Để tham gia đại hội Tứ Chính và bí cảnh Vấn Thiên sau đó thì phải mất thời gian di chuyển tới Nguyên Thủy Môn ở Trung Châu, tốn thời gian hơn nhiều so với lần đi Bách Sơn Giới: nhanh nhất cũng phải mất cỡ nửa tháng! Ngẫm kĩ lại đúng là hơi áy náy, Thẩm Thạch cảm thấy hơi có lỗi với Lăng Xuân Nê, từ khi hắn quen biết nàng tới giờ tính ra thời gian ở bên nàng còn kém hơn thời gian hắn dành cho mấy người bạn trên Kim Hồng Sơn.
Tuy nhiên đây cũng là truyện cực chẳng đã, hắn hi vọng sau khi kết thúc đại hội Tứ Chính thì thời gian rảnh sẽ có nhiều hơn. Thẩm Thạch đã có quyết định trong lòng, hắn thu dọn hành trang rất nhanh đồng thời hiện nay hắn cũng muốn mua cho Lăng Xuân Nê một căn nhà trong thành Lưu Vân, dù sao ở nhờ bên nhà Hứa gia cũng có chỗ hơi bất tiện.
Tuy nhiên ý định tốt đó hiện thời chưa thể thực hiện được, vốn dĩ lượng Linh Tinh tích cóp của Thẩm Thạch đã không dư dả gì, chuyến thí luyện Bách Giới Sơn vừa rồi lại bị hao thêm một mớ nữa. Hắn dự định tranh thủ nửa năm tới sẽ cày kiếm Linh Tinh, ai dè công chuyện nối đuôi nhau ập tới khiến cho hắn cũng chẳng thể tự chủ được.
Hộp Phù lục được lão Bồ tặng là một đại ân đối với Thẩm Thạch, với hơn hai ngàn tấm Phù lục này thì chiến lực của hắn trong chuyến thí luyện tới sẽ tăng thêm mấy thành. Tuy nhiên những cơ duyên trong bí cảnh Vấn Thiên có thể giúp cuộc đời thay đổi hẳn, sự tình vô cùng quan trọng như vậy thì ngoài cái hộp Phù lục kia còn cần chuẩn bị thêm thật chu đáo.
Ngoại trừ mớ Phù lục kia hắn còn cần chuẩn bị thêm thật nhiều các loại Linh đan, Linh dược…Lúc Thẩm Thạch gặp Từ Nhạn Chi ở đại điện Ngũ Hành, hắn còn được nàng cho biết thêm một thông tin : Tốt nhất nên mang theo vài cái Như Ý Đại nữa !
Những cơ duyên trong bí cảnh Vấn Thiên chỉ là cách nói chung chung, nếu xem xét cụ thể sẽ thấy được trong đó trăm ngàn điều kì lạ hầu như chỗ nào cũng có cơ hội gặp. Cơ duyên lớn nhất chính là có thể vô tình gặp được động phủ của một vị Chân Tiên từ Thượng Cổ và nhận được truyền thừa những đạo pháp cường đại. Ngoài ra trong những lần tham gia trước, các đệ tử của Tứ Chính còn gặp được đủ loại cơ duyên khác như tìm ra vô số loại thiên đài địa bảo, các loại Thần khí từ Thượng cổ…Xiu xẻo lắm cũng vớ được mớ Linh thảo, Linh thạch hoặc là khi trải qua những trận đại chiến với đám yêu thú cường đại, nếu không chết thì cũng kiếm chác được Yêu đan hay các bảo vật khác.
Tuy nhiên nghe nói cách đây hơn ngàn năm, có một đệ tử của Thiên Kiếm Cung khi vào tìm kiếm cơ duyên trong bí cảnh Vấn Thiên thì vô tình bị truyền tống tới một nơi vô cùng hoang vu. Nơi đó chẳng có Linh thảo, Linh thạch hay yêu thú chứ đừng nói tới huyền thoại động phủ của Chân Tiên. Tên này bị cả một thời gian dài rơi vào tình cảnh trắng tay không được món gì. Nhưng đúng vào những ngày cuối cùng lại tìm ra được một mỏ quáng mạch Linh Tinh vô cùng lớn.
Núi bảo vật trước mặt kia hóa ra lại là một vụ cười ra nước mắt. Linh mạch kia chứa một lượng Linh Tinh chồng chất như ngọn núi khổng lồ nhìn không thấy ngọn, Linh Tinh ở khắp nơi như đất đá vậy, hào quang của nó vào ban đêm thậm chí còn chiếu sáng rực cả nửa vòm trời. Nếu Linh mạch này nằm ở chủ giới Hồng Mông thì không chừng còn có thể giúp cho một tông môn vươn lên ngang tầm với Tứ Chính. Nhưng mà chính đống bảo vật đó lại khiến cho tên đệ tử Thiên Kiếm Môn chỉ biết khóc ròng.
Chuẩn bị chu đảo cho hành trình bí cảnh Vấn Thiên này nên Như Ý Đại của hắn mang theo đã chứa đầy các loại Linh tài, Pháp khí…Lúc này những thứ ấy lại thành vật cản trở. Cuối cùng tên kia đành phải thử vứt bỏ hết rồi nhét Linh Tinh vào Như Ý Đại cho tới khi nó đầy ú ụ. Nhưng rất tiếc tổng số Linh Tinh nhét vào kia đem so với mớ Linh tài mới bỏ ra lại chẳng đáng là bao ! Vậy nên đành phải lấy vài cục Linh Tinh cho đầy nốt chỗ trống còn lại trong Như Ý Đại thôi.
Vậy là coi như vụ đó tên đệ tử Thiên Kiếm Cung chẳng kiếm chác được là bao. Tuy nhiên câu chuyện trên khi được lưu truyền ra ngoài đã trở thành một bài học sâu sắc, sau này các vị trưởng bối của Tứ Chính đều dặn dò các đệ tử trẻ tuổi khi tham gia thí luyện đều phải mang theo vài cái Như Ý Đại để phòng ngừa. Tuy nhiên bí cảnh Vấn Thiên vô cùng thần kì quỷ dị, mỗi lần mở ra là một thế giới khác nhau, sau vụ kia bao nhiêu lần tiếp theo đều chả có ai thấy bóng dáng ngọn núi Linh Tinh đó nữa.
Sau khi Hoài Viễn Chân Nhân và các trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan chốt thời gian đi tham dự đại hội Tứ Chính, Thẩm Thạch lập tức chuẩn bị xuống núi một phen. Hắn muốn tới ngay thành Lưu Vân, trước tiên là đi thăm Lăng Xuân Nê, sau đó hắn muốn tới Thần Tiên Hội mua vài món đồ, ví dụ vài cái Như Ý Đại loại bự chẳng hạn.
Sau khi rời khỏi động phủ, Thẩm Thạch ngước đầu lên nhìn ngắm bầu trời, con đường núi xuyên qua sơn cốc vốn được phủ bóng cây mát rượi giờ đây được trang trí bằng những đốm nắng do mặt trời chiếu xuyên qua tàng cây rọi xuống, thời tiết hôm nay xem chừng khá tốt!
Thẩm Thạch vươn vai rồi hít vào một hơi thật sâu, Tiểu Hắc xem chừng đang có vẻ rất hưng phấn, nó không ngừng chạy lăng xăng khắp nơi và chúi mũi ngửi ngửi.
“Đi thôi Tiểu Hắc! Chúng ta sẽ xuống núi một chuyến!” Thẩm Thạch cười và nói một câu sau đó cất bước đi thẳng. Bên cạnh khúc cua ở con đường núi, sơn cốc phía đằng sau hàng cây cổ thụ được bao phủ bởi đám dây leo chằng chịt có thác nước chảy tạo thành những thanh âm vang tới, thêm một vài tiếng chim hót líu lo ở đâu đó quanh đây.
Thẩm Thạch đi thẳng tới gần cửa sơn cốc, có thể nhìn thấy phía trong sơn cốc có một động phủ đang đóng cửa im lìm, từ trước tới nay động phủ này vẫn luôn im ắng như vậy. Trước giờ Thẩm Thạch vẫn giữ thói quen đi thẳng qua chỗ này, bỗng nhiên hôm nay hắn liếc qua và phát hiện có một bóng người đang đứng trên con đường đá ở ngay trước cửa động phủ kia.
Bóng người kia là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn nhưng dung nhan khá xinh đẹp, lúc này nàng đang đứng yên ở bên ngoài cửa đá, hàng chân mày trên đôi mắt đẹp đang khẽ nhăn lại, dường như nàng có suy tư gì đó khi nhìn vào cánh cửa đá đang đóng chặt kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu lại và liếc nhìn Thẩm Thạch một cái. Thẩm Thạch cũng nhìn nàng và hắn phát hiện ra hình như chưa thấy nàng này bao giờ, nhìn qua trang phục thì dường như nàng cũng không phải đệ tử của Lăng Tiêu Tông.
Chẳng lẽ là một người của môn phái khác? Thẩm Thạch cũng hơi ngạc nhiên một chút, tuy nhiên đệ tử phái khác sao lại tìm đến cái sơn cốc vắng vẻ này làm gì? Thẩm Thạch đang cảm thấy nghi hoặc thì bỗng nàng kia nở một nụ cười xã giao rồi hỏi hắn:
“Xin hỏi sư huynh có quen biết chủ nhân tòa động phủ này hay không?”
Thẩm Thạch hơi ngớ người ra rồi mới đáp lời:
“Ta không biết, từ khi ta tới sơn cốc này thì cánh cửa kia luôn đóng chặt, ta cũng chưa từng thấy chủ nhân tòa động phủ này.”
“À…Thì ra là thế!” Cô gái im lặng một chút rồi cất tiếng thở dài, ánh mắt nàng hiện lên một vẻ thất vọng. Nàng khẽ gật đầu với Thẩm Thạch rồi nói:
“Đa tạ đã cho biết thông tin, làm phiền huynh rồi!”
Nói xong nàng liếc qua tòa động phủ một cái rồi không nói lời nào xoay người đi luôn, rất nhanh chóng sau đó bóng nàng đã khuất sau những rặng cây.
Lúc này Thẩm Thạch mới nhớ ra mình không hỏi thân phận của nàng kia, nhất thời hắn ngây người ra, tuy nhiên nàng có vẻ cũng chả có ác ý gì cả. Chẳng qua hắn vẫn hơi thắc mắc về ông bạn hàng xóm chưa từng thấy mặt của mình không biết là ai? Thẩm Thạch khẽ lắc đầu rồi nhìn về phía cảnh cửa đá ngoài động phủ, sự hiếu kì của hắn lại tăng thêm đôi chút. Tuy nhiên trước mắt còn rất nhiều việc, hắn cũng chả rảnh đâu mà nghĩ nhiều. Hắn vội xoay người lại cất bước đi thẳng ra ngoài sơn cốc.
Bộ pháp di chuyển của cô gái kia có vẻ không chậm chút nào, mới qua mấy cái hô hấp đã không thấy bóng dáng nàng đâu. Thẩm Thạch bước một mạch trên con đường núi, khi tới lưng chừng núi hắn bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trên một thềm đá rộng lớn.
“Thanh Trúc!”
Thẩm Thạch cất tiếng gọi, cô gái đang đứng dựa vào lan can nhìn ngắm biển cả mênh mông trước mặt vội quay đầu lại. Sau khi thấy hắn trên môi nàng nở ra một nụ cười, vẻ mặt nàng hiện rõ một niềm vui.
Gió từ biển thổi vào lồng lộng, từng đàn chim biển bay lượn trên không và cất lên những tiếng kêu, lá cây rừng xào xạc tạo thành từng cơn sóng lá khi gió thổi qua. Người đẹp đứng đó với tà áo bay phấp phới, ánh mắt hiện lên vẻ dịa dàng đằm thắm, giờ phút này đây khiến người ta có cảm tưởng nàng đã đứng đó chờ đợi điều gì đó rất lâu rồi.
Đại dương mênh mông, bầu trời xanh thẳm, khung cảnh đất trời này thật chẳng khác nào tiên cảnh, con người ta đứng giữa khung cảnh này cũng như có cảm giác thoát tục, không hề còn vướng chút bụi hồng trần.
“Thạch Đầu!” Nàng khẽ mỉm cười và cất tiếng nói nhẹ nhàng.
Thanh âm ấy như một cơn gió dịu dàng bay tới tai Thẩm Thạch khiến hắn có chút bối rối. Tuy nhiên hắn nhanh chóng bình tĩnh lại và bước thẳng tới cười nói:
“Muội làm gì ở đây vậy?”
Chung Thanh Chúc chỉ tay về phía đại dương bao la trước mắt rồi nói: “Muội đang ngắm biển!” Nói xong nàng hỏi ngược lại: “Thế còn huynh? Đang đi đâu vậy?”
Thẩm Thạch cười: “Ta xuống núi một chuyến.”
Hai hàng lông mày của Chung Thanh Chúc hơi nhíu lại, nàng im lặng một chút rồi mới tiếp lời: “Huynh đang đi tới thành Lưu Vân hả?”
“Uh, qua bên đó một lát.” Thẩm Thạch trả lời.
“Uhm!” Chung Thanh Chúc khẽ gật đầu và không hỏi nữa, bàn tay trắng nõn xinh xắn của nàng dường như đang bấu mạnh vào hòn đá thô cứng trên mặt ngoài lan can, sau một lát nàng mới nói tiếp:
“Thương thế trên người huynh đã khá lên chưa?”
Thẩm Thạch khẽ gật đầu: “Không có vấn đề gì nữa rồi, hiện nay ta đã sẵn sàng cho bí cảnh Vấn Thiên.” Nói xong hắn làm điệu bộ gồng hai tay lên như muốn chứng minh lời mình vừa nói.
Chung Thanh Chúc phì một cái rồi che miệng cười khúc khích, niềm vui đang hiện rõ trong mắt nàng, gió biển thổi vào làm hai bên tóc mai của nàng bay phất phơ, thật là một vẻ mị hoặc vô cùng!
Thẩm Thạch liếc nhìn nàng một cái rồi vừa cười vừa buông tay xuống, sau đó hắn khẽ phất tay rồi xoay người đi thẳng xuống hướng chân núi. Chung Thanh Chúc ở phía sau vẫn đang chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn.
Đi được vài bước, Thẩm Thạch đột nhiên dừng lại, hắn quay người nhìn Chung Thanh Chúc và nói: “Thanh Trúc ah!”
“Sao?”
“Cảm ơn muội nhé!” Thẩm Thạch dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Vụ thanh kiếm ý mà…”
Hai bờ môi của Chung Thanh Chúc khẽ mấp máy, nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và khẽ gật đầu. Thẩm Thạch cười tươi một cái rồi bước đi thẳng.
Bên cạnh lan can, Chung Thanh Trúc đứng yên lặng trong gió biển, khi bóng lưng người đàn ông kia khuất hẳn khỏi tầm mắt cũng là lúc nụ cười dịa dàng vui vẻ trên môi nàng biến mất. Gió biển dường như cũng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt người đẹp đứng cô độc trên sườn núi cũng đang khôi phục vẻ lạnh lùng!
Có phần tự ngạo lại cũng có phần buồn man mác, nàng lại xoay người lại phóng ánh mắt nhìn ngắm đại dương bao la không bờ không bến.
Thiên địa nhân gian bao la bát ngát mà nhân thế tang thương cũng đang nhuốm chút tình sầu…
Tuy nhiên đây cũng là truyện cực chẳng đã, hắn hi vọng sau khi kết thúc đại hội Tứ Chính thì thời gian rảnh sẽ có nhiều hơn. Thẩm Thạch đã có quyết định trong lòng, hắn thu dọn hành trang rất nhanh đồng thời hiện nay hắn cũng muốn mua cho Lăng Xuân Nê một căn nhà trong thành Lưu Vân, dù sao ở nhờ bên nhà Hứa gia cũng có chỗ hơi bất tiện.
Tuy nhiên ý định tốt đó hiện thời chưa thể thực hiện được, vốn dĩ lượng Linh Tinh tích cóp của Thẩm Thạch đã không dư dả gì, chuyến thí luyện Bách Giới Sơn vừa rồi lại bị hao thêm một mớ nữa. Hắn dự định tranh thủ nửa năm tới sẽ cày kiếm Linh Tinh, ai dè công chuyện nối đuôi nhau ập tới khiến cho hắn cũng chẳng thể tự chủ được.
Hộp Phù lục được lão Bồ tặng là một đại ân đối với Thẩm Thạch, với hơn hai ngàn tấm Phù lục này thì chiến lực của hắn trong chuyến thí luyện tới sẽ tăng thêm mấy thành. Tuy nhiên những cơ duyên trong bí cảnh Vấn Thiên có thể giúp cuộc đời thay đổi hẳn, sự tình vô cùng quan trọng như vậy thì ngoài cái hộp Phù lục kia còn cần chuẩn bị thêm thật chu đáo.
Ngoại trừ mớ Phù lục kia hắn còn cần chuẩn bị thêm thật nhiều các loại Linh đan, Linh dược…Lúc Thẩm Thạch gặp Từ Nhạn Chi ở đại điện Ngũ Hành, hắn còn được nàng cho biết thêm một thông tin : Tốt nhất nên mang theo vài cái Như Ý Đại nữa !
Những cơ duyên trong bí cảnh Vấn Thiên chỉ là cách nói chung chung, nếu xem xét cụ thể sẽ thấy được trong đó trăm ngàn điều kì lạ hầu như chỗ nào cũng có cơ hội gặp. Cơ duyên lớn nhất chính là có thể vô tình gặp được động phủ của một vị Chân Tiên từ Thượng Cổ và nhận được truyền thừa những đạo pháp cường đại. Ngoài ra trong những lần tham gia trước, các đệ tử của Tứ Chính còn gặp được đủ loại cơ duyên khác như tìm ra vô số loại thiên đài địa bảo, các loại Thần khí từ Thượng cổ…Xiu xẻo lắm cũng vớ được mớ Linh thảo, Linh thạch hoặc là khi trải qua những trận đại chiến với đám yêu thú cường đại, nếu không chết thì cũng kiếm chác được Yêu đan hay các bảo vật khác.
Tuy nhiên nghe nói cách đây hơn ngàn năm, có một đệ tử của Thiên Kiếm Cung khi vào tìm kiếm cơ duyên trong bí cảnh Vấn Thiên thì vô tình bị truyền tống tới một nơi vô cùng hoang vu. Nơi đó chẳng có Linh thảo, Linh thạch hay yêu thú chứ đừng nói tới huyền thoại động phủ của Chân Tiên. Tên này bị cả một thời gian dài rơi vào tình cảnh trắng tay không được món gì. Nhưng đúng vào những ngày cuối cùng lại tìm ra được một mỏ quáng mạch Linh Tinh vô cùng lớn.
Núi bảo vật trước mặt kia hóa ra lại là một vụ cười ra nước mắt. Linh mạch kia chứa một lượng Linh Tinh chồng chất như ngọn núi khổng lồ nhìn không thấy ngọn, Linh Tinh ở khắp nơi như đất đá vậy, hào quang của nó vào ban đêm thậm chí còn chiếu sáng rực cả nửa vòm trời. Nếu Linh mạch này nằm ở chủ giới Hồng Mông thì không chừng còn có thể giúp cho một tông môn vươn lên ngang tầm với Tứ Chính. Nhưng mà chính đống bảo vật đó lại khiến cho tên đệ tử Thiên Kiếm Môn chỉ biết khóc ròng.
Chuẩn bị chu đảo cho hành trình bí cảnh Vấn Thiên này nên Như Ý Đại của hắn mang theo đã chứa đầy các loại Linh tài, Pháp khí…Lúc này những thứ ấy lại thành vật cản trở. Cuối cùng tên kia đành phải thử vứt bỏ hết rồi nhét Linh Tinh vào Như Ý Đại cho tới khi nó đầy ú ụ. Nhưng rất tiếc tổng số Linh Tinh nhét vào kia đem so với mớ Linh tài mới bỏ ra lại chẳng đáng là bao ! Vậy nên đành phải lấy vài cục Linh Tinh cho đầy nốt chỗ trống còn lại trong Như Ý Đại thôi.
Vậy là coi như vụ đó tên đệ tử Thiên Kiếm Cung chẳng kiếm chác được là bao. Tuy nhiên câu chuyện trên khi được lưu truyền ra ngoài đã trở thành một bài học sâu sắc, sau này các vị trưởng bối của Tứ Chính đều dặn dò các đệ tử trẻ tuổi khi tham gia thí luyện đều phải mang theo vài cái Như Ý Đại để phòng ngừa. Tuy nhiên bí cảnh Vấn Thiên vô cùng thần kì quỷ dị, mỗi lần mở ra là một thế giới khác nhau, sau vụ kia bao nhiêu lần tiếp theo đều chả có ai thấy bóng dáng ngọn núi Linh Tinh đó nữa.
Sau khi Hoài Viễn Chân Nhân và các trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan chốt thời gian đi tham dự đại hội Tứ Chính, Thẩm Thạch lập tức chuẩn bị xuống núi một phen. Hắn muốn tới ngay thành Lưu Vân, trước tiên là đi thăm Lăng Xuân Nê, sau đó hắn muốn tới Thần Tiên Hội mua vài món đồ, ví dụ vài cái Như Ý Đại loại bự chẳng hạn.
Sau khi rời khỏi động phủ, Thẩm Thạch ngước đầu lên nhìn ngắm bầu trời, con đường núi xuyên qua sơn cốc vốn được phủ bóng cây mát rượi giờ đây được trang trí bằng những đốm nắng do mặt trời chiếu xuyên qua tàng cây rọi xuống, thời tiết hôm nay xem chừng khá tốt!
Thẩm Thạch vươn vai rồi hít vào một hơi thật sâu, Tiểu Hắc xem chừng đang có vẻ rất hưng phấn, nó không ngừng chạy lăng xăng khắp nơi và chúi mũi ngửi ngửi.
“Đi thôi Tiểu Hắc! Chúng ta sẽ xuống núi một chuyến!” Thẩm Thạch cười và nói một câu sau đó cất bước đi thẳng. Bên cạnh khúc cua ở con đường núi, sơn cốc phía đằng sau hàng cây cổ thụ được bao phủ bởi đám dây leo chằng chịt có thác nước chảy tạo thành những thanh âm vang tới, thêm một vài tiếng chim hót líu lo ở đâu đó quanh đây.
Thẩm Thạch đi thẳng tới gần cửa sơn cốc, có thể nhìn thấy phía trong sơn cốc có một động phủ đang đóng cửa im lìm, từ trước tới nay động phủ này vẫn luôn im ắng như vậy. Trước giờ Thẩm Thạch vẫn giữ thói quen đi thẳng qua chỗ này, bỗng nhiên hôm nay hắn liếc qua và phát hiện có một bóng người đang đứng trên con đường đá ở ngay trước cửa động phủ kia.
Bóng người kia là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn nhưng dung nhan khá xinh đẹp, lúc này nàng đang đứng yên ở bên ngoài cửa đá, hàng chân mày trên đôi mắt đẹp đang khẽ nhăn lại, dường như nàng có suy tư gì đó khi nhìn vào cánh cửa đá đang đóng chặt kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu lại và liếc nhìn Thẩm Thạch một cái. Thẩm Thạch cũng nhìn nàng và hắn phát hiện ra hình như chưa thấy nàng này bao giờ, nhìn qua trang phục thì dường như nàng cũng không phải đệ tử của Lăng Tiêu Tông.
Chẳng lẽ là một người của môn phái khác? Thẩm Thạch cũng hơi ngạc nhiên một chút, tuy nhiên đệ tử phái khác sao lại tìm đến cái sơn cốc vắng vẻ này làm gì? Thẩm Thạch đang cảm thấy nghi hoặc thì bỗng nàng kia nở một nụ cười xã giao rồi hỏi hắn:
“Xin hỏi sư huynh có quen biết chủ nhân tòa động phủ này hay không?”
Thẩm Thạch hơi ngớ người ra rồi mới đáp lời:
“Ta không biết, từ khi ta tới sơn cốc này thì cánh cửa kia luôn đóng chặt, ta cũng chưa từng thấy chủ nhân tòa động phủ này.”
“À…Thì ra là thế!” Cô gái im lặng một chút rồi cất tiếng thở dài, ánh mắt nàng hiện lên một vẻ thất vọng. Nàng khẽ gật đầu với Thẩm Thạch rồi nói:
“Đa tạ đã cho biết thông tin, làm phiền huynh rồi!”
Nói xong nàng liếc qua tòa động phủ một cái rồi không nói lời nào xoay người đi luôn, rất nhanh chóng sau đó bóng nàng đã khuất sau những rặng cây.
Lúc này Thẩm Thạch mới nhớ ra mình không hỏi thân phận của nàng kia, nhất thời hắn ngây người ra, tuy nhiên nàng có vẻ cũng chả có ác ý gì cả. Chẳng qua hắn vẫn hơi thắc mắc về ông bạn hàng xóm chưa từng thấy mặt của mình không biết là ai? Thẩm Thạch khẽ lắc đầu rồi nhìn về phía cảnh cửa đá ngoài động phủ, sự hiếu kì của hắn lại tăng thêm đôi chút. Tuy nhiên trước mắt còn rất nhiều việc, hắn cũng chả rảnh đâu mà nghĩ nhiều. Hắn vội xoay người lại cất bước đi thẳng ra ngoài sơn cốc.
Bộ pháp di chuyển của cô gái kia có vẻ không chậm chút nào, mới qua mấy cái hô hấp đã không thấy bóng dáng nàng đâu. Thẩm Thạch bước một mạch trên con đường núi, khi tới lưng chừng núi hắn bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trên một thềm đá rộng lớn.
“Thanh Trúc!”
Thẩm Thạch cất tiếng gọi, cô gái đang đứng dựa vào lan can nhìn ngắm biển cả mênh mông trước mặt vội quay đầu lại. Sau khi thấy hắn trên môi nàng nở ra một nụ cười, vẻ mặt nàng hiện rõ một niềm vui.
Gió từ biển thổi vào lồng lộng, từng đàn chim biển bay lượn trên không và cất lên những tiếng kêu, lá cây rừng xào xạc tạo thành từng cơn sóng lá khi gió thổi qua. Người đẹp đứng đó với tà áo bay phấp phới, ánh mắt hiện lên vẻ dịa dàng đằm thắm, giờ phút này đây khiến người ta có cảm tưởng nàng đã đứng đó chờ đợi điều gì đó rất lâu rồi.
Đại dương mênh mông, bầu trời xanh thẳm, khung cảnh đất trời này thật chẳng khác nào tiên cảnh, con người ta đứng giữa khung cảnh này cũng như có cảm giác thoát tục, không hề còn vướng chút bụi hồng trần.
“Thạch Đầu!” Nàng khẽ mỉm cười và cất tiếng nói nhẹ nhàng.
Thanh âm ấy như một cơn gió dịu dàng bay tới tai Thẩm Thạch khiến hắn có chút bối rối. Tuy nhiên hắn nhanh chóng bình tĩnh lại và bước thẳng tới cười nói:
“Muội làm gì ở đây vậy?”
Chung Thanh Chúc chỉ tay về phía đại dương bao la trước mắt rồi nói: “Muội đang ngắm biển!” Nói xong nàng hỏi ngược lại: “Thế còn huynh? Đang đi đâu vậy?”
Thẩm Thạch cười: “Ta xuống núi một chuyến.”
Hai hàng lông mày của Chung Thanh Chúc hơi nhíu lại, nàng im lặng một chút rồi mới tiếp lời: “Huynh đang đi tới thành Lưu Vân hả?”
“Uh, qua bên đó một lát.” Thẩm Thạch trả lời.
“Uhm!” Chung Thanh Chúc khẽ gật đầu và không hỏi nữa, bàn tay trắng nõn xinh xắn của nàng dường như đang bấu mạnh vào hòn đá thô cứng trên mặt ngoài lan can, sau một lát nàng mới nói tiếp:
“Thương thế trên người huynh đã khá lên chưa?”
Thẩm Thạch khẽ gật đầu: “Không có vấn đề gì nữa rồi, hiện nay ta đã sẵn sàng cho bí cảnh Vấn Thiên.” Nói xong hắn làm điệu bộ gồng hai tay lên như muốn chứng minh lời mình vừa nói.
Chung Thanh Chúc phì một cái rồi che miệng cười khúc khích, niềm vui đang hiện rõ trong mắt nàng, gió biển thổi vào làm hai bên tóc mai của nàng bay phất phơ, thật là một vẻ mị hoặc vô cùng!
Thẩm Thạch liếc nhìn nàng một cái rồi vừa cười vừa buông tay xuống, sau đó hắn khẽ phất tay rồi xoay người đi thẳng xuống hướng chân núi. Chung Thanh Chúc ở phía sau vẫn đang chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn.
Đi được vài bước, Thẩm Thạch đột nhiên dừng lại, hắn quay người nhìn Chung Thanh Chúc và nói: “Thanh Trúc ah!”
“Sao?”
“Cảm ơn muội nhé!” Thẩm Thạch dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Vụ thanh kiếm ý mà…”
Hai bờ môi của Chung Thanh Chúc khẽ mấp máy, nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và khẽ gật đầu. Thẩm Thạch cười tươi một cái rồi bước đi thẳng.
Bên cạnh lan can, Chung Thanh Trúc đứng yên lặng trong gió biển, khi bóng lưng người đàn ông kia khuất hẳn khỏi tầm mắt cũng là lúc nụ cười dịa dàng vui vẻ trên môi nàng biến mất. Gió biển dường như cũng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt người đẹp đứng cô độc trên sườn núi cũng đang khôi phục vẻ lạnh lùng!
Có phần tự ngạo lại cũng có phần buồn man mác, nàng lại xoay người lại phóng ánh mắt nhìn ngắm đại dương bao la không bờ không bến.
Thiên địa nhân gian bao la bát ngát mà nhân thế tang thương cũng đang nhuốm chút tình sầu…