Cơn đau đầu đột ngột xuất hiện, như một cây búa lớn trực tiếp bổ vào đỉnh đầu Thẩm Thạch, cảm giác đau kịch liệt đến nỗi hắn thấy mắt như nổi đom đóm, suýt chút nữa không thể ngồi thẳng người.
Sau khi Thiên Minh Chú tiếp xúc với khiếu huyệt thần bí tại mi tâm, so với những khí mạch bình thường khác trên thân thể thì phản ứng của Thiên Minh Chú hoàn toàn bất đồng, luồng pháp lực cuồng bạo khác thường như muốn xé rách hoàn toàn khiếu huyệt. Lúc này, bỗng Thẩm Thạch cảm thấy một cỗ lực lượng trong mi tâm phát ra bốn phương tám hướng, hai luồng pháp lực, linh khí chạm vào nhau như muốn vỡ ra.
Gặp phải tình huống bất ngờ này, nội tâm Thẩm Thạch chấn động, vô thức muốn dừng thi pháp Thiên Minh Chú lại, có điều lúc này đoàn linh khí vẫn luôn yên tĩnh nằm tại mi tâm khiếu huyệt đột nhiên bạo động, từ từ mở rộng kích thước càng lúc càng lớn, dường như là do cảm ứng với pháp lực do Thiên Minh Chú kích phát.
Theo sự khuếch tán của linh khí, sự đau đớn trong người Thẩm Thạch cũng giảm đi không ít, đồng thời hắn cũng mơ hồ phát hiện ra rằng, cả linh lực vốn có của hắn và pháp lực mới do Thiên Minh Chú tạo thành đều có tác dụng làm mi tâm khiếu huyệt lớn hơn một chút.
Nội tâm hắn khẽ động, đồng thời cảm thấy cảm giác đau đầu kịch liệt lúc nãy dần giảm xuống, cũng không phải là không chịu đựng được, sau mấy lần cắn răng, cố gắng giữ vững thân người, đồng thời tập trung tinh thần tại mi tâm. Quả nhiên chỉ sau một lát, dưới tác dụng của hai luồng áp lực, mi tâm khiếu huyệt có dấu hiệu mở rộng kích thước.
Có điều sau khi trải qua trùng kích, hình như hai luồng pháp lực, linh khí còn chưa đủ sức để thay đổi mi tâm khiếu huyệt, mọi thức bắt đầu an tĩnh trở lại. Cứ như vậy, một lát sau, Thẩm Thạch cảm thấy đoàn pháp lực, linh khí bắt đầu ngưng tụ, hòa vào nhau.
Do lúc nãy khí mạch toàn thân Thẩm Thạch đã trải qua một màn giống như vừa rồi nên sau một lúc suy nghĩ, hắn quyết định tập trung tinh thần thi pháp, cẩn thận quan sát. Quả nhiên, sau khi duy trì vận hành Thiên Minh Chú một lúc, hắn cảm thấy hình như chỗ mi tâm khiếu huyệt giống như trải qua một phen rèn luyện, tuy rằng số lượng linh lực vẫn như cũ, không tăng cũng không giảm, chỉ có hình dạng là thay đổi một chút, hình như số linh lực này đã kiên cố và vững chắc hơn.
Giống như là vài tia linh khí bị một lực lượng kỳ dị tập hợp lại một chỗ, hội tụ thành tia linh lực duy nhất to và mạnh mẽ hơn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thẩm Thạch liên tục bị buộc ngồi một chỗ, lúc này hắn chậm rãi thả lỏng thân thể, sau đó thở dài một hơi, từ từ mở hai mắt ra.
Trong mắt hắn hiện ra vẻ suy tư do dự, sau khi hắn tu luyện Thiên Minh Chú thì bất kể là linh lực bình thường trong khí mạch hay tại mi tâm khiếu diễn biến và và kết quả đều giống nhau, không lẽ Thiên Minh Chú có hiệu quả trong việc tinh luyện, ngưng tụ linh lực trong cơ thể?
Nhưng rốt cục là lợi ở điểm gì, Thẩm Thạch kiểm tra thân thể một lượt, nhất thời không có phát hiện chút manh mối nào. . .
Phượng Minh Thành, bên ngoài mật thất trong lòng núi, Lão Bạch Hầu cầm một cái túi lớn, chống quải trượng run rẩy từ đằng xa đi tới. Nhìn xa xa, bên ngoài thông đạo nối mật thất trong lòng núi, một đám Yêu Tộc tụ họp đang đứng đó nói giỡn với nhau chuyện gì đó.
Lão đến gần thì phát hiện là đám Thanh Xà Vệ canh cửa lúc trước, nhìn qua chỗ thông đạo đến mật thất đã có thêm một cửa đá lớn vừa to vừa nặng chắn ngang, có vẻ được làm khá chắc chắn, đám Xà yêu nửa người nửa xà lẩm bẩm nói gì đó rồi chạy đi lấy ra một khối cự thạch dài và nhỏ không biết ở đâu, đẩy vào cái lỗ tạm thời mới đục trên cửa đá.
Lão Bạch Hầu nhìn một hồi, ngạc nhiên nói: "Không phải cửa mật thất đã sửa lại như ban đầu rồi sao, các ngươi còn đứng ở đây làm cái gì?"
Hầu hết đám Thanh Xà Vệ mặt mày đầm đìa mồ hôi và bị xúi quẩy này không tên nào để ý tới lão, chỉ có một tên Xà yêu thường ngày có chút quen biết mới mở miệng, phun ra vài tiếng "ti ti", tức giận nói: "Còn không phải đều do lão Hắc Hồ mới tới nhiều chuyện sao, không biết hắn nói cái gì với nương nương mà nương nương bảo cửa mật thất nơi đây không an toàn, một khi bị người khác phát hiện liền có thể đơn giản đánh vào, không bằng làm thêm một cửa đá vừa lớn vừa nặng. Nếu có dị biến, dù bên trong hoặc bên ngoài, chỉ cần có người nhanh chóng đóng cửa đá này thì ít nhất cũng có thể ngăn địch nhân một lúc để chờ viện quân đến. Ta nhổ vào, tình thế đang tốt thế này, Hắc Phượng Yêu Tộc bị chúng ta đánh cho tan tác, ở đâu còn có địch nhân chạy tới chứ?"
Vòng qua đám Thanh Xà Vệ lòng tràn đầy oán khí vì phải canh giữ nơi đây mà không được đánh cướp, lão Bạch Hầu cười ha ha đi vào trong mật thất.
Không lâu sau, lão tới mật thất trong lòng núi, nơi giấu một cái Truyền Tống pháp trận nhỏ, nơi đây chỉ có Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư, hiện giờ Tiểu Hắc đang nằm rạp trên mặt đất ngủ say, còn Thẩm Thạch thì dựa lưng vào một khối Kim Thai thạch, nhìn bộ dáng có chút ngơ ngẩn, hình như là đang tập trung tư tưởng trầm tư suy nghĩ, trên tay cầm một trang giấy nhàu nát xưa cũ, thỉnh thoảng nhìn lên tờ giấy đọc lướt vài dòng.
Lão cười đi tới, lên tiếng chào hắn, Thẩm Thạch ngẩng đầu lên, thấy là Lão Bạch Hầu, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui vẻ, tiện tay nhét trang giấy nhàu nát cất vào trong ngực, sau đó đứng dậy đi tới. Lão Bạch Hầu cầm túi lớn trong tay dốc ngược xuống trước người hắn, một hồi tiếng đồng“rầm rầm” vang lên, từ trong túi rơi ra ít nhất chừng trăm quyển sách, đảo mắt đã thấy trên mặt đất có một tòa sách nhỏ, vừa cười vừa nói: "Nhiều sách như vậy, đủ cho ngươi xem mấy ngày a."
Thẩm Thạch cười hặc hặc, cũng không khách khí với lão, đi đến cạnh chồng sách trên mặt đất ngồi xổm xuống, ra chiều hứng thú lục lọi từng quyển một.
Lão Bạch Hầu chống quải trượng đi đến một khối Kim Thai thạch khác, cũng giống như Thẩm Thạch không hề cố kỵ mà ngồi xuống đất dựa lưng vào, sau đó cười hắc hắc, từ trong người lấy ra một vật, nói với Thẩm Thạch: "Ngươi đoán vừa rồi ta tìm trong thành được vật gì?"
Đầu mũi Thẩm Thạch khẽ động, lúc này như đã ngửi thấy mùi gì, cười nói: "Khá lắm, vậy mà ngươi lại có thể tìm được rượu?" Chẳng qua khi ánh mắt của hắn đảo xuống nhìn thấy vật trên tay lão Bạch Hầu thì không khỏi ngơ ngác một chút, chỉ thấy đó cũng không phải vò rượu vẫn gặp thường ngày mà lại là một cái hồ lô rượu nhỏ hơn nhiều, "Lấy đâu ra cái này đấy, bất quá cái này quá nhỏ đi, có thể đựng được bao nhiêu rượu chứ, sợ là để mình ngươi uống cũng không đủ đó.
Lão Bạch Hầu cười đắc ý, cầm cái hồ lô lên uống một ngụm, một lát sau hiện lên vẻ vô cùng thỏa mãn, tựa hồ dư vị vô cùng, sau đó lé mắt nhìn Thẩm Thạch, nói: "Ngươi muốn thử chút không?"
Thẩm Thạch lắc đầu: "Không uống, chua lắm."
Lão Bạch Hầu trợn ngược mắt, nói: "Đồ con lợn, Phượng Minh thành chính là thành phồn hoa nhất trong Hắc Ngục sơn mấy trăm năm qua đó, rượu ở đây có thể đem cái rượu ở chỗ thâm sơn cùng cốc như Ma Hổ Giản mà so sánh sao?
"Hả?" Thẩm Thạch nghe vậy cảm thấy cũng có chút đạo lý, có chút động tâm, liền mang theo vài phần hiếu kỳ nhận lấy hồ lô rượu lão Bạch Hầu đưa tới, há mồm uống một ngụm.
Một lát sau chỏ thấy chân mày Thẩm Thạch cau lại, mặt hiện lên vẻ dở khóc dở cười.
Lão Bạch Hầu trái lại không để ý, cầm lại hồ lô rượu về, cười hì hì hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, chẹp chẹp một hai lần, lát sau bất đắc dĩ nói: "Được rồi rượu này... Không có chua như kia."
Lão Bạch Hầu hừ một tiếng, tức giận nói: "Có cái uống là tốt rồi, ngươi biết ta phải bỏ bao nhiêu sức lực mới tìm được tý rượu trong hầm ngầm của phủ Hắc Phượng sao? Nhìn không ra ngươi rất kén ăn kén uống đấy." Bất quá nói đi nói lại lão dường như có phần cảm khái, thở dài, "Ài, nếu như có thể uống được "Hoa Điêu" do nhân tộc làm ra thì chết cũng không tiếc rồi."
Thẩm Thạch cười nhạo một tiếng nói: "Những loại rượu này không chua đến tê cả răng thì cũng chua đến rụng răng, loại mùi vị này còn không dành cho người đó, như khẩu vị lão hầu ngươi thì dứt khoát có thể ăn dấm trực tiếp được rồi."
Ánh mắt lão Bạch Hầu thoáng có chút quái dị, khoát tay nói: "Đi đi đi, đi xem văn thư của ngươi đi, chút rượu ở đây ta còn không nỡ cho người khác uống đấy."
Thẩm Thạch cười cười cúi đầu, tiếp tục đọc sách, mà lão Bạch Hầu cũng không có ý đứng dậy, cứ dương dương tự đắc ngồi lỳ đấy, thỉnh thoảng lại vui vè uống một ngụm rượu chua, cai đầu khỉ lại lắc lư một lúc sau, miệng còn khe khẽ ngâm nga.
Thẩm Thạch vừa lật sách vừa nghe giai điệu này, rất nhanh nhận ra đây chính là khúc hát cổ từ thời Thiên Yêu Vương Đình lưu truyền lại:
Khai thiên địa. . . Phá hồng mông. . . Thánh yêu xuất. . . Vạn thế ninh. . .
Tiếu thế gian. . . Tẫn lâu nghĩ. . . Duy ngô yêu. . . Vĩnh bất hủ. . .
Ca khúc cổ xưa mà thê lương, cùng một thanh âm già nua cũng như vậy quanh quanh quẩn quẩn, thời gian dần trôi trong mật thất thanh âm của lão dần dần biến mất, chỉ có những người từng ở trong năm tháng hiển hách đó cũng đã biến mất, còn lại cổ khúc vẫn sâu kín trầm lắng mà vang lại.
Nhân gian dưới bầu trời xanh kia, tựa hồ không còn chỗ dung thân cho cổ khúc kia, chỉ có tại căn phòng đá cứng rắn lạnh như băng này, một lão Hầu không kể thời gian, lặng lẽ ngâm nga.
Phi kiên duệ. . . Trảm địch thủ. . . Huyết thao thao. . . Khát tương ẩm. . .
Làn điệu mênh mang dần ngừng lại, dường như lão Bạch Hầu cũng có chút mệt mỏi, không biết có phải là do ngâm nga cổ khúc này làm lão phải cố hết sức không, lúc lão ngừng hát liền mãnh liệt uống một hớp rượu lớn, sau đó nhắm mắt dựa vào Kim Thai Thạch, một hồi không nói gì.
Trong mật thất nhất thời có chút yên lặng, Thẩm Thạch lật quyển sách phát hiện mình cũng không quá hứng thú, liền tiện tay ném sang một bên, giương mắt nhìn lão Bạch Hầu vẫn giữ tư thế kia nhất thời không khỏi có chút bận tâm, sau khi do dự một lát, vẫn quyết định mở miệng hỏi lão một vấn đề, thầm nghĩ trong lòng lão vậy mà đang nặng trĩu, trước hết chuyển hướng:
"Lão Hầu, bên ngoài ngươi không có gì để làm hay sao mà ngối lỳ ở đây vậy?"
Lão Bach Hầu mở mắt, nhếch miệng thản nhiên nói: "Bên ngoài vô cùng nhiều chuyện đó, mọi người đang vội đến chết đi sống lại, liều mạng giành giật đó."
Thẩm Thạch cười cười, đứng lên duỗi lưng, vòng quanh cái duỗi cái lưng mệt mỏi, tùy ý bước tới cái truyền thống trận bằng Kim Thai Thạch này, đồng thời nâng tay lên, xem như thư giãn gân cốt một chút, chẳng qua là đi về giữa phòng, trong lòng khẽ động, xoay đầu lại nói với lão Bạch Hầu: "Lão Hầu, trong lòng ta có một việc muốn hỏi ngươi đó, nhưng vài ngày này lại không có cơ hội, vừa vặn nây giờ thỉnh giáo ngươi chút."
Lão Bach Hầu nhíu mày, giương mắt nhìn về phía hắn, nói: "Chuyện gì? Nhìn ngươi có vẻ nghiêm túc?"
Thẩm Thạch chần chừ một lát nói: "Ngươi đã từng thấy qua nhân tộc chưa? Rút cuộc chúng trông như thế nào?
Lão Bạch Hầu ngẩn ngơ một lát, ngạc nhiên nói: "Đang yên đang lành, sao ngươi lại nghĩ đến việc này?"
Thẩm Thạch cũng không trả lời chẳng qua thúc dục lão một câu, lão Bạch Hầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Về việc của nhân tộc ta đã sớm nói với ngươi rồi, sau trận nhân yêu đại chiến kia nhân tộc tại Yêu giới này sơm đã bị giết sạch rồi, cho đến nay không nói ta, kể cả tất cả Yêu tộc trong Yêu Giới đều không có ai từng gặp qua nhân tộc đó." Thoáng dừng một chút, lão dường như cân nhắc từ ngữ, tiếp tục nói, "Về phần bộ dạng của nhân tộc thế nào, ngươi chỉ cần nhìn Ngọc Lâm nương nương hoặc lão Hắc Phượng là biết, cơ bản khi tu luyện tới cảnh giới Địa yêu, yêu tộc chúng ta đều mất hết dấu vết của yêu thú, hóa thành hình người nguyên vẹn.
"Đốp!" Đôt nhiên Thẩm Thạch đột nhiên vỗ tay lớn một cái, lớn tiếng nói: "Không sai, chính là điểm này."
Lão Bạch Hầu bị hắn làm cho sợ hãi giật mình, thiếu chút nữa cả hồ lô rượu trong tay cũng ném đi mấ, sau khi ngồi vững vàng lại, lúc này mới trừng mắt nhìn con hàng đang đứng kích động này, ngạc nhiên nói: "Ngươi lên cơn à?"
Thẩm Thạch như không nhìn lão, nghi hoặc hỏi: "Lão Hầu, trước kia ta đã nghĩ qua vấn đề này, trước kia ngươi nói yêu tộc chúng ra chính là tộc được Thánh Yêu khai thiên tích địa chiếu cố nhất, bao hàm huyết thống cao quý mọi phương, cái này không sai a?"
Lão Bạch Hầu đương nhiên trịnh trọng gật đầu nói: "Không sai!'
Thẩm Thạch nhìn lão nói: "Vậy tại sao yêu tộc chúng ra tu luyện đến cảnh giới cao nhất lại có vẻ ngoài giống nhân tộc? Cái này không khỏi có chút.."
Nói đến cuối, âm thanh của Thẩm Thạch không khỏi có chút chậm rãi mà giảm xuống, hơn nữa nhìn sắc mặt lão Bạch Hầu đã nhanh chóng đen lại, mang đầy vẻ tức giận, hồi lâu sau Thẩm Thạch lại phát hiện lão cũng trở nên trầm mặc, dường như không muốn trả lời, không khỏi có chút lo lắng, thăm dò một tiếng nói:
"Lão Hầu ta vừa nói sai à?"
Lão Bạch Hầu hừ một tiếng nói: "Nói nhảm, đương nhiên là ngươi nói sai rồi, hơn nữa là sai hoàn toàn! Cái gì mà yêu tộc chúng ta không bằng nhân tộc chứ? tu luyện càng cao lại càng giống nhân tộc? Ta nói cho ngươi biết câu này nếu đổi lại vào thời điểm mấy ngàn năm về trước vào thời Thiên Yêu Vương Đình, mấy câu nói đó đủ để đem ngươi cột vào ' Hồng Quân Trụ' bên ngoài Thiên Hồng Thành- Hoàng cung của Yêu tộc thiêu ra tro rồi!"
Thẩm Thạch vô thức rụt cổ, mặc dù biết câu nói này của lão hầu nói ra lúc này không khỏi có chút buồn cười, nhưng đáy lòng lại như hướng về những năm đó không nhin được cảm thấy lành lạnh.
Dừng một chút, lão Bạch Hầu dường như cũng cảm giác mình có chút quá phận, ho khan hai tiếng, sắc mặt hòa hoãn xuống một chút nhưng vẫn nghiêm túc, nghiêm mặt với Thẩm Thạch nói: "Những cái ngươi nói vừa nãy là cực kỳ không thỏa đáng, mối thù nhân yêu hai tộc chính là huyết hải thâm cừu, ngươi mà ra ngoài nói lung tung bị người ta nghe được sợ sẽ chọc đến thiên đại phiền toái đó, sau này nhất định phải ăn nói cẩn thận!'
Thẩm Thạch gật nhẹ.
Lão Bạch hầu trầm mặc một hồi rồi thản nhiên nói: "Hồng mông bách tộc, đều là Thánh Yêu Hoàng- tổ tiên của chúng ta tạo ra, tự nhiên là yêu tộc chúng ta đứng đầu, Thánh Yêu Hoàng ban cho chúng ta thiên phú dị bẩm, hơn xa các tộc khác, đây là bằng chứng căn bản không phải nhiều lời. Về phần ngoại hình có chút tương tự với nhân tộc, ngươi cần nhớ kỹ, chính là lúc Thánh tổ Tiên Hoàng sáng lập ra Hồng Mông bách tộc, tùy ý ban ân điển cho nhân tộc, dùng ngoại hình của Thiên yêu chúng ta làm gốc, tạo nên bộ dáng nhân tộc, nhưng nhân tộc thân thể gầy yếu, ngày sau lại vong ân bội nghĩa, căn bản không xứng với phần ân huệ đấy. Ngươi chỉ cần nhớ một điểm, Yêu tộc ta từ trước đến giờ cao quý hơn nhân tộc muôn lần, cường đại hơn trăm lần là đủ rồi."
"Nguyên lai là nhân tộc giống yêu tộc sao..." Thẩm Thạch im lặng một lát, gật đầu.
Sau những lời này, bầu không khí bất tri bất giác có chút nhạt nhẽo, lão Bạch Hầu uống hai hớp rượu đang muốn đứng dậy rời đi, chẳng qua đúng lúc này bỗng nghe Thẩm Thạch đằng sau hỏi một vấn đề: "Lão Hầu, nhân tộc ở Yêu Giới chúng ta, thực sự đã bị giết sạch rồi sao?"
Trong lòng Lão Bạch Hầu mãnh liệt dâng lên một hồi ý tức giận, trong ngày này từ nhân tộc lão đã nghe đến mức bực bội rồi, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đã giết sạch lâu rồi!"
Chẳng qua là sắc mặt Thẩm Thạch lại hiện lên chút kỳ quái, giống do dự, lại như có chút mê hoặc, chần chừ một hồi mới lên tiếng:
"Vậy thật là kỳ quái, tại đêm công thành chiến đó, dường như ta gặp một tiểu tử nhân tộc..."
Sau khi Thiên Minh Chú tiếp xúc với khiếu huyệt thần bí tại mi tâm, so với những khí mạch bình thường khác trên thân thể thì phản ứng của Thiên Minh Chú hoàn toàn bất đồng, luồng pháp lực cuồng bạo khác thường như muốn xé rách hoàn toàn khiếu huyệt. Lúc này, bỗng Thẩm Thạch cảm thấy một cỗ lực lượng trong mi tâm phát ra bốn phương tám hướng, hai luồng pháp lực, linh khí chạm vào nhau như muốn vỡ ra.
Gặp phải tình huống bất ngờ này, nội tâm Thẩm Thạch chấn động, vô thức muốn dừng thi pháp Thiên Minh Chú lại, có điều lúc này đoàn linh khí vẫn luôn yên tĩnh nằm tại mi tâm khiếu huyệt đột nhiên bạo động, từ từ mở rộng kích thước càng lúc càng lớn, dường như là do cảm ứng với pháp lực do Thiên Minh Chú kích phát.
Theo sự khuếch tán của linh khí, sự đau đớn trong người Thẩm Thạch cũng giảm đi không ít, đồng thời hắn cũng mơ hồ phát hiện ra rằng, cả linh lực vốn có của hắn và pháp lực mới do Thiên Minh Chú tạo thành đều có tác dụng làm mi tâm khiếu huyệt lớn hơn một chút.
Nội tâm hắn khẽ động, đồng thời cảm thấy cảm giác đau đầu kịch liệt lúc nãy dần giảm xuống, cũng không phải là không chịu đựng được, sau mấy lần cắn răng, cố gắng giữ vững thân người, đồng thời tập trung tinh thần tại mi tâm. Quả nhiên chỉ sau một lát, dưới tác dụng của hai luồng áp lực, mi tâm khiếu huyệt có dấu hiệu mở rộng kích thước.
Có điều sau khi trải qua trùng kích, hình như hai luồng pháp lực, linh khí còn chưa đủ sức để thay đổi mi tâm khiếu huyệt, mọi thức bắt đầu an tĩnh trở lại. Cứ như vậy, một lát sau, Thẩm Thạch cảm thấy đoàn pháp lực, linh khí bắt đầu ngưng tụ, hòa vào nhau.
Do lúc nãy khí mạch toàn thân Thẩm Thạch đã trải qua một màn giống như vừa rồi nên sau một lúc suy nghĩ, hắn quyết định tập trung tinh thần thi pháp, cẩn thận quan sát. Quả nhiên, sau khi duy trì vận hành Thiên Minh Chú một lúc, hắn cảm thấy hình như chỗ mi tâm khiếu huyệt giống như trải qua một phen rèn luyện, tuy rằng số lượng linh lực vẫn như cũ, không tăng cũng không giảm, chỉ có hình dạng là thay đổi một chút, hình như số linh lực này đã kiên cố và vững chắc hơn.
Giống như là vài tia linh khí bị một lực lượng kỳ dị tập hợp lại một chỗ, hội tụ thành tia linh lực duy nhất to và mạnh mẽ hơn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thẩm Thạch liên tục bị buộc ngồi một chỗ, lúc này hắn chậm rãi thả lỏng thân thể, sau đó thở dài một hơi, từ từ mở hai mắt ra.
Trong mắt hắn hiện ra vẻ suy tư do dự, sau khi hắn tu luyện Thiên Minh Chú thì bất kể là linh lực bình thường trong khí mạch hay tại mi tâm khiếu diễn biến và và kết quả đều giống nhau, không lẽ Thiên Minh Chú có hiệu quả trong việc tinh luyện, ngưng tụ linh lực trong cơ thể?
Nhưng rốt cục là lợi ở điểm gì, Thẩm Thạch kiểm tra thân thể một lượt, nhất thời không có phát hiện chút manh mối nào. . .
Phượng Minh Thành, bên ngoài mật thất trong lòng núi, Lão Bạch Hầu cầm một cái túi lớn, chống quải trượng run rẩy từ đằng xa đi tới. Nhìn xa xa, bên ngoài thông đạo nối mật thất trong lòng núi, một đám Yêu Tộc tụ họp đang đứng đó nói giỡn với nhau chuyện gì đó.
Lão đến gần thì phát hiện là đám Thanh Xà Vệ canh cửa lúc trước, nhìn qua chỗ thông đạo đến mật thất đã có thêm một cửa đá lớn vừa to vừa nặng chắn ngang, có vẻ được làm khá chắc chắn, đám Xà yêu nửa người nửa xà lẩm bẩm nói gì đó rồi chạy đi lấy ra một khối cự thạch dài và nhỏ không biết ở đâu, đẩy vào cái lỗ tạm thời mới đục trên cửa đá.
Lão Bạch Hầu nhìn một hồi, ngạc nhiên nói: "Không phải cửa mật thất đã sửa lại như ban đầu rồi sao, các ngươi còn đứng ở đây làm cái gì?"
Hầu hết đám Thanh Xà Vệ mặt mày đầm đìa mồ hôi và bị xúi quẩy này không tên nào để ý tới lão, chỉ có một tên Xà yêu thường ngày có chút quen biết mới mở miệng, phun ra vài tiếng "ti ti", tức giận nói: "Còn không phải đều do lão Hắc Hồ mới tới nhiều chuyện sao, không biết hắn nói cái gì với nương nương mà nương nương bảo cửa mật thất nơi đây không an toàn, một khi bị người khác phát hiện liền có thể đơn giản đánh vào, không bằng làm thêm một cửa đá vừa lớn vừa nặng. Nếu có dị biến, dù bên trong hoặc bên ngoài, chỉ cần có người nhanh chóng đóng cửa đá này thì ít nhất cũng có thể ngăn địch nhân một lúc để chờ viện quân đến. Ta nhổ vào, tình thế đang tốt thế này, Hắc Phượng Yêu Tộc bị chúng ta đánh cho tan tác, ở đâu còn có địch nhân chạy tới chứ?"
Vòng qua đám Thanh Xà Vệ lòng tràn đầy oán khí vì phải canh giữ nơi đây mà không được đánh cướp, lão Bạch Hầu cười ha ha đi vào trong mật thất.
Không lâu sau, lão tới mật thất trong lòng núi, nơi giấu một cái Truyền Tống pháp trận nhỏ, nơi đây chỉ có Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư, hiện giờ Tiểu Hắc đang nằm rạp trên mặt đất ngủ say, còn Thẩm Thạch thì dựa lưng vào một khối Kim Thai thạch, nhìn bộ dáng có chút ngơ ngẩn, hình như là đang tập trung tư tưởng trầm tư suy nghĩ, trên tay cầm một trang giấy nhàu nát xưa cũ, thỉnh thoảng nhìn lên tờ giấy đọc lướt vài dòng.
Lão cười đi tới, lên tiếng chào hắn, Thẩm Thạch ngẩng đầu lên, thấy là Lão Bạch Hầu, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui vẻ, tiện tay nhét trang giấy nhàu nát cất vào trong ngực, sau đó đứng dậy đi tới. Lão Bạch Hầu cầm túi lớn trong tay dốc ngược xuống trước người hắn, một hồi tiếng đồng“rầm rầm” vang lên, từ trong túi rơi ra ít nhất chừng trăm quyển sách, đảo mắt đã thấy trên mặt đất có một tòa sách nhỏ, vừa cười vừa nói: "Nhiều sách như vậy, đủ cho ngươi xem mấy ngày a."
Thẩm Thạch cười hặc hặc, cũng không khách khí với lão, đi đến cạnh chồng sách trên mặt đất ngồi xổm xuống, ra chiều hứng thú lục lọi từng quyển một.
Lão Bạch Hầu chống quải trượng đi đến một khối Kim Thai thạch khác, cũng giống như Thẩm Thạch không hề cố kỵ mà ngồi xuống đất dựa lưng vào, sau đó cười hắc hắc, từ trong người lấy ra một vật, nói với Thẩm Thạch: "Ngươi đoán vừa rồi ta tìm trong thành được vật gì?"
Đầu mũi Thẩm Thạch khẽ động, lúc này như đã ngửi thấy mùi gì, cười nói: "Khá lắm, vậy mà ngươi lại có thể tìm được rượu?" Chẳng qua khi ánh mắt của hắn đảo xuống nhìn thấy vật trên tay lão Bạch Hầu thì không khỏi ngơ ngác một chút, chỉ thấy đó cũng không phải vò rượu vẫn gặp thường ngày mà lại là một cái hồ lô rượu nhỏ hơn nhiều, "Lấy đâu ra cái này đấy, bất quá cái này quá nhỏ đi, có thể đựng được bao nhiêu rượu chứ, sợ là để mình ngươi uống cũng không đủ đó.
Lão Bạch Hầu cười đắc ý, cầm cái hồ lô lên uống một ngụm, một lát sau hiện lên vẻ vô cùng thỏa mãn, tựa hồ dư vị vô cùng, sau đó lé mắt nhìn Thẩm Thạch, nói: "Ngươi muốn thử chút không?"
Thẩm Thạch lắc đầu: "Không uống, chua lắm."
Lão Bạch Hầu trợn ngược mắt, nói: "Đồ con lợn, Phượng Minh thành chính là thành phồn hoa nhất trong Hắc Ngục sơn mấy trăm năm qua đó, rượu ở đây có thể đem cái rượu ở chỗ thâm sơn cùng cốc như Ma Hổ Giản mà so sánh sao?
"Hả?" Thẩm Thạch nghe vậy cảm thấy cũng có chút đạo lý, có chút động tâm, liền mang theo vài phần hiếu kỳ nhận lấy hồ lô rượu lão Bạch Hầu đưa tới, há mồm uống một ngụm.
Một lát sau chỏ thấy chân mày Thẩm Thạch cau lại, mặt hiện lên vẻ dở khóc dở cười.
Lão Bạch Hầu trái lại không để ý, cầm lại hồ lô rượu về, cười hì hì hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, chẹp chẹp một hai lần, lát sau bất đắc dĩ nói: "Được rồi rượu này... Không có chua như kia."
Lão Bạch Hầu hừ một tiếng, tức giận nói: "Có cái uống là tốt rồi, ngươi biết ta phải bỏ bao nhiêu sức lực mới tìm được tý rượu trong hầm ngầm của phủ Hắc Phượng sao? Nhìn không ra ngươi rất kén ăn kén uống đấy." Bất quá nói đi nói lại lão dường như có phần cảm khái, thở dài, "Ài, nếu như có thể uống được "Hoa Điêu" do nhân tộc làm ra thì chết cũng không tiếc rồi."
Thẩm Thạch cười nhạo một tiếng nói: "Những loại rượu này không chua đến tê cả răng thì cũng chua đến rụng răng, loại mùi vị này còn không dành cho người đó, như khẩu vị lão hầu ngươi thì dứt khoát có thể ăn dấm trực tiếp được rồi."
Ánh mắt lão Bạch Hầu thoáng có chút quái dị, khoát tay nói: "Đi đi đi, đi xem văn thư của ngươi đi, chút rượu ở đây ta còn không nỡ cho người khác uống đấy."
Thẩm Thạch cười cười cúi đầu, tiếp tục đọc sách, mà lão Bạch Hầu cũng không có ý đứng dậy, cứ dương dương tự đắc ngồi lỳ đấy, thỉnh thoảng lại vui vè uống một ngụm rượu chua, cai đầu khỉ lại lắc lư một lúc sau, miệng còn khe khẽ ngâm nga.
Thẩm Thạch vừa lật sách vừa nghe giai điệu này, rất nhanh nhận ra đây chính là khúc hát cổ từ thời Thiên Yêu Vương Đình lưu truyền lại:
Khai thiên địa. . . Phá hồng mông. . . Thánh yêu xuất. . . Vạn thế ninh. . .
Tiếu thế gian. . . Tẫn lâu nghĩ. . . Duy ngô yêu. . . Vĩnh bất hủ. . .
Ca khúc cổ xưa mà thê lương, cùng một thanh âm già nua cũng như vậy quanh quanh quẩn quẩn, thời gian dần trôi trong mật thất thanh âm của lão dần dần biến mất, chỉ có những người từng ở trong năm tháng hiển hách đó cũng đã biến mất, còn lại cổ khúc vẫn sâu kín trầm lắng mà vang lại.
Nhân gian dưới bầu trời xanh kia, tựa hồ không còn chỗ dung thân cho cổ khúc kia, chỉ có tại căn phòng đá cứng rắn lạnh như băng này, một lão Hầu không kể thời gian, lặng lẽ ngâm nga.
Phi kiên duệ. . . Trảm địch thủ. . . Huyết thao thao. . . Khát tương ẩm. . .
Làn điệu mênh mang dần ngừng lại, dường như lão Bạch Hầu cũng có chút mệt mỏi, không biết có phải là do ngâm nga cổ khúc này làm lão phải cố hết sức không, lúc lão ngừng hát liền mãnh liệt uống một hớp rượu lớn, sau đó nhắm mắt dựa vào Kim Thai Thạch, một hồi không nói gì.
Trong mật thất nhất thời có chút yên lặng, Thẩm Thạch lật quyển sách phát hiện mình cũng không quá hứng thú, liền tiện tay ném sang một bên, giương mắt nhìn lão Bạch Hầu vẫn giữ tư thế kia nhất thời không khỏi có chút bận tâm, sau khi do dự một lát, vẫn quyết định mở miệng hỏi lão một vấn đề, thầm nghĩ trong lòng lão vậy mà đang nặng trĩu, trước hết chuyển hướng:
"Lão Hầu, bên ngoài ngươi không có gì để làm hay sao mà ngối lỳ ở đây vậy?"
Lão Bach Hầu mở mắt, nhếch miệng thản nhiên nói: "Bên ngoài vô cùng nhiều chuyện đó, mọi người đang vội đến chết đi sống lại, liều mạng giành giật đó."
Thẩm Thạch cười cười, đứng lên duỗi lưng, vòng quanh cái duỗi cái lưng mệt mỏi, tùy ý bước tới cái truyền thống trận bằng Kim Thai Thạch này, đồng thời nâng tay lên, xem như thư giãn gân cốt một chút, chẳng qua là đi về giữa phòng, trong lòng khẽ động, xoay đầu lại nói với lão Bạch Hầu: "Lão Hầu, trong lòng ta có một việc muốn hỏi ngươi đó, nhưng vài ngày này lại không có cơ hội, vừa vặn nây giờ thỉnh giáo ngươi chút."
Lão Bach Hầu nhíu mày, giương mắt nhìn về phía hắn, nói: "Chuyện gì? Nhìn ngươi có vẻ nghiêm túc?"
Thẩm Thạch chần chừ một lát nói: "Ngươi đã từng thấy qua nhân tộc chưa? Rút cuộc chúng trông như thế nào?
Lão Bạch Hầu ngẩn ngơ một lát, ngạc nhiên nói: "Đang yên đang lành, sao ngươi lại nghĩ đến việc này?"
Thẩm Thạch cũng không trả lời chẳng qua thúc dục lão một câu, lão Bạch Hầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Về việc của nhân tộc ta đã sớm nói với ngươi rồi, sau trận nhân yêu đại chiến kia nhân tộc tại Yêu giới này sơm đã bị giết sạch rồi, cho đến nay không nói ta, kể cả tất cả Yêu tộc trong Yêu Giới đều không có ai từng gặp qua nhân tộc đó." Thoáng dừng một chút, lão dường như cân nhắc từ ngữ, tiếp tục nói, "Về phần bộ dạng của nhân tộc thế nào, ngươi chỉ cần nhìn Ngọc Lâm nương nương hoặc lão Hắc Phượng là biết, cơ bản khi tu luyện tới cảnh giới Địa yêu, yêu tộc chúng ta đều mất hết dấu vết của yêu thú, hóa thành hình người nguyên vẹn.
"Đốp!" Đôt nhiên Thẩm Thạch đột nhiên vỗ tay lớn một cái, lớn tiếng nói: "Không sai, chính là điểm này."
Lão Bạch Hầu bị hắn làm cho sợ hãi giật mình, thiếu chút nữa cả hồ lô rượu trong tay cũng ném đi mấ, sau khi ngồi vững vàng lại, lúc này mới trừng mắt nhìn con hàng đang đứng kích động này, ngạc nhiên nói: "Ngươi lên cơn à?"
Thẩm Thạch như không nhìn lão, nghi hoặc hỏi: "Lão Hầu, trước kia ta đã nghĩ qua vấn đề này, trước kia ngươi nói yêu tộc chúng ra chính là tộc được Thánh Yêu khai thiên tích địa chiếu cố nhất, bao hàm huyết thống cao quý mọi phương, cái này không sai a?"
Lão Bạch Hầu đương nhiên trịnh trọng gật đầu nói: "Không sai!'
Thẩm Thạch nhìn lão nói: "Vậy tại sao yêu tộc chúng ra tu luyện đến cảnh giới cao nhất lại có vẻ ngoài giống nhân tộc? Cái này không khỏi có chút.."
Nói đến cuối, âm thanh của Thẩm Thạch không khỏi có chút chậm rãi mà giảm xuống, hơn nữa nhìn sắc mặt lão Bạch Hầu đã nhanh chóng đen lại, mang đầy vẻ tức giận, hồi lâu sau Thẩm Thạch lại phát hiện lão cũng trở nên trầm mặc, dường như không muốn trả lời, không khỏi có chút lo lắng, thăm dò một tiếng nói:
"Lão Hầu ta vừa nói sai à?"
Lão Bạch Hầu hừ một tiếng nói: "Nói nhảm, đương nhiên là ngươi nói sai rồi, hơn nữa là sai hoàn toàn! Cái gì mà yêu tộc chúng ta không bằng nhân tộc chứ? tu luyện càng cao lại càng giống nhân tộc? Ta nói cho ngươi biết câu này nếu đổi lại vào thời điểm mấy ngàn năm về trước vào thời Thiên Yêu Vương Đình, mấy câu nói đó đủ để đem ngươi cột vào ' Hồng Quân Trụ' bên ngoài Thiên Hồng Thành- Hoàng cung của Yêu tộc thiêu ra tro rồi!"
Thẩm Thạch vô thức rụt cổ, mặc dù biết câu nói này của lão hầu nói ra lúc này không khỏi có chút buồn cười, nhưng đáy lòng lại như hướng về những năm đó không nhin được cảm thấy lành lạnh.
Dừng một chút, lão Bạch Hầu dường như cũng cảm giác mình có chút quá phận, ho khan hai tiếng, sắc mặt hòa hoãn xuống một chút nhưng vẫn nghiêm túc, nghiêm mặt với Thẩm Thạch nói: "Những cái ngươi nói vừa nãy là cực kỳ không thỏa đáng, mối thù nhân yêu hai tộc chính là huyết hải thâm cừu, ngươi mà ra ngoài nói lung tung bị người ta nghe được sợ sẽ chọc đến thiên đại phiền toái đó, sau này nhất định phải ăn nói cẩn thận!'
Thẩm Thạch gật nhẹ.
Lão Bạch hầu trầm mặc một hồi rồi thản nhiên nói: "Hồng mông bách tộc, đều là Thánh Yêu Hoàng- tổ tiên của chúng ta tạo ra, tự nhiên là yêu tộc chúng ta đứng đầu, Thánh Yêu Hoàng ban cho chúng ta thiên phú dị bẩm, hơn xa các tộc khác, đây là bằng chứng căn bản không phải nhiều lời. Về phần ngoại hình có chút tương tự với nhân tộc, ngươi cần nhớ kỹ, chính là lúc Thánh tổ Tiên Hoàng sáng lập ra Hồng Mông bách tộc, tùy ý ban ân điển cho nhân tộc, dùng ngoại hình của Thiên yêu chúng ta làm gốc, tạo nên bộ dáng nhân tộc, nhưng nhân tộc thân thể gầy yếu, ngày sau lại vong ân bội nghĩa, căn bản không xứng với phần ân huệ đấy. Ngươi chỉ cần nhớ một điểm, Yêu tộc ta từ trước đến giờ cao quý hơn nhân tộc muôn lần, cường đại hơn trăm lần là đủ rồi."
"Nguyên lai là nhân tộc giống yêu tộc sao..." Thẩm Thạch im lặng một lát, gật đầu.
Sau những lời này, bầu không khí bất tri bất giác có chút nhạt nhẽo, lão Bạch Hầu uống hai hớp rượu đang muốn đứng dậy rời đi, chẳng qua đúng lúc này bỗng nghe Thẩm Thạch đằng sau hỏi một vấn đề: "Lão Hầu, nhân tộc ở Yêu Giới chúng ta, thực sự đã bị giết sạch rồi sao?"
Trong lòng Lão Bạch Hầu mãnh liệt dâng lên một hồi ý tức giận, trong ngày này từ nhân tộc lão đã nghe đến mức bực bội rồi, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đã giết sạch lâu rồi!"
Chẳng qua là sắc mặt Thẩm Thạch lại hiện lên chút kỳ quái, giống do dự, lại như có chút mê hoặc, chần chừ một hồi mới lên tiếng:
"Vậy thật là kỳ quái, tại đêm công thành chiến đó, dường như ta gặp một tiểu tử nhân tộc..."