Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 66: Quỷ vật mênh mông

Tiểu Hắc từ bên cạnh nhảy lên đứng trước người Thẩm Thạch. Nó nhìn đôi mắt rực cháy quỷ hỏa của Văn đại sư rồi gầm nhẹ, nhe ra mấy cái răng trắng hếu, làm cho bộ dạng trở nên hung ác hơn vài phần.
Sự kinh ngạc ban đầu qua đi, Thẩm Thạch miễn cưỡng áp chế đi nỗi sợ hãi trong lòng, tự trấn an bản thân. Mà ở phía trước, cái người đang bị chôn vùi dưới thạch bích, thân thể khô gầy đầy vết máu, chính là Văn đại sư, miệng phát ra tiếng cười cạc cạc trầm thấp đầy quái đản. Hai con mắt có quỷ hỏa chập chờn không ngớt nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch đang đứng bên kia thông đạo, rồi thân thể của nó run rẩy, từ từ đứng lên.
Nhìn qua thì có vẻ hắn vẫn vô cùng lạ lẫm với thân thể đang chiếm giữ này, cho nên mấy lần nghiêng ngả suýt ngã. Nhưng tia quỷ hỏa trong mắt vẫn chằm chằm hướng về phía trước, trên mặt dần hiện lên loại biểu lộ vô cùng đáng sợ, chính là sự trộn lẫn của tham lam, khát vọng và cả điên cuồng.
Thẩm Thạch không cần suy nghĩ cũng biết được ánh mắt này nghĩa là gì. Quỷ vật trời sinh đã có sự khát máu điên cuồng với huyết thực. Thẩm Thạch giờ đây đã dựng ngược cả lông tóc toàn thân. “Rốt cuộc trước lúc mình đến đây, Trấn Long Cổ Điện đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho ngay cả vị Thần Ý cảnh cao thủ như Văn đại sư cũng không thể chống cự, bị biến thành một con quỷ thi không còn biết gì ngoài khát máu?”
Nếu như vậy thì một tu sĩ bình thường chỉ có cảnh giới Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai như hắn nếu đối mặt với vận mệnh như thế nào?
Nhưng hiển nhiên, lúc này Thẩm Thạch không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Đôi quỷ nhãn đột nhiên lóe lên, Văn đại sư đột nhiên gào thét lao đến.
Không biết có phải là vì vừa mới bị biến thành quỷ vật không lâu hay không mà khi vọt tới, mặc dù khí thế của hắn hung ác mãnh liệt, nhưng kể cả là tốc độ hay lực đạo đều có phần không khống chế được. Thậm chí ngay khi lao tới, hai chân của Văn đại sư còn vấp vào nhau, làm hắn lảo đảo mấy cái rồi khụy xuống nửa quỳ trên mặt đất.
Cảnh tượng nhìn có chút khôi hài, nhưng tại nơi âm khí dày đặc, tràn ngập Quỷ vật đi lại như ở đây thì chẳng ai cười nổi cả. Đặc biệt trong lúc Văn đại sư sắp ngã, cánh tay đập xuống khiến Thẩm Thạch cảm nhận được mặt đất dưới chân rung lên. Chấn động này làm cho hai mắt hắn nheo lại, cho dù Văn đại sư có bị biến thành quỷ vật thì lực lượng nhục thể vẫn mạnh đến kinh người.
Mang đạo hạnh của tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai ra so sánh với tu sĩ Thần Ý Cảnh, cho dù đã bị biến thành cương thi quỷ vật mà nói thì thực lực vẫn có sự khác biệt khổng lồ khó có thể san lấp được. Có lẽ qua một thời gian dài sau, linh lực trong quỷ thể của Văn đại sư sẽ dần tiêu tán, lực lượng cũng theo đó mà yếu bớt, nhưng ít nhất trong lúc này, quỷ vật này không phải thứ Thẩm Thạch có khả năng ngăn cản.
Thẩm Thạch rõ ràng cũng nhận ra điều này, cho nên căn bản hắn chẳng muốn cứng rắn đối chọi cùng quỷ vật.Ngay cả ý định dùng thiên phú Giáp Dày của Tiểu Hắc để thử một chút xem có chịu nổi công kích của Văn đại sư hay không cũng không có. Thẩm Thạch chỉ đơn giản kêu Tiểu Hắc một tiếng:
“Chạy!”
Ngay sau khi hô, hắn liền quay đầu bỏ chạy. Tiểu Hắc ngây ra, sau đó lập tức phản ứng, cái đuôi heo nhếch lên, quay người, đồng thời bốn vó tung bay. Tốc độ của nó so với Thẩm Thạch nhanh hơn không ít, mau chóng đuổi kịp chủ nhân.
Trong chớp mắt, một người một heo đã chạy được một quãng xa. Lúc này Văn đại sư mới loạng choạng bò dậy, cả người đầy máu, gương mặt dữ tợn, gào thét đuổi theo. Chẳng qua mới lao đi được ba bốn bước, thân thể lại lảo đảo đập vào thạch bích bên cạnh. Thạch bích không hề bị sứt mẻ, màu đá nâu xanh làm cho nó càng có cảm giác cứng rắn, chấn Văn đại sư bắn ngược trở lại.
Đến khi hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thì đã thấy Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc chạy được một quãng xa rồi mất hút tại khúc rẽ đầu tiên.
Vân đại sư nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, thần sắc vô cùng dữ tợn, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời thét dài, thanh âm phát ra vô cùng thê lương, bén nhọn như đao phong, xé toạc sự yên tĩnh trong mê cung Trấn Long Cổ Điện.
“Rống…”
Tiếng gầm phía sau tựa như ma âm từ cõi U Minh Địa Phủ truyền tới tai Thẩm Thạch, thậm chí khiến hắn cảm thấy hai tai hơi nhức. Sau một khắc yên tĩnh, không đợi hắn kịp phản ứng, từ một chỗ khác trong mê lại một thanh âm gào thét sắc lạnh tương tự vang lên.
Liên tiếp sau đó là tiếng thứ hai, thứ ba, thứ tư vang lên…
Chỉ sau một khoảng thời gian cực ngắn, những tiếng rống thê lương, bén nhọn đến chói tai từ khắp các ngõ ngách,từ xa đến gần, bốn phương tám hướng, như thể từ khắp nơi trong tòa mê cung to lớn mà phức tạp dồn dập vang lên. Bỗng chốc nơi này như biến thành một góc âm tào địa phủ, đâu đâu cũng ngập tràn tiếng vạn quỷ gào thét.
Tiếng kêu cuồn cuộn như sấm làm sắc mặt Thẩm Thạch lập tức tái nhợt, đồng thời ngay lúc này hắn đột nhiên nghe được thông đạo phía sau lưng vang đến những âm thanh quái lạ tựa như tiếng sói tru, quỷ khóc. Hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn, ngay lập tức biến sắc, một màu đen kịt Quỷ vật từ chỗ lối rẽ gần Văn đại sư tuôn ra, trong đó có Cương thi, âm linh, Khô Lâu thậm chí còn có Yêu thú sau khi chết đi đã mục nát hoặc còn lại xương trắng như cơn lũ tràn về phía mình.
Vô số quỷ hỏa trong hốc mắt nơi góc tối xa xa sáng rực lên.Những quỷ vật đã yên lặng không biết bao nhiêu năm tháng này đã thức tỉnh vì sự hấp dẫn của huyết nhục, chúng điên cuồng gầm rú, vọt về phía Thẩm Thạch và Tiểu Hắc. Văn đại sư đứng ở trước gào lên, gọi vô số Quỷ vật ở phía sau, muốn cùng đuổi theo, nhưng hắn mới phát lực chạy được vài bước lại bị ngã sóng xoài trên mặt đất.
Khi hắn định bò dậy lần nữa thì một cơn thủy triều đầy những bóng đen đang gào khóc ầm ầm kéo tới, trong chớp mắt, không biết có biết bao nhiêu quỷ vật, bạch cốt đã dẫm lên tấm thân gầy còm của lão, “đông đông đông đông” thanh âm trầm thấp không ngừng đập bên tai.

Quỷ vật đã mất hết linh trí, chúng cũng không cảm nhận được đau đớn nhiều hay ít, nhưng đối với huyết nhục lại rất khao khát. Văn đại sư vẫn đang dốc sức giãy giụa, liều mạng bò dậy, nhưng đầu vừa ngẩng lên đã bị đạp xuống, eo vừa nâng lên lại dẫm bằng.
Mãi cho đến khi cơn nước lũ đen ngòm mà điên cuồng kia đi qua cùng với không biết bao nhiêu âm linh,khô lâu đuổi theo Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc ở phía trước, lúc này, Văn đại sư xém chút bị dẫm bẹp mới vất vả bò lên được, nhìn về đám quỷ vật xa tít phía trước, hét lên phẫn nộ, điên cuồng.
Chỉ một Văn đại sư mà hắn đã địch không lại, nói chi đến cả một cơn hồng thủy quỷ vật đang tràn đến kia.Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thạch khi nhìn thấy cảnh tượng làm cho da đầu người ta phải tê dại này là dốc hết sức bình sinh chạy trốn. Về phần Tiểu Hắc, không đợi Thẩm Thạch nhắc, nó còn nhanh hơn Thẩm Thạch, đã lẻn đi trước, trong nháy mắt đã vượt trước Thẩm Thạch một quãng xa.
Sau lưng Thẩm Thạch vẫn là những tiếng gầm rú, gào khóc thảm thiết kéo dài không dứt của đám quỷ vật đang đuổi theo sau. Sinh tử đã chỉ còn trong gang tấc,trước mặt vẫn là thông đạo một màu nâu xanh không điểm dừng, vô cùng tận.
Giờ phút này trong đầu Thẩm Thạch chỉ có một ý nghĩ, chính là liều mạng dốc sức chạy, không bao lâu đã thấy điểm cuối thông đạo ở phía trước, không ngoài dự kiến ở đó có hai ngã rẽ. Khi hắn còn đang do dự nên chọn ngã nào thì bất thình lình nghe thấy tiếng rít ở lối đi phía trước truyền tới.
Một đám Quỷ vật bao gồm âm linh, khô lâu ở lối rẽ đằng trước đang lao đến hướng này.
Thẩm Thách áp chế cơ thể, xoay người rẽ vào một lối đi khác, còn Tiểu Hắc bốn vó tung bay, cũng xông vào theo chạy ở phía trước.
Oanh!
Ngay sau đó, ở chỗ ngã ba đằng sau vang lên âm thanh quái dị, do hai cơn lũ quỷ vật va chạm ầm ầm với nhau, sau đó hòa lại làm một, tạo thành cơn sóng lớn điên cuồng gào thét đuổi theo Thẩm Thạch cùng Tiểu Trư đang chạy phía trước.
Sau khi đoàn Quỷ vật qua được một lúc, có một con Cương thi gầy còm đang thất thểu chạy trong thông đạo vắng vẻ phía trước, chính là Văn đại sư đang cố gắng đuổi theo hướng đám Quỷ vật đã xa. Văn đại sư gầm lên giận dữ, sau đó phẫn nộ, tiếp tục đuổi theo, chẳng qua bước chân hắn vẫn vụng về như trước, thân thể hết ngã trái lại ngã phải.
“Hô hô hô…” Thẩm Thạch mở lớn miệng, thở hổn hển, liều mạng dốc sức chạy trốn trong mê cung. Thời gian qua đi, con đường trước mặt tựa như không có điểm dừng, mà những Quỷ vật không biết mệt mỏi ở sau lưng ngày càng đuổi đến gần. Tệ nhất chính là mỗi một góc nhỏ trong mê trong lại quanh quẩn đâu đó có tiếng rít, giống như vô số Quỷ vật đã ngủ say giờ đây tỉnh dậy, theo đường hắn chạy thục mạng, quỷ vật xuất hiện ngày càng nhiều.
Ở mỗi một lối rẽ thông đạo cho dù trước mặt hay sau lưng, tiếng gầm rú dường như sẽvĩnh viễn không bao giờ chấm dứt, thỉnh thoảng lại có một đám quỷ vật lao ra, giương nanh múa vuốt đánh về phía hắn. May mắn là thông đạo trong mê cũng vô cùng phức tạp, khúc chiết, hoặc có lẽ do may mắn mà mỗi thời điểm truy binh lao về phía Thẩm Thạch, hắn đều tìm được một lối đi, chạy trốn khỏi cái chết. Nhưng càng về sau, số lượng Quỷ vật hội tụ càng nhiều, thanh thế ấy thậm chí làm cho cả tòa mê cung khổng lồ rung động, tiếng quỷ khóc như sấm sét, vang vọng bốn phương, tựa như nuốt gọn Thẩm Thạch trong chốc lát.
Sau lưng truy binh khủng bố ngày càng gần, thậm chí Thẩm Thạch còn ngửi thấy được mùi hơi thở tanh hôi đến nứt gan của đám quỷ vật, thông đạo hun hút không điểm dừng phía trước,con đường màu xanh nâu tưởng chừng chưa bao giờ gián đoạn làm người ta không tưởng tượng nổi rốt cuộc Trấn Long Cổ Điện đầy hung hiểm này thực ra rộng lớn đến cỡ nào.
Trong khi chạy trốn, Thẩm Thạch hơi cảm giác được nơi đây có nhiều chỗ hạ thấp xuống, lại có nơi thông lên tầng trên, còn nhiều lần thấy được mấy loại cầu thang, nhưng đám quỷ vật như lũ cuốn vẫn bám rát sau lưng khiến hắn không cách nào dừng lại để phân biệt hoành cảnh nơi đây, chỉ có cách dựa vào ấn tượng ban đầu chạy thục mạng.
Mãi đến khi hắn thấy được hai đường rẽ phía trước có hai thềm đá.
Một cái đi lên, cao vời vợi; cái còn lại hướng đi xuống, sâu thăm thẳm.
“Rống”, tiếng rống điên cuồng của đám lệ quỷ dường như đã gần trong gang tấc. Thẩm Thạch vọt tới chỗ đường rẽ lên, đang do dự trong chốc lát thì bỗng thấy Tiểu Hắc quyết đoán xông lên thềm đá đi lên trên, hắn cũng cắn răng lao theo.
Bóng đen kéo tới như sóng vỗ bờ, vang lên ầm ầm, nơi đầu đường rẽ này lập tức chìm vào trong một tràng tiếng gào khóc thảm thiết.Một tên khô lâu đuổi gần nhất duỗi cánh tay xương xẩu ra, chộp về phía Thẩm Thạch, cách không quá ba thước.
Thẩm Thạch cắn răng, ra sức chạy hướng lên trên, đồng thời cũng đưa tấm phù lục vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay lên cao. Lá bùa bốc cháy. Sau đó,một bức tường lửa bốc cháy hừng hực xuất hiện trên cao rồi rơi thẳng xuống dưới, cản ngay trước đường đám quỷ vật. Nó lập tức làm dấy lên một trận gào thét điên cuồng của bầy quỷ.
Ngũ Hành thuật pháp Hỏa Chướng Thuật!

back top