Đột nhiên trong phòng lâm vào trạng thái trầm mặc, trong ánh mắt mấy người Lăng Tiêu Tông lộ ra vài phần kì dị nhìn về phía Vĩnh Nghiệp, chỉ có Thẩm Thạch thoáng nhíu mày một cái nhưng sau đó liền liếc nhìn Cam Trạch đang ngồi cách đó không xa.
Từ lần gặp mặt đầu tiên tại Kim Hồng Sơn Lăng Tiêu Tông, Thẩm Thạch nhớ vị tăng nhân trẻ tuổi nhưng khiêm tốn của Trấn Long Điện dường như không có thể hiện hành động gì, khoe khoang thì lại càng không phải nói, cho nên dù cho là hắn hay những người khác cũng chỉ xem Vĩnh Nghiệp hòa thượng là một đệ tử bình thường của Trấn Long Điện, tối đa cũng xem như là có thiên phú không tầm thường, lọt vào mắt xanh các trưởng lão Trấn Long Điện, được tài bồi ra một thân tu vi mà thôi, nên căn bản cũng không suy nghĩ nhiều đến thân thế lai lịch của Vĩnh Nghiệp.
Nhưng mà không hiểu vì sao hôm nay Cam Trạch lại cố chấp hỏi những lời này, hơn nữa nhìn biểu hiện của hắn không như những ngày thường, thậm chí khí thế có phần hung dữ bức người. Chuyện này thoạt nhìn quả thật có chút kỳ quái.
Nhưng sau khi Vĩnh Nghiệp trả lời xuất thân tục gia trước đây của mình là họ Cơ, thì Cam Trạch đang nhìn Vĩnh nghiệp vốn như muốn đập vỡ nồi đất hỏi rõ nguồn gốc* lại chỉ trầm mặc, khẽ gật đầu với hắn, rồi như thế im lặng không hỏi thêm.
*đập vỡ nồi đất hỏi rõ nguồn gốc: chắc là thành ngữ gì đó ta cũng không biết J, nhưng đại ý có thể hiểu là dù cho có phải làm mọi việc trở nên tồi tệ cũng phải truy ra đến cùng.
Lúc này, mấy người Lăng Tiêu Tông đang kinh ngạc và tò mò lập tức có chút nhịn không được, sau một lát, Tôn Hữu không nhịn được mở miệng hỏi Vĩnh Nghiệp: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, ngươi là họ Cơ, hẳn là…có quan hệ với Cơ Vinh Hiển Thánh Nhân tổ sư sáng lập Trấn Long Điện năm xưa sao?”
Vĩnh Nghiệp trầm ngâm một lát, bỗng nhiên chắp tay trước ngực mặc niệm một câu, sau đó như khe khẽ thở dài, khẽ cười nói: “Coi như là thế.” Nói xong, thần thái hắn tự nhiên bình tĩnh kể, nguyên lai năm đó Cơ Vinh Hiên bài danh thứ hai trong Lục Đại thánh hiền, cùng nhân tộc gầy dựng Giang Sơn, cuối cùng sau khi sáng lập Trấn Long Điện, liền một lòng theo Phật, xuất gia làm hòa thượng, cho đến khi viên tịch, thật sự cũng không có trực hệ huyết mạch hậu duệ lưu truyền.
Nhưng xuất thế của Cơ Vinh Hiên trước khi đại chiến với Yêu tộc là gia tộc Cơ thị, Hậu duệ Cơ thị tuy thực sự không phải là huyết mạch ruột thịt của Cơ Vinh Hiên, nhưng Trấn Long Điện một phái lớn như thế, đúng là không thể không quan tâm tới nhất tộc của sáng lập tổ sư, nhiều năm qua đi, dù trong sáng hay ngoài tối vẫn có nhiều chiếu cố. Nếu như Cơ thị nhất tộc xuất hiện lương tài anh kiệt, tâm tính lại tốt nữa thì đều được thu nhận làm môn hạ Trấn Long Điện.
Nói xong những lời này, Vĩnh nghiệp cũng không hiểu rõ, bất quá đến lúc này, mấy người Tôn Hữu tự nhiên trong lòng đã rõ, ngược lại trước đây không nhìn ra, vị Vĩnh Nghiệp hòa thượng này cũng là nhân vật có lai lịch.
Sau đó, Vĩnh Nghiệp liền bỏ việc này qua một bên, tiếp tục hạng mục công việc là giới thiệu với mọi người một ít địa phương Bắc Tuyết Nguyên, ước chừng sau nửa canh giờ, Mọi người từng người tản đi, chuẩn bị ngày mai xuất phát.
Vĩnh nghiệp đưa đám đông đến ngoài cửa, nhìn bọn họ rời đi, khi xoay người lại, phát hiện gần cửa ra vào, Cam Trạch đứng cạnh tường ngoài cửa vẫn chưa rời đi.
Trên mặt Vĩnh Nghiệp cũng không có vẻ gì kinh ngạc, chỉ khe khẽ thở dài, chắp tay trước ngực nói: “Cam sư huynh.”
Cam Trạch ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trầm mặc một hồi, sau đó chẩm rãi hỏi một câu: “Lăng tẩm của Cơ Vinh Hiên tổ sư, là ở bên trong Trấn Long Điện sao?” lần này ta tới, cũng là muốn bái tế một lần.”
Ánh mắt Vĩnh Nghiệp rủ xuống, người hơi cúi, bình tĩnh nói: “Tổ sư lăng tẩm quả là đang ở chỗ sâu trong sơn môn, chỉ là việc bái tế còn cần hỏi qua phương trượng bổn môn, tiểu tăng không làm chủ được.” thoáng dừng một lát, Vĩnh Nghiệp lại mở miệng nói: “ Bất quá chư vị là đại biểu Lăng Tiêu Tông đến bái phỏng, với giao tình vạn năm qua của hai phái, hẳn cũng là việc xứng đáng, Cam sư huynh không cần lo lắng.”
Khóe miệng Cam Trạch khẽ nhăn một cái, trên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi có vẻ nghiêm túc, sau một lát, bỗng nhiên hạ thanh âm nói: “Ý của ta là tự mình âm thầm đi qua bái tế một lần.”
Vĩnh Nghiệp dường như không có chút do dự nào, nhìn Cam Trạch nói: “Chuyện đó thì không được!”
Cam Trạch lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt Vĩnh Nghiệp cũng không có nửa điểm lảng tránh, tình hình tại đây làm cho người ta có chút hít thở không thông, sau một lát trầm mặc, Cam Trạch bỗng nhiên hừ một tiếng, quay người bước đi. Vĩnh Nghiệp đứng trong hành lang của khách sạn nhìn bóng lưng của hắn, cũng không di chuyển, bỗng nhiên không biết ở đâu thổi tới một làn gió, nhẹ nhàng thổi bay tăng bào trên người hắn, làm nó phất phơ trong lối nhỏ yên tĩnh này.
***
Sáng sớm ngày thứ hai, không có nhiều chậm trễ, đoàn người liền trực tiếp khởi hành. Một đường đi ra ngoài Phi Tuyết Thành, tiến về Bắc Tuyết Nguyên.
Tại Hồng Mông chủ giới số lượng Châu thổ nhiều vô số, Tuyết Châu là một đại Châu có vị trí vô cùng đặc biệt. Vị trí của nó là toàn bộ đại lục phương Bắc, bao gồm cả Tuyết Nguyên vốn chưa từng có người khám phá được cặn kẽ, tại Châu thổ này, địa phương náo nhiệt, tập trung nhiều nhân khẩu nhất thực ra chỉ có một đường dọc phía Nam Châu giới, ở đây bảy tám cái thành trì lớn nhỏ, lớn nhất là Phi Tuyết Thành, chiếm tới tám chín phần dân cư của cả Châu. Bởi vì xa hơn về phía Bắc, sẽ tiến vào Tuyết nguyên nghèo nàn, nhiệt độ hạ thấp, quanh năm rét lạnh, phong Tuyết không ngừng, thường nhân hay thậm chí là tu sĩ đạo hạnh thấp cũng không thể sinh sống.
Tại Tuyết Châu, một năm có bảy tám phần thời gian là mùa đông, mà tới Tuyết Nguyên thì quanh năm suốt tháng đều là mùa đông rồi.
Tại cực bắc Tuyết nguyên hoàn cảnh khắc nghiệt, phong tuyết kinh người, được gọi là một trong những thiên hạ tuyệt địa. Nhưng hung hiểm trong đó không phải chỉ có rét lạnh và bão tuyết mà thôi, trong không gian tuyết trắng dường như yên ả, nhưng thực tế vẫn có rất nhiều Yêu thú kỳ dị chịu rét, sinh sống trong thời tiết rét lạnh này, thậm chí trong đó không ít yêu thú cao cấp cường đại.
Hành tẩu tại cực bắc Tuyết nguyên, chỉ sơ sẩy một cái, không phải bị bão tuyết làm cho mất phương hướng, chôn vùi trong vô hạn Tuyết nguyên, thì cũng có thể táng thân trọng bụng thú, chết không có chỗ chỗn.
Cũng chính vì vậy, Trấn Long Điện đặt sơn môn ở chỗ sâu trong phiến Tuyết nguyên khắc nghiệt này, thật sự làm cho người khác khó lý giải được, nên nhiều năm qua Trấn Long Điện vẫn luôn bị người ta coi là môn phái tăng nhân khổ hạnh.
Lúc ra khỏi cửa ngày hôm nay, bầu trời một mảnh nắng ráo sáng sủa không có tuyết rơi, theo như lời nói của Vĩnh Nghiệp hòa thường, thời tiết tốt như vậy ở Tuyết nguyên cũng không có nhiều, có lẽ là một dấu hiệu tốt. Mấy người ly khai khỏi Phi Tuyết Thành một đường đi lên hướng bắc, lúc tòa thành trì biến mất trong tầm mắt, và đường chân trời đi xuống phía sau lưng, Thẩm Thạch phát hiện bọn họ đã ở trong một vùng bẳng phẳng rộng lớn vô biên vô hạn.
Trong tầm mắt, khắp nơi đều là một mảnh trắng xám.
Khoảng không trong thiên địa, mênh mông trên mặt đất, trừ bọn họ ra nhìn không thấy một bóng người, chỉ có những dấu chân được bọn họ để lại trên mặt tuyết.
Trước khi đi, Tôn Hữu cùng Trung Thanh Trúc đều đề nghị Vĩnh Nghiệp kết hợp phi hành cùng với đi bộ trên đất liền, dù sao phi hành cũng dễ dàng hơn nhiều so với việc đi bộ trong tuyết. Chỉ là đề nghị này lại bị Vĩnh Nghiệp không chấp nhận, hắn khăng khăng muốn toàn bộ sáu người phải đi bộ, còn nguyên do thì hắn đưa ra hai cái:
Thứ nhất, bên ngoài Tuyết nguyên phi hành thì cũng được, nhưng khi đã đi vào Tuyết nguyên, nếu ngự không phi hành rất dễ bị phong tuyết đầy trời làm cho mất phương hướng, nếu chẳng may lại gặp một loại tuyết phong bạo chỉ có ở nơi này, lập tức sẽ bị thổi tới một nơi không biết tên sâu trong Tuyết Nguyên, cuối cùng sẽ không tìm được đường trở lại.
Thứ hai, bên trên Tuyết nguyên có Yêu thú đáng sợ chuyên tìm thức ăn trên không tồn tại.
Bị hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng, dù sao ngoài Vĩnh Nghiệp không ai trong số họ đã tới đây, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe hắn, chỉ là bằng cách này, tốc độ tiến lên của mọi người thực sự rất chậm.
Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc đi cuối cùng, so với hôm qua, hôm nay Tiểu Hắc dường như đã khôi phục bình thường, tuy ngẫu nhiên còn có chút xuất thần nhìn về phương Bắc, nhưng đã không còn bộ dáng toàn thân khẩn trương, các cơ căng cứng nữa, ngược lại thỉnh thoảng vẫn nhảy múa chơi đùa trên mặt tuyết bên cạnh Thẩm Thạch.
Vốn là tuyết mỏng bị dẫm nát dưới lòng bàn chân, nhưng đến buổi trưa, Thẩm Thạch phát hiện đã dày hơn, chân hắn đi lên, tuyết phấn tràn đến mắt cá chân. Không khí chung quanh cũng bắt đầu dần dần lạnh hơn, thở ra một hơi đều là bạch khí.
Chỉ có mảnh thiên địa vẫn như cũ, một khoảng không vô biên vô hạn như không có điểm cuối cùng.
Thẩm Thạch bước ra một bước, bỗng nhiên thân thể thoáng dừng, như phát giác gì đó, sau đó ngẩng đầu, nhẹ nhàng sờ soạng trên mặt, hàn ý lạnh buốt từ ngón tay truyền tới, một điểm tuyết hóa thành tia nước, làm ướt đầu ngón tay hắn.
Hắn nhíu nhíu mày, ngửa đầu nhìn lên.
Khoảng không bao la bát ngát của bầu trời, bỗng nhiên sắc trời trở nên âm trầm, từng điểm từng điểm màu trắng, từ trên không rơi xuống.
Bồng bềnh tung bay, theo gió lay động.
Tuyết rơi.
Thanh âm Vĩnh Nghiệp phía trước quanh quẩn phiến không gian trống trải này:
“Chư vị, vượt qua khối băng thạch đại nham phía trước kia, là coi như đi vào cực bắc Tuyết nguyên rồi.”
=================
Từng bông tuyết trắng bay bay
Thêm cơn gió lạnh tắt ngay nụ cười
Họ Cam mặt chẳng hề tươi
Hỏi tên hoà thượng về người họ Cơ.
Từ lần gặp mặt đầu tiên tại Kim Hồng Sơn Lăng Tiêu Tông, Thẩm Thạch nhớ vị tăng nhân trẻ tuổi nhưng khiêm tốn của Trấn Long Điện dường như không có thể hiện hành động gì, khoe khoang thì lại càng không phải nói, cho nên dù cho là hắn hay những người khác cũng chỉ xem Vĩnh Nghiệp hòa thượng là một đệ tử bình thường của Trấn Long Điện, tối đa cũng xem như là có thiên phú không tầm thường, lọt vào mắt xanh các trưởng lão Trấn Long Điện, được tài bồi ra một thân tu vi mà thôi, nên căn bản cũng không suy nghĩ nhiều đến thân thế lai lịch của Vĩnh Nghiệp.
Nhưng mà không hiểu vì sao hôm nay Cam Trạch lại cố chấp hỏi những lời này, hơn nữa nhìn biểu hiện của hắn không như những ngày thường, thậm chí khí thế có phần hung dữ bức người. Chuyện này thoạt nhìn quả thật có chút kỳ quái.
Nhưng sau khi Vĩnh Nghiệp trả lời xuất thân tục gia trước đây của mình là họ Cơ, thì Cam Trạch đang nhìn Vĩnh nghiệp vốn như muốn đập vỡ nồi đất hỏi rõ nguồn gốc* lại chỉ trầm mặc, khẽ gật đầu với hắn, rồi như thế im lặng không hỏi thêm.
*đập vỡ nồi đất hỏi rõ nguồn gốc: chắc là thành ngữ gì đó ta cũng không biết J, nhưng đại ý có thể hiểu là dù cho có phải làm mọi việc trở nên tồi tệ cũng phải truy ra đến cùng.
Lúc này, mấy người Lăng Tiêu Tông đang kinh ngạc và tò mò lập tức có chút nhịn không được, sau một lát, Tôn Hữu không nhịn được mở miệng hỏi Vĩnh Nghiệp: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, ngươi là họ Cơ, hẳn là…có quan hệ với Cơ Vinh Hiển Thánh Nhân tổ sư sáng lập Trấn Long Điện năm xưa sao?”
Vĩnh Nghiệp trầm ngâm một lát, bỗng nhiên chắp tay trước ngực mặc niệm một câu, sau đó như khe khẽ thở dài, khẽ cười nói: “Coi như là thế.” Nói xong, thần thái hắn tự nhiên bình tĩnh kể, nguyên lai năm đó Cơ Vinh Hiên bài danh thứ hai trong Lục Đại thánh hiền, cùng nhân tộc gầy dựng Giang Sơn, cuối cùng sau khi sáng lập Trấn Long Điện, liền một lòng theo Phật, xuất gia làm hòa thượng, cho đến khi viên tịch, thật sự cũng không có trực hệ huyết mạch hậu duệ lưu truyền.
Nhưng xuất thế của Cơ Vinh Hiên trước khi đại chiến với Yêu tộc là gia tộc Cơ thị, Hậu duệ Cơ thị tuy thực sự không phải là huyết mạch ruột thịt của Cơ Vinh Hiên, nhưng Trấn Long Điện một phái lớn như thế, đúng là không thể không quan tâm tới nhất tộc của sáng lập tổ sư, nhiều năm qua đi, dù trong sáng hay ngoài tối vẫn có nhiều chiếu cố. Nếu như Cơ thị nhất tộc xuất hiện lương tài anh kiệt, tâm tính lại tốt nữa thì đều được thu nhận làm môn hạ Trấn Long Điện.
Nói xong những lời này, Vĩnh nghiệp cũng không hiểu rõ, bất quá đến lúc này, mấy người Tôn Hữu tự nhiên trong lòng đã rõ, ngược lại trước đây không nhìn ra, vị Vĩnh Nghiệp hòa thượng này cũng là nhân vật có lai lịch.
Sau đó, Vĩnh Nghiệp liền bỏ việc này qua một bên, tiếp tục hạng mục công việc là giới thiệu với mọi người một ít địa phương Bắc Tuyết Nguyên, ước chừng sau nửa canh giờ, Mọi người từng người tản đi, chuẩn bị ngày mai xuất phát.
Vĩnh nghiệp đưa đám đông đến ngoài cửa, nhìn bọn họ rời đi, khi xoay người lại, phát hiện gần cửa ra vào, Cam Trạch đứng cạnh tường ngoài cửa vẫn chưa rời đi.
Trên mặt Vĩnh Nghiệp cũng không có vẻ gì kinh ngạc, chỉ khe khẽ thở dài, chắp tay trước ngực nói: “Cam sư huynh.”
Cam Trạch ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trầm mặc một hồi, sau đó chẩm rãi hỏi một câu: “Lăng tẩm của Cơ Vinh Hiên tổ sư, là ở bên trong Trấn Long Điện sao?” lần này ta tới, cũng là muốn bái tế một lần.”
Ánh mắt Vĩnh Nghiệp rủ xuống, người hơi cúi, bình tĩnh nói: “Tổ sư lăng tẩm quả là đang ở chỗ sâu trong sơn môn, chỉ là việc bái tế còn cần hỏi qua phương trượng bổn môn, tiểu tăng không làm chủ được.” thoáng dừng một lát, Vĩnh Nghiệp lại mở miệng nói: “ Bất quá chư vị là đại biểu Lăng Tiêu Tông đến bái phỏng, với giao tình vạn năm qua của hai phái, hẳn cũng là việc xứng đáng, Cam sư huynh không cần lo lắng.”
Khóe miệng Cam Trạch khẽ nhăn một cái, trên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi có vẻ nghiêm túc, sau một lát, bỗng nhiên hạ thanh âm nói: “Ý của ta là tự mình âm thầm đi qua bái tế một lần.”
Vĩnh Nghiệp dường như không có chút do dự nào, nhìn Cam Trạch nói: “Chuyện đó thì không được!”
Cam Trạch lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt Vĩnh Nghiệp cũng không có nửa điểm lảng tránh, tình hình tại đây làm cho người ta có chút hít thở không thông, sau một lát trầm mặc, Cam Trạch bỗng nhiên hừ một tiếng, quay người bước đi. Vĩnh Nghiệp đứng trong hành lang của khách sạn nhìn bóng lưng của hắn, cũng không di chuyển, bỗng nhiên không biết ở đâu thổi tới một làn gió, nhẹ nhàng thổi bay tăng bào trên người hắn, làm nó phất phơ trong lối nhỏ yên tĩnh này.
***
Sáng sớm ngày thứ hai, không có nhiều chậm trễ, đoàn người liền trực tiếp khởi hành. Một đường đi ra ngoài Phi Tuyết Thành, tiến về Bắc Tuyết Nguyên.
Tại Hồng Mông chủ giới số lượng Châu thổ nhiều vô số, Tuyết Châu là một đại Châu có vị trí vô cùng đặc biệt. Vị trí của nó là toàn bộ đại lục phương Bắc, bao gồm cả Tuyết Nguyên vốn chưa từng có người khám phá được cặn kẽ, tại Châu thổ này, địa phương náo nhiệt, tập trung nhiều nhân khẩu nhất thực ra chỉ có một đường dọc phía Nam Châu giới, ở đây bảy tám cái thành trì lớn nhỏ, lớn nhất là Phi Tuyết Thành, chiếm tới tám chín phần dân cư của cả Châu. Bởi vì xa hơn về phía Bắc, sẽ tiến vào Tuyết nguyên nghèo nàn, nhiệt độ hạ thấp, quanh năm rét lạnh, phong Tuyết không ngừng, thường nhân hay thậm chí là tu sĩ đạo hạnh thấp cũng không thể sinh sống.
Tại Tuyết Châu, một năm có bảy tám phần thời gian là mùa đông, mà tới Tuyết Nguyên thì quanh năm suốt tháng đều là mùa đông rồi.
Tại cực bắc Tuyết nguyên hoàn cảnh khắc nghiệt, phong tuyết kinh người, được gọi là một trong những thiên hạ tuyệt địa. Nhưng hung hiểm trong đó không phải chỉ có rét lạnh và bão tuyết mà thôi, trong không gian tuyết trắng dường như yên ả, nhưng thực tế vẫn có rất nhiều Yêu thú kỳ dị chịu rét, sinh sống trong thời tiết rét lạnh này, thậm chí trong đó không ít yêu thú cao cấp cường đại.
Hành tẩu tại cực bắc Tuyết nguyên, chỉ sơ sẩy một cái, không phải bị bão tuyết làm cho mất phương hướng, chôn vùi trong vô hạn Tuyết nguyên, thì cũng có thể táng thân trọng bụng thú, chết không có chỗ chỗn.
Cũng chính vì vậy, Trấn Long Điện đặt sơn môn ở chỗ sâu trong phiến Tuyết nguyên khắc nghiệt này, thật sự làm cho người khác khó lý giải được, nên nhiều năm qua Trấn Long Điện vẫn luôn bị người ta coi là môn phái tăng nhân khổ hạnh.
Lúc ra khỏi cửa ngày hôm nay, bầu trời một mảnh nắng ráo sáng sủa không có tuyết rơi, theo như lời nói của Vĩnh Nghiệp hòa thường, thời tiết tốt như vậy ở Tuyết nguyên cũng không có nhiều, có lẽ là một dấu hiệu tốt. Mấy người ly khai khỏi Phi Tuyết Thành một đường đi lên hướng bắc, lúc tòa thành trì biến mất trong tầm mắt, và đường chân trời đi xuống phía sau lưng, Thẩm Thạch phát hiện bọn họ đã ở trong một vùng bẳng phẳng rộng lớn vô biên vô hạn.
Trong tầm mắt, khắp nơi đều là một mảnh trắng xám.
Khoảng không trong thiên địa, mênh mông trên mặt đất, trừ bọn họ ra nhìn không thấy một bóng người, chỉ có những dấu chân được bọn họ để lại trên mặt tuyết.
Trước khi đi, Tôn Hữu cùng Trung Thanh Trúc đều đề nghị Vĩnh Nghiệp kết hợp phi hành cùng với đi bộ trên đất liền, dù sao phi hành cũng dễ dàng hơn nhiều so với việc đi bộ trong tuyết. Chỉ là đề nghị này lại bị Vĩnh Nghiệp không chấp nhận, hắn khăng khăng muốn toàn bộ sáu người phải đi bộ, còn nguyên do thì hắn đưa ra hai cái:
Thứ nhất, bên ngoài Tuyết nguyên phi hành thì cũng được, nhưng khi đã đi vào Tuyết nguyên, nếu ngự không phi hành rất dễ bị phong tuyết đầy trời làm cho mất phương hướng, nếu chẳng may lại gặp một loại tuyết phong bạo chỉ có ở nơi này, lập tức sẽ bị thổi tới một nơi không biết tên sâu trong Tuyết Nguyên, cuối cùng sẽ không tìm được đường trở lại.
Thứ hai, bên trên Tuyết nguyên có Yêu thú đáng sợ chuyên tìm thức ăn trên không tồn tại.
Bị hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng, dù sao ngoài Vĩnh Nghiệp không ai trong số họ đã tới đây, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe hắn, chỉ là bằng cách này, tốc độ tiến lên của mọi người thực sự rất chậm.
Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc đi cuối cùng, so với hôm qua, hôm nay Tiểu Hắc dường như đã khôi phục bình thường, tuy ngẫu nhiên còn có chút xuất thần nhìn về phương Bắc, nhưng đã không còn bộ dáng toàn thân khẩn trương, các cơ căng cứng nữa, ngược lại thỉnh thoảng vẫn nhảy múa chơi đùa trên mặt tuyết bên cạnh Thẩm Thạch.
Vốn là tuyết mỏng bị dẫm nát dưới lòng bàn chân, nhưng đến buổi trưa, Thẩm Thạch phát hiện đã dày hơn, chân hắn đi lên, tuyết phấn tràn đến mắt cá chân. Không khí chung quanh cũng bắt đầu dần dần lạnh hơn, thở ra một hơi đều là bạch khí.
Chỉ có mảnh thiên địa vẫn như cũ, một khoảng không vô biên vô hạn như không có điểm cuối cùng.
Thẩm Thạch bước ra một bước, bỗng nhiên thân thể thoáng dừng, như phát giác gì đó, sau đó ngẩng đầu, nhẹ nhàng sờ soạng trên mặt, hàn ý lạnh buốt từ ngón tay truyền tới, một điểm tuyết hóa thành tia nước, làm ướt đầu ngón tay hắn.
Hắn nhíu nhíu mày, ngửa đầu nhìn lên.
Khoảng không bao la bát ngát của bầu trời, bỗng nhiên sắc trời trở nên âm trầm, từng điểm từng điểm màu trắng, từ trên không rơi xuống.
Bồng bềnh tung bay, theo gió lay động.
Tuyết rơi.
Thanh âm Vĩnh Nghiệp phía trước quanh quẩn phiến không gian trống trải này:
“Chư vị, vượt qua khối băng thạch đại nham phía trước kia, là coi như đi vào cực bắc Tuyết nguyên rồi.”
=================
Từng bông tuyết trắng bay bay
Thêm cơn gió lạnh tắt ngay nụ cười
Họ Cam mặt chẳng hề tươi
Hỏi tên hoà thượng về người họ Cơ.