn điều khiển thiểm điện đuổi theo Lục Thiếu Du, quát lớn:
- Muốn chạy trốn, hôm nay ngươi chắp cánh khó thoát.
Xoẹt.
Ngay lúc này thân ảnh Dạ Mị Thân Vương đuổi theo.
Đột nhiên sau lưng Lục Thiếu Du có hai cánh mở ra, từng lân phiến hồn nhiên thiên thành, nương theo đó là uy năng khủng khiếp làm cho mọi người ở đây có xúc động quỳ xuống.
Hai cánh chấn động, thân ảnh Lục Thiếu Du lao đi với tốc độ khủng bố, trực tiếp vượt qua bên cạnh Lôi Hồn sử cùng Lôi Dạ sử hai người, bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng.
- Chết đi!
Lục Thiếu Du quát lớn, hai cánh sau lưng cắt ngang không gian, nương theo đó là vô số vết nứt không gian đen kịt, hai cánh trực tiếp cắt qua thắt lưng hai người Lôi Hồn sử và Lôi Dạ sử, dễ dàng không bị trở ngại gì cả.
Trên không trung, Dạ Mị Thân Vương đuổi theo sau lưng Lục Thiếu Du, trong tay bắn ra lôi đình phá không đánh vào lưng Lục Thiếu Du.
Phần phật...
Thân ảnh Lục Thiếu Du vỡ ra, hóa thành khói biến mất.
- Không tốt, mắc lừa rồi, Lôi Dạ, Lôi Hồn cẩn thận...
Vào lúc này sắc mặt Dạ Mị run rẩy, lời nói còn chưa dứt đã nghe hai tiếng hét thảm thiết vang lên.
Nghe vậy, Phi Long Thân Vương nhíu mày, thì ra đã có người đi vào, tình huống nơi đây hắn chưa rõ, tự nhiên còn không biết.
Sưu sưu...
Không gian sinh ra chấn động không nhỏ, hai đạo thân ảnh một nam một nữ bay tới.
Lục Thiếu Du cùng Đông Phương Tử Quỳ hai người một đường tìm tòi đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy hơn trăm người tụ tập, lập tức ngạc nhiên đi qua.
- Lục Linh, Lôi Tiểu Thiên.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn qua đám người, phát hiện Lục Linh và Lôi Tiểu Thiên.
Trong đó còn có một ít thân ảnh quen thuộc, có mỹ phu nhân trung niên thân hình đẫy đà, khí tức hơi âm hàn, chính là Dạ Mị Thân Vương phát ngôn bừa bãi trong thông đạo Thánh Cảnh.
- Có Dạ Mị Thân Vương, Phi Long Thân Vương, mấy tử kim huyền lôi sử, xem ra bọn họ cảm giác được gì đó nên tụ tập ở đây.
Đông Phương Tử Quỳ nói với Lục Thiếu Du.
- Lục soái.
Trên ngọn núi, Lục Linh cùng Lôi Tiểu Thiên hai người gặp Lục Thiếu Du, lập tức vui vẻ.
Xuy xuy!
Ánh mắt Lục Thiếu Du đang nhìn Lôi Tiểu Thiên cùng Lục Linh, hắn và Đông Phương Tử Quỳ đã từ từ đáp xuống.
- Thiếu Du huynh đệ.
Lôi Tiểu Thiên nhìn Lục Thiếu Du, dường như kỳ quái vì sao Lục Thiếu Du đi chung với Đông Phương Tử Quỳ.
Bóng dáng xinh đẹp của Đông Phương Tử Quỳ đáp xuống cùng với Lục Thiếu Du, không ít thanh niên nhìn thấy cảnh này đều ghen ghét nhìn Lục Thiếu Du, với khí chất và tư sắc của Đông Phương Tử Quỳ, đặt ở nơi nào cũng là hồng nhan họa thủy.
Lục Thiếu Du cũng phát hiện nhiều người hận mình, nhưng hắn không quan tâm tới chuyện như vậy.
Nhìn qua ngọn núi phía trước, Lục Thiếu Du có thể cảm giác được Tử Lôi Huyền Đỉnh trong đan điền chấn động tăng lên, Tử Lôi Huyền Đỉnh trong người dường như bị dẫn dắt, hắn lập tức hỏi Lôi Tiểu Thiên cùng Lục Linh:
- Nơi này có phát hiện gì sao?
Vừa dứt lời ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn qua mấy người đang đứng ở đây, cầm đầu là Dạ Mị.
- Bên trong có hiểm địa, nghe nói có vài người thần hồn câu diệt, có lẽ có quan hệ với thánh vật.
Lôi Tiểu Thiên nói với Lục Thiếu Du.
- Ân.
Lục Thiếu Du gật gật đầu, hiện tại hắn nhìn thẳng vào Dạ Mị bên kia.
- Lục Thiếu Du, thiên đường có của ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, ta không thể không bội phục lá gan của ngươi.
Dạ Mị Thân Vương bước tới, hàn khí chấn động, lời lẽ âm trầm.
- Dạ Mị Thân Vương muốn đối phó Lục Thiếu Du.
Người chung quanh cảm giác được Dạ Mị đang sinh ra sát ý, lập tức lui ra xa.
- Ai chết còn chưa biết.
Lục Thiếu Du âm trầm, bản thân Dạ Mị đã cực kỳ khó dây vào, so với Thanh Lôi Thân Vương không hề nghi ngờ còn cường hãn hơn, mà bản thân không thiếu người, trong đó có hai tử kim huyền lôi sử đi theo, đều là nhị nguyên Hóa Hồng, thực lực cũng không kém.
Nhưng đội hình này không làm cho Lục Thiếu Du e ngại, Lục Thiếu Du rất rõ ràng, ít nhất những người này muốn đối phó chính mình cũng không dễ dàng.
Lục Thiếu Du dứt lời, hắn nhíu mày, nhìn qua Lục Linh, Lôi Tiểu Thiên và Đông Phương Tử Quỳ ba người, nói:
- Việc này không quan hệ với các ngươi, chớ xen vào.
- Lục soái, chúng ta...
Lục Linh định nói gì đó, bị Lục Thiếu Du chen ngang, nói:
- Ta không phải người mà bọn họ có thể đối phó, có ít người ngại mạng dài ta tự nhiên hoan nghênh, các ngươi nhúng tay sẽ ảnh hưởng tới ta, lui ra đi.
- Vâng.
Lục Linh nghe vậy, nhìn Lôi Tiểu Thiên, ánh mắt lăng lệ nhưng vẫn hậm hực lui ra sau.
Đông Phương Tử Quỳ nhìn qua người Lục Thiếu Du, ánh mắt chấn động, bóng dáng uyển chuyển cũng lui lại.
Vào lúc này Phi Long Thân Vương, Kim Lôi sử Diêm Cương đều âm thầm quan sát tràng diện, ánh mắt ám động, thần sắc phức tạp.
Xuy xuy!
Dạ Mị cầm đầu mười mấy đạo thân ảnh bao vây Lục Thiếu Du vào trong, dùng Dạ Mị Thân Vương, Lôi Hồn sử, Lôi Dạ sử ba người làm chủ.
Những người còn lại biết thực lực mình không đủ, đều đứng xa một chút, rất nhiều người kiêng kị Lục Thiếu Du lúc trước một chiêu đánh chết Lôi Lang Sử.
- Lục Thiếu Du, ngươi hôm nay có chắp cánh khó thoát.
Dạ Mị Thân Vương lạnh lẽo nhìn Lục Thiếu Du, cười nói:
- Ngươi sẽ trả giá vì hành vi của mình thật nhiều.
- Chỉ bằng các ngươi?
Lục Thiếu Du lườm mười người sau lưng Dạ Mị, đều là có khí tức Minh Linh chấn động, chung quanh còn có không ít người chủng tộc Minh Linh, nhưng mà không tham gia vào. Xem ra đúng như điện chủ Tuyên Cổ Điện Hậu Khánh Lâm nói, chủng tộc Minh Linh khổng lồ, có chút không qua lại với nhau, thế lực rắc rối phức tạp, chính mình không phải quá rõ ràng.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn chưa đủ?
Dạ Mị âm trầm nhìn Lục Thiếu Du, nhìn qua Lục Thiếu Du nói:
- Dạ U chết có quan hệ với ngươi, ngươi cũng biết hắn là ai, hắn chính là phu quân của ta, vì thế ngươi sẽ trả giá thật nhiều.
Nói xong lời cuối cùng, sát ý trong mắt Dạ Mị bắn ra không chút che dấu.
- Dạ U...
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, hắn nhớ tới trong thông đạo đi từ Thương Khung chiến trường tới thế giới Thượng Thanh thiên giới mật địa, trong đám người vây công mình do Dạ U của Dạ Xoa nhất tộc tu vị tam nguyên Hóa Hồng cầm đầu.
Lập tức, Lục Thiếu Du cười lạnh, sát khí bộc phát nhìn Dạ Mị Thân Vương, nói:
- Dạ U thần hồn câu diệt rồi, ngươi đã đưa tới cửa, vậy cũng đừng rời khỏi Thánh Cảnh nữa.
Nhìn Lục Thiếu Du, Dạ Mị Thân Vương lạnh giá, nói:
- Lục Thiếu Du, lúc này không có kẻ nào cứu ngươi đâu.
Đột nhiên Dạ Mị Thân Vương đánh một đạo thiểm điện tử kim về phía Lục Thiếu Du, đám người chung quanh không dám ngăn cản.
Người ở đây hiểu rõ thực lực của Dạ Mị Thân Vương mạnh nhất nơi này, ai dám ngăn cản, sợ rằng sẽ chết, cho nên bọn họ rút lui ra sau.
Thiểm điện lao thẳng về phía Lục Thiếu Du, khí tức âm hàn làm Lục Thiếu Du cảm thấy áp lực thật lớn.
- Thời không thác loạn.
Lục Thiếu Du nhanh chóng tránh đi.
- Thời gian áo nghĩa, không gian áo nghĩa.
Ánh mắt Dạ Mị Thân Vương kinh ngạc, dường như không nghĩ tới tốc độ của Lục Thiếu Du nhanh như vậy, trong mắt hắn điều khiển thiểm điện đuổi theo Lục Thiếu Du, quát lớn:
- Muốn chạy trốn, hôm nay ngươi chắp cánh khó thoát.
Xoẹt.
Ngay lúc này thân ảnh Dạ Mị Thân Vương đuổi theo.
Đột nhiên sau lưng Lục Thiếu Du có hai cánh mở ra, từng lân phiến hồn nhiên thiên thành, nương theo đó là uy năng khủng khiếp làm cho mọi người ở đây có xúc động quỳ xuống.
Hai cánh chấn động, thân ảnh Lục Thiếu Du lao đi với tốc độ khủng bố, trực tiếp vượt qua bên cạnh Lôi Hồn sử cùng Lôi Dạ sử hai người, bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng.
- Chết đi!
Lục Thiếu Du quát lớn, hai cánh sau lưng cắt ngang không gian, nương theo đó là vô số vết nứt không gian đen kịt, hai cánh trực tiếp cắt qua thắt lưng hai người Lôi Hồn sử và Lôi Dạ sử, dễ dàng không bị trở ngại gì cả.
Trên không trung, Dạ Mị Thân Vương đuổi theo sau lưng Lục Thiếu Du, trong tay bắn ra lôi đình phá không đánh vào lưng Lục Thiếu Du.
Phần phật...
Thân ảnh Lục Thiếu Du vỡ ra, hóa thành khói biến mất.
- Không tốt, mắc lừa rồi, Lôi Dạ, Lôi Hồn cẩn thận...
Vào lúc này sắc mặt Dạ Mị run rẩy, lời nói còn chưa dứt đã nghe hai tiếng hét thảm thiết vang lên.