Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 1-1: Tự chương

Sáng sớm ngày 5 tháng 3 Âm lịch.
Ánh sáng của ngày mới dần bừng lên ở phương đông, ánh nắng rọi xuống mặt đất, lướt qua đồi núi nhấp nhô ở Thiên Âm sơn mạch, chiếu lên thành Tây Lô ở dưới chân núi như báo cho dân chúng trong thành trì biết ngày mới đã lại bắt đầu.
Thiếu niên Thẩm Thạch đột nhiên tỉnh lại.
Ở trong căn phòng nửa sáng nửa tối, hắn nằm yên không động đậy, yên tĩnh mà nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cho đến khi ánh nắng xuyên qua khe cửa tiến vào trong phòng, hắn mới ngồi dậy một cách thoải mái, duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó vén chăn bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ và mở bung hai cánh cửa ra.
Một cơn gió sớm mát mẻ từ sân quét vào trong phòng, còn mang theo chút hương thơm hoa cỏ từ đình viện. Thẩm Thạch dang rộng hai tay, hít sâu một hơi, sau đó vô thức ngẩng đầu mà nhìn ra xa, rơi vào mắt hắn là dãy núi Thiên Âm hùng vĩ nhấp nhô, trên những đỉnh núi cao chót vót là mây mờ bao phủ, quanh năm chưa bao giờ tán đi.
Hôm nay thời tiết có tốt hay không đây?
Hắn vẫn ngắm nhìn dãy núi cao đầy mây mù che phủ ấy, lát sau mới quay người lại, đi tới cái bàn học kê sát tường gần cửa sổ và ngồi xuống. Căn phòng này bày trí rất đơn giản, cuối giường có một tủ quần áo, bàn học đặt kề bên cửa sổ, còn có mấy cái rương lớn kê ở cạnh bàn, ngoài ra còn lại toàn sách là sách.
Cái giá sách lớn chiếm nguyên một vách tường, có đến bảy tầng, bên trên đầy ắp sách cũ lẫn sách mới, chỉ cần liếc mắt cũng thấy có những cuốn sách đã cũ kỹ, mòn vẹt, dường như đã bị người đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
So với đồ đạc của dân chúng bình thường, tủ sách trong phòng Thẩm Thạch dài hơn một chút, được đặt ngay ngắn ở bên trái cửa sổ. Hai bên bàn học xếp mỗi bên ba cái rương lớn, tổng cộng là sáu cái, được bện từ mây, nhìn vô cùng bền chắc và ngay ngắn, đặt chồng lên nhau phải cao tới ngực Thẩm Thạch, cũng không biết bên trong chứa cái gì.
Ngồi vào bàn, Thẩm Thạch lấy lại vẻ bình thản, sau đó thò tay rút từ chồng giấy trắng dài ba, bốn tấc ra một tờ, đặt xuống trước mặt mình. Bút mực cũng đã có sẵn trên bàn, Thẩm Thạch châm nước mài mực, sau đó cầm bút nhúng vào nghiên mực, bắt đầu viết lên giấy.
Mực tàu viết lên nền giấy trắng, bàn tay cầm cán bút mềm mại, nhu hòa tiến lên, một đường đi tới không hề rung động, nét viết vô cùng ổn định. Bút tích đưa đẩy thong dong như trượt đi, dường như hắn đã viết những chữ này vô số lần, đã thuộc lòng rồi. Nhưng thiếu niên này viết chữ nhìn rất thanh thoát, nhưng cuối cùng, khi nhìn lại, chỉ thấy trên tờ giấy trắng không phải là văn tự bình thường nữa, mà là một đám đồ văn kỳ dị, đơn giản có, phức tạp có, hoàn toàn không giống nhau, người thường nhìn vào sẽ không hiểu nổi hàm nghĩa của đồ án quỷ dị này, ngược lại nếu nói là chữ như gà bới có khi người ta lại tin.
Mặc dù vậy, Thẩm Thạch vẫn cứ lặng yên mà viết, khoảng mười cái dị văn lằng ngoằng không giống nhau, nhìn vô cùng tối nghĩa, mà người bình thường chỉ sợ sẽ bị váng đầu. Những thứ hắn viết nhìn vô cùng thuần thục, nét đưa bút cũng không hề ngắt quãng, đủ biết hắn chưa từng do dự khi đưa những nét này, không biết hắn đã luyện tập bao nhiêu lần rồi.
Một mực viết hết năm tờ giấy trắng, sau đó Thẩm Thạch mới thở dài một hơi, buông bút lông trong tay ra, vuốt vuốt cổ tay, nhìn lại những đồ văn kỳ dị mình vừa vẽ ra, mãi một lúc sau mới gật đầu thỏa mãn, sau đó đứng thẳng dậy, đem những tời giấy trắng này đi đến chồng rương ở bên trái, mở cái rương trên cùng ra.
Chỉ thấy ở trong rương toàn những trang giấy có kích cỡ giống hệt giấy trên tay hắn, gần như đã đầy, mà trên những tờ giấy đó cũng đều vẽ những đồ văn kỳ dị y như những đồ văn hắn vừa vẽ.
Thẩm Thạch nhẹ nhàng đặt năm tờ giấy này vào trong rương, nhìn những chúng một hồi lâu rồi mới đóng nắp rương lại, sau đó nhìn khắp lượt sáu cái rương trong phòng, khóe miệng hé ra một nụ cười.
Sau đó hắn quay đầu, lại nhìn ra bên ngoài, dưới bầu trời xám xịt, những dãy núi cực lớn bị mây che phủ vẫn trầm mặc và vững chãi nơi xa xa.
Ở tại một chỗ khác trong tiểu viện, tại một hành lang yên tĩnh có lan can bao quanh, gió sớm mát mẻ thổi qua, vờn quanh mái đình cong cong, quanh những lá cỏ xanh mướt, những bông hoa nhỏ xinh, một nam tử mập lùn đang đứng, lẳng lặng nhìn thiếu niên kia qua khung cửa sổ, từ lúc hắn rời giường mở cửa, nhìn hắn mỉm cười duỗi lưng, nhìn hắn cầm bút luyện chữ, nhìn hắn vui vẻ thong dong, nhìn vẻ tự đắc trẻ con của thiếu niên, vuốt ve những cái rương lớn, tuy rằng trong đó toàn là giấy trắng vô dụng, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, đấy chính là những bảo bối trân quý nhất của hắn.
Người đàn ông yên tĩnh ngắm nhìn thiếu niên ấy, ánh mắt sáng ngời mà thanh tịnh, ở sâu trong đáy mắt còn mang theo vài phần hồi tưởng và ấm áp. Lúc này, Thẩm Thạch đã đi tới cửa sổ, ánh mắt rất nhanh nhìn tới vị trí nơi người đàn ông này đang đứng, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, vẫy tay nói: “Cha!”
Hắn tươi cười, cũng không nói gì. Nam tử béo lùn này chính là cha của Thẩm Thạch – Thẩm Thái. Hắn cười ha hả, vẫy vẫy tay về phía Thẩm Thạch. Thẩm Thạch chạy ra mở cửa, sau đó nhanh như chớp chạy tới hành lang, đi tới gần Thẩm Thái.
Thẩm Thái đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Thẩm Thạch, ôn tồn hỏi thăm: “Có mệt không?”
Thẩm Thạch lắc đầu, cười: “Không mệt cha ạ, từ lâu đã là thói quen rồi.”
Thẩm Thái cười nói tiếp: “Mười loại phù văn Âm Dương Ngũ Hành, ít gặp mà lại khó hiểu, rắc rối khó nhớ, dù là ở trong Tu chân giới cũng rất ít người nhớ được hết. Con tuổi còn nhỏ mà có thể kiên trì luyện tới bảy năm, thật sự là không dễ dàng!” Dứt lời, dường như hắn nhớ tới chuyện gì đó, lại trầm ngâm không nói.
“Thuật phù lục, tuy nói là con đường nhỏ, ở trong Tu Chân giới không có nhiều người coi trọng, nhưng nếu có thể kiên trì thì sau này sẽ rất bổ ích, có thể trở thành một phần cho con dựa dẫm trên đường tu hành sau này. Những năm này cha đốc thúc con cũng vì muốn tốt cho con mà thôi, mong con không trách cha.”
Thẩm Thạch cười vang, lắc đầu không nói, nhìn gương mặt với cha hắn đúng là một khuôn đúc ra, giống nhau vô cùng.
Nhưng Thẩm Thái không hiểu sao lại ngơ ngẩn một hồi, trước mặt dường như lại hiện ra một thân ảnh quen thuộc.
Một lát sau, Thẩm Thái từ trong hồi ức bừng tỉnh, lắc đầu, mỉm cười nói: “Đi, hôm nay tranh thủ một chút thời gian, chúng ta đi thăm mẹ con một chút, cùng nhau trò chuyện với nàng.”
Thẩm Thạch đáp ứng một tiếng, đi theo cha về phía tiền đường, nhưng trên đường đi vẫn lại nhìn sắc trời, bầu trời u ám màu xám nhạt, mây đen giăng đầy, chẳng khác gì những ngày khác cả.
Khói nhẹ lượn lờ, hương thơm từ ba cây nhang nhẹ nhàng bay lên, hai cha con Thẩm Thái Thẩm Thạch giờ phút này đứng yên lặng trong tĩnh thất, trước mặt bọn họ là một tòa hương án, phía trên có một cái linh bài, từ trên xuống dưới viết mấy chữ rất đơn giản: “Thẩm môn Bạch thị chi linh vị.” (Bài vị của Thẩm môn Bạch thị).
Trước linh bài có một lư hương nhỏ, khói từ mấy cây nhang không ngừng phiêu đãng trong không trung. Hai cha con đứng lặng trước hương án, nam tử béo lùn ngày thường luôn tươi cười hiền hậu, giờ phút này cũng thu lại nụ cười, lặng yên trước linh vị của người vợ đã mất, không nói câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn khối linh bài trên cao mà thôi.
Còn Thẩm Thạch đứng ở sau lưng cha mình, chắp tay trước ngực vái bài vị ba vái, bờ môi khẽ nhúc nhích, dường như đang nói thầm với linh vị mẫu thân đã khuất điều gì đó.
Trong tĩnh thất hoàn toàn yên ắng, mãi sau đó Thẩm Thái mới mở miệng, ngữ khí bình thản, không đầu không đuôi thốt lên một câu: “Tiểu Thạch Đầu, có nhớ ta đã nói với con sự kiện kia không?”

Thân thể Thẩm Thạch đột nhiên run lên, như là cơ bắp toàn thân đột nhiên căng cứng, ngẩng phắt đầu, nhìn về phía lưng của cha mình. Thẩm Thái cũng không quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía hắn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào linh bài trên bàn thờ.
“Con nhớ…” Một lát sau, Thẩm Thạch mới thấp giọng trả lời, nhưng không hiểu tại sao, trong tiếng đáp có vài phần khó hiểu.
“Tốt!” Thẩm Thái chậm rãi gật đầu, sau khi dừng một thoáng mới lại nói tiếp: “Chính là hôm nay đấy!”
Thẩm Thạch nhìn thân ảnh của cha ở đằng trước, khóe mắt liếc nhanh xuống, chỉ thấy hai bàn tay đang buông thõng xuống không hiểu sao đã nắm chặt thành quyền, dùng sức mạnh tới nỗi da thịt ở quanh đó trở nên trắng bệch.
“Cha!” Thẩm Thạch nhẹ nhàng hô một tiếng, trên mặt xẹt qua vẻ lo lắng, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Thẩm Thái mặc dù không quay người nhưng vẫn cảm giác được điều gì đó, sau khi trầm mặc một lúc mới lại nói khẽ: “Ba ngày trước, ta nhận được một phong thư do Tống trưởng lão trong môn truyền tới.” Nói tới chỗ này, Thẩm Thái thoáng dừng lại, khóe miệng không hiểu sao xẹt qua một ý cười khó hiểu, giống như cười khổ chua xót, lại mang theo vài phần ngơ ngẩn, thống khổ, cuối cùng dường như còn chứa chút hận thù sâu sắc.
Hắn xoay người nhìn Thẩm Thạch, đứa con trai độc nhất của mình, ôn nhu nói: “Bọn chúng đã đem danh ngạch cho con vào núi tu hành chuyển cho Vương gia.”
Thẩm Thạch hô hấp lập tức dừng lại, khóe mắt giật giật vài cái. Thẩm Thái hít sâu vào một hơi dài, nói: “Chúng ta đã không có đường lui, Tiểu Thạch Đầu.”
Thẩm Thạch chậm rãi cúi đầu, hồi lâu sau mới khẽ đáp: “Con hiểu được cha ạ!”
Thẩm Thái nhìn con trai, bỗng nhiên lại bước tới, ôm hắn vào trong ngực, hai tay siết chặt lấy thân thể hắn, tựa hồ như sợ rằng nếu hắn buông tay ra thì con trai sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn. Thẩm Thạch cắn chặt răng, cơ bắp trên mặt có chút run rẩy, thấp giọng nói tiếp: “Cha, không sao đâu, con không sợ!”
Thẩm Thái nhắm mắt lại, sau đó, dần buông lỏng cánh tay, đè thấp thanh âm, dùng lời nói mà chỉ Thẩm Thạch mới có thể nghe được: “Bây giờ con đi đi, hết thảy làm theo những gì trước đó chúng ta đã bàn, đến chỗ gã đồ tể chờ cha.”
Thẩm Thạch nặng nề gật đầu, nhìn người cha mà mười mấy năm qua cùng mình sống nương tựa lẫn nhau, sau đó quay người bước ra khỏi căn phòng.
Thẩm Thái nhìn theo con trai cho tới tận khi hắn đi khuất, rồi tiếng bước chân của hắn cũng tắt hẳn, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, một lần nữa đối mặt với linh bài trên hương án.
Khói nhẹ quẩn quanh làm cho chữ viết trên bài vị mơ hồ không thấy rõ.
Bàn tay Thẩm Thái đang nắm chặt thành quyền chậm rãi buông lỏng, nơi lòng bàn tay hắn xuất hiện một chiếc đồng hồ cát bằng ngọc màu xanh lá dài chừng một tấc rưỡi, cát trắng mịn ở bên trong vô thanh vô tức bắt đầu chảy xuôi xuống. Nhìn nó có chút cũ kỹ, cũng không còn vẻ sáng bóng nữa, có lẽ là một món đồ chơi không đáng tiền đã có từ lâu lắm rồi.
Hắn nhìn cái đồng hồ cát bằng ngọc này thật lâu, sau đó ngẩng đầu, nhìn linh bài trên hương án, bỗng nhiên thoáng nở nụ cười, nói: “Tiểu Bạch, nàng hãy phù hộ cho con của chúng ta.”
Hiện tại là thời đại của nhân tộc. Tính ra cũng đã một vạn bảy trăm sáu mươi sáu năm kể từ khi Nhân tộc lật đổ sự thống trị của Thiên Yêu Vương Đình từng kéo dài vô tận năm tháng khắp chư giới Hồng Mông, hủy bỏ Yêu lịch, bắt đầu lịch của con người.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, thế hệ trước ra đi, chiến hỏa cũng đã tắt, cuộc chiến Nhân – Yên tàn khốc và ác liệt tới bây giờ chỉ còn là câu chuyện khi người ta trà dư tửu hậu mà thôi.
Trong những câu chuyện đàm tiếu ấy, người ta hay nói về sự nghiệp to lớn của Lục Thánh Nhân Tộc, cười chuyện Yêu tộc suy tàn năm xưa.
Ngày phá nước diệt tộc, yêu tộc hoảng loạn chạy trốn, trong trận quyết chiến cuối cùng, trăm vạn tu sĩ Nhân tộc như thủy triều tràn vào đế đô thành Thiên Hồng tráng lệ và rộng lớn của Yêu tộc. Trên trời dưới đất đều dày đặc sát khí. Lục Thánh đứng trong mây, ra đòn tung hoành, lấy đi vô số tính mạng của các sinh linh, máu chảy thành sông. Giữa biển máu núi thây, cuối cùng cũng chôn vùi được Thiên Yêu Vương Đình trong phế tích Hoàng Cung rộng lớn ấy.
Vạn năm đã qua, bên ngoài phế tích mê cung ấy vẫn vô cùng hoang vắng. Vào lúc đêm khuya, người ta vẫn nghe thấy những tiếng kêu khóc thê lương của vô số âm linh oan hồn chết oan chết uổng.
Nhân gian vạn năm đằng đẵng, ngày nối ngày vẫn tiếp tục trôi qua.
Ngoại trừ một số ít dư nghiệt của Yêu tộc chạy trốn được thì tất cả nhân tài, tinh hoa chiến lực của Yêu tộc, bao gồm cả bốn vị trong ngũ đại Thiên Yêu đều táng mạng trong trận chiến ở đế đô Thiên Hồng năm ấy. Đám Yêu tộc còn sót lại như chó nhà có tang, bất đắc dĩ quay về nơi khởi nguyên của Yêu tộc ở Yêu giới. Nhưng truy binh của Nhân tộc một mực đuổi theo với ý đồ trảm thảo trừ căn, buộc vị Thiên Yêu cuối cùng phải dùng tính mạng của mình, dụng bí pháp huyết tế Thiên Yêu của Yêu tộc, tự hủy Thần Khí trấn tộc Âm Minh Tháp, đem thông đạo duy nhất thông tới Yêu giới là Thanh Linh Giới hóa thành Âm Sát Tứ Hải mà bất kỳ sinh linh nào tiến vào cũng đều phải chết, lúc này mới ngăn chặn được truy binh của nhân tộc. Nhưng toàn bộ sinh linh trong Yêu giới, cũng vì vậy mà trọn đời không được ra ngoài.
Trong nháy mắt, vạn năm đã trôi qua, những nhân vật kinh tài tuyệt diễm cũng không ngăn được sự ăn mòn của thời gian, cuối cùng trong mắt hậu nhân chỉ còn là những tấm bia và pho tượng to lớn, vĩnh viễn lưu truyền trong các giới ở Hồng Mông. Nhân tộc sau vạn năm ngày càng phồn thịnh, nhất là những đạo pháp tu hành được khai sáng từ cuộc chiến Nhân – Yêu, trải qua sự nghiên cứu của vô số kỳ nhân dị sĩ, tinh anh Nhân tộc, hiện tại đã hơn hẳn trước đây. Nhân tộc tung hoành khắp Hồng Mông chư giới, hết thảy yêu nghiệt dị tộc đều bị áp chế, chỉ có thể ẩn nấp để kéo dài hơn tàn, hoàn toàn không có cách nào đấu lại với Nhân tộc, nhất là những tu sĩ Nhân tộc vô cùng cường đại.
Năm nay, là năm thứ một vạn bảy trăm sáu mươi sáu Nhân lịch, cũng là thời đại Nhân tộc phát triển phồn thịnh tới đỉnh cao.
Cũng cho tới bây giờ, Âm Sát Chi Hải trong Thanh Linh Giới vẫn như thủy triều cuồn cuộn không ngừng, đem Nhân – Yêu hai tộc vốn thù sâu như biển ngăn cách, hơn nữa dường như càng lúc càng mở rộng ra.
Cho đến nay, trong một trăm lẻ tám giới ở Hồng Mông, ngoại trừ Thập Đại Thiên Giới trong truyền thuyết thần bí vô cùng, ngoại trừ Thanh Linh giới hóa thành địa ngục biển chết đã từ lâu mất đi trong trí nhớ của mọi người, trừ ra Hồng Mông chủ giới đứng đầu, còn lại chín mươi sáu giới khác đều nằm trong khống chế của Nhân tộc.
Năm nay, Thẩm Thạch đúng 12 tuổi.
Với hắn mà nói, con đường trưởng thành đã chuẩn bị bước sang trang mới.

back top