Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 167: Cố kị

Ra khỏi Yêu Hoàng Điện trước mắt hiện ra một bình đài rộng rãi, nhìn ra xa hơn là mê cung thông đạo rất quen mắt khiến người ta sinh ra sự sợ hãi, vô số thông đạo giăng ra giống như há một cái miệng to lạnh băng tuỳ thời đem người đi vào thôn phệ ngay lập tức. Mà những mê cung kia thoạt nhìn thì thập phần yên tĩnh nhưng sâu bên trong có còn yên tĩnh hay không, cái mà Thẩm Thạch nghĩ tới trước tiên đó chính là những quỷ vật cường hãn.
Cảm giác bị vô số quỷ vật vây quanh không phải là thứ tốt đẹp gì để trải qua, Thẩm Thạch cũng không muốn đặt mình vào tình cảnh đó một lần nữa, mà nghĩ đến vật mà Hoàng Minh giao cho khi sắp đi giống như là an bài cho chuyện này. Thẩm Thạch vô thức xoa xoa mảnh xương trong tay. Bất quá nghĩ đên một Toản Địa Lão thân hình khổng lồ cũng khiến da đầu hắn có chút tê dại.
“Hừ hừ hừ hừ…” Bỗng nhiên một hồi tiếng rít trầm thấp từ bên cạnh truyền tới, lập tức một đạo hắc ảnh không biết từ đâu nhảy tới sát chân Thẩm Thạch liền hướng chân hắn mà táp tới. Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ càng hoảng sợ, lui về phía sau một bước, một lát sau cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện là Tiểu Hắc Trư.
Lúc này Thẩm Thạch mới nhớ tới, vừa rồi trong Yêu Hoàng Điện qua một đoạn thời gian dài gia hoả này đột nhiên biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng, cho tới giờ khắc này lại hiện thân, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thạch là vội vàng bế Tiểu Hắc lên cẩn thận xem xét thân thể nó có bị thương không.
Địa cung Yêu Tộc quỷ vật hoành hành, cơ quan cấm chế không biết tên trùng trùng điệp chắc chắn có tồn tại, chỉ sợ nó ăn phải đau khổ, chẳng qua khi Thẩm Thạch nhìn xuống lại phát hiện Tiểu Hắc từ đầu đến chân không có vết thương nào, cho dù là lúc trước mới tiến vào mê cung gặp phải một nhóm lớn quỷ vật cũng không có bị gì, lúc này nhìn lại cũng không sai biệt lắm là mọi chuyện đều tốt cả.
Tên gia hoả này da thịt béo dày đến trình độ này khiên người ta nói không nên lời.
Được rồi, không bị thương tất nhiên khiến người ta cao hứng hơn so với thụ thương, Thẩm Thạch cũng yên lòng, sờ đầu Tiểu Hắc cười, Tiểu Hắc nhìn lại tựa hồ cũng hết sức cao hứng, đi vòng quanh tới lui quanh chân Thẩm Thạch, thỉnh thoảng đầu nó lắc lư vài cái.
Chỉ mới rời khỏi Yêu Hoàng Điện dù vẫn còn trong địa cung của Yêu Tộc nhưng khiến lòng người không tự chủ được cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm tình đang rất tốt của Thẩm Thạch và Tiểu Hắc nên Chung Thanh Lộ cũng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, lúc này nàng đang quay đầu hiếu kì nhìn xung quanh, thời điểm khi nàng rơi vào hố sâu trong lòng đất, có lẽ đã bị Toản Đại Lão theo dõi ngay từ đầu, sớm bị trúng cấm chế của nó mà mất đi ý thức, cho nên đối với tình hình ở đây cũng không có ấn tượng gì. Lúc này đây nhìn tới nhìn lui, nhịn không được xoay đầu lại Thẩm Thạch nói:
“Thạch Đầu nơi đây là Yêu Tộc địa cung trong truyền thuyết sao?”
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói:” Đúng là nơi này, chúng ta bây giờ…hẳn là đang ở bên dưới những Đế cung phế tích cổ xưa trên Thanh Long Sơn và là chỗ sâu nhất trong địa cung.”
Chung Thanh Lộ “À” một tiếng trên mặt lộ vẻ sợ hãi, thán phục, kinh ngạc, lại một lần nữa nhìn xung quanh những kiến trúc khổng lồ trong khoảng không gian không giới hạn, nói: “Vậy ngươi…sau khi đến đây có tìm được bảo bối gì không?”
Bên trong Yêu Tộc địa cung sâu dưới lòng đất giấu kín vô số trân bảo giá trị liên thành từ thời Thiên Yêu Vương Đình đó là truyền thuyết đã lưu truyền vạn năm trong nhân tộc, sớm đã đi vào tâm trí mọi người, bao năm qua có không biết bao nhiêu tu sĩ ôm ấp giấc mộng đối với bảo tàng, khát vòng cùng tham lam khiến người trước ngã xuống người sau tiến lên mà lẻn vào cái nơi mê cung hắc ám này, cho dù là những tu sĩ tâm trí kiên định, không có ý đồ với bảo tàng cũng biết rõ lời đồn đãi này.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Chung Thanh Lộ là hỏi xem Thẩm Thạch có hay không tìm được bảo tàng.
Thẩm Thạch đương nhiên hiểu rõ tại sao Chung Thanh Lộ lại hỏi như vậy, chẳng qua khi hồi tưởng lại đoạn đường khó khăn đã qua, bao nhiêu lần mạng sống treo trên sợi chỉ, hết lần này đến lần khác chẳng thấy qua bóng dáng bảo tàng mà các loại quỷ vật xấu xi, yêu thú thì lại gặp được không ít…Vận khí thật là khồn tốt a.
Lắc đầu, Thẩm Thạch không muốn dây dưa vấn đề này nữa, hắn đi đến trước người Chung Thanh Lộ trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Ở trong kia thật khó mở lời, thừa dịp ta hiện tại ta và ngươi đi chung ta sẽ kể một chút. Như ý đại của ngươi có một loại bảo vật là Già La Diệp, là thứ khiến ngươi bị bắt tới đây, hiện tại vật kia đã bị lấy đi…”
“Già La Diệp đó là cái gì?” Chung Thanh Lộ ngơ ngác một chút hỏi ngược lại.
Thẩm Thạch cũng ngẩn ngơ, nói: “Cái gì ngươi cũng không biết Già La Diệp?”
Chung Thanh Lộ lắc đầu, nói: “Danh tự này là lần đầu tiên ta nghe thấy.”
Thẩm Thạch nhíu mày, một lát sau như nhớ ra cái gì đó, liền có phản ứng, vội vàng mô tả cho Chung Thanh Lộ bề ngoài của cái hộp đó, kể cả tấm phù lục cổ xưa dùng để phong ấn nó. Chung Thanh Lộ tập trung tư tưởng một hồi, lúc này mới nhớ ra, nói: “A, ngươi nói là kiện đồ vật kia.”
Tiếp theo, Chung Thanh Lộ liền kể lại một cách sơ lược một chút tình huống đã xảy ra, lúc đầu nàng không biết tên Già La Diệp này, chẳng qua lúc trước có thám hiểm trong Vấn Thiên Bí Cảnh, Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc kể cả Tôn Hằng cùng rất nhiều người bị truyền tống đến những nơi bất đồng, nhưng nàng thì ngược lại, tình huông của nàng so với những người đã từng tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh cũng không khác biệt lắm, được tiến vào một trong những thế giới kì dị, từ đầu đến cuối nàng không gặp bất kì người nào, chỉ dựa vào năng lực, ý chí của mình để vượt qua nguy hiểm.

Mà cái hộp chứa Già La Diệp là từ một động phủ cổ xưa, bên trong đó nàng có một phần cơ duyên đạt được một số kiện bảo vật.
Thậm chí ngay cả nàng cho tới bây giờ cũng không biết thứ đó có hữu dụng hay không, chẳng qua nhìn cái đó có vẻ trân quý nên mới thu lại, hiển nhiên nó là thứ đồ vật bất phàm nên liền mang ra ngoài, nhưng không ngờ tại địa cung Yêu Tộc lại gây ra một hồi phong ba.
Thẩm Thạch yên lặng nghe xong, nội tâm cảm khái, thầm nghĩ nếu cái này là cơ duyên cũng không thể tránh khỏi quá mức trùng hợp đi, nếu nói có người cố tình sắp đặt nhưng lại không nhìn ra manh mối gì, hắn cũng đành lắc đầu bỏ qua chuyện này. Hơn nữa lúc này trong lòng hắn có một sự tình trọng yếu hơn đang muốn nói với Chung Thanh Lộ.
Hắn giơ tay, cảm thụ được khí tức lạnh băng của miếng xương kia, ý hắn muốn bảo Chung Thanh Lộ lại gần, sau đó hắn hít sâu một hơi, sau đó nhỏ giọng nói: “Thanh Lộ, ngươi có thể đáp ứng ta một việc được không?”
Chung Thanh Lộ nhìn hắn một cái, chỉ thấy sắc mặt của Thẩm Thạch nghiêm túc, không khỏi khẩn trương hẳn lên, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, nói: Có chuyện gì vậy Thạch Đầu? Ngươi nói đi.”
Thẩm Thạch nhìn vào đôi mắt thanh tịnh, sáng ngời của nàng, nói: “Nếu như hai người chúng ta thật sự có thể an toàn ra ngoài, chắc chắn sẽ bị trưởng bối truy vấn, đến lúc đó ngươi có thể hay không nói là chúng ta ngẫu nhiên rớt xuống động sâu, rồi đi một vòng trong địa cung cuối cùng may mắn thoát hiểm. Về phần cái này…”Hắn quay đầu nhìn thoáng qua toà cung điện to lớn sau lưng, thở dài nói:
“Về phần Yêu Hoàng Điện đặc biệt có nam nhân mặc hoàng y, ngươi có thể đáp ứng với ta tuyệt đối không được nói với ai khác.”
Chung Thanh Lộ lặng yên nhìn Thẩm Thạch, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nói: “Kể cả sư tôn, trưởng lão của chúng ta?”
Thẩm Thạch do dự một chút, thấp giọng nói: “Đúng, ngay cả trưởng bối cũng không được tiết lộ.”
“Vì cái gì?” Chung Thanh Lộ cũng không có đáp ứng hắn mà trực tiếp hỏi.
===============
Heo nhỏ hớn hở chạy quanh
Thạch xem trên dưới, yên lành không sao
Thanh Lộ lòng thấy nao nao
Chuyện cung Yêu tộc, thể nào nói ra?
===============
Thạch đầu cùng với Lộ nhi
Mới vừa thoát khốn cùng đi về nhà
Sau hồi nói chuyện lân la
Nói câu đáp ứng hoặc là xuống tay.

back top