Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 128: Âm minh tháp (4)

Trong bóng tối, một cái bóng khổng lồ bỗng nhiên nhúc nhích, tuy rằng mới nhìn chuyển động đó không có gì to tát, nhưng nó lại gây ra tiếng vang giống như sấm rền,làm cho người khác líu lưỡi.
Bóng đen khổng lồ của con quái vật đó được Cẩu Đầu Nhân gọi là Toản Địa lão cũng không có hồi đáp gì, Cẩu Đầu Nhân vẫn vỗ cánh bay lượn trên không trung, trên mặt nó được lân quang chiếu sang hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, nói: "Đừng tưởng rằng thân thể ngươi to lớn là ta không dám đánh ngươi. Chúng ta cãi nhau đã nhiều năm như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ sợ... Ồ?"
Mới nói được phân nửa, Cẩu Đầu Nhân bỗng nhiên sắc mặt nó trở nên nghiêm túc, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhìn vào thân thể to lớn kia, nói: "Chuyện gì đã xảy ra, ngươi... Từ lúc nào lại bị thương như vậy?"Bóng đen to lớn như ngọn núi nhỏ kia lại trở mình kèm theo đó là tiếng động ầm ầm vang lên, Cẩu Đầu Nhân thoạt nhìn với thần sắc có vài phần nghi hoặc, vỗ vỗ cánh, chậm rãi hướng về phía bóng tối của Toản Địa lão bay qua.
Trong bóng tối, Toản Địa lão bỗng nhiên phát ra một tiếng rống so với trước lớn hơn nhiều, thân thể Cẩu Đầu Nhân trì trệ, liền ngừng lại ở giữa không trung, sau đó nó hừ một tiếng, tức giận nói: "Tốt rồi tốt rồi, ta biết, ta đã làm phiền ngươi. Rút cuộc là cái gì?"
Bóng đen khổng lồ vẫn như cũ trầm mặc, kèm theo đó là một hồi âm thanh rền vang, không khí trong bóng đêm giống như có gợn sóng , sau đó,dưới thân thể của bóng đen lộ ra một điểm khác thường.
Cẩu Đầu Nhân thực lực rất mạnh, ánh mắt cũng tinh tường nhạy bén, tự nhiên liền phát hiện ở bên dưới Toản Địa lão lúc này có một vật lạ, vội vàng tập trung tư tưởng nhìn kĩ lại, sau khi nhìn qua nó liền ngẩn ngơ một hồi, không nhịn được ngạc nhiên nói: "Ngươi... Ngươi làm ra vẻ nghiêm trọng, rốt cuộc là đem một nữ tử Nhân tộc về đây sao?
Vài điểm lân quang yếu ớt lập lòe, chiếu vào dưới thân của Toản Địa lão, chỉ thấy trên mặt đất giờ phút này có một nữ tử đang nằm, toàn thân không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đang hôn mê bất tỉnh, mà nhìn kỹ dung mạo, đúng là Chung Thanh Lộ mà Thẩm Thạch đang khổ cực tìm kiếm.
Cẩu Đầu Nhân thập phần nghi hoặc, hơn nữa nó đối với Chung Thanh Lộ cũng không giống như những quỷ vật cấp thấp nhìn thấy sinh linh huyết nhục liền có biểu hiện tham lam khát máu. Giờ phút này, nó chỉ chú ý toàn thân Toản Địa lão, nhìn vào nơi tối tăm có bóng dáng to lớn đang nằm, Cẩu Đầu Nhân nhíu mày nói: "Này, Toản Địa lão, ngươi cuối cùng bị làm sao vậy?"
"Rống..." Tiếng gầm vang lên một hồi, tiếng thở hổn hển từ trong bóng tối phát ra, nghe tựa hồ có chút tức giận, Cẩu Đầu Nhân nghe xong, liền lắc lắc đầu nói: "Một trăm năm trước, người bị người kia đánh cho đầu óc có vấn đề rồi a? Nhưng tên quỷ vật cấp thấp thèm khát sinh linh huyết nhục còn chúng ta thì đâu có như chúng, hơn nữa, quanh năm suốt tháng ngươi ở Thanh Long sơn mạch tìm giết không biết bao nhiêu những tên tu sĩ, như vậy mà còn chưa đủ sao?Nói đến đây, Cẩu Đầu Nhân bỗng nhiên dừng lại, ở giữa không trung cái mũi của nó co rúm, hít hít hai cái, ngay sau đó trên mặt nó xẹt qua một tia khó có thể hình dung, thân thể liền chấn động, nói: "Không đúng, đây là... mùi gì?"
Thân thể của nó chậm rãi hạ xuống, trên mặt biểu lộ ra sự kinh ngạc cùng kích động, mà cùng lúc đó, bóng đen khổng lồ kia lại đột nhiên trầm mặc, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Không lâu sau, Cẩu Đầu Nhân hạ người xuống mặt đất, chậm rãi đi về phía Chung Thanh Lộ, đồng thời cái mũi không ngừng co rúm theo, nó đi đến chỗ cách Chung Thanh Lộ khoảng bốn, năm xích, nó rút cuộc đã xác định được cái gì đó, trên mặt nó hiện lên thần sắc khó tin, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Toản Địa Lão to như một ngọn núi nhỏ, kêu lên một tiếng lớn:"Già La Diệp, đây là hương vị Già La Diệp, đúng không?"
"Nữ nhân này trên người có mùi của Già La Diệp!" Cẩu Đầu Nhân thần sắc kích động nhìn sang, giống như là gầm rú. Ở phía trước hắn, Toản Địa lão vẫn trầm mặc như cũ, vẫn không nhúc nhích, lặng yên ẩn núp trong bóng tối.
※※※
Cung điện khổng lồ dưới mặt đất của Yêu Tộc từ đâu lúc bắt đầu xây dựng cho đến khi hoàn tất, hoàn toàn không có chứng cứ gì về thời gian, cũng không ai biết rõ . Hôm nay vào thời đại mà Nhân tộc hưng thịnh còn Yêu tộc tan tác, cung điện thần bí dưới mặt đất bắt đầu trở thành nơi tử khí trùng trùng, khắp nơi là quái vật nguy hiểm, là nơi hung hiểm tử địa.
Mặc dù là hung hiểm, nhưng kỳ thật cái cung điện ở sâu dưới lòng đất này của Yêu tộc cũng không phải hoàn toàn là một mảnh tĩnh mịch, ở đây chẳng những có các loại quỷ vật tồn tại, rồi cũng có sinh linh cùng với Yêu thú, thậm chí bởi vì bị phong cấm thời gian quá dài cộng thêm một vài dị biến, bên trong cung điện bên dưới mặt đất cũng sinh sôi ra đủ loại thứ kỳ kỳ quái quái, ẩn chứa đằng sau màn đêm kia là một thế giới nhỏ kì dị , thậm chí miễn cưỡng cũng có thể nói là sinh cơ dào dạt.
Đấy là một mặt khuất của nó mà khó ai nhìn thấy.
Tại Hồng Mông chư giới thật ra những nơi kì lạ cũng không có thiếu, ví như một vài nơi xa xôi lãnh thổ có địa hình, khí hậu cực kì ác liệt, nhìn giống như là một mảnh đất hoang vu khắc nghiệt, nhưng trên thực tế, bất kể là nóng bỏng, chói chang như núi lửa, hay là khô hạn như sa mạc thậm chí các khu vực con người không thể đặt chân tới, những nơi như vậy đều có những sinh vật mạnh mẽ tồn tại bất kể hoàn cảnh ra sao.
Ngoại trừ một chỗ, một nơi ngoại lệ duy nhất trong cả cõi Hồng Mông.Trong Hồng Mông thế giới rộng lớn, chỉ có một khu vực, một nơi chân chính là tử địa. Tại đó, không có bất kỳ sinh linh nào có thể sống sót, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào có thể tồn tại. Nơi đó, hoàn toàn là một mảnh tĩnh mịch, không có một chút gì có thể cho sinh cơ tồn tại.

Không có thần, không có quỷ, cũng không có ai.
Con người chớ gần, quỷ thần lùi bước.
Nơi đây chính là Phi Hồng Giới.Rất nhiều năm về trước, Phi Hồng Giới là một nơi chỗ sản vật phong phú, linh khí dồi dào, cỏ cây tốt tươi, là danh lam thắng cảnh khiến người ta cực kì hâm mộ, cảnh sắc nơi này cũng từng danh chấn một thời ở Hồng Mông thế giới. Chỉ cần nghe tên Phi Hồng là có thể liên tưởng ngay đến một nơi xinh đẹp, phong quang vô hạn.
Có lẽ từ xa xưa, nơi đây đã từng là nơi thích hợp cho việc cư trú của vô sinh linh, trong đó có Nhân Tộc. Năm đó dù là các quý tộc của Thiên Yêu vương đình, cũng có rất nhiều người thích đến Phi Hồng Giới. Tại phồn hoa nhất thời đại, Phi Hồng Giới ngựa- xe như nước, cảnh tượng vô cùng hưng thịnh, khiến người khác hâm mộ không thôi.
Cho đến ngày hôm đó.
Bóng dáng khổng lồ của thần khí, hướng lên thiên không, trước sự chứng kiến của vô số người, cứ như vậy mà nổ tung, thịt nát xương tan, huyết vũ đầy trời. Một luồng khói xám u ám mang theo vô tận âm sát khí âm sát chi lực đã che phủ toàn bộ bầu trời của Phi Hồng giới. Chỉ trong một ngày nó tràn ngập đến từng ngóc ngách, giết chết toàn bộ sinh linh của cả một giới.
Từ đó về sau, bên trong giới này chưa từng có một sinh linh nào xuất hiện lại.
Tất cả đều lạnh căm đứng đó cô tịch, u ám, chỉ có làn sương mù màu xám phiêu động tràn ngập khắp nơi với sự huỷ diệt phô thiên cái địa. Chỉ cần hít một hơi Âm Sát chi khí nơi đây dễ dàng đầu độc chết một Nguyên Đan cảnh tu sĩ. Vào nhiều năm trước đây, có một Nguyên Đan cảnh Đại chân nhân dùng vô thượng thần thông lấy chân khí tạo thành một lồng bảo vệ ngăn cách thân thể của mình với thiên địa nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngoài rìa của Phi Hồng giới, cũng không thể tiến vào giới này
Trên thực tế, đã có tu sĩ Nguyên Đan cảnh tiến vào nơi này, nhưng do Âm sát chi khí ở đây quá mức khủng bố nên cho dù Nguyên Đản cảnh chân nhân cũng không kiên trì được bao lâu, cuối cùng là vẫn lạc trong trong giới này.
Từ đó đến nay, Phi Hồng Giới đã trở thành tử địa, tất cả đều là mảnh u minh tĩnh mịch. Hôm nay, trong bầu không khí u ám của giới này, bỗng nhiên từ trong đoàn sương mù dày đặc ở nơi nào đó trong Phi Hồng giới, một thân ảnh chậm rãi bước ra.
Nàng bình tĩnh bước đi ở bên trong Âm Sát khí, thứ có thể giết người vô hình này, ngẩng đầu nhìn phương xa, lộ ra dung nhan thiên kiều bá mị.
Nàng là Lăng Xuân Nê.
===============
Cẩu đầu cất tiếng hỏi thăm
Mà sao Toản Địa lặng câm trở mình
Ngửi mùi bỗng thấy khó tin
Vì Già La Thảo trên mình Lộ nhi.

back top