Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 72: Thù cũ

Năm mươi lăm loại Linh tài mỗi loại một vẻ, thù lao cũng khác nhau. Thấp nhất chỉ là một viên Linh Tinh, mức thưởng cao nhất là một loại Linh tài có tên là "Lưu Ly cốt", là Linh cốt được lấy từ thân thể một loại Quỷ vật hung hãn ở sâu trong động Bắt Yêu, giá trị tới hai trăm Linh Tinh.
Khi nhìn thấy dòng chữ hai trăm Linh Tinh, Thẩm Thạch vô thức nuốt nước bọt đánh ực, mắt sáng ngời lên một cái. Nhưng ngay sau đó, hắn đã lắc đầu, vẫn phải từ bỏ ý nghĩ viển vông này. Trên Yêu đảo có rất nhiều Yêu thú Quỷ vật hung hãn, đã được truyền bá rộng rãi trong hãng ngũ đệ tới mới ở Thanh Ngư Đảo từ lâu. Ngày nào cũng thường xuyên nghe nói có vị sư huynh sư tỷ vì đi vào trong đảo Bắt yêu sâu quá, cuối cùng chạm trán với những Quỷ vật lợi hại cư trú ở sâu trong đảo, thậm chí là cả những con ở trong động Bắt yêu ở trung tâm đảo, không may bị thương chật vật quay về, chẳng những Linh Tinh không kiếm được, trái còn làm việc tu luyện của mình chậm, có thể nói là được không bù nổi mất.
Bởi tính cách cẩn thận nên khi quyết định nhận nhiệm vụ bắt yêu, Thẩm Thạch đã nghe ngóng kỹ càng tình hình của Yêu đảo, đồng thời trong đầu cũng đã lập sẵn kế hoạch, chỉ định đi một vòng ngoài rìa đảo thôi. Ở khu vực đó chỉ có vài loại Yêu thú cấp thấp thực lực yếu kém hoạt động, dựa vào thuật pháp Ngũ Hành nhất giai có lẽ miễn cưỡng có thể ứng phó.
Đến lúc này, về phương diện tu luyện thuật pháp Ngũ Hành, hắn đã có thu hoạch bất ngờ nên sự tự tin trong lòng cũng tăng lên một chút. Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn không có ý định xâm nhập sâu vào trong Yêu đảo.
Sau khi cẩn thận cất tờ giấy lớn bên trên có viết con số Linh tài rất lớn ở chỗ bảng đỏ, Thẩm Thạch đi ra khỏi Bạch Hạc Đường. Bởi vì đây là nhiệm vụ do rất nhiều Đường khẩu kết hợp công bố, cho nên hắn chẳng cần thiết phải đi tìm một vị sư huynh nào đó của Bạch Hạc Đường để đăng ký, chỉ cần ngày mai đến chỗ bến tàu ở phía nam Thanh Ngư Tập là được. Nơi đó mỗi ngày có một chuyến tàu cố định chạy đến Yêu đảo, sáng sớm đi chiều tối về, chạy một chuyến khứ hồi trong ngày.
Đến lúc đó, chỉ cần mang vật phẩm cần thu thập đến đúng Đường khẩu, đương nhiên là có thể nhận được thù lao bằng Linh Tinh.
Sau khi do dự trước cửa Bạch Hạc Đường, Thẩm Thạch quyết định cứ tới thôn Hồng Bạng một chuyến tính sau. Ba năm qua, hầu như ngày nào hắn cũng đến cái thôn đó, dần dần đã trở thành một thói quen, cứ phải nói đôi câu với Hải Tinh thì mới yên.
Trong lúc đang nghĩ về chuyện này, khi Thẩm Thạch đã sắp đến gần cửa thôn Hồng Bạng, trên con đường trước mặt bỗng nhiên có một người xuất hiện, sắc mặt y bình thản, duy chỉ có hàng lôngy khẽ nhíu, dường như đang bận tâm suy tư điều gì đó.
Thẩm Thạch hóa ra biết mặt vị sư huynh này. Ba năm qua, sư huynh Vương Tuyên sư huynh quyết định tất cả các việc lớn nhỏ của đảo Thanh Ngư, làm việc công chính liêm minh, chiếm được lòng kính trọng của phần lớn đệ tử trên đảo. Trong khi đó, vị sư huynh Trịnh Triết này thường ngày giữ vai trò trợ thủ đắc lực cho Vương Tuyên, cũng thường xuyên ra mặt xử lý nhiều việc lớn nhỏ, có thể nói là nhân vật số hai ở trên đảo, uy quyền và danh vọng thực sự cao khôn tả.
Thẩm Thạch lập tức vội vàng tránh sang một bên nhường lối, đồng thời gật đầu cung kính chào một câu: "Trịnh sư huynh."
Ánh mắt Trịnh Triết lướt nhìn qua hắn, sau khi phân vân một chút mới nhận ra Thẩm Thạch, y bèn nói: "Thì ra là Thẩm sư đệ. Thế nào, đệ tới chỗ Bạch Hạc Đường với mục đích tìm kiếm nhiệm vụ để làm sao?"
Thẩm Thạch gật đầu, đáp: "Đúng vậy."
Trong trận lốc ba năm trước, Trịnh Triết luôn đi theo giúp đỡ Vương Tuyên xử trí mọi việc, cho nên có ấn tượng rất sâu với hai người bị lốc cuốn đi nhưng cuối cùng vẫn may mắn quay về, Chung Thanh Trúc và Thẩm Thạch. Thêm vào đó, ba năm qua tốc độ tu hành của Thẩm Thạch không tệ, ít nhất đã đứng ở hàng ngũ một trăm thứ hạng đầu của lớp đệ tử mới. Cho nên, thường ngày gặp mặt cũng tán dóc một hai câu, lúc này y theo thói quen mở miệng hỏi: "À, thế đã chọn được nhiệm vụ phù hợp nào chưa?"
Thẩm Thạch do dự một chút, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Đệ định làm nhiệm vụ bắt Yêu."
"Hả?" Trịnh Triết khẽ giật mình, lúc này mới coi như chính thức cẩn thận đánh giá vị sư đệ trước mặt một phen, sau đó nhíuy, nói, "Thẩm sư đệ, bắt Yêu không thể đánh đồng với những nhiệm vụ bình thường khác. Chưa cần nói đến Yêu thú Quỷ vật trên Yêu đảo không có nhân tính, nếu như đạo hạnh chưa đủ đã cưỡng ép đi lên đảo thì chỉ cần một lần sơ suất là có thể bị thương, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng, đệ có biết không?"
Thẩm Thạch gật đầu, đáp: "Cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở! Tiểu đệ đã nghĩ tới việc này, cho nên chỉ định lướt bên ngoài rìa Yêu đảo, xem có thể săn giết được một ít cấp thấp Yêu thú hay không."
Trịnh Triết "A" một tiếng, vẻ mặt hòa hoãn phần nào, nhưng vẫn dặn dò thêm: "Mặc dù Yêu thú ngoài rìa có thực lực yếu kém, nhưng chỉ với thực lực Luyện Khí cảnh trung giai như của đệ, chỉ sợ đi qua đó vẫn có vài phần miễn cưỡng. . . Nếu như đã nhất quyết đi, ta cảm thấy tốt nhất là đệ hãy đến chỗ Ngũ Hành Điện mua sắm một môn thuật pháp Ngũ Hành, Hỏa Cầu Thuật hoặc Thủy Tiễn Thuật đều được, Thổ Hệ Nham Thứ Thuật cũng có thể chấp nhận được, sau đó tu luyện đến mức thuần thục mới đi sau, như vậy có lẽ sẽ có thêm vài phần chắc chắn."
Thẩm Thạch vội vàng gật vâng dạ: "Đa tạ sư huynh dạy bảo, thật ra đệ đã mua Thủy Tiễn Thuật ở Ngũ Hành Điện, những ngày vừa qua hôm nào đệ cũng tu luyện đêm ngày, đã có chút thành tựu, cho nên mới định thử đến Yêu đảo xem thế nào."
Trịnh Triết ồ một tiếng, trên mặt có vẻ tươi tỉnh hơn một chút, gật đầu bảo: "Thì ra là thế, vậy đệ cứ tới Yêu đảo xem cho biết đi. Dù sao năm xưa vị tiền bối trong tông môn thiết lập cấm chế tạo ra một cái Yêu đảo, mục đích cũng chỉ vì giúp cho hàng ngũ đệ tử mới có một nơi để rèn luyện thực chiến chỗ, tránh việc lúc nào cũng xa rời thực tế, đến phải thi đấu, mười thành đạo hạnh không thể hiện ra nổi ba bốn thành." Nói đến đây, Trịnh Triết ngần ngừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn có phần không yên tâm, nói tiếp, "Mặc dù vậy, tốt nhất đệ vẫn cứ phải cẩn thận một chút, nhớ là chỉ quanh quẩn ở ngoài rìa Yêu đảo, nhất thiết không thể tự ý đi sâu vào trong, đặc biệt là không thể gần khu vực cái động Bắt Yêu kia, có biết không?"
Thẩm Thạch gật đầu, cung kính hứa hẹn.
Trịnh Triết vung tay lên, coi như kết thúc câu chuyện, sau đó tiếp tục bước đi. Khi đi qua Bạch Hạc Đường, y đứng bên ngoài vừa mới nhìn lướt vào trong là đã thấy đông đảo đệ tử mới đang dạo quanh ở bên trong. Y cũng không có ý định ghé qua nên đi tiếp. Sau đó, y đi thẳng một mạch đến chỗ Vương Tuyên ở Hiên Nhật Đường bên trên Thanh Ngư Đảo.
Bởi bản thân chính là tâm phúc của Vương Tuyên, cho nên bình thường mỗi khi Trịnh Triết tới Hiên Nhật Đường đều tự nhiên ra vào, cứ thẳng đường tiến. Nếu gặp một vài đệ tử tông môn vui vẻ lên tiếng chào hỏi, Trịnh Triết lúc nào cũng mỉm cười đáp. Như thường lệ, y đi thẳng tới bên ngoài gian tĩnh thất sư huynh Vương Tuyên vẫn thường tĩnh tu. Trịnh Triết dừng bước, điều hòa thơi thở một chút, sau đó giơ tay lên gõ vào cửa hai cái.
Một lát sau, từ trong tĩnh thất truyền ra một giọng nói bình thản, đúng là của Vương Tuyên, nói: "Là Trịnh sư đệ hả, vào đây đi."
Trịnh Triết đẩy cửa vào, trong tĩnh thất đơn giản sạch sẽ, một cây hương cháy tỏa ra làn khói mỏng manh lượn lờ, Vương Tuyên đang khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn đặt dưới đất, khẽ nhắm hai mắt, thong thả thổ nạp.
Trịnh Triết bước tới chỗ một cái bồ đoàn đối diện với Vương Tuyên ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi. Một lát sau, Vương Tuyên nhẹ nhàng phun ra một hơi thở dài, toàn bộ thân thể có vẻ thả lỏng một chút, mới mở mắt ra, nhìn Trịnh Triết, nói: "Sao nào, có việc gì thế?"
Trịnh Triết khẽ gật đầu, nhưng gương mặt có vẻ chần chừ nửa muốn nói nửa không.
Ánh mắt Vương Tuyên lóe lên một cái, nhưng vẫn không hề thúc giục hoặc nói thêm câu nào, từ đầu đến cuối chỉ nhìn y một cái từ từ rủ mắt xuống.

Trong tĩnh thất rơi vào im lặng, cuối cùng Trịnh Triết là người tự cảm thấy có vài phần lúng túng, cười khan một tiếng, nói: "Sư huynh, thật ra là bên phía Yêu đảo. . ."
Vương Tuyên mở mắt ra nhìn vào y, sắc mặt bình thản, ánh mắt cũng vậy, nhưng không biết tại sao Trịnh Triết cảm thấy trong khí thế của vị Vương sư huynh này mơ hồ tỏa ra một loại áp bách, những lời đã chuẩn bị sẵn cuối cùng vẫn khó nói ra miệng.
Vương Tuyên đã chờ đợi một lúc, thấy Trịnh Triết dường như có vài phần do dự, bèn mở miệng nói: "Chắc là Lâm Hổ cạy cục đệ đến đây xin tha?"
Trịnh Triết cười gượng gạo một tiếng, khẽ gật đầu.
Vương Tuyên lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Ba năm trước đây, hắn làm hỏng việc, gây ra tai họa tày trời cho ta, ta xử trí hắn một chút, chẳng lẽ hắn vẫn còn gì bất mãn?"
Trịnh Triết vội vàng nói: "Sư huynh đã hiểu lầm, Lâm sư đệ quả thực không dám có cái ý nghĩ ấy. Chẳng qua là tới này hắn đã bị đày đến Yêu đảo được ba năm, xác thực đã chịu đủ mọi khổ sai ở đó. Hắn cũng nhiều lần cầu xin đệ tha thứ, nói là lúc nào cũng muốn trở về. Đệ đã suy tính kỹ, thời gian dường như cũng đã xấp xỉ ba năm. . ."
Vương Tuyên thờ ơ nhìn y một cái, Trịnh Triết thở dài, câu nói tiếp theo đã không thể thốt ra miệng được nữa. Vương Tuyên nhắm mắt, nói: "Nếu đúng là hắn thật tình hối cải, làm việc đúng bổn phận, đương nhiên ta sẽ không gây khó dễ cho hắn. Nhưng ngươi đừng có bảo với ta, trong vòng ba năm qua mình chẳng hay biết gì về những chuyện đã xảy ra trên Yêu đảo đấy?"
Trịnh Triết mở miệng định nói, nhưng Vương Tuyên đã thô bạo cắt ngang, nói: "Ba năm qua, với đạo hạnh Ngưng Nguyên cảnh sơ giai của mình, hắn chỉ phải trông coi Yêu đảo cùng Bắt Yêu động, nhưng để liên tiếp xảy ra mười một vụ đệ tử Luyện Khí cảnh bị trọng thương trên đảo, nghiêm trọng nhất là Trần sư muội bị ‘ Xích Luyện Quỷ ’ làm trọng thương, phải nghỉ ngơi ròng rã cả ba tháng mới lành. Hắn làm việc chây ỳ như thế, khiến cho năm ngoái ta cực chẳng đã phải đặc cách phái thêm hai vị sư đệ Ngưu Hùng, Tăng Chí Bách đến Yêu đảo, đến lúc ấy mới coi như không chế mọi việc ổn thỏa." Nói đến đây, Vương Tuyên cười lạnh một tiếng mới nói tiếp, "Cái loại người ham ăn biếng làm, nói như rồng leo, làm như mèo mửa như vậy thì có tư cách gì thấy thiệt thòi, còn dám cầu cạnh ngươi đến đây xin tha?"
Trịnh Triết nín lặng, ngượng ngùng trở ra.
※※※
Ngày hai mươi tháng năm, trời trong xanh.
Ngày hôm nay thời tiết nắng ráo tươi đẹp, ánh mặt trời rực rỡ. Đã sắp tới tháng sáu, trên đảo Thanh Ngư Đảo đã bắt đầu dần trở nên oi bức, tuy nhiên tất cả mọi người đang tu luyện trên đảo đều thân mang đạo hạnh, thân thể mạnh mẽ hơn người thường nhiều, khả năng kháng cự nóng lạnh cũng vượt trội, cho nên chẳng có người nào bận tâm đến một ngày mới có tí xíu nóng nực như thế này.
Bờ biển phía nam Thanh Ngư Tập là nơi Lăng Tiêu Tông xây dựng một bến tàu. Lúc này có một chiếc thuyền lớn đang thả neo ở đó, cánh buồm căng gió, có vẻ như sắp nhổ neo rời bến.
Quần thể sáu đảo Thanh Ngư đều nằm gọn trong Thương Hải. Ngoại trừ những nhân vật lợi hại cỡ như Vương Tuyên có đạo hạnh cực cao, còn có cả pháp khi ngự không nên có thể đi như gió trên không trung; Còn thông thường, mỗi khi đệ tử Lăng Tiêu Tông muốn tới lui giữa đảo này và đảo khác, đa phần là phải nhờ tới thuyền bè. Về phần chiếc thuyền lớn trước mặt này, có thể coi nó là chiếc thuyền nổi danh nhất trên đảo Thanh Ngư, bởi vì nó chuyên môn được dùng để chở khách đi Yêu đảo thực hiện nhiệm vụ bắt Yêu.
Trên bến tàu, mặc dù lúc này vẫn còn sớm tinh mơ, nhưng đã có ước chừng hơn hai mươi người có mặt, trong đó đa số là những thanh niên tầm hai mươi tuổi. Ngoài ra, còn có ba người tử ăn mặc khác hẳn với đệ tử Luyện Khí cảnh đứng ở đầu bến tàu. Hai người trong số đó mang vẻ mặt thản nhiên, vô tư cười đùa với nhau. Người còn có vóc dáng ục ịch, chính là cái tên Lâm Hổ đã bị phạt lúc trước. Dường như không hợp nhau lắm với hai vị đồng môn đều có cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh kia, gã thủy chung không nói một câu gì, đồng thời dõi mắt không dời về phía sâu trong đảo tìm kiếm, dường như đang mong đợi điều gì đó.
Một lát sau, có một bóng người từ bên đó đi về phía này, người đó chính là Trịnh Triết. Trên mặt Lâm Hổ lập tức xẹt qua nét vui mừng, vội vàng chạy tới nghênh đón. Khi hai vị đệ tử Ngưng Nguyên cảnh sau lưng gã quay đầu nhìn, trên mặt cả hai không dấu được vẻ tương đối khinh thường.
Lâm Hổ chạy hộc tốc đến gần Trịnh Triết, trên mặt mang đậm nét nịnh nọt lấy lòng, khẽ nói vài câu, giống như đang đơn thuần chào hỏi vừa giống như đang hỏi thăm về một việc nào đó. Nhưng sắc mặt Trịnh Triết tỏ rõ vẻ thờ ơ, cũng không thể nhận ra là cáu giận vui buồn, y chỉ nói nhỏ với gã mấy câu.
Nét mặt Lâm Hổ lập tức trở nên thất vọng chán nản. Gã từ từ cúi đầu, miệng lẩm bẩm một hai câu giống như vẫn cố phàn nàn điều gì đó, nhưng Trịnh Triết đột nhiên nhíuy, trừng mắt liếc gã một cái, sắc mặt trầm xuống, vung thẳng tay vỗ mạnh vào gáy gã, sắc mặt nghiêm nghị nói với gã đôi câu.
Lâm Hổ biến sắc hoảng sợ, vội vàng cúi đầu khom lưng cười lấy lòng xin lỗi, làm gì có chút uy thế của một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh nào. Thấy dáng vẻ đó của gã Trịnh Triết thực sự cảm thấy bất nhẫn, cuối cùng y khẽ thở dài một tiếng, dặn dò gã đôi câu quay trở về ngay.
Lâm Hổ mang vẻ mặt kính cẩn khoanh tay đứng, đưa mắt tiễn Trịnh Triết đi về. Đến khi gã quay người trở về chỗ cũ, biểu hiện trên mặt đương nhiên là cực kỳ khó coi, đột ngột cáu kỉnh thét vào mặt cả đám đệ tử Luyện Khí cảnh đang đứng đợi trên bến tàu: "Lên thuyền, còn chờ cái gì nữa, hỏng nảo cả hay sao?"
Đa phần đệ tử Luyện Khí cảnh đều thét lên sợ hãi vì bị gã quát mắng. Hai vị đệ tử Ngưng Nguyên cảnh bên kia cũng phải liếc sang, khe khẽ lắc đầu, biểu hiện chán ghét trên mặt rõ mồn một. Họ là những người đầu tiên bước lên chiếc thuyền lớn.
Mọi người bị Lâm Hổ quát mắng vài câu nên không còn ai dám nói cái gì, lục tục đi theo hai người kia. Lâm Hổ đứng nhìn với tâm trạng cực kỳ tồi tệ, mở miệng chửi té tát không ngừng, khi nhìn thấy ai không vừa mắt là sẽ mắng thêm mấy câu. Đột nhiên gã bắt gặp một gã sư đệ có vẻ non nớt hơn một chút so với những người khác đang đi ở vị trí cuối cùng của đội ngũ đệ tử Luyện Khí cảnh, nhìn kỹ thấy có vài phần quen mắt. Sau khi ngẫm nghĩ kỹ, gã chợt nhớ ra người này chẳng phải chính là Thẩm Thạch đã lạc đường trong trận gió lốc ba năm trước hay sao?
Lâm Hổ cảm thấy tâm tình càng thêm tồi tệ, hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Thạch một cái, ánh mắt lóe lên vài phần hung ác.
Về phần Thẩm Thạch đương nhiên cũng cảm nhận được thái độ thù địch của vị sư huynh Ngưng Nguyên cảnh này, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu nguyên nhân là do đâu, quả thực là không biết rốt cục là mình đã đắc tội gã vào lúc nào và ở đâu. . .

back top