Một lần nữa lại rời khỏi đại trạch Hứa Gia, Thẩm Thạch đi một mạch tới Lưu Vân thành thành nam Nam Bảo phường. Lúc đi ngang qua cửa hàng của Thần Tiên hội trên con đường náo nhiệt kia, hắn ghé mắt nhìn vào bên trong, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu bước đi, hướng đến chỗ quảng trường Nam Thiên môn nơi cuối con đường này.
Giống như trước đây, Nam Thiên môn, nơi các tán tu tụ tập bày quầy bán hàng này vẫn có bộ dáng chen chúc và huyên náo. Rất nhiều tu sĩ ở chỗ này, vì một chút lợi nhuận nhỏ bé, hoặc vì những linh tài không rõ thật giả mà tranh luận không ngớt. Mỗi lần Thẩm Thạch thấy cảnh tượng này, đều cảm giác rằng nhìn từ một góc độ khác, những người được gọi là tu sĩ cao cao tại thượng vượt trên phàm nhân kia, kỳ thật cũng chỉ là những con người bình thường, là những phàm nhân thế tục có trong mình hỉ nộ ái ộ.
Hòa trộn trong dòng người, hắn dạo bước đi đi lại lại, không mục đích gì. So với những tu sĩ xung quanh hắn dường như cũng không có gì khác nhau. Không bao lâu, hắn đã đi tới trung tâm của khu chợ này, dừng bước tại chỗ một quầy hàng có chút quen thuộc. Tám năm trước, lúc hắn vẫn là một thiếu niên, chính tại một cái quầy hàng nơi này phát hiện cái bình đen bình thường kia, lại từ đó phát hiện bí pháp Âm Dương Chú Thanh Tâm Thiên của Yêu tộc, nhờ đó hắn mới có con đường tu luyện không giống ai như ngày hôm nay.
Thẩm Thạch ánh mắt chuyển qua, đột nhiên khẽ giật mình, nhìn thấy ở chỗ quầy hàng kia, giờ phút này người ngồi ở đó lại không phải là lão Hậu mình đã gặp qua mà là một nam tử trung niên có chút nếp nhăn khác. Cùng lúc đó, nam tử kia nhìn thấy Thẩm Thạch dừng bước trước quầy hàng của mình, lập tức nhiệt tình nói: “Vị công tử này, không biết có coi trọng linh tài nào của tôi không? Là thứ gì, ngươi cứ việc chọn lựa tự nhiên, hàng của tôi tuyệt đối tốt."
Thẩm Thạch nhíu nhíu mày, ngồi xuống trước quầy hàng kia, lướt nhìn qua những đồ vật đặt trên tấm lụa trước mắt, liền biết mấy thứ này mười thứ thì trong đó cũng có sáu bảy thứ là hàng giả hoặc là hàng kém chất lượng, mấy thứ hàng thật còn lại cũng chỉ là mặt hàng thông thường. Hắn lắc đầu, tất nhiên không có hứng thú gì đối với mấy linh tài này, mà nhìn chủ quầy hàng nói:
"Lão bản, ta hỏi một việc, quầy hàng này không phải là của lão Hậu hay sao, hắn ta sao lại không có ở đây?"
Nam tử kia khẽ giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Thạch lại hỏi điều này. Vẻ mặt hắn có phần nghi ngờ, nhìn Thẩm Thạch một cái rồi hỏi: "Ngươi tìm lão Hậu làm gì?"
"Ngươi quen hắn?"
Nam tử khẽ gật đầu, đáp: "Ừ, coi như có quen."
Thẩm Thạch trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: "Vậy ngươi có biết hắn hiện nay ở nơi đâu không?"
Nam tử kia chần chờ một chút, cười he he một tiếng, nhưng lại lắc đầu nói: "Hắn hình như lâu lắm rồi không tới nơi này, ta cũng không nhớ rõ lắm."
Thẩm Thạch nhìn hắn, nam tử kia tỏ vẻ bất đắc dĩ buông tay, chỉ là trong ánh mắt lại có chút trốn tránh. Một lát sau, Thẩm Thạch than nhẹ một cái, lấy từ túi Như Ý bên hông ra một viên lóe sáng Linh Tinh, ném tới.
Nam tử kia dùng một tay trực tiếp bắt viên Linh Tinh, lập tức mặt mày hớn hở, sau khi nhìn kỹ viên linh tinh lại cười ha ha nói với Thẩm Thạch:
"Cảm ơn công tử ban thưởng!"
※※※
Thời điểm Thẩm Thạch rời khỏi Nam Thiên môn, hắn đã từ chỗ nam nhân kia biết được một ít sự tình về lão Hậu. Trên thực tế người này đích xác không rõ lắm tình hình gần đây của lão Hậu, bởi vì từ rất lâu rồi lão Hậu đột nhiên không hề tới Nam Thiên môn bày quầy bán linh tài. May mắn là ngày thường người này bày quầy bán hàng bên cạnh lão Hậu, cho nên cũng quen biết lão Hậu vài phần, không ngờ biết rõ địa chỉ bình thường của lão Hậu. Cơ bản một viên Linh Tinh kia coi như mua được cái tin tức này.
Dựa theo địa chỉ nam tử kia đưa cho, Thẩm Thạch một đường đi đến phía Đông Lưu Vân thành, gần bên khu nhà cũ ngày xưa của Hậu gia. Thực ra lúc Hậu Thắng bái nhập Lăng Tiêu Tông, lại từ sau khi trở thành đệ tử thân truyền Ngưng Nguyên Cảnh, con cái làm rạng danh cha mẹ, địa vị lão Hậu ở Hậu gia vì thế mà nâng cao. Điểm này cùng Chung Thanh Trúc có chút tương tự, chẳng qua Hậu gia không có suy tàn như Chung gia, trong nhà anh tài tuấn kiệt cũng có không ít, cho nên lão Hậu cũng không phong quang giống mẫu thân của Chung Thanh Trúc.
Chỉ là về sau Hậu gia đột nhiên suy tàn, bị các thế gia khác đem cơ nghiệp nhiều đời phân chia hết, lão Hậu cũng là bị ép rời xa, có lẽ cũng chính từ lúc đó cuộc sống lão Hậu bắt đầu xảy ra thay đổi không mong muốn. Mặc dù lão thuộc dòng phụ không liên quan mấy tới dòng chính Hậu gia, nhưng lão cũng không còn đi Nam Thiên môn bán hàng, gần như rất ít người gặp qua lão.
Thẩm Thạch dọc theo đường cái, đi đến một con hẻm nhõ cách xa ngôi nhà của Hậu gia đã từng phong quang một thời kia, rồi dừng bước lại. Trong lòng thầm hồi ức và tính toán một lần, phát hiện dị trạng của lão Hậu xuất hiện sau sự kiện Cao Lăng sơn mạch không lâu, bởi vì hắn phát hiện đứa con độc nhất, Hậu Thắng có khả năng cũng không thể nào trở lại.
Thẩm Thạch trong lòng thở dài, đi vào ngỏ hẻm này. Con hẻm nhỏ này nằm bên cạnh đường lớn, so với cái ngõ nhỏ bẩn thỉu mà mẹ nuôi Lăng Xuân Nê ở rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều, có rất nhiều người có nhà ở đây. Trong ngõ nhỏ, những gian phòng đa số đều tối tăm nhỏ hẹp, những người ở đây đến hơn phân nửa đều mang vẻ mặt mệt mỏi. Chỉ có mấy đứa trẻ con còn cởi truồng đang đùa nghịch trong cái ngõ nhỏ tối tăm này mới khác biệt với phần còn lại ở đây, chúng vẫn toát lên sự ngây thơ và vui vẻ.
Thẩm Thạch vượt qua mấy đứa nhỏ, đi tới tận cùng con hẻm nhỏ, gõ nhẹ lên tấm cửa cũ nát phía trong cùng.
"Tùng tùng tùng." Tiếng gõ cửa trầm thấp vang lên, xung quanh ánh mắt lặng im nhìn tới đây một cái, nhưng không có bất kỳ ai có ý nghĩ can thiệp. Chẳng biết tại sao, Thẩm Thạch cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, phía bên trong cửa cũng không có bất kỳ phản ứng nào xuất hiện, hắn có chút chau mày, nghĩ thầm chẳng lẽ nam tử vừa nãy cho mình tin tức giả? Hay là lão Hậu hôm nay đã không còn ở nơi này?
Hắn lại gõ cửa một lần nữa, bên trong cửa vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Thạch không khỏi có chút bối rối, hơi dùng sức mở cánh cửa gỗ kia ra, thì ra cửa cũng không khóa.
Cửa mở ra, một mùi tanh tưởi dị thường từ trong cửa xộc ra, mặc dù không phải đặc biệt nặng mùi, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác không thoải mái, Thẩm Thạch thân thể thoáng dừng, không lập tức đi vào bên trong mà đứng ở cửa ra vào nhìn một cái, chỉ thấy trong gian phòng ảm đạm nhỏ hẹp dường như có một bóng người đang nằm trên đất.
Hắn trong lòng khẽ động, sau giây phút chần chờ vẫn quyết định đi vào, đến bên cạnh người nọ vịn người hắn, lúc vừa nhìn thấy gương mặt tiều tụy gầy như que củi hiện ra trước mắt, Thẩm Thạch thật sự không nhận ra con người giống như đã chết kia lại là lão Hậu.
Lão cũng không thật sự đã chết, trong miệng trong mũi vẫn còn một hơi hô hấp suy yếu, nhưng xem ra chỉ cần không có người quan tâm lão, không bao lâu chắc hẳn lão sẽ qua đời trong gian phòng tối tăm ẩm thấp này.
Mà con người hình dạng già nua đến mức nhìn như khô lâu này, cuối cùng từ khuôn mặt lão Thẩm Thạch vẫn miễn cưỡng nhận ra đây là lão Hậu.
Nhìn khuôn mặt này, Thẩm Thạch im lặng một lúc lâu. Mặc dù lúc tới nơi này hắn cũng đã nghĩ qua việc mất đi đứa con trai độc nhất Hậu Thắng sẽ đả kích lão rất nhiều, nhưng sau khi mất con lão lại suy nhược đến mức độ tang thương này, thực sự vẫn nằm ngoài suy nghĩ của Thẩm Thạch.
Có lẽ, môt thằng con trai, hay là một người trẻ tuổi đến cùng cũng không thể nào hiểu được cảm giác của một người cha yêu thương con mình nhiều đến nhường nào.
Thẩm Thạch ngồi xổm xuống bên người lão Hậu, nhẹ nhàng kêu một tiếng,: "Lão Hậu, lão còn nhớ ta không?"
Trong hốc mắt đục ngầu mà trống rống của lão Hậu chẳng có gì nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì.
Thẩm Thạch trầm mặc chốc lát, lại nói: "Ta là Thẩm Thạch, là đồng môn sư huynh đệ của Hậu Thắng, lão nhớ ra chưa?"
Ánh mắt lão Hậu bỗng nhiên sáng lên một cái, tựa hồ sau khi nghe được hai chữ Hậu Thắng, giống như vừa làm việc gì đó xúc động, chậm rãi xoay đầu lại, có chút cố hết sức nhìn Thẩm Thạch một cái.
Ánh mắt của lão trì độn mà vô lực, hơn nữa sau khi nhìn thấy gương mặt Thẩm Thạch liền hiện lên một chút hờ hững thất vọng, lại trở lại dáng vẻ giống như chờ chết trước kia.
Nhưng vừa lúc đó, bỗng nhiên, trước mặt lão Hậu đột nhiên xuất hiện một món đồ, đó là một con chó nhỏ làm bằng vải bố cũ xửa, nay đã vô cùng nhàu nát, thậm chí có chút không ra hình dáng gì, một cái chân sau cùng cái đuôi sau mông đều không thấy đâu.
Con chó đồ chơi cũ nát bằng vãi bố này trên tay Thẩm Thạch không biết từ đâu mà có được lấy ra, cứ như vậy đặt trước mắt lão Hậu, mà sau khi đột nhiên nhìn thấy con chó nhỏ này, thân thể lão Hậu đột nhiên rung động, trong mắt đột nhiên hiện ra sự sáng rực không tưởng nổi, không biết lấy khí lực từ đâu ra, lão thoáng cái ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra đã mấy chữ mơ hồ không rõ, có lẽ là quá lâu không nói gì, hay là không có khí lực, Thẩm Thạch không nghe được lão nói gì.
Chẳng qua trên khuôn mặt Thẩm Thạch không có vẻ gì ngoài ý muốn, ngược lại là khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:
"Đi cùng ta."
Lão Hậu chậm rãi quay đầu, nhìn lại người trẻ tuổi không mấy thân quen này, rất nhanh dùng hết khí lực toàn thân còn sót lại, dốc sức liều mạng gật đầu.
※※※
Lưu Vân thành, Hứa gia Tây Uyển
"Thiên Hồng thành Thiên Hồng thập cảnh, ngươi đều đã xem qua sao, thật sự có xinh đẹp, có thần kỳ như lời đồn không?"
Lăng Xuân Nê ngồi trên cái ghế trong gian phòng của Chung Thanh Trúc, có chút nghiêng đầu nhìn Chung Thanh Trúc đang ngồi dựa vào tường trên chiếc giường cách không xa, tò mò hỏi.
Chung Thanh Trúc lắc đầu, nói: "Cũng không phải, lần trước ta đi qua ta có xem khoảng năm sáu kỳ cảnh. Thiên Hồng thập cảnh mặc dù nổi danh, nhưng nhiều cảnh không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy."
Lăng Xuân Nê mấp máy miệng, trong mắt như có vài phần hướng về Chung Thanh Trúc, nói khẽ: "Thạch Đầu nói với ta thời điểm hắn tới Thiên Hồng thành chỉ thấy ba kỳ cảnh, theo thứ tự là Long Kiều Lạc Nhật, Trường Thành Lãm Nguyệt cùng Bất Dạ Chi Thành, cái khác bởi vì thời gian gấp gáp, cũng không xem được gì.”
Chung Thanh Trúc thản nhiên nói: "Ba chỗ này đích thực là thường thấy nhất, theo ta được biết trong thập cảnh trung bình có thể thấy được năm cảnh, còn ba cảnh khác theo sự thay đổi của mùa mà xuất hiện, trong một năm chỉ có đoạn thời gian nào đó mới có thể nhìn thấy, mà hai cảnh cuối cùng, nhưng thật ra là đã biến mất, không thể nào gặp được nữa."
Lăng Xuân Nê khẽ giật mình, ngạc nhiên nói: "Cái gì?"
Chung Thanh Trúc cười cười, đạo: "Đế Cung Thu Dương, Hồng Quân Cự Trụ, hai cảnh sắc này đã từng là hai trong Thiên Hồng thập cảnh, nhưng sau nhân yêu đại chiến vạn năm trước, Thiên Yêu Vương Đình Đế Cung biến thành một mảnh phế tích, Hồng Quân Cự Trụ trước Yêu Hoàng điện bị phá huỷ, sớm đã không còn rầm rộ như ngày xưa."
Lăng Xuân Nê khẽ gật đầu, suốt một hồi không nói chuyện gì, chỉ là hai mắt lấp lánh, giống như đang suy tư cái gì, một lát sau, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên kêu một tiếng: "Thanh Trúc."
Chung Thanh Trúc lên tiếng: "Cái gì?"
"Ngươi biết đi Thiên Hồng thành như thế nào không?"
===============
Đến Nam Bảo Phường tìm không gặp
Mất Linh Tinh dò hỏi chốn nương thân
Lão Hậu kiệt quệ vô thần
Nhìn con chó vải chân thân rạng ngời
Giống như trước đây, Nam Thiên môn, nơi các tán tu tụ tập bày quầy bán hàng này vẫn có bộ dáng chen chúc và huyên náo. Rất nhiều tu sĩ ở chỗ này, vì một chút lợi nhuận nhỏ bé, hoặc vì những linh tài không rõ thật giả mà tranh luận không ngớt. Mỗi lần Thẩm Thạch thấy cảnh tượng này, đều cảm giác rằng nhìn từ một góc độ khác, những người được gọi là tu sĩ cao cao tại thượng vượt trên phàm nhân kia, kỳ thật cũng chỉ là những con người bình thường, là những phàm nhân thế tục có trong mình hỉ nộ ái ộ.
Hòa trộn trong dòng người, hắn dạo bước đi đi lại lại, không mục đích gì. So với những tu sĩ xung quanh hắn dường như cũng không có gì khác nhau. Không bao lâu, hắn đã đi tới trung tâm của khu chợ này, dừng bước tại chỗ một quầy hàng có chút quen thuộc. Tám năm trước, lúc hắn vẫn là một thiếu niên, chính tại một cái quầy hàng nơi này phát hiện cái bình đen bình thường kia, lại từ đó phát hiện bí pháp Âm Dương Chú Thanh Tâm Thiên của Yêu tộc, nhờ đó hắn mới có con đường tu luyện không giống ai như ngày hôm nay.
Thẩm Thạch ánh mắt chuyển qua, đột nhiên khẽ giật mình, nhìn thấy ở chỗ quầy hàng kia, giờ phút này người ngồi ở đó lại không phải là lão Hậu mình đã gặp qua mà là một nam tử trung niên có chút nếp nhăn khác. Cùng lúc đó, nam tử kia nhìn thấy Thẩm Thạch dừng bước trước quầy hàng của mình, lập tức nhiệt tình nói: “Vị công tử này, không biết có coi trọng linh tài nào của tôi không? Là thứ gì, ngươi cứ việc chọn lựa tự nhiên, hàng của tôi tuyệt đối tốt."
Thẩm Thạch nhíu nhíu mày, ngồi xuống trước quầy hàng kia, lướt nhìn qua những đồ vật đặt trên tấm lụa trước mắt, liền biết mấy thứ này mười thứ thì trong đó cũng có sáu bảy thứ là hàng giả hoặc là hàng kém chất lượng, mấy thứ hàng thật còn lại cũng chỉ là mặt hàng thông thường. Hắn lắc đầu, tất nhiên không có hứng thú gì đối với mấy linh tài này, mà nhìn chủ quầy hàng nói:
"Lão bản, ta hỏi một việc, quầy hàng này không phải là của lão Hậu hay sao, hắn ta sao lại không có ở đây?"
Nam tử kia khẽ giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Thạch lại hỏi điều này. Vẻ mặt hắn có phần nghi ngờ, nhìn Thẩm Thạch một cái rồi hỏi: "Ngươi tìm lão Hậu làm gì?"
"Ngươi quen hắn?"
Nam tử khẽ gật đầu, đáp: "Ừ, coi như có quen."
Thẩm Thạch trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: "Vậy ngươi có biết hắn hiện nay ở nơi đâu không?"
Nam tử kia chần chờ một chút, cười he he một tiếng, nhưng lại lắc đầu nói: "Hắn hình như lâu lắm rồi không tới nơi này, ta cũng không nhớ rõ lắm."
Thẩm Thạch nhìn hắn, nam tử kia tỏ vẻ bất đắc dĩ buông tay, chỉ là trong ánh mắt lại có chút trốn tránh. Một lát sau, Thẩm Thạch than nhẹ một cái, lấy từ túi Như Ý bên hông ra một viên lóe sáng Linh Tinh, ném tới.
Nam tử kia dùng một tay trực tiếp bắt viên Linh Tinh, lập tức mặt mày hớn hở, sau khi nhìn kỹ viên linh tinh lại cười ha ha nói với Thẩm Thạch:
"Cảm ơn công tử ban thưởng!"
※※※
Thời điểm Thẩm Thạch rời khỏi Nam Thiên môn, hắn đã từ chỗ nam nhân kia biết được một ít sự tình về lão Hậu. Trên thực tế người này đích xác không rõ lắm tình hình gần đây của lão Hậu, bởi vì từ rất lâu rồi lão Hậu đột nhiên không hề tới Nam Thiên môn bày quầy bán linh tài. May mắn là ngày thường người này bày quầy bán hàng bên cạnh lão Hậu, cho nên cũng quen biết lão Hậu vài phần, không ngờ biết rõ địa chỉ bình thường của lão Hậu. Cơ bản một viên Linh Tinh kia coi như mua được cái tin tức này.
Dựa theo địa chỉ nam tử kia đưa cho, Thẩm Thạch một đường đi đến phía Đông Lưu Vân thành, gần bên khu nhà cũ ngày xưa của Hậu gia. Thực ra lúc Hậu Thắng bái nhập Lăng Tiêu Tông, lại từ sau khi trở thành đệ tử thân truyền Ngưng Nguyên Cảnh, con cái làm rạng danh cha mẹ, địa vị lão Hậu ở Hậu gia vì thế mà nâng cao. Điểm này cùng Chung Thanh Trúc có chút tương tự, chẳng qua Hậu gia không có suy tàn như Chung gia, trong nhà anh tài tuấn kiệt cũng có không ít, cho nên lão Hậu cũng không phong quang giống mẫu thân của Chung Thanh Trúc.
Chỉ là về sau Hậu gia đột nhiên suy tàn, bị các thế gia khác đem cơ nghiệp nhiều đời phân chia hết, lão Hậu cũng là bị ép rời xa, có lẽ cũng chính từ lúc đó cuộc sống lão Hậu bắt đầu xảy ra thay đổi không mong muốn. Mặc dù lão thuộc dòng phụ không liên quan mấy tới dòng chính Hậu gia, nhưng lão cũng không còn đi Nam Thiên môn bán hàng, gần như rất ít người gặp qua lão.
Thẩm Thạch dọc theo đường cái, đi đến một con hẻm nhõ cách xa ngôi nhà của Hậu gia đã từng phong quang một thời kia, rồi dừng bước lại. Trong lòng thầm hồi ức và tính toán một lần, phát hiện dị trạng của lão Hậu xuất hiện sau sự kiện Cao Lăng sơn mạch không lâu, bởi vì hắn phát hiện đứa con độc nhất, Hậu Thắng có khả năng cũng không thể nào trở lại.
Thẩm Thạch trong lòng thở dài, đi vào ngỏ hẻm này. Con hẻm nhỏ này nằm bên cạnh đường lớn, so với cái ngõ nhỏ bẩn thỉu mà mẹ nuôi Lăng Xuân Nê ở rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều, có rất nhiều người có nhà ở đây. Trong ngõ nhỏ, những gian phòng đa số đều tối tăm nhỏ hẹp, những người ở đây đến hơn phân nửa đều mang vẻ mặt mệt mỏi. Chỉ có mấy đứa trẻ con còn cởi truồng đang đùa nghịch trong cái ngõ nhỏ tối tăm này mới khác biệt với phần còn lại ở đây, chúng vẫn toát lên sự ngây thơ và vui vẻ.
Thẩm Thạch vượt qua mấy đứa nhỏ, đi tới tận cùng con hẻm nhỏ, gõ nhẹ lên tấm cửa cũ nát phía trong cùng.
"Tùng tùng tùng." Tiếng gõ cửa trầm thấp vang lên, xung quanh ánh mắt lặng im nhìn tới đây một cái, nhưng không có bất kỳ ai có ý nghĩ can thiệp. Chẳng biết tại sao, Thẩm Thạch cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, phía bên trong cửa cũng không có bất kỳ phản ứng nào xuất hiện, hắn có chút chau mày, nghĩ thầm chẳng lẽ nam tử vừa nãy cho mình tin tức giả? Hay là lão Hậu hôm nay đã không còn ở nơi này?
Hắn lại gõ cửa một lần nữa, bên trong cửa vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Thạch không khỏi có chút bối rối, hơi dùng sức mở cánh cửa gỗ kia ra, thì ra cửa cũng không khóa.
Cửa mở ra, một mùi tanh tưởi dị thường từ trong cửa xộc ra, mặc dù không phải đặc biệt nặng mùi, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác không thoải mái, Thẩm Thạch thân thể thoáng dừng, không lập tức đi vào bên trong mà đứng ở cửa ra vào nhìn một cái, chỉ thấy trong gian phòng ảm đạm nhỏ hẹp dường như có một bóng người đang nằm trên đất.
Hắn trong lòng khẽ động, sau giây phút chần chờ vẫn quyết định đi vào, đến bên cạnh người nọ vịn người hắn, lúc vừa nhìn thấy gương mặt tiều tụy gầy như que củi hiện ra trước mắt, Thẩm Thạch thật sự không nhận ra con người giống như đã chết kia lại là lão Hậu.
Lão cũng không thật sự đã chết, trong miệng trong mũi vẫn còn một hơi hô hấp suy yếu, nhưng xem ra chỉ cần không có người quan tâm lão, không bao lâu chắc hẳn lão sẽ qua đời trong gian phòng tối tăm ẩm thấp này.
Mà con người hình dạng già nua đến mức nhìn như khô lâu này, cuối cùng từ khuôn mặt lão Thẩm Thạch vẫn miễn cưỡng nhận ra đây là lão Hậu.
Nhìn khuôn mặt này, Thẩm Thạch im lặng một lúc lâu. Mặc dù lúc tới nơi này hắn cũng đã nghĩ qua việc mất đi đứa con trai độc nhất Hậu Thắng sẽ đả kích lão rất nhiều, nhưng sau khi mất con lão lại suy nhược đến mức độ tang thương này, thực sự vẫn nằm ngoài suy nghĩ của Thẩm Thạch.
Có lẽ, môt thằng con trai, hay là một người trẻ tuổi đến cùng cũng không thể nào hiểu được cảm giác của một người cha yêu thương con mình nhiều đến nhường nào.
Thẩm Thạch ngồi xổm xuống bên người lão Hậu, nhẹ nhàng kêu một tiếng,: "Lão Hậu, lão còn nhớ ta không?"
Trong hốc mắt đục ngầu mà trống rống của lão Hậu chẳng có gì nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì.
Thẩm Thạch trầm mặc chốc lát, lại nói: "Ta là Thẩm Thạch, là đồng môn sư huynh đệ của Hậu Thắng, lão nhớ ra chưa?"
Ánh mắt lão Hậu bỗng nhiên sáng lên một cái, tựa hồ sau khi nghe được hai chữ Hậu Thắng, giống như vừa làm việc gì đó xúc động, chậm rãi xoay đầu lại, có chút cố hết sức nhìn Thẩm Thạch một cái.
Ánh mắt của lão trì độn mà vô lực, hơn nữa sau khi nhìn thấy gương mặt Thẩm Thạch liền hiện lên một chút hờ hững thất vọng, lại trở lại dáng vẻ giống như chờ chết trước kia.
Nhưng vừa lúc đó, bỗng nhiên, trước mặt lão Hậu đột nhiên xuất hiện một món đồ, đó là một con chó nhỏ làm bằng vải bố cũ xửa, nay đã vô cùng nhàu nát, thậm chí có chút không ra hình dáng gì, một cái chân sau cùng cái đuôi sau mông đều không thấy đâu.
Con chó đồ chơi cũ nát bằng vãi bố này trên tay Thẩm Thạch không biết từ đâu mà có được lấy ra, cứ như vậy đặt trước mắt lão Hậu, mà sau khi đột nhiên nhìn thấy con chó nhỏ này, thân thể lão Hậu đột nhiên rung động, trong mắt đột nhiên hiện ra sự sáng rực không tưởng nổi, không biết lấy khí lực từ đâu ra, lão thoáng cái ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra đã mấy chữ mơ hồ không rõ, có lẽ là quá lâu không nói gì, hay là không có khí lực, Thẩm Thạch không nghe được lão nói gì.
Chẳng qua trên khuôn mặt Thẩm Thạch không có vẻ gì ngoài ý muốn, ngược lại là khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:
"Đi cùng ta."
Lão Hậu chậm rãi quay đầu, nhìn lại người trẻ tuổi không mấy thân quen này, rất nhanh dùng hết khí lực toàn thân còn sót lại, dốc sức liều mạng gật đầu.
※※※
Lưu Vân thành, Hứa gia Tây Uyển
"Thiên Hồng thành Thiên Hồng thập cảnh, ngươi đều đã xem qua sao, thật sự có xinh đẹp, có thần kỳ như lời đồn không?"
Lăng Xuân Nê ngồi trên cái ghế trong gian phòng của Chung Thanh Trúc, có chút nghiêng đầu nhìn Chung Thanh Trúc đang ngồi dựa vào tường trên chiếc giường cách không xa, tò mò hỏi.
Chung Thanh Trúc lắc đầu, nói: "Cũng không phải, lần trước ta đi qua ta có xem khoảng năm sáu kỳ cảnh. Thiên Hồng thập cảnh mặc dù nổi danh, nhưng nhiều cảnh không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy."
Lăng Xuân Nê mấp máy miệng, trong mắt như có vài phần hướng về Chung Thanh Trúc, nói khẽ: "Thạch Đầu nói với ta thời điểm hắn tới Thiên Hồng thành chỉ thấy ba kỳ cảnh, theo thứ tự là Long Kiều Lạc Nhật, Trường Thành Lãm Nguyệt cùng Bất Dạ Chi Thành, cái khác bởi vì thời gian gấp gáp, cũng không xem được gì.”
Chung Thanh Trúc thản nhiên nói: "Ba chỗ này đích thực là thường thấy nhất, theo ta được biết trong thập cảnh trung bình có thể thấy được năm cảnh, còn ba cảnh khác theo sự thay đổi của mùa mà xuất hiện, trong một năm chỉ có đoạn thời gian nào đó mới có thể nhìn thấy, mà hai cảnh cuối cùng, nhưng thật ra là đã biến mất, không thể nào gặp được nữa."
Lăng Xuân Nê khẽ giật mình, ngạc nhiên nói: "Cái gì?"
Chung Thanh Trúc cười cười, đạo: "Đế Cung Thu Dương, Hồng Quân Cự Trụ, hai cảnh sắc này đã từng là hai trong Thiên Hồng thập cảnh, nhưng sau nhân yêu đại chiến vạn năm trước, Thiên Yêu Vương Đình Đế Cung biến thành một mảnh phế tích, Hồng Quân Cự Trụ trước Yêu Hoàng điện bị phá huỷ, sớm đã không còn rầm rộ như ngày xưa."
Lăng Xuân Nê khẽ gật đầu, suốt một hồi không nói chuyện gì, chỉ là hai mắt lấp lánh, giống như đang suy tư cái gì, một lát sau, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên kêu một tiếng: "Thanh Trúc."
Chung Thanh Trúc lên tiếng: "Cái gì?"
"Ngươi biết đi Thiên Hồng thành như thế nào không?"
===============
Đến Nam Bảo Phường tìm không gặp
Mất Linh Tinh dò hỏi chốn nương thân
Lão Hậu kiệt quệ vô thần
Nhìn con chó vải chân thân rạng ngời