Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 214: Cự Nhân không đầu

Làn da khô ráp cùng những lân giáp không còn rực rỡ càng làm nổi bật sự già nua của lão Long. Dưới thân già là một cái ổ được kết bằng những cành lá xanh biếc, Thẩm Thạch cũng không biết đó là loại cây gì nhưng lại dễ dàng cảm nhận được sức sống mạnh mẽ tỏa ra từ những chiếc lá xanh kia, chúng cực kì đối lập với khí tức già nua trên người lão Long.
Lão Long cũng không mở miệng hay có bất kỳ phản ứng nào cả, nó chỉ mở mắt nhìn Thẩm Thạch một chút rồi khẽ khép mắt, có vẻ như nó rất khinh thường trả lời vấn đề của hắn.
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, rồi cảm thấy hơi tức cười, hắn vẫn đứng im tại chỗ một lúc lâu. Tuy rằng đầu Lão Long không còn ngủ say như trước nữa nhưng hiển nhiên nó cũng lười chẳng muốn động đậy thân thể, dường như nó đang rất thoải mái khi nằm trong cái ổ kia. Còn về Thẩm Thạch đang đứng ở cạnh bên, thì đối với nó, hắn chỉ là một con côn trùng nhỏ bình thường đi ngang mặt đất mà thôi, không đáng chú ý.
Thẩm Thạch lắc lắc đầu, sau khi ngầm ngâm một lát liền đi vòng qua bên cạnh; nếu như đầu Long này tạm thời không để ý đến mình thì cũng nên tranh thủ xem xét tình hình xung quanh một chút cũng tốt. Chẳng qua hắn cẩn thận nghĩ lại, nơi mình đang đứng có lẽ là tổ Long rồi (tổ của con rồng, giống tổ chim ấy), mình bị lão Long thần bí này bắt đến đây cũng không biết rút cuộc là có mục đích gì; kỳ lạ hơn là đầu Long này lại chẳng thèm phản ứng gì sau khi bắt mình đến đây.
Thoạt nhìn, lòng núi đặt tổ Long cực kỳ rộng rãi, mặc dù có vài nơi cao thấp lổm chổm nhưng nhìn chung vẫn là một cái hình cầu, chỉ có một cửa ra duy nhất chính là hành lang mà lúc trước Thẩm Thạch đi vào. Chẳng qua sau khi Thẩm Thạch đi đi lại lại một hồi, hắn chợt thoáng nhìn qua lối đi rồi lại quay đầu nhìn đầu lão Long đang nằm nhắm mắt dưỡng thần kia như có điều suy nghĩ.
Nhìn qua, đầu lão Long này có vẻ hơi nhỏ hơn Long tộc mà hắn từng thấy qua nhưng nếu thật sự đứng lên thì nó vẫn là một con cự thú (con thú cực đại), bất kể như thế nào thì đầu lão Long này không thể đi lọt lối đi kia; nhìn ở độ cao, độ rộng thì dường như nó được xây dựng cho một chủng tộc nhỏ hơn nhiều.
Nếu thế… Nếu như đây là lối đi duy nhất vậy thì đầu lão Long này làm sao đi vào trong lòng núi đây?
Không lẽ bên trong tổ Long này còn có cửa vào nào khác hay sao?
Nghĩ đến đây, tinh thần Thẩm Thạch khẽ rung lên. Lúc trước, tên Cự Nhân không đầu ngoài kia chắn cả lối đi, thật sự không có cách nào qua được; nếu như ở đây có một lối đi khác thì có lẽ mình sẽ có cơ hội chạy thoát rồi. Hắn liền ngẩng đầu đảo mắt nhìn xung quanh, tỉ mỉ đánh giá mỗi chỗ trong cái huyệt động này, cùng lúc đi đi lại lại khắp nơi trong huyêt động.
Chẳng qua là hắn đi hơn nửa vòng cũng không thấy có gì khác lạ, xung quanh tổ Long đều là tường đá cứng rắn, nhìn qua giống như là một khối thống nhất, cũng không có bất kì cơ quan, dấu hiệu nào cả. Không lẽ mình đoán sai hay sao? Trong lòng Thẩm Thạch thoáng lên ý nghĩ như vậy, chẳng qua hắn vẫn chưa hết hi vọng, liền tiếp tục đi tìm.
Ngay lúc đó, ở một chỗ trên tường đá phía trước chợt lóe lên vầng sáng, hấp dẫn ánh mắt của hắn; Thẩm Thạch bước nhanh đến hai bước, trong lòng khẽ giật mình. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, cũng không thấy lối đi bí mật nào cả mà chỉ xuất hiện một bức tranh trên tường đá mà thôi.
Bức tranh dài liên miên không dứt, thoáng nhìn có vẻ còn kéo dài rất nhiều; dường như ghi lại không ít chuyện nọ kia (DG: nguyên tác là chuyện Đông Tây: tạm hiểu là tùm lum chuyện), chẳng qua có nhiều chỗ đã bong tróc từng mảng chỉ còn dấu vết mơ hồ. Chẳng qua ở phía giữa vẫn còn một ít hoa văn có màu sắc rõ nét thu hút ánh mắt của Thẩm Thạch, làm cho hắn bị hấp dẫn một hồi lâu trong đó.
Phần lớn những bức tranh ở chỗ này đều là một màu nâu đỏ, nét khắc cùng những hoa văn vẽ lên kia nhìn qua có vẻ ngây ngô, lại có vài phần thô ráp cùng dã tính. Hiển nhiên đây là những thứ do bộ tộc nào đó trước kia lưu lại. Chẳng qua trên những hoa văn, hình ảnh kia có những nét vẽ thể hiện cái gì đó làm cho hắn có chút sửng sốt.
Trong đó có một sinh vật hình người cực lớn xuất hiện rất nhiều lần trên tường đá, hắn đội trời đạp đất, tất cả núi non, sông ngòi đều bị hắn giẫm dưới chân. Còn trên tay hắn là một thanh búa khổng lồ, dưới chân hắn là vô số dã thú, đông như sóng thủy triều đang điên cuồng chạy trốn.
Mà trong bức tranh lớn nhất ở giữa, cự nhân kia đang vung vẩy cây búa lớn về phía hư không, sau đó thế giới chia thành hai nửa đen trắng.
Đồng tử Thẩm Thạch thoáng rụt lại, sau khi suy tư một lát hắn liền xác định bức tranh này cùng với cự nhân đang cầm búa kia chính là tình cảnh thần thoại Bàn Cổ Khai Thiên được truyền lưu từ xưa đến nay ở thế giới Hồng Mông.
Có vẻ như ở xa xưa, đây là nơi của một tộc quần nào đó sùng bái đại thần Bàn Cổ mà vẽ lại những bức tranh kia.

Chẳng qua lúc Thẩm Thạch tiếp tục xem tranh thì sắc mặt hắn chợt biến đổi, ánh mắt trở nên ngưng trọng hơn nhiều, hắn nhìn chằm chằm vào những hình vẽ ở đằng kia; vẫn là thế giới cổ xưa mênh mông vô hạn, vẫn là Bàn Cổ tay cầm búa lớn đội trời đạp đất nhưng ở những bức tranh phía sau, bên người Bàn Cổ còn có mấy cự nhân to lớn như hắn.
Chẳng hiểu tại sao, Thẩm Thạch chợt thấy hô hấp của mình càng gấp gáp hơn, nhịp tim của hắn không tự chủ mà đập nhanh hơn, hắn mở to hai mắt, chăm chú nhìn xuống những bức tranh khác trên tường đá.
Nét bút thô ráp rồi trở nên mạnh mẽ ghi lại thần thoại đã biến mất từ xa xưa, trên tường đá ẩn sâu trong lòng núi này. Bàn Cổ cùng những cự nhân không biết tên kia đang triển khai một hồi đấu tranh long trời lở đất, đại địa vỡ ra văng khắp nơi, bầu trời sụp đổ, vạn vật điêu linh; dường như cả thế giới này đang bị hủy diệt dưới lực lượng đáng sợ kia.
Cho đến cuối cùng, Thẩm Thạch thấy được cự thần Bàn Cổ là người cuối cùng còn đứng đó, thanh Cự Phủ Khai Thiên Tích Địa kia đã giết phần lớn số cự nhân, rõ ràng hơn là chém đứt sọ của một kẻ có lực lượng gần với hắn nhất.
Bầu trời nổi lên mưa máu.
Thế giới lại được sinh ra lần nữa.
Vạn vật hồi sinh, bách thú phục sinh, vô số con dân hướng về Bàn Cổ quỳ bái, sùng kính bởi vì hắn chính thần linh duy nhất trong trời đất này.
Bởi vì năm tháng xóa nhòa, rất nhiều nét vẽ ở phía ngoài đã mờ đi không rõ nhưng thân thể to lớn kia vẫn có thể thấy rõ ràng, dường như sự sùng bái của trăm ngàn vạn con dân đang xuyên thấu tõa ra từ trong những bức tranh trên tường đá. Chẳng qua khi Thẩm Thạch đảo mắt qua các bức tranh thì sắc mặt hắn lại có chút kỳ quái.
Trong đầu hắn không hiện lên những hình ảnh khác, hắn không để ý đến những cự nhân đã ngã xuống kia, cũng không có nhìn lại khí thế mãnh liệt của cự thần Bàn Cổ, giờ phút này ánh mắt của hắn lại rơi vào bức tranh cuối cùng. Kẻ cùng với cự thần Bàn Cổ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng kia, kẻ đã làm long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang (DG: không có tí ánh sáng nào), kẻ mà cuối cùng bị cự thần Bàn Cổ dùng Khai Thiên Cự Phủ chém vào đầu lâu kia lại vẫn đứng sừng sững không ngã, quanh thân đều là ma diễm ngập trời.
Hình như, kẻ đó chính là Cự nhân không đầu.
===============
Nơi huyệt động chẳng rõ nông sâu
Tranh đá kể thần thoại phai màu
Bàn Cổ cùng cự nhân quyết chiến
Kẻ chiến bại bị chém bay đầu.

back top