Khi Mẫn Nhu quay đầu lại, bóng Lục Thiếu Phàm liền đập vào mắt cô. Anh sãi bước đi về phía cô, mọi phiền muộn của Mẫn Nhu đều bị ném đi, cô cười khoác tay anh:
“Em muốn ngủ trưa, chúng ta đi thôi”
Lục Thiếu Phàm nhìn người phụ nữ làm nũng tựa sát vào ngực mình, anh kéo đầu vai cô mỉm cười dắt cô đi đến cửa xe thể thao.
“Về nhà ăn cơm trưa rồi hãy ngủ, nếu không sẽ đau bao tử đó”
Kể từ sau khi lấy vợ, Lục Thiếu Phàm từ con người quý tộc thanh tâm quả dục bỗng trở thành thê nô, ngày sau khi con mình ra đời rất có tiềm lực sẽ gia nhập hàng ngũ vũ em. Mẫn Nhu tưởng tượng cảnh Lục Thiếu Phàm trên tay ôm con nít cầm bình bữa, dáng vẻ nhàn phu lương phụ cười đến nứt miệng,
“Em đang nghĩ gì mà cười vui vậy?”
Lục Thiếu Phàm cúi người, giúp cô thắt dây an toàn, đem Đậu Đậu để vào lòng cô thuận tiện hỏi. Mẫn Nhu thưởng thức đôi mắt đen sáng như ngọc đang cồn cào những nghi vấn kia, cô lắc đầu, không nói suy nghĩ của mình cho anh biết.
“Không có gì, mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm”
Thấy Mẫn Nhu không muốn nói, Lục Thiếu Phàm cũng không ép hỏi, anh chỉ nhếch miệng cười, dáng vẻ đắc ý hứng thú nhìn Mẫn Nhu, cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô, sau khi đã chiếm xong tiện nghi mới thay cô đóng cửa xe.
“Mẹ, Đậu Đậu cũng muốn hôn”
Đậu Đậu hào hứng cong cong cái miệng nhỏ, vừa tới sát hai bên mép Mẫn Nhu thì gương mặt tròn trịa như quả trứng bị một bàn tay che lại, bên cạnh tiếng than đầy bất mãn của Đậu Đậu là tiếng cửa xe khép lại”
“Đậu Đậu lớn rồi không được hôn mẹ, muốn hôn thì đi kiếm vợ đi”
Lục Thiếu Phàm kiên nhẫn giải thích, đôi mắt đen lay láy của Đậu Đậu chớp động, ôm cổ Mẫn Nhu, la ầm lên:
“Vậy mẹ làm vợ Đậu Đậu đi, Đậu Đậu vẫn có mẹ ruột mà!”
Mẫn Nhu đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm ăn trộm gà bất thành, tay xoa đầu Đậu Đậu, cười hỏi như hiểu ý Đậu Đậu:
“Mẹ làm vợ Đậu Đậu, vậy ba con thì làm sao?”
Mẫn Nhu hỏi khiến Đậu Đậu đang đắc ý liền rối rắm, nó quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm đang chạy xe nói:
“Ba về sau ba hôn con đi, mẹ thì để con là được”
Hai mắt Lục Thiếu Phàm giật giật, nhìn Đậu Đậu tiểu nhân đắc chí ánh mắt liếc sang Mẫn Nhu đang ngồi một bên xem náo nhiệt. Cô cong môi phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh phố xá thật vui, mấy ngày nữa là tới ngày mừng năm mới, không biết vận khí năm nay của cô thế nào?
Ba người vừa vào cửa, dì Mai liền đi ra đón, lễ phép ân cần thăm hỏi, nói khẽ với Lục Thiếu Phàm:
“Thiếu gia, nhân viên công tác thuộc bộ phận tuyền truyền tới”
Mẫn Nhu nhìn theo hướng chỉ tay của dì Mai liền thấy một cô gái mặc đồ trang nghiêm ngồi trong phòng khách, bốn chữ bộ phận tuyên truyền khiến cô nhớ tới một chuyện mình đã quên – là đại diện phát ngôn của thành phố A.
Cô vẫn còn nhớ cô nhân viên đó nói sẽ chờ cô trả lời, thấy cô không có động tĩnh liền chạy tới cửa thuyết phục sao?
Mẫn Nhu trở nên căng thẳm, Lục Thiếu Phàm giao Đậu Đậu cho cô, giục cô lên lầu:
“Em đưa Đậu Đậu lên lầu đi”
Mẫn Nhu cúi đầu nhìn Đậu Đậu buồn ngủ xo hai mắt, muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Nếu đối phương không phải đến tìm cô, vậy cô ở đây chỉ làm trở ngại công việc của họ. Nếu là chuyện đại diện phát ngôn, Lục Thiếu Phàm có cho phép cô làm chắc chắn cũng sẽ có suy tính, không cần cô lo nhiều như vậy.
Lục Thiếu Phàm vẫn giữ thần sắc ôn hòa, không có gì khác lạ. Mẫn Nhu nhìn về phía cô nhân viên. Khi nhận ra có người về, cô nhân viên cũng đứng dậy, lịch sự chào, trên mặt nở nụ cười.
“Ừ, nếu có chuyện gì anh cứ gọi em”
Mẫn Nhu cầm tay Lục Thiếu Phàm nói một câu, cô thấy Lục Thiếu Phàm gật đầu mới yên tầm dẫn Đậu Đậu đi về phía cầu thang, lúc đi ngang qua phòng khách không quên gật đầu chào cô nhân viên kia.
Cô nhân viên tươi cười rạng rỡ. Khi thấy Mẫn Nhu đi lên cầu thang thì kinh ngạc, tính bước lên ngăn lại thì Lục Thiếu Phàm lại tới gần khiến cô ta không thể hỏi trước sau:
“Lục thị trưởng, tôi là trưởng phòng Hồ, làm ở bộ phận tuyên truyền, đặc biệt phụ trách làm phim tuyên truyền cho thành phố A.”
“Ra là trưởng phòng Hồ, mời ngồi!”
Lục Thiếu Phàm mỉm cười chào hỏi vị trưởng phòng này, người sau cũng cười xã giao ngồi lại trên ghế salon, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Mẫn Nhu. Hôm nay, cô tới là muốn nói chuyện với Mẫn Nhu, bây giờ bị Lục Thiếu Phàm ngăn lại có cảm giác mình sắp nếm mùi vị thất bại.
Lục Thiếu Phàm cười nhẹ nhìn vị trưởng phòng như đang đi vào cõi thần tiên, đôi mắt lóe sáng không dễ nhận ra, lông mày nhướng lên, tựa người vào ghế, thuận miệng hỏi:
“Nghe phó thị trưởng Triệu nói nghe nói việc tuyên truyền bằng phim ảnh đã bắt đầu?”
“Vâng, chúng tôi chọn phương thức bầu chọn thông qua mạng”
Khi Mẫn Nhu đi vào phòng cô đã không nghe rõ vị trưởng này nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn trăm phần trăm là vị trưởng phòng này đang hướng về cô. Lục Thiếu Phàm bảo cô lên lầu có lẽ đã đoán được nguyên nhân.
Trong đầu nhớ lại lời giải thích của cô nhân viên đó. Sang năm, chính phủ sẽ đề cử một số quan viên đi lên, mỗi tỉnh đầu có giới hạn, tiêu chuẩn để tiến cử đi lên dựa vào thành tích trong sự nghiệp. Tuy rằng, mọi người làm việc đều giữ hòa khí nhưng không biết sau lưng lại cạnh tranh kịch liệt đến mức nào.
Sau khi chuyện Hồng Lam hối lộ bị phanh phui, chắc chắn một nhóm qua viên sẽ ngã ngựa, một trận cuồng phong quét sạch tiêu cực của bộ máy chính trị sẽ nổi lên. Trên thực tế, có phải đối thủ cạnh tranh đang dùng thủ đoạn hay không, không ai biết được.
Đối với đại diện phát ngôn, Mẫn Nhu cũng không phải không thích, chỉ cần có thể có lợi cho việc thăng chức của Lục Thiếu Phàm thì cô sẽ đồng ý, dù sao cũng chỉ là quay một cảnh phim ngắn, chỉ cần một ngày là xong
Sau khi dỗ Đậu Đậu ngủ, Mẫn Nhu đi xuống lầu lúc tới khúc quanh liền nghe tiếng Lục Thiếu Phàm:
“Trưởng phòng suy nghĩ thật chu đáo, chuyện người phát ngôn liên quan tới hình ảnh thành phố A của chúng ta phải lựa chọn thật kĩ càng, không thể tùy tiện chọn được”
“Lục thị trưởng nói phải”
Trưởng phòng Hồ gật đầu, Mẫn Nhu cảm thấy vị trưởng phòng ăn nói tài hoa này như đang đứng trên đống lửa, cả người co ro, mặt cười cũng không tự nhiên.
Lục Thiếu Phàm cười nhạt như bàn đâu, tưởng chừng không thấy vẻ mặt bối rối của trưởng phòng, tay cầm ly khẽ nhấp ít trà, mắt ngước lên, vẻ bí ẩn cùng sự tao nhã trong mắt phối hợp với nhau:
“Nếu muốn đem hình ảnh thành Phố A giới thiệu ra toàn thế giới, thì trưởng phòng Hồ nên nâng cao tầm nhìn hình, phải lựa một người có sức thu hút mạnh mẽ trong thời đại quốc tế hóa độ thị hóa này, không nên chỉ chọn những người là minh tinh ngôi sao điện ảnh”
Trưởng phòng Hồ liền ngượng ngùng gật đầu, trong lòng kêu khổ không ngừng, cô chưa kịp vào vấn đề chính vị thị trưởng này đã ngăn cản hết mọi ý định của cô, tuyên bố việc dùng các ngôi sao điện ảnh làm đại diện phát ngôn cho thành phố A là không được. Thị trưởng không đồng ý, không chịu ký tên thì dù họ có bày vẽ ba hoa tới đâu cũng chỉ uổng công!
Khi cô thấy bóng Mẫn Nhu thì liền hiểu ra, thầm kêu không tốt, liếc nhìn Lục Thiếu Phàm cười nho nhã lịch sự, xem ra thị trưởng của họ không muốn để vợ mình làm đại diện phát ngôn.
Cô tự đúc đầu vào họng súng, ở thành phố này trở thành truyện cười của mọi người, tiền mất tật mang. Tên Mẫn Nhu cô còn chưa nhắc tới, làm cho những dự tính của bộ tuyên truyền đều hủy đi trong chốc lát, cô làm gì còn mặt mũi về gặp đồng nghiệp chứ.
Mẫn Nhu nhìn trưởng phòng Hồ như bị sét đánh vào người cảm thấy thật buồn cười, cô cầm lấy bình nước trên tay dì Mai tự mình bưng qua
Từ lời đối thoại của hai người vừa nãy, Mẫn Nhu biết Lục Thiếu Phàm không muốn cho cô đi làm đại diện phát ngôn. Lấy một người vợ là minh tinh có sức ảnh hưởng đến công chúng anh lại không hề lợi dụng cô để kiếm lợi ích, Lục Thiếu Phàm đúng là kẻ làm chính trị ngốc nhất nhưng cũng là người chồng tốt khiến cô rung động.
Cuộc hôn nhân giữa hai người đã quên đi ước hẹn ban đầu, dẹp bỏ mọi lợi ích sang bên chỉ còn lại hạnh phúc. Tất cả đều do Lục Thiếu Phàm mang tới, nếu anh không che chở bảo vệ cô, cô sẽ mãi mãi không thể có được cuộc sống an bình thế này.
Mẫn Nhu mỉm cười với trưởng phòng Hồ, rót nước đầy ly, người kia thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, mang theo vài phần khách sáo. Mẫn Nhu im lặng không đề cập tới mục đích hôm nay tới, Lục thị trưởng vẫn còn ngồi phía sau nhìn trưởng phòng mỉm cười.
Khi Mẫn Nhu tính châm thêm nước cho Lục Thiếu Phàm thì tay anh giữ lấy tay cô, cầm chiếc bình nước để sang bên ôm cô ngồi xuống, thân mật đụng chạm, gương mặt anh tuấn nở nụ cười dịu dàng khác hắn với vẻ ứng phó lúc nãy với trưởng phòng Hồ.
“Sao em không ở trên nghỉ ngơi cho khỏe, dì Mai vẫn chưa nấu cơm xong mà?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Thiếu Phàm mang theo vô tận sủng ái, hành động ôm lấy Mẫn Nhu hết sức cẩn thận giống như đang cầm thứ đồ sứ, chỉ cần bóp nhẹ sẽ làm cô vỡ nát, nếu quá nhẹ nhàng lại sợ không che chở được cô, sự bảo vệ của anh khiến ai cũng hâm mộ.
Mẫn Nhu cười lắc đầu để mặc anh ôm cô, quay đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của trưởng phòng Hồ, thậm chí cô ấy còn không tin mà phải đẩy kính mắt trên sống mũi, lúc nhìn thấy ánh mắt của Mẫn Nhu thì liền lúng túng quay sang chỗ khác, trong lòng thầm rên rỉ: Xem ra hôm nay cô ra khỏi nhà mà quên coi hôm nay ngày mấy!
Lục Thiếu Phàm cùng trưởng phòng Hồ hàn huyên vài câu, trong phòng khách liền nghe mùi cơm chín, trưởng phòng Hồ thức thời đứng dậy, chuẩn bị đi lại bị Lục Thiếu Phàm gọi lại”
“Trưởng phòng Hồ, nếu cô không ngại thì mời ở lại dùng cơm”
“Đúng vậy, trưởng phòng nếu đi bây giờ chắc sẽ không kịp ăn trưa, nếu vậy thì ở lại dùng bữa đi”
Trưởng phòng Hồ nhìn hai người phu xướng phụ tùy, Mẫn Nhu lại chân thành mời như thế, lại còn kêu dì Mai chuẩn bị thêm bát đũa, Lục Thiếu Phàm cũng cười mới, thịnh tình không thể từ chối, chỉ đành chấp nhận.
“Xem ra phải đồng ý rồi!”
Đậu Đậu còn đang ngủ cho nên không có ai đi gọi, đợi dì Mai dọn bàn xong ba người cùng ngồi xuống.
Trưởng phòng Hồ ngồi xuống thì thấy Lục Thiếu Phàm phong độ kéo ghế cho Mẫn Nhu, cẩn thận giúp Mẫn Nhu điều chỉnh khoảng cách mãi đến khi vợ mình hài lòng mới ngồi xuống, sau đó lại gắp thức ăn liên tục cho Mẫn Nhu, dĩ nhiên trở thành hình tượng tiêu chuẩn của một người chủ gia đình.
“Ngoan, mau ăn đi, đây là canh chân gà hầm đặc biệt làm cho em đó”
Mẫn Nhu nhìn chiếc muỗng đưa tới bên môi, mùi canh dậy nồng, cô đưa mắt nhìn trưởng phòng Hồ hơi ngại ngùng liền né đầu ra. Hôm nay Lục Thiếu Phàm đặc biệt quan tâm cô có phải là quá mức không?
“Được rồi để tự em”
Mẫn Nhu vội và húp canh, thấy ánh mắt hài lòng của Lục Thiếu Phàm thì nhận lấy cái muỗng, không dám tiếp tục để anh đút cô, dù sao trong phòng ăn cũng có người thứ ba.
Lục Thiếu Phàm cười đắc ý, cầm chiếc đũa lên, gắp một ít món ăn bỏ vào chén Mẫn Nhu, chốc chốc lại dặn dò:
“Ăn nhiều một chút, thích cái nào thì để anh gắp cho”
Lục Thiếu Phàm không coi ai ra gì, cưng chìu đến mức khiến Mẫn Nhu đỏ mặt, còn trưởng phòng Hồ cúi đầu ăn cơm liên tục, ngay cả mắt kiếng đụng vào vách chén cũng không có cảm giác, hiện giờ cô chỉ có một suy nghĩ là nhanh nhanh kết thúc bữa tiệc Hồng Môn yến này.
Xem ra trưởng phòng như cô đã hiểu, thị trưởng Lục mời cô ăn cơm là vì muốn nhắc nhở cô, anh rất quan tâm tới vợ mình từ đó càng nói rõ, nếu có người cố tình chạm vào vợ anh, điều đó sẽ nghịch ý anh, tự nhiên sẽ gặp chuyện xui xẻo
Bữa ăn kết thúc, Mẫn Nhu nhìn thấy trưởng phòng Hồ chén cơm nhìn thấy đáy, nhiệt tình bảo dì Mai múc thêm thì trưởng phòng Hồ ngăn lại, che chén miệng bảo mình no rồi.
Mẫn Nhu ở giới giải trí mấy năm cũng học được bản lãnh nhìn mặt đáng ý, thấy trưởng phòng có ý rời đi cô cũng không muốn làm khó, Lục Thiếu Phàm ngồi bên cạnh đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng.
“Cấp trên của trưởng phòng cho cô thời hạn nộp đoạn phim tuyên truyền cũng không dài, nếu cứ theo những quy định tuyển chọn người đại diện theo từng bước thì sợ không kịp, người phát ngôn phải giúp người khác liên tưởng đến đây là thành phố đẹp chính vì thế người đó phải là người nổi tiếng, nghề nghiệp, hình ảnh cá tính, phẩm chất đều là các yếu tố quan trọng”
Lục Thiếu Phàm dừng lại, tò mò nhìn trưởng phòng Hồ, anh đem khăn giấy thả về chỗ cũ nói tiếp:
“Chọn một ngôi sao giải trí làm người phát ngôn tất nhiên sẽ làm cho độ nổi tiếng của thành phố tăng lên, nhưng cá nhân tôi nghĩ trưởng phòng nên chọn một nhà chính trị thành công trong và ngoài nước như thế sẽ dễ dàng tạo cầu nối với quốc tế”
Trưởng phòng Hồ khóc không ra nước mắt, bây giờ Lục thị trưởng chỉ ra còn đường sáng, bảo chúng ta trong thời gian ngắn nhất đi tìm một nhà chính trị hoàn mỹ, ánh mắt lóe lên kích động nhìn Lục Thiếu Phàm, chẳng lẽ Lục thị trưởng muốn tự mình làm.
Lục Thiếu Phàm xem như đã nhìn thấu tâm tư ai kia, đem khăn giấy sạch đưa cho Mẫn Nhu, rồi thản nhiên đáp:
“Tôi thấy phó trưởng phòng của bộ ngoại giao Lục Cảnh Hoằng vừa từ Na uy về là người rất thích hợp, gần đây chú ấy rất rãnh rỗi, cô có thể tới đó thuyết phục”
Hớp canh cuối cùng trong miệng Mẫn Nhu mém chút nữa phun hết ra ngoài, Lục Thiếu Phàm đem phiền toái quăng qua cho chú Út của mình sao?”
Mẫn Nhu suy nghĩ kĩ lại cũng tán thành với hành động của Lục Thiếu Phàm, nhưng không thể không bội phục trình độ phúc hắc của anh, anh đối với vị trưởng phòng này vừa đánh một cái vừa cho một viên mứt táo ăm.
Tuy rằng họ từ chối khéo léo việc mời làm đại diện phát ngôn nhưng cũng không đến mức bất lịch sự. Nói thật đây là lời đề nghị tốt nhất của Lục Thiếu Phàm dành cho bộ phận tuyên truyền, anh không nói là không muốn vợ mình xuất đầu lộ diện, ngay từ khi trưởng phòng bước vào cửa, cô ấy đã không thể nhắc tên Mẫn Nhu, chỉ biết ngậm bộ hòn làm ngọc nuốt vào bụng