Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 232: Tiểu hạt đích nhân sinh

Một vệt sáng màu xanh lấp lánh giữa không trung, chính là miếng Yêu Đan bay ngược trở về, nằm gọn trong miệng Thiết Dực hắc hạt, chỉ là sau một kích đấy, thân thể vốn như đèn sắp cạn dầu của Yêu hạt nay càng thêm phần uể oải, hào quang trong mắt cũng nhạt dần, xem ra có thể tắt lịm bất cứ lúc nào...
Cùng lúc đó, cả người Thẩm Thạch nện "binh" một cái thật mạnh vào thạch bích, rớt xuống vũng máu thịt màu đen, khẽ nhúc nhích rồi nằm bất động, không lâu sau, phía trên hố truyền tới một tràng thanh âm gầm rống giận dữ, một bóng đen xẹt xuống bên dưới, "phù phù" mấy tiếng rồi rơi lên người Thẩm Thạch.
Máu huyết văng tứ tán, chính là Tiểu hắc trư đứng chắn trước người Thẩm Thạch, hướng về phía con Yêu hạt đã bị nổ tung phân nửa cơ thể mà nhe răng trợn mắt, gầm gừ đầy phẫn nộ. Nhưng do Thiết Dực hắc hạt phẩm giai thật sự quá cao, chiến lực mạnh mẽ, nên dù Tiểu Hắc sốt ruột hộ chủ, nhưng cũng không dám xông lên, chỉ là khẩn trương đứng bên người Thẩm Thạch, nhìn chằm chằm vào Thiết Dực hắc hạt.
Con Yêu hạt nhìn nhìn Tiểu Hắc, ánh mắt lạnh băng không chút biến hóa, chỉ là nó đã thực sự kiệt sức, nên không hề để ý đến Tiểu Hắc nữa. Lúc này yêu thú cấp năm cường đại ương ngạnh vất vả xoay người lại, chính xác hơn, nó dùng cái càng duy nhất còn lại chậm rãi gạt đống huyết nhục xung quanh ra, để có thể quay cái đầu to lớn sang hướng khác.
Ánh mắt của nó từ từ nhìn về quả trứng màu đen nằm trong cái hố bị vô số thi hài huyết nhục vùi lấp.
"Tạch tạch tạch két"
Một tràng tiếng động kì quái nhưng rõ ràng truyền tới từ cái lỗ nhỏ kia, như có thứ gì đó đang động đậy cọ vào vách tường, lắng tai nghe kỹ, lại tựa hồ như thanh âm gà con đang phá vỏ.
Quả trứng màu đen kia, bỗng từ từ động đậy.
Sau đó từ trên trên lớp vỏ nứt ra một rãnh nhỏ, tiếp theo, vô số thanh âm rung động nhè nhẹ vọng lại, quả trứng màu đen cũng bắt đầu rung lên. Liền sau, một tiếng động trong trẻo bỗng truyền tới, rốp một tiếng, vỏ trứng vỡ ra, từ lỗ hổng đấy, thò ra một cái càng nhỏ xíu.
Phục nhãn (kiểu mắt của loài kiến, chuồn chuồn) của Thiết dực hắc hạt khẽ biến hóa, ánh mắt lạnh lẽo kia giống như băng tuyết từ từ tiêu tán, chuyển sang thập phần ấm áp, như chờ đợi điều này đã rất lâu. Cái càng cực lớn còn sót lại chậm chạp chuyển động đến bên quả trứng, đụng nhẹ lên chiếc càng nhỏ bé vừa phá vỏ chui ra.
Nhìn từ xa, tuy khác biệt về kích thước, nhưng hai chiếc càng trông giống nhau vô cùng.
Cái chạm nhẹ nhàng kia, thật không thể nào hình dung được là của con Yêu hạt đáng sợ đó, từ bên trong chiếc vỏ đen, sinh linh nhỏ bé như được cổ vũ, âm thanh phá vỏ càng phát ra dồn dập và mạnh mẽ.
"Lạch cạch lạch cạch, tạch tạch..."
Vỏ trứng màu đen không ngừng run lên bần bật, có một ít mảnh vỡ rơi xuống đám máu me bên dưới, lập tức nhuộm thành một màu đỏ tươi, như báo trước điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Theo cái lỗ trên vỏ trứng, chiếc càng nhỏ xíu kia cuối cùng cũng đưa hết ra ngoài, rất nhanh sau đó một cái khác giống y như vậy cũng chui ra ngay bên cạnh, bỗng hai chiếc càng bé nhỏ chộp vào vỏ trứng, bóc hết phần phía trên ra, thanh âm "ti ti ti" lớn dần hơn, lóe lên một cái, một thân ảnh màu đen be bé xuất hiện.
Đích thị là một con hắc sắc Tiểu Hạt tử, từ cái đuôi, bộ giáp cho đến cái đầu đều thập phần giống với Thiết dực hắc hạt, ngay cả trên cái lưng còn not nớt kia, rõ ràng đã mọc ra hai cái cánh màu đen nho nhỏ kề sát thân, nhìn cứ như con Thiết dực hắc hạt thu nhỏ lại mấy chục lần vậy.
Lúc này Tiểu hạt tử đang nằm dài trên cái vỏ, xem ra có chút mệt mỏi, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên, hướng về Thiết dực hắc hạt đằng xa kêu lên mấy tiếng chi chi chi, hai cái càng nhỏ cũng giơ lên cao nhè nhẹ vung vẩy.
Ánh mắt băng lạnh của Yêu hạt lúc trước đã hoàn toàn biến mất, nó lẳng lặng nhìn con bọ cạp nhỏ bé mới nở, khóe miệng khẽ động đậy như muốn phát ra âm thanh gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thân thể nó đột nhiên lắc lư, thiếu chút nữa là ngã sầm xuống.
Cái càng to lớn khẽ động, nắm được một lỗ nhỏ trên thạch bích, Thiết dực hắc hạt miễn cưỡng chống đỡ cơ thể. Động tĩnh có chút to lớn, phát ra tiếng vang làm cho Tiểu Hạt tử hơi giật mình, hoảng sợ rụt lại.
Thiết dực hắc hạt dựa vào thạch bích thở dốc một hồi, sau đó chậm chạp vươn cái càng to lớn còn sót lại về phía Tiểu Hạt tử. Chiếc càng màu đen, nhuộm huyết sắc đỏ hồng, phảng phất chỉ một cử động nhè là đủ để đè bẹp Tiểu Hạt tử, nhưng trong không khí nồng nặc huyết tinh, cái càng kia lại dịu dàng một cách kỳ lạ, chậm chạp vuốt ve con bọ cạp nhỏ bé.
Từ nét mặt cho tới cơ thể của nó, nhu hòa như một cơn gió, giống như một người mẹ hiền từ ấu yếm hài tử, vừa vui mừng vừa tràn đầy yêu thương.
"Lộp bộp lộp bộp", thanh âm của những mảng đá vụn trên thạch bích lạo xạo rơi xuống, Yêu hạt dường như sắp không chịu đựng nổi nữa, thân thể tàn tạ đang dựa vào thạch bích bỗng trượt dài xuống một đoạn.
Tiểu Hắc trư từ xa nghe thấy động tĩnh liền gầm gừ mấy tiếng cảnh giác.
Thiết dực hắc hạt không để ý Tiểu trư, nó chậm rãi cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi người Tiểu hạt, thoáng sau, nó bỗng há miệng, một quầng sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ nơi cửa miệng Yêu hạt, sau đó thu liễm lại, hóa thành một viên đan hình tròn sáng ngời dịu dàng rơi xuống.
Đó chính là Yêu Đan kết tinh tinh hoa tu luyện cả đời của Thiết dực hắc hạt.
Nhìn từ bên cạnh, viên Yêu Đan này so với viên lúc trước Thẩm Thạch tìm thấy có phần lớn hơn, đồng thời bề mặt Yêu đan sáng ngời, không chút tỳ vết, như một hạt minh châu chói lọi, cơ hồ thu gom hết thảy ánh sáng xung quanh bỏ vào bên trong. Càng kỳ dị hơn, trong Yêu Đan còn có một vệt ảo ảnh chậm rãi chuyển động, nhìn từ xa giống như có một con Huyết hạt đang cuộn lấy chu quả màu đỏ ướt át, ở bên trong Yêu Đan lúc ẩn lúc hiện.
Quang mang chuyển động, rơi xuống trước mặt Tiểu Hạt tử, con bọ cạp nhỏ bé xem ra có chút nghi hoặc, có chút mơ hồ, nhưng dường như một loại bản năng, nó duỗi hai cái càng nhỏ xíu non nớt ra, bắt lấy Yêu Đan rồi ôm vào trong ngực.
Ánh mắt Thiết Dực hắc hạt trở nên yên tâm, bỗng cái đầu nó hơi xiêu vẹo, từ trên thạch bích lại trượt xuống một lần nữa, làm một đám đá vụn ào ào rơi xuống. Ánh mắt nó ngày càng ảm đạm, chỉ là nó vẫn còn quyến luyến điều gì, gắng gượng không nhắm mắt lại.
Nó chỉ còn vẻn vẹn một cái ngao chi bám vào thạch bích, giống như là vật bảo hộ cuối cùng, tất cả khí lực dường như đã theo cơ thể đầy thương tích tiêu tán hết ra ngoài, càng lúc càng suy yếu, cái đầu to lớn dựa vào thạch bích cứng rắn chầm chậm trượt xuống.
Từng mảng đá to lớn cũng vì thế mà rớt xuống, dồn dập, gào thét. Tiểu hạt tử bên cạnh bỗng nhiên réo ầm lên, thanh âm thê lương dị thường. Mà ngay trước mắt nó, cái càng to lớn kia tuột khỏi thạch bích, nện xuống đất nghe "phanh" một tiếng, như trời long đất lở, khiến thiên địa biến sắc.

Đôi mắt kia cuối cùng cũng chậm rãi khép lại, hào quang tắt lịm, cái đầu to lớn vô lực rũ xuống, trượt dài trên thạch bích, sau đó toàn bộ cơ thể trầm trọng ngã xuống, "oanh" một tiếng rơi vào giữa đám máu thịt phía dưới.
Cuồn cuộn như ba đào, lặng yên quy Tịch Diệt.
Cuối cùng bốn bề im bặt.
※※※
Nửa nằm nửa bò trong vỏ trứng, Tiểu hạt tử ôm viên Yêu Đan sáng chói trong ngực, ánh mắt mờ mịt, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Thiết Dực hắc hạt té xuống.
Nó vẫn đứng một hồi như thế không nhúc nhích, rồi chậm rãi bò ra khỏi vỏ trứng, nhưng bất cẩn trượt chân té xuống vũng huyết thủy. Tiểu hạt tử động tác không được tự nhiên, cũng không linh hoạt, đó là bởi vì hai cái càng như bản năng luôn luôn ôm chặt viên Yêu Đan trong ngực.
Huyết thủy đục ngầu nhuộm hết cơ thể nhỏ bé của hạt tử, nó dãy dụa trong vũng máu, chậm rãi bò tới bên cạnh cơ thể Thiết dực hắc hạt, kêu lên mấy tiếng nhỏ nhỏ, như hô hoán gì đấy.
Nhưng mà không có hồi âm, hoàn toàn im lặng.
Bên trong núi thây biển máu, ngoài trừ xác chết, không có thứ gì khác.
Tiểu hạt từ từ bình tĩnh lại, phảng phất bắt đầu chấp nhận tình cảnh của mình, tuy nhiên bộ dáng nó vẫn còn chút sợ hãi mờ mịt, không ngừng quay đầu quyến luyến nhìn về phía thi thể Thiết dực hắc hạt, sau đó, rốt cục nó xoay người rời đi.
Đống huyết nhục phía đằng kia có vẻ đã dày hơn không ít, Tiểu hạt tử ôm chặt Yêu Đan, bò về phía đấy, dường như định tạm thời nấp trong khối huyết nhục ấy.
Bên trong hang động hoàn toàn tĩnh lặng, Tiểu Hắc trư xa xa thở dài, sau khi chứng kiến Yêu hạt bỏ mạng, nó hướng tất cả sự tập trung sang Thẩm Thạch đang nằm hôn mê, không ngừng liếm láp khuôn mặt của hắn, định dùng cách này để gọi hắn tỉnh dây, căn bản không hề chú ý đến Tiểu hạt tử.
Mà xung quanh ngoại trừ đống huyết nhục cũng không còn thứ gì khác, Tiểu hạt tử đã bò đến bên cạnh đám thây chất đống kia.
Nhưng đúng lúc này, trời đất bỗng đột ngột tối sầm.
Cột sáng chiếu xuống nãy giờ đột nhiên ảm đạm, như có thứ gì bất ngờ che mất.
Tiểu hạt tử ngạc nhiên ngước lên, liền nhìn thấy mảnh hắc ám kia như màn đêm nhanh chóng bao trùm khắp nơi, từ sâu trong bóng đêm vĩnh dạ, lóe lên một điểm sáng chói.
Đó là một thanh linh kiếm, từ trên cao xé gió đâm thẳng xuống, phía sau thanh kiếm, chính là thân ảnh của Chung Thanh Trúc.
Nàng như mũi tên rời cung bay thẳng xuống, thổi bay mùi huyết tinh tanh tửi, thanh bảo kiếm phát ra thanh âm như tiếng gào thét chói tai, trong nháy mắt, huyết hoa bay khắp nơi, một cột huyết thủy văng lên không trung.
"Ầm"
Nàng rơi thẳng vào trong đám xác chết, máu đen vấy đầy áo quần của nàng, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, ánh mắt sáng ngời tập trung cao độ vào bên dưới, hai tay nắm chắc chuôi kiếm, một chiêu kiếm vô cùng lợi hại xuyên thẳng qua ngực của Tiểu hạt tử, cắm chặt nó xuống đất.
Tiểu hạt tử thét lên chói tai, vùng vẫy lăn lộn nhưng không cách nào thoát khỏi mũi kiếm, hai cái càng nhỏ run rẩy co rút, cuối cùng không thể giữ lấy viên Yêu Đan được nữa, thả lăn phông phốc xuống dưới vũng máu, Hạt Tử co quắp thân thể nhỏ bé, thống khổ giãy dụa, run rẩy dưới lưỡi kiếm lạnh như băng.
Sau đó nó từ từ lịm đi.
Trong vũng máu, hào quang màu bạc nhẹ nhàng tỏa ra, sâu trong những tia sáng, một con bọ cạp nho nhỏ màu hồng ôm lấy miếng chu quả đẹp đẽ, chậm rãi lưu động, như mộng như ảo, như mạng sống ngắn ngủi của bọ cạp nhỏ.
Ánh bạc ấy chuyển động xung quanh vũng huyết tinh, phản chiếu lên đôi mắt trong veo của Chung Thanh Trúc, rất lâu không tiêu tán.
===============
Thạch - đá tương giao, bất tỉnh rồi
Thiết hạt tình thâm, tiếc than ôi
Tiểu trư liếm chủ mong hắn tỉnh
Thanh Trúc thâm tàn, máu tuôn trôi.

back top