“Nơi cực bắc của Tuyết Nguyên chính là nơi lạnh nhất trong thiên hạ, mà diện tích lại vô cùng lớn, đến nay chưa ai có thể đi đến cuối cùng để sang được bên kia. Ngay cả tệ môn Trấn Long Điện là tu chân đại phái định cư ở đây mà vạn năm qua tối đa cũng chỉ có thể dò xét trong phạm vi hai ngàn dặm trong Khổ Hàn Chi Địa mà thôi. Xa xa trong Tuyết nguyên chi địa quanh năm đều là nhiệt độ cực lạnh khó mà tưởng tượng được, cho dù là Nguyên Đan cảnh Đại Chân Nhân đến đó cũng không có cách nào có thể chống đỡ được quá lâu.”
Bước lên một bước, Vĩnh Nghiệp giơ ngón tay chỉ về phương bắc chỉ cho đám người Lăng Tiêu Tông biết. Những người bên cạnh kể cả Thẩm Thạch đều lần đầu tiên được nghe kể, tất cả đều ngạc nhiên, Chung Thanh Lộ sợ hãi than: “Không ngờ trên đời lại có nơi hiểm ác thần bí như vậy!”
Vĩnh Nghiệp mỉm cười nói: “Hồng Mông thế giới nơi thần bí vô số, nếu so sánh với chúng thì chúng ta chỉ là con sâu cái kiến nên lẽ tự nhiên sẽ có vô số điều kì lạ, cảnh tượng hiếm thấy. Những chuyện lạ khác không kể đến, đến ngay cả Thương Hải nơi đặt chân của Lăng Tiêu Tông các đệ cũng không phải là rộng lớn vô biên hay sao, cùng với độ sâu khôn cùng trước nay chưa người nào có thể đến đáy.”
Đám người Thẩm Thạch nhao nhao gật đầu, những điều Vĩnh Nghiệp nói đều là sự thật, Cam Trạch thở dài nói: “Đúng vậy, thiên địa này to lớn, chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.”
Vĩnh Nghiệp cười cười, nói tiếp: “Trong khu vực cực bắc của Tuyết nguyên, chỗ này của của Tuyết Long Sơn chính là nơi cao nhất trong sơn mạch. Theo truyền thuyết cổ đại xa xưa, trong nơi sâu nhất của cực bắc trong Tuyết nguyên Bàn Cổ Cự thần có cất giấu một kiện thần khí kinh thiên động địa, một con Ác Long nghe được việc này đã thèm muốn thần khí nhưng tìm kiếm khắp nơi đều không có, nó vô cùng tức giận giết chóc vô số làm hại đến nhân gian, khiến người người oán hận. Việc này đã kinh động đến Bàn Cổ Cự Thần nên ngài đã xuất sơn đấu phép với nó, sau đó nó đã cải ta quy chính, an phận sống trong ngọn núi này, đồng thời sử bản mạng thần thông triệu hoán Cực Hàn Phong Tuyết, đem toàn bộ khu vực này quanh năm bị bao phủ bởi cái lạnh thấu xương của gió tuyết, làm cho ngoại nhân khó lòng tiến vào, từ đó về sau nó lấy đó là trung tâm thủ hộ thần khí. Vậy nên cái Tuyết Long Sơn từ đó mà ra đời.”
Mọi người của Lăng Tiêu Tông đều nở nụ cười khi nghe câu chuyện rất có sắc thái truyền kì này, Tôn Hữu cười nói: “ Ha ha, câu chuyện này nghe rất hay, chẳng lẽ trong núi này thật sự có Thái Cổ Cự Long sao?”
Vĩnh Nghiệp còn chưa kịp nói, thì bên cạnh đã vang lên một tiếng cười nhạo, Chung Thanh Trúc liền đi tới sau đó nhàn nhạt nói: “Ngây thơ!”
Tôn Hữu ngây ngốc một lát, nhìn thoáng qua Chung Thanh Trúc, y chỉ biết cười khổ, Thẩm Thạch đi đến bên cạnh cười vỗ vỗ vai y, hai người đi tiếp về phía trước, Tôn Hữu thấp giọng hỏi: “Thạch Đầu, ta thấy gần đây Chung Thanh Trúc gần đây nóng nảy đến lạ?”
Thẩm Thạch suy nghĩ một lát, nói: “Không thể nào, ta không thấy có gì kì quái cả.”
Tôn Hữu háy hắn một cái, tức giận nói: “Nói nhảm, nàng ta trước giờ đối với ngươi đều là khách khí, lúc nào cũng nhẹ nhàng, chỉ sợ Chung gia gia chủ cũng không được như ngươi, nên ngươi không cảm thấy được là đúng rồi. Bất quá…” Y dừng một chút, vẻ mặt có vẻ chần chừ, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ta có cảm giác là từ sau khi trở về từ Vấn Thiên Bí Cảnh có gì đó rất khác, tuy nhiên ta không thể nói nó là cái gì, thế nhưng cũng không nhất định là đúng.”
Thẩm Thạch im lặng một lát, sắc mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó, trong mắt của hắn có chút lập loè, nơi sâu nhất trong đáy mắt giống như có một tia quang mang xẹt qua, nhưng rồi sau một lát một lần nữa Thẩm Thạch lại tươi cười, lắc lắc đầu nói với Tôn Hữu: “Không có gì đâu, ta không nhớ là có chuyện gì kì lạ nữa.” Nói rồi trên mặt Thẩm Thạch lộ ra một nét cười cổ quái vui vẻ cười nói tiếp với Tôn Hữu: “Không phải là ngươi thấy đạo hạnh người ta đột nhiên tăng mạnh, rồi trong lòng cảm thấy không thoải mái đúng không?”
Tôn Hữu “Phì” một cái rồi nói: “Nói bậy, ta mà là loại người này à.”
Thẩm Thạch nghiêm mặt, gật đầu nói: “Tốt.”
“Ngươi biến đi cho ta.” Tôn Hữu đạp hắn một cước, Thẩm Thạch sớm có phòng bị nên đã né ra tránh làm cho Tôn Hữu đá trượt kèm theo đó là một chùm hoa tuyết bay lên tung toé, chỉ có Tiểu Hắc bên cạnh Thẩm Thạch không có phòng bị liền bị một đống tuyết lạnh đổ lên đầu.
Tiểu Hắc ngây ngốc một chút, nó lập tức giận dữ nhìn Tôn Hữu mà gầm tú một tiếng, nhe răng trợn mắt, hai răng nanh của nó sáng bóng, lộ ra bộ dáng sẵn sàng công kích. Tôn Hữu hoảng sợ, nhưng y chưa có phản ửng gì thì Thẩm Thạch đã đứng chắn trước người y, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Hắc xoa lên đầu của nó, thấp giọng an ủi vài câu thì tâm tình của Tiểu Hắc mới từ từ bình thường trở lại.
Tôn Hữu thở dài một hơi, sủng vật Tiểu Hắc luôn đi theo Thẩm Thạch thật sự có chút cổ quái, nếu không có gì cần thiết y thật sự không muốn trêu chọc tới Tiểu Hắc, chẳng qua lúc sau bên tai Tôn Hữu nghe được lời của Thẩm Thạch nói với Tiểu Hắc, làm cho Tôn Hữu lập tức điên lên nói:
“Này, ngươi nói ai là đồ đần, nói ai không nên cùng ta chấp nhặt, ngươi nói rõ cho ta, chẳng lẽ ta không bằng một con heo!”
Đoạn đường lên núi này nhờ có bảy mồm tám mỏ chỏ vào nên náo nhiệt không ít, mọi người lắc đầu cười, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Vĩnh Nghiệp đối với đoạn đường trở về Trấn Long Điện, kể cả địa thế của Tuyết sơn cũng vô cùng quen thuộc, đưa năm người Thẩm Thạch đi tới lui trên núi để tìm con đường nhỏ tuyết đọng không quá dày để mọi người đi bớt khổ cực.
Từ chân núi mà nhìn lên Tuyết Long Sơn sẽ thấy ngọn núi này địa thế vô cùng hiểm trở nhưng khi đi đến đây thì cũng không khó đi, vất vả như tưởng tượng, cái này công lớn thuộc về Vĩnh Nghiệp. Hơn nữa ngoại trừ con đường tạm tính là tốt một chút thì đoàn người đã đi hơn một canh giờ cũng không gặp phải yêu thú hung ác nào, tối đa cũng chỉ gặp vài con hồ ly hoặc thỏ, hay xa xa vài con diều hâu bay lượn trên bầu trời.
Dựa theo lời Vĩnh Nghiệp nói thì trên Tuyết Long Sơn có không ít yêu thú cao giai lợi hại, thứ nhất là do bọn hắn đi con đường này ít yêu thú, thứ hai bọn hắn vừa mới lên núi còn chưa vào sâu trong Tuyết Long Sơn cho nên chưa gặp yêu thú.
“Nhưng đến cuối cùng chắc hẳn sẽ gặp một ít.” Vĩnh Nghiệp bình thản nói với mọi người, “Dù sao Tuyết Long Sơn chính là nơi tụ tập của yêu thú ở Tuyết Nguyên, hoàn toàn tránh được yêu thú là chuyện không có khả năng, với thực lực của chúng ta xuyên qua núi này thì không thành vấn đề nếu không có bất ngờ gì xảy ra.”
Mọi người của Lăng Tiêu Tông đều gật đầu nhẹ, xem ra con đường này của Vĩnh Nghiệp rất đáng tin cậy, mà đúng lúc này Tiểu Hắc đi theo Thẩm Thạch đột nhiên ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng.
Thẩm Thạch cả kinh, sợ hãi, đang định phản ứng thì nghe phía trước truyền lại một tiếng rống kinh thiên động địa, trên đường mòn đang vốn bằng phẳng lại xuất hiện một đống tuyết lớn, đống tuyết đó lập tức nổ tung, một hắc ảnh cực lớn từ trong đó bay lên trời, nhanh như chớp bổ nhào vào Vĩnh Nghiệp đang dẫn đầu đội ngũ.
=================
Tuyết Long sự tích kể qua
Tôn Hữu nghe đến ha ha mà cười
Bảy mồm tám mỏ vui tươi
Bỗng nhiên đánh lén lòng người cả kinh.
Bước lên một bước, Vĩnh Nghiệp giơ ngón tay chỉ về phương bắc chỉ cho đám người Lăng Tiêu Tông biết. Những người bên cạnh kể cả Thẩm Thạch đều lần đầu tiên được nghe kể, tất cả đều ngạc nhiên, Chung Thanh Lộ sợ hãi than: “Không ngờ trên đời lại có nơi hiểm ác thần bí như vậy!”
Vĩnh Nghiệp mỉm cười nói: “Hồng Mông thế giới nơi thần bí vô số, nếu so sánh với chúng thì chúng ta chỉ là con sâu cái kiến nên lẽ tự nhiên sẽ có vô số điều kì lạ, cảnh tượng hiếm thấy. Những chuyện lạ khác không kể đến, đến ngay cả Thương Hải nơi đặt chân của Lăng Tiêu Tông các đệ cũng không phải là rộng lớn vô biên hay sao, cùng với độ sâu khôn cùng trước nay chưa người nào có thể đến đáy.”
Đám người Thẩm Thạch nhao nhao gật đầu, những điều Vĩnh Nghiệp nói đều là sự thật, Cam Trạch thở dài nói: “Đúng vậy, thiên địa này to lớn, chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.”
Vĩnh Nghiệp cười cười, nói tiếp: “Trong khu vực cực bắc của Tuyết nguyên, chỗ này của của Tuyết Long Sơn chính là nơi cao nhất trong sơn mạch. Theo truyền thuyết cổ đại xa xưa, trong nơi sâu nhất của cực bắc trong Tuyết nguyên Bàn Cổ Cự thần có cất giấu một kiện thần khí kinh thiên động địa, một con Ác Long nghe được việc này đã thèm muốn thần khí nhưng tìm kiếm khắp nơi đều không có, nó vô cùng tức giận giết chóc vô số làm hại đến nhân gian, khiến người người oán hận. Việc này đã kinh động đến Bàn Cổ Cự Thần nên ngài đã xuất sơn đấu phép với nó, sau đó nó đã cải ta quy chính, an phận sống trong ngọn núi này, đồng thời sử bản mạng thần thông triệu hoán Cực Hàn Phong Tuyết, đem toàn bộ khu vực này quanh năm bị bao phủ bởi cái lạnh thấu xương của gió tuyết, làm cho ngoại nhân khó lòng tiến vào, từ đó về sau nó lấy đó là trung tâm thủ hộ thần khí. Vậy nên cái Tuyết Long Sơn từ đó mà ra đời.”
Mọi người của Lăng Tiêu Tông đều nở nụ cười khi nghe câu chuyện rất có sắc thái truyền kì này, Tôn Hữu cười nói: “ Ha ha, câu chuyện này nghe rất hay, chẳng lẽ trong núi này thật sự có Thái Cổ Cự Long sao?”
Vĩnh Nghiệp còn chưa kịp nói, thì bên cạnh đã vang lên một tiếng cười nhạo, Chung Thanh Trúc liền đi tới sau đó nhàn nhạt nói: “Ngây thơ!”
Tôn Hữu ngây ngốc một lát, nhìn thoáng qua Chung Thanh Trúc, y chỉ biết cười khổ, Thẩm Thạch đi đến bên cạnh cười vỗ vỗ vai y, hai người đi tiếp về phía trước, Tôn Hữu thấp giọng hỏi: “Thạch Đầu, ta thấy gần đây Chung Thanh Trúc gần đây nóng nảy đến lạ?”
Thẩm Thạch suy nghĩ một lát, nói: “Không thể nào, ta không thấy có gì kì quái cả.”
Tôn Hữu háy hắn một cái, tức giận nói: “Nói nhảm, nàng ta trước giờ đối với ngươi đều là khách khí, lúc nào cũng nhẹ nhàng, chỉ sợ Chung gia gia chủ cũng không được như ngươi, nên ngươi không cảm thấy được là đúng rồi. Bất quá…” Y dừng một chút, vẻ mặt có vẻ chần chừ, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ta có cảm giác là từ sau khi trở về từ Vấn Thiên Bí Cảnh có gì đó rất khác, tuy nhiên ta không thể nói nó là cái gì, thế nhưng cũng không nhất định là đúng.”
Thẩm Thạch im lặng một lát, sắc mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó, trong mắt của hắn có chút lập loè, nơi sâu nhất trong đáy mắt giống như có một tia quang mang xẹt qua, nhưng rồi sau một lát một lần nữa Thẩm Thạch lại tươi cười, lắc lắc đầu nói với Tôn Hữu: “Không có gì đâu, ta không nhớ là có chuyện gì kì lạ nữa.” Nói rồi trên mặt Thẩm Thạch lộ ra một nét cười cổ quái vui vẻ cười nói tiếp với Tôn Hữu: “Không phải là ngươi thấy đạo hạnh người ta đột nhiên tăng mạnh, rồi trong lòng cảm thấy không thoải mái đúng không?”
Tôn Hữu “Phì” một cái rồi nói: “Nói bậy, ta mà là loại người này à.”
Thẩm Thạch nghiêm mặt, gật đầu nói: “Tốt.”
“Ngươi biến đi cho ta.” Tôn Hữu đạp hắn một cước, Thẩm Thạch sớm có phòng bị nên đã né ra tránh làm cho Tôn Hữu đá trượt kèm theo đó là một chùm hoa tuyết bay lên tung toé, chỉ có Tiểu Hắc bên cạnh Thẩm Thạch không có phòng bị liền bị một đống tuyết lạnh đổ lên đầu.
Tiểu Hắc ngây ngốc một chút, nó lập tức giận dữ nhìn Tôn Hữu mà gầm tú một tiếng, nhe răng trợn mắt, hai răng nanh của nó sáng bóng, lộ ra bộ dáng sẵn sàng công kích. Tôn Hữu hoảng sợ, nhưng y chưa có phản ửng gì thì Thẩm Thạch đã đứng chắn trước người y, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Hắc xoa lên đầu của nó, thấp giọng an ủi vài câu thì tâm tình của Tiểu Hắc mới từ từ bình thường trở lại.
Tôn Hữu thở dài một hơi, sủng vật Tiểu Hắc luôn đi theo Thẩm Thạch thật sự có chút cổ quái, nếu không có gì cần thiết y thật sự không muốn trêu chọc tới Tiểu Hắc, chẳng qua lúc sau bên tai Tôn Hữu nghe được lời của Thẩm Thạch nói với Tiểu Hắc, làm cho Tôn Hữu lập tức điên lên nói:
“Này, ngươi nói ai là đồ đần, nói ai không nên cùng ta chấp nhặt, ngươi nói rõ cho ta, chẳng lẽ ta không bằng một con heo!”
Đoạn đường lên núi này nhờ có bảy mồm tám mỏ chỏ vào nên náo nhiệt không ít, mọi người lắc đầu cười, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Vĩnh Nghiệp đối với đoạn đường trở về Trấn Long Điện, kể cả địa thế của Tuyết sơn cũng vô cùng quen thuộc, đưa năm người Thẩm Thạch đi tới lui trên núi để tìm con đường nhỏ tuyết đọng không quá dày để mọi người đi bớt khổ cực.
Từ chân núi mà nhìn lên Tuyết Long Sơn sẽ thấy ngọn núi này địa thế vô cùng hiểm trở nhưng khi đi đến đây thì cũng không khó đi, vất vả như tưởng tượng, cái này công lớn thuộc về Vĩnh Nghiệp. Hơn nữa ngoại trừ con đường tạm tính là tốt một chút thì đoàn người đã đi hơn một canh giờ cũng không gặp phải yêu thú hung ác nào, tối đa cũng chỉ gặp vài con hồ ly hoặc thỏ, hay xa xa vài con diều hâu bay lượn trên bầu trời.
Dựa theo lời Vĩnh Nghiệp nói thì trên Tuyết Long Sơn có không ít yêu thú cao giai lợi hại, thứ nhất là do bọn hắn đi con đường này ít yêu thú, thứ hai bọn hắn vừa mới lên núi còn chưa vào sâu trong Tuyết Long Sơn cho nên chưa gặp yêu thú.
“Nhưng đến cuối cùng chắc hẳn sẽ gặp một ít.” Vĩnh Nghiệp bình thản nói với mọi người, “Dù sao Tuyết Long Sơn chính là nơi tụ tập của yêu thú ở Tuyết Nguyên, hoàn toàn tránh được yêu thú là chuyện không có khả năng, với thực lực của chúng ta xuyên qua núi này thì không thành vấn đề nếu không có bất ngờ gì xảy ra.”
Mọi người của Lăng Tiêu Tông đều gật đầu nhẹ, xem ra con đường này của Vĩnh Nghiệp rất đáng tin cậy, mà đúng lúc này Tiểu Hắc đi theo Thẩm Thạch đột nhiên ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng.
Thẩm Thạch cả kinh, sợ hãi, đang định phản ứng thì nghe phía trước truyền lại một tiếng rống kinh thiên động địa, trên đường mòn đang vốn bằng phẳng lại xuất hiện một đống tuyết lớn, đống tuyết đó lập tức nổ tung, một hắc ảnh cực lớn từ trong đó bay lên trời, nhanh như chớp bổ nhào vào Vĩnh Nghiệp đang dẫn đầu đội ngũ.
=================
Tuyết Long sự tích kể qua
Tôn Hữu nghe đến ha ha mà cười
Bảy mồm tám mỏ vui tươi
Bỗng nhiên đánh lén lòng người cả kinh.