“Không phải anh đau sao, em… em xoa bóp cho anh.”
Tôi vụng về ôm chân anh, xoa bóp lung tung một mạch.
“Ngốc, nếu chúng có thể đau, anh sẽ cúi đầu lạy em.” Anh ngọ nguậy muốn dịch chuyển chân mình.
Nhưng trong nháy mắt, đôi chân lặng lẽ như chết kia bỗng dưng run rẩy lên.
“Chúng… chúng động đậy kìa.” Tôi há mồm trợn mắt, theo bản năng ôm chặt chúng lại.
“Ừ, chân bị co giật.” Anh kêu lên một tiếng đau đớn, phần cơ thể bên trên gắng gượng chống đỡ, nặng nề ngã lại xuống giường.
“Anh, Khải, anh gắng chịu đựng nhé!” Tôi hoang mang lo sợ, chân của anh trong lòng tôi càng lúc càng run dữ dội, tôi chỉ có thể ôm chặt, thật chặt.
“Có phải anh vẫn còn đau ở đâu nữa không? Hả?” Nhìn khuôn mặt nhịn đau của anh, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô dụng. “Nếu đau thì phải kêu ra chứ.”
“Đau dây thần kinh sau lưng, một lát sẽ hết.” Đôi chân run rẩy kéo theo cả cơ thể anh cũng thành một thể rung động, hai tay anh vô thức nắm lấy cẳng chân của tôi, ra sức véo.
Giằng co một hồi, khi màn kinh khủng ấy kết thúc, có một thứ cảm giác như từng trải qua sinh tử. Nhìn anh kiệt sức như thế, tôi bỗng nhiên hiểu được anh thật sự đã không còn là anh trước kia nữa.
Tôi cẩn thận ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh, thời khắc này thật yên lặng, sự yên lặng sau cơn bão táp cuồng phong.
“Khoẻ rồi.” Một lúc sau, anh mở mắt ra, cười yếu ớt.
“Anh nằm đi, em nằm cùng anh.” Tôi chèn cho anh một cái gối, cảm thấy bờ vai anh dần dần thả lỏng.
“Phiên Nhiên, không cần khổ cực như vậy, em cũng nên đi đi.” Anh chống giường, chậm rãi ngồi dậy.
“Dáng vẻ anh thế này, em có thể đi sao?”
Bíp — Một tiếng kêu, cái máy fax chết tiệt lại bắt đầu hí lên.
Ánh mắt anh một thoáng như dừng lại ở đâu đó.
“Anh muốn xem không?” Khẩu khí của tôi không mấy thiện cảm, cảm giác cái máy fax kia cứ như người thứ ba đáng ghét vậy.
“Phiên Nhiên, mang giúp anh laptop và tài liệu mới nhận được qua đây.” Tâm tư của anh đã không còn đặt trên cơ thể mình nữa, biểu cảm thay đổi thành vẻ nghiêm túc.
“Anh xác định mình thật sự muốn xem chứ?” Tôi đến cạnh bàn làm việc, ôm đồm đống văn kiện ngập tràn những biểu đồ. “Có cái gì đầu tư đáng giá mà anh không cần đến tính mạng vậy chứ! Tiền thật sự quan trọng vậy sao?”
“Phiên Nhiên, hiện giờ không phải là lúc bốc đồng hay không, haiz…” Anh rõ ràng đã lê đến cạnh giường, muốn với lấy chiếc xe lăn cạnh giường.
“Anh…” Tôi xót xa trong lòng, “Nếu em cầu xin anh, anh sẽ không xem chứ.”
“Đưa cho anh!” Anh chìa tay, vẻ mặt mệt mỏi, lạnh lùng.
“Không đưa.” Tôi thầm nói với mình phải bướng bỉnh hơn anh.
“Phiên Nhiên, không đùa giỡn đâu.” Anh kiên nhẫn với chiếc xe lăn.
“Anh đã bệnh thành như thế này, còn gì có thể đùa giỡn nữa.” Tôi giận dữ, hất đi, đám giấy rơi lộn xộn.
“Em…” Ánh mắt anh âm u, chống tay để lê người xuống giường.
Tôi thất vọng nhìn – Anh, đương nhiên đang nặng nề kéo nửa người, nhặt từng tờ tài liệu rơi trên mặt đất lên.
Tôi nhất thời khóc nhoè nhoẹt mặt mũi.
“Anh thật ngoan cố.” Tôi nghiến răng nói, nhặt đám tài liệu còn lại lên, để vào tay anh, “Anh muốn xem thì xem đi. Ở trước mặt anh, em chưa bao giờ thắng được cả.”
Sau đó, tôi đập cửa đi ra, tiếng cửa đập mạnh khiến lòng tôi cũng run lên.
Tôi mở cặp lồng cơm ra, cơm nắm tôi làm cho anh là tự tay tôi đã nắm những hạt cơm chín lại, tôi không biết nấu ăn, nhưng tôi muốn nói với anh rằng tôi đang học nấu. Tuy nhiên có lẽ tôi đã đánh giá cao tầm quan trọng và sự ảnh hưởng của mình với anh ấy.
Tiền, đầu tư, làm lớn làm nhỏ, thật sự quan trọng như vậy sao? Nếu tính mạng không còn thì những thứ này có ý nghĩa gì chứ?
Tôi liếm nước mắt chảy bên môi mặn chát.
Tờ báo tả tơi bên cạnh loạt xoạt, không biết vật nào may mắn tồn tại dưới cái mông nữa.
Tiêu đề viết hoa: “TẬP ĐOÀN HỌ BẠCH – HỌA ĐẾN DỒN DẬP”.
Một cước tôi đạp tung cửa phòng anh, anh cứ như vừa mới gặp mặt tôi vậy, từ đống tài liệu ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.
“Đây là gì?” Tôi đặt tờ báo xuống trước mặt anh.
“Không là gì cả!” Anh liếc mắt.
“Em là thế nào của anh?” Tôi cắn răng, hỏi vấn đề chủ chốt.
Anh trầm lặng rất lâu, chậm rãi nói: “Em đồng ý cho anh thời gian…”
“Anh có yêu em không?” Tôi cắt ngang, trái tim yếu ớt bị đâm một dao tàn nhẫn.
“Phiên Nhiên, hôm nay em làm sao thế?” Anh muốn kéo tay tôi.
Tôi nghiêng người tránh được.
“Anh yêu tiền, yêu danh yêu lợi phải không?” Trái tim tôi càng lúc càng lạnh lẽo.
“Em biết em đang nói gì không?”
“Nếu em nói dù cơm canh đạm bạc em cũng ở bên cạnh anh thì anh có buông tay không, vì em! Em thật sự rất sợ anh sẽ… chết.” Tôi bắt đầu run lên, chữ “chết” kia khiến tôi lạnh người, thứ cảm giác trước đây tôi chưa từng trải qua.
“Em nghe anh giải thích…” Anh khẩn thiết cau mày.
“Không cần giải thích, giải thích có nghĩa là anh không muốn vì em mà từ bỏ những vật ngoài thân này! Ha, em là ai chứ, em không là gì cả!”
“Phiên Nhiên! Em bình tĩnh chút được không?”
“Em rất bình tĩnh, chưa bao giờ bình tĩnh thế này anh Bạch ạ.” Tôi ngang bướng bước đi với đôi mắt đẫm lệ, túi khoác trên lưng, cố nhấc đôi chân đang rụng rời bước đi.
Tôi ngã người lên giường, lặng lẽ khóc, đống thư tình đã đọc qua kia bỗng nhiên rất chân thật mà cũng rất mờ ảo.
Anh yêu tôi, anh không yêu tôi, mà có thể anh yêu tôi, chỉ là tình yêu đó không đủ đầy mà thôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy hôm nay mình rất nóng nảy điên cuồng, vô cớ gây sự.
Tôi bất an, vùi mình trong chiếc gối, cầu xin một chút an ủi ấm áp của nó.
Tâm tình cũng theo màn đêm chầm chậm lắng lại, tôi bỗng dưng thò đầu từ trong đám chăn ra, nghẹt thở nghĩ lại tất cả những gì tôi đã làm hôm nay.
Tôi nghĩ nhất định là mình điên rồi. Cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang nhảy nhót thời gian, anh ấy không gọi điện cho tôi, tôi không chịu được, nhẹ nhàng thở dài, có chút thấy mất mát.
“Bố –“ Khi tôi đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy chồng cũ của mẹ đang ngồi nghiêm túc trên ghế sô pha.
“Ừ”. Bố tôi gật đầu.
“Hôm trước, xin lỗi.” Tôi do dự một chút, nín thở nói lời xin lỗi.
“Uhm.” Ông hừ một tiếng, xem biểu tình có vẻ như rất muốn tôi phải nhận sai mới có thể bỏ qua. Tôi kiên quyết chớp mắt, quay người về phòng.
“Đi đâu vậy? Ta còn có lời muốn nói.”
“Nói đi, con nghe.” Tôi đứng trước cửa phòng, cách rất xa ông.
“Ngày mai con đi gặp một người với ta. Nhất định phải đi!” Nửa câu sau bổ sung ông còn lớn tiếng nhấn mạnh.
“Con đau đầu, không đi đâu.” Tôi lập tức giả bộ dáng vẻ ốm đau bệnh tật.
“Con ở cạnh một người tàn phế sắp phá sản thì đầu con chắc sẽ không đau nữa.” Ông nổi khùng đứng dậy, nếp nhăn trên mặt bắt đầu run lên.
“Ông nói gì!” Tôi hét lên. Tôi nghĩ đến chuyện ban ngày, dáng vẻ ốm yếu của anh vùi đầu vào đống tài liệu, còn cái máy fax đáng ghét mãi không ngừng hoạt động kia nữa.
Tôi không biết mặt mũi tôi có tái nhợt không nhưng nhất định rất khó coi, vì tôi có thể cảm thấy phổi mình đang thiếu không khí trầm trọng.
“Bố, bố có thể giúp anh ấy mà, đúng không.” Giọng nói tôi yếu ớt và trống rỗng.
Trên thương trường làm ăn, có tiền không phải có quyền sao? Tôi nghĩ.
“Vậy con cùng ta đi gặp một người, ngày mai! Có điều so sánh đi, con sẽ biết cái gì là tốt.” Ông trầm tư một lát rồi nói, trong giọng nói tràn ngập tư thế của người thương lượng đã thắng cuộc.
“Được, con đi. Như thế bố sẽ giúp anh ấy.”
“Ta đồng ý, nhưng làm thế nào thì con không được xen vào.”
“Tôi có thể gọi cô là Phiên Nhiên không?” Trước mắt là người đàn ông mà theo như lời bố nói là một người con trai thanh tú.
“Có thể.” Tôi cười có lệ, đây chính là kết quả của giao dịch. “Anh Phương làm việc ở đâu vậy.” Tôi cười gượng.
“Cứ gọi tôi là Minh Khắc, tôi làm việc ở công ty kiểm toán.” Anh ta dịu dàng nói, không giống A Khải chút nào.
“A, thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp, ha ha.” Tôi bắt đầu đứng ngồi không yên, không biết tiếp tục nói chuyện thế nào.
“Bác Lâm có nói với em là anh đã chú ý đến em từ rất lâu rồi không.” Ánh mắt chăm chú của anh ta khiến tôi có chút lúng túng.
“Chưa, haha.” Tôi nhìn xung quanh.
Tầm mắt tôi dừng lại ở nơi cách đó không xa, cơ thể anh từ từ đến gần.
Vì sao lại có thể gặp anh ở nơi này, trái tim tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Đôi mắt hoang mang của tôi đối diện với đôi mắt tối sầm của anh, đó là thời khắc tất thảy mọi thứ đều lặng đi.
Một chút biểu tình trên mặt anh cũng không có, anh cứ như thế nhìn tôi, ánh mắt nhìn thật cô đơn.
Sau đó, thư ký của anh đẩy anh đến một bàn ở góc xa, ở đó lại là một người mà tôi biết, Diệp Phi, là bạn của anh ấy thời đại học.
Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng, tôi không biết mình đang nói gì, cũng không biết nên nói gì. Tôi không ngừng nghĩ đến việc anh ấy đang nghĩ gì.
“Phiên Nhiên.” Phương Minh Khắc giọng dò hỏi. “Có phải em không khoẻ không?”
“Anh Phương, tình cảm mua bán anh có muốn không.” Tôi thình lình phun ra câu đáng sợ đó.
“Em…” Phương Minh Khắc lúng túng.
“Vì em muốn bố em giúp bạn trai mình nên mới gặp mặt anh, xin lỗi, em đã lừa gạt anh.” Ngập tràn trong đầu tôi là ánh mắt cô đơn của anh.
“Hiểu rồi. Sự thẳng thắn của em khiến anh cảm thấy rất nhẹ nhõm.” Phương Minh Khắc mỉm cười nhìn tôi, “Anh sẽ giúp em giữ bí mật với bố.”
“Cảm ơn.” Đầu óc tôi lập tức thức tỉnh, ừng ực uống hết một cốc cà phê chắc hẳn rất đắt, nhưng thật khổ, nó không hợp với một người không thích đồ uống này như tôi.
“Cà phê, anh trả tiền, em không có tiền đâu.” Tôi đẩy cốc cà phê, quay đầu nhìn về góc xa kia thì thấy người đã đi rồi.
Tôi liên tiếp gọi điện thoại cho anh nhưng máy đã tắt. Ở nhà cũng chưa thấy người về.
Tôi thất thần nhìn di động, thực ra lúc này tôi rất muốn nói với anh rằng tôi đã so sánh và phát hiện anh là người tốt nhất.
Tôi cố gắng hồi tưởng lại thật lâu, cuối cùng nghĩ đến điện thoại chỗ làm việc của anh.
Khi nghe thấy người thư ký nói anh Bạch đang tiếp khách, chân tôi bắt đầu vội vã chạy nhanh.
“Tôi chỉ có một điều kiện, cậu rời xa Phiên Nhiên, tôi sẽ cho cậu mượn 10 triệu tệ (*hơn 30 tỉ VNĐ*), còn có sự hợp tác khi nãy phụ thêm nữa.” Tôi ngạc nhiên nghe tiếng bố tôi vọng đến từ phòng làm việc của anh.
“Bác Lâm, xin lỗi, chuyện hợp tác cháu rất vui vẻ, bác đồng ý cho cháu mượn tiền quay vòng vốn là điều bọn cháu cầu cũng không được, nhưng Phiên Nhiên tuyệt đối không được đem ra là điều kiện giao dịch.”