Huyệt động này không thể khổng lồ như Trấn Hồn Uyên ở Cao Lăng Sơn, dưới ánh lửa bập bùng, Thẩm Thạch nhận thấy nó chỉ cao chừng mấy trượng, vách đá cũng không kiên cố lắm, thậm chí, đất đá một vài nơi còn đang sạt lở.
Bất quá, huyệt động này cũng không phải tự nhiên mà có, có lẽ nó là do con quái vật kia chui ra mà tạo thành, nhìn hình thể của nó thì rất có khả năng, nhưng may mắn thay, con quái vật kia không có hứng thú với Thẩm Thạch và Tiểu Hắc, từ đầu tới cuối nó chỉ đánh vào Trấn Yêu Trụ, tìm cách thoát khốn.
Hiện tại cũng không biết nó đã chạy đi đâu, lúc này, Thẩm Thạch vô cùng lo lắng, hắn đã tìm tòi mọi ngóc ngách trong huyệt động rộng lớn này nhưng vẫn không thấy Chung Thanh Lộ.
Bên kia hang động xuất hiện một đường hầm tối tăm, có lẽ là do con quái vật tạo ra khi trốn chạy, sau một phút trầm ngâm, Thẩm Thạch quyết định đi vào đó tìm kiếm.
Trong bóng đêm đen kịt, một đốm lửa bùng cháy xua tan bóng tối, Thẩm Thạch luôn có cảm giác bị nhòm ngó, Tiểu Hắc vẫn luôn yên tĩnh chạy theo hắn, hai mắt nó chăm chăm nhìn về phía trước, lâu lâu còn hít hít ngửi ngửi lộ vẻ cảnh giác.
Mặt đất vô cùng gồ ghề, khắp nơi đều là đá lớn, đá nhỏ làm cho bọn họ leo trèo rất khó khăn, nếu không phải do không rõ địa thế nơi đây thì hắn đã lấy Khuynh Tuyết Kiếm ra phi hành.
Bất quá, dù khó khăn tới đâu thì hắn cũng phải đi, nửa canh giờ sau, dưới ánh sáng từ đốm lửa, hắn nhận thấy huyệt động đang dần bằng phẳng hơn.
Thì ra mặt đất bằng phẳng là do sự xuất hiện của một khối đá lớn, Thẩm Thạch dừng lại, hắn không vui vẻ gì mà chỉ tăng thêm vài phần cảnh giác.
Vết tích kiến trúc xuất hiện dưới lòng đất chỉ có thể là Yêu tộc địa cung trong truyền thuyết, thế nhưng, Yêu tộc địa cung được xây ở một nơi vô cùng hung hiểm, ngay cả thế lực khổng lồ như Thần Tiên Hội cũng phải vất vả nhiều năm mới mở ra được một góc mê cung, đó là chưa kể những Yêu thú, Quỷ vật ẩn giấu bên trong địa cung.
Việc làm sáng suốt nhất là phải quay đầu trở lại ngay lập tức, tuy đoạn đường từ nãy đến giờ tối thui nhưng lại không có nguy hiểm gì, chỉ cần trở về chỗ cũ rồi dùng Khuynh Tuyết Kiếm bay ra ngoài, đây là lối thoát tốt nhất.
Chỉ là, đến giờ vẫn không thấy Chung Thanh Lộ.
Nàng đã đi đâu? Trong nơi tối tăm này đã có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thạch đứng tại chỗ trầm tư, hắn không biết nên đi hay ở. Theo lý thuyết, nếu Chung Thanh Lộ hôn mê bất tỉnh thì không thể rơi xa như vậy được, còn nếu nàng tỉnh tảo thì tại sao lại biến mất.
Đối với việc này, Thẩm Thạch nghĩ mãi không ra, hắn chỉ có thể giải thích một cách miễn cưỡng đó chính là do con quái vật mang Chung Thanh Lộ đi, nhưng mà, dù hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu được tại sao nó lại mang nàng đi.
Thẩm Thạch cắn chặt răng lộ vẻ do dự, nếu hắn quay đầu lại thì lương tâm hắn sẽ cắn rứt không yên, hơn nữa, nếu mình và Chung Thanh Lộ mất tích quá lâu, sư phụ và Vân Nghê sư thúc sẽ nhanh chóng phát hiện.
Thẩm Thạch bình tĩnh lại, thở nhẹ một hơi rồi nâng quả cầu lửa lên đi tiếp.
Đường đi bây giờ đã bằng phẳng dễ đi hơn nhiều, nhờ đó tốc độ được cải thiện đáng kể. Thẩm Thạch nhanh chóng nhận ra con đường này có dấu hiệu tác động của bàn tay con người. Mặc dù khắp nơi là đá vụn, bùn đất nhưng chắc chắn là đã được đã được tu sửa qua và hành lang này đã lâu không được dùng tới.
Càng tiến về phía trước, hành lang càng u ám, tĩnh mịch, bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn hiện ra trước mắt Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, lập tức ngừng ngay lại, bóng đen vẫn đứng đó không có phản ứng gì. Mới nhìn chẳng qua bóng dáng lay động là do ánh lửa mà thôi, còn bản thể vốn dĩ vẫn đứng yên như thế. Thẩm Thạch quan sát kĩ liền phát hiện đó là một tấm bia đá cao hơn một trượng, hắn nhẹ nhàng, cẩn thận đi tới.
Đến gần hơn nhờ vào ánh lửa chiếu rọi, Thẩm Thạch phát hiện toàn thân bia đá có màu xám, cứng rắn vô cùng, không có hoa văn trang trí, nhìn vào chẳng khác gì một khối đá mới được cắt ra rồi đem cắm xuống đất, ngoài ra chẳng còn gì trên khối đá hoàn toàn trống rỗng.
Hắn nhíu mày đánh giá lại vô tự bia này ( khối đá không chữ), nhưng nhìn mãi cũng chẳng tìm ra điểm gì kì lạ, sau đó khẽ lắc đầu, nghĩ thầm, Yêu Tộc địa cung nhiều điều thần bí, xuất hiện tấm bia này ở đây chắc cũng không có gì lạ. Hắn cũng không quản nhiều, bỏ qua vô tự bia trực tiếp tiến về phía trước.
Nhưng khi vừa đi ngang qua bên cạnh tấm bia, khoé mắt hắn đảo qua mặt sau, lập tức dừng bước quan sát kĩ một chút. Một lát sau Thẩm Thạch nhìn thấy rõ ràng một hàng chữ đường đường chính chính trên bia đá, một câu không đầu không đuôi:
Nơi đây cách Kim Cương Thạch tám trăm trượng.
Kim Cương Thạch
“Kim Cương Thạch là cái gì, chẳng lẽ là Linh tài một trong các loại kỳ thạch”Thẩm Thạch ngây người một chút, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, bắt đầu nhớ lại tất cả những thứ mình biết, nhưng cũng rất nhanh hắn phát hiện, ít nhất trong hàng đống linh tài mình biết, không hề có cái nào gọi là Kim Cương Thạch cả. Nếu Kim Cương Thạch không phải là đá vậy nó sẽ là dạng gì đây
Tấm bia đá này nhất định do người xưa dựng lên, nhưng quái lạ là tại sao lại đặt sâu trong lòng đất, nhất định là không muốn người khác biết ý nghĩa của nó.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào văn tự đó, vắt óc suy nghĩ, mà cis nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xem cái gì có quan hệ với Kim Cương Thạch. Đột nhiên hắn nhớ tới trước kia từng nghe nói ở Trấn Long Điện có một đồ vật truyền thừa của Phật giáo gọi là Kim Cương xá lợi nhưng hiển nhiên hoàn toàn bất đồng với Kim Cương Thạch.
Đây rốt cuộc là cái gì, suy nghĩ trăm đường Thẩm Thạch vẫn không thể hiểu nổi, nhưng tốn thời gian cho tấm bia này quả là một cử chỉ không sáng suốt, suy tư thật lâu nhưng không tìm ra đáp án, do dự một chút, cuối cùng cũng xoay người đi về phía trước.
Sau lưng hắn tấm bia đá biến mất như một bóng ma, phảng phất như chưa hề tồn tại ở chốn này, giống như sự cô độc trầm mặc chốn giấu sâu trong lòng đất.
Bốn bề tối đen, càng làm nơi đây thâm sâu hơn vài phần.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân thỉnh thoảng vọng lại, Thẩm Thạch phát hiện hắn có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim của mình.
Đó là một loại cảm giác xấu, làm cho Thẩm Thạch thoáng hoảng hốt, may mắn là Tiểu Hắc bên cạnh đột nhiên mở miệng kêu hừ hừ Có được âm thanh của Tiểu Hắc bên cạnh làm tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều. Thẩm Thạch vốn dĩ tâm trạng có chút không ổn đã rất nhanh bình tĩnh lại. Thoáng nhìn qua Tiểu Hắc ánh mắt lộ ra một tia vui mừng. Không bao lâu sau, hắn và Tiểu Hắc cơ hồ cùng dừng bước lại
Bởi vì trước mặt họ xuất hiện một lối rẽ.
Bên phải là một lối đi đen ngòm, bên trái cũng chẳng khá hơn gì. Xem xét cẩn thận Thẩm Thạch phát hiện ở sâu bên trong có một tia sáng yếu ớt loé lên
Trừ cái đó ra, tất cả đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh lửa chiếu lên một người một heo.
Hai thông đạo, cuối cùng nên chon cái nào đây
Kim Cương Thạch trên bia đá, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
=================
Quay đầu ngự kiếm trong lòng định
Lộ Nhi tung tích tính sao đây
Bia kia sao đặt nơi này
Khối Kim Cương Thạch nằm ngay bảo tàng
Bất quá, huyệt động này cũng không phải tự nhiên mà có, có lẽ nó là do con quái vật kia chui ra mà tạo thành, nhìn hình thể của nó thì rất có khả năng, nhưng may mắn thay, con quái vật kia không có hứng thú với Thẩm Thạch và Tiểu Hắc, từ đầu tới cuối nó chỉ đánh vào Trấn Yêu Trụ, tìm cách thoát khốn.
Hiện tại cũng không biết nó đã chạy đi đâu, lúc này, Thẩm Thạch vô cùng lo lắng, hắn đã tìm tòi mọi ngóc ngách trong huyệt động rộng lớn này nhưng vẫn không thấy Chung Thanh Lộ.
Bên kia hang động xuất hiện một đường hầm tối tăm, có lẽ là do con quái vật tạo ra khi trốn chạy, sau một phút trầm ngâm, Thẩm Thạch quyết định đi vào đó tìm kiếm.
Trong bóng đêm đen kịt, một đốm lửa bùng cháy xua tan bóng tối, Thẩm Thạch luôn có cảm giác bị nhòm ngó, Tiểu Hắc vẫn luôn yên tĩnh chạy theo hắn, hai mắt nó chăm chăm nhìn về phía trước, lâu lâu còn hít hít ngửi ngửi lộ vẻ cảnh giác.
Mặt đất vô cùng gồ ghề, khắp nơi đều là đá lớn, đá nhỏ làm cho bọn họ leo trèo rất khó khăn, nếu không phải do không rõ địa thế nơi đây thì hắn đã lấy Khuynh Tuyết Kiếm ra phi hành.
Bất quá, dù khó khăn tới đâu thì hắn cũng phải đi, nửa canh giờ sau, dưới ánh sáng từ đốm lửa, hắn nhận thấy huyệt động đang dần bằng phẳng hơn.
Thì ra mặt đất bằng phẳng là do sự xuất hiện của một khối đá lớn, Thẩm Thạch dừng lại, hắn không vui vẻ gì mà chỉ tăng thêm vài phần cảnh giác.
Vết tích kiến trúc xuất hiện dưới lòng đất chỉ có thể là Yêu tộc địa cung trong truyền thuyết, thế nhưng, Yêu tộc địa cung được xây ở một nơi vô cùng hung hiểm, ngay cả thế lực khổng lồ như Thần Tiên Hội cũng phải vất vả nhiều năm mới mở ra được một góc mê cung, đó là chưa kể những Yêu thú, Quỷ vật ẩn giấu bên trong địa cung.
Việc làm sáng suốt nhất là phải quay đầu trở lại ngay lập tức, tuy đoạn đường từ nãy đến giờ tối thui nhưng lại không có nguy hiểm gì, chỉ cần trở về chỗ cũ rồi dùng Khuynh Tuyết Kiếm bay ra ngoài, đây là lối thoát tốt nhất.
Chỉ là, đến giờ vẫn không thấy Chung Thanh Lộ.
Nàng đã đi đâu? Trong nơi tối tăm này đã có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thạch đứng tại chỗ trầm tư, hắn không biết nên đi hay ở. Theo lý thuyết, nếu Chung Thanh Lộ hôn mê bất tỉnh thì không thể rơi xa như vậy được, còn nếu nàng tỉnh tảo thì tại sao lại biến mất.
Đối với việc này, Thẩm Thạch nghĩ mãi không ra, hắn chỉ có thể giải thích một cách miễn cưỡng đó chính là do con quái vật mang Chung Thanh Lộ đi, nhưng mà, dù hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu được tại sao nó lại mang nàng đi.
Thẩm Thạch cắn chặt răng lộ vẻ do dự, nếu hắn quay đầu lại thì lương tâm hắn sẽ cắn rứt không yên, hơn nữa, nếu mình và Chung Thanh Lộ mất tích quá lâu, sư phụ và Vân Nghê sư thúc sẽ nhanh chóng phát hiện.
Thẩm Thạch bình tĩnh lại, thở nhẹ một hơi rồi nâng quả cầu lửa lên đi tiếp.
Đường đi bây giờ đã bằng phẳng dễ đi hơn nhiều, nhờ đó tốc độ được cải thiện đáng kể. Thẩm Thạch nhanh chóng nhận ra con đường này có dấu hiệu tác động của bàn tay con người. Mặc dù khắp nơi là đá vụn, bùn đất nhưng chắc chắn là đã được đã được tu sửa qua và hành lang này đã lâu không được dùng tới.
Càng tiến về phía trước, hành lang càng u ám, tĩnh mịch, bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn hiện ra trước mắt Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, lập tức ngừng ngay lại, bóng đen vẫn đứng đó không có phản ứng gì. Mới nhìn chẳng qua bóng dáng lay động là do ánh lửa mà thôi, còn bản thể vốn dĩ vẫn đứng yên như thế. Thẩm Thạch quan sát kĩ liền phát hiện đó là một tấm bia đá cao hơn một trượng, hắn nhẹ nhàng, cẩn thận đi tới.
Đến gần hơn nhờ vào ánh lửa chiếu rọi, Thẩm Thạch phát hiện toàn thân bia đá có màu xám, cứng rắn vô cùng, không có hoa văn trang trí, nhìn vào chẳng khác gì một khối đá mới được cắt ra rồi đem cắm xuống đất, ngoài ra chẳng còn gì trên khối đá hoàn toàn trống rỗng.
Hắn nhíu mày đánh giá lại vô tự bia này ( khối đá không chữ), nhưng nhìn mãi cũng chẳng tìm ra điểm gì kì lạ, sau đó khẽ lắc đầu, nghĩ thầm, Yêu Tộc địa cung nhiều điều thần bí, xuất hiện tấm bia này ở đây chắc cũng không có gì lạ. Hắn cũng không quản nhiều, bỏ qua vô tự bia trực tiếp tiến về phía trước.
Nhưng khi vừa đi ngang qua bên cạnh tấm bia, khoé mắt hắn đảo qua mặt sau, lập tức dừng bước quan sát kĩ một chút. Một lát sau Thẩm Thạch nhìn thấy rõ ràng một hàng chữ đường đường chính chính trên bia đá, một câu không đầu không đuôi:
Nơi đây cách Kim Cương Thạch tám trăm trượng.
Kim Cương Thạch
“Kim Cương Thạch là cái gì, chẳng lẽ là Linh tài một trong các loại kỳ thạch”Thẩm Thạch ngây người một chút, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, bắt đầu nhớ lại tất cả những thứ mình biết, nhưng cũng rất nhanh hắn phát hiện, ít nhất trong hàng đống linh tài mình biết, không hề có cái nào gọi là Kim Cương Thạch cả. Nếu Kim Cương Thạch không phải là đá vậy nó sẽ là dạng gì đây
Tấm bia đá này nhất định do người xưa dựng lên, nhưng quái lạ là tại sao lại đặt sâu trong lòng đất, nhất định là không muốn người khác biết ý nghĩa của nó.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào văn tự đó, vắt óc suy nghĩ, mà cis nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xem cái gì có quan hệ với Kim Cương Thạch. Đột nhiên hắn nhớ tới trước kia từng nghe nói ở Trấn Long Điện có một đồ vật truyền thừa của Phật giáo gọi là Kim Cương xá lợi nhưng hiển nhiên hoàn toàn bất đồng với Kim Cương Thạch.
Đây rốt cuộc là cái gì, suy nghĩ trăm đường Thẩm Thạch vẫn không thể hiểu nổi, nhưng tốn thời gian cho tấm bia này quả là một cử chỉ không sáng suốt, suy tư thật lâu nhưng không tìm ra đáp án, do dự một chút, cuối cùng cũng xoay người đi về phía trước.
Sau lưng hắn tấm bia đá biến mất như một bóng ma, phảng phất như chưa hề tồn tại ở chốn này, giống như sự cô độc trầm mặc chốn giấu sâu trong lòng đất.
Bốn bề tối đen, càng làm nơi đây thâm sâu hơn vài phần.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân thỉnh thoảng vọng lại, Thẩm Thạch phát hiện hắn có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim của mình.
Đó là một loại cảm giác xấu, làm cho Thẩm Thạch thoáng hoảng hốt, may mắn là Tiểu Hắc bên cạnh đột nhiên mở miệng kêu hừ hừ Có được âm thanh của Tiểu Hắc bên cạnh làm tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều. Thẩm Thạch vốn dĩ tâm trạng có chút không ổn đã rất nhanh bình tĩnh lại. Thoáng nhìn qua Tiểu Hắc ánh mắt lộ ra một tia vui mừng. Không bao lâu sau, hắn và Tiểu Hắc cơ hồ cùng dừng bước lại
Bởi vì trước mặt họ xuất hiện một lối rẽ.
Bên phải là một lối đi đen ngòm, bên trái cũng chẳng khá hơn gì. Xem xét cẩn thận Thẩm Thạch phát hiện ở sâu bên trong có một tia sáng yếu ớt loé lên
Trừ cái đó ra, tất cả đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh lửa chiếu lên một người một heo.
Hai thông đạo, cuối cùng nên chon cái nào đây
Kim Cương Thạch trên bia đá, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
=================
Quay đầu ngự kiếm trong lòng định
Lộ Nhi tung tích tính sao đây
Bia kia sao đặt nơi này
Khối Kim Cương Thạch nằm ngay bảo tàng