Kim Hồng Sơn, Vân Tiêu Điện.
Đây là nơi cao nhất trên Kim Hồng Sơn, là chỗ chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân ngày thường tĩnh tu hoặc xử lý sự vụ trong tông, bình thường rất ít đệ tử lui tới. Chẳng qua Thẩm Thạch cũng không lạ lẫm gì Vân Tiêu Điện , lúc hắn mới vừa thoát khốn trở về từ Yêu giới, bị Đỗ Thiết Kiếm đưa về Kim Hồng Sơn, nơi đầu tiên hắn đến chính là Vân Tiêu Điện, cũng tại trong đại điện gặp được hai người có thân phận địa vị tối cao của Lăng Tiêu Tông ngày nay.
Một người là chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân, một người là người có bối phận cao nhất, đạo hạnh cũng đồng thời mạnh nhất trong tông, đó là Hỏa Diệp Tổ Sư.
Vân Tiêu Điện đứng sừng sững giữa rừng tùng xanh ngắt, trong rừng đường đá sạch sẽ, lá rụng trên đường đều được quét dọn, hiển nhiên là mỗi ngày đều có người phụ trách việc này. Từ xa nhìn lại, Vân Tiêu điện trong rừng cổ thụ lộ ra một góc mái cong, đứng từ xa cũng cảm nhận được một luồng khí tức trầm trọng cổ xưa.
Trên đường đi tới, ban đầu chỉ có một người Thẩm Thạch, nhưng không lâu sau đã có thêm vài người cùng đi lên, sau khi những thân ảnh thân thuộc này gặp nhau, đều là đồng lòng mà cười.
Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc, Cam Trạch, cuối cùng còn có một nữ tử trẻ tuổi mà hắn không biết, thoạt nhìn hẳn là lớn hơn mấy tuổi so với Chung gia tỷ muội, dung mạo cũng là mi thanh mục tú, hẳn là người xếp thứ năm tại hội thí luyện này, Khang Hựu Lăng.
Lúc đi đến chỗ cao trên Kim Hồng Sơn, những âm thanh rầm rĩ phát ra từ chỗ Quan Hải Đài cũng dần dần bị để lại sau lưng, gió biển mây trắng, trời cao đất rộng, tiếng thông reo từng trận, làm cho người ta có cảm giác như tiến vào tiên cảnh. Chung quanh bắt đầu trở nên yên tĩnh, nếu bất chợt có tiếng vang, đều là âm thanh của chim rừng, hoặc là của tiên cầm bay lượn trên trời.
Một đường đi đến bên ngoài Vân Tiêu điện, từ xa liền thấy thềm đá bên ngoài đại điện, ở đấy có bóng dáng hai người đang đứng sóng vai, thần thái nhẹ nhõm, xem ra giống như đang đợi gì đó, đồng thời họ cũng đang tán gẫu. Lúc đến gần, thì ra hai người kia là Đỗ Thiết Kiếm và Khang Thần, chính là hai tọa hạ đệ tử của Hoài Viễn Chân Nhân.
Hai người kia danh vọng địa vị trong tông đều không thể khinh thường, hơn nữa đạo hạnh bọn hắn đều là Thần Ý cảnh, nhất là đại đệ tử Đỗ Thiết Kiếm của Hoài Viễn Chân Nhân, nhiều năm qua trong tông đại khái có thanh thế là đệ nhất nhân dưới Nguyên Đan cảnh, không chỉ là thủ lĩnh của Lăng Tiêu Tam Kiếm, còn là một trong những hậu tuyển kế nhiệm chức chưởng giáo Chân Nhân được nhắc tới nhiều nhất.
Cho nên năm người Thẩm Thạch đều vội vàng tiến lên bái kiến, Đỗ Thiết Kiếm và Khang Thần ngược lại đều không hề có vẻ kiêu căng, thần thái ôn hòa, đi tới đáp lễ bọn hắn. Đỗ Thiết Kiếm còn cười vỗ vỗ vai Thẩm Thạch, nói: "Tiểu tử ngươi giỏi nhỉ, không uổng phí ta lúc đầu phải đi xa một chuyến."
Thẩm Thạch gật đầu, cười nói: "Đa tạ Đỗ sư huynh chiếu cố."
Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, phất tay, nói: "Lần thí luyện này là để đánh giá bản lĩnh thật sự của chính các ngươi, ta nào có biện pháp gì chiếu cố, dù sao cũng rất tốt, rất tốt." Lúc đang nói chuyện, bên kia Khang Thần cũng đi tới, chẳng qua chỗ hắn tới lại là bên người nữ đệ tử trầm mặc Khang Hựu Lăng kia.
Thẩm Thạch, Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc còn có Cam Trạch bốn người, năm đó đều là cùng một đám người trẻ tuổi bái nhập tông môn, tiến vào Thanh Ngư Đảo tu luyện. Ngoài tình đồng môn, còn có thêm một tầng giao tình giữa những người đồng khóa, dĩ nhiên quan hệ tương đối hòa hợp. Giao tình giữa Thẩm Thạch và Chung gia nhị nữ không cần nhiều lời, còn Cam Trạch cũng là người đã sớm quen biết, lại thêm Cam Trạch dường như cũng có những điểm tương đồng với Thẩm Thạch, dọc đường này mọi người đều là cười nói rất vui vẻ.
Duy chỉ có người xếp thứ năm lần này, Khang Hựu Lăng, được biết cô nàng vào tông sớm hơn mấy người Thẩm Thạch một đợt, nghĩa là đệ tử đã gia nhập tông môn được năm năm, ngày bình thường tại Lăng Tiêu Tông dường như cũng không phải là nhân vật xuất sắc hay nổi danh gì, nhưng lần này lại bỗng nhiên nổi tiếng, lọt vào năm thứ hạng đầu. Nhưng có một tầng ngăn cách như vậy, thế nên suốt dọc đường, bọn họ chỉ chào hỏi sơ qua, nói ra tên họ. Nhóm bốn người Thẩm Thạch đương nhiên nói chuyện rất nhiều, còn Khang Hựu Lăng cơ bản là trầm mặc không nói.
Giờ phút này chứng kiến Khang Thần đi đến trước mặt Khang Hựu Lăng, mọi người đều nhìn về chỗ họ đang đứng. Khang Thần khóe miệng mỉm cười, nhìn nữ đệ tử trẻ tuổi này, nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Làm tốt lắm, Tiểu Lăng."
Khang Hựu Lăng nở một nụ cười, gọi một tiếng: "Ca."
Đứng ngoài quan sát, đám người Thẩm Thạch đều là khẽ giật mình, không thể tưởng được Khang Hựu Lăng lại là em gái của Khang Thần, điều này bọn hắn trước đó không nghĩ tới, chẳng qua là ngày thường bất kể là Khang Thần hay Khang Hựu Lăng hiển nhiên đều không có ý tuyên truyền việc này, cho nên tầng quan hệ này có lẽ không có nhiều người biết.
Chẳng qua quan hệ giữa Đỗ Thiết Kiếm và Khang Thần hiển nhiên không giống, kể cả Khang Hựu Lăng cũng thế. Chỉ thấy hắn hặc hặc cười, thân hình khôi ngô đi tới bên cạnh Khang Thần và Khang Hựu Lăng, nói: "Tiểu Lăng, ngươi cũng làm tốt lắm."
Khang Hựu Lăng dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao hơn vai Đỗ Thiết Kiếm một chút, lúc này ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Thiết Kiếm, thần sắc so với lúc nãy nói chuyện với ca ca dường như có phần khẩn trương hơn, đôi má ửng đỏ, thậm chí trong ánh nhìn dường như còn mang theo sự ngưỡng mộ và kính trọng, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Đỗ đại ca."
Đỗ Thiết Kiếm cởi mở cười cười, gật gật đầu, lập tức quay người cất cao giọng nói với năm đệ tử trẻ tuổi Ngưng Nguyên cảnh: "Theo quy củ tông môn, lần này sau khi kết thúc Bách Sơn Giới thí luyện, năm người có thu hoạch xếp hạng đầu theo thường lệ sẽ được tông môn ban thưởng, các ngươi hiện tại theo thứ tự theo ta vào trong điện, Chưởng giáo Chân Nhân đang ở bên trong."
Đã đến thời điểm bái kiến lĩnh thưởng rồi, năm người bọn họ trên mặt đều có vẻ vui mừng, nhất tề đồng ý. Sau đó người đầu tiên ra khỏi hàng, tất nhiên là người xếp hạng thứ nhất, Chung Thanh Lộ.
Đỗ Thiết Kiếm mỉm cười với cô, gật đầu, tỏ ý yêu cầu một mình cô đi theo hắn, sau đó liền quay người đi vào trong Vân Tiêu điện, còn Khang Thần thì đứng tại chỗ cùng mấy người còn lại. Chẳng qua trong lòng hắn, lúc ánh mắt lướt qua mấy người này này, cũng không nhịn được mà phát ra một tiếng cảm khái.
Dù là ai cũng không nghĩ ra, lần này thí luyện năm thứ hạng đầu vậy mà có tới bốn cái đều xuất thân từ đám đệ tử mới. Ngẫm lại mấy năm qua trong tông tồn tại một câu chuyện, nói rằng đám đệ tử mới này thiên tư xuất chúng, được xưng là một đám đệ tử mới mạnh nhất suốt mấy trăm năm qua, xem ra là không sai. Chỉ là không nghĩ tới, bọn hắn mới đây thôi mà đã bắt đầu trổ hết tài năng!
Trong lòng hắn như có điều suy nghĩ, nhìn Đỗ Thiết Kiếm dẫn Chung Thanh Lộ tiến vào Vân Tiêu Điện, sau đó quay lại, vốn chỉ thoáng nhìn Khang Hựu Lăng, sau đó hắn cười, nói với đám người Thẩm Thạch: "Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe, cô ấy tên là Khang Hựu Lăng, là em gái duy nhất của ta, hôm nay đã có đạo hạnh Ngưng Nguyên cảnh cao giai. Tính ra thì nó nhập môn sớm hơn năm năm so với các ngươi, cũng có thể coi như là sư tỷ của các ngươi vậy. Lần này mọi người cùng nằm trong danh sách năm thứ hạng đầu, ngày sau không chừng còn đồng thời tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, xem như hữu duyên, về sau mọi người hãy thân cận với nhau hơn một chút."
Hắn đã mở miệng nói vậy, lấy thân phận địa vị của hắn, tự nhiên lại là bất đồng, Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc và Cam Trạch đều cười đáp ứng. Khang Hựu Lăng cũng không phải là người có tính cách thẹn thùng, hai bên lập tức cùng nhau trao đổi, cùng nhau mói chuyện một cách khá vui vẻ. Thẩm Thạch và Cam Trạch là nam tử không tính, ngược lại Chung Thanh Trúc và Khang Hựu Lăng dần dần cùng đi đến một chỗ, mỉm cười trò chuyện với nhau, nhìn sang dường như hai người có vẻ hợp nhau.
※※※
Chung Thanh Lộ và Đỗ Thiết Kiếm vào trong Vân Tiêu Điện, cũng không có ra nhanh, song ở ngoài điện mọi người cũng không lo lắng gì. Lần này quy định nhận thưởng mọi người trước đó đều đã biết, tông môn tổng cộng sẽ phát năm kiện bảo vật, cụ thể là cái gì trước mắt vẫn chưa rõ, nghe nói có khả năng là pháp bảo, linh khí thậm chí là cao giai công pháp … Thân là người đầu tiên đi vào, có thể tự do chọn lựa một món, người thứ hai có thể lại chọn một vật trong bốn món còn lại, cứ tuần tự như thế.
Về cơ bản năm món bảo vật này do chính Chưởng giáo Chân Nhân trực tiếp chọn lựa ra trong tông môn bảo khố, người ngoài thể biết, mà Chưởng giáo Chân Nhân bình thường cũng sẽ không tiết lộ những bảo vật này đến tột cùng là cái gì. Nói cách khác, ngoại trừ người tiên có thể hoàn toàn biết được vẻ ngoài của năm món bảo vật này, những người khác biết càng về sau càng biết ít. Mà tông môn quy củ đối với cái này khen thưởng cũng không quy định nghiêm khắc, chẳng khác gì là nói chỉ cần bọn hắn tự giữ bí mật, người khác sẽ không thể nào biết được bọn hắn được khen thưởng bảo vật gì, đây có thể coi như là một lá bài tẩy để giúp bọn hắn bảo vệ bí mật.
Nhìn hai nữ tử xinh đẹp Chung Thanh Trúc và Khang Hựu Lăng cách đó không xa đang trò chuyện với nhau thật vui, Thẩm Thạch ánh mắt cũng là hướng tới đây. Bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, đôi mắt hắn quét ngang xung quanh, phát hiện Tiểu Hắc nãy giờ vẫn đi theo mình, từ khi đến bên ngoài Vân Tiêu Điện lại không biết đã không thấy từ lúc nào. Không biết nó lại chạy đến đâu mà chơi rồi. Nơi đây bên ngoài đại điện, phần lớn là rừng tùng cổ xưa, cây rừng tươi tốt xanh ngắt, đoán chừng hơn phân nửa là chạy vào trong rừng rồi.
Thẩm Thạch lắc đầu, cũng không đi quản nó làm gì. Dù sao Tiểu Hắc hôm nay sớm đã có linh tính, cũng sẽ không mất được, một lát nữa tự nhiên nó sẽ trở về. Lại nói đây chính là chỗ trung tâm của Lăng Tiêu Tông, đương nhiên không thể nào phát sinh nguy hiểm gì. Đúng lúc này, Cam Trạch đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Thẩm Thạch, lần này ngươi rất lợi hại đấy."
Thẩm Thạch vội vàng cười nói: "Vận khí tốt mà thôi rồi, kỳ thật ta vốn nghĩ rằng, lấy bản lĩnh của ngươi thì vị trí đứng đầu không phải là của ngươi thì còn là ai."
Cam Trạch cười cười, có chút bất đắc dĩ, nói: "Ài, bổn môn đệ tử tàng long ngọa hổ, anh tài không biết có bao nhiêu người, ta cũng không biết vì sao hôm nay lại có tình hình như vậy, dường như mặc kệ là làm việc gì, cuối cùng dường như cứ phải là ta xếp đệ nhất mới đúng ấy."
Thẩm Thạch ngơ ngác, suy nghĩ một chút, rất nhanh trên mặt lộ ra vài phần đồng tình, nhìn Cam Trạch nói: "Ừ, ta trước kia vốn không nghĩ tới việc này, nói như ngươi quả thật đúng là có chút không thoải mái."
"Cũng không sao!" Cam Trạch nhún vai, mỉm cười thoáng qua. Dường như hắn cũng không mấy để ý việc này, cũng không có cảm giác chịu nhiều khổ cực, thần sắc hắn vẫn tự nhiên như thường, làm cho người ta bất tri bất giác cảm giác hắn thật sự có một loại phong thái ôn hòa nhẹ nhàng. Sau đó, hắn quay đầu nhìn thoáng qua tòa đại điện, hạ âm lượng, khẽ cười nói:
"Chỉ là chúng ta dốc sức liều mạng, cũng không thể sánh bằng người có vận khí tốt, ngươi nói có đúng hay không?"
Thẩm Thạch cười cười, nhẹ gật đầu. Đến lúc này, một số sự việc đại khái đã được lan truyền ra bên ngoài. Lăng Tiêu Tông đối với lần xếp thứ tự này cơ bản coi như công khai minh bạch, không có gì sai sót. Đặc biệt đối với chỗ mấu chốt là danh ngạch đi vào Vấn Thiên Bí Cảnh, lại càng cực kỳ thận trọng. Mà ở trong tất cả những người được lựa chọn, năm thứ hạng đầu có thể nhận thêm khen thưởng, tự nhiên càng khiến mọi người chú ý.
Chung Thanh Lộ cuối cùng lực áp quần hùng, độc chiếm ngôi đầu, thu hoạch của cô cũng truyền ra ngoài, khiến người khác không thể không phục.
Đây là nơi cao nhất trên Kim Hồng Sơn, là chỗ chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân ngày thường tĩnh tu hoặc xử lý sự vụ trong tông, bình thường rất ít đệ tử lui tới. Chẳng qua Thẩm Thạch cũng không lạ lẫm gì Vân Tiêu Điện , lúc hắn mới vừa thoát khốn trở về từ Yêu giới, bị Đỗ Thiết Kiếm đưa về Kim Hồng Sơn, nơi đầu tiên hắn đến chính là Vân Tiêu Điện, cũng tại trong đại điện gặp được hai người có thân phận địa vị tối cao của Lăng Tiêu Tông ngày nay.
Một người là chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân, một người là người có bối phận cao nhất, đạo hạnh cũng đồng thời mạnh nhất trong tông, đó là Hỏa Diệp Tổ Sư.
Vân Tiêu Điện đứng sừng sững giữa rừng tùng xanh ngắt, trong rừng đường đá sạch sẽ, lá rụng trên đường đều được quét dọn, hiển nhiên là mỗi ngày đều có người phụ trách việc này. Từ xa nhìn lại, Vân Tiêu điện trong rừng cổ thụ lộ ra một góc mái cong, đứng từ xa cũng cảm nhận được một luồng khí tức trầm trọng cổ xưa.
Trên đường đi tới, ban đầu chỉ có một người Thẩm Thạch, nhưng không lâu sau đã có thêm vài người cùng đi lên, sau khi những thân ảnh thân thuộc này gặp nhau, đều là đồng lòng mà cười.
Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc, Cam Trạch, cuối cùng còn có một nữ tử trẻ tuổi mà hắn không biết, thoạt nhìn hẳn là lớn hơn mấy tuổi so với Chung gia tỷ muội, dung mạo cũng là mi thanh mục tú, hẳn là người xếp thứ năm tại hội thí luyện này, Khang Hựu Lăng.
Lúc đi đến chỗ cao trên Kim Hồng Sơn, những âm thanh rầm rĩ phát ra từ chỗ Quan Hải Đài cũng dần dần bị để lại sau lưng, gió biển mây trắng, trời cao đất rộng, tiếng thông reo từng trận, làm cho người ta có cảm giác như tiến vào tiên cảnh. Chung quanh bắt đầu trở nên yên tĩnh, nếu bất chợt có tiếng vang, đều là âm thanh của chim rừng, hoặc là của tiên cầm bay lượn trên trời.
Một đường đi đến bên ngoài Vân Tiêu điện, từ xa liền thấy thềm đá bên ngoài đại điện, ở đấy có bóng dáng hai người đang đứng sóng vai, thần thái nhẹ nhõm, xem ra giống như đang đợi gì đó, đồng thời họ cũng đang tán gẫu. Lúc đến gần, thì ra hai người kia là Đỗ Thiết Kiếm và Khang Thần, chính là hai tọa hạ đệ tử của Hoài Viễn Chân Nhân.
Hai người kia danh vọng địa vị trong tông đều không thể khinh thường, hơn nữa đạo hạnh bọn hắn đều là Thần Ý cảnh, nhất là đại đệ tử Đỗ Thiết Kiếm của Hoài Viễn Chân Nhân, nhiều năm qua trong tông đại khái có thanh thế là đệ nhất nhân dưới Nguyên Đan cảnh, không chỉ là thủ lĩnh của Lăng Tiêu Tam Kiếm, còn là một trong những hậu tuyển kế nhiệm chức chưởng giáo Chân Nhân được nhắc tới nhiều nhất.
Cho nên năm người Thẩm Thạch đều vội vàng tiến lên bái kiến, Đỗ Thiết Kiếm và Khang Thần ngược lại đều không hề có vẻ kiêu căng, thần thái ôn hòa, đi tới đáp lễ bọn hắn. Đỗ Thiết Kiếm còn cười vỗ vỗ vai Thẩm Thạch, nói: "Tiểu tử ngươi giỏi nhỉ, không uổng phí ta lúc đầu phải đi xa một chuyến."
Thẩm Thạch gật đầu, cười nói: "Đa tạ Đỗ sư huynh chiếu cố."
Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, phất tay, nói: "Lần thí luyện này là để đánh giá bản lĩnh thật sự của chính các ngươi, ta nào có biện pháp gì chiếu cố, dù sao cũng rất tốt, rất tốt." Lúc đang nói chuyện, bên kia Khang Thần cũng đi tới, chẳng qua chỗ hắn tới lại là bên người nữ đệ tử trầm mặc Khang Hựu Lăng kia.
Thẩm Thạch, Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc còn có Cam Trạch bốn người, năm đó đều là cùng một đám người trẻ tuổi bái nhập tông môn, tiến vào Thanh Ngư Đảo tu luyện. Ngoài tình đồng môn, còn có thêm một tầng giao tình giữa những người đồng khóa, dĩ nhiên quan hệ tương đối hòa hợp. Giao tình giữa Thẩm Thạch và Chung gia nhị nữ không cần nhiều lời, còn Cam Trạch cũng là người đã sớm quen biết, lại thêm Cam Trạch dường như cũng có những điểm tương đồng với Thẩm Thạch, dọc đường này mọi người đều là cười nói rất vui vẻ.
Duy chỉ có người xếp thứ năm lần này, Khang Hựu Lăng, được biết cô nàng vào tông sớm hơn mấy người Thẩm Thạch một đợt, nghĩa là đệ tử đã gia nhập tông môn được năm năm, ngày bình thường tại Lăng Tiêu Tông dường như cũng không phải là nhân vật xuất sắc hay nổi danh gì, nhưng lần này lại bỗng nhiên nổi tiếng, lọt vào năm thứ hạng đầu. Nhưng có một tầng ngăn cách như vậy, thế nên suốt dọc đường, bọn họ chỉ chào hỏi sơ qua, nói ra tên họ. Nhóm bốn người Thẩm Thạch đương nhiên nói chuyện rất nhiều, còn Khang Hựu Lăng cơ bản là trầm mặc không nói.
Giờ phút này chứng kiến Khang Thần đi đến trước mặt Khang Hựu Lăng, mọi người đều nhìn về chỗ họ đang đứng. Khang Thần khóe miệng mỉm cười, nhìn nữ đệ tử trẻ tuổi này, nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Làm tốt lắm, Tiểu Lăng."
Khang Hựu Lăng nở một nụ cười, gọi một tiếng: "Ca."
Đứng ngoài quan sát, đám người Thẩm Thạch đều là khẽ giật mình, không thể tưởng được Khang Hựu Lăng lại là em gái của Khang Thần, điều này bọn hắn trước đó không nghĩ tới, chẳng qua là ngày thường bất kể là Khang Thần hay Khang Hựu Lăng hiển nhiên đều không có ý tuyên truyền việc này, cho nên tầng quan hệ này có lẽ không có nhiều người biết.
Chẳng qua quan hệ giữa Đỗ Thiết Kiếm và Khang Thần hiển nhiên không giống, kể cả Khang Hựu Lăng cũng thế. Chỉ thấy hắn hặc hặc cười, thân hình khôi ngô đi tới bên cạnh Khang Thần và Khang Hựu Lăng, nói: "Tiểu Lăng, ngươi cũng làm tốt lắm."
Khang Hựu Lăng dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao hơn vai Đỗ Thiết Kiếm một chút, lúc này ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Thiết Kiếm, thần sắc so với lúc nãy nói chuyện với ca ca dường như có phần khẩn trương hơn, đôi má ửng đỏ, thậm chí trong ánh nhìn dường như còn mang theo sự ngưỡng mộ và kính trọng, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Đỗ đại ca."
Đỗ Thiết Kiếm cởi mở cười cười, gật gật đầu, lập tức quay người cất cao giọng nói với năm đệ tử trẻ tuổi Ngưng Nguyên cảnh: "Theo quy củ tông môn, lần này sau khi kết thúc Bách Sơn Giới thí luyện, năm người có thu hoạch xếp hạng đầu theo thường lệ sẽ được tông môn ban thưởng, các ngươi hiện tại theo thứ tự theo ta vào trong điện, Chưởng giáo Chân Nhân đang ở bên trong."
Đã đến thời điểm bái kiến lĩnh thưởng rồi, năm người bọn họ trên mặt đều có vẻ vui mừng, nhất tề đồng ý. Sau đó người đầu tiên ra khỏi hàng, tất nhiên là người xếp hạng thứ nhất, Chung Thanh Lộ.
Đỗ Thiết Kiếm mỉm cười với cô, gật đầu, tỏ ý yêu cầu một mình cô đi theo hắn, sau đó liền quay người đi vào trong Vân Tiêu điện, còn Khang Thần thì đứng tại chỗ cùng mấy người còn lại. Chẳng qua trong lòng hắn, lúc ánh mắt lướt qua mấy người này này, cũng không nhịn được mà phát ra một tiếng cảm khái.
Dù là ai cũng không nghĩ ra, lần này thí luyện năm thứ hạng đầu vậy mà có tới bốn cái đều xuất thân từ đám đệ tử mới. Ngẫm lại mấy năm qua trong tông tồn tại một câu chuyện, nói rằng đám đệ tử mới này thiên tư xuất chúng, được xưng là một đám đệ tử mới mạnh nhất suốt mấy trăm năm qua, xem ra là không sai. Chỉ là không nghĩ tới, bọn hắn mới đây thôi mà đã bắt đầu trổ hết tài năng!
Trong lòng hắn như có điều suy nghĩ, nhìn Đỗ Thiết Kiếm dẫn Chung Thanh Lộ tiến vào Vân Tiêu Điện, sau đó quay lại, vốn chỉ thoáng nhìn Khang Hựu Lăng, sau đó hắn cười, nói với đám người Thẩm Thạch: "Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe, cô ấy tên là Khang Hựu Lăng, là em gái duy nhất của ta, hôm nay đã có đạo hạnh Ngưng Nguyên cảnh cao giai. Tính ra thì nó nhập môn sớm hơn năm năm so với các ngươi, cũng có thể coi như là sư tỷ của các ngươi vậy. Lần này mọi người cùng nằm trong danh sách năm thứ hạng đầu, ngày sau không chừng còn đồng thời tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, xem như hữu duyên, về sau mọi người hãy thân cận với nhau hơn một chút."
Hắn đã mở miệng nói vậy, lấy thân phận địa vị của hắn, tự nhiên lại là bất đồng, Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc và Cam Trạch đều cười đáp ứng. Khang Hựu Lăng cũng không phải là người có tính cách thẹn thùng, hai bên lập tức cùng nhau trao đổi, cùng nhau mói chuyện một cách khá vui vẻ. Thẩm Thạch và Cam Trạch là nam tử không tính, ngược lại Chung Thanh Trúc và Khang Hựu Lăng dần dần cùng đi đến một chỗ, mỉm cười trò chuyện với nhau, nhìn sang dường như hai người có vẻ hợp nhau.
※※※
Chung Thanh Lộ và Đỗ Thiết Kiếm vào trong Vân Tiêu Điện, cũng không có ra nhanh, song ở ngoài điện mọi người cũng không lo lắng gì. Lần này quy định nhận thưởng mọi người trước đó đều đã biết, tông môn tổng cộng sẽ phát năm kiện bảo vật, cụ thể là cái gì trước mắt vẫn chưa rõ, nghe nói có khả năng là pháp bảo, linh khí thậm chí là cao giai công pháp … Thân là người đầu tiên đi vào, có thể tự do chọn lựa một món, người thứ hai có thể lại chọn một vật trong bốn món còn lại, cứ tuần tự như thế.
Về cơ bản năm món bảo vật này do chính Chưởng giáo Chân Nhân trực tiếp chọn lựa ra trong tông môn bảo khố, người ngoài thể biết, mà Chưởng giáo Chân Nhân bình thường cũng sẽ không tiết lộ những bảo vật này đến tột cùng là cái gì. Nói cách khác, ngoại trừ người tiên có thể hoàn toàn biết được vẻ ngoài của năm món bảo vật này, những người khác biết càng về sau càng biết ít. Mà tông môn quy củ đối với cái này khen thưởng cũng không quy định nghiêm khắc, chẳng khác gì là nói chỉ cần bọn hắn tự giữ bí mật, người khác sẽ không thể nào biết được bọn hắn được khen thưởng bảo vật gì, đây có thể coi như là một lá bài tẩy để giúp bọn hắn bảo vệ bí mật.
Nhìn hai nữ tử xinh đẹp Chung Thanh Trúc và Khang Hựu Lăng cách đó không xa đang trò chuyện với nhau thật vui, Thẩm Thạch ánh mắt cũng là hướng tới đây. Bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, đôi mắt hắn quét ngang xung quanh, phát hiện Tiểu Hắc nãy giờ vẫn đi theo mình, từ khi đến bên ngoài Vân Tiêu Điện lại không biết đã không thấy từ lúc nào. Không biết nó lại chạy đến đâu mà chơi rồi. Nơi đây bên ngoài đại điện, phần lớn là rừng tùng cổ xưa, cây rừng tươi tốt xanh ngắt, đoán chừng hơn phân nửa là chạy vào trong rừng rồi.
Thẩm Thạch lắc đầu, cũng không đi quản nó làm gì. Dù sao Tiểu Hắc hôm nay sớm đã có linh tính, cũng sẽ không mất được, một lát nữa tự nhiên nó sẽ trở về. Lại nói đây chính là chỗ trung tâm của Lăng Tiêu Tông, đương nhiên không thể nào phát sinh nguy hiểm gì. Đúng lúc này, Cam Trạch đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Thẩm Thạch, lần này ngươi rất lợi hại đấy."
Thẩm Thạch vội vàng cười nói: "Vận khí tốt mà thôi rồi, kỳ thật ta vốn nghĩ rằng, lấy bản lĩnh của ngươi thì vị trí đứng đầu không phải là của ngươi thì còn là ai."
Cam Trạch cười cười, có chút bất đắc dĩ, nói: "Ài, bổn môn đệ tử tàng long ngọa hổ, anh tài không biết có bao nhiêu người, ta cũng không biết vì sao hôm nay lại có tình hình như vậy, dường như mặc kệ là làm việc gì, cuối cùng dường như cứ phải là ta xếp đệ nhất mới đúng ấy."
Thẩm Thạch ngơ ngác, suy nghĩ một chút, rất nhanh trên mặt lộ ra vài phần đồng tình, nhìn Cam Trạch nói: "Ừ, ta trước kia vốn không nghĩ tới việc này, nói như ngươi quả thật đúng là có chút không thoải mái."
"Cũng không sao!" Cam Trạch nhún vai, mỉm cười thoáng qua. Dường như hắn cũng không mấy để ý việc này, cũng không có cảm giác chịu nhiều khổ cực, thần sắc hắn vẫn tự nhiên như thường, làm cho người ta bất tri bất giác cảm giác hắn thật sự có một loại phong thái ôn hòa nhẹ nhàng. Sau đó, hắn quay đầu nhìn thoáng qua tòa đại điện, hạ âm lượng, khẽ cười nói:
"Chỉ là chúng ta dốc sức liều mạng, cũng không thể sánh bằng người có vận khí tốt, ngươi nói có đúng hay không?"
Thẩm Thạch cười cười, nhẹ gật đầu. Đến lúc này, một số sự việc đại khái đã được lan truyền ra bên ngoài. Lăng Tiêu Tông đối với lần xếp thứ tự này cơ bản coi như công khai minh bạch, không có gì sai sót. Đặc biệt đối với chỗ mấu chốt là danh ngạch đi vào Vấn Thiên Bí Cảnh, lại càng cực kỳ thận trọng. Mà ở trong tất cả những người được lựa chọn, năm thứ hạng đầu có thể nhận thêm khen thưởng, tự nhiên càng khiến mọi người chú ý.
Chung Thanh Lộ cuối cùng lực áp quần hùng, độc chiếm ngôi đầu, thu hoạch của cô cũng truyền ra ngoài, khiến người khác không thể không phục.