Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 171: Tiếng đập cửa

Nhìn nữ tử tuổi xuân phơi phới, dung mạo đang như tỏa nắng kia cười nói nhẹ nhàng đi tới, Thẩm Thạch cũng mơ hồ nhớ lại chuyện xưa, trong lòng chẳng hiểu sao bỗng thấy bồi hồi.
Từ trước đến nay, hắn ở tại Lăng Tiêu Tông cũng không quan hệ gì nhiều, về cơ bản cũng chỉ có vài bằng hữu, những người khác dù không tính hoàn toàn là người lạ, dù sao cũng là đồng môn huynh đệ, nhưng tối đa cũng chỉ là sơ giao mà thôi.
Mà trong những người bằng hữu năm xưa, Hạ Tiểu Mai tuy rằng kết giao với hắn ít mật thiết hơn so với hai tỷ muội Chung gia, nhưng ngày thường cũng hay gặp nhau cười nói. Sau khi hắn từ Yêu giới trở về Kim Hồng Sơn, có lẽ bởi bí mật trong lòng mà hắn vô tình hữu ý đã thu mình lại thêm vài phần, có thể coi là bằng hữu cũng chỉ có Tôn Hữu cùng hai người Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc. Ngoài ra bởi hắn giờ đã bái nhập Thuật Đường Bồ Tư Ý trưởng lão, nên còn có thêm một vị sư tỷ là Từ Nhạn Chi.
So với vài người bằng hữu đó, quan hệ của Thẩm Thạch đối với Hạ Tiểu Mai nông cạn hơn rất nhiều. Hơn nữa trên Kim Hồng Sơn rộng lớn, các môn nhân đệ tử nếu không chủ động tới động phủ thăm hỏi nhau, thì bình thường cũng không mấy khi gặp gỡ. Tuy vậy, khi Thẩm Thạch bị thương tại Cao Lăng Sơn mạch trở về, nghe nói Hạ Tiểu Mai cũng từng qua thăm hắn.
Nghĩ tới mối quan hệ này, trong lòng của Thẩm Thạch lại có vài phần ấm áp, liền cười cười đi về phía nữ tử xinh đẹp này, nói : “ Lâu rồi không gặp”. Nói xong hắn nhìn về phía sau lưng của Hạ Tiểu Mai, quả nhiên liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao lớn, dĩ nhiên chính là Tưởng Hồng Quang. Nhiều năm không gặp, hắn vẫn cùng Hạ Tiểu Mai giao thiệp, không biết là quan hệ của hai người hiện tại đã tiến triển tới đâu.
Hạ Tiểu Mai bước vài bước đi tới, sắc mặt tươi cười, có chút vẻ kinh ngạc cùng vui mừng. Nhưng Tưởng Hồng Quang đi phía sau nàng trông lại không được thoải mái. Trong trí nhớ Thẩm Thạch bộ dạng hắn vẫn hệt như năm nào.
Với hắn. Thẩm Thạch và Tôn Hữu dĩ nhiên đều không có hứng thú chào hỏi, liền dời ánh mắt đi, cùng Hạ Tiểu Mai chuyện trò. Tên gia hỏa Tôn Hữu còn tệ hơn, sau khi nhìn thấy sắc mặt nhàn nhạt của Tưởng Hồng Quang liền đột nhiên kéo Hạ Tiểu Mai sang một bên nói chuyện cùng Thẩm Thạch. Ba người cười nói tán gẫu mấy câu, chọc cho Hạ Tiểu Mai che miệng cười khẽ, làm Tưởng Hồng Quang đang đứng sau lưng nàng sắc mặt lại càng thêm khó coi, ánh mặt nhìn Tôn Hữu có thêm vài phần địch ý.
Tôn Hữu làm như không nhìn thấy địch ý của Tưởng Hồng Quang. Thẩm Thạch đứng một bên nhìn cũng cảm thấy buồn cười, tuy vậy trong lòng hắn cũng cảm thấy tên Tưởng Hồng Quang này có vẻ đã coi Hạ Tiểu Mai là vật độc chiếm của mình, hành động có vài phần khinh mạn. Bất quá dù sao đó cũng không phải chuyện của hắn, hơn nữa Hạ Tiểu Mai tựa hồ như chẳng hề phát hiện ra, cũng chẳng có vẻ gì là phản cảm, nên hắn cũng không nói ra, chỉ cười với Hạ Tiểu Mai, nói: “ Chúng ta ở đây nói chuyện phiếm thôi, còn ngươi?”
Hạ Tiểu Mai thản nhiên cười đáp: “ Giờ ta đang làm việc bên trong Khí Đường Hồng Quân điện. Mấy ngày nay đều không thấy người, lần bị thương ở Cao Lăng Sơn mạch giờ ra sao rồi?”
Thẩm Thạch cười cười gật đầu nói: “Không sao. Nghe nói là ngươi khi trước còn sang thăm ta, nhưng dạo này ta lại bận rộn quá, lại quên mất không đến tìm ngươi, thật là có lỗi.”
Hạ Tiểu Mai trừng mắt nhìn hắn, nói: “ Biết lỗi rồi còn không đem quà qua đây tạ lỗi.” Sau đó nàng lại bật cười hì hì, nói: “ Biết rồi, biết rồi. Ngươi bình thường thích nhất là tìm hai người Thanh Lộ và Thanh Trúc thôi phải không?”
“ Này” Thẩm Thạch bị nàng làm cho nghẹn họng. Bên cạnh, Tôn Hữu đã bật cười thành tiếng, hùa theo hỏi: “ Làm sao ngươi biết?”
Hạ Tiểu Mai cười nói "Không nói cho ngươi "
Tôn Hữu cũng cười to nhưng trong lúc cười còn ẩn ý nhìn sang Thẩm Thạch. Thẩm Thạch lắc lắc đầu, sau đó thành khẩn nói: “ Tiểu Mai, chúng ta quả thật đều là bằng hữu. Hiện giờ cùng tu luyện bên trong tông môn, nếu có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần đến tìm ta và Tôn Hữu là được.”
“ Tiểu Mai nàng tu hành trôi chảy, không có sự tình đặc biệt gì cần người khác hỗ trợ đâu.” Một thanh âm bình thản bỗng vang lên, có vẻ như Tưởng Hồng Quang đứng bên cạnh Hạ Tiểu Mai đã không kìm được mà chen vào.
Sắc mặt của Thẩm Thạch và Tôn Hữu cùng biến hóa, nhìn sang Tưởng Hồng Quang. Khuôn mặt hắn lạnh lung lãnh đạm, trong mắt tràn đầy địch ý. Bầu không khí trong chốc lát tựa hồ trở nên khẩn trương lên, khiến Hạ Tiểu Mai vội vàng cười hòa giải: “ Đâu có đâu, người tu đạo như chúng ta ai chả cần tiêu hao vô số tài nguyên, Linh tài. Sau này ta có việc gì khó xử cần giúp đỡ, hai người các ngươi ngàn vạn lần đừng có giả bộ đấy nhá.”
Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu đều gật đầu. Thẩm Thạch cười cười không nói, còn Tôn Hữu lại vỗ vỗ ngực ngang nhiên thốt: “ Ngươi xem ta là loại người nào chứ.”
Hạ Tiểu Mai thè lưỡi, bộ dáng vô cùng kiều mị, cười nói: “ Rồi, không nói với các ngươi nữa, ta còn có việc. Lần sau chúng ta lại tán gẫu nhé!”
Thẩm Thạch mỉm cười, nhẹ gật đầu đáp ứng, ấn tượng về một Hạ Tiểu Mai sáng sủa hoạt bát khi xưa đến giờ vẫn vậy.
Nhưng đúng lúc Hạ Tiểu Mai đang quay người rời đi, bỗng từ sâu phía sau Hồng Quân điện vang lên một tiếng thét lanh lảnh, chói tai, âm sắc có vài phần thê lương, dường như ẩn giấu một nỗi sợ hãi bí mật vô cùng lớn, lấn áp tất cả những thanh âm khác bên cạnh Quan Hải Đài.
Tất cả mọi người đều bị dọa đến nhảy dựng lên, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Hồng Quân Điện. Hạ Tiểu Mai cũng vô cùng kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: “ Là ai thế, có chuyện gì vậy?” Đang nói, nàng vô thức quay sang người bên cạnh định hỏi thăm thì bỗng giật mình, chỉ thấy Tôn Hữu và Thẩm Thạch đang đứng cạnh mình cũng đang nhìn về phía Hồng Quân Điện, nhưng thần sắc trên mặt lại có vài phần khác thường.
***
Trong căn nhà nhỏ yên tĩnh tại Lưu Vân Thành.
Lăng Xuân Nê lười biếng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài xuyên qua đình viện nhỏ bé, hướng về bầu trời cao, trong lòng chẳng biết tại sao lại có vài phần khó chịu.

Là bởi nỗi nhớ nhung, hay bởi lâu ngày phải cư trú tại căn nhà nhỏ này nên sinh phiền muộn.
Một bóng đen chạy qua đám cỏ, trượt trên mặt đất rồi lăn lăn vài vòng, sau đó tiến lại gần cây hòe kia. Dưới bóng cây, nó cọ cọ người với thân cây vài cái, rồi phát ra âm thanh thỏa mãn, trông bộ dạng chơi đùa thật là đáng yêu.
Nhìn bóng Tiểu Hắc bên ngoài cửa sổ, khóe miệng Lăng Xuân Nê cũng lộ ra nét cười. Nếu như không có Tiểu Hắc Trư này làm bạn, chỉ sợ thời gian này nàng lại càng thêm buồn khổ. Thẩm Thạch để Tiểu Hắc lại nơi này cũng là vì vậy.
Lăng Xuân nê khẽ nghiêng đầu như đang nghĩ tới điều gì đó, thần sắc chậm rãi trở nên ôn hòa vui vẻ. Trong lòng nàng nhớ tới lần trước khi hắn rời đi, đã nói nếu không có việc gì khẩn cấp, lần sau gặp lại sẽ dẫn nàng ra ngoài giải khuây.
Đến nơi nào nàng muốn.
Lăng Xuân Nê vẫn còn nhớ rõ, khi nàng nhẹ giọng hỏi, hắn đã cười, ôm lấy nàng như thế.
Ở đâu đó trong Hồng Mông Thế giới rộng lớn, có vô số địa phương mỹ lệ thần kỳ, trong đó có một địa điểm nàng từ nhỏ lớn lên tại Lưu Vân Thành này đã luôn muốn tới, đó là Thiên Hồng Thành.
Phải, quyết định vậy đi, lần sau hắn trở lại nhất định sẽ xin hắn dẫn đi Thiên Hồng Thành.
Lăng Xuân Nê lén nở một nụ cười, trong nội tâm có vài phầm ấm áp. Bỗng, tim nàng đột nhiên đập mạnh vài nhịp, khiến nàng không nhịn được mà lấy tay ôm ngực. Đảo ánh mắt nhìn qua, nàng bỗng giật mình, đưa bàn tay trái lên mắt nhìn kỹ một chút.
Vẫn là bàn tay trắng nõn, mịn màng mềm mại, bàn tay da thịt lộng lẫy như tuyết trắng, xinh đẹp dịu dàng. Nhưng, chẳng biết từ bao giờ, nên trong ngón áp út bàn tay trái, đã xuất hiên một mảng da kỳ dị, lớn bằng móng tay.
Màu sắc của nó trông u ám kì dị, nhìn không giống với da thịt vô tình bị trầy xước bình thường. Giữa……………, khác hẳn với nước da bóng loáng, nhẵn nhụi xung quanh.
Đôi mày thanh tú của Lăng Xuân Nê khẽ nhăn lại, trong lòng có vài phần khó chịu. Nàng vốn là một mỹ nữ yêu cái đẹp, huống chi hiện giờ nàng đang có Thẩm Thạch, nên trong lòng lại càng khao khát trở nên quyến rũ đáng yêu hơn. Trầm ngâm một lát, nàng liền thử dùng ngón tay giữa chà sát kỳ cọ vài cái, nhưng mảng da đó tuy bé như vậy nhưng cứ như là màu sắc thật sự của da vậy, có kỳ mấy thì cũng chỉ là hoài công.
Lăng Xuân Nê lắc đầu thu bàn tay lại, tâm trạng không thoải mái. Nhưng rồi nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao khuyết điểm nho nhỏ ấy vừa bé tẹo lại vừa nằm ở một nơi kín đáo, bình thường chẳng mấy ai chú ý. Ngay cả bản thân nàng cũng vậy, chẳng biết nó đã xuất hiện từ bao giờ.
Dù sao về sau chú ý hơn một chút, đừng để cho Thẩm Thạch nhìn thấy là được
Nàng nở một nụ cười, mang theo chút thấp thỏm chờ mong, thầm gật đầu một cái.
Nhưng đúng lúc đó, Tiểu Hắc đang lười biếng nằm trên đám cỏ ngoài sân bỗng nhiên chậm rãi đứng lên, như vừa cảm giác được điều gì.
Giữa ban ngày, trong đình viện âm u, gió từ đâu nhẹ thổi tới, quẩn quanh gốc cây hòe già. Gió rung cành lá, rồi lướt qua bãi cỏ, thổi tung vài lọn tóc mai trên khuôn mặt nữ tử dịu dàng kia.
Cánh cửa vẫn đóng chặt, mọi nơi đều vô cùng yên tĩnh.
“Cốc Cốc Cốc Cốc.”
Vài tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, phá tan sự yên tĩnh đang bao trùm khắp sân phòng.
Lăng Xuân Nê giật mình, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, đứng lên xem có thực hắn đã quay về hay không. Nhưng nàng bỗng giật mình, nhìn thấy Tiểu Hắc vẫn đứng nguyên tại chỗ, không vui sướng vọt đến cánh cửa mừng Thẩm Thạch như mọi khi. Nó đứng đó, lạnh lung nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, có ý thù địch mơ hồ.
Lăng Xuân Nê kinh hãi, ngoảnh đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt.

back top