Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 142: Sinh tử luân hồi (7)

Một đống lớn các đồ vật được bày biện ra nơi đây, lúc ban đầu thì thái độ giữa Thẩm Thạch và Hoàng Minh hơi có chút căng thẳng sau vài câu nói cùng sự thể hiện thái độ chân thành thì tình hình có vẻ thân thiện thêm chút ít.
Một phần là do Thẩm Thạch rất hiếu kỳ muốn biết thêm về Hoàng Minh nhân vật thần bí từ thời xa xưa này, một phần là do Hoàng Minh chỉ muốn tìm kiếm cái thứ Già La Diệp bí ẩn kia chứ không hề giống như ác ma Quỷ vật mà ăn tươi nuốt sống Chung Thanh Lộ nên thái độ của Thẩm Thạch đối với Hoàng Minh có phần hảo cảm hơn nhiều.
Nhân lúc Hoàng Minh đang ngắm nghía đống đồ vật bày lộn xộn kia thì Thẩm Thạch tiến đến ôm lấy Chung Thanh Lộ, sau đó hắn cẩn thận xem xét tình hình cơ thể của nàng lúc này. Lúc trước hắn thấy được rằng Chung Thanh Lộ không có xây xát gì bên ngoài nhưng cẩn thận thì vẫn hơn hắn muốn xem kỹ hơn tình hình cơ thể của nàng lúc này ra sao, điều gì mà khiến cho nàng hôn mê bất tỉnh lâu đến như vậy. Nhưng mà thân thể yêu kiều của Chung Thanh Lộ vẫn nằm yên trong lòng của hắn cũng không có động tĩnh gì, thỉnh thoảng nơi mí mắt có phần rung rung dường như là nàng vẫn đắm chìm trong mộng cảnh nào đó mà không muốn tỉnh lại.
“Nàng ta không có việc gì.” Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng nói của Hoàng Minh, y đang quay lưng lại phía hai người rồi nói tiếp :” Nàng đã bị “Lão khí” của “ Toản Địa Lão” phong bế ngũ thức, chìm sâu vào trong giấc ngủ thôi đối với cơ thể tu vi đều không bị ảnh hưởng.”
Nghe vậy Thẩm Thạch cũng chỉ biết im lặng, sau đó hắn nhẹ nhàng đặt thân thể của Chung Thanh Lộ xuống rồi đứng lên đi đến bên cạnh của Hoàng Minh, dường như đang muốn nói điều gì đó nhưng mà lại do dự không mở lời được.
Hoàng Minh cũng không mở miệng, cái bàn tay xương xẩu bỗng nhiên nhẹ nhàng vung lên, một đống đồ vật chất lộn xộn như ngọn núi nhỏ lúc này như bị làn gió mạnh thổi qua, lập tức hơn chục kiện đồ vật bay toán loạn ra phía ngoài. Nhưng chúng không bay xa mà nhẹ nhàng rơi vào một chỗ trên mặt đất như được cố tình xắp xếp vậy. Cùng lúc đấy thì Hoàng Minh cũng nhẹ nhàng mở miệng :” Ta xem ra là ngươi đang muốn cầu xin ta.”
Thẩm Thạch cúi đầu xuống và nói :” Đúng vậy, kính xin tiền bối khai ân cứu giúp bằng hữu của vãn bối.”
Hoàng Minh lại tùy tiện mà phất tay lên, cũng lại một đống đồ vật lộn xộn trên ngọn núi nhỏ kia nhẹ nhàng bay ra ngoài, khi chúng bay lên không trung thì ánh mắt của Hoàng Minh lại nhanh chóng lướt qua quan sát chúng, cùng lúc đó giọng điệu của y có thêm phần kỳ quái mà nói :” Rất lâu trước kia, khi ta vẫn còn nhỏ tuổi, có rất là nhiều người muốn dồn ta vào chỗ chết, nhưng cho dù lâm vào thảm cảnh như nào chăng nữa ta cũng không hề hé một lời cầu xin nào cả.”
Thẩm Thạch cũng yên lặng một hồi lâu rồi nói tiếp :” Nếu như vì người rất quan trọng đối với mình thì việc cầu xin không phải là việc quá khó.”
Hoàng Minh có chút kinh ngạc xoay người lại mà nhìn Thẩm Thạch một lúc rồi nói :” Ah, ra vậy, thì ra nàng ta là người rất quan trọng đối với ngươi?”
Thẩm Thạch cũng chỉ biết nói nhỏ :” Nàng chính là bằng hữu của ta.”
Hoàng Minh thoáng cười một cái tếu táo nói :” Chỉ đơn thuần là bằng hữu thôi sao?”
Thẩm Thạch có chút bối rối mà trả lời nhẹ rằng :” Đúng vậy.”
Hoàng Minh lại tiếp tục vung tay lên, vẫn Rầm rầm ào ào một tiếng, lại vẫn là những đống đồ vật lộn xộn được bay ra bên ngoài, sau đó y thản nhiên nói :” Chờ ta một lát, để xem tâm trạng của ta có tốt không đã.”
Thẩm Thạch cũng biết ý và không nói gì thêm, liền nhẹ nhàng yên lặng đứng ở một bên mà quan sát, Hoàng Minh dường như cũng chả thèm quan tâm lắm đến mối quan hệ của Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ, ánh mắt của y vẫn đặt ở núi đồ vật được xếp bừa bãi phía kia.
Theo từng nhịp cánh tay của y vung ra là từng đống đồ vật lộn xộn ở phía trên sẽ được bay ra ngoài, chúng trong quá trình từ trên không rơi xuống đất thì lại được ánh mắt của Hoàng Minh để ý tìm tòi một lần.
Ban đầu đống đồ vật được chất như một ngọn núi nhỏ sau vài vòng hất tay của Hoàng Minh thì dần dần được rút nhỏ lại, mà bên kia từng đống từ đống đồ vật bay đến lại bắt đầu chất cao lên. Trong quá trình này Hoàng Minh vẫn bảo trì thái độ trầm mặc, mà Thẩm Thạch cũng ngoan ngoãn mà quan sát ở cạnh bên. Khi mắt nhìn từng kiện từng kiện đồ vật được nhấc lên rồi lại rơi xuống chẳng biết tại sao mà trong lòng Thẩm Thạch thấy như là mình đang đứng nhìn trộm những bí mật của Chung Thanh Lộ vậy, những đồ vậy này tuy nhiều nhưng từng cái một đều là do bàn tay của nàng chọn lựa, nó bao gồm cả những đồ vật cá nhân hàng ngày của nàng nữa.
Nhưng mà cũng không ít những đồ vật mà hắn thấy lạ lẫm, mà Thẩm Thạch nghĩ lại thì cảm thấy điều đó cũng phải thôi, khoảng cách giữa mình và Chung Thanh Lộ dường như ngày càng xa, bỗng nhiên trong lòng hắn có chút hụt hẫng bồi hồi nhớ lại cái năm đó lúc còn ở trên Thanh Ngư Đảo kia… Đang lúc bâng khuâng nhớ lại kỷ niệm thì hắn nghe thấy một tiếng động nhỏ truyền đến từ phía dưới chân. Thẩm Thạch cúi đầu xuống mà quan sát thì ra là do chiếc bình ngọc nhỏ màu trắng phát ra, nó đang được chuyển qua giữa những đống đồ lộn xộn thì rơi lại bên này,sau khi rơi trên mặt đất thì chiếc bình ngọc đó lăn qua lăn lại một vòng và nhanh chóng dừng lại cách chân của hắn không xa.
Thẩm Thạch thấy vậy liền đi đến, rồi tiện tay nhặt chiếc bình ngọc lên mà quan sát, bên ngoài của nó là một lớp ngọc mượt mà và bóng loáng, thỉnh thoảng ánh lên một chút xanh nhẹ nhàng và ôn nhu óng ánh, nó cũng giống như các loại bình hay để chứa Linh Đan khác cái khác là dường như nó thường xuyên được chủ nhân cầm trên tay vuốt ve nâng niu như là bảo vật vậy.

Điều đó càng kích thích sự hiếu kỳ của Thẩm Thạch, hắn đương nhiên biết rõ Chung Thanh Lộ chính là đệ tự của Đan Đường, lại là ái đồ của Vân Nghê trưởng lão chấp chưởng Đan Đường nữa chứ, có một đường luyện đan đang được trải thảm trước mắt như vậy thì vật mà nàng thường xuyên vuốt ve nâng niu như là bảo vật như thế chắc hẳn không nói cũng biết nó chính là một loại đan dược trân quý đến nhường nào?
Cầm bình ngọc trên tay mà hắn hơi do dự, cái chính là Thẩm Thạch không thể đè nén được sự hiếu kỳ của mình mà mở ngay nắp bình mà quan sát một phen. Nhưng mà vừa mới mở ra xem thì hắn lại cảm thấy rất kinh ngạc, bình ngọc này là vật được Chung Thanh Lộ thường xuyên nâng niu vuốt ve bên trong đúng là chứa một ít đan dược, quan sát một hồi thì có tầm mười mai đan.
Nhưng với nhãn lực của Thẩm Thạch thì lập tức nhìn ra ngay trong bình ngọc này không phải là Cực phẩm Linh Đan mà hắn suy đoán ban đầu, thậm chí cũng không phải là những linh đan liệu dược chỉ giành riêng cho tu vi Ngưng Nguyên Cảnh phục dụng. Mà trong cái bình ngọc này, cái mà nó cất chứa lại là một loại đan dược bình thường rất thông dụng, đối với Ngưng Nguyên Cảnh mà nói thì dùng nó chả có tác dụng gì, đây là một loại đan dược sơ giai có tên Bồi Nguyên Đan chỉ dùng cho tu sĩ cấp thấp nhất là Luyện Khí Cảnh phục dụng.
Điều này khiến cho Thẩm Thạch vô cùng ngạc nhiên, cho dù là trong bình ngọc này có chứa Lục Phẩm Linh Đan có giá trị to lớn cũng không làm hắn bất ngờ đến như vậy, dù sao sư phụ của Chung Thanh Lộ là đệ nhất Luyện Đan Sư Vân Nghê trưởng lão mà, nếu mà đưa cho nàng một chút những Linh Đan trân quý thì cũng không có gì là lạ cả. Đúng là không thể lý giải nổi cũng không thể tưởng tượng nổi là vì lý do gì mà Chung Thanh Lộ lại quý trọng cái loại đan dược dưới mức bình thường như Bồi Nguyên Đan cơ chứ?
Coi như là đạo hạnh của hắn bây giờ muốn luyện bao nhiêu loại đan dược này cũng được cơ mà.
Một loại đan được thấp cấp như vậy đúng là không có lý do gì để Chung Thanh Lộ mất công luyện chế, bây giờ mà nàng luyện chế thì phải là những loại đan dược cao cấp hơn nhiều so với Bồi Nguyên Đan này, bỗng nhiên hắn lại nghĩ lại năm đó khi còn ở trên Thanh Ngư Đảo, khi mọi người ai ai cũng chỉ là là đệ tử Luyện Khí Cảnh, mà lúc đó Chung Thanh Lộ mới bắt đầu chập chững đi trên con đường đan đạo, chả nhẽ Bồi Nguyên Đan này chính là lúc đó nàng luyện ra?
Thẩm Thạch lắc lắc cái đầu, hắn liền đậy nắp bình ngọc lại, và cũng định ném nó vào cái đống đồ vật lộn xộn bên kia, nhưng lại nghĩ đến Chung Thanh Lộ rất là quý trọng chiếc bình ngọc này, nó không chừng là vật không thể thiếu đối với nàng, nghĩ như vậy điều tốt nhất đó là Thẩm Thạch mang cất nó vào bên trong Như Ý Đại của mình.
=================
Nhờ cứu người Thạch chẳng phân vân
Trong núi vật bình ngọc đến chân
Vỏ bóng mượt rõ nàng trân quý
Sơ giai đan nào phải thứ cần.
=================
Bình xưa khơi dậy kỷ niệm
Chốn Thanh Ngư đó một niềm nhớ mong,
Nàng thì ngày đợi đêm trông,
Chàng thì hờ hững viển vông xứ người.

back top