Từ bình minh đến hoàng hôn, rồi từ chạng vạng tiến về sáng sớm, thời gian như nước trôi, từng giờ từng phút vẫn đều đặn qua đi, đôi khi đêm qua nhanh như chớp mắt, lúc thì ngày dài như ba thu.
Sẽ có có người bình yên chìm vào mộng đẹp, đôi khi còn thấy được những gì mình mong chờ nhất; còn có kẻ lại trắng đêm thao thức không tài nào ngủ được, ngồi thẫn thờ nhìn bóng đêm vô tận, thậm chí chẳng còn trông mong gì ở ngày mai nữa.
Nhưng trời lại sáng, ngày lại đến.
Qua một đêm, lúc tia nắng đầu ngày chiếu xuống cánh rừng, từng đám sương mờ tà tà lay động, trên những phiến lá xanh còn đọng lại những giọng sương óng ánh, đâu đó còn vọng lại tiếng chim kêu làm cho khu rừng càng thêm tĩnh mịch.
Thạch Trư vẫn còn đang ngủ say, có lẽ hắn đã quá mỏi mệt vì thương tích trên mình và có lẽ hắn đang gặp một giấc mộng đẹp nên trên khuôn mặt xấu xí, dữ tợn kia chợt nở một nụ cười vui vẻ, ôn hoà mà ngày thường rất ít thấy.
Tiểu Hắc Trư cũng nằm ngủ ở đây, cũng không biết từ lúc nào mà nó không còn ăn và ngủ nhiều như trước nữa nhưng dù sao thì hai việc này vẫn là thứ mà nó thích nhất. Buổi sáng trong khu rừng yên tĩnh này, nó vẫn dựa vào người Thẩm Thạch mà ngủ, thỉnh thoảng đôi tai nhỏ lại ve vẩy dường như đang mơ thấy gì đó rồi nó lại chép chép miệng chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng Thẩm Thạch không ngủ và lão Bạch Hầu cũng không.
Trong khu rừng u tĩnh này, suốt cả đêm dài dằng dặc, hai người chẳng nói với nhau lời nào mà cứ ngồi mãi như vậy.
Sương sớm lặng lẽ thấm ướt vạt áo làm cho người ta có thể cảm giác được sự mát mẻ ở nơi này, Thẩm Thạch nhẹ nhàng phủi đi những giọt sương này rồi ngẩng đầu thoáng nhìn về lão Bạch Hầu.
Ánh nắng chiếu trên người lão, qua một đêm không ngủ, sắc mặt lão Bạch Hầu đã tái nhợt, chỉ có bên má ửng lên màu đỏ, đôi mắt cũng chứa đầy tơ máu.
Lúc này, vò rượu Hoa Điêu bị lão ôm chặt trong lòng cũng đã vơi đi phân nữa. Lão đã uống rượu suốt một đêm.
Một hớp, một hớp lại một hớp, mùi rượu thơm nồng như bao trùm lấy lão, giống như lão mới bị ngâm rượu vậy, chỉ là ánh mắt của lão Hầu, tuy rằng đã đục ngầu rồi nhưng vẫn không nhắm lại chút nào.
Lão ngơ ngác nhìn thế giới này, nhìn bầu trời cao tối đen kia từ từ sáng dần lên, nhìn từng tia nắng sớm len lỏi qua từng phiến là chiếu xuống mặt đất, rồi chợt quay đầu nhìn về Thẩm Thạch mà nói:
“Trước kia ta có xem qua một quyển sách, trong đó ghi rằng rượu của Nhân tộc ủ ra tuy rằng rất thơm ngon và nguyên chất nhưng nếu uống quá nhiều sẽ bị say như chết. Vậy mà, ta đã uống nguyên một đêm lại không thể nào say được, ngươi nói thử xem, có phải mấy thứ trong sách đều là gạt người không?”
Thẩm Thạch yên lặng lắc đầu, một lát sau hắn khẽ nói: “Đừng uống nữa.”
Lão Bạch Hầu cười cười, cũng chẳng quản đến hắn mà ôm vò rượu uống thêm một ngụm nữa.
Sau đó lão phất phất tay, dường như đã thấm mệt rồi, khẽ cúi đầu tựa vào vò rượu rồi hít một hơi sâu, nói:
“Ngươi đi đi.”
Thẩm Thạch chết lặng nhìn lão, lão Bạch Hầu lại cúi đầu, dường như lúc này lão quá mỏi mệt, chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Thẩm Thạch không nói thêm gì, hoặc giả hắn cũng chẳng biết phải nói cái gì, khuôn mặt dâng lên vẻ lạc lõng và mờ mịt rồi hắn chầm chậm đứng dậy.
Hắn nhẹ nhàng để Tiểu Hắc Trư lên mặt đất, chợt Tiểu Hắc Trư giật mình tỉnh giấc, đầu óc mơ hồ, con mắt cũng mông lung không chút tiêu điểm, nó ngáp một cái rồi đứng dậy đi đến bên chân Thẩm Thạch, cọ cọ vài cái.
Thẩm Thạch nhìn lão Bạch Hầu thật sâu, hắn quay người bước được vài bước chân rồi dừng lại, nói: “Chẳng lẽ lão không còn gì để hỏi ta sao?”
Tiếng nói mỏi mệt, già nua của lão Bạch Hầu truyền tới từ phía sau hắn, yếu ớt mà nói: “Ta còn có thể cái gì đây, mà… có còn quan trọng nữa hay không?”
Thẩm Thạch đứng im một hồi, sau đó hắn ngẩng nhìn bầu trời qua khe hỡ giữa mấy phiến lá, ánh sáng đã chói hơn, có lẽ ở bên ngoài kia đã bắt đầu một ngày mới, một ngày hoàn toàn mới ở thế giới thân quen với hắn.
Hắn lặng lẽ và trầm mặc đi thẳng về phía trước, ống tay áo đã rũ xuống, hai bàn tay nắm chặt thành quyền nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không quay đầu lại. Tiểu Hắc Trư cũng quay đầu nhìn lão Bạch Hầu và Thạch Trư đang nằm đó, dường như nó có chút khó nghĩ, sau đó nó đi đến cọ cọ vào bả vai Thạch Trư một phát nhưng Thạch Trư vẫn không tỉnh giấc, nó hừ hừ mấy tiếng rồi giơ chân nhỏ chạy theo bên chân Thẩm Thạch.
Một người một heo cứ chậm rãi đi tới, dần khuất sau những tán lá trong khu rừng.
Lão Bạch Hầu tựa lưng vào gốc cây, liếc mắt nhìn hai thân ảnh đang khuất dần kia, mặt không biểu tình, bờ môi lão chỉ khẽ run rẩy sau đó lại nhếch miệng cười rồi lão ôm vò rượu ngẩng đầu lên uống một hớp lớn.
Lão nhắm mắt lại, rồi giống như đang nói mớ mà nhẹ giọng thở dài nói: “Rượu ngon …”
Gió thổi qua ngọn cây, lay nhẹ lá cành rồi như để lại mấy phần u tịch ở nơi rừng thẳm này.
Tiếng bước chân sàn sạt từng trong cánh rừng vọng ra, ánh sáng từ những khe lá chiếu sáng con đường phía trước, hơn nữa nương theo sự rung rinh của cành lá, những tia sáng kia như biến ảo, nhảy múa rồi chiếu trên người Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư.
Hắn cứ đi thẳng một đường, lướt qua từng gốc cây già rồi dẫm qua từng mảnh cỏ xanh; chỗ sâu trong rừng kia đã ngày càng xa mà thế giới bên ngoài đang dần tới gần.
Lúc ánh sáng chói loá hơn cũng là lúc thấy bìa rừng rồi, bước chân Thẩm Thạch chợt dừng lại, đứng đó không nhúc nhích gì cả.
Tiểu Hắc Trư cũng dừng lại theo hắn rồi ngẩn đầu nhìn, kêu hai tiếng hừ hừ.
Thẩm Thạch quay đầu lặng nhìn khu rừng thật lâu, khu rừng đã xoá hết dấu vết mà hắn đi qua giống như hắn đi qua đường rồi chợt qua lại chẳng còn gì nữa, mọi việc như là ảo mộng, tỉnh giấc mộng tan, chẳng còn chi nữa.
Bóng cây đong đưa theo gió, che lấp tất cả, che luôn cả thân ảnh của cố nhân rồi.
Hắn lặng lẽ nhìn khu rừng, một lát sau xoay người mang theo Tiểu Hắc Trư đi ra khỏi khu rừng.
Ánh sáng chói loá từ trên trời chiếu xuống làm cho hắn phải nheo mắt lại, một cơn gió mát từ nơi nào đó thổi đến làm phát phới tà áo đen của hắn.
Đây chính là một ngày mới, ánh nắng ấm áp sáng chói, bầu trời một mảng trong xanh, xa xa còn có vài cụm mây trắng lững lờ trôi, dòng sông nhỏ uốn éo chảy qua ngôi làng nhỏ hôm kia, khung cảnh lúc này thật sự rất yên bình.
Dường như đây chính là cảm giác quen thuộc từ bé thơ, một hương vị bình yên tồn tại trong Nhân tộc.
Thẩm Thạch có chút hối hả mà bước đi hướng về thôn nhỏ kia.
Khi hắn đến gần, chỉ thấy thôn xóm kia vẫn còn như cũ, những dấu vết cướp bóc, những chỗ đổ nát vẫn tán loạn trên mặt đất, mấy khung cửa đen đúa bị cháy xém vẫn còn ở nằm đó.
Không biết có phải mấy tu sĩ Huyền Kiếm Môn kia đã di chuyển thôn dân đi đâu rồi mà vẫn chưa để họ quay lại, cho tới giờ Thẩm Thạch vẫn còn không biết thôn này tên gì nữa, chỉ thấy xung quanh là một mảnh yên tĩnh vô cùng.
Chẳng qua ở con đường chính và mảnh đất trống kia, có thể dễ dàng thấy được những dấu vết lộn xộn còn in lại, dường như có rất nhiều người đã đi qua nơi này và bỏ rơi nó, lúc này đây mọi thứ đầu không còn cái gì nữa.
Thẩm Thạch đảo mắt nhìn xung quanh, chầm chậm đi đến, Tiểu Hắc Trư đi bên cạnh hắn cũng tò mò nhìn khắp nơi.
Lúc hắn đến gần căn phòng cất rượu Hoa Điêu hôm trước thì chợt có một hồi âm thanh trò chuyện vang tới. Thẩm Thạch ngạc nhiên dừng bước đảo mặt nhìn tới hai thân ảnh đang đứng dưới mái hiên kia, chính là Cảnh Thành cùng Nam Cung Oánh.
Lúc này, Cảnh Thành đứng đối diện với Nam Cung Oánh mà nói: … suốt đêm qua huynh đã di chuyển những Yêu tộc kia đến quặng mỏ rồi, cũng bắt hai vị sự đệ Phó Tuấn và Đinh Hoà ở đó trông coi, cộng thêm nhân lực của bổn môn nữa thì chắc là không có sơ suất gì nữa đâu, chỉ còn chờ đến ngày mở động khai quật nữa thôi…”
Tuỳ rằng tuổi tác của Cảnh Thành lớn hơn Nam Cung Oánh rất nhiều nhưng khi đứng trước mặt nữ tử này thì thần sắc của hắn dường như mang theo một chút kính cẩn. Lúc Nam Cung Oánh đang im lặng lắng nghe thì chợt nhướng mày giơ tay ngăn lại lời của Cảnh Thành và nhìn Thẩm Thạch đang từ cửa thôn đi đến.
Cảnh Thành cũng nhìn qua rồi khẽ giật mình nói: “Là ngươi?”
Thẩm Thạch kinh ngạc đứng lại, không ngờ lại gặp hai người này ở đây, trong lòng hắn cũng có chút bối rối. Trong cuộc chiến hôm qua, tuy rằng hắn chỉ đứng xem mà thôi nhưng lại rất hiểu rất rõ, mấy tu sĩ Huyền Kiếm Môn này đều có thể điều khiển Linh khí tiên kiếm thì ít nhất tu vi của họ cũng đã đạt Ngưng Nguyên Cảnh rồi. Nói cách khác, mấy tu sĩ Huyền Kiếm Môn này, dù là ai đi nữa cũng có thể dựa vào tu vi mà chèn ép hắn một hồi. Dù sao hắn ở Yêu giới ba năm, không có Linh tinh để tu luyện nên hắn bị cầm chân ở mức Luyện Khí Cảnh cao giai, trọn vẹn ba năm không một chút tiến bộ nào, hiện giờ hắn vẫn chỉ là tu sĩ Luyện Khí Cảnh.
Kém một đại cảnh giới thì Thẩm Thạch không có chút nắm chắc nào cả, hơn nữa hắn còn cảm giác được nữ tử Nam Cung Oánh kia còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, việc nàng ta dễ dàng đánh bật phi kiếm của Tiền Nghĩa đã chứng minh được điều này, ít nhất tu vi của nàng ta cũng phải đạt Ngưng Nguyên Cảnh cao giai, thậm chí có thể là Thần Ý Cảnh cũng nên.
Khi đối mặt với hai người này, trong lòng Thẩm Thạch cũng thầm hối hận vì sao lại đi vào thôn này chứ, nhưng có hối cũng không kịp rồi, hắn đành giả lã cười lớn: “Ta… nhân lúc mấy tên Yêu tộc kia không chút nên đã lén trốn ra được đây.”
Cảnh Thành cùng Nam Cung Oánh liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày đánh giá Thẩm Thạch từ đầu đến chân. Nói thật, ba chữ Lăng Tiêu Tông trong Tu chân giới Hồng Mông như sấm nổ bên tai, Cảnh Thành cũng hâm mộ đã lâu nhưng hôm qua hắn thấy bộ dạng của Thẩm Thạch thì không thể nào hình dung được kẻ này lại có liên quan đến danh hào kia.
Vẻ mặt của Nam Cung Oánh đứng bên cạnh lại có chút vi diệu, chẳng qua một lát sau nàng ta vẫn nhàn nhạt nói: “Đêm qua, Thiên Kiếm Cung chúng ta đã dùng ‘Vạn Lý Thuỷ Kính’ để liên lạc cùng Lăng Tiêu Tông, cũng hỏi qua xem có người nào tên là Thẩm Thạch hay không.”
Trong lòng Thẩm Thạch cũng hồi hộp một thoáng, không hiểu sao cũng có chút khẩn trương, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nam Cung Oánh thu hết phản ứng của hắn vào đầu, trong lòng dâng lên một chút nghi ngờ, chẳng qua nàng vẫn mở miệng nói: “Cũng không bao lâu, phía Lăng Tiêu Tông đã hồi âm, nói rằng thật sự có người như vậy, hơn nữa bên đó sẽ phái người đến đón ngươi trở về. Chẳng qua, Quy Nguyên giới là nơi xa xôi hẻo lánh, tông môn của ngươi cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất mười mấy ngày mới có thể đến được đây. Cho nên đã hẹn gặp ngươi sau mười ngày nữa tại ‘Tam Xuân Lâu’ ở thành Đoạn Nguyệt. Ngươi nghe rõ chứ?”
Hai mắt Thẩm Thạch nhắm lại, thân thể hắn đang căng cứng chợt thả lỏng rồi trịnh trọng gật đầu, ôm quyền chắp tay nói: “Ta biết rồi, cảm ơn Nam Cung sư tỷ.”
Nam Cung Oánh nhìn hắn, chợt nói: “Tuy là Lăng Tiêu Tông chỉ nhắn gặp ngươi sau mười ngày ở thành Đoạn Nguyệt nhưng bổn môn cũng có phân đường ở đấy, nếu ngươi muốn có thể qua đó tạm mấy ngày để chờ người quý tông đến đón là được.”
Sắc mặt Cảnh Thành thay đổi, liếc nhìn Nam Cung Oánh, dường như không hiểu nữ tử nổi trội của Thiên Kiếm Cung đang làm điều lạ lùng gì đây, rõ ràng là hôm qua nàng ấy có chút không ưa tên này vậy mà bây giờ lại mở miệng mời chào là sao.
Thẩm Thạch cũng lắp bắp kinh ngạc, chẳng qua sau đó hắn vẫn lắc đầu một cái. Hắn đã ở Yêu giới ba năm rồi nên chỉ muốn đi xem xung quanh một chút, hơn nữa cảm giác của hắn đối với mấy tu sĩ Thiên Kiếm Cung và Huyền Kiếm Môn này không được tốt lắm, có lẽ vì cách mà hôm qua bọn họ đối xử với bộ lạc Hôi Tích làm cho hắn không thoải mái chút nào.
Cuối cùng, Thẩm Thạch vẫn nhẹ nhàng chối từ.
Thấy hắn không muốn, Nam Cung Oánh cũng không lưu lại làm gì, chỉ nói rằng nếu cần gì có thể đến tìm nàng ở thành Đoạn Nguyệt là được; sau khi Thẩm Thạch cảm ơn mấy lời cũng không muốn ở lại nên hướng phía ngoài thôn mà bước đi.
Sau khi thấy hắn đi xa, Cảnh Thành quay lại hỏi Nam Cung Oánh: “Vì sao Nam Cung sư muội lại giống như coi trọng kẻ này vậy, rõ ràng là hắn…”
Vẻ mặt xinh đẹp của Nam Cung Oánh lộ ra chút suy tư, chậm rãi nói: “Khi sử dụng thuật Vạn Lý Thuỷ Kính một lần chỉ nói được một câu mà thôi, với giao tình giữa hai phái thì bọn hắn chỉ cần giao người này cho chúng ta chăm sóc hoặc lưu lại rồi phái người đến mang đi làm được.”
Cảnh Thành nhăn mày, nói: “Chẳng lẽ ý của muội là…”
Nam Cung Oánh thản nhiên nói: “Lăng Tiêu Tông phái người từ vạn dặm xa xôi tới đây, mà dường như không muốn người khác nhúng tay vào, cũng không muốn gặp tên Thẩm Thạch này ở chỗ bổn môn, dường như… dường như có cảm giác là bọn họ chỉ muốn len lén đưa người này về mà thôi.”
Cảnh Thành kinh ngạc, khẽ nói: “Chẳng lẽ trên người kẻ này có bí mật gì sao?”
Nam Cung Oánh lặng lẽ lắc đầu, chẳng qua vẫn nhìn về phía Thẩm Thạch đã đi, ánh mắt càng thêm nghi hoặc.
Ngay lúc Thẩm Thạch chuẩn bị bước đến cửa thôn thì một đợt âm thanh chói tai chợt vang lên, một tiếng kêu thảm thiết từ sâu trong cánh rừng bên ngoài thôn truyền ra.
Tiếng kêu kia thê lương, thảm thiết, dường như kẻ kêu gào kia đang bị tra tấn khủng khiếp, vô cùng đau đớn mà điên cuồng gào thét. Dù là cách xa như vậy mà ba người trong thôn đều có thể nghe rõ.
Nhất thời sắc mặt ba người đều đại biến, Thẩm Thạch vô thức dừng lại, kinh ngạc nhìn về khi rừng kia, lúc hắn đang ngạc nhiên và nghi ngờ thì chợt thấy một thân ảnh từ bìa rừng đi đến, chính là tu sĩ tên Tiền Nghĩa của Huyền Kiếm Môn.
Chỉ thấy tên Tiền Nghĩa kia đang nhe răng cười, thân thể toàn là máu, nhưng nhìn hành động của hắn thì không có vẻ gì là bị thương cả, dường như máu đỏ kia là của người khác bắn lên người hắn. Mà sau khi nghe âm thanh thảm thiết kia, Nam Cung Oánh cùng Cảnh Thành nhanh chóng chạy về phía cửa thôn liền thấy được bộ dạng như hung thần ác sát của Tiền Nghĩa, Nam Cung Oán chợt nhíu mày.
Chẳng biết tại sao tim Thẩm Thạch lại đập liên hồi, hô hấp cũng khó khăn hơn rất nhiều. Mà khi Tiền Nghĩa đến gần, Thẩm Thạch liền thấy trên tay hắn đang cầm một vật khủng khiếp, đó là một cánh tay vạm vỡ khác với tay người, máu tươi từ đó vẫn còn đang chảy ra, từng giọt từng giọt tí tách rơi trên đất, chính là vừa chặt từ trên người nào đó xuống.
Màu máu đỏ tươi kia tràn vào mắt Thẩm Thạch, mà Tiểu Hắc Trư cạnh hắn chợt gầm nhẹ một tiếng, thân thể Thẩm Thạch chợt run rẩy một hồi. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh tay cụt trên tay Tiền Nghĩa, trái tim như đang rơi vào vực sâu vô tận, lòng hắn không ngừng trầm xuống.
Sẽ có có người bình yên chìm vào mộng đẹp, đôi khi còn thấy được những gì mình mong chờ nhất; còn có kẻ lại trắng đêm thao thức không tài nào ngủ được, ngồi thẫn thờ nhìn bóng đêm vô tận, thậm chí chẳng còn trông mong gì ở ngày mai nữa.
Nhưng trời lại sáng, ngày lại đến.
Qua một đêm, lúc tia nắng đầu ngày chiếu xuống cánh rừng, từng đám sương mờ tà tà lay động, trên những phiến lá xanh còn đọng lại những giọng sương óng ánh, đâu đó còn vọng lại tiếng chim kêu làm cho khu rừng càng thêm tĩnh mịch.
Thạch Trư vẫn còn đang ngủ say, có lẽ hắn đã quá mỏi mệt vì thương tích trên mình và có lẽ hắn đang gặp một giấc mộng đẹp nên trên khuôn mặt xấu xí, dữ tợn kia chợt nở một nụ cười vui vẻ, ôn hoà mà ngày thường rất ít thấy.
Tiểu Hắc Trư cũng nằm ngủ ở đây, cũng không biết từ lúc nào mà nó không còn ăn và ngủ nhiều như trước nữa nhưng dù sao thì hai việc này vẫn là thứ mà nó thích nhất. Buổi sáng trong khu rừng yên tĩnh này, nó vẫn dựa vào người Thẩm Thạch mà ngủ, thỉnh thoảng đôi tai nhỏ lại ve vẩy dường như đang mơ thấy gì đó rồi nó lại chép chép miệng chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng Thẩm Thạch không ngủ và lão Bạch Hầu cũng không.
Trong khu rừng u tĩnh này, suốt cả đêm dài dằng dặc, hai người chẳng nói với nhau lời nào mà cứ ngồi mãi như vậy.
Sương sớm lặng lẽ thấm ướt vạt áo làm cho người ta có thể cảm giác được sự mát mẻ ở nơi này, Thẩm Thạch nhẹ nhàng phủi đi những giọt sương này rồi ngẩng đầu thoáng nhìn về lão Bạch Hầu.
Ánh nắng chiếu trên người lão, qua một đêm không ngủ, sắc mặt lão Bạch Hầu đã tái nhợt, chỉ có bên má ửng lên màu đỏ, đôi mắt cũng chứa đầy tơ máu.
Lúc này, vò rượu Hoa Điêu bị lão ôm chặt trong lòng cũng đã vơi đi phân nữa. Lão đã uống rượu suốt một đêm.
Một hớp, một hớp lại một hớp, mùi rượu thơm nồng như bao trùm lấy lão, giống như lão mới bị ngâm rượu vậy, chỉ là ánh mắt của lão Hầu, tuy rằng đã đục ngầu rồi nhưng vẫn không nhắm lại chút nào.
Lão ngơ ngác nhìn thế giới này, nhìn bầu trời cao tối đen kia từ từ sáng dần lên, nhìn từng tia nắng sớm len lỏi qua từng phiến là chiếu xuống mặt đất, rồi chợt quay đầu nhìn về Thẩm Thạch mà nói:
“Trước kia ta có xem qua một quyển sách, trong đó ghi rằng rượu của Nhân tộc ủ ra tuy rằng rất thơm ngon và nguyên chất nhưng nếu uống quá nhiều sẽ bị say như chết. Vậy mà, ta đã uống nguyên một đêm lại không thể nào say được, ngươi nói thử xem, có phải mấy thứ trong sách đều là gạt người không?”
Thẩm Thạch yên lặng lắc đầu, một lát sau hắn khẽ nói: “Đừng uống nữa.”
Lão Bạch Hầu cười cười, cũng chẳng quản đến hắn mà ôm vò rượu uống thêm một ngụm nữa.
Sau đó lão phất phất tay, dường như đã thấm mệt rồi, khẽ cúi đầu tựa vào vò rượu rồi hít một hơi sâu, nói:
“Ngươi đi đi.”
Thẩm Thạch chết lặng nhìn lão, lão Bạch Hầu lại cúi đầu, dường như lúc này lão quá mỏi mệt, chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Thẩm Thạch không nói thêm gì, hoặc giả hắn cũng chẳng biết phải nói cái gì, khuôn mặt dâng lên vẻ lạc lõng và mờ mịt rồi hắn chầm chậm đứng dậy.
Hắn nhẹ nhàng để Tiểu Hắc Trư lên mặt đất, chợt Tiểu Hắc Trư giật mình tỉnh giấc, đầu óc mơ hồ, con mắt cũng mông lung không chút tiêu điểm, nó ngáp một cái rồi đứng dậy đi đến bên chân Thẩm Thạch, cọ cọ vài cái.
Thẩm Thạch nhìn lão Bạch Hầu thật sâu, hắn quay người bước được vài bước chân rồi dừng lại, nói: “Chẳng lẽ lão không còn gì để hỏi ta sao?”
Tiếng nói mỏi mệt, già nua của lão Bạch Hầu truyền tới từ phía sau hắn, yếu ớt mà nói: “Ta còn có thể cái gì đây, mà… có còn quan trọng nữa hay không?”
Thẩm Thạch đứng im một hồi, sau đó hắn ngẩng nhìn bầu trời qua khe hỡ giữa mấy phiến lá, ánh sáng đã chói hơn, có lẽ ở bên ngoài kia đã bắt đầu một ngày mới, một ngày hoàn toàn mới ở thế giới thân quen với hắn.
Hắn lặng lẽ và trầm mặc đi thẳng về phía trước, ống tay áo đã rũ xuống, hai bàn tay nắm chặt thành quyền nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không quay đầu lại. Tiểu Hắc Trư cũng quay đầu nhìn lão Bạch Hầu và Thạch Trư đang nằm đó, dường như nó có chút khó nghĩ, sau đó nó đi đến cọ cọ vào bả vai Thạch Trư một phát nhưng Thạch Trư vẫn không tỉnh giấc, nó hừ hừ mấy tiếng rồi giơ chân nhỏ chạy theo bên chân Thẩm Thạch.
Một người một heo cứ chậm rãi đi tới, dần khuất sau những tán lá trong khu rừng.
Lão Bạch Hầu tựa lưng vào gốc cây, liếc mắt nhìn hai thân ảnh đang khuất dần kia, mặt không biểu tình, bờ môi lão chỉ khẽ run rẩy sau đó lại nhếch miệng cười rồi lão ôm vò rượu ngẩng đầu lên uống một hớp lớn.
Lão nhắm mắt lại, rồi giống như đang nói mớ mà nhẹ giọng thở dài nói: “Rượu ngon …”
Gió thổi qua ngọn cây, lay nhẹ lá cành rồi như để lại mấy phần u tịch ở nơi rừng thẳm này.
Tiếng bước chân sàn sạt từng trong cánh rừng vọng ra, ánh sáng từ những khe lá chiếu sáng con đường phía trước, hơn nữa nương theo sự rung rinh của cành lá, những tia sáng kia như biến ảo, nhảy múa rồi chiếu trên người Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư.
Hắn cứ đi thẳng một đường, lướt qua từng gốc cây già rồi dẫm qua từng mảnh cỏ xanh; chỗ sâu trong rừng kia đã ngày càng xa mà thế giới bên ngoài đang dần tới gần.
Lúc ánh sáng chói loá hơn cũng là lúc thấy bìa rừng rồi, bước chân Thẩm Thạch chợt dừng lại, đứng đó không nhúc nhích gì cả.
Tiểu Hắc Trư cũng dừng lại theo hắn rồi ngẩn đầu nhìn, kêu hai tiếng hừ hừ.
Thẩm Thạch quay đầu lặng nhìn khu rừng thật lâu, khu rừng đã xoá hết dấu vết mà hắn đi qua giống như hắn đi qua đường rồi chợt qua lại chẳng còn gì nữa, mọi việc như là ảo mộng, tỉnh giấc mộng tan, chẳng còn chi nữa.
Bóng cây đong đưa theo gió, che lấp tất cả, che luôn cả thân ảnh của cố nhân rồi.
Hắn lặng lẽ nhìn khu rừng, một lát sau xoay người mang theo Tiểu Hắc Trư đi ra khỏi khu rừng.
Ánh sáng chói loá từ trên trời chiếu xuống làm cho hắn phải nheo mắt lại, một cơn gió mát từ nơi nào đó thổi đến làm phát phới tà áo đen của hắn.
Đây chính là một ngày mới, ánh nắng ấm áp sáng chói, bầu trời một mảng trong xanh, xa xa còn có vài cụm mây trắng lững lờ trôi, dòng sông nhỏ uốn éo chảy qua ngôi làng nhỏ hôm kia, khung cảnh lúc này thật sự rất yên bình.
Dường như đây chính là cảm giác quen thuộc từ bé thơ, một hương vị bình yên tồn tại trong Nhân tộc.
Thẩm Thạch có chút hối hả mà bước đi hướng về thôn nhỏ kia.
Khi hắn đến gần, chỉ thấy thôn xóm kia vẫn còn như cũ, những dấu vết cướp bóc, những chỗ đổ nát vẫn tán loạn trên mặt đất, mấy khung cửa đen đúa bị cháy xém vẫn còn ở nằm đó.
Không biết có phải mấy tu sĩ Huyền Kiếm Môn kia đã di chuyển thôn dân đi đâu rồi mà vẫn chưa để họ quay lại, cho tới giờ Thẩm Thạch vẫn còn không biết thôn này tên gì nữa, chỉ thấy xung quanh là một mảnh yên tĩnh vô cùng.
Chẳng qua ở con đường chính và mảnh đất trống kia, có thể dễ dàng thấy được những dấu vết lộn xộn còn in lại, dường như có rất nhiều người đã đi qua nơi này và bỏ rơi nó, lúc này đây mọi thứ đầu không còn cái gì nữa.
Thẩm Thạch đảo mắt nhìn xung quanh, chầm chậm đi đến, Tiểu Hắc Trư đi bên cạnh hắn cũng tò mò nhìn khắp nơi.
Lúc hắn đến gần căn phòng cất rượu Hoa Điêu hôm trước thì chợt có một hồi âm thanh trò chuyện vang tới. Thẩm Thạch ngạc nhiên dừng bước đảo mặt nhìn tới hai thân ảnh đang đứng dưới mái hiên kia, chính là Cảnh Thành cùng Nam Cung Oánh.
Lúc này, Cảnh Thành đứng đối diện với Nam Cung Oánh mà nói: … suốt đêm qua huynh đã di chuyển những Yêu tộc kia đến quặng mỏ rồi, cũng bắt hai vị sự đệ Phó Tuấn và Đinh Hoà ở đó trông coi, cộng thêm nhân lực của bổn môn nữa thì chắc là không có sơ suất gì nữa đâu, chỉ còn chờ đến ngày mở động khai quật nữa thôi…”
Tuỳ rằng tuổi tác của Cảnh Thành lớn hơn Nam Cung Oánh rất nhiều nhưng khi đứng trước mặt nữ tử này thì thần sắc của hắn dường như mang theo một chút kính cẩn. Lúc Nam Cung Oánh đang im lặng lắng nghe thì chợt nhướng mày giơ tay ngăn lại lời của Cảnh Thành và nhìn Thẩm Thạch đang từ cửa thôn đi đến.
Cảnh Thành cũng nhìn qua rồi khẽ giật mình nói: “Là ngươi?”
Thẩm Thạch kinh ngạc đứng lại, không ngờ lại gặp hai người này ở đây, trong lòng hắn cũng có chút bối rối. Trong cuộc chiến hôm qua, tuy rằng hắn chỉ đứng xem mà thôi nhưng lại rất hiểu rất rõ, mấy tu sĩ Huyền Kiếm Môn này đều có thể điều khiển Linh khí tiên kiếm thì ít nhất tu vi của họ cũng đã đạt Ngưng Nguyên Cảnh rồi. Nói cách khác, mấy tu sĩ Huyền Kiếm Môn này, dù là ai đi nữa cũng có thể dựa vào tu vi mà chèn ép hắn một hồi. Dù sao hắn ở Yêu giới ba năm, không có Linh tinh để tu luyện nên hắn bị cầm chân ở mức Luyện Khí Cảnh cao giai, trọn vẹn ba năm không một chút tiến bộ nào, hiện giờ hắn vẫn chỉ là tu sĩ Luyện Khí Cảnh.
Kém một đại cảnh giới thì Thẩm Thạch không có chút nắm chắc nào cả, hơn nữa hắn còn cảm giác được nữ tử Nam Cung Oánh kia còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, việc nàng ta dễ dàng đánh bật phi kiếm của Tiền Nghĩa đã chứng minh được điều này, ít nhất tu vi của nàng ta cũng phải đạt Ngưng Nguyên Cảnh cao giai, thậm chí có thể là Thần Ý Cảnh cũng nên.
Khi đối mặt với hai người này, trong lòng Thẩm Thạch cũng thầm hối hận vì sao lại đi vào thôn này chứ, nhưng có hối cũng không kịp rồi, hắn đành giả lã cười lớn: “Ta… nhân lúc mấy tên Yêu tộc kia không chút nên đã lén trốn ra được đây.”
Cảnh Thành cùng Nam Cung Oánh liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày đánh giá Thẩm Thạch từ đầu đến chân. Nói thật, ba chữ Lăng Tiêu Tông trong Tu chân giới Hồng Mông như sấm nổ bên tai, Cảnh Thành cũng hâm mộ đã lâu nhưng hôm qua hắn thấy bộ dạng của Thẩm Thạch thì không thể nào hình dung được kẻ này lại có liên quan đến danh hào kia.
Vẻ mặt của Nam Cung Oánh đứng bên cạnh lại có chút vi diệu, chẳng qua một lát sau nàng ta vẫn nhàn nhạt nói: “Đêm qua, Thiên Kiếm Cung chúng ta đã dùng ‘Vạn Lý Thuỷ Kính’ để liên lạc cùng Lăng Tiêu Tông, cũng hỏi qua xem có người nào tên là Thẩm Thạch hay không.”
Trong lòng Thẩm Thạch cũng hồi hộp một thoáng, không hiểu sao cũng có chút khẩn trương, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nam Cung Oánh thu hết phản ứng của hắn vào đầu, trong lòng dâng lên một chút nghi ngờ, chẳng qua nàng vẫn mở miệng nói: “Cũng không bao lâu, phía Lăng Tiêu Tông đã hồi âm, nói rằng thật sự có người như vậy, hơn nữa bên đó sẽ phái người đến đón ngươi trở về. Chẳng qua, Quy Nguyên giới là nơi xa xôi hẻo lánh, tông môn của ngươi cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất mười mấy ngày mới có thể đến được đây. Cho nên đã hẹn gặp ngươi sau mười ngày nữa tại ‘Tam Xuân Lâu’ ở thành Đoạn Nguyệt. Ngươi nghe rõ chứ?”
Hai mắt Thẩm Thạch nhắm lại, thân thể hắn đang căng cứng chợt thả lỏng rồi trịnh trọng gật đầu, ôm quyền chắp tay nói: “Ta biết rồi, cảm ơn Nam Cung sư tỷ.”
Nam Cung Oánh nhìn hắn, chợt nói: “Tuy là Lăng Tiêu Tông chỉ nhắn gặp ngươi sau mười ngày ở thành Đoạn Nguyệt nhưng bổn môn cũng có phân đường ở đấy, nếu ngươi muốn có thể qua đó tạm mấy ngày để chờ người quý tông đến đón là được.”
Sắc mặt Cảnh Thành thay đổi, liếc nhìn Nam Cung Oánh, dường như không hiểu nữ tử nổi trội của Thiên Kiếm Cung đang làm điều lạ lùng gì đây, rõ ràng là hôm qua nàng ấy có chút không ưa tên này vậy mà bây giờ lại mở miệng mời chào là sao.
Thẩm Thạch cũng lắp bắp kinh ngạc, chẳng qua sau đó hắn vẫn lắc đầu một cái. Hắn đã ở Yêu giới ba năm rồi nên chỉ muốn đi xem xung quanh một chút, hơn nữa cảm giác của hắn đối với mấy tu sĩ Thiên Kiếm Cung và Huyền Kiếm Môn này không được tốt lắm, có lẽ vì cách mà hôm qua bọn họ đối xử với bộ lạc Hôi Tích làm cho hắn không thoải mái chút nào.
Cuối cùng, Thẩm Thạch vẫn nhẹ nhàng chối từ.
Thấy hắn không muốn, Nam Cung Oánh cũng không lưu lại làm gì, chỉ nói rằng nếu cần gì có thể đến tìm nàng ở thành Đoạn Nguyệt là được; sau khi Thẩm Thạch cảm ơn mấy lời cũng không muốn ở lại nên hướng phía ngoài thôn mà bước đi.
Sau khi thấy hắn đi xa, Cảnh Thành quay lại hỏi Nam Cung Oánh: “Vì sao Nam Cung sư muội lại giống như coi trọng kẻ này vậy, rõ ràng là hắn…”
Vẻ mặt xinh đẹp của Nam Cung Oánh lộ ra chút suy tư, chậm rãi nói: “Khi sử dụng thuật Vạn Lý Thuỷ Kính một lần chỉ nói được một câu mà thôi, với giao tình giữa hai phái thì bọn hắn chỉ cần giao người này cho chúng ta chăm sóc hoặc lưu lại rồi phái người đến mang đi làm được.”
Cảnh Thành nhăn mày, nói: “Chẳng lẽ ý của muội là…”
Nam Cung Oánh thản nhiên nói: “Lăng Tiêu Tông phái người từ vạn dặm xa xôi tới đây, mà dường như không muốn người khác nhúng tay vào, cũng không muốn gặp tên Thẩm Thạch này ở chỗ bổn môn, dường như… dường như có cảm giác là bọn họ chỉ muốn len lén đưa người này về mà thôi.”
Cảnh Thành kinh ngạc, khẽ nói: “Chẳng lẽ trên người kẻ này có bí mật gì sao?”
Nam Cung Oánh lặng lẽ lắc đầu, chẳng qua vẫn nhìn về phía Thẩm Thạch đã đi, ánh mắt càng thêm nghi hoặc.
Ngay lúc Thẩm Thạch chuẩn bị bước đến cửa thôn thì một đợt âm thanh chói tai chợt vang lên, một tiếng kêu thảm thiết từ sâu trong cánh rừng bên ngoài thôn truyền ra.
Tiếng kêu kia thê lương, thảm thiết, dường như kẻ kêu gào kia đang bị tra tấn khủng khiếp, vô cùng đau đớn mà điên cuồng gào thét. Dù là cách xa như vậy mà ba người trong thôn đều có thể nghe rõ.
Nhất thời sắc mặt ba người đều đại biến, Thẩm Thạch vô thức dừng lại, kinh ngạc nhìn về khi rừng kia, lúc hắn đang ngạc nhiên và nghi ngờ thì chợt thấy một thân ảnh từ bìa rừng đi đến, chính là tu sĩ tên Tiền Nghĩa của Huyền Kiếm Môn.
Chỉ thấy tên Tiền Nghĩa kia đang nhe răng cười, thân thể toàn là máu, nhưng nhìn hành động của hắn thì không có vẻ gì là bị thương cả, dường như máu đỏ kia là của người khác bắn lên người hắn. Mà sau khi nghe âm thanh thảm thiết kia, Nam Cung Oánh cùng Cảnh Thành nhanh chóng chạy về phía cửa thôn liền thấy được bộ dạng như hung thần ác sát của Tiền Nghĩa, Nam Cung Oán chợt nhíu mày.
Chẳng biết tại sao tim Thẩm Thạch lại đập liên hồi, hô hấp cũng khó khăn hơn rất nhiều. Mà khi Tiền Nghĩa đến gần, Thẩm Thạch liền thấy trên tay hắn đang cầm một vật khủng khiếp, đó là một cánh tay vạm vỡ khác với tay người, máu tươi từ đó vẫn còn đang chảy ra, từng giọt từng giọt tí tách rơi trên đất, chính là vừa chặt từ trên người nào đó xuống.
Màu máu đỏ tươi kia tràn vào mắt Thẩm Thạch, mà Tiểu Hắc Trư cạnh hắn chợt gầm nhẹ một tiếng, thân thể Thẩm Thạch chợt run rẩy một hồi. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh tay cụt trên tay Tiền Nghĩa, trái tim như đang rơi vào vực sâu vô tận, lòng hắn không ngừng trầm xuống.