"Ta là từ Nhạn Chi, vị sư huynh này tên là Chương Nghĩa Huy, là đệ tử Thuật Đường thuộc Ngũ Hành Điện thường trú Thanh Ngư Đảo, coi như là sư tỷ sư huynh của các ngươi. Nếu sau này có cần, mời cứ thường xuyên đến."
Thu chín viên Linh Tinh, sư tỉ cười rất ngọt ngào, không chút kiêu ngạo, nhẹ nhàng giới thiệu cho ba người một ít quy củ của Ngũ Hành Điện, trong khi đó, vị Chương sư huynh đi vào ba cánh cửa màu hồng, hoàng, bạch, đi vào một chốc rồi lại đi ra.
Từ Nhạn Chi nói với ba người: "Đợi tí nữa ba người các ngươi người nào đi vào cánh cửa của người đó. Chương sư huynh đã bố trí bên trong xong, đi vào có thể mua pháp quyết thuật pháp mình cần, nhưng không được mang pháp quyết đi, các ngươi chỉ được học thuộc lòng, sau đó trở về tự mình tu luyện. A.... . ." Cô nghĩ nghĩ, "Được rồi, nếu trí nhớ của các ngươi không tốt lắm , thì có thể quay lại tìm ta, lại đi vào học thuộc lòng, dù sao miễn là không mang pháp quyết đi là được."
Ba người Thẩm Thạch gật đầu.
Nét mặt Từ Nhạn Chi trở nên nghiêm túc: "Ngoài ra, Lăng Tiêu Tông chúng ta còn có một môn quy, chắc là các ngươi đã biết rồi. Mọi người khi tập đạo thuật thần thông, mặc kệ là do ai, từ đâu truyền thụ, không được truyền lại cho đồng môn hoặc người ngoài, ai vi phạm sẽ bị môn quy nghiêm trị."
Đám Thẩm Thạch lại gật đầu: "Vâng." môn quy này từ ngày đầu nhập môn, Tô Hà sư huynh và Lăng Tiêu giản lược đều đã ghi rất rõ ràng, ai nhớ kỹ.
Một lúc sau, Chương Nghĩa Huy trở về, gật đầu với Từ Nhạn Chi gật đầu, so với Từ sư tỷ ăn nói lưu loát, Chương sư huynh có vẻ kiệm lời, từ đầu tới giờ, hắn chỉ nói với Nhạn Chi mấy câu, chưa nói câu nào với bọn Thẩm Thạch.
Từ Nhạn Chi quay đầu sang: "Xong rồi, Chương sư huynh đã chuẩn bị xong, các ngươi ai vào phòng người đó đi."
Ba người Thẩm Thạch rời đi, Thẩm Thạch chọn Thủy Tiễn Thuật, là một loại pháp thuật công kích Thủy Hệ cực thông thường, nên đi vào cánh cửa màu trắng.
Lúc đẩy cửa, Thẩm Thạch cảm nhận được cánh cửa mát lạnh, như đang sờ vào nước biển. Sau khi bước vào, cánh cửa sau lưng từ từ đóng lại, trước mặt hắn là một thạch thất rộng chừng nửa mẫu, ba vách tường đục mười cái ô giống nhau, trong mỗi ô có một cái hộp ngọc, bên ngoài các ô đều có màn sáng màu vàng nhạt, hình như là cấm chế.
Ở giữa thạch thất, có một cái bàn nhỏ bằng gỗ màu đen, hai bên có hai cái bồ đoàn, Thẩm Thạch ngần ngừ, bước tới một cái bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống, đặt tay lên bàn, tò mò đánh giá chung quanh nơi này, nghĩ thầm chẳng lẽ trong mấy cái hộp ngọc đó, chính là Ngũ Hành thuật pháp?
Một lúc sau, trong gian phòng vang lên một thanh âm rất nhẹ, như có một người đang nói vọng từ xa, như gió xuân lướt trên mặt nước, những vầng sáng nhạt sáng thêm vài phần, lại một lát sau, trên vách tường đối diện, vầng sáng bên ngoài cái ô đầu tiên dưới cùng đột nhiên biến mất, hộp ngọc bên trong tự động bay lên, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Thẩm Thạch.
Thanh âm trong thạch thất biến mất, chung quanh trở lại yên tĩnh, Thẩm Thạch nhìn hộp ngọc, cẩn thận mở nó ra, một ngọc giản cỡ bàn tay nằm bên trong, trên bìa viết ba chữ:
《 Thủy Tiễn Thuật 》.
※※※
Sau nửa canh giờ, tạm biệt Nhạn Chi và Chương Nghĩa Huy, ba người tụ lại bên ngoài Ngũ Hành Điện.
"Ổn không?" Tôn Hữu mở miệng hỏi đầu tiên.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đều gật đầu, Tôn Hữu cười: "Vậy thì tốt, Thẩm Thạch, chúng ta so xem ai luyện xong trước, rồi cùng tới Bắt Yêu động."
Thẩm Thạch gật đầu: "Ừ, bây giờ ngươi định đi đâu?"
Tôn Hữu nói: "Ta còn phải tới thú trận, không nói nhiều nữa, giờ phải đi liền." Nói một tiếng chào, rồi bước nhanh đi, Thẩm Thạch quay sang nhìn Chung Thanh Trúc: "Còn ngươi đi đâu?"
Chung Thanh Trúc đáp: "Ta phải về Trận Đường, còn ngươi?"
Thẩm Thạch nghĩ nghĩ: "Ta tới Hồng Bạng thôn, tuy lão tộc trưởng lòng dạ xấu xí, nhưng kiếm được Linh Tinh là được rồi, chờ ta học thành Thủy Tiễn Thuật sẽ tới Bắt Yêu động làm nhiệm vụ bắt Yêu, xem xem có dễ kiếm Linh Tinh hơn không."
Chung Thanh Trúc im lặng một lát: "Thẩm sư. . . Thạch Đầu, nếu ngươi thật đang thiếu Linh Tinh, ta vẫn còn một ít. . ."
Thẩm Thạch khoát tay chặn lại, ha ha cười: "Đều là Tôn Hữu thuận miệng nói linh tinh thôi, còn chưa tới mức thiếu Linh Tinh tu luyện đâu."
Chung Thanh Trúc yên lặng nhìn hắn, một lát sau gật đầu: "Vậy ngươi cứ thử xem, nếu quả thật có thiếu, nhất định phải nói với ta, dù sao. . ." Cô hơi ngập ngừng, "Ta dù sao bên Trận Đường, làm nhiệm vụ ban thưởng Linh Tinh không tệ lắm, ta lại còn làm thêm mấy nhiệm vụ khác nữa, nên Linh Tinh coi như dư dả."
Thẩm Thạch cười: "Linh tinh đó đều là do ngươi vất vả làm nhiệm vụ mới kiếm được, ta lấy thì còn ra gì? Được rồi, không có chuyện gì đâu, không phải ta nghĩ r cách rồi sao, chờ ta đi Bắt Yêu động thi triển thần thông, kiếm một lần mười hai mươi Linh Tinh cho ngươi xem, không chừng đến lúc đó ngươi còn phải hỏi ta vay tiền, đừng quên Linh tài tiêu hao để bày trận pháp, đổi ra rất tốn kém Linh Tinh đó."
Chung Thanh Trúc cười: "Ừ."
※※※
Tạm biệt Chung Thanh Trúc, Thẩm Thạch đi tới Hồng Bạng thôn. Trong ba năm nay hắn không thể không đi Bạch Hạc Đường xem những cái nhiệm vụ khác, nhưng trên bạch bảng tuy nhiều nhiệm vụ, nhưng những cái dễ làm mà được thưởng cao thì vẫn chỉ có mấy cái cũ, và đều luôn bị người ta chiếm hết danh ngạch từ sớm.
Thẩm Thạch không có bối cảnh nên không thể chen chân vào được, Tôn Hữu từng nói sẽ giúp hắn tìm một, nhưng những nhiệm vụ tốt bị tranh đoạt kịch liệt, cung không đủ cầu này, muốn đoạt được danh ngạch thì phải trả giá nhân tình biết bao nhiêu, nên Thẩm Thạch sau khi suy nghĩ cẩn thận, đã bảo Tôn Hữu đừng làm.
Nên ba năm nhìn đông nhìn tây, nhiệm vụ Thẩm Thạch làm lâu nhất, vẫn tới Hồng Bạng thôn bóc tôm.
Một đường đi đến Hồng Bạng thôn, từ rất xa đã thấy một bóng người xinh đẹp thon thả đứng chờ, không cần phải hỏi, đương nhiên là Hồng Bạng nhất tộc Hải Tinh.
Ba năm qua, Hải Tinh cao lên không ít, xinh đẹp hơn nhiều, nhưng bắt mắt nhất, vẫn cái vỏ sò màu đỏ trên người cô, cô càng lớn, màu sắc càng đỏ, càng đẹp.
Thẩm Thạch đến Hồng Bạng thôn làm đã ba năm, đối với Hồng Bạng nhất tộc hiểu rõ hơn những người khác trên đảo nhiều, biết theo cách nhìn của Hồng Bạng tộc nhân, vỏ sò càng hồng càng sáng, nghĩa là càng xinh đẹp, Hải Tinh đã trở thành một tiểu mỹ nữ của Hồng Bạng thôn.
Đến gần cửa thôn, Thẩm Thạch vẫy tay chào Hải Tinh, Hải Tinh vui vẻ chào lại, đám nam nữ tộc nhân Hồng Bạng thấy vậy đều cười, có người còn lớn tiếng nói:
"Ài ôi!!!, tiểu bằng hữu của Hải Tinh lại tới rồi a!"
Thẩm Thạch khẽ giật mình, còn Hải Tinh quay đầu đi khẽ cười, không để ý đám a di thẩm thẩm ranh mãnh, vui vẻ chạy tới kéo Thẩm Thạch chạy đi.
Gió biển phơ phất, lay động vạt áo hai người, bầu trời nắng ráo, ánh mặt trời ôn hòa sáng sủa, nước biển xanh lam vuốt ve bãi cát trắng noãn, vô cùng dịu dàng.
Xa xa, mấy chiếc thuyền độc mộc đang giương buồm trên mặt biển, chạy hướng ra xa, Thẩm Thạch ở đây bóc tôm ba năm, chuyện trong Hồng Bạng thôn nhận biết gần hết, nhận ra đó là thuyền đánh cá của Hồng Bạng nhất tộc, ngơ ngác hỏi: "Ồ, ta nhớ hôm nay hình như đâu phải ngày đánh cá, sao các ngươi lại cho thuyền ra khơi?"
Hải Tinh nhìn theo ra xa: "Bởi vì gần đây thu hoạch không tốt, nghe gia gia, không biết vì sao, hiện giờ không chỉ Quỷ Diện Hà, những loại cá khác ít đi rất nhiều, mỗi lần ra biển đánh cá chỉ thu được một nửa, có khi còn ít hơn, nên phải đi thêm nhiều lần." Hải Tinh giang hai tay rồi chắp lại trước ngực, nét mặt đầy thành tâm kính ý, khẽ cầu nguyện, "Hy vọng Hải Thần phù hộ chư vị thúc bá bình an trở về."
Thẩm Thạch nhìn ra biển, biển lớn mênh mông, gió êm sóng lặng, yên tĩnh thế này, ai mà ngờ được ba năm trước lại phát sinh phong bạo khác thường, mãnh liệt đến mức ai phải sợ.
Về phần Hải Thần trong miệng Hải Tinh. . . Thẩm Thạch lặng lẽ nhếch miệng, ba năm nay hầu như hôm nào hắn tới đây, pho tượng Hải Thần trên tế đàn hắn nhìn đã quen.
Lúc đầu tiên nhìn thấy pho tượng quái dị, hắn tưởng đó là một con hải thú cổ quái, sau ngẫu nhiên được nghe Vương Tuyên sư huynh nói tới, thì ra Hải Thần mà Hồng Bạng nhất tộc tôn thờ, kỳ thực chỉ là một con Hải thú ‘ Trư Đầu Long’ cực lớn ở trong biển mà thôi.
Theo lời Vương Tuyên, Trư Đầu Long tuy trong tên có chữ Long, xưa nay thanh danh hiển hách, nhưng chẳng có chút quan hệ nào tới Long Tộc vốn đã biến mất hiện nay, chẳng qua chỉ vì hình thể quá lớn, lại ở trong biển sâu, hiếm khi xuất hiện nên bị người ta ngộ nhận là Long Tộc của biển cả mà thôi.
Trư Đầu Long tính tình tàn bạo khát máu, là bá chủ một phương ở dưới đại dương mênh mông, không ai biết vì sao Hồng Bạng nhất tộc coi nó là Thần, nhưng nếu bảo Trư Đầu Long có khả năng phù hộ gì gì đó, Thẩm Thạch đương nhiên là không tin.
"Dù Trư Đầu Long có biết cảm ứng, nhưng đừng nói tới phù hộ bình an, chỉ cần nó không chạy tới nuốt sống tộc nhân của ngươi, thì đã đủ thắp nhang thơm cầu nguyện rồi!"
Thẩm Thạch nghĩ thầm, nhìn vẻ thành kính của Hải Tinh, cô vẫn còn đang thành tâm hướng về "Hải Thần" để bày tỏ tâm nguyện.
Thu chín viên Linh Tinh, sư tỉ cười rất ngọt ngào, không chút kiêu ngạo, nhẹ nhàng giới thiệu cho ba người một ít quy củ của Ngũ Hành Điện, trong khi đó, vị Chương sư huynh đi vào ba cánh cửa màu hồng, hoàng, bạch, đi vào một chốc rồi lại đi ra.
Từ Nhạn Chi nói với ba người: "Đợi tí nữa ba người các ngươi người nào đi vào cánh cửa của người đó. Chương sư huynh đã bố trí bên trong xong, đi vào có thể mua pháp quyết thuật pháp mình cần, nhưng không được mang pháp quyết đi, các ngươi chỉ được học thuộc lòng, sau đó trở về tự mình tu luyện. A.... . ." Cô nghĩ nghĩ, "Được rồi, nếu trí nhớ của các ngươi không tốt lắm , thì có thể quay lại tìm ta, lại đi vào học thuộc lòng, dù sao miễn là không mang pháp quyết đi là được."
Ba người Thẩm Thạch gật đầu.
Nét mặt Từ Nhạn Chi trở nên nghiêm túc: "Ngoài ra, Lăng Tiêu Tông chúng ta còn có một môn quy, chắc là các ngươi đã biết rồi. Mọi người khi tập đạo thuật thần thông, mặc kệ là do ai, từ đâu truyền thụ, không được truyền lại cho đồng môn hoặc người ngoài, ai vi phạm sẽ bị môn quy nghiêm trị."
Đám Thẩm Thạch lại gật đầu: "Vâng." môn quy này từ ngày đầu nhập môn, Tô Hà sư huynh và Lăng Tiêu giản lược đều đã ghi rất rõ ràng, ai nhớ kỹ.
Một lúc sau, Chương Nghĩa Huy trở về, gật đầu với Từ Nhạn Chi gật đầu, so với Từ sư tỷ ăn nói lưu loát, Chương sư huynh có vẻ kiệm lời, từ đầu tới giờ, hắn chỉ nói với Nhạn Chi mấy câu, chưa nói câu nào với bọn Thẩm Thạch.
Từ Nhạn Chi quay đầu sang: "Xong rồi, Chương sư huynh đã chuẩn bị xong, các ngươi ai vào phòng người đó đi."
Ba người Thẩm Thạch rời đi, Thẩm Thạch chọn Thủy Tiễn Thuật, là một loại pháp thuật công kích Thủy Hệ cực thông thường, nên đi vào cánh cửa màu trắng.
Lúc đẩy cửa, Thẩm Thạch cảm nhận được cánh cửa mát lạnh, như đang sờ vào nước biển. Sau khi bước vào, cánh cửa sau lưng từ từ đóng lại, trước mặt hắn là một thạch thất rộng chừng nửa mẫu, ba vách tường đục mười cái ô giống nhau, trong mỗi ô có một cái hộp ngọc, bên ngoài các ô đều có màn sáng màu vàng nhạt, hình như là cấm chế.
Ở giữa thạch thất, có một cái bàn nhỏ bằng gỗ màu đen, hai bên có hai cái bồ đoàn, Thẩm Thạch ngần ngừ, bước tới một cái bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống, đặt tay lên bàn, tò mò đánh giá chung quanh nơi này, nghĩ thầm chẳng lẽ trong mấy cái hộp ngọc đó, chính là Ngũ Hành thuật pháp?
Một lúc sau, trong gian phòng vang lên một thanh âm rất nhẹ, như có một người đang nói vọng từ xa, như gió xuân lướt trên mặt nước, những vầng sáng nhạt sáng thêm vài phần, lại một lát sau, trên vách tường đối diện, vầng sáng bên ngoài cái ô đầu tiên dưới cùng đột nhiên biến mất, hộp ngọc bên trong tự động bay lên, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Thẩm Thạch.
Thanh âm trong thạch thất biến mất, chung quanh trở lại yên tĩnh, Thẩm Thạch nhìn hộp ngọc, cẩn thận mở nó ra, một ngọc giản cỡ bàn tay nằm bên trong, trên bìa viết ba chữ:
《 Thủy Tiễn Thuật 》.
※※※
Sau nửa canh giờ, tạm biệt Nhạn Chi và Chương Nghĩa Huy, ba người tụ lại bên ngoài Ngũ Hành Điện.
"Ổn không?" Tôn Hữu mở miệng hỏi đầu tiên.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đều gật đầu, Tôn Hữu cười: "Vậy thì tốt, Thẩm Thạch, chúng ta so xem ai luyện xong trước, rồi cùng tới Bắt Yêu động."
Thẩm Thạch gật đầu: "Ừ, bây giờ ngươi định đi đâu?"
Tôn Hữu nói: "Ta còn phải tới thú trận, không nói nhiều nữa, giờ phải đi liền." Nói một tiếng chào, rồi bước nhanh đi, Thẩm Thạch quay sang nhìn Chung Thanh Trúc: "Còn ngươi đi đâu?"
Chung Thanh Trúc đáp: "Ta phải về Trận Đường, còn ngươi?"
Thẩm Thạch nghĩ nghĩ: "Ta tới Hồng Bạng thôn, tuy lão tộc trưởng lòng dạ xấu xí, nhưng kiếm được Linh Tinh là được rồi, chờ ta học thành Thủy Tiễn Thuật sẽ tới Bắt Yêu động làm nhiệm vụ bắt Yêu, xem xem có dễ kiếm Linh Tinh hơn không."
Chung Thanh Trúc im lặng một lát: "Thẩm sư. . . Thạch Đầu, nếu ngươi thật đang thiếu Linh Tinh, ta vẫn còn một ít. . ."
Thẩm Thạch khoát tay chặn lại, ha ha cười: "Đều là Tôn Hữu thuận miệng nói linh tinh thôi, còn chưa tới mức thiếu Linh Tinh tu luyện đâu."
Chung Thanh Trúc yên lặng nhìn hắn, một lát sau gật đầu: "Vậy ngươi cứ thử xem, nếu quả thật có thiếu, nhất định phải nói với ta, dù sao. . ." Cô hơi ngập ngừng, "Ta dù sao bên Trận Đường, làm nhiệm vụ ban thưởng Linh Tinh không tệ lắm, ta lại còn làm thêm mấy nhiệm vụ khác nữa, nên Linh Tinh coi như dư dả."
Thẩm Thạch cười: "Linh tinh đó đều là do ngươi vất vả làm nhiệm vụ mới kiếm được, ta lấy thì còn ra gì? Được rồi, không có chuyện gì đâu, không phải ta nghĩ r cách rồi sao, chờ ta đi Bắt Yêu động thi triển thần thông, kiếm một lần mười hai mươi Linh Tinh cho ngươi xem, không chừng đến lúc đó ngươi còn phải hỏi ta vay tiền, đừng quên Linh tài tiêu hao để bày trận pháp, đổi ra rất tốn kém Linh Tinh đó."
Chung Thanh Trúc cười: "Ừ."
※※※
Tạm biệt Chung Thanh Trúc, Thẩm Thạch đi tới Hồng Bạng thôn. Trong ba năm nay hắn không thể không đi Bạch Hạc Đường xem những cái nhiệm vụ khác, nhưng trên bạch bảng tuy nhiều nhiệm vụ, nhưng những cái dễ làm mà được thưởng cao thì vẫn chỉ có mấy cái cũ, và đều luôn bị người ta chiếm hết danh ngạch từ sớm.
Thẩm Thạch không có bối cảnh nên không thể chen chân vào được, Tôn Hữu từng nói sẽ giúp hắn tìm một, nhưng những nhiệm vụ tốt bị tranh đoạt kịch liệt, cung không đủ cầu này, muốn đoạt được danh ngạch thì phải trả giá nhân tình biết bao nhiêu, nên Thẩm Thạch sau khi suy nghĩ cẩn thận, đã bảo Tôn Hữu đừng làm.
Nên ba năm nhìn đông nhìn tây, nhiệm vụ Thẩm Thạch làm lâu nhất, vẫn tới Hồng Bạng thôn bóc tôm.
Một đường đi đến Hồng Bạng thôn, từ rất xa đã thấy một bóng người xinh đẹp thon thả đứng chờ, không cần phải hỏi, đương nhiên là Hồng Bạng nhất tộc Hải Tinh.
Ba năm qua, Hải Tinh cao lên không ít, xinh đẹp hơn nhiều, nhưng bắt mắt nhất, vẫn cái vỏ sò màu đỏ trên người cô, cô càng lớn, màu sắc càng đỏ, càng đẹp.
Thẩm Thạch đến Hồng Bạng thôn làm đã ba năm, đối với Hồng Bạng nhất tộc hiểu rõ hơn những người khác trên đảo nhiều, biết theo cách nhìn của Hồng Bạng tộc nhân, vỏ sò càng hồng càng sáng, nghĩa là càng xinh đẹp, Hải Tinh đã trở thành một tiểu mỹ nữ của Hồng Bạng thôn.
Đến gần cửa thôn, Thẩm Thạch vẫy tay chào Hải Tinh, Hải Tinh vui vẻ chào lại, đám nam nữ tộc nhân Hồng Bạng thấy vậy đều cười, có người còn lớn tiếng nói:
"Ài ôi!!!, tiểu bằng hữu của Hải Tinh lại tới rồi a!"
Thẩm Thạch khẽ giật mình, còn Hải Tinh quay đầu đi khẽ cười, không để ý đám a di thẩm thẩm ranh mãnh, vui vẻ chạy tới kéo Thẩm Thạch chạy đi.
Gió biển phơ phất, lay động vạt áo hai người, bầu trời nắng ráo, ánh mặt trời ôn hòa sáng sủa, nước biển xanh lam vuốt ve bãi cát trắng noãn, vô cùng dịu dàng.
Xa xa, mấy chiếc thuyền độc mộc đang giương buồm trên mặt biển, chạy hướng ra xa, Thẩm Thạch ở đây bóc tôm ba năm, chuyện trong Hồng Bạng thôn nhận biết gần hết, nhận ra đó là thuyền đánh cá của Hồng Bạng nhất tộc, ngơ ngác hỏi: "Ồ, ta nhớ hôm nay hình như đâu phải ngày đánh cá, sao các ngươi lại cho thuyền ra khơi?"
Hải Tinh nhìn theo ra xa: "Bởi vì gần đây thu hoạch không tốt, nghe gia gia, không biết vì sao, hiện giờ không chỉ Quỷ Diện Hà, những loại cá khác ít đi rất nhiều, mỗi lần ra biển đánh cá chỉ thu được một nửa, có khi còn ít hơn, nên phải đi thêm nhiều lần." Hải Tinh giang hai tay rồi chắp lại trước ngực, nét mặt đầy thành tâm kính ý, khẽ cầu nguyện, "Hy vọng Hải Thần phù hộ chư vị thúc bá bình an trở về."
Thẩm Thạch nhìn ra biển, biển lớn mênh mông, gió êm sóng lặng, yên tĩnh thế này, ai mà ngờ được ba năm trước lại phát sinh phong bạo khác thường, mãnh liệt đến mức ai phải sợ.
Về phần Hải Thần trong miệng Hải Tinh. . . Thẩm Thạch lặng lẽ nhếch miệng, ba năm nay hầu như hôm nào hắn tới đây, pho tượng Hải Thần trên tế đàn hắn nhìn đã quen.
Lúc đầu tiên nhìn thấy pho tượng quái dị, hắn tưởng đó là một con hải thú cổ quái, sau ngẫu nhiên được nghe Vương Tuyên sư huynh nói tới, thì ra Hải Thần mà Hồng Bạng nhất tộc tôn thờ, kỳ thực chỉ là một con Hải thú ‘ Trư Đầu Long’ cực lớn ở trong biển mà thôi.
Theo lời Vương Tuyên, Trư Đầu Long tuy trong tên có chữ Long, xưa nay thanh danh hiển hách, nhưng chẳng có chút quan hệ nào tới Long Tộc vốn đã biến mất hiện nay, chẳng qua chỉ vì hình thể quá lớn, lại ở trong biển sâu, hiếm khi xuất hiện nên bị người ta ngộ nhận là Long Tộc của biển cả mà thôi.
Trư Đầu Long tính tình tàn bạo khát máu, là bá chủ một phương ở dưới đại dương mênh mông, không ai biết vì sao Hồng Bạng nhất tộc coi nó là Thần, nhưng nếu bảo Trư Đầu Long có khả năng phù hộ gì gì đó, Thẩm Thạch đương nhiên là không tin.
"Dù Trư Đầu Long có biết cảm ứng, nhưng đừng nói tới phù hộ bình an, chỉ cần nó không chạy tới nuốt sống tộc nhân của ngươi, thì đã đủ thắp nhang thơm cầu nguyện rồi!"
Thẩm Thạch nghĩ thầm, nhìn vẻ thành kính của Hải Tinh, cô vẫn còn đang thành tâm hướng về "Hải Thần" để bày tỏ tâm nguyện.