Lư Sơn Kỳ Nữ

Chương 30: Âm dương ma ảnh

Chỉ trong nháy mắt Thúy Thúy đã uống cạn hết chén rượu của Thúc Độ, rồi cười

 

vẻ kiêu ngạo hỏi lại Thúc Độ rằng.

 

-Bạn già họ Dương, Thúy Thúy tự tin môn Thần Long Hấp Thuỷ này khá đẹp

 

măt, nếu bạn có thể làm được như vậy thì Thúy Thúy này sẽ nói ngay cho bạn biết

 

Độc Cô Sách hiện giờ đang đi về phía nào ngay.

 

Thúc Độ thấy Thúy Thuý diễn pho "Thần Long Hấp Thuỷ" ấy mới biết công lực

 

của Thúy Thúy quả thực rất cao siêu, không kém công lực của mình là bao. Nên y

 

cũng ngấm ngầm vận chân khí mà lớn tiếng đáp:

 

-Điền cô nương đã nói như vậy. Thúc Độ mỗ cũng đành gắng hết sức bắt chước

 

cô nương một phen.

 

Y vừa nói xong mắt nhìn vào chén rượu của Thúy Thúy, rượu trong chén của

 

nàng đã bỗng hoá thành hai vòi rượu tia thẳng lên trên cao.

 

Nàng chờ Thúc Độ uống xong chỗ rượu đó mới tủm tỉm cười và khen ngợi rằng:

 

-Lưỡng Nghi Chân Khí của bạn già họ Dương quả thực cao minh, chỉ noịo pho

 

Song Long Hấp Thuỷ này của bạn, cũng đủ làm cho Thúy Thuý thấy gừng càng già

 

càng cay, hổ già vẫn oai phong như thường. Như vậy bạn có thể kiếm Độc Cô Sách

 

được đấy.

 

Thúc Độ nghe Thúy Thúy khen "Lưỡng Nghi Chân Khí" của mình, có vẻ đắc trí

 

mỉm cười đáp:

 

-Điền cô nương, Thúc Độ này rất may mắn đã thông qua được cuộc khảo thí

 

này. Vậy bây giờ cô nương mau nói cho Dương mỗ biết Độc Cô Sách ở đâu đi?

 

Thúy Thúy lại vừa cười vừa hỏi tiếp:

 

-Bạn già họ Dương có ngại đi xa không?

 

Thúc Độ nhanh nhảu đáp:

 

-Tuy mỗ không dám quá tự phụ, nhưng thực sự mỗ coi ngàn dặm chỉ gần như

 

người thường đi trăm trượng thôi.

 

Thúy Thúy nghe nói gật đầu lia lịa, cười õng ẹo nói tiếp:

 

-Như vậy thì hay lắm, vì Độc Cô Sách không có chỗ ở nhất định nay đây mai đó,

 

nếu bạn họ Dương muốn tìm kiếm y, thì có lẽ phải đi khắp chân trời góc biển mới

 

thấy được.

 

Thúc Độ cười khẩy đáp:

 

-Y lên trời mỗ đuổi theo lên tận điện Linh Tiêu, mà y xuống bể mỗ cũng theo

 

xuống tận Thuỷ tinh cung.

 

Thúy Thúy thất cười nói tiếp:

 

-Bạn đã coi Độc Cô Sách như kẻ đại thù như vậy, thì hãy nghe Thúy Thúy đọc

 

bài thờ này cho bạn nghe trước.

 

Thúc Độ gượng cười đáp:

 

-Điền cô nương, Dương mỗ không muốn nghe thơ của cô nương mà chỉ muốn cô

 

nương cho biết ngay hiện giờ Độc Cô Sách ở đâu thôi.

 

Thúy Thuý lại cười vẻ rất lẳng lơ nói tiếp:

 

-Tính nết của Độc Cô Sách rất kỳ quái, không khác gì những cánh bèo, phiêu

 

bạt tới đâu đậu tới đó. Bài thơ này trong đó có chỉ chỗ đi của y, chả lẽ bạn lại

 

không muốn nghe hay sao?

 

Thúc Độ vội đỡ lời:

 

-Thế xin cô nương mau đọc cho Dương mỗ này nghe đi?

 

Thúy Thúy đã đưa mắt liếc nhìn Độc Cô Sách một cái rất tình tứ, rồi thủng thẳng

 

ngâm rằng:

 

-Hạ Nhật trường cư Thổ Lỗ Phồn

 

Thu Lai ái xuất Ngọc Môn Quan

 

Nghiêm Đông Đại Tuyết Sơn trung trú.

 

Tam xuân hoa phát hí nhân gian.

 

Tạm dịch:

 

Thổ Lỗ Phồn sống qua tháng hạ,

 

Thu tới rồi ra ải Ngọc Môn,

 

Đông về ở Đại Tuyết Sơn,

 

Hoa xuân phới phới vui chân phố phường.

 

Bốn câu thơ của nàng ta làm cho Độc Cô Sách không sao nhịn được, suýt tí nữa

 

thì bật cười thành tiếng, chàng phải vội nâng chén rượu lên uống, để che lấp thái

 

độ tức cười ấy của mình.

 

Còn Thúc Độ thì cau mày lại nói:

 

-Độc Cô Sách quả thực là quái nhân, mùa hè thì đi Thổ Lỗ Phồn (một nơi có sa

 

mạc nóng hổi nhất) để ở, mùa đông lại lên núi Đại Tuyết mà trú chân...

 

Thúy Thúy lại vừa cười vừa đỡ lời:

 

-Người trong võ lâm vẫn thường nói: "Đông luyện tam cửu Hạ luyện tam phục",

 

nếu mùa Hè nóng nực mặc áo lông cũng không đổ mồ hôi, mùa Đông giá lạnh chỉ

 

mặc có một cái áo mỏng dính cũng không thấy rét, thì nội công mới gọi là luyện

 

tới mức có hoả hầu tương đương. Người nhà nghề chỉ nhìn thoáng qua một cái, là

 

biết ngay được tài ba của đối phương như thế nào. Bạn già là một tay nhà nghề cao

 

minh, thì nên nghe lời của Thúy Thúy này, mùa hè thì đi Thổ Lỗ Phồn, mùa đông

 

lên núi Đại Tuyết mà tìm kiếm Độc Cô Sách. Nhưng Thúy Thúy cũng xin nhắc nhở

 

bạn một điều là Độc Cô Sách, mùa hè dám đi ở Thổ Lỗ Phồn, mùa đông dám lên

 

núi Đại Tuyết, như vậy đủ thấy nội công của y không phải là tầm thường.

 

Nghe thấy Thúy Thúy nói như vậy mặt lộ sát khí lên ngay, Thúc Độ đáp:

 

-Mỗ cũng biết tiểu bối Độc Cô Sách ấy phải võ nghệ khá cao siêu, bằng không y

 

giết sao nổi con gái của mỗ.

 

Diệu Liên liền xen lời hỏi:

 

-Có phải lệnh ái đi một mình, mà bị Độc Cô Sách giết hại không?

 

Thúc Độ lắc đầu đáp:

 

-Nó đi với chồng nó là Lâm Thanh Kiệt.

 

Diệu Liên mỉm cười hỏi tiếp:

 

-Thế sao lệnh tế lại không đi cùng với Dương huynh để cùng tìm kiếm Độc Cô

 

Sách trả thù?

 

Thúc Độ thở dài một tiếng rồi đáp:

 

-Nội tử Sở Lục Châu vì quá thương con gái cưng, hay tin ấy đau lòng khôn tả, rồi

 

bỗng nổi khùng ra tay đánh chết Lâm Thanh Kiệt ngay, có lẽ lúc ấy nội tử đã mê

 

man không hay biết gì cả? Thúy Thúy lại còn tưới dầu lên đống lửa, đứng cạnh xen

 

lời nói:

 

-Vợ cưng đau năng, con gái cưng bị chết một cách rất thảm không con rể yêu bị

 

diệt vong. Thù này không trả thì nguôi hận sao được? Thảo nào bạn già họ Dương

 

không quản ngại đi khắp chân trời góc biển mà phải tìm cho ra tung tích của Độc

 

Cô Sách mới thôi.

 

Dương Thúc Độ nghiến răng mím môi đáp:

 

-Điền cô nương nói rất đúng, phen này dù có đi mòn giày sắt, Thúc Độ cũng

 

không nản trí. Cám ơn cô nương đã chỉ điểm cho Dương Mỗ như vậy, mỗ phải cáo

 

từ ngay đây.

 

-Độc Cô Sách đã thích mùa thu ra ngoài Ngọc Môn Quan thì phen này mỗ thể

 

nào cũng phải đi bãi sa mạc ở phía Tây Bắc của tỉnh Tân Cương một phen.

 

Thúy Thúy lại nói tiếp:

 

-Bạn già họ Dương làm như vậy rất phải, vì nếu không nhân mùa thu mùa đông

 

này đi ra ngoài Ngọc Môn quan với Đại Tuyết Sơn để tìm kiếm y mà chờ đến tam

 

xuân hoa nở, khi y về nhân gian du hí, thì lúc ấy thực không biết đi đâu mà tìm

 

kiếm thấy y nữa.

 

Thúc Độ nghe nói liền chắp tay chào, rồi phất áo bào một cái đã hoá thành một

 

bóng đỏ nhanh như điện chớp lướt ra khỏi Đơn Quế giáp ngay.

 

Thúy Thúy đưa mắt nhìn theo, chờ tên ma đầu cái thế ấy mất dạng rồi, nàng

 

quay mặt lại nhìn Độc Cô Sách cười tươi như hoa nở.

 

Diệu Liên cau mày nói:

 

-Thúy muội, ngu tỷ cũng biết lời nói của hiền muội là giả dối mà lão ma đầu

 

phen này đã bị mắc hỡm hiền muội một phen thực đau đớn.

 

Thúy Thúy cười khẩy đáp:

 

-Ai bảo y cậy mình già nua làm bộ làm tịch không coi ai vào đâu hết, thì tất

 

nhiên phải để cho y bị mắc hỡm một phen nên thân. Trước mặt có Phật không vái,

 

mà lại phải đi xa ngàn dặm ra tận Ngọc Môn quan, như vậy đại tỷ bảo tiểu muội

 

không tức cười đến nghẹt thở sao được?

 

Diệu Liên kêu "ồ" một tiếng, đưa mắt nhìn Độc Cô Sách, rồi ngạc nhiên hỏi

 

Thúy Thúy tiếp:

 

-Thúy muội nói như vậy, chả lẽ lão đệ này không phải là Mộ Dung Bích gì hết,

 

mà lại là Độc Cô Sách mà Tam Liệt Dương Ma đang tìm kiếm đấy à?

 

Đàn bà con gái đa số hay ghen tuông, nhất là đối với người tình yêu quí thì

 

không bao giờ chịu để cho người khác được chia sẻ tình yêu của mình, Thúy Thúy

 

hồi nãy có nói định giới thiệu Độc Cô Sách cho Tần Diệu Liên, đó chỉ là nói lấy

 

lòng đãi môi đấy thôi, chứ bao giờ người yêu đã ngồi cạnh, thì nào nàng chịu tuân

 

theo lời hứa trước? Vì thế mà nàng rất hối hận hồi nãy đã trót lỡ lời. Đồng thời

 

nàng lại cố nghĩ cách cứu vãn, nàng liền vừa cười vừa đỡ lời:

 

-Đại tỷ chỉ đoán sai có một chữ thôi, chàng là Độc Cô Kiên, còn Độc Cô Sách

 

chính là anh của chàng, hai người cũng cao lớn và anh tuấn như nhau, mặt mũi

 

cũng giống hệt như đúc vậy.

 

Độc Cô Sách nghe thấy Thuý Thúy nói như thế, biết ngay dụng ý của nàng liền,

 

chàng nghĩ bụng:

 

"Chỉ đối phó một mình Lục Y U Linh vẫn dễ hơn đối phó thêm cả Thiên Hương

 

La Sát một lúc".

 

Cho nên, chàng mới làm thinh và mặc nhận là Độc Cô Kiên và cũng không chịu

 

nói rõ là Độc Cô Sách.

 

Diệu Liên không ngờ bên trong lại có nhiều khúc tiết như thế. Y thị trông thấy

 

Độc Cô Kiên đẹp trai như vậy đã ái mộ rồi, và y thị nghe thấy Thúy Thuý nói Độc

 

Cô Sách đẹp trai như Độc Cô Kiên, khiến y thị chỉ mong Độc Cô Sách có mặt ngay

 

tại đây để mình được hú hí tức thì có phải là sung sướng biết bao nhiêu không?

 

Mặt lộ vẻ cười rất huyền bí, Thúy Thúy hỏi Diệu Liên tiếp:

 

-Đại tỷ có biết tiểu muội định biếu đại tỷ một môn lễ vật rất hãn hữu không?

 

Diệu Liên ngơ ngác cứ ngẩn người ra nhìn Thúy Thúy vừa cười vừa nói tiếp:

 

-Trước khi đại tỷ chưa được Độc Cô Sách, người mà tiểu muội định giới thiệu

 

cho đại tỷ, đó là lão ma đầu đầy những xương khi nãy, chắc thế nào cũng thú vị

 

hơn các phàm phu tục tử nhiều.

 

Diệu Liên thất cười đáp:

 

-Thuý muội nói như thế là có ý nghĩa gì? Thúc Độ chả đi Ngọc Môn quan rồi là

 

gì?

 

Thúy Thúy cười khanh khách, có vẻ đắc trí đáp:

 

-Ngọc Môn quan ở ngoài sa mạc sung sướng sao bằng Ngọc Môn quan của đại

 

tỷ cơ chứ? Tiểu muội dám chắc không đầy nửa giờ nữa Dương Thúc Độ thế nào

 

cũng quay trở lại Đơn Quế giáp cam làm hung thần cho Thiên Hương La Sát chứ

 

không sai.

 

Diệu Liên nghe thấy Thúy Thúy nói như vậy biết bên trong thể nào cũng có ẩn ý

 

gì nên y thị cau mày lại suy nghĩ.

 

Độc Cô Sách cũng hoài nghi, không biết Thúy Thúy nói như thế để làm gì? Dù

 

sao Diệu Liên cũng là người lão luyện hơn, nên y thị chỉ hơi suy tính một chút đã

 

vỡ nhẽ ngay liền hỏi lại Thúy Thúy rằng:

 

-Thúy muội, ngu tỷ đã hiểu rồi. Có phải lợi dụng lúc tỷ thí nội công hút rượu,

 

khiến Thúc Độ đã trúng phải mưu kế của hiền muội rồi không?

 

Thúy Thúy gật đầu vừa cười vừa đáp:

 

-Đại tỷ đoán đúng đấy, tiểu muội đã ngấm ngầm bỏ một viên La Hán đông tâm

 

hoàn vào trong rượu. Thúc Độ không để ý đã hút thuốc đó vào bụng, chỉ một lát

 

nữa sức thuốc đi đến trái tim là y phải quay về Đơn Quế giáp yêu cầu Thiên

 

Hương La Sát mở lòng từ bố thí Dương Chi Cam Lộ chứ không sai.

 

Diệu Liên nghe nói kêu "ủa" một tiếng rồi cau mày lại nói tiếp:

 

-Thúy muội làm việc này kể cũng tai quái thật, nhưng không được thích đáng

 

lắm.

 

Thúy Thúy vội hỏi lại:

 

-Sao đại tỷ lại bảo không thích đáng? Chả lẽ đại tỷ hiềm Dương Thúc Độ chỉ có

 

một bộ xương bọc một bộ da nên đại tỷ không ưa thích phải không?

 

Diệu Liên mặt đỏ bừng lắc đầu không trả lời. Thúy Thúy đảo ngược đôi ngươi

 

một vòng, bật cười hỏi tiếp:

 

-Tiểu muội biết rồi, có phải đại tỷ sợ Sở Lục Châu biết chuyện nổi ghen sẽ tới

 

Đơn Quế giáp này vấn tội phải không?

 

Dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng, Diệu Liên đáp:

 

-Thúy muội đừng coi thường ngu tỷ. Dù Thiên Hương La Sát này hèn đến đâu

 

cũng chưa đến nỗi phải sợ hãi Thất Nhu Âm Ma.

 

Thúy Thúy mỉm cười hỏi tiếp:

 

-Đại tỷ đã không sợ Âm Ma đánh ghen, nhưng lại cảm thấy dù sao Dương ma

 

cũng khác phàm phu tục tử nhiều. Như vậy việc làm này của tiểu muội cũng có thể

 

so sánh với cổ nhân được chứ?

 

-Thúy muội bảo thủ đoạn này của hiền muội còn có thể so sánh với cổ nhân ư?

 

-Phải, tiểu muội đã làm mai bằng chén rượu ngon khiến Dương Ma phải bái

 

phục Ngọc Quan, như vậy có kém gì Hồng Lương xưa kia.

 

Diệu Liên vẫn gượng cười, lắc đầu không nói năng gì hết.

 

Quả nhiên lúc ấy bên ngoài Đơn Quế giáp đã có tiếng tà áo bay phất phơ trước

 

gió, hình như có võ lâm cao thủ đang ở xa phi ngựa tới.

 

Thúy Thúy giơ tay lên chỉ ra ngoài giáp khẩu, mỉm cười nói tiếp:

 

-Đại tỷ có nghe thấy không? Bộ xương tuy già nhưng vẫn còn thú vị đã tới...

 

Nàng chưa nói dứt thì Dương Ma đã quay trở lại đúng như ước đoán của nàng,

 

quả thật không sai chút nào.

 

Hồi nãy Thúc Độ hiện thân vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng lần này thì mặt

 

của y lại đỏ bừng, hai mắt ra hai luồng dục hoả.

 

Độc Cô Sách thấy thế kinh hãi thầm và nghĩ bụng:

 

"Sức thuốc của La Hán Tâm Hoàn lợi hại thật. Dương Thúc Độ người có nội

 

công thâm hậu đến như thế, có thể nói là sắp luyện tới mức thượng thừa rồi, mà y

 

vẫn không thấy sao kháng cự được. Nhờ Thúy Thúy cũng lẳng lặng cho ta uống

 

một viên, thì thế nào ta cũng không tránh khỏi tái diễn đêm ác mộng hoang đường

 

ở Tây Thi cốc chứ chẳng sai? Nếu phen này mà ta còn tái diễn giấc mơ ấy nữa, thì

 

có lẽ ta sẽ bị trầm luân bể dục mãi mãi".

 

Chàng càng nghĩ càng hãi sợ thì Thúy Thúy đã cất tiếng cười lanh lảnh nói với

 

Diệu Liên tiếp:

 

-Đại tỷ, bạn già họ Dương đã trở lại, chắc thể nào cũng có đại sự bí mật gì muốn

 

thương lượng với đại tỷ. Tiểu muội với Mộ Dung Bích huynh hãy tạm cáo biệt một

 

hai ngày nữa, chúng tôi sẽ trở lại, xin chị ban cho chén rượu mừng.

 

Diệu Liên rất ngượng nghịu, cau mày lại vừa cười vừa kêu gọi:

 

-Thúy muội...

 

Nhưng Thúy Thúy không trả lời, cứ kéo tay Độc Cô Sách, đưa mắt nguýt y thị

 

một cái, rồi thủng thẳng đi luôn.

 

Đã ra khỏi Đơn Quế giáp tất nhiên Độc Cô Sách đã thoát thân hơn nhiều. Tuy sợ

 

Thúy Thúy như rắn rết, nhưng chàng không muốn bỏ lỡ dịp may này để hỏi cho ra

 

câu chuyện mình vẫn hoài nghi bấy lâu nay, nên trong khi vừa đi chàng vừa nghĩ

 

bụng:

 

"Một đấu với một ta chẳng hãi sợ gì Thúy Thúy cả, nhưng cần phải đề phòng La

 

Hán Đáng Tâm Hoàn của nàng".

 

Độc Cô Sách là người thông minh tuyệt đỉnh, chi rhơi suy nghĩ một chút đã biết

 

ngay tình yêu của nam nữ càng tự nhiên càng thích thú, quý hồ mình cứ làm ra vẻ

 

rất yêu nàng thì không khi nào nàng lại dùng thứ thuốc mê thần đó để cho ta uống

 

để mất hết thú vị tự nhiên đi. Chờ tới khi nào ta hỏi rõ chuyện kia rồi thì ta sẽ kiếm

 

cách thoát thân mà cao bay xa chạy. Như vậy Thúy Thúy còn biết đi đâu mà tìm

 

kiếm nữa?

 

Lúc ấy Độc Cô Sách chỉ muốn biết rõ câu chuyện ở Tây Thi cốc ngày nọ, người

 

đã giao hợp với mình là ai thôi, chứ chàng không định tâm diệt trừ Thúy Thúy.

 

Vì Độc Cô Sách đã biết khi ở núi Mã Tích Thúy Thúy đã kết thâm thù với Uất

 

Trì Cảnh và Đinh Ngọc Sương rồi hiện giờ nàng ta đang đi khắp nơi rủ người để

 

báo thù, cho nên chàng mới phải để cho nàng sốgn mà lợi dụng nàng với các đồng

 

bọn tiêu diệt một phần thưcj lực của Hoàn Vũ Cửu Sát.

 

Vì chàng đã có mưu kế đó nên trong khi hai người đi đường, tay dắt tay, làm vẻ

 

rất âu yếm. Lúc ấy đi tới lưng một khoản núi nhỏ, nơi đó bị băng phủ cao hàng

 

trăm trượng trông như một giải băng ở trên không đổ xuống và sương mù bốc lên

 

như khói. Độc Cô Sách sực nghĩ ra một kế liền mỉm cười hỏi Thúy Thúy rằng:

 

Thúy đại tỷ, nơi đây cảnh sắc tuyệt đẹp chúng ta hãy ngồi nghỉ chân giây lát,

 

chẳng hay đại tỷ có bằng lòng không?

 

Thúy Thúy thấy chàng gọi mình là Thúy đại tỷ, người mềm nhũn ngay, đưa mắt

 

lườm chàng một cái rất tình tứ, rồi vừa cười vừa nói:

 

-Sách đệ, chúng ta đã đi khắp danh sơn của thiên hạ, thác nước đóng băng nho

 

nhỏ này thì đẹp đẽ gì, chi bằng chúng ta kiếm hang động cỏ âu yếm nhau một lúc

 

có hơn không?

 

Độc Cô Sách sợ Thúy Thúy tìm kiếm hang động sẽ bắt mình âu yếm với nàng

 

nên chàng cố ý đề nghị ngồi nghỉ chân ở chỗ ngoài trời này. Bây giờ chàng nghe

 

Thúy Thúy nói, chàng mới biết mình đoán không sai, nên chàng vội kiếm một tảng

 

đá lớn ở cạnh đó ngồi xuống vừa cười vừa đáp:

 

-Thúy đại tỷ, chỉ cần đại tỷ không chê bai tiểu đệ, thì chúng ta sẽ kết làm vợ

 

chồng sung sướng với nhau mãi mãi, hà tất phải nóng nảy nhất thời như vậy?

 

Mấy lời nói đó khiến Thúy Thúy khoái trí vô cùng, và chính nàng cũng muốn

 

thế thật, nên nàng tới cạnh chàng, ngồi xuống và hỏi:

 

-Ngu tỷ thấy Sách đệ đối xử với ngu tỷ rất tốt...

 

Độc Cô Sách đã quyết tâm muốn lấy lòng Thúy Thúy, nên chàng vội đỡ lời:

 

-Đại tỷ là người thiên hương quốc sắc, phong hoa tuyệt trần, lần trước được đại

 

tỷ yêu đương ở trong Tây Thi cốc, từ đó đến nay, ngày nào mà chả nhớ nhung đại

 

tỷ.

 

Thúy Thúy kêu ối chà một câu, ngắm nhìn Độc Cô Sách một hồi mới nói tiếp:

 

-Mồm mép của Sách đệ ngọt ngào thực, nhưng ngu tỷ có mấy lời này muốn hỏi

 

hiền đệ.

 

-Đại tỷ cứ hỏi đi, chuyện gì tiểu đệ biết thể nào cũng xin trả lời ngay.

 

Thúy Thúy ngồi xáp lại gần một chút rồi hỏi:

 

-Hiền đệ bảo thương và nhớ nhung ngu tỷ như thế sao ngu tỷ có viết lại mấy chữ

 

ở Tây Thi cốc, hẹn hiền đệ đến Nguyên Tiêu tới Thái Hồ gặp gỡ nhau, sao không

 

thấy hiền đệ tới phó ước?

 

Độc Cô Sách thấy mình đàng nào cũng đã nói dối rồi thì nói dối luôn một thể,

 

nên chàng giả bộ, lắc đầu thở dài đáp:

 

-Đại tỷ còn nhẫn tâm trách tiểu đệ như vậy. Vì đêm hôm Nguyên Tiêu đi phó

 

ước với đại tỷ, suýt tý nữa Độc Cô Sách này bị chôn thân ở trong Thái Hồ.

 

Thúy Thúy thất kinh, vội hỏi tiếp:

 

-Cái gì? Hiền đệ có tới Thái hồ đấy à?

 

Độc Cô Sách gượng cười đáp:

 

-Vì quá nhớ đại tỷ, không đợi chờ đến ngày Nguyên Tiêu, đã vội đi Thái Hồ

 

ngay. Hôm đó mới là ngày hai mươi tháng Chạp, tiểu đệ một mình bơi thuyền trên

 

hồ, xông pha mưa khói và sương mù để tìm kiếm đại tỷ.

 

Thúy Thúy nghe tới đó liền nắm lấy tay chàng, mặt lộ vẻ an ủi hỏi tiếp:

 

-Không ngờ hiền đệ lại si mê như thế! Tội nghiệp thật! Thế sao ngu tỷ lại không

 

gặp hiền đệ ở trong Thái Hồ?

 

Độc Cô Sách cau mày lại đáp:

 

-Sao đại tỷ chóng quên đến thế? Tiểu đệ đã chẳng nói suýt tý nữa thì bị toi

 

mạng và vùi thân ở dưới Thái Hồ là gì?

 

Mặt lộ vẻ kinh hãi Thúy Thúy lại hỏi tiếp:

 

-Hiền đệ nói như vậy, chẳng lẽ hiền đệ gặp kẻ thù địch ở trong hồ chăng?

 

Độc Cô Sách gật đầu đáp:

 

-Tiểu đệ suốt ngày bơi thuyền đi tìm kiếm đại tỷ. Ngở đầu tìm mãi cũng không

 

thấy mỹ nữ đẹp như tiên này. Trái lại, lại tìm thấy một nàng Chi Phấn La Sát.

 

Thúy Thúy ngạc nhiên hỏi:

 

-Chi Phấn La Sát là ai thế?

 

Độc Cô Sách định tâu khiêu khích Thúy Thuý càng thù hằn Hoàn Vũ Cửu Sát

 

thêm, nên chàng không chần chừ chút nào vội đáp ngay:

 

-Mặt mũi của người đó quái dị lắm, thật là hiếm có trên thế gian này, một nửa

 

mặt nàng ta đầy những vết nhăn, trông như một bà cụ bảy mươi nhưng nửa mặt kia

 

của nàng ta lại đẹp như tiên nữ cả tóc trên đầu cũng thế, một nửa trắng một nửa

 

đen.

 

Nghe tới đó, Thuý Thúy đã vỡ nhẽ, vội đáp lời:

 

-Tưởng là ai, ra là y thị. Hiền đệ có biết thị tên là Cửu Độc Từ Phi Đinh Ngọc

 

Sương người thứ năm của nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát không?

 

Độc Cô Sách gật đầu đáp:

 

-Đại tỷ nói rất đúng Đinh Ngọc Sương gặp tiểu đệ, khonog biết hổ thẹn gì cả,

 

định quyến rũ tiểu đệ giở những trò rất dâm đãng.

 

Thúy Thúy cả cười đỡ lời:

 

-Điều này không thể trách y thị được, mà chỉ nên trách hiền đệ tại sao lại có bộ

 

mặt đẹp trai và thân hình vạm vỡ như thế này khiến cả thiên hạ trông thấy phải say

 

mê ngay mới được. Nhưng không biết hiền đệ có nhận lời y thị làm bạn chí thân

 

với Cửu Độc Từ Phi Đinh Ngọc Sương không?

 

Mặt đỏ bừng Độc Cô Sách gượng cười đáp:

 

-Sao đại tỷ lại coi rẻ tiểu đệ như thế? Đại tỷ phải biết từ khi tiểu đệ được gặp

 

thần tiên ở trong Tây Thi cốc rồi, không còn để ý tới một thiếu nữ nào hết.

 

Thúy Thúy cau mày lại mỉm cười hỏi tiếp:

 

-Có thực ngoài ngu tỷ ra, hiền đệ không yêu một người nào phải không?

 

Thấy Thúy Thúy rất tin tưởng mình Độc Cô Sách càng nịnh thêm:

 

-Tiểu đệ không nói sai nửa lời.

 

Nói tới đó, chàng bỗng ngắt lời, mặt lộ vẻ hơi hờn giận, cau mày hỏi lại Thúy

 

Thúy rằng:

 

-Tiểu đệ yêu đương đại tỷ như thế, trái lại đại tỷ không coi tiểu đệ vào đâu cả.

 

Có phải thế không?

 

Thúy Thúy thấy chàng bỗng hỏi như thế, rất ngạc nhiên hỏi lại:

 

-Sao hiền đệ lại bảo ngu tỷ không coi hiền đệ vào đâu cả?

 

Độc Cô Sách bĩu môi đáp:

 

-Nếu đại tỷ chỉ yêu có mình tiểu đệ, thì sao lại định giới thiệu tiểu đệ cho Tần

 

Diệu Liên như vậy?

 

Thúy Thúy mới vỡ nhẽ, liền kêu "ồ" một tiếng rồi trả lời:

 

-Chả lẽ hiền đệ không biết đó là kế: thả cá săn sắt bắt con cá rô đấy ư? Nên sau

 

khi thấy hiền đệ hiện thân một cái, ngu tỷ đã vội giới thiệu hiền đệ là Mộ Dung

 

Bích và Độc Cô Kiên, chứ không cho Tần Diệu Liên biết rõ tên thật của hiền đệ.

 

Đó chả là bằng cớ rất hiển nhiên là gì?

 

Độc Cô Sách thừa cơ hỏi tiếp:

 

-Tại sao đại tỷ lại gọi tiểu đệ là Mộ Dung Bích như vậy?

 

Điền Thúy Thúy cười õng ẹo nói:

 

-Tất nhiên việc này phải có nguyên nhân lát nữa tôi sẽ nói cho hiền đệ biết. Bây

 

giờ hiền đệ hãy nói chuyện của hiền đệ cho tôi nghe trước đi.

 

Độc Cô Sách vội hỏi lại:

 

-Tôi còn có chuyện gì chưa nói xong nhỉ?

 

-Sau khi hiền đệ cự tuyệt không chịu làm bạn tri kỷ với Đinh Ngọc Sương, thì y

 

thị sẽ đối xử với hiền đệ như thế nào? Có phải từ yêu thành thù, và hổ thẹn quá

 

hoá tức giận phải không?

 

Độc Cô Sách cố ý nghiến răng mím môi cố làm ra vẻ tức giận lớn tiếng đáp:

 

-Y thị... dùng Cửu Độc thần công đánh tiểu đệ một chưởng.

 

Điền Thúy Thúy nghe lời đó đã buột miệng kêu "ối chà" một tiếng rồi vội cau

 

mày hỏi tiếp:

 

-Cửu Độc thần công của Đinh Ngọc Sương ác lắm. Thế Sách đệ bị y thị đánh

 

trúng không?

 

Độc Cô Sách giả bộ hổ thẹn, khẽ thở dài một tiếng rồi đáp:

 

-Y thị chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên ra tay tấn công, cho nên tiểu đệ đã tránh

 

rất nhanh, mà chỉ tránh được một chưởng thế của y thị thôi nhưng vẫn bị chưởng

 

phong của y thị quét trúng. Tiểu đệ hoảng hốt ù té bỏ chạy, sau phải ở nhà một

 

người đánh cá ở cạnh Thái Hồ dưỡng thương luôn mấy tháng liền.

 

Điền Thúy Thuý mới vỡ nhẽ nói tiếp:

 

-Thế ra Sách đệ ở nhà một người đánh cá dưỡng thương đấy à thảo nào tôi đã

 

tìm kiếm khắp Thái Hồ mà cũng không thấy hiền đệ đâu hết.

 

Độc Cô Sách trợn ngược đôi lông mày lên hỏi:

 

-Thúy đại tỷ, có thực đại tỷ đã đi Thái Hồ để chờ đợi tiểu đệ không?

 

Điền Thúy Thúy đôi mắt lim dim và rất mê hồn, mồn lại cười giọng dâm đãng

 

đáp:

 

-Sách đệ nên nhớ, bất cứ nam hay nữ cũng đều như nhau hết sau một đêm ân

 

tình ở Tây Thi cốc, Sách đệ đã ngày đêm nhớ nhung tôi, thì tôi cũng vậy, không

 

lúc nào là quên được Sách đệ cả.

 

Độc Cô Sách nịnh hót vài câu khiến Điền Thúy Thúy cảm khái vô cùng, trái lại

 

mấy câu trả lời của Điền Thúy Thúy lại làm cho chàng cảm thấy người nổi gai lên

 

ngay. Vì chàng biết Điền Thúy Thúy đi Thái Hồ tuy vì mình thật, nhưng khi gặp

 

Giang Tử Kỳ với Linh Thông đạo trưởng mà mình giả dạng, thì lại giở trò rất khó

 

coi ra ngay. Đủ thấy Thúy Thúy là một thiếu nữ lòng độc ác như rắn rết, tính nết

 

không khác gì hoa bèo trôi trên mặt nước, gặp đâu bám đấy, chứ không bao giờ

 

chung tình với một ai hết.

 

Thúy Thúy lại cười rất lẳng lơ và nói tiếp:

 

-Tôi tìm không thấy Sách đệ, nản trí vô cùng, sau cũng gặp cả Đinh Ngọc

 

Sương, tôi liền xung đột với chúng luôn.

 

Độc Cô Sách lại làm ra vẻ hậm hực, nghiến răng mím môi đỡ lời:

 

-Thúy đại tỷ thể nào cũng phải cố diệt trừ Đinh Ngọc Sương cho tiểu đệ, như

 

vậy tiểu đệ mới nguôi cơn hận được.

 

Điền Thúy Thúy cười ngắt lời đáp:

 

-Nếu chỉ có mình Đinh Ngọc Sương không thôi, thì tôi có thể giết y thị cái một,

 

nhưng kẻ địch mà tôi đã gặp lại nhiều, ngoài Đinh Ngọc Sương ra, lại còn Uất Trì

 

Cảnh với Giang Tử Kỳ nữa.

 

Nghe tới đó Độc Cô Sách làm ra vẻ lo âu vội hỏi tiếp:

 

-Thúy đại tỷ một mình địch với ba kẻ ma đầu ấy chắc thế nào cũng bị thiệt thòi

 

phải không?

 

Thúy Thúy tươi cười đáp:

 

-Kẻ địch người nhiều, mà mình chỉ có một thân một mình thì tất nhiên phải thiệt

 

thòi chứ? Tôi gắng sức lắm mới giết chết được Giang Tử Kỳ. Nhưng rút cục vẫn bị

 

Uất Trì Cảnh với Đinh Ngọc Sương hợp tay đánh tôi té xuống hồ.

 

Độc Cô Sách thấy Thúy Thúy dám nói dối trước mặt mình là đã giết chết Giang

 

Tử Kỳ, chàng không nhịn được cười, nhưng không dám vạch chuyện ấy ra mà chỉ

 

làm ra vẻ ngạc nhiên nói tiếp:

 

-Như vậy Thúy đại tỷ với tôi lại cùng có kẻ thù chung nữa.

 

Thúy Thúy gật đầu:

 

-Phải, chúng ta có chung một kẻ thù, thì từ nay trở đi chúng ta phải thân thân ái

 

ái với nhau, đừng có chia rẽ nhau nữa, như vậy mới có thể cùng nhau bàn việc trả

 

thù được chứ?

 

Độc Cô Sách nghe Thúy Thúy nói từ nay trở đi hai người sẽ không chia rẽ nữa,

 

mà trong lòng nổi gai lên ngay nhưng mặt vẫn phải làm ra vẻ hớn hở đáp:

 

-Tiểu đệ được Thúy đại tỷ thương yêu như vậy tất nhiên phải làm người trung

 

thành duy nhất, suốt đời theo chị.

 

Thúy Thúy bỗng biến sắc mặt, lạnh lùng đỡ lời:

 

-Sách đệ nên nhớ câu: "Làm người trung thành duy nhất" đấy nhé, vì tôi là

 

người rất hay ghen, nên tôi phát giác Sách đệ mà yêu người con gái khác, thì thế

 

nào tôi cũng dùng thủ đoạn để huỷ người đó cho kỳ được mới thôi.

 

Độc Cô Sách nghe nói toát mồ hôi lạnh ra, lắc đầu thầm.

 

Thúy Thúy lại giở trò lẳng lơ ra nói tiếp:

 

-Sách đệ ở Thái Hồ dưỡng thương, sao lại biết tôi ở Đơn Quế giáp trên núi La

 

Phù mà tìm kiếm tới để gặp gỡ như thế?

 

Độc Cô Sách thở dài đáp:

 

-Sau khi lành mạnh, tiểu đệ đi ngao du khắp danh sơn của thiên hạ, phần thì giải

 

sầu phần thứ hai là muốn tìm kiếm Thúy đại tỷ, không ngờ lại gặp được đại tỷ một

 

cách dễ dàng như thế. Nhưng trong lúc đi đường, chỉ vì một sự hiểu lầm, tôi đã lỡ

 

tay giết chết Dương Tiểu Đào con gái cưng của Âm Dương Song Ma nên hẹn vợ

 

chồng của y thị qua Lâm Thanh Kiệt đến ngày mười sáu tháng tám sẽ gặp nhau

 

trên núi La Phù để giải quyết mối thù ấy. Nhưng đến ngày kỳ hẹn, không thấy Âm

 

Dương Song Ma tới phó hội, tiện thể ngao du tới núi La Phù ngẫu nhiên đi tới Đan

 

Quế giáp thì vừa gặp đại tỷ người mà tôi vẫn nhớ nhung bấy lâu nay.

 

-Thế mới gọi là "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất

 

tương phùng" và cũng đủ thấy duyên phận của chúng ta đã định từ kiếp trước.

 

Nhưng còn việc Sách đệ giết chết Dương Tiểu Đào đã gây nên một mối hoạ rất

 

lớn, Âm Dương Song Ma rất lợi hại, khi gặp họ, Sách đệ đừng có nhận mình là Độc

 

Cô Sách thì hơn.

 

Độc Cô Sách lắc đầu đáp:

 

-Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ...

 

Không đợi chờ chàng nói dứt, Thúy Thúy đã lắc đầu vừa cười vừa đỡ lời:

 

-Sách đệ không nên cố chấp như thế. Vẫn biết cổ nhân có câu: "Đi không đổi

 

tên, ngồi không đổi họ" thật nhưng đại trượng phu vẫn có thể tuỳ cơ ứng biến mà?

 

Bây giờ Sách đệ hãy tạm ấy cái tên Mộ Dung Bích, đổi tên như thế có hai điểm lợi

 

lớn, một là khỏi cần phải liều thân đấu với Âm Dương Song Ma, thứ hai chúng ta

 

có thể tương kế tựu kế, khiến vợ chồng Song Ma đi đấu thí mạng với nhóm Hoàn

 

Vũ Cửu Sát. Kế mượn dao giết người ấy vừa cao minh vừa nhất cử lưỡng đắc, chả

 

lẽ là liều mạng một cách vô ích hay sao?

back top